Chương 26: Nồi nào úp vung nấy
Hi Hòa Thanh Linh
27/11/2020
Trans: Z – Beta: Jung.
Cũng bởi vì một câu đùa: “Baba” này, Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy, hình như số phận đã cố tình buộc chặt hai người với nhau, khiến hắn không tự chủ được mà muốn chăm sóc Tạ Tiểu Giang cả đời.
Hắn liếm liếm môi, lo lắng hỏi: “Anh không quá nhanh chứ?”
Sau đó còn cực kỳ khen ngợi: “Em đã rất tuyệt, bảo bối, có đau không?”
Tạ Tiểu Giang: “Không tồi.”
Từ lần đầu tiên mà đã hợp với nhịp độ cao như thế thì có thể xem là hoàn hảo, cho dù chỉ làm có một lần là không đủ với Ngụy Vũ Hoàn, nhưng hắn xót Tạ Tiểu Giang, không muốn để cậu mệt mỏi, nên đã tính trước sẽ tha cho cậu.
Chẳng ngờ ý của cậu vẫn chưa hết: “Rất thoải mái, baba, thêm lần nữa đi~”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tạ Tiểu Giang không sợ chết mà tiếp tục bảo: “Em cũng cảm thấy anh ban nãy cũng rất nhanh, không biết anh có thích hay không. À đúng rồi, anh còn đủ sức không?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Mẹ kiếp! Là một người đàn ông, hắn không thể nào chịu được sự nghi ngờ này! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tạ Tiểu Giang nói xong, lại nhận ra mình hỏi câu kia có chút vô tâm, cậu cứ cho rằng đàn ông ba mươi tuổi đã… đã…
Sau đó, Tạ Tiểu Giang đương nhiên không còn hơi sức đâu mà tiếp tục tự hỏi nữa, bị Ngụy Vũ Hoàn gây sức ép lăn lăn đến hơn nửa đêm, mãi cho đến khi cậu không ngừng xin tha mới thôi.
Sự thật chứng minh, xem nhẹ tính năng của một người đàn ông ba mươi tuổi đúng là đáng sợ.
Nhưng năng lực hồi phục của thanh niên rất tốt, Tạ Tiểu Giang vừa dậy, đã cảm thấy ổn rất nhiều.
Hai người ở trên giường làm ổ một ngày, cơm cũng gọi bên ngoài. Sau một ngày nghỉ ngơi, Tạ Tiểu Giang lại bắt đầu rục rịch, cậu thấy chuyện này đúng là thực tủy biết vị.
Ngụy Vũ Hoàn đương nhiên cầu còn không được, thay đổi tư thế khác, lại cùng Tạ Tiểu Giang nhẹ nhàng thêm chút nữa.
Cậu cực kỳ tò mò về phương diện này, tất tần tật mọi thứ.
Dưới sự chỉ bảo giạy dỗ của “tay lái già đời” Ngụy Vũ Hoàn, không quá mấy ngày, cậu đã học được không ít hành động dụ dỗ, còn không biết nản với phương diện, còn cực kỳ thích Ngụy Vũ Hoàn phát rồ lên với sự mê hoặc của mình.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Ngụy Vũ Hoàn lại thích đến điên, càng ngày càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối.
Qua Nguyên Tiêu, Ngụy Vũ Hoàn bắt đầu chuẩn bị cho việc đến trường của Tạ Tiểu Giang, hắn tìm không ít các mối quan hệ, liên lạc với vài trường, cuối cùng chọn trường đại học J.
Trường J chính là nơi Tề Mộ Anh đang làm việc, cũng là trường trước đây Tùng Viễn theo học, đây là trường đại học số một, số hai của thành phố S, khu giảng đường cách vườn hoa Xuân Giang mười phút đi bộ. Trước đây Ngụy Vũ Hoàn mua phòng này, cũng là vì Tùng Viễn.
Nếu Tạ Tiểu Giang cũng theo học ở trường đại học J, bình thường ở vườn hoa Xuân Giang, đến trường vô cùng tiện.
Nhưng mà chỉ có chút rắc rối, tuy hắn đã không còn dây dưa gì với Tùng Viễn, nhưng tốt xấu gì trước đây cũng đã từng, hiện tại Tùng Viễn đang học năm ba, hắn rất lo lắng rằng sau khi Tạ Tiểu Giang biết được sự thật thì sẽ không vui.
Nhưng trừ điểm này, gộp tất cả lại mà nghĩ, thì trường J có ưu thế hơn các trường khác rất nhiều.
Tình nhân cũ của Ngụy Vũ Hoàn nhiều không đếm xuể, nếu chỉ vì một Tùng Viễn mà tránh trường này thì ngược lại còn như chuyện bé xé ra to, giấu đầu hở đuôi hơn.
Ngụy Vũ Hoàn nghĩ thông, liên hệ với nội bộ trường J, lấy hồ sơ trung học của Tạ Tiểu Giang nhét vào hệ thống tuyển sinh, mất ba tháng mới hoàn thành.
Tối đó trở về nhà, Ngụy Vũ Hoàn nói với Tạ Tiểu Giang: “Bảo bối, em có thể đi học rồi.”
Tạ Tiểu Giang đang nấu cơm trong bếp, nghe tin này xong liền ném cả xẻng chiên trứng đi: “Thật không?”
Ngụy Vũ Hoàn lấy một tập hồ sơ ra khỏi cặp táp, quơ quơ trước mặt cậu.
Trên đó có dấu của trường cùng tên trường được viết đàng hoàng, Ngụy Vũ Hoàn bay qua, thì thầm: “Bạn học Tạ Tiểu Giang, dưới sự phê chuẩn của ủy ban tuyển sinh là anh, bạn đã thông qua phương án tuyển sinh đặc biệt C – 1…”
Tạ Tiểu Giang hưng phấn kiễng chân lên: “Cho em xem!”
Ngụy Vũ Hoàn giơ giấy báo tuyển cao hơn, cười tủm tỉm chỉ môi mình, hỏi: “Không có gì để tỏ thành ý sao?”
Tạ Tiểu Giang lập tức nhảy dựng lên, như con khỉ nhảy lên người hắn, ôm hắn rồi hôn điên cuồng: “Ngụy Vũ Hoàn! Anh chính là bố đẻ của em! Baba! Mau cho em xem đi!”
Ngụy Vũ Hoàn bị cậu chọc cho cười không ngừng, đưa văn kiện cho cậu.
Tạ Tiểu Giang nhận lấy, cẩn thận đọc. Trên đó viết, cậu đã được ngành quản lý thương nghiệp của học viện tài chính thuộc đại học J tuyển vào, mùng mười tháng chín cậu phải đến phòng tuyển sinh đặc biệt báo danh, cùng nhập học với lứa sinh viên năm nhất năm nay.
Cậu thực sự không thể tin được, lại cẩn thận đọc lại lần nữa… Ôi mẹ ơi! Cậu có thể đi học! Mà lại còn là trường đại học tốt như thế nữa!
“Đọc đủ chưa?” Ngụy Vũ Hoàn thấy vẻ mặt cậu như đang nằm mơ, nhịn không được lại muốn hôn hôn.
Tạ Tiểu Giang đưa lại văn kiện cho Ngụy Vũ Hoàn, chủ động ôm lấy cổ hắn, cảm động nói: “Cảm ơn anh.”
Ngụy Vũ Hoàn cà cà mũi cậu, nói: “Em đã gọi là bố rồi, anh còn không giúp em được sao?”
Tạ Tiểu Giang cười: “He he!”, vươn lưỡi ra liếm cằm hắn, nhỏ giọng bảo: “Đêm nay mời anh ăn kẹo~”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”, đứa nhỏ này, càng ngày càng yêu nghiệt!
Từ giờ đến lúc nhập học chỉ còn nửa năm, Ngụy Vũ Hoàn còn đăng kí cho cậu một lớp tiếng Anh nghiệp vụ cùng một lớp kế toán cao cấp, còn chọn cho cậu một bộ sách nghiệp vụ cơ bản để cậu học.
Tạ Tiểu Giang thực sự rất quyết tâm, xác định học có kế hoạch, kể cả đêm trước Ngụy Vũ Hoàn có ác liệt đến đâu thì ngày hôm sau cậu sẽ đúng giờ dậy học, khiến cho Ngụy Vũ Hoàn cũng không biết xấu hổ làm biếng.
Mỗi khi cậu học, hắn cũng sẽ ở cạnh làm việc. Bởi vì cậu muốn học ngành như hắn, nên nếu cậu gặp vấn đề gì thì hắn có thể ở cạnh giúp đỡ, việc này khiến cảm giác tồn tại của hắn cũng tăng lên n lần.
Trong nửa năm này, lúc Tạ Tiểu Giang đi học lớp phụ đạo thì Ngụy Vũ Hoàn đón cậu về. Tạ Tiểu Giang nấu cơm, Ngụy Vũ Hoàn ở cạnh tham mưu. Hai người cùng dậy cùng ngủ, cùng ra cùng vào, ngọt ngào đến độ chẳng hề thuyên thảm, mà ngược lại còn tăng mạnh.
Mấy người nói Tạ Tiểu Giang không có khuyết điểm ư? Đương nhiên là có.
Cậu có không ít suy nghĩ cùng thói quen sống “nông dân”, có rất nhiều cái lệch lạc với Ngụy Vũ Hoàn. Tỉ dụ như tiết kiệm, thức ăn thừa không muốn bỏ, quần áo cũ cũng không muốn ném, ba tháng chưa đổi một miếng bọt biển rửa bát, còn có mắt thẩm mỹ cực kém chứ.
Nhưng những cái này không phải vấn đề lớn với Ngụy Vũ Hoàn, bởi vì Tạ Tiểu Giang có một ưu điểm rất lớn, đó là lực học tập cực nhanh và trội.
Cậu tiết kiệm bởi vì bần cùng, không phải thói quen. Mua đồ mới chả thích thì thôi ai lại thích ăn lại! Có quần áo mới ai thích mặc đồ cũ? Thẩm mỹ không tốt, đã có Ngụy Vũ Hoàn giúp cậu đánh bay rồi.
Tạ Tiểu Giang có thể thuận theo tự nhiên chấp nhận lời tỏ tình của Ngụy Vũ Hoàn, từ đó có thể nhìn ra cậu trình độ tiếp thu với cái mới của cậu cực cao, còn có thể nhanh chóng thích ứng với môi trường mới.
Những phương diện khác cũng vậy, Ngụy Vũ Hoàn có thể quyết định, Tạ Tiểu Giang cũng tự động chen chân hỏi, cậu chỉ cần hưởng thụ những gì hắn xây nên cho mình là được.
Ngụy Vũ Hoàn có khuyết điểm không? Đáp án cũng tương tự, bởi vì con người không hoàn hảo mà.
Hắn bá đạo, ngang ngược, cái gì cũng thích tự mình quyết định. Những việc nghiêm túc, nhất là trong công việc, hắn tuyệt đối không cho phép người khác nghi vấn suy nghĩ của mình. Cho nên, nếu Tạ Tiểu Giang có bất đồng gì với hắn, thì thắng lợi bao giờ cũng nghiêng về hắn.
Mấy đặc tính này đọc trong tiểu thuyết thì hay đấy, nhưng mà bê ra đời thật thì ai mà chịu được? Bao quát cả Tạ Tiểu Giang và Ngụy Vũ Hoàn.
Tuy Tạ Tiểu Giang cũng thường có chút oán giận với Ngụy Vũ Hoàn ở trong lòng. Nhưng mà, ai bảo Ngụy baba của cậu đức độ có tiền chứ? Mà hắn dành hết tất cả những gì tốt nhất cho cậu rồi, mấy cái cục tức nho nhỏ đúng là không đáng kể.
Lại nói nữa, Ngụy Vũ Hoàn chính là một người đàn ông có nhân cách, có mị lực, hoàn mỹ, rất được hoan nghênh, trừ một cái, là cực hoa tâm.
Nhưng khuyết điểm to đùng này đã bị đốt thành tro sau khi gặp được Tạ Tiểu Giang.
Vì thế hai người một nồi một vung, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Những ngày keo sơn như thế, Ngụy Vũ Hoàn càng ngày càng nghiện. Hắn không chỉ một lần xúc động muốn mang Tạ Tiểu Giang về nhà gặp ông bà già, tuyên bố với hai người đây là người sẽ ở cùng hắn cả đời.
Nhưng mà nhân sinh không thể mãi thuận buồm xuôi gió, thần vận mệnh có vẻ thích đột nhiên gây ra sự thay đổi khi cảm thấy thế giới đang thái bình. Con người sẽ mãi mãi không thể đoán ra, ngã rẽ kia đang có gì chờ mình.
Cũng bởi vì một câu đùa: “Baba” này, Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy, hình như số phận đã cố tình buộc chặt hai người với nhau, khiến hắn không tự chủ được mà muốn chăm sóc Tạ Tiểu Giang cả đời.
Hắn liếm liếm môi, lo lắng hỏi: “Anh không quá nhanh chứ?”
Sau đó còn cực kỳ khen ngợi: “Em đã rất tuyệt, bảo bối, có đau không?”
Tạ Tiểu Giang: “Không tồi.”
Từ lần đầu tiên mà đã hợp với nhịp độ cao như thế thì có thể xem là hoàn hảo, cho dù chỉ làm có một lần là không đủ với Ngụy Vũ Hoàn, nhưng hắn xót Tạ Tiểu Giang, không muốn để cậu mệt mỏi, nên đã tính trước sẽ tha cho cậu.
Chẳng ngờ ý của cậu vẫn chưa hết: “Rất thoải mái, baba, thêm lần nữa đi~”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tạ Tiểu Giang không sợ chết mà tiếp tục bảo: “Em cũng cảm thấy anh ban nãy cũng rất nhanh, không biết anh có thích hay không. À đúng rồi, anh còn đủ sức không?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Mẹ kiếp! Là một người đàn ông, hắn không thể nào chịu được sự nghi ngờ này! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tạ Tiểu Giang nói xong, lại nhận ra mình hỏi câu kia có chút vô tâm, cậu cứ cho rằng đàn ông ba mươi tuổi đã… đã…
Sau đó, Tạ Tiểu Giang đương nhiên không còn hơi sức đâu mà tiếp tục tự hỏi nữa, bị Ngụy Vũ Hoàn gây sức ép lăn lăn đến hơn nửa đêm, mãi cho đến khi cậu không ngừng xin tha mới thôi.
Sự thật chứng minh, xem nhẹ tính năng của một người đàn ông ba mươi tuổi đúng là đáng sợ.
Nhưng năng lực hồi phục của thanh niên rất tốt, Tạ Tiểu Giang vừa dậy, đã cảm thấy ổn rất nhiều.
Hai người ở trên giường làm ổ một ngày, cơm cũng gọi bên ngoài. Sau một ngày nghỉ ngơi, Tạ Tiểu Giang lại bắt đầu rục rịch, cậu thấy chuyện này đúng là thực tủy biết vị.
Ngụy Vũ Hoàn đương nhiên cầu còn không được, thay đổi tư thế khác, lại cùng Tạ Tiểu Giang nhẹ nhàng thêm chút nữa.
Cậu cực kỳ tò mò về phương diện này, tất tần tật mọi thứ.
Dưới sự chỉ bảo giạy dỗ của “tay lái già đời” Ngụy Vũ Hoàn, không quá mấy ngày, cậu đã học được không ít hành động dụ dỗ, còn không biết nản với phương diện, còn cực kỳ thích Ngụy Vũ Hoàn phát rồ lên với sự mê hoặc của mình.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Ngụy Vũ Hoàn lại thích đến điên, càng ngày càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối.
Qua Nguyên Tiêu, Ngụy Vũ Hoàn bắt đầu chuẩn bị cho việc đến trường của Tạ Tiểu Giang, hắn tìm không ít các mối quan hệ, liên lạc với vài trường, cuối cùng chọn trường đại học J.
Trường J chính là nơi Tề Mộ Anh đang làm việc, cũng là trường trước đây Tùng Viễn theo học, đây là trường đại học số một, số hai của thành phố S, khu giảng đường cách vườn hoa Xuân Giang mười phút đi bộ. Trước đây Ngụy Vũ Hoàn mua phòng này, cũng là vì Tùng Viễn.
Nếu Tạ Tiểu Giang cũng theo học ở trường đại học J, bình thường ở vườn hoa Xuân Giang, đến trường vô cùng tiện.
Nhưng mà chỉ có chút rắc rối, tuy hắn đã không còn dây dưa gì với Tùng Viễn, nhưng tốt xấu gì trước đây cũng đã từng, hiện tại Tùng Viễn đang học năm ba, hắn rất lo lắng rằng sau khi Tạ Tiểu Giang biết được sự thật thì sẽ không vui.
Nhưng trừ điểm này, gộp tất cả lại mà nghĩ, thì trường J có ưu thế hơn các trường khác rất nhiều.
Tình nhân cũ của Ngụy Vũ Hoàn nhiều không đếm xuể, nếu chỉ vì một Tùng Viễn mà tránh trường này thì ngược lại còn như chuyện bé xé ra to, giấu đầu hở đuôi hơn.
Ngụy Vũ Hoàn nghĩ thông, liên hệ với nội bộ trường J, lấy hồ sơ trung học của Tạ Tiểu Giang nhét vào hệ thống tuyển sinh, mất ba tháng mới hoàn thành.
Tối đó trở về nhà, Ngụy Vũ Hoàn nói với Tạ Tiểu Giang: “Bảo bối, em có thể đi học rồi.”
Tạ Tiểu Giang đang nấu cơm trong bếp, nghe tin này xong liền ném cả xẻng chiên trứng đi: “Thật không?”
Ngụy Vũ Hoàn lấy một tập hồ sơ ra khỏi cặp táp, quơ quơ trước mặt cậu.
Trên đó có dấu của trường cùng tên trường được viết đàng hoàng, Ngụy Vũ Hoàn bay qua, thì thầm: “Bạn học Tạ Tiểu Giang, dưới sự phê chuẩn của ủy ban tuyển sinh là anh, bạn đã thông qua phương án tuyển sinh đặc biệt C – 1…”
Tạ Tiểu Giang hưng phấn kiễng chân lên: “Cho em xem!”
Ngụy Vũ Hoàn giơ giấy báo tuyển cao hơn, cười tủm tỉm chỉ môi mình, hỏi: “Không có gì để tỏ thành ý sao?”
Tạ Tiểu Giang lập tức nhảy dựng lên, như con khỉ nhảy lên người hắn, ôm hắn rồi hôn điên cuồng: “Ngụy Vũ Hoàn! Anh chính là bố đẻ của em! Baba! Mau cho em xem đi!”
Ngụy Vũ Hoàn bị cậu chọc cho cười không ngừng, đưa văn kiện cho cậu.
Tạ Tiểu Giang nhận lấy, cẩn thận đọc. Trên đó viết, cậu đã được ngành quản lý thương nghiệp của học viện tài chính thuộc đại học J tuyển vào, mùng mười tháng chín cậu phải đến phòng tuyển sinh đặc biệt báo danh, cùng nhập học với lứa sinh viên năm nhất năm nay.
Cậu thực sự không thể tin được, lại cẩn thận đọc lại lần nữa… Ôi mẹ ơi! Cậu có thể đi học! Mà lại còn là trường đại học tốt như thế nữa!
“Đọc đủ chưa?” Ngụy Vũ Hoàn thấy vẻ mặt cậu như đang nằm mơ, nhịn không được lại muốn hôn hôn.
Tạ Tiểu Giang đưa lại văn kiện cho Ngụy Vũ Hoàn, chủ động ôm lấy cổ hắn, cảm động nói: “Cảm ơn anh.”
Ngụy Vũ Hoàn cà cà mũi cậu, nói: “Em đã gọi là bố rồi, anh còn không giúp em được sao?”
Tạ Tiểu Giang cười: “He he!”, vươn lưỡi ra liếm cằm hắn, nhỏ giọng bảo: “Đêm nay mời anh ăn kẹo~”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”, đứa nhỏ này, càng ngày càng yêu nghiệt!
Từ giờ đến lúc nhập học chỉ còn nửa năm, Ngụy Vũ Hoàn còn đăng kí cho cậu một lớp tiếng Anh nghiệp vụ cùng một lớp kế toán cao cấp, còn chọn cho cậu một bộ sách nghiệp vụ cơ bản để cậu học.
Tạ Tiểu Giang thực sự rất quyết tâm, xác định học có kế hoạch, kể cả đêm trước Ngụy Vũ Hoàn có ác liệt đến đâu thì ngày hôm sau cậu sẽ đúng giờ dậy học, khiến cho Ngụy Vũ Hoàn cũng không biết xấu hổ làm biếng.
Mỗi khi cậu học, hắn cũng sẽ ở cạnh làm việc. Bởi vì cậu muốn học ngành như hắn, nên nếu cậu gặp vấn đề gì thì hắn có thể ở cạnh giúp đỡ, việc này khiến cảm giác tồn tại của hắn cũng tăng lên n lần.
Trong nửa năm này, lúc Tạ Tiểu Giang đi học lớp phụ đạo thì Ngụy Vũ Hoàn đón cậu về. Tạ Tiểu Giang nấu cơm, Ngụy Vũ Hoàn ở cạnh tham mưu. Hai người cùng dậy cùng ngủ, cùng ra cùng vào, ngọt ngào đến độ chẳng hề thuyên thảm, mà ngược lại còn tăng mạnh.
Mấy người nói Tạ Tiểu Giang không có khuyết điểm ư? Đương nhiên là có.
Cậu có không ít suy nghĩ cùng thói quen sống “nông dân”, có rất nhiều cái lệch lạc với Ngụy Vũ Hoàn. Tỉ dụ như tiết kiệm, thức ăn thừa không muốn bỏ, quần áo cũ cũng không muốn ném, ba tháng chưa đổi một miếng bọt biển rửa bát, còn có mắt thẩm mỹ cực kém chứ.
Nhưng những cái này không phải vấn đề lớn với Ngụy Vũ Hoàn, bởi vì Tạ Tiểu Giang có một ưu điểm rất lớn, đó là lực học tập cực nhanh và trội.
Cậu tiết kiệm bởi vì bần cùng, không phải thói quen. Mua đồ mới chả thích thì thôi ai lại thích ăn lại! Có quần áo mới ai thích mặc đồ cũ? Thẩm mỹ không tốt, đã có Ngụy Vũ Hoàn giúp cậu đánh bay rồi.
Tạ Tiểu Giang có thể thuận theo tự nhiên chấp nhận lời tỏ tình của Ngụy Vũ Hoàn, từ đó có thể nhìn ra cậu trình độ tiếp thu với cái mới của cậu cực cao, còn có thể nhanh chóng thích ứng với môi trường mới.
Những phương diện khác cũng vậy, Ngụy Vũ Hoàn có thể quyết định, Tạ Tiểu Giang cũng tự động chen chân hỏi, cậu chỉ cần hưởng thụ những gì hắn xây nên cho mình là được.
Ngụy Vũ Hoàn có khuyết điểm không? Đáp án cũng tương tự, bởi vì con người không hoàn hảo mà.
Hắn bá đạo, ngang ngược, cái gì cũng thích tự mình quyết định. Những việc nghiêm túc, nhất là trong công việc, hắn tuyệt đối không cho phép người khác nghi vấn suy nghĩ của mình. Cho nên, nếu Tạ Tiểu Giang có bất đồng gì với hắn, thì thắng lợi bao giờ cũng nghiêng về hắn.
Mấy đặc tính này đọc trong tiểu thuyết thì hay đấy, nhưng mà bê ra đời thật thì ai mà chịu được? Bao quát cả Tạ Tiểu Giang và Ngụy Vũ Hoàn.
Tuy Tạ Tiểu Giang cũng thường có chút oán giận với Ngụy Vũ Hoàn ở trong lòng. Nhưng mà, ai bảo Ngụy baba của cậu đức độ có tiền chứ? Mà hắn dành hết tất cả những gì tốt nhất cho cậu rồi, mấy cái cục tức nho nhỏ đúng là không đáng kể.
Lại nói nữa, Ngụy Vũ Hoàn chính là một người đàn ông có nhân cách, có mị lực, hoàn mỹ, rất được hoan nghênh, trừ một cái, là cực hoa tâm.
Nhưng khuyết điểm to đùng này đã bị đốt thành tro sau khi gặp được Tạ Tiểu Giang.
Vì thế hai người một nồi một vung, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Những ngày keo sơn như thế, Ngụy Vũ Hoàn càng ngày càng nghiện. Hắn không chỉ một lần xúc động muốn mang Tạ Tiểu Giang về nhà gặp ông bà già, tuyên bố với hai người đây là người sẽ ở cùng hắn cả đời.
Nhưng mà nhân sinh không thể mãi thuận buồm xuôi gió, thần vận mệnh có vẻ thích đột nhiên gây ra sự thay đổi khi cảm thấy thế giới đang thái bình. Con người sẽ mãi mãi không thể đoán ra, ngã rẽ kia đang có gì chờ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.