Chương 43: CHƯƠNG 39: BẢO BẢO ĐÁNG THƯƠNG.
Du Nhân
08/07/2016
Trong hai ngày nàng và các anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, các bảo bảo đều rất
ngoan ngoãn. Các bé đi qua cùng với các ông bà, Tiểu Nghị và Yên Ly cũng đi theo các anh chị, hai bé củ cải đều được bảy anh chị củ cải chăm sóc rất tốt, các ông bà cũng quan tâm hai bé.
Các bé luôn đi cùng nhau không tách rời, chín đứa bé đi qua ngồi xe của Triệu gia, Đường gia, An gia, Âu Dương gia nhưng tuyệt đối sẽ không đi qua xe Ngô gia ngồi dù chỉ một chút. Đêm đó đã để lại một bóng ma trong lòng các bé. Đối với Ngô Lâm các bé vẫn ngoan ngoãn, lễ phép nói chuyện cùng nhưng nếu gặp phải hai ông bà Ngô thì các bé đều xem như không thấy hai người.
Ngọc Diên trở lại hoạt bát, sáng sủa như trước. Bé là chị cả lớn nên rất quan tâm chăm sóc tới các em. Những bé khác cũng rất hiểu chuyện và quan tâm tới chị, em gái của mình.
Âu Dương Minh tuy bề bộn nhiều việc nhưng buổi tối anh sẽ ở cùng với các bé vì sợ các bé không có thói quen ngủ chỗ khác không quen cũng như lo lắng với sự an toàn của các bé. Ngô Lâm dù muốn ngủ cùng các bé nhưng anh cũng sợ mẹ mình sẽ gây ra phiền phức nên cũng phải dằn lòng mình lại.
Hôm nay đã là ngày thứ hai các bé xa mẹ, các bé đang ở chỗ Âu Dương gia. Mấy hôm trước các bé cũng hơi sợ Âu Dương gia gia nhưng khi ở cung nhau một thời gian thì các bé phát hiện ra Âu Dương rất trẻ con, chỉ thích giả bộ hung dữ mà thôi. Đặc biệt gia gia còn rất sợ nãi nãi nữa nha. Hai người đều rất thương các bé hận không thể đem hết tình yêu thương của mình cho các cháu để thể hiện ra.
Hai ông bà cũng muốn Thiên Di là con dâu của mình nhưng chuyện này không phải hai người cứ muốn là được, mọi chuyện nên cứ để lớp trẻ quyết định.
Mấy đứa trẻ hiện giờ đang ngồi trên xe, ông bà các bé đã đi ra ngoài giải quyết công việc. Trong xe chỉ có chín đứa trẻ, thức ăn vặt và nước uống được chuẩn bị đầy đủ không sợ các bé bị đói. Do ông bà không biết các bé có không gian nên mới chuẩn bị rất nhiều thế thôi.
Ngọc Chi lần thứ n thở dài cộng thêm các bé khác đều thở dài theo.
-Ân Ân rất nhớ mẹ, nhớ chết đi được.
Ngọc Ân là bé út, rất được cưng chiều cùng với bé cũng là người dính mẹ nhất trong tất cả các bảo bảo nên chỉ cần xa mẹ một chút thì bé đã nhớ rồi. đằng này lại cả hai ngày, từ khi sinh ra đến giờ đây là khoảng thơì gian bé xa mẹ lâu nhất.
Bé nào cũng nhớ mẹ cả, kể cả tiểu Nghị và Yên Ly cũng vậy.
-Em tưởng mình em nhớ sao, anh/ chị cũng rất nhớ mẹ đó.
Các bé đồng thanh kêu lên.
-Sao mẹ vẫn chưa về nhỉ mai em sẽ đi tìm mẹ.
Ngọc Âu nói.
-Ừm, mai chị cũng sẽ đi.
Ngọc Diên nói.
-Em nữa, em nữa.
Tiểu Nghị và Yên Ly cùng nói.
-Chúng ta cùng đi.
Ngọc Thần nói.
Các bé nằm ngã trái ngã phải xuống sàn xe chơi đùa, đến trưa thấy ông bà vẫn chưa về thì các bé tự động xuống xe đi tới nhà ăn để ăn trưa.
Nhà ăn vào giờ ăn trưa không còn đông đúc vào buổi sáng và tối, các bé vốn không muốn tới nhà ăn để ăn đâu nhưng vì Vân Yên đang rất bận không thể nấu bữa trưa cho các bé. Người phụ bếp thấy các bé đi vào thì vội vàng lấy khẩu phần ăn hôm nay của các bé lên bàn. Các bé đều là hoàng thái tử, công chúa nên không ai ở đây dám chậm trễ đâu.
Nhìn thức ăn trên bàn các bé chậm chạp ăn, đừng nhìn các bé thể hiện lịch sự mà lầm tưởng đó là do thức ăn không hợp khẩu vị các bé đó.
-Các con có muốn ăn thêm gì không để dì làm thêm cho.
Một giọng nói ngọt ngấy vang lên cạnh các bé, nhìn lên hóa ra là người gì không nhận Ngọc Nhã và “mẹ kế” An Trinh của bé Ngọc Diên. Haixx, có chuyện gì nữa đây, hai người này không định tới lấy lòng chứ.
-Cảm ơn, chúng tôi đã có đủ đồ ăn rồi.
Ngọc Thần lạnh lùng nói.
-Đừng khách sáo, chúng ta sớm muộn cũng sẽ là người một nhà phải không Diên Nhi?
An Trinh nở một nụ cười tự cho là hiền lành nhất nhưng các bảo bảo cũng chẳng phải dạng vừa đâu sao mà dễ dụ thế được.
-Dì à! Dì đừng nói trước thế chứ, có phải là người một nhà hay không thì cháu không biết nhưng nhà của dì thì chúng cháu sẽ không bao giờ bước vào.
-Ngọc Diên! Sao cháu có thể nói thế với dì An Trinh thế chứ, sau này dì ấy cũng sẽ là mẹ cháu đấy đừng có mà không biết điều.
-Ngọc Nhã, dì nên biết chúng tôi gọi dì là dì là do chúng tôi tôn trọng dì lớn tuổi thôi. Chúng tôi cũng chẳng có người dì nào cả nên dì hãy biết điều một chút, mẹ tôi cũng còn sống nên dì cũng đừng tự nhận mình có quyền mà bảo bọn tôi nhận mẹ lung tung. Dì không đủ tư cách.
-Ngọc Diên! Mày….mày…
-Diên Nhi, con nói gì đi chăng nữa thì sau này dì với ba con cũng sẽ đối xử với con như là con ruột mà.
-Hóa ra là các người đều cho rằng tôi không phải là con của ba.
-Ý dì không phải như vậy, dì…dì muốn nói…
-Thôi hai người đi đi, nếu còn đứng trước mặt chúng tôi thì đừng trách chúng tối đấy.
-Được, được dì đi nếu các con có muốn gì thì cứ nói với dì.
Hai người thấy mình không được chào đón cũng không dám làm căng lên nên xám xịt rời đi. Các bé cũng cảm thấy không còn khẩu vị chút nào nữa, ăn một chút rồi thôi.
Ngọc Thần từ không gian lấy táo ra đưa cho mỗi bé một quả. Các bé vừa ăn táo vừa nói chuyện vui vẻ thì thấy Hỉ Tước trở lại. Các bé nghe Hỉ Tước thông báo có thể đến thành phố N rồi thì vui mừng lắm luôn.
Thiên Quân đã bận việc xong, tới nhà ăn thì thấy các cháu mình vui vẻ lại thấy Hỉ Tước đậu bên cạnh thì cũng đoán được phần nào.
-Các con có gì mà vui vẻ thế?
-Cậu!
-Hì hì, mẹ đã cho phép chúng ta đi rồi đó.
-Thật sao, vậy ngày mai chúng ta sẽ lên đường. các con đã thông báo cho baba và gia gia nãi nãi chưa?
-Chưa ạ, bọn con vui quá nên quên mất.
-Giờ chúng con sẽ đi.
Các bé kéo nhau ra khỏi nha ăn đi thông báo ngay tin mừng cho baba và gia gia nãi nãi, Thiên Quân cũng đi theo, cậu cũng rất nhớ chị mình đó.
Các bé luôn đi cùng nhau không tách rời, chín đứa bé đi qua ngồi xe của Triệu gia, Đường gia, An gia, Âu Dương gia nhưng tuyệt đối sẽ không đi qua xe Ngô gia ngồi dù chỉ một chút. Đêm đó đã để lại một bóng ma trong lòng các bé. Đối với Ngô Lâm các bé vẫn ngoan ngoãn, lễ phép nói chuyện cùng nhưng nếu gặp phải hai ông bà Ngô thì các bé đều xem như không thấy hai người.
Ngọc Diên trở lại hoạt bát, sáng sủa như trước. Bé là chị cả lớn nên rất quan tâm chăm sóc tới các em. Những bé khác cũng rất hiểu chuyện và quan tâm tới chị, em gái của mình.
Âu Dương Minh tuy bề bộn nhiều việc nhưng buổi tối anh sẽ ở cùng với các bé vì sợ các bé không có thói quen ngủ chỗ khác không quen cũng như lo lắng với sự an toàn của các bé. Ngô Lâm dù muốn ngủ cùng các bé nhưng anh cũng sợ mẹ mình sẽ gây ra phiền phức nên cũng phải dằn lòng mình lại.
Hôm nay đã là ngày thứ hai các bé xa mẹ, các bé đang ở chỗ Âu Dương gia. Mấy hôm trước các bé cũng hơi sợ Âu Dương gia gia nhưng khi ở cung nhau một thời gian thì các bé phát hiện ra Âu Dương rất trẻ con, chỉ thích giả bộ hung dữ mà thôi. Đặc biệt gia gia còn rất sợ nãi nãi nữa nha. Hai người đều rất thương các bé hận không thể đem hết tình yêu thương của mình cho các cháu để thể hiện ra.
Hai ông bà cũng muốn Thiên Di là con dâu của mình nhưng chuyện này không phải hai người cứ muốn là được, mọi chuyện nên cứ để lớp trẻ quyết định.
Mấy đứa trẻ hiện giờ đang ngồi trên xe, ông bà các bé đã đi ra ngoài giải quyết công việc. Trong xe chỉ có chín đứa trẻ, thức ăn vặt và nước uống được chuẩn bị đầy đủ không sợ các bé bị đói. Do ông bà không biết các bé có không gian nên mới chuẩn bị rất nhiều thế thôi.
Ngọc Chi lần thứ n thở dài cộng thêm các bé khác đều thở dài theo.
-Ân Ân rất nhớ mẹ, nhớ chết đi được.
Ngọc Ân là bé út, rất được cưng chiều cùng với bé cũng là người dính mẹ nhất trong tất cả các bảo bảo nên chỉ cần xa mẹ một chút thì bé đã nhớ rồi. đằng này lại cả hai ngày, từ khi sinh ra đến giờ đây là khoảng thơì gian bé xa mẹ lâu nhất.
Bé nào cũng nhớ mẹ cả, kể cả tiểu Nghị và Yên Ly cũng vậy.
-Em tưởng mình em nhớ sao, anh/ chị cũng rất nhớ mẹ đó.
Các bé đồng thanh kêu lên.
-Sao mẹ vẫn chưa về nhỉ mai em sẽ đi tìm mẹ.
Ngọc Âu nói.
-Ừm, mai chị cũng sẽ đi.
Ngọc Diên nói.
-Em nữa, em nữa.
Tiểu Nghị và Yên Ly cùng nói.
-Chúng ta cùng đi.
Ngọc Thần nói.
Các bé nằm ngã trái ngã phải xuống sàn xe chơi đùa, đến trưa thấy ông bà vẫn chưa về thì các bé tự động xuống xe đi tới nhà ăn để ăn trưa.
Nhà ăn vào giờ ăn trưa không còn đông đúc vào buổi sáng và tối, các bé vốn không muốn tới nhà ăn để ăn đâu nhưng vì Vân Yên đang rất bận không thể nấu bữa trưa cho các bé. Người phụ bếp thấy các bé đi vào thì vội vàng lấy khẩu phần ăn hôm nay của các bé lên bàn. Các bé đều là hoàng thái tử, công chúa nên không ai ở đây dám chậm trễ đâu.
Nhìn thức ăn trên bàn các bé chậm chạp ăn, đừng nhìn các bé thể hiện lịch sự mà lầm tưởng đó là do thức ăn không hợp khẩu vị các bé đó.
-Các con có muốn ăn thêm gì không để dì làm thêm cho.
Một giọng nói ngọt ngấy vang lên cạnh các bé, nhìn lên hóa ra là người gì không nhận Ngọc Nhã và “mẹ kế” An Trinh của bé Ngọc Diên. Haixx, có chuyện gì nữa đây, hai người này không định tới lấy lòng chứ.
-Cảm ơn, chúng tôi đã có đủ đồ ăn rồi.
Ngọc Thần lạnh lùng nói.
-Đừng khách sáo, chúng ta sớm muộn cũng sẽ là người một nhà phải không Diên Nhi?
An Trinh nở một nụ cười tự cho là hiền lành nhất nhưng các bảo bảo cũng chẳng phải dạng vừa đâu sao mà dễ dụ thế được.
-Dì à! Dì đừng nói trước thế chứ, có phải là người một nhà hay không thì cháu không biết nhưng nhà của dì thì chúng cháu sẽ không bao giờ bước vào.
-Ngọc Diên! Sao cháu có thể nói thế với dì An Trinh thế chứ, sau này dì ấy cũng sẽ là mẹ cháu đấy đừng có mà không biết điều.
-Ngọc Nhã, dì nên biết chúng tôi gọi dì là dì là do chúng tôi tôn trọng dì lớn tuổi thôi. Chúng tôi cũng chẳng có người dì nào cả nên dì hãy biết điều một chút, mẹ tôi cũng còn sống nên dì cũng đừng tự nhận mình có quyền mà bảo bọn tôi nhận mẹ lung tung. Dì không đủ tư cách.
-Ngọc Diên! Mày….mày…
-Diên Nhi, con nói gì đi chăng nữa thì sau này dì với ba con cũng sẽ đối xử với con như là con ruột mà.
-Hóa ra là các người đều cho rằng tôi không phải là con của ba.
-Ý dì không phải như vậy, dì…dì muốn nói…
-Thôi hai người đi đi, nếu còn đứng trước mặt chúng tôi thì đừng trách chúng tối đấy.
-Được, được dì đi nếu các con có muốn gì thì cứ nói với dì.
Hai người thấy mình không được chào đón cũng không dám làm căng lên nên xám xịt rời đi. Các bé cũng cảm thấy không còn khẩu vị chút nào nữa, ăn một chút rồi thôi.
Ngọc Thần từ không gian lấy táo ra đưa cho mỗi bé một quả. Các bé vừa ăn táo vừa nói chuyện vui vẻ thì thấy Hỉ Tước trở lại. Các bé nghe Hỉ Tước thông báo có thể đến thành phố N rồi thì vui mừng lắm luôn.
Thiên Quân đã bận việc xong, tới nhà ăn thì thấy các cháu mình vui vẻ lại thấy Hỉ Tước đậu bên cạnh thì cũng đoán được phần nào.
-Các con có gì mà vui vẻ thế?
-Cậu!
-Hì hì, mẹ đã cho phép chúng ta đi rồi đó.
-Thật sao, vậy ngày mai chúng ta sẽ lên đường. các con đã thông báo cho baba và gia gia nãi nãi chưa?
-Chưa ạ, bọn con vui quá nên quên mất.
-Giờ chúng con sẽ đi.
Các bé kéo nhau ra khỏi nha ăn đi thông báo ngay tin mừng cho baba và gia gia nãi nãi, Thiên Quân cũng đi theo, cậu cũng rất nhớ chị mình đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.