Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 31: CHƯƠNG 27: SÓNG GIÓ NHÀ ĂN

Du Nhân

28/06/2016

Nhà ăn vì mấy tiếng náo động của mấy đứa trẻ mà trở nên ồn ào. Mọi người ở đây đều dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn mấy đứa trẻ. Ở đây đoàn xe chưa bao giờ dùng thịt động vật biến dị để làm thức ăn nên họ cảm thấy kỳ lạ cũng phải.

Mấy anh bị mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ thì cảm thấy nhức đầu, dỗ thế thế nào các bé cũng không im lặng nên đàn dùng ánh mắt cầu xin về phía nàng. Nàng cũng cảm thấy đau đâu đây, bình thường mấy đứa trẻ đều ngoan, hôm nay không biết là phát cái gì điên mà phải đòi ăn thịt rắn cho bằng được chẳng nhẽ lần trước ăn chưa ngán à.

Nàng đúng là nghĩ oan cho mấy đứa trẻ, các bé mới gặp baba nên muốn làm nũng một chút đồng thời coi như là hiến vật quý nha, các bé biết baba con chưa được ăn thịt rắn biến dị nha.

-Im lặng.

Nàng gõ gõ ngón tay xuống bàn ăn. Ngay lập tức tiếng khóc, ồn ào đều không còn nữa. các anh đều cảm thấy thật sự tổn thương nha, rõ ràng là bọn anh nhẹ nhành dụ dỗ thế mà không nín chỉ cần một tiếng nói của mẹ các bé là im ngay, đây mới là uy quyền nè.

-Hỏi.

Mới đầu các anh còn ngơ ngác không hiểu nàng nói nghĩa là gì nhưng Ngô Lâm không hổ là bác sĩ chỉ nghĩ một chút là hiểu nàng nói gì. Anh gọi nhà bếp tới hỏi một chút thì mới biết buổi chiều tối có mấy người đem một lượng thịt tới nói là thêm vào bữa tối, hỏi ra mới biết là thịt rắn chiều nay đánh được mà bộ phận quản lý hậu cần nói là thịt rắn tang thi không ăn được nên nhà bếp không nhận. Những người đó nói là mượn nhà bếp dùng một chút nhưng mấy người quản lý không cho nên bọn họ đành đem số thịt đó ra ngoài rồi.

Nhìn thấy nàng sắc mặt không có thay đổi anh mới yên tâm chút, mấy người đem thịt đến là người của nàng nếu như làm quá căng thì không tốt.

-Gọi Vân Yên!

-Dạ.

Thiên Di kêu Thiên Quân gọi Vân Yên tới. Không phải đi gọi mà là dùng thiết bị liên lạc được Thiên Quân được cải tạo qua nên chỉ sau vài phút là Vân Yên tới đây. Đi cùng cô còn có hai con thú sủng nữa. May mà cái lều đủ lớn cộng thêm mọi người đã biết qua hai con thú sủng này rồi nếu không lại to chuyện.

Các anh cảm thấy hôm nay mọi chuyện trải qua cứ như là mơ vậy. Cái con sói màu trắng to con cọ chân nàng làm nũng này không phải là con sói bọn anh từng đánh một trận ở Bình Lang cao nguyên hay sao. Từ khi nào mấy con động vật này lại trở nên hiền thế. Đã thế vòng tay mà Ngọc Hàn, Ngọc Ân đeo cũng chẳng phải thứ tầm thường, là thực vật biến dị đó, cái sau còn khủng bố hơn cái trước nữa. may mà Ngọc Diên còn chưa tiết lộ trên tóc bé còn có một con cua biến dị nữa đó. Không thì mấy anh phải đi khám tim rồi.

Vân Yên tới hỏi han tiểu Nghị một chút rồi mới hỏi Thiên Di.

-Thiên Di, em gọi chị có gì không?

-Số thịt rắn dã xử lý chưa?

-Em đừng nhắc tới nữa, nhắc tới là chị bực mình đây nè.



-Chị Vân Yên, ai mà có thể làm chị bực mình được chứ?

-Thiên Quân, em không biết đó thôi. Chị chưa từng thấy ai lại cố chấp như thế, chị đã nói là thịt rắn này bọn chị đã xử lý qua, rất sạch sẽ, ăn ngon, bổ thế mà không chịu nhận đã thế lại còn không cho chị nấu nữa….

Vân Yên thao thao bất tuyệt, bắn phá hết khả năng ăn nói của mình, không thô tục nhưng mà hơi bị chói tai.

-Chị không thể nói thế được, thịt này chưa qua kiểm tra thử nghiệm ai biết có đảm bảo hay không?

Ngay khi Vân Yên nói xong thì một tiếng nói khác cũng vang lên. Không ai khác chính là Ngọc Nhã, đi cùng cô ta là một phụ nữ trung niên ăn mặc cực kỳ thời thương như một quý phu nhân vậy nếu không thấy mười ngón tay sáng chói của bà ta. Bà ta chính là mẹ của Ngọc Nhã, thím họ hàng xa và xa của chị em Thiên Di.

-Chúng tôi đã nói là trước kia chúng tôi thường xuyên sử dụng thịt động vật tang thi sao cô nói là chưa kiểm nghiệm hả?

-Này cô kia, con gái tôi là người phụ trách ở đây, nói chưa kiểm nghiệm thì chưa kiểm nghiệm. Ai biết ăn vào có bị sao không?

-Tại sao chúng tôi mượn dụng cụ nhà bếp cũng không cho?

-Đồ này có biết là ăn được hay không? Không ăn được thì sử dụng dầu muối chỉ lãng phí mà thôi. Cô có biết những thứ đó bây giờ quý thế nào không hả?

-Tôi chỉ biết mấy cái đó quý hơn đống vàng bạc kim cương bà đeo trên tay mà thôi.

-Con tiện nhân này.

Bà ta định lao vào cho Vân Yên một cái tát nhưng bị Ngọc Nhã kéo lại. thấy cô gái ngồi cùng với mấy anh , lại nghe con gái nói đó là Ngọc Thiên Di, biết mấy người này là cùng một nhóm thì lại mắng hang hơn.

-hừ, tôi tưởng là ai, hóa ra cũng chỉ là bọn nhãi nhép đi theo con tiện nhân Thiên Di này, đồ không cha không mẹ, không có ai dạy nên không biết kính trên nhường dưới gì cả. mới tý tuổi đầu mà đã biết đi dụ dỗ đàn ông rồi.

-Bà không được nói mẹ tôi như thế.

Mấy bảo bảo thấy bà ta nói như vậy thì tức điên lên được. muốn xông lên cho bà ta một trận mà thôi.



-Đúng là tiện nhân chỉ sinh ra toàn tiện chủng.

Các anh nghe đên đây thì đen hết cả mặt. các anh còn ở đây mà cũng có người gan to dám mắng các anh như thế đó.

Ngọc Nhã thấy không khí trầm xuống thì vội vàng kéo mẹ mình lại. cô ta cũng không chắc chắn mấy bé là con của mấy anh. Thấy mấy anh sắc mặt càng ngày càng khó xem thì rất lo lắng.

AAAAAAAAAAA

Tiếng hét khủng khiếp vang lên, người đàn bà lúc nãy hùng hổ mắng chửi bây giờ phải ôm hai bên má không ngừng gào thét. Từ giữa những ngón tay máu đỏ không ngừng chảy ra. Ai cũng không nhìn thấy người nào ra tay nhưng nhìn về phía nàng thì thấy trước mặt nàng có một con chim bảy màu, trong móng vuốt nó còn có ít da người cùng tí máu.

-Không ai có quyền sỉ nhục con ta.

Nàng lạnh nhạt vang lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng làm người nghe lạnh lẽo.

-Tiện nhân, mày dám.

Gừ gừ.

Lang nhảy chồm đến trước mặt bà ta, bà ta không dám nói lời nào nữa. bà ta run rẩy ôm chặt lấy con gái. Bình thường bà ta luôn ở trong xe được bảo vệ nên không biết bên ngoài nguy hiểm thế nào nên mới dám oai phong ở đây như thế.

-Chị.. chị..họ..em..xin lỗi..

Ngọc Nhã nhìn con sói to lớn trước mặt mẹ con cô ta mà hoảng sợ. vội vàng run rẩy xin lỗi. nhìn con sói dùng móng vuooits cào cào mắt đất thành từng hố sâu mà cô ta càng run rẩy. mọi người thấy một dòng nước chảy ra từ chỗ hai mẹ con cô ta đứng thì biết quý phu nhân hung ác hỗi nãy đã tè ra quần rồi.

Nàng ghét bỏ nhìn hai người này.

-Cút.

Nàng cũng chẳng muốn giết hai người này làm gì cho bẩn tay.

Những người ở trong nhà ăn thấy cô gái mảnh mai xinh đẹp thực lực đã đủ khủng bố mà bên mình còn có những thứ cũng khủng bố nữa thì nhìn cô bằng ánh mắt kính nể và kinh sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook