Ốc Mượn Hồn

Chương 30: Tích một nghìn vạn

Hi Hòa Thanh Linh

27/11/2020

Trans: Z – Beta: Jung

Khai giảng không lâu, Tạ Tiểu Giang bất tri bất giác phát hiện mình đã trở thành “người nổi tiếng” của khoa tài chính.

Cậu không ở ký túc xá, không có bạn cùng phòng, cũng không hay tham gia mấy hoạt động đoàn thể xã giao, cho nên lượng người quen biết là cực ít.

Đi học mấy ngày cậu mới dần dần được các bạn cùng lớp nhớ mặt, hóa ra hôm cậu được Ngụy Vũ Hoàn dùng xe Porsche đưa tới trường báo danh chụp ảnh đã bị người ta chụp rồi post lên mạng, mà bát quái trong trường truyền đi với tốc độ rất nhanh, hơn nữa bây giờ Internet cùng truyền miệng phát triển cực khủng, cho nên khá là nhộn nhịp.

Đợt này liền náo nhiệt, trong một chốc liền có một đống người bắt chuyện với cậu, bạn học quen biết đột nhiên rất nhiều.

Tạ Tiểu Giang đều nói chuyện trường lớp với Ngụy Vũ Hoàn từ sáng tới tối, nhắc tới chuyện này liền hỏi Ngụy Vũ Hoàn xem mình nên giới thiệu bản thân với các bạn thế nào: “Rất nhiều người hỏi bối cảnh gia đình em, em nói thật thì sợ họ lại không tin, nói anh giúp em đến trường thì sợ bị hiểu lầm mất.”

Ngụy Vũ Hoàn liền đùa giỡn: “Vậy em bảo anh là ba em đi.”

Cậu bật cười: “Anh trẻ như thế, ai thèm tin chứ, bảo là anh trai thì còn nghe được.”

Hắn cười nói: “Vậy bảo là anh trai thì tốt rồi.”

Tạ Tiểu Giang liền đổi giọng: “Vâng, anh~”

Ngụy Vũ Hoàn bị tiếng gọi “Anh” của cậu làm cho nóng bừng cả người, vươn tay ôm lấy cậu, cố gắng đè nén cảm xúc, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh không cản em xã giao, nhưng nhớ phải có chút tâm nhãn, thấy người nào thật lòng thì hãy chơi, đừng tiếp xúc với những kẻ muốn lợi dụng em.”

Hắn rất chiều Tạ Tiểu Giang, liền cảm thấy đứa nhỏ này rất đơn thuần, sợ cậu bị lừa. Nhưng hắn đã quên mất, kinh nghiệm xã hội của Tạ Tiểu Giang so với các bạn cùng lứa phong phú hơn nhiều, với cậu mà nói, đám bạn học đó mới chính là mấy đứa “đơn thuần”.

“Em biết mà, anh yên tâm đi.” Tạ Tiểu Giang cũng ôm lấy hắn, kiễng chân lên muốn hôn hôn.

Ngụy Vũ Hoàn cúi đầu hôn cậu, cọ cọ mũi cậu một chút rồi sủng nịch hỏi: “Tiền tiêu đủ không?”

Kể cả bây giờ Tạ Tiểu Giang không “đi làm” thì Ngụy Vũ Hoàn vẫn hứng lên cho cậu tiền tiêu vặt, rồi cũng định kỳ trả lương cho cậu, ít thì mấy trăm mấy nghìn, nhiều thì hơn vạn, như thể cho cậu tiền mới là phương thức biểu đạt tình yêu tốt nhất vậy.

Tạ Tiểu Giang cũng không cản, trước đây là do thói quen sinh nhai, trên bản chất chính là tiểu tham tiền, nhưng bây giờ mỗi ngày đều có người cho tiền, cậu còn không thể vui vẻ sao? Ngụy Vũ Hoàn đưa bao nhiêu thì cậu đều tiết kiệm, nhìn những con số không ngừng tăng lên trong tài khoản tiết kiệm, ngay cả đi ngủ cậu cũng có thể cười ngu được.

“Đủ mà, anh đoán xem bây giờ em có bao nhiêu tiền nè?” Khi chỉ có riêng hai người, cậu thường thích làm nũng với hắn.

Ngụy Vũ Hoàn làm như không biết mà hùa theo cậu: “Tám vạn? Mười tám vạn?”

“Sắp được mười lăm vạn rồi!” Cậu tít mắt cười, rồi phun tào: “Anh có ngốc không thế?! Cho em bao nhiêu cũng không biết là sao.”

“Nhóc con!” Ngụy Vũ Hoàn nhịn không được mà cốc đầu cậu một cái, nhưng thật ra trong lòng thích đến điên. Bây giờ Tạ Tiểu Giang gì cũng dám nói trước mặt hắn, chính là quan hệ của hai người càng thân mật hơn rồi, ở cạnh nhau càng thoải mái hơn.

“Em tiết kiệm làm gì, sao không tiêu hết đi?” Ngụy Vũ Hoàn hỏi.



Tạ Tiểu Giang liếc mắt, nói: “Đợi em tích đủ một nghìn vạn, liền mua công ty của anh, em sẽ làm ông chủ, anh làm công cho em!”

“Phụt!” Nghe câu đùa trẻ con này, Ngụy Vũ Hoàn liền thấy đáng yêu đến nỗi bế đứng cậu lên, đỡ mông cậu như ôm em bé.

Tạ Tiểu Giang thét chói tai rồi cười ra tiếng, thuận thế dùng tay ôm cổ hắn, hai chân quấn chặt lưng hắn, bấy giờ mới không ngã xuống, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Một nghìn vạn mà đã muốn mua Hoàn Vũ? Em nghĩ quá đơn giản rồi!” Ngụy Vũ Hoàn nhướn mày: “Hay là, em đã sớm bày mưu muốn làm bà chủ nhà anh?”

Tạ Tiểu Giang phồng má nói: “Anh không muốn em liền lấy tiền đi mua Hồng Thụy của Uông Đại Kỳ, cho ông ấy làm… Á!”

“Em mơ đi!” Ngụy Vũ Hoàn hôn cậu, trút toàn bộ số dấm chua loét lên đứa nhỏ này.

Ầm ĩ xong xuôi, Tạ Tiểu Giang liền nhận được tin nhắn tài khoản của mình vừa được “tiếp máu” hai mươi vạn, cậu nghẹn họng trân trối: “Sao lại nhiều vậy?”

Ngụy Vũ Hoàn để điện thoại xuống, nói: “Giúp em nhanh chóng tích đủ một nghìn vạn.”

Tạ Tiểu Giang có chút lo lắng, dựa vào người hắn, chớp chớp mắt to: “Em nói đùa thôi mà, thật ra em không biết tiêu thế nào nên mới tiết kiệm.”

Cho dù cậu là đứa nhỏ tham tiền, nhưng cậu yêu cầu không cao với đời sống vật chất, mà quần áo cậu mặc đều được Ngụy Vũ Hoàn mua cho, ra ngoài ăn cơm xem phim cũng là hắn quẹt thẻ thì tiền cậu dùng để làm gì? Bình thường cũng chỉ để đi chợ mua đồ ăn mỗi hôm tan học.

Nhưng đồ ăn cũng không tốn nhiều, mấy cái chỗ đắt tiền của hắn thì có cho cậu ăn gan hùm cũng không dám vung tiền loạn, nhưng vừa ra đến chợ liền như thể được buff đầy máu, mua gì cũng mặc cả, mua hai cân cải trắng còn khua môi múa mép với người bán hàng cho mình thêm một ít tỏi hai lạng hành. Có lần Ngụy Vũ Hoàn đi theo, thấy cảnh này liền chấn động thật lâu, về nhà cho cậu thêm một vạn, đau lòng không thôi.

Nhưng ngay cả như thế thì tiết kiệm đã khắc vào cậu đến xương tủy, không thể sửa trong một chốc được.

Hắn nói: “Không biết tiêu thế nào thì học tiêu. Bây giờ em học ngành tài chính, thứ không thể thiếu trong tay nhất chính là tiền, nếu không về sau có tiền thì cũng không biết cách đầu tư ổn thỏa, cũng không biết dự đoán chính xác được.”

Tạ Tiểu Giang một tâm lĩnh hội, nói: “Ý của anh là muốn em học cách dùng tiền?”

Ngụy Vũ Hoàn nói: “Thông minh lắm, trường học chỉ dạy lý thuyết suông. Cổ phiếu, chứng khoán, quản lý tài sản, đầu tư đều dựa vào kinh nghiệm thực chiến, anh cho em tiền mua cổ phiếu, thêm ít ngoại tệ cùng vào, em muốn chơi thế nào thì chơi.”

Cậu lo lắng hỏi: “Lỗ thì phải làm sao đây?”

Hắn đáp: “Kỳ này em học cho chăm, tiền trong tài khoản ngân hàng chắc chắn sẽ bị giảm giá trị, lỗ rất bình thường, vốn học là phải trả tiền.”

Tạ Tiểu Giang cẩn thận suy nghĩ lời của Ngụy Vũ Hoàn, mà không biết cách phản bác, liền nói: “Em sẽ nghiên cứu, chỗ nào không hiểu thì hỏi anh nhé.”

Ngụy Vũ Hoàn cười nói: “Ừ, còn những áp lực khác nữa, xã giao ở trường cũng phải dùng đến tiền, cứ tiêu đi, hết bảo baba.” Ở trường, kẻ có tiền chính là đứa oai nhất, trước đây nhân sinh của Tạ Tiểu Giang thiếu đi rất nhiều thứ, Ngụy Vũ Hoàn muốn đền bù cho cậu, để cậu biết, từ khi có hắn, cuộc đời cậu sẽ có nhiều thay đổi lớn.

Tạ Tiểu Giang quyến luyến cọ cọ mặt hắn, nói: “Em biết rồi”. Bao nhiêu tình cậu thiếu hắn không phải một chốc là có thể trả hết, đời này còn dài, cậu đều nhớ hết để báo đáp từng chút một.



Mấy tháng ngắn ngủi, Tạ Tiểu Giang liền quen không ít “bạn”, trước đây trong trường có việc gì đều do giáo viên quen biết với Ngụy Vũ Hoàn báo cho cậu, bây giờ cậu đều nhận được đủ loại tin tức từ bạn bè, từ hoạt động chung đến giờ học, hoạt động lớp, cứ lên mạng là nắm được hết.

Nhưng cũng không thể thuận buồm xuôi gió như thế được, cuộc sống trên ngà voi của Tạ Tiểu Giang không thể cứ thế mà xong được.

Không biết ai nhờ quan hệ mà biết được Tạ Tiểu Giang là học sinh “chạy tiền”, điều kiện nhập học của trường này rất nghiêm khắc, Tạ Tiểu Giang đi cửa sau như thế là phạm quy, trong một chốc liền biến thành đối tượng chỉ trích của mọi người.

Nhưng việc này cũng chẳng sao, đại đa số người chỉ dám ngầm nói xấu cậu, mặt ngoài thì vẫn giả vờ nhiệt tình này nọ.

Sóng này chưa tan, sóng khác đã tới. Tin này còn chưa truyền được bao lâu thì lại có tin đồn thất thiệt khác được rỉ tai nhau, gần như khiếm đám bạn chạy theo cậu như vịt ít đi hẳn.

Ban đầu cậu không phát hiện ra, chỉ thấy ánh mắt của các bạn học khác nhìn mình đều kỳ lạ, lúc lên lớp thì ai nấy đều tự động để cho cậu một khoảng trống rất to.

Phải mất hai ngày, Tạ Tiểu Giang vừa mới học xong định đi ra canteen ăn thì có bạn học Triệu quan hệ với cậu không tệ lắm đi theo, nhỏ giọng bảo: “Cậu nghe thấy gì chưa hả Tạ Tiểu Giang?”

“Nghe nói gì cơ?” Cậu ù ù cạc cạc.

Cậu này tên là Triệu Nham, cậu ta nhìn chằm chằm cậu, nhỏ giọng hỏi: “Có người nói cậu là MB, thật không vậy?”

Cậu ngẩn người, hỏi ngu: “MB là cái gì cơ?”

Triệu Nham suýt nữa ngã sấp xuống, cậu ta ho nhẹ một tiếng, một mặt cổ quái nói: “MB là Money Boy, nói tục ra là trai bao, kiểu như là dùng thân kiếm tiền ấy.”

Tạ Tiểu Giang liền biến sắc, ngây ra: “Cậu… cậu nghe ai nói? Sao tớ lại không biết gì?”

Triệu Nham gãi đầu, lung túng nói: “Trên diễn đàn trường sẽ không đăng, vì sẽ bị admin xóa bài, là có người gửi tin nhắn cho tới, bảo rằng cái anh kia của cậu không phải anh ruột, mà là người bao dưỡng cậu đây, rất nhiều người khác đang bàn tán, tớ cũng không biết người nổi gió là ai.”

Cứ thế vô tri vô giác, cảm giác đói của cậu đầu biến mất.

Triệu Nham thấy phản ứng của cậu, càng thêm tin tưởng “phỏng đoán” trong lòng mình.

Nhưng mà cậu ta không những không làm vẻ mặt ghét bỏ, mà còn đồng tình, an ủi cậu: “Tạ Tiểu Giang, cậu yên tâm đi, kể cả có đúng là như thế thì tớ cũng sẽ không kỳ thị cậu.”

Cậu lắc đầu theo bản năng: “Tớ không phải…”

Triệu Nham đã biết cậu sẽ phủ nhận, không thể không như thế được, kể cả là thật thì làm gì có ai đủ dũng khí thừa nhận chứ?

“Tớ tin cậu mà, thật ra, lúc vừa mới quen biết tớ đã cảm thấy cậu vô cùng chất phác, lại không làm giá, cực kỳ khiến người khác sinh hảo cảm.” Triệu Nham cười ngượng.

Tạ Tiểu Giang có chút cảm động, đang định nói “Cảm ơn” thì lại nghe Triệu Nham lái qua chuyện khác: “Nhưng mỗi lần cậu nhắc tới ‘anh’ thì biểu tình cực kỳ không giống, cậu sẽ cười, kiểu cực ngọt ngào ấy, cậu hiểu mà…cho nên, tớ luôn hoài nghi, rất có thể cậu là gay.”

Tạ Tiểu Giang: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ốc Mượn Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook