Chương 38: SỰ TÌNH CỜ TRONG LẦN KHÁM BỆNH MIỄN PHÍ
Diệp Chi Linh
09/07/2013
Sáng hôm sau, trời cao trong xanh, ánh nắng chói chang.
Thời tiết ở ngôi làng đánh cá nhỏ này quả thực oi bức hơn thành phố rất nhiều, trong các bụi cỏ um tùm, lũ muỗn hoành hành ngang dọc. Vệ Nam mặc chiếc váy ngắn ra ngoài lấy nước rửa mặt, chưa đầy năm phút chân đã xuất hiện những vệt muỗi đốt sưng đỏ. Đây là loại muỗi độc, rất đáng sợ, châm phát nào trúng phát nấy, trong nháy mắt mà đã sưng đỏ.
Sau khi về phòng, Vệ Nam lập tức xịt nước hoa vào chân. Lục Song đã nhét vào cặp của cô lúc thu dọn hành lý. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, khi thấy Lục Song xịt nước hoa trong phòng vệ sinh, Vệ Nam còn chế nhạo anh ấy “dù anh có xịt bao nhiêu nước hoa thì cũng không át được mùi hôi trên cơ thể”. Kết quả là lọ nước hoa ấy thật hữu dụng, lũ muỗi bay vo ve quanh người Lục Song nhưng không dám lại gần tấn công anh.
Lẽ nào Lục Song quá mạnh mẽ khiến lũ muỗi đều sợ anh? Không hiểu vì sao mình cũng xịt nước hoa toàn thân mà bọn muỗi ấy vẫn như máy bay chiến đấu tấn công mình ở mọi góc độ, đập chết một con lại có con khác bay đến, hút máu như trẩy hội.
Vệ Nam mặc váy dài, thêm chiếc áo phông dài vừa phải, khi bước ra cửa cảm giác toàn thân nóng bức như sắp bốc hoiư, Nguyên Nguyên đứng cạnh cũng đang mướt mải mồ hôi, điều đáng sợ hơn là trong thời tiết nóng dã man này phải khoác lên người chiếc áo blouse trắng.
Các bác sỹ và y tá nhanh chóng tập trung đầy đủ, địa điểm khám bệnh là ở khu đất trống trước phòng làm việc của cán bộ thôn. Khi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đến đó thì thấy mọi người đã căng bạt, phía dưới kê những chiếc bàn dài nối liền nhau, trên bàn đặt một số giấy tờ như giấy đăng ký… Nhìn từ xa thấy rất hoành tráng.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên phụ trách khám sức khỏe ở vị trí số một. Dáng vẻ căng thẳng của hai người khiến bác sĩ Lưu ngồi cạnh phì cười. Bác sĩ Lưu nói: “Đây là lần đầu tiên các em tham gia hoạt động này đúng không?” Vệ Nam gật đầu: “Vâng ạ”. Bác sĩ Lưu nói: “Sau này có cơ hội thì nên thường xuyên đi ra ngoài, nhân lúc còn trẻ làm nhiều việc một chút, sau này già rồi lại lười chẳng muốn đi. Phải trải nghiệm nhiều các em mới hiểu làm nghề gì cũng không dễ dàng, quan trọng là không hổ thẹn với lòng mình”. Bác sĩ Lưu là người hiền hòa, hay cười, Vệ Nam và Nguyên Nguyên là người dưới, nghe những lời nói ấy cũng thấy xúc động bùi ngùi, gật đầu lia lịa.
Công việc buổi sáng trôi qua rất nhanh, mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục khám bệnh cho người dân. Trời nắng như thiếu như đốt, nhìn người dân xếp hàng dài, háo hức đi khám bệnh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đến tận lúc hoàng hôn trưởng thôn mới nói gần đây có một số người dân vì tuổi quá cao, không thể đến xếp hàng được, nhờ đoàn cử mấy bác sĩ trẻ đến đó khám bệnh. Phí Đằng nhận lời ngay không chút chần chừ, chuẩn bị hộp thuốc chuẩn bị lên đường, bỗng nhiên Nguyên Nguyên nói: “Em đi cùng anh”. Không thèm để ý đến cái lườm của Phí Đằng mà vẫn mặt dày lững thững theo sau.
Bây giờ Nguyên Nguyên đã tiến hóa thành một loài sinh vật, đó là sinh vật “chuyên theo đuôi”.
Vệ Nam ở đó một mình cũng chẳng có việc gì làm, liền lấy ống nghe chạy theo. Đi được nửa đường, Vệ Nam mới nhận ra mình là bóng đèn, chỉ có điều cũng lạ, hai người này tuy yêu nhau nhưng rất ít khi nói những lời ngọt ngào tình cảm, cơ bản toàn là những từ chuyên ngành, thảo luận về tim người.
Vệ Nam không nói gì, cùng họ đến nơi trưởng thôn đã nói. Vào nhà khám cho một bà lão, sau đó để lại chút thuốc rồi sang nhà khác.
Những ngôi nhà ở đây rất cũ nát, đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, ổ gà khắp nơi, một số nhà tường vách nứt hết cả, trong nhà bày biện rất sơ sài.
Bỗng nhiên, Vệ Nam và Nguyên Nguyên đứng đờ một chỗ.
Phí Đằng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Nguyên Nguyên đẩy Vệ Nam: “Tô Mẫn Mẫn, tao không hoa mắt đấy chứ?”
Vệ Nam ngây người, khẽ cười: “Đúng là giống thật đấy”.
Nhìn qua khe cửa, ngôi nhà này khá hơn những ngôi nhà khác một chút, chí ít thì cũng là nhà mới xây, nhưng khu vườn rất sơ sài. Mấy hôm trước trời mưa, nước mưa đọng lại ở vườn vẫn chưa khô, đàn muỗi bay đi bay lại. Cô gái ấy đúng là Tô Mẫn Mân, đôi lông mày tinh xảo vẫn cuốn hút như thế. Chỉ có điều cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn, da đen đi nhiều. Nhưng Vệ Nam và Nguyên Nguyên vừa nhìn thấy liền nhận ra cô ấy ngay.
Từng là hoa khôi của khoa văn trường T, dù bây giờ bề ngoài có thay đổi đôi chút nhưng phong cách đặc biệt ấy vẫn còn.
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, có thể nhìn rõ khung cảnh trong vườn, Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, hơi nghiêng người ngó vào vườn – Có một bà lão già yếu đang ngồi trên chiếc ghế băng giữa vườn, Tô Mẫn Mẫn ngồi cạnh rửa chân cho bà. Bàn chân nhăn nheo nhiều vết sẹo và bàn tay đẹp của cô gái trẻ trái ngược hoàn toàn, nhưng trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên rất hài hòa. Động tác của Tô Mẫn Mẫn rất nhẹ nhàng, các ngón tay dài và mảnh nhẹ nhàng bóp chân cho bà lão.
Trên mặt bà lão có rất nhiều vết sẹo, giống như những cái rãnh bị nước mưa xối vào, trông rất đáng sợ. Làn da vàng nhăn nheo đã mất đi độ dàn hồi, người gầy gò như cây khô. Bàn tay nhăn nheo hơi run run, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tô Mẫn Mẫn, nhẹ đến nỗi khiến người ta nhói đau, giống như sợ làm hỏng vật báu quý giá nhất vật.
“Sao lại cắt tóc ngắn, mái tóc của Mẫn Mẫn nhà ta đẹp như thế”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Công việc bận rộn, thời tiết lại oi bức, cháu lười buộc tóc nên cắt ngắn cho mát”.
Bà lão khẽ thở dài, hai mắt vẫn mở trừng trừng nhưng con người đã mất đi tiêu điểm, người bình thường vừa nhìn là biết đó là người mù.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rất lâu, khu vườn yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng róc rách của động tác rửa chân. Sau khi rửa chân xong, Tô Mẫn Mẫn kéo chiếc chậu sang bên cạnh, kê cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng gục đầu vào vai bà lão.
Bà lão nói: “Cháu ngốc, mặc ít thế này mà không sợ bị thiêu tróc da à?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Tróc da rồi lại mọc da non mà”.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh sáng dịu dần, không nhìn rõ nét mặt của bà lão, nhưng qua giọng nói, dường như vẫn thấy bà đang cười.
“Bà nghe các cô gái bên hàng xóm nói Tiểu Mẫn nhà ta rất xinh, Tiểu Mẫn nhà ta lại tốt tính nữa chứ”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc, khẽ nói: “Bà đừng khen cháu, tuy cháu xinh đẹp nhưng không phải là người tốt, cháu đã lừa rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện sai trái, họ đã nói cháu là rắn độc”.
Bà lão nghiêm giọng nói: “Nếu cháu làm sai thì hãy nhận lỗi với người ta. Nếu cháu thật lòng thì họ sẽ tha thứ cho cháu”.
Tô Mẫn Mẫn gật đầu: “Cháu biết rồi”.
Bà lão nói tiếp: “Cái cậu A Hằng gì đó đối xử với cháu tốt như vậy thật sao? Nghe cháu nói tốt về cậu ta như vậy bà thật không dám tin. Nếu cậu ta thực sự tốt với cháu như vậy thì nên lấy cháu làm vợ, bao nhiêu năm vậy rồi, lần nào về cháu cũng nói đã tìm được người đàn ông tốt, nói anh ta rất yêu cháu, sao cháu không đưa cậu ấy về gặp bà?”
Tô Mẫn Mẫn im lặng không nói gì.
Bà lão bắt đầu ho dữ dội, ho xé ruột xé gan, ho xong bà đặt tay lên vai Tô Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Tiểu Mẫn à, bà sắp không cầm cự được nữa rồi, bà rất muốn gặp mặt cháu rể, nhưng e răng không có cơ hội rồi… “
Tô Mẫn Mẫn ngắt lời bà: “Bà đừng nói gở”.
“Bà ốm đau bao nhiêu năm nay. Bà biết rất chứ. Nhờ người gọi điện thoại cho các cháu là muốn gặp các cháu lần cuối. Không ngờ chỉ có một mình cháu đến. Haizzz, các anh các chị của cháu thật bận rộn”. Bà lão cười, các nếp nhăn trên mặt xô lại. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mẫn Mẫn: “Người bà không yên tâm nhất là cháu, cháu có thể gặp được người đàn ông tốt như A Hằng, đó là cái phúc của cháu”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc lâu rồi mới cười: “Bà yên tâm. Anh ấy đối xử rất tốt với cháu. Nếu không phải vì gần đây anh ấy quá bận thì lần này anh ấy đã cùng cháu đến thăm bà rồi. Kết hôn là chuyện sớm muộn, đến lúc ấy cháu nhất định sẽ mời bà đến uống rượu mừng”.
“Bà vẫn không yên tâm, cứ nghĩ cháu đang an ủi bà, cái cậu A Hằng đấy không phải là cháu tự bịa ra để lừa bà đấy chứ?”
“Bà yên tâm đi, sao cháu có thể lừa bà được”.
Khi Tô Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên, mắt đẫm nước mắt, dưới ánh trăng, đôi môi cô ấy trông rất nhợt nhạt.
Một cơn gió thổi qua, lá cây rơi xào xạc, cánh cửa gỗ kêu bị gió đẩy kẽo kẹt.
Tô Mẫn Mẫn đứng dậy đóng cửa, nhìn thấy Vệ Nam, Nguyên Nguyên, Phí Đằng, sắc mặt cô biến đổi, đi thẳng về phía cửa, khẽ nói: “Thật trùng hợp, thì ra là mọi người”. Sắc mặt của Tô Mẫn Mẫn biến đổi nhanh hơn thời tiết, cô cố gắng gượng cười, dù rằng nụ cười ấy trông không đẹp chút nào. Cô liếc nhìn bộ áo blouse trắng rồi cười và nói: “Khám bệnh miễn phí đúng không? Mình đã nghe nói rồi, không ngờ các cậu cũng đến”. Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, không tìm được lời nào thích hợp.
Tô Mẫn Mẫn nhìn Phí Đằng, im lặng một lúc rồi khẽ hỏi: “Có thể nhờ anh giúp một việc được không?”
Phí Đằng nói: “Xin cứ nói”.
“Mượn anh năm phút, nhờ anh đóng giả làm Hứa Chi Hằng cho bà em yên tâm”. Nói xong, thấy Phí Đằng gật đầu, Tô Mẫn Mẫn liền cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười rồi nói: “A Hằng, sao anh lại đến đây, chẳng phải là công việc rất bận sao?”
Nguyên Nguyên đẩy tay Phí Đằng, Phí Đằng hiểu ý, bước nhanh đến trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, cháu là A Hằng, cháu đến thăm bà đây”.
Sau đó mọi người đều im lặng không nói gì.
Bà lão xúc động đến rớt nước mắt, những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng như những hạt ngọc chảy xuống tay Phí Đằng, nóng rát giống như những giọt nước sôi vậy. Bàn tay bà run run nắm lấy tay Phí Đằng, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay của anh ấy, nói đi nói lại những lời dặn dò trước lúc lâm chung.
“Bà cứ tưởng rằng Tiểu Mẫn muốn bà yên tâm nên đã nói dối bà, thật không ngờ con bé này có thể gặp được người tốt như cháu, đúng là phúc phận của nó… .Tiểu Mẫn nhà bà tuy tính nết không tốt lắm nhưng bản chất rất tốt, là cô gái ngoan, nhờ cháu chăm sóc nó, bỏ qua cho nó. Bà nhờ cả vào cháu đấy”. Bà lão nắm chặt tay Phí Đằng như nắm vào chiếc phao cứu mạng vậy, giọng nói khàn, nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng rát không ngừng rơi xuống má, “Cháu yêu nó thật lòng, thế thì tốt quá… tốt quá… “
“Bà cứ yên tâm”. Phí Đằng nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà rồi nói từng câu từng chữ: “Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy”.
Bà lão gật đầu, bàn tay đầy nốt cuối cùng cũng dần buông xuống.
Vầng trăng tròn xoe lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi vào mặt bà, bà đã ra đi trong thanh thản.
Tối hôm ấy, Tô Mẫn Mẫn hỏa táng bà, trôn tro dưới gốc cây đa to trong vườn.
Tô Mẫn Mẫn gạt nước mắt rồi nói với Phí Đằng: “Tuy em không biết tên anh là gì nhưng thực sự rất cảm ơn anh”.
Phí Đằng gật đầu, há hốc miệng định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tô Mẫn Mẫn quay sang nói với Vệ Nam: “Mọi người về đi, ngày mai mình đến tìm cậu. Mình có chuyện muốn nói với cậu”. Vệ Nam định mở miệng nói thì bị cô ấy cười ngắt lời: “Tối nay mình muốn yên tĩnh một mình”.
Sau khi ba người bước ra khỏi cửa, thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít vọng lại từ phía sau. Tiếng khóc ấy dường như kìm nén biết bao cảm xúc, giữa đêm tối khiến người ta cảm thấy thật thê lương.
Chiều tối hôm sau, Tô Mẫn Mẫn đến tìm Vệ Nam, đưa cô ấy đến hồ nước gần đó.
Một năm không gặp, cô ấy thay đổi rất nhiều, không giống với cô gái xinh đẹp giống như con chim nhỏ trước đây. Lúc này đây, người con gái gầy gò da đen sạm đứng trước mặt mình đã không còn duyên dáng như trước nhưng lại có sức hút của một người chín chắn. Mái tóc dài vốn là niềm tự hào trước đây cũng đã bị cắt ngắn, mái tóc ngắn trông khô và xơ xác.
Cô ấy mỉm cười với Vệ Nam, nụ cười vẫn rạng rỡ như xưa.
“Lâu lắm không gặp, trông cậu chín chắn hơn người, rất nữ tính”. Tô Mẫn Mẫn vừa cười vừa nói.
Vệ Nam cũng cười: “Cậu cũng vậy, trông xinh hơn trước rất nhiều”.
“Thôi, màn thổi phồng nhau đến đây kết thúc”. Tô Mẫn Mẫn khẽ nói: “Một năm qua cậu sống tốt chứ?”
“Thực tập suốt ở bệnh viên, sau khi tốt nghiệp thì đi làm luôn. Cuộc sống rất yên bình”. Vệ Nam ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn cậu, đã đi những đâu rồi?”
“Đến một trường học ở miền bắc thực tập một năm, dạy ngữ văn cho học sinh tiểu học”.
Vệ Nam cười: “Thế thì tốt quá, nhớ đừng viết chữ to quá nhé, cô giáo dạy ngữ văn hồi tiểu học của mình viết chữ to quá nên mình có thói quen tách chữ”.
Tô Mẫn Mẫn cười, một lúc sau mới vào chủ đề chính: “Hôm nay mình đến tìm cậu là muốn nói về Hứa Chi Hằng. Chắc cậu đã cũng đoán ra”.
Vệ Nam bình tĩnh nói: “Cậu nói đi”.
“Hứa Chi Hằng là em trai cùng trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Quyên, cậu biết chứ?”
Vệ Nam im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Cậu ta chưa bao giờ nói chuyện riêng của mình cho mình biết, Tiểu Quyên cũng giấu mình bao nhiêu năm nay”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Thực ra hai người họ thật xui xẻo, gặp phải người cha như thế. Kỳ Quyên sống rất vất vả chắc cậu hiểu hơn mình, Hứa Chi Hằng cũng chẳng dễ dàng gì, mẹ là kẻ thứ ba cướp chồng của người khác không nói làm gì, người chồng cướp được cũng chẳng ra gì. Anh ấy còn bị người chị cùng cha khác mẹ coi như hung thú, căm ghét suốt bao nhiêu năm. Hồi anh ấy còn nhỏ, bố anh ấy đã đưa anh ấy đến những nơi bẩn thỉu xấu xa, cũng chẳng thèm hỏi xem anh ấy có muốn hay không. Lớn lên, bố anh ấy còn tốt bụng đến nỗi ngày nào cũng mang phụ nữ đến cho anh ấy. Thực ra những tấm ảnh mà anh ấy cho cậu xem hầu hết đều là giả. Anh ấy hoàn toàn không bậy bạ như thế”. Tô Mẫn Mẫn khẽ thở dài rồi nói: “Anh ấy rất yêu cậu, có lẽ từ nhỏ tới lớn, đó là chuyện duy nhất anh ấy cảm thấy vui”.
Vệ Nam không nói gì.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rất lâu rồi khẽ nói: “Trước đây lén lút phá hoại tình cảm của hai người là do mình không suy nghĩ chín chắn. Bây giờ cậu đã biết anh ấy khổ sở như thế, có lẽ, sau khi thoát khỏi người bố đáng sợ kia, hai người sẽ lại được ở bên nhau. Mình không muốn chen chân vào nữa, mình mệt mỏi lắm rồi”.
Vệ Nam nói: “Những chuyện đã qua mình đã không nghĩ đến từ lâu rồi. Cậu không cần để ý. Những thứ mà cậu lấy đi vốn đã không thuộc về mình”. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Vì vậy, cậu không cần đẩy cậu ấy về phía mình. Chẳng phải cậu rất yêu cậu ấy sao?”
“Tô Mẫn Mẫn yêu anh ấy say đắm đã là Tô Mẫn Mẫn của quá khứ”. Tô Mẫn Mẫn quay sang nhìn Vệ Nam, nhếch mép mỉm cười: “Thực ra bà lão hôm qua không phải là bà ruột của mình. Hồi nhỏ bố mẹ làm việc bận rộn nên gửi mình xuống quê nhờ người ta nuôi. Bà không có con cháu nhưng đã nuôi dưỡng mấy đứa cháu liền. Bây giờ bọn chúng chê bà già yếu, chỉ bỏ tiển ra xây nhà cho bà rồi thuê giúp việc chăm sóc bà, không một ai muốn đón bà lên thành phố ở. Mình là em út, vốn dĩ muốn tốt nghiệp xong tìm trường dạy học rồi đón bà về ở cùng, không ngờ lần này bà sắp chết mới gọi điện thoại cho mình. Vì mình mà bà mới bị mù, vết sẹo dài trên cánh tay cũng là do sau khi mù bị cành cây xượt vào. Hồi nhỏ mình rất nghịch ngợm, đã mang lại phiền phức cho bà”. Nói đến đấy, Tô Mẫn Mẫn ngừng một lát, mắt nhìn ra xa.
“Bây giờ bà mất rồi, mình cũng chẳng còn gì vướng bận, đăng ký đến vùng biên cương dạy học, ba năm nữa sẽ tính tiếp”.
Vệ Nam im lặng một lúc, khẽ nói: “Cậu thực sự không còn vướng bận điều gì nữa sao?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Còn một cô bé đã được mình cứu sống khi còn ở quê, mình định nhận nuôi cô bé ấy, quả thực cô bé ấy rất đáng yêu. Mẹ mình nói cô bé ấy giống hệt mình hồi nhỏ. Mấy hôm nữa các cậu kết thúc đợi khám bệnh này quay về thành phố, nếu có cơ hội mình sẽ dẫn cô bé ấy đến gặp cậu”.
“Cậu còn trẻ như vậy, vì sao đột nhiên muốn nhận nuôi trẻ?”
“Bởi vì mình giống bà, không thể sinh con”. Tô Mẫn Mẫn cười, quay mặt đi chỗ khác, cố tỏ ra không có chuyện gì.
Vệ Nam im lặng, nghe giọng nói ấm áp của cô ấy vang vọng bên tai.
“Mình thấy chẳng có gì. Phụ nữ không phải là cái máy sinh con. Chỉ có điều sau khi biết chuyện ấy mẹ mình đã khóc rất nhiều. Hứa Chi Hằng không biết chuyện này. Mình lừa anh ấy nói là đã mang thai vậy mà anh ấy cũng tin. Haha. Thực ra anh ấy cũng rất dễ lừa, đúng không. Ngày cá tháng tư cậu nhắn bừa một tin nhắn mà cũng có thể lừa được anh ấy”.
Vệ Nam gật đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, rất dễ lừa”.
Anh ấy lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nhưng vẻ lo lắng trong đáy mắt lại rất dễ biểu lộ tâm trạng của anh ấy. Hứa Chi Hằng là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất dịu dàng.
Tô Mẫn Mẫn cũng cười: “Bề ngoài đẹp trai, nói lời cay độc, xấu tính nhưng lòng dạ rất tốt. Cậu nên biết vị trí của mình trong lòng anh ấy, theo đuổi anh ấy đi. Mình nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện của bố mình, anh ấy sẽ quay lại”.
Vệ Nam ngẩng đầu hỏi: “Cậu định đi thật à?”
“Uh”.
“Buông tay được không?”
“Dĩ nhiên”
“Vậy thì vì sao lại cười gượng như vậy”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rối nhếch mép, bình tĩnh nói: “Trước mặt cậu mình rất khó cười tự nhiên, chẳng có cái nào cả, mình ghen tỵ với cậu. Nếu không có cậu, có lẽ anh ấy sẽ rung động trước mình. Mình vì anh ấy hy sinh biết bao nhiêu, hy sinh cả những năm tháng tươi đẹp nhất, vậy mà trong mắt anh ấy chỉ có cậu. Dùng cái tên Hứa Chi Hằng để lừa bà, lừa mình, lừa biết bao nhiêu năm rồi. Bây giờ anh ấy và mình không liên quan đến nhau nữa”.
Nói đến đấy, bỗng nhiên Tô Mẫn Mẫn dừng lại, dường như muốn trốn tránh điều gì, sau đó hướng tầm mắt ra xa.
Ánh mặt trời đỏ rực như lửa lơ lửng cuối chân trời, dần dần lặn xuốg, cuối cùng tia sáng cuối cùng phản chiếu lên bầu trời cũng vụt tắt.
Thời tiết ở ngôi làng đánh cá nhỏ này quả thực oi bức hơn thành phố rất nhiều, trong các bụi cỏ um tùm, lũ muỗn hoành hành ngang dọc. Vệ Nam mặc chiếc váy ngắn ra ngoài lấy nước rửa mặt, chưa đầy năm phút chân đã xuất hiện những vệt muỗi đốt sưng đỏ. Đây là loại muỗi độc, rất đáng sợ, châm phát nào trúng phát nấy, trong nháy mắt mà đã sưng đỏ.
Sau khi về phòng, Vệ Nam lập tức xịt nước hoa vào chân. Lục Song đã nhét vào cặp của cô lúc thu dọn hành lý. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, khi thấy Lục Song xịt nước hoa trong phòng vệ sinh, Vệ Nam còn chế nhạo anh ấy “dù anh có xịt bao nhiêu nước hoa thì cũng không át được mùi hôi trên cơ thể”. Kết quả là lọ nước hoa ấy thật hữu dụng, lũ muỗi bay vo ve quanh người Lục Song nhưng không dám lại gần tấn công anh.
Lẽ nào Lục Song quá mạnh mẽ khiến lũ muỗi đều sợ anh? Không hiểu vì sao mình cũng xịt nước hoa toàn thân mà bọn muỗi ấy vẫn như máy bay chiến đấu tấn công mình ở mọi góc độ, đập chết một con lại có con khác bay đến, hút máu như trẩy hội.
Vệ Nam mặc váy dài, thêm chiếc áo phông dài vừa phải, khi bước ra cửa cảm giác toàn thân nóng bức như sắp bốc hoiư, Nguyên Nguyên đứng cạnh cũng đang mướt mải mồ hôi, điều đáng sợ hơn là trong thời tiết nóng dã man này phải khoác lên người chiếc áo blouse trắng.
Các bác sỹ và y tá nhanh chóng tập trung đầy đủ, địa điểm khám bệnh là ở khu đất trống trước phòng làm việc của cán bộ thôn. Khi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đến đó thì thấy mọi người đã căng bạt, phía dưới kê những chiếc bàn dài nối liền nhau, trên bàn đặt một số giấy tờ như giấy đăng ký… Nhìn từ xa thấy rất hoành tráng.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên phụ trách khám sức khỏe ở vị trí số một. Dáng vẻ căng thẳng của hai người khiến bác sĩ Lưu ngồi cạnh phì cười. Bác sĩ Lưu nói: “Đây là lần đầu tiên các em tham gia hoạt động này đúng không?” Vệ Nam gật đầu: “Vâng ạ”. Bác sĩ Lưu nói: “Sau này có cơ hội thì nên thường xuyên đi ra ngoài, nhân lúc còn trẻ làm nhiều việc một chút, sau này già rồi lại lười chẳng muốn đi. Phải trải nghiệm nhiều các em mới hiểu làm nghề gì cũng không dễ dàng, quan trọng là không hổ thẹn với lòng mình”. Bác sĩ Lưu là người hiền hòa, hay cười, Vệ Nam và Nguyên Nguyên là người dưới, nghe những lời nói ấy cũng thấy xúc động bùi ngùi, gật đầu lia lịa.
Công việc buổi sáng trôi qua rất nhanh, mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục khám bệnh cho người dân. Trời nắng như thiếu như đốt, nhìn người dân xếp hàng dài, háo hức đi khám bệnh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đến tận lúc hoàng hôn trưởng thôn mới nói gần đây có một số người dân vì tuổi quá cao, không thể đến xếp hàng được, nhờ đoàn cử mấy bác sĩ trẻ đến đó khám bệnh. Phí Đằng nhận lời ngay không chút chần chừ, chuẩn bị hộp thuốc chuẩn bị lên đường, bỗng nhiên Nguyên Nguyên nói: “Em đi cùng anh”. Không thèm để ý đến cái lườm của Phí Đằng mà vẫn mặt dày lững thững theo sau.
Bây giờ Nguyên Nguyên đã tiến hóa thành một loài sinh vật, đó là sinh vật “chuyên theo đuôi”.
Vệ Nam ở đó một mình cũng chẳng có việc gì làm, liền lấy ống nghe chạy theo. Đi được nửa đường, Vệ Nam mới nhận ra mình là bóng đèn, chỉ có điều cũng lạ, hai người này tuy yêu nhau nhưng rất ít khi nói những lời ngọt ngào tình cảm, cơ bản toàn là những từ chuyên ngành, thảo luận về tim người.
Vệ Nam không nói gì, cùng họ đến nơi trưởng thôn đã nói. Vào nhà khám cho một bà lão, sau đó để lại chút thuốc rồi sang nhà khác.
Những ngôi nhà ở đây rất cũ nát, đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, ổ gà khắp nơi, một số nhà tường vách nứt hết cả, trong nhà bày biện rất sơ sài.
Bỗng nhiên, Vệ Nam và Nguyên Nguyên đứng đờ một chỗ.
Phí Đằng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Nguyên Nguyên đẩy Vệ Nam: “Tô Mẫn Mẫn, tao không hoa mắt đấy chứ?”
Vệ Nam ngây người, khẽ cười: “Đúng là giống thật đấy”.
Nhìn qua khe cửa, ngôi nhà này khá hơn những ngôi nhà khác một chút, chí ít thì cũng là nhà mới xây, nhưng khu vườn rất sơ sài. Mấy hôm trước trời mưa, nước mưa đọng lại ở vườn vẫn chưa khô, đàn muỗi bay đi bay lại. Cô gái ấy đúng là Tô Mẫn Mân, đôi lông mày tinh xảo vẫn cuốn hút như thế. Chỉ có điều cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn, da đen đi nhiều. Nhưng Vệ Nam và Nguyên Nguyên vừa nhìn thấy liền nhận ra cô ấy ngay.
Từng là hoa khôi của khoa văn trường T, dù bây giờ bề ngoài có thay đổi đôi chút nhưng phong cách đặc biệt ấy vẫn còn.
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, có thể nhìn rõ khung cảnh trong vườn, Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, hơi nghiêng người ngó vào vườn – Có một bà lão già yếu đang ngồi trên chiếc ghế băng giữa vườn, Tô Mẫn Mẫn ngồi cạnh rửa chân cho bà. Bàn chân nhăn nheo nhiều vết sẹo và bàn tay đẹp của cô gái trẻ trái ngược hoàn toàn, nhưng trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên rất hài hòa. Động tác của Tô Mẫn Mẫn rất nhẹ nhàng, các ngón tay dài và mảnh nhẹ nhàng bóp chân cho bà lão.
Trên mặt bà lão có rất nhiều vết sẹo, giống như những cái rãnh bị nước mưa xối vào, trông rất đáng sợ. Làn da vàng nhăn nheo đã mất đi độ dàn hồi, người gầy gò như cây khô. Bàn tay nhăn nheo hơi run run, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tô Mẫn Mẫn, nhẹ đến nỗi khiến người ta nhói đau, giống như sợ làm hỏng vật báu quý giá nhất vật.
“Sao lại cắt tóc ngắn, mái tóc của Mẫn Mẫn nhà ta đẹp như thế”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Công việc bận rộn, thời tiết lại oi bức, cháu lười buộc tóc nên cắt ngắn cho mát”.
Bà lão khẽ thở dài, hai mắt vẫn mở trừng trừng nhưng con người đã mất đi tiêu điểm, người bình thường vừa nhìn là biết đó là người mù.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rất lâu, khu vườn yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng róc rách của động tác rửa chân. Sau khi rửa chân xong, Tô Mẫn Mẫn kéo chiếc chậu sang bên cạnh, kê cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng gục đầu vào vai bà lão.
Bà lão nói: “Cháu ngốc, mặc ít thế này mà không sợ bị thiêu tróc da à?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Tróc da rồi lại mọc da non mà”.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh sáng dịu dần, không nhìn rõ nét mặt của bà lão, nhưng qua giọng nói, dường như vẫn thấy bà đang cười.
“Bà nghe các cô gái bên hàng xóm nói Tiểu Mẫn nhà ta rất xinh, Tiểu Mẫn nhà ta lại tốt tính nữa chứ”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc, khẽ nói: “Bà đừng khen cháu, tuy cháu xinh đẹp nhưng không phải là người tốt, cháu đã lừa rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện sai trái, họ đã nói cháu là rắn độc”.
Bà lão nghiêm giọng nói: “Nếu cháu làm sai thì hãy nhận lỗi với người ta. Nếu cháu thật lòng thì họ sẽ tha thứ cho cháu”.
Tô Mẫn Mẫn gật đầu: “Cháu biết rồi”.
Bà lão nói tiếp: “Cái cậu A Hằng gì đó đối xử với cháu tốt như vậy thật sao? Nghe cháu nói tốt về cậu ta như vậy bà thật không dám tin. Nếu cậu ta thực sự tốt với cháu như vậy thì nên lấy cháu làm vợ, bao nhiêu năm vậy rồi, lần nào về cháu cũng nói đã tìm được người đàn ông tốt, nói anh ta rất yêu cháu, sao cháu không đưa cậu ấy về gặp bà?”
Tô Mẫn Mẫn im lặng không nói gì.
Bà lão bắt đầu ho dữ dội, ho xé ruột xé gan, ho xong bà đặt tay lên vai Tô Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Tiểu Mẫn à, bà sắp không cầm cự được nữa rồi, bà rất muốn gặp mặt cháu rể, nhưng e răng không có cơ hội rồi… “
Tô Mẫn Mẫn ngắt lời bà: “Bà đừng nói gở”.
“Bà ốm đau bao nhiêu năm nay. Bà biết rất chứ. Nhờ người gọi điện thoại cho các cháu là muốn gặp các cháu lần cuối. Không ngờ chỉ có một mình cháu đến. Haizzz, các anh các chị của cháu thật bận rộn”. Bà lão cười, các nếp nhăn trên mặt xô lại. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mẫn Mẫn: “Người bà không yên tâm nhất là cháu, cháu có thể gặp được người đàn ông tốt như A Hằng, đó là cái phúc của cháu”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc lâu rồi mới cười: “Bà yên tâm. Anh ấy đối xử rất tốt với cháu. Nếu không phải vì gần đây anh ấy quá bận thì lần này anh ấy đã cùng cháu đến thăm bà rồi. Kết hôn là chuyện sớm muộn, đến lúc ấy cháu nhất định sẽ mời bà đến uống rượu mừng”.
“Bà vẫn không yên tâm, cứ nghĩ cháu đang an ủi bà, cái cậu A Hằng đấy không phải là cháu tự bịa ra để lừa bà đấy chứ?”
“Bà yên tâm đi, sao cháu có thể lừa bà được”.
Khi Tô Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên, mắt đẫm nước mắt, dưới ánh trăng, đôi môi cô ấy trông rất nhợt nhạt.
Một cơn gió thổi qua, lá cây rơi xào xạc, cánh cửa gỗ kêu bị gió đẩy kẽo kẹt.
Tô Mẫn Mẫn đứng dậy đóng cửa, nhìn thấy Vệ Nam, Nguyên Nguyên, Phí Đằng, sắc mặt cô biến đổi, đi thẳng về phía cửa, khẽ nói: “Thật trùng hợp, thì ra là mọi người”. Sắc mặt của Tô Mẫn Mẫn biến đổi nhanh hơn thời tiết, cô cố gắng gượng cười, dù rằng nụ cười ấy trông không đẹp chút nào. Cô liếc nhìn bộ áo blouse trắng rồi cười và nói: “Khám bệnh miễn phí đúng không? Mình đã nghe nói rồi, không ngờ các cậu cũng đến”. Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, không tìm được lời nào thích hợp.
Tô Mẫn Mẫn nhìn Phí Đằng, im lặng một lúc rồi khẽ hỏi: “Có thể nhờ anh giúp một việc được không?”
Phí Đằng nói: “Xin cứ nói”.
“Mượn anh năm phút, nhờ anh đóng giả làm Hứa Chi Hằng cho bà em yên tâm”. Nói xong, thấy Phí Đằng gật đầu, Tô Mẫn Mẫn liền cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười rồi nói: “A Hằng, sao anh lại đến đây, chẳng phải là công việc rất bận sao?”
Nguyên Nguyên đẩy tay Phí Đằng, Phí Đằng hiểu ý, bước nhanh đến trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, cháu là A Hằng, cháu đến thăm bà đây”.
Sau đó mọi người đều im lặng không nói gì.
Bà lão xúc động đến rớt nước mắt, những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng như những hạt ngọc chảy xuống tay Phí Đằng, nóng rát giống như những giọt nước sôi vậy. Bàn tay bà run run nắm lấy tay Phí Đằng, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay của anh ấy, nói đi nói lại những lời dặn dò trước lúc lâm chung.
“Bà cứ tưởng rằng Tiểu Mẫn muốn bà yên tâm nên đã nói dối bà, thật không ngờ con bé này có thể gặp được người tốt như cháu, đúng là phúc phận của nó… .Tiểu Mẫn nhà bà tuy tính nết không tốt lắm nhưng bản chất rất tốt, là cô gái ngoan, nhờ cháu chăm sóc nó, bỏ qua cho nó. Bà nhờ cả vào cháu đấy”. Bà lão nắm chặt tay Phí Đằng như nắm vào chiếc phao cứu mạng vậy, giọng nói khàn, nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng rát không ngừng rơi xuống má, “Cháu yêu nó thật lòng, thế thì tốt quá… tốt quá… “
“Bà cứ yên tâm”. Phí Đằng nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà rồi nói từng câu từng chữ: “Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy”.
Bà lão gật đầu, bàn tay đầy nốt cuối cùng cũng dần buông xuống.
Vầng trăng tròn xoe lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi vào mặt bà, bà đã ra đi trong thanh thản.
Tối hôm ấy, Tô Mẫn Mẫn hỏa táng bà, trôn tro dưới gốc cây đa to trong vườn.
Tô Mẫn Mẫn gạt nước mắt rồi nói với Phí Đằng: “Tuy em không biết tên anh là gì nhưng thực sự rất cảm ơn anh”.
Phí Đằng gật đầu, há hốc miệng định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tô Mẫn Mẫn quay sang nói với Vệ Nam: “Mọi người về đi, ngày mai mình đến tìm cậu. Mình có chuyện muốn nói với cậu”. Vệ Nam định mở miệng nói thì bị cô ấy cười ngắt lời: “Tối nay mình muốn yên tĩnh một mình”.
Sau khi ba người bước ra khỏi cửa, thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít vọng lại từ phía sau. Tiếng khóc ấy dường như kìm nén biết bao cảm xúc, giữa đêm tối khiến người ta cảm thấy thật thê lương.
Chiều tối hôm sau, Tô Mẫn Mẫn đến tìm Vệ Nam, đưa cô ấy đến hồ nước gần đó.
Một năm không gặp, cô ấy thay đổi rất nhiều, không giống với cô gái xinh đẹp giống như con chim nhỏ trước đây. Lúc này đây, người con gái gầy gò da đen sạm đứng trước mặt mình đã không còn duyên dáng như trước nhưng lại có sức hút của một người chín chắn. Mái tóc dài vốn là niềm tự hào trước đây cũng đã bị cắt ngắn, mái tóc ngắn trông khô và xơ xác.
Cô ấy mỉm cười với Vệ Nam, nụ cười vẫn rạng rỡ như xưa.
“Lâu lắm không gặp, trông cậu chín chắn hơn người, rất nữ tính”. Tô Mẫn Mẫn vừa cười vừa nói.
Vệ Nam cũng cười: “Cậu cũng vậy, trông xinh hơn trước rất nhiều”.
“Thôi, màn thổi phồng nhau đến đây kết thúc”. Tô Mẫn Mẫn khẽ nói: “Một năm qua cậu sống tốt chứ?”
“Thực tập suốt ở bệnh viên, sau khi tốt nghiệp thì đi làm luôn. Cuộc sống rất yên bình”. Vệ Nam ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn cậu, đã đi những đâu rồi?”
“Đến một trường học ở miền bắc thực tập một năm, dạy ngữ văn cho học sinh tiểu học”.
Vệ Nam cười: “Thế thì tốt quá, nhớ đừng viết chữ to quá nhé, cô giáo dạy ngữ văn hồi tiểu học của mình viết chữ to quá nên mình có thói quen tách chữ”.
Tô Mẫn Mẫn cười, một lúc sau mới vào chủ đề chính: “Hôm nay mình đến tìm cậu là muốn nói về Hứa Chi Hằng. Chắc cậu đã cũng đoán ra”.
Vệ Nam bình tĩnh nói: “Cậu nói đi”.
“Hứa Chi Hằng là em trai cùng trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Quyên, cậu biết chứ?”
Vệ Nam im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Cậu ta chưa bao giờ nói chuyện riêng của mình cho mình biết, Tiểu Quyên cũng giấu mình bao nhiêu năm nay”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Thực ra hai người họ thật xui xẻo, gặp phải người cha như thế. Kỳ Quyên sống rất vất vả chắc cậu hiểu hơn mình, Hứa Chi Hằng cũng chẳng dễ dàng gì, mẹ là kẻ thứ ba cướp chồng của người khác không nói làm gì, người chồng cướp được cũng chẳng ra gì. Anh ấy còn bị người chị cùng cha khác mẹ coi như hung thú, căm ghét suốt bao nhiêu năm. Hồi anh ấy còn nhỏ, bố anh ấy đã đưa anh ấy đến những nơi bẩn thỉu xấu xa, cũng chẳng thèm hỏi xem anh ấy có muốn hay không. Lớn lên, bố anh ấy còn tốt bụng đến nỗi ngày nào cũng mang phụ nữ đến cho anh ấy. Thực ra những tấm ảnh mà anh ấy cho cậu xem hầu hết đều là giả. Anh ấy hoàn toàn không bậy bạ như thế”. Tô Mẫn Mẫn khẽ thở dài rồi nói: “Anh ấy rất yêu cậu, có lẽ từ nhỏ tới lớn, đó là chuyện duy nhất anh ấy cảm thấy vui”.
Vệ Nam không nói gì.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rất lâu rồi khẽ nói: “Trước đây lén lút phá hoại tình cảm của hai người là do mình không suy nghĩ chín chắn. Bây giờ cậu đã biết anh ấy khổ sở như thế, có lẽ, sau khi thoát khỏi người bố đáng sợ kia, hai người sẽ lại được ở bên nhau. Mình không muốn chen chân vào nữa, mình mệt mỏi lắm rồi”.
Vệ Nam nói: “Những chuyện đã qua mình đã không nghĩ đến từ lâu rồi. Cậu không cần để ý. Những thứ mà cậu lấy đi vốn đã không thuộc về mình”. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Vì vậy, cậu không cần đẩy cậu ấy về phía mình. Chẳng phải cậu rất yêu cậu ấy sao?”
“Tô Mẫn Mẫn yêu anh ấy say đắm đã là Tô Mẫn Mẫn của quá khứ”. Tô Mẫn Mẫn quay sang nhìn Vệ Nam, nhếch mép mỉm cười: “Thực ra bà lão hôm qua không phải là bà ruột của mình. Hồi nhỏ bố mẹ làm việc bận rộn nên gửi mình xuống quê nhờ người ta nuôi. Bà không có con cháu nhưng đã nuôi dưỡng mấy đứa cháu liền. Bây giờ bọn chúng chê bà già yếu, chỉ bỏ tiển ra xây nhà cho bà rồi thuê giúp việc chăm sóc bà, không một ai muốn đón bà lên thành phố ở. Mình là em út, vốn dĩ muốn tốt nghiệp xong tìm trường dạy học rồi đón bà về ở cùng, không ngờ lần này bà sắp chết mới gọi điện thoại cho mình. Vì mình mà bà mới bị mù, vết sẹo dài trên cánh tay cũng là do sau khi mù bị cành cây xượt vào. Hồi nhỏ mình rất nghịch ngợm, đã mang lại phiền phức cho bà”. Nói đến đấy, Tô Mẫn Mẫn ngừng một lát, mắt nhìn ra xa.
“Bây giờ bà mất rồi, mình cũng chẳng còn gì vướng bận, đăng ký đến vùng biên cương dạy học, ba năm nữa sẽ tính tiếp”.
Vệ Nam im lặng một lúc, khẽ nói: “Cậu thực sự không còn vướng bận điều gì nữa sao?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Còn một cô bé đã được mình cứu sống khi còn ở quê, mình định nhận nuôi cô bé ấy, quả thực cô bé ấy rất đáng yêu. Mẹ mình nói cô bé ấy giống hệt mình hồi nhỏ. Mấy hôm nữa các cậu kết thúc đợi khám bệnh này quay về thành phố, nếu có cơ hội mình sẽ dẫn cô bé ấy đến gặp cậu”.
“Cậu còn trẻ như vậy, vì sao đột nhiên muốn nhận nuôi trẻ?”
“Bởi vì mình giống bà, không thể sinh con”. Tô Mẫn Mẫn cười, quay mặt đi chỗ khác, cố tỏ ra không có chuyện gì.
Vệ Nam im lặng, nghe giọng nói ấm áp của cô ấy vang vọng bên tai.
“Mình thấy chẳng có gì. Phụ nữ không phải là cái máy sinh con. Chỉ có điều sau khi biết chuyện ấy mẹ mình đã khóc rất nhiều. Hứa Chi Hằng không biết chuyện này. Mình lừa anh ấy nói là đã mang thai vậy mà anh ấy cũng tin. Haha. Thực ra anh ấy cũng rất dễ lừa, đúng không. Ngày cá tháng tư cậu nhắn bừa một tin nhắn mà cũng có thể lừa được anh ấy”.
Vệ Nam gật đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, rất dễ lừa”.
Anh ấy lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nhưng vẻ lo lắng trong đáy mắt lại rất dễ biểu lộ tâm trạng của anh ấy. Hứa Chi Hằng là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất dịu dàng.
Tô Mẫn Mẫn cũng cười: “Bề ngoài đẹp trai, nói lời cay độc, xấu tính nhưng lòng dạ rất tốt. Cậu nên biết vị trí của mình trong lòng anh ấy, theo đuổi anh ấy đi. Mình nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện của bố mình, anh ấy sẽ quay lại”.
Vệ Nam ngẩng đầu hỏi: “Cậu định đi thật à?”
“Uh”.
“Buông tay được không?”
“Dĩ nhiên”
“Vậy thì vì sao lại cười gượng như vậy”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rối nhếch mép, bình tĩnh nói: “Trước mặt cậu mình rất khó cười tự nhiên, chẳng có cái nào cả, mình ghen tỵ với cậu. Nếu không có cậu, có lẽ anh ấy sẽ rung động trước mình. Mình vì anh ấy hy sinh biết bao nhiêu, hy sinh cả những năm tháng tươi đẹp nhất, vậy mà trong mắt anh ấy chỉ có cậu. Dùng cái tên Hứa Chi Hằng để lừa bà, lừa mình, lừa biết bao nhiêu năm rồi. Bây giờ anh ấy và mình không liên quan đến nhau nữa”.
Nói đến đấy, bỗng nhiên Tô Mẫn Mẫn dừng lại, dường như muốn trốn tránh điều gì, sau đó hướng tầm mắt ra xa.
Ánh mặt trời đỏ rực như lửa lơ lửng cuối chân trời, dần dần lặn xuốg, cuối cùng tia sáng cuối cùng phản chiếu lên bầu trời cũng vụt tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.