Chương 9: Chương 9-1
Nhan Tiểu Ngôn
11/07/2020
Trong phòng piano, giáo sư âm nhạc còn chưa tới. Chủ tớ ba người ngồi chung một chỗ tán gẫu, thương thế Lương còn chưa lành, vẫn kiên trì theo Ái Hương nghe giảng, Tiểu Anh pha trà lài cho mọi người, chuẩn bị xong món ngọt nhỏ ngon miệng
Ái Hương nhận lấy trà lài, cười híp mắt nói với Tiểu Anh: "Dữu Nguyệt, hôm nay khí sắc rất tốt, khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng hào nha!"
"Thật sao?" Tiểu Anh bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé của mình, ngượng ngùng, cười híp mắt nói với cô: "Có thể là tối hôm qua đắp mặt nạ hoa hồng có hiệu quả tốt. Ha ha!"
Không bao lâu, giáo sư âm nhạc của Ái Hương đi vào dạy. Tiểu Anh nói dối với Lương là bụng không thoải mái, muốn đi toilet. Đi ra từ phòng học âm nhạc, trực tiếp chạy đến đại sảnh. Khí thế đại sảnh lầu một xa hoa như cung điện, đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa cầm khăn lau chùi tay vịn cầu thang. Trước kia cô ấy cũng không làm việc tốn sức, nhưng sau khi nghe Tiểu Anh nói, liền bắt đầu giảm cân. Tiểu Anh chắp tay sau lưng, "Thanh Sa đại nhân!"
Cao Mộc xoay người, vừa nhìn là cô liền hung dữ mở miệng: "Lại không ở bên cạnh đại tiểu thư cho tốt, lười biếng chạy loạn khắp nơi. Lương biết cô đi ra không?" Cao Mộc nghe lời đang giảm cân, nhưng tâm trung thành với nhà Đằng Nguyên sẽ không thay đổi, tuyệt không bỏ qua cho bất kỳ người nào không trung tâm với nhà Đằng Nguyên.
"Anh ta biết." Tiểu Anh nhướng lông mày nhỏ, nói: "Không nghe lọt những thứ nghệ thuật cao nhã kia, có Lương quân phụng bồi đại tiểu thư rồi, không cần lo lắng."
Cao Mộc Thanh Sa tiếp tục lau cầu thang, "Buổi sáng cân trọng lượng, ít đi năm cân."
"Giảm cân thành công rồi, chỉ cần kiên trì bền bỉ, rất nhanh liền mảnh mai."
Hộ vệ mang theo một đàn ông xa lạ đi vào, trên tay người đàn ông xách theo hai hộp quà. Hộ vệ khom lưng 90 độ, nói: "Đại quản gia, vị hôn phu của Ái Hương tiểu thư - Sâm Xuyên tiên sinh phái người tặng lá trà tới cho lão tiên sinh."
Sâm Xuyên Minh Trí - chủ nhân sau lưng Ma Lý phái sát thủ lùng bắt đại tiểu thư. Sâm Xuyên Minh Trí! Hừ hừ! Đầu nhỏ của Tiểu Anh chuyển nhanh, nghĩ thầm có lẽ đây là cơ hội tốt để đến gần Đằng Nguyên Nhất Lang, liền nói: "Đại quản gia, để Dữu Nguyệt đưa cho lão tiên sinh nha".
"Cô?" Cao Mộc nhìn Tiểu Anh một chút.
Tiểu Anh nói: "Dù sao hiện tại tôi cũng không có việc làm."
Cao Mộc Thanh Sa do dự, cuối cùng vẫn quyết định để Tiểu Anh đi đưa lá trà, cũng dặn dò: "Giao lá trà cho người bên cạnh lão tiên sinh là được rồi, không nên quấy rầy đến lão tiên sinh, không nên tùy tiện xông loạn, lại càng không được lên lầu hai." Đại Quản Gia Cao Mộc Thanh Sa đột nhiên nghiêm túc: "Có nghe hay không?"
"Nghe được, đại nhân. Tôi rất nhanh liền trở lại." Tiểu Anh cầm hai bao lá trà, ra khỏi đại lâu, xuyên qua sau hoa viên, chạy thẳng tới nhà lầu nhỏ hai tầng đơn độc ở hậu viện.
Bên trong vườn, dưới tàng cây hoa anh đào lớn, tóc dài che kín nửa bên mặt, Ma Lý nhìn trộm hết tất cả.
Gia quy nhà Đằng Nguyên rất nghiêm khắc, cho dù không ai canh giữ biệt thự, cũng không có người dám tự tiện bước vào nửa bước. Tiểu Anh đi vào căn nhà nhỏ hai tầng vắng tanh, bên trong đại sảnh không có một bóng người. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, xác định không có ai theo dõi dò xét mới nhón chân leo lên lầu hai. Thân thể dính vào trên vách tường cửa cầu thang, Tiểu Anh lấy điện thoại di động ra cài đặt thăm dò, điều khiển điện thoại di động nhìn trộm tình huống cuối hành lang.
Ánh sáng ảm đạm trong hành lang, thò đầu thăm dò cánh cổng kim loại, lúc thấy khóa mật mã chỉ tay và tròng đen, Tiểu Anh rũ hai vai xuống. Thu hồi thăm dò, rút ra, nhanh chóng xoay tay lại, hậm hực xuống lầu. Mới vừa đi tới lầu một liền phát hiện Đằng Nguyên Nhất Lang đang đứng ở giữa đại sảnh, mặt không vui nhìn mình. Á. . . . . .
Đằng Nguyên Nhất Lang trợn mắt chắp tay sau lưng, Tiểu Anh run tay một cái, hộp quà lá trà thiếu chút nữa rớt xuống đất."Lão, lão tiên sinh, tôi là tới đưa lá trà cho ngài. Mới vừa rồi không có tìm được người, cho nên, cho nên liền. . . . . ." Ánh mắt Tiểu Anh liếc về phía lầu hai, Đằng Nguyên Nhất Lang giận đến dựng râu trợn mắt.
"Con nhóc to gan, dám ở chỗ này tùy tiện xông loạn." Đằng Nguyên Nhất Lang hét lớn với hộ vệ một tiếng, bàn tay người cao ngựa lớn liền bổ nhào tới, níu lấy cổ áo của Tiểu Anh.
"Á! Á! Buông tôi ra, tôi tới đưa lá trà, tôi không cố ý đi lầu hai. Á!!!!" Tiểu Anh giãy giụa giải thích.
Tên đàn ông cường tráng đó hoàn toàn không nghe, đoạt lấy hộp quà lá trà trong tay cô, giơ cổ áo của cô lên, lôi cô ra ngoài cửa, ném cô ra ngoài như là ném con gà con.
"Bịch!" Cái mông nhỏ chạm đất, Tiểu Anh đau đến nhe răng trợn mắt, buồn bã nhìn đại sảnh tối đen như mực ở trước mặt.
Tiểu Anh xoa cái mông nhỏ trở lại phòng học âm nhạc, Ái Hương nhìn khuôn mặt đau khổ của cô liền hỏi: "Sao á?"
Tiểu Anh hít hít lỗ mũi ủy khuất nói: "Mới vừa rồi không cẩn thận ngã một cái."
"Ngã thế nào?"
"Cái mông."
"Ha ha ha!" Ái Hương che môi cười.
"Tiểu thư thật không có lòng thông cảm." Tiểu Anh cong môi, nhăn lỗ mũi. Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau giống như có lẽ đã thành bạn tốt, cười đùa vui vẻ.
Một thị nữ chạy chậm tới đây, "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh tới, đang chờ ngài ở phòng khách."
Vừa nghe đến cái tên này, Lương rũ mí mắt xuống, thân là người làm, tâm tự ti lại quấy phá.
Ái Hương giận tái mặt, nói với thị nữ: "Nói tôi bị bệnh, không tiện gặp khách."
"Chuyện này. . . . . ." Thị nữ do dự một hồi mới nói: "Vâng" Ái Hương nhìn Lương, Lương im lặng không lên tiếng.
Ái Hương không thích ông quyết định hôn sự cho cô chút nào, nhưng cũng không có năng lực phản bác. Mỗi lần Sâm Xuyên tới, cô đều cố ý trốn tránh, không phải giả bộ bệnh thì chính là làm bộ không có ở nhà. Ái Hương buồn bực không vui nằm ở trên bàn, nhìn chằm chằm tổ hợp chén sứ màu trắng, đôi mắt đỏ lên.
"Cốc cốc cốc" Thị nữ gõ cửa bên ngoài, "Không xong rồi tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh muốn lên thăm ngài."
Cái gì? Tên Sâm Xuyên này. Ái Hương vọt đứng lên từ trên ghế, lôi kéo Tiểu Anh chạy đi từ cửa nhỏ của phòng học âm nhạc. Lương ngồi một mình ở trong phòng học âm nhạc, trong lòng không có cảm giác.
Ái Hương lôi kéo Tiểu Anh bảy lần quẹo tám lần rẽ ở trong hành lang, đi tắt trở lại khuê phòng của mình, vén chăn lên chui vào. Sau khi Tiểu Anh hít sâu mới mở cửa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Không lâu lắm, Sâm Xuyên Minh Trí lên lầu. Hắn mặc tây trang màu trắng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt gầy, xương gò má nhô lên, nghe nói phụ nữ có gương mặt gầy, xương gò má cao là tướng khắc phu, tên Sâm Xuyên Minh Trí này có thể khắc thê không đây? Tiểu Anh nghĩ đến những chuyện hắn làm với Ái Hương nên không thể nào thân thiết được.
"Vị này là Sâm Xuyên tiên sinh - vị hôn phu của tiểu thư." Thị nữ giới thiệu hai người, "Thị nữ mới của tiểu thư Tiểu Anh Dữu Nguyệt."
"Xin chào Sâm Xuyên tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn" Tiểu Anh cúi người chào 90 độ, giọng nói cứng nhắc, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ nghiêm túc nói.
Sâm Xuyên Minh Trí là con nhà giàu, cũng không để cảm giác ưu việt, lễ phép của thị nữ ở trong mắt, nói thẳng: "Bây giờ Ái Hương thế nào, tôi muốn vào thăm cô ấy một chút."
"Trúng gió, nổi lên bệnh sởi, hiện tại khắp người đều là nốt đỏ. Bác sĩ nói bệnh sởi này là vi khuẩn dễ lây bệnh, Sâm Xuyên tiên sinh vẫn là đừng đi vào, Dữu Nguyệt sẽ chuyển sự quan tâm của ngài cho đại tiểu thư ."
"Ái Hương bệnh nặng như vậy, tôi làm vị hôn phu, càng nên hầu ở bên người cô ấy."
"Sâm Xuyên tiên sinh, bệnh của tiểu thư thật rất nghiêm trọng, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt đỏ bệnh sởi. Đây đối với tiểu thư mà nói là hành hạ cực kỳ nghiêm trọng, cô ấy không muốn bị người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí bây giờ. Vẫn là, mời ngài đi về trước!"
Sâm Xuyên không cam lòng, nói: "Sao tôi lại ghét bỏ cô ấy được, Ái Hương ngã bệnh, tôi nên bồi ở bên cạnh cô ấy." Bàn tay khoác lên trên tay nắm cửa.
Tiểu Anh ngăn hắn lại, "Sâm Xuyên tiên sinh, tâm tình tiểu thư không tốt, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng bệnh tình, ngài muốn nhìn cô ấy thì phải nhanh lên một chút, vẫn là. . . . . ." Hai cặp mắt giằng co đến một nơi, Sâm Xuyên nhìn chằm chằm Tiểu Anh không tha, Tiểu Anh không chịu yếu thế đáp lễ hắn.
Không khí có chút khẩn trương, thị nữ đan tay vào nhau, nhìn tới nhìn lui trên mặt hai người, không biết người nào thua trận trước.
Mắt sáng chợt lóe sau kính gọng vàng, lông mày bên trái của Sâm Xuyên nhướng lên, tay phải đẩy đẩy gọng kiếng, nói: "Xin chuyển lời cho Ái Hương, xin cô ấy an tâm dưỡng bệnh, mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cô ấy."
"Đi thong thả, Sâm Xuyên tiên sinh!" Tiểu Anh khom lưng cúi người chào.
Sâm Xuyên xoay người rời đi, ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Tiểu Anh, thị nữ nháy mắt dựng thẳng ngón cái với Tiểu Anh.
Haizz! Tiểu Anh thở dài một hơi, đẩy cửa vào nhà, vui mừng nói: "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh đi rồi!"
". . . . . ."
"Tiểu thư."
". . . . . ." Tiểu Anh đi tới bên giường, vén chăn lên, Ái Hương đã sớm rơi lệ đầy mặt.
"Thế nào?" Tiểu Anh cẩn thận ngồi xuống ở bên giường, cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt Ái Hương, "Tại sao khóc?"
"Hôm nay đuổi Sâm Xuyên đi, ngày mai hắn vẫn đến được, chẳng lẽ mỗi lần tôi đều phải giả bộ bệnh sao? Vừa nghĩ tới mình sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn, cùng ngủ một giường lớn, cùng ăn một bàn cơm, cả ngày lẫn đêm đều phải ở cùng với hắn, tôi chỉ muốn khóc. Dữu Nguyệt, tôi không muốn gả cho hắn, người tôi thích chính là Lương. Hu hu. . . . . ."
"Vậy nói với tiên sinh và phu nhân đi, nói cho bọn hắn biết cô không thích Sâm Xuyên, người trong lòng cô là Lương."
"Vô dụng, chuyện ông nội đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, ngay cả cha cũng bất lực thôi."
"Vậy cô và Lương bỏ trốn đi!" Tiểu Anh nghĩ ra chủ ý xấu.
"Không được, nhà Đằng Nguyên sẽ đuổi theo chúng tôi đến chân trời góc biển. Hơn nữa, tôi cũng không bỏ được cha mẹ." Nghĩ đến tương lai không hề có hy vọng của mình, Ái Hương khóc càng lợi hại hơn.
"Đúng vậy, đại đa số cô gái đều không thích sau khi kết hôn sẽ cách cha mẹ quá xa, cha mẹ cũng không ưa thích con cái cách mình quá xa."
Ái Hương nức nở nói: "Mẹ từng nói qua, không muốn tách ra với tôi, tương lai tôi kết hôn phải ở chung một chỗ với bà."
Ái Hương nhận lấy trà lài, cười híp mắt nói với Tiểu Anh: "Dữu Nguyệt, hôm nay khí sắc rất tốt, khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng hào nha!"
"Thật sao?" Tiểu Anh bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé của mình, ngượng ngùng, cười híp mắt nói với cô: "Có thể là tối hôm qua đắp mặt nạ hoa hồng có hiệu quả tốt. Ha ha!"
Không bao lâu, giáo sư âm nhạc của Ái Hương đi vào dạy. Tiểu Anh nói dối với Lương là bụng không thoải mái, muốn đi toilet. Đi ra từ phòng học âm nhạc, trực tiếp chạy đến đại sảnh. Khí thế đại sảnh lầu một xa hoa như cung điện, đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa cầm khăn lau chùi tay vịn cầu thang. Trước kia cô ấy cũng không làm việc tốn sức, nhưng sau khi nghe Tiểu Anh nói, liền bắt đầu giảm cân. Tiểu Anh chắp tay sau lưng, "Thanh Sa đại nhân!"
Cao Mộc xoay người, vừa nhìn là cô liền hung dữ mở miệng: "Lại không ở bên cạnh đại tiểu thư cho tốt, lười biếng chạy loạn khắp nơi. Lương biết cô đi ra không?" Cao Mộc nghe lời đang giảm cân, nhưng tâm trung thành với nhà Đằng Nguyên sẽ không thay đổi, tuyệt không bỏ qua cho bất kỳ người nào không trung tâm với nhà Đằng Nguyên.
"Anh ta biết." Tiểu Anh nhướng lông mày nhỏ, nói: "Không nghe lọt những thứ nghệ thuật cao nhã kia, có Lương quân phụng bồi đại tiểu thư rồi, không cần lo lắng."
Cao Mộc Thanh Sa tiếp tục lau cầu thang, "Buổi sáng cân trọng lượng, ít đi năm cân."
"Giảm cân thành công rồi, chỉ cần kiên trì bền bỉ, rất nhanh liền mảnh mai."
Hộ vệ mang theo một đàn ông xa lạ đi vào, trên tay người đàn ông xách theo hai hộp quà. Hộ vệ khom lưng 90 độ, nói: "Đại quản gia, vị hôn phu của Ái Hương tiểu thư - Sâm Xuyên tiên sinh phái người tặng lá trà tới cho lão tiên sinh."
Sâm Xuyên Minh Trí - chủ nhân sau lưng Ma Lý phái sát thủ lùng bắt đại tiểu thư. Sâm Xuyên Minh Trí! Hừ hừ! Đầu nhỏ của Tiểu Anh chuyển nhanh, nghĩ thầm có lẽ đây là cơ hội tốt để đến gần Đằng Nguyên Nhất Lang, liền nói: "Đại quản gia, để Dữu Nguyệt đưa cho lão tiên sinh nha".
"Cô?" Cao Mộc nhìn Tiểu Anh một chút.
Tiểu Anh nói: "Dù sao hiện tại tôi cũng không có việc làm."
Cao Mộc Thanh Sa do dự, cuối cùng vẫn quyết định để Tiểu Anh đi đưa lá trà, cũng dặn dò: "Giao lá trà cho người bên cạnh lão tiên sinh là được rồi, không nên quấy rầy đến lão tiên sinh, không nên tùy tiện xông loạn, lại càng không được lên lầu hai." Đại Quản Gia Cao Mộc Thanh Sa đột nhiên nghiêm túc: "Có nghe hay không?"
"Nghe được, đại nhân. Tôi rất nhanh liền trở lại." Tiểu Anh cầm hai bao lá trà, ra khỏi đại lâu, xuyên qua sau hoa viên, chạy thẳng tới nhà lầu nhỏ hai tầng đơn độc ở hậu viện.
Bên trong vườn, dưới tàng cây hoa anh đào lớn, tóc dài che kín nửa bên mặt, Ma Lý nhìn trộm hết tất cả.
Gia quy nhà Đằng Nguyên rất nghiêm khắc, cho dù không ai canh giữ biệt thự, cũng không có người dám tự tiện bước vào nửa bước. Tiểu Anh đi vào căn nhà nhỏ hai tầng vắng tanh, bên trong đại sảnh không có một bóng người. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, xác định không có ai theo dõi dò xét mới nhón chân leo lên lầu hai. Thân thể dính vào trên vách tường cửa cầu thang, Tiểu Anh lấy điện thoại di động ra cài đặt thăm dò, điều khiển điện thoại di động nhìn trộm tình huống cuối hành lang.
Ánh sáng ảm đạm trong hành lang, thò đầu thăm dò cánh cổng kim loại, lúc thấy khóa mật mã chỉ tay và tròng đen, Tiểu Anh rũ hai vai xuống. Thu hồi thăm dò, rút ra, nhanh chóng xoay tay lại, hậm hực xuống lầu. Mới vừa đi tới lầu một liền phát hiện Đằng Nguyên Nhất Lang đang đứng ở giữa đại sảnh, mặt không vui nhìn mình. Á. . . . . .
Đằng Nguyên Nhất Lang trợn mắt chắp tay sau lưng, Tiểu Anh run tay một cái, hộp quà lá trà thiếu chút nữa rớt xuống đất."Lão, lão tiên sinh, tôi là tới đưa lá trà cho ngài. Mới vừa rồi không có tìm được người, cho nên, cho nên liền. . . . . ." Ánh mắt Tiểu Anh liếc về phía lầu hai, Đằng Nguyên Nhất Lang giận đến dựng râu trợn mắt.
"Con nhóc to gan, dám ở chỗ này tùy tiện xông loạn." Đằng Nguyên Nhất Lang hét lớn với hộ vệ một tiếng, bàn tay người cao ngựa lớn liền bổ nhào tới, níu lấy cổ áo của Tiểu Anh.
"Á! Á! Buông tôi ra, tôi tới đưa lá trà, tôi không cố ý đi lầu hai. Á!!!!" Tiểu Anh giãy giụa giải thích.
Tên đàn ông cường tráng đó hoàn toàn không nghe, đoạt lấy hộp quà lá trà trong tay cô, giơ cổ áo của cô lên, lôi cô ra ngoài cửa, ném cô ra ngoài như là ném con gà con.
"Bịch!" Cái mông nhỏ chạm đất, Tiểu Anh đau đến nhe răng trợn mắt, buồn bã nhìn đại sảnh tối đen như mực ở trước mặt.
Tiểu Anh xoa cái mông nhỏ trở lại phòng học âm nhạc, Ái Hương nhìn khuôn mặt đau khổ của cô liền hỏi: "Sao á?"
Tiểu Anh hít hít lỗ mũi ủy khuất nói: "Mới vừa rồi không cẩn thận ngã một cái."
"Ngã thế nào?"
"Cái mông."
"Ha ha ha!" Ái Hương che môi cười.
"Tiểu thư thật không có lòng thông cảm." Tiểu Anh cong môi, nhăn lỗ mũi. Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau giống như có lẽ đã thành bạn tốt, cười đùa vui vẻ.
Một thị nữ chạy chậm tới đây, "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh tới, đang chờ ngài ở phòng khách."
Vừa nghe đến cái tên này, Lương rũ mí mắt xuống, thân là người làm, tâm tự ti lại quấy phá.
Ái Hương giận tái mặt, nói với thị nữ: "Nói tôi bị bệnh, không tiện gặp khách."
"Chuyện này. . . . . ." Thị nữ do dự một hồi mới nói: "Vâng" Ái Hương nhìn Lương, Lương im lặng không lên tiếng.
Ái Hương không thích ông quyết định hôn sự cho cô chút nào, nhưng cũng không có năng lực phản bác. Mỗi lần Sâm Xuyên tới, cô đều cố ý trốn tránh, không phải giả bộ bệnh thì chính là làm bộ không có ở nhà. Ái Hương buồn bực không vui nằm ở trên bàn, nhìn chằm chằm tổ hợp chén sứ màu trắng, đôi mắt đỏ lên.
"Cốc cốc cốc" Thị nữ gõ cửa bên ngoài, "Không xong rồi tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh muốn lên thăm ngài."
Cái gì? Tên Sâm Xuyên này. Ái Hương vọt đứng lên từ trên ghế, lôi kéo Tiểu Anh chạy đi từ cửa nhỏ của phòng học âm nhạc. Lương ngồi một mình ở trong phòng học âm nhạc, trong lòng không có cảm giác.
Ái Hương lôi kéo Tiểu Anh bảy lần quẹo tám lần rẽ ở trong hành lang, đi tắt trở lại khuê phòng của mình, vén chăn lên chui vào. Sau khi Tiểu Anh hít sâu mới mở cửa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Không lâu lắm, Sâm Xuyên Minh Trí lên lầu. Hắn mặc tây trang màu trắng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt gầy, xương gò má nhô lên, nghe nói phụ nữ có gương mặt gầy, xương gò má cao là tướng khắc phu, tên Sâm Xuyên Minh Trí này có thể khắc thê không đây? Tiểu Anh nghĩ đến những chuyện hắn làm với Ái Hương nên không thể nào thân thiết được.
"Vị này là Sâm Xuyên tiên sinh - vị hôn phu của tiểu thư." Thị nữ giới thiệu hai người, "Thị nữ mới của tiểu thư Tiểu Anh Dữu Nguyệt."
"Xin chào Sâm Xuyên tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn" Tiểu Anh cúi người chào 90 độ, giọng nói cứng nhắc, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ nghiêm túc nói.
Sâm Xuyên Minh Trí là con nhà giàu, cũng không để cảm giác ưu việt, lễ phép của thị nữ ở trong mắt, nói thẳng: "Bây giờ Ái Hương thế nào, tôi muốn vào thăm cô ấy một chút."
"Trúng gió, nổi lên bệnh sởi, hiện tại khắp người đều là nốt đỏ. Bác sĩ nói bệnh sởi này là vi khuẩn dễ lây bệnh, Sâm Xuyên tiên sinh vẫn là đừng đi vào, Dữu Nguyệt sẽ chuyển sự quan tâm của ngài cho đại tiểu thư ."
"Ái Hương bệnh nặng như vậy, tôi làm vị hôn phu, càng nên hầu ở bên người cô ấy."
"Sâm Xuyên tiên sinh, bệnh của tiểu thư thật rất nghiêm trọng, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt đỏ bệnh sởi. Đây đối với tiểu thư mà nói là hành hạ cực kỳ nghiêm trọng, cô ấy không muốn bị người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí bây giờ. Vẫn là, mời ngài đi về trước!"
Sâm Xuyên không cam lòng, nói: "Sao tôi lại ghét bỏ cô ấy được, Ái Hương ngã bệnh, tôi nên bồi ở bên cạnh cô ấy." Bàn tay khoác lên trên tay nắm cửa.
Tiểu Anh ngăn hắn lại, "Sâm Xuyên tiên sinh, tâm tình tiểu thư không tốt, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng bệnh tình, ngài muốn nhìn cô ấy thì phải nhanh lên một chút, vẫn là. . . . . ." Hai cặp mắt giằng co đến một nơi, Sâm Xuyên nhìn chằm chằm Tiểu Anh không tha, Tiểu Anh không chịu yếu thế đáp lễ hắn.
Không khí có chút khẩn trương, thị nữ đan tay vào nhau, nhìn tới nhìn lui trên mặt hai người, không biết người nào thua trận trước.
Mắt sáng chợt lóe sau kính gọng vàng, lông mày bên trái của Sâm Xuyên nhướng lên, tay phải đẩy đẩy gọng kiếng, nói: "Xin chuyển lời cho Ái Hương, xin cô ấy an tâm dưỡng bệnh, mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cô ấy."
"Đi thong thả, Sâm Xuyên tiên sinh!" Tiểu Anh khom lưng cúi người chào.
Sâm Xuyên xoay người rời đi, ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Tiểu Anh, thị nữ nháy mắt dựng thẳng ngón cái với Tiểu Anh.
Haizz! Tiểu Anh thở dài một hơi, đẩy cửa vào nhà, vui mừng nói: "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh đi rồi!"
". . . . . ."
"Tiểu thư."
". . . . . ." Tiểu Anh đi tới bên giường, vén chăn lên, Ái Hương đã sớm rơi lệ đầy mặt.
"Thế nào?" Tiểu Anh cẩn thận ngồi xuống ở bên giường, cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt Ái Hương, "Tại sao khóc?"
"Hôm nay đuổi Sâm Xuyên đi, ngày mai hắn vẫn đến được, chẳng lẽ mỗi lần tôi đều phải giả bộ bệnh sao? Vừa nghĩ tới mình sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn, cùng ngủ một giường lớn, cùng ăn một bàn cơm, cả ngày lẫn đêm đều phải ở cùng với hắn, tôi chỉ muốn khóc. Dữu Nguyệt, tôi không muốn gả cho hắn, người tôi thích chính là Lương. Hu hu. . . . . ."
"Vậy nói với tiên sinh và phu nhân đi, nói cho bọn hắn biết cô không thích Sâm Xuyên, người trong lòng cô là Lương."
"Vô dụng, chuyện ông nội đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, ngay cả cha cũng bất lực thôi."
"Vậy cô và Lương bỏ trốn đi!" Tiểu Anh nghĩ ra chủ ý xấu.
"Không được, nhà Đằng Nguyên sẽ đuổi theo chúng tôi đến chân trời góc biển. Hơn nữa, tôi cũng không bỏ được cha mẹ." Nghĩ đến tương lai không hề có hy vọng của mình, Ái Hương khóc càng lợi hại hơn.
"Đúng vậy, đại đa số cô gái đều không thích sau khi kết hôn sẽ cách cha mẹ quá xa, cha mẹ cũng không ưa thích con cái cách mình quá xa."
Ái Hương nức nở nói: "Mẹ từng nói qua, không muốn tách ra với tôi, tương lai tôi kết hôn phải ở chung một chỗ với bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.