Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 50

Nhan Tiểu Ngôn

07/11/2014

Trở lại Thành phố C, Tiểu Anh vẫn ở nhà Lý Khuynh Tâm, mục đích là vì để Hạ Thiệu Nhiên theo đuổi cô, nhưng Hạ Thiệu Nhiên khúc gỗ đần, từ khi trở lại đến nay thì biến mất vô ảnh vô tung, Tiểu Anh gấp đến độ cắn răng dậm chân, thẳng mắng anh đần.

Ban đêm, ánh trăng treo ở chân trời.

Trên giường mềm mại, cô gái ngủ say, bóng dáng Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện trên ban công, nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi vào phòng ngủ.

Dưới ánh trăng, gương mặt cô gái trơn bóng oánh nhuận, lông mi dài cuốn vểnh lên, Hạ Thiệu Nhiên cúi người rơi xuống cánh môi mềm mại một nụ hôn.

Khí lạnh đập vào mặt, trên môi lạnh lẽo, Tiểu Anh đột nhiên mở mắt, phát hiện đối diện mình có một đôi mắt đen hẹp dài, mà môi mình đang bị chủ nhân ánh mắt đó ngậm vào trong miệng.

"Ưmh. . . . . ."

Tiểu Anh há mồm phản kháng, không ngờ đầu lưỡi bá đạo xông tới.

Một tay Hạ Thiệu Nhiên giữ đầu cô, một tay nắm cả hông của cô, nhắm hai mắt hôn hết sức chuyên chú, dưới thế công nhiệt tình hung mãnh thân thể Tiểu Anh càng ngày càng nóng, càng ngày càng vô lực, đến cuối cùng cả người cũng choáng.

Một nụ hôn kịch liệt, Hạ Thiệu Nhiên có thể khống chế mình trước buông cô ra, Tiểu Anh há miệng thở, cong môi đỏ mọng lên, giận dỗi nói: "Nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của con gái, đây chính là cách anh theo đuổi người ta à?"

Hạ Thiệu Nhiên lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một nhánh hoa anh đào, đưa tới trước mặt cô. "Tặng em."

Hương thơm dịu nhẹ mê người chui vào lỗ mũi, ánh sáng quá tối, Tiểu Anh không nhìn ra là hoa gì, trở mình bò dậy bật đèn đầu giường, kêu lên: "Oa, là hoa anh đào, thật là đẹp!" Đầu ngón tay đụng vào cánh hoa, xác định là hoa thật, nhận lấy từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên rồi nói: "Bây giờ là mùa đông, lấy đâu ra?"

"Nhật Bản."

Tầm mắt từ cánh hoa chuyển dời đến trên thân người đàn ông, anh mặc áo khoác mỏng màu đen vải nỉ, gương mặt mệt mỏi, có long đong tư vị mệt mỏi.

Tiểu Anh chu môi hỏi: "Anh mới từ Nhật Bản trở lại sao?"

"Ừ."

"Ra ngoài làm việc, thuận tiện mang một nhánh hoa anh đào cho em."

"Không phải."

"Hả?"

Hạ Thiệu Nhiên giải thích: "Anh chưa từng theo đuổi con gái, không biết làm thế nào khiến con gái vui lòng, anh biết rõ người đàn ông khác cũng tặng cô gái hoa tươi biểu đạt tình yêu, anh cảm thấy hoa anh đào thích hợp nhất với em, phải đi một chuyến đến núi Yoshino bẻ cành hoa này."

"Đi đâu xa thế, chính vì bẻ hoa anh đào mà đòi em vui lòng sao?" Tiểu Anh cắn môi dưới, một bộ nét mặt cảm động muốn khóc: "Hạ Thiệu Nhiên!" Cô nhào vào trong ngực anh, hai cánh tay quấn chặt cổ anh nói: "Mặc dù em nói, bảo anh theo đuổi em thì em mới đồng ý làm bạn gái anh, nhưng anh làm em thật sự quá cảm động, cảm động làm cho nhân ta không kịp chờ đợi muốn ôm ấp yêu thương với anh, làm thế nào đây, thật rối rắm!"

Hạ Thiệu Nhiên cười, "Rối rắm cái gì, em muốn anh theo đuổi, anh sẽ theo đuổi, em muốn ôm ấp yêu thương, anh liền giang hai cánh tay, mặc em nhào tới."

"Ha ha! Em phát giác anh bây giờ rất biết nói lời dễ nghe đó!" Tiểu Anh dựa vào ngực anh, "Anh không biết chứ, rõ ràng sống ở cách vách anh, nhưng một chút tin tức của anh cũng không có, người ta thật nhớ!"

Ngón cái thương tiếc sờ qua khuôn mặt tinh tế, Hạ Thiệu Nhiên nói: "Chuyển đến chỗ anh nhé."

Tiểu Anh nháy nháy mắt, nghi vấn: "Tại sao muốn chuyển đến nơi đó, em ở nơi này vô cùng tốt, chúng ta nằm cạnh nhau, nhẹ nhàng nhảy là sang rồi."

"Hiện tại Khuynh Tâm không có thời gian huấn luyện em...em chuyển đến chỗ anh, anh sẽ dạy em, không phải em muốn làm trộm tốt nhất ư? Đạo thánh BLACK ra tay em chắc chắn sẽ không sai."

". . . . . ." Tiểu Anh cho anh bĩu môi vì tự tin và lấy cớ huấn luyện dở ẹt.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Thật ra thì. . . . . . Anh không muốn mừng năm mới một mình."

Tiểu Anh nghĩ đến Lý Khuynh Tâm từng nói với cô về trôi cha mẹ Hạ Thiệu Nhiên, tâm tư nặng trĩu, tay nhỏ cầm bàn tay Hạ Thiệu Nhiên nói: "Một mình mừng năm mới sẽ rất nhàm chán, trước kia bất luận em ở bất luận cái cái gì địa phương trên thế giới, lúc mừng năm mới nhất định sẽ chạy về cô nhi viện, nhiều người mới náo nhiệt, năm nay em sẽ qua cùng anh. Ha ha!"



Hạ Thiệu Nhiên ôm cô, rất dùng sức ôm.

"Sáng sớm ngày mai, em sẽ chuyển qua." Tiểu Anh nghĩ đến cái gì, tránh anh ra, nói: "Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? Em đi lấy chút gì cho anh ăn."

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Trên máy bay ăn rồi, không đói bụng, chỉ có chút mệt mỏi."

"Vậy anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Hạ Thiệu Nhiên cởi áo khoác xuống, nằm ở trên giường, "Em nằm cùng anh."

Tiểu Anh đỏ mặt, nhăn nhó nằm ở bên kia giường nhỏ, vị trí trống giữa hai người còn có thể cho một người ngủ. Hạ Thiệu Nhiên thay cô đắp kín chăn, nằm nghiêng, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

"Ngủ ngon!" Tiểu Anh nhắm mắt lại, một lát sau, len lén mở mắt nhìn, thấy Hạ Thiệu Nhiên vẫn mở mắt nhìn mình.

Lại gần, bưng lấy mặt anh, rơi xuống trên môi anh một nụ hôn êm ái, "Hôn ngủ ngon, lúc này ngủ đi!"

Trong bóng tối tiếng hít thở của nhau cực kỳ rõ ràng, cánh tay khoác lên vòng eo mảnh khảnh, Hạ Thiệu Nhiên ôm cô vào trong lòng, dán lên người mềm mại ấm áp.

Trước đó cực kỳ lâu đã muốn ôm cô như vậy, hấp thu nhiệt độ ấm lòng người.

Trước đó cực kỳ lâu đã muốn rúc vào trong ngực anh như vậy, hấp lấy mùi vị làm cho người ta an tâm, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng mùi đàn ông thành thục.

Ôm nhau ngủ, mộng đẹp cả đêm.

Tiểu Anh còn không có thói quen cùng người đàn ông cùng giường chung gối, ngày mới vừa sáng đã tỉnh, gối lên một cánh tay nhìn chằm chằm người ngủ.

Dáng dấp anh không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng lại đặc biệt đàn ông, uy nghiêm, không nói cười tùy tiện. Khi anh ngủ, không khó thân cận giống ban ngày, đường cong gương mặt cương ngạnh mềm mại không ít, không hề có cảm giác uy hiếp.

Cả đêm ngủ ngon, Hạ Thiệu Nhiên mở mắt chỉ thấy Tiểu Anh mím môi nhìn mình cười. "Chào buổi sáng!" Tiểu Anh cười hì hì nói.

Hạ Thiệu Nhiên duỗi cánh tay nắm đầu cô gần sát mình, môi rơi xuống trán trơn bóng. Người trong ngực phát ra giọng vui vẻ: "Nhìn người tỉnh lại trong lòng mình, cảm giác thật hạnh phúc!"

Hạ Thiệu Nhiên ôm sát cô, "Mèo ngốc."

"Không cho cười người ta."

"Không có cười em."

Tiểu Anh tránh đầu nhỏ ra, nói: "Em biểu hiện có phải rất tệ hay không, anh nói em có tiềm chất làm đạo thánh không?"

Hạ Thiệu Nhiên không trả lời, từ trên giường xuống, mặc y phục trên người.

"Anh nói đi, rốt cuộc em có tiềm chất hay không?" Tiểu Anh bò dậy đi theo, hỏi: "Rốt cuộc có hay không?"

Hạ Thiệu Nhiên mặc quần áo tử tế, hai ngón tay nắm cằm cô, nói: "Em làm đạo thánh, anh là cái gì?"

"Làm người đàn ông tốt của em." Tiểu Anh không biết thẹn mà nói ra ngoài, mắt trăng rằm chứa đựng ý cười.

Hạ Thiệu Nhiên mím môi cười, cầm áo khoác ngoài vắt trên ghế dựa lên nói: "Nếu em đã quyết định, quyết tâm lựa chọn con đường này, anh hi vọng em có thể đi thẳng xuống như thích chụp ảnh vậy, để cho mình trở nên rất đáng gờm."

"Ừm!" Tiểu Anh tự tin hơn gấp trăm lần, "Bây giờ em đã hết sức thích nghề nghiệp này rồi, bởi vì em muốn làm hiệp trộm, dùng phương thức ăn trộm giúp đỡ những người cần trợ giúp."

"Được, anh sẽ dạy em thật tốt." Hạ Thiệu Nhiên nói: "Hiện tại cùng anh trở về hay là chờ một lát."

"Em phải nói một tiếng với Khuynh Tâm, anh trở về trước đi!"

Hạ Thiệu Nhiên hôn bên trái gương mặt cô, kéo cửa ra, nhảy sang ban công đối diện.



Sau khi Hạ Thiệu Nhiên đi, Tiểu Anh vội chui vào phòng tắm, tắm thay quần áo, rửa mặt xong, mang theo máy chụp hình laptop cùng vài món quần áo, hưng phấn chạy ra khỏi phòng, một đường đi tới trước cửa phòng Lý Khuynh Tâm, hưng phấn quá mức quên gõ cửa, trực tiếp xông vào, đẩy cửa đã nói: "Khuynh Tâm, nói cho cô biết một chuyện tốt. . . . . ."

Cô không nói tiếp, bởi vì một cây súng lục đang hướng thẳng mặt cô mà đến.

"Pằng——"

"Pằng——"

Súng lục nện ở trên cửa, Tiểu Anh dính vào trên ván cửa, suy nghĩ một chút mình thiếu chút nữa bị Dạ Cảnh Triệt ném súng lục hủy dung, cũng sợ.

Ngẫm lại một màn đẩy cửa trong nháy mắt kia, khuôn mặt nhỏ đỏ, cõng ba lô nhỏ xuống lầu.

Từ nhà Dạ Cảnh Triệt đến cửa chính Hạ trạch ít nhất cần 20', Tiểu Anh lựa chọn đường tắt, túi đeo lưng khoắc ở trên người, chà sát tay xông về tường cao, hai chân đạp, ngón tay nắm chặt lấy bên tường, nhảy.

"A ——" Tiểu Anh không biết Hạ Thiệu Nhiên đứng ở tường, cho là mình sẽ đụng vào anh, âm thanh la to.

Hai tay Hạ Thiệu Nhiên nhẹ tiếp được cô, cánh tay Tiểu Anh ôm cổ anh, cặp chân quấn chặt hông anh, thở hồng hộc.

"Tại sao lại ở đây?"

"Chờ em."

"Làm sao anh biết em sẽ nhảy từ nơi này."

"Cả tường rào, nơi này thấp nhất, dễ nhảy."

"Hừ!" Tiểu Anh không phục cong miệng lên, "Lần sau em muốn nhảy chỗ cao nhất."

"Luyện lâu thì em sẽ nhảy qua."

Đừng tưởng rằng Tiểu Anh thoát khỏi huấn luyện viên ma quỷ - Lý Khuynh Tâm, hướng vào lồng ngực Hạ Thiệu Nhiên thì sẽ được đối đãi dịu dàng, trên thực tế, trên phương diện huấn luyện ăn trộm, Hạ Thiệu Nhiên nghiêm khắc hơn so với Lý Khuynh Tâm.

Gần tới năm mới, tất cả người Hạ trạch bận việc, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt. Đèn dầu sáng rực cả phòng dưới đất, cấm địa tư nhân thuộc về đạo tặc BLACK, Tiểu Anh phá giải khóa bàn phím, đối mặt ba trăm nghìn loại mật mã tổ hợp, tập trung tinh thần luyện tập.

Trên lôi đài, trên người lõa thể, Hạ Thiệu Nhiên chỉ mặc quần vận động mang theo tay quyền dùng quả đấm đánh vào trên bao cát. Quyền cước đánh vào bao cát vang lên âm "Bịch bịch" cùng giầy hoạt động mặt đất phát ra tiếng va chạm "xẹt xẹt" quấy rầy Tiểu Anh không được an bình, nhíu chặt mày, ra lệnh mình không bị quấy nhiễu. Dụng cụ điện tử giải mã nhanh chóng tính toán mật mã, ánh mắt Tiểu Anh liếc về phía Hạ Thiệu Nhiên trên lôi đài.

Cơ ngực, cơ bụng, bắp thịt cánh tay, theo động tác đánh quyền, bắp thịt toàn thân đều rung động, không ngờ bình thường anh cao gầy teo, đoán rằng luyện tập nhiều, vóc người bền chắc, hừ hừ! Không trách được có người nói y phục biết gạt người.

Dưới ánh đèn, trên làn da màu lúa mì kiện tráng khí lực xuất hiện mồ hôi hột phản xạ trong ánh sáng, mồ hôi rỉ ra từ trán và chóp mũi, bị bỏ mặc, có giọt nhỏ xuống mặt đất, có giọt chảy theo gương mặt xuống, chảy qua cơ ngực, lướt qua cơ bụng, đi xuống, không cẩn thận nhìn xuống chỗ nào đó.

Tiểu Anh chóng mặt, có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ nuốt nước miếng, tay nhỏ bé hơi ngứa chút, thật nhớ cảm giác chạm tới da thịt vừa hấp dẫn vừa đáng yêu kia.

"Tích"

Khóa bí mật bị phá, Tiểu Anh vẫn còn không hay biết, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trên lôi đài lau mồ hôi luyện quyền.

Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, bị bắt nhanh nhẹn chuồn mất, Tiểu Anh vội xoay người lại phá khóa lung tung.

Hạ Thiệu Nhiên dừng lại động tác, lấy bao tay xuống, Tiểu Anh từ từ quay đầu trở lại, Hạ Thiệu Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay hướng cô.

Tiểu Anh để máy giải khóa xuống, đi lên đài quyền.

Một quả đấm mạnh mẽ của Hạ Thiệu Nhiên đánh tới hướng cô, bị sợ đến cô đứng bất động, hai mắt nhắm chặt. Quả đấm dừng lại ở cự ly cách xương sống mũi millimet, Tiểu Anh từ từ mở mắt, ngón giữa Hạ Thiệu Nhiên bũng vào cái mũi nhỏ của cô, nói: "Mèo ngốc!"

Tiểu Anh không phục phản bác, "Quả đấm của anh quá nhanh, em tránh không kịp chứ sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Ấp Yêu Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook