Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 7: sủng vật kinh dị

Du Nhân

21/06/2016

Chiếc Hummer chạy từ từ trên, trông qua vô cùng nhàn nhã. Đã một tuần trôi qua kể từ khi ra khỏi thành phố H, dọc theo đường quốc lộ bắt gặp không ít xe cũng theo hướng này. Ngọc Thiên Di cảm thấy cuộc song khi mạt thế tới giống như khi nàng còn ở kiếp trước, cường giả vi tôn.

Xe chạy đến khi chiều tối, nàng cho xe dừng trước một thôn khá nhỏ. Cả thôn đều rất vắng vẻ. không khí mang vẻ kì dị, có chút âm u. Từ khi nàng cho xe dừng ở đây thì không thấy có một con tang thi nào như thể đã được dọn sạch sẽ từ trước.

Cho xe dừng trước một căn hộ coi như hiện đại nhất thôn, nhà này chỉ là một căn nhà cấp bốn mà thôi nhưng nàng chọn nó vì có hàng rào xung quanh nên có vẻ an toàn hơn một chút.

Các bảo bảo xuống xe ngay sau nàng cùng Thiên Quân. Hai bé gái ngay lập tức chạy tới ôm đùi nàng làm nũng.

-Mẹ! Chi Nhi đau mông quá.

-Diên Nhi đau đau, mẹ thơm thơm.

Nàng biết hai tiểu quỷ này lại làm nũng nhưng cũng thương các bé ở trên xe cả ngày không hoạt động gì. Hôn vào má hai bé thật kêu nàng mỗi tay dắt một bé đi đến cửa nhà này quan sát. Các bé trai còn lại thấy mẹ thơm tỷ tỷ và muội muội thì rất ghen tỵ nhưng cũng không thể hiện rõ rang vì các bé đều cho rằng “các bé đã lớn rồi, đều là nam tử hán, không mềm yếu nũng nịu như con gái”.

-Tiểu Quân dẫn tiểu Hàn, tiểu Triệt, tiểu Thần, tiểu Âu, tiểu Ân đi xung quanh nhìn một chút. Nếu gặp nguy hiểm thì không cần mạnh mẽ đối kháng mà trở lại ngay lập tức.

-Vâng.

Thiên Quân dẫn các bé đi ra ngoài tuần tra. Còn nàng thì dắt Chi Nhi cùng Diên Nhi đi xung quanh căn nhà trước. thấy mọi thứ bên ngoài bình thường thì nới dẫn hai bé mở cửa đi vào nhà.

Căn nhà rất sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp không có dấu hiệu của sự đánh nhau. Đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu bị thu dọn đi, chăn màn được gấp rất ngay ngắn. đã trải qua mạt thế hơn một tháng nên căn nhà có hơn bụi chứ không có dấu hiệ bất thường gì khác.



Nàng cùng với hai con thu dọn một chút rồi lấy nguyên liệu trong không gian ra chuẩn bị nấu ăn. Kiếp trước nàng chỉ biết nướng thịt thôi nhưng từ khi có các bảo bảo nên nàng cũng học nấu nướng. tuy không thể như đầu bếp nổi tiếng nhưng cũng không kém là bao. Nàng thấy gas trong nhà này vẫn còn nên không lấy bình gas trong không gian ra. Nàng định nấu cơm nhiều một chút để cho vào không gian để ngày mai ăn trên đường, nấu ba món mặn, một canh đầy đủ dinh dưỡng. khi đã nấu xong thì Thiên Quân và các bé còn lại đã trở về.

-Tỷ! đệ đã về

-Me! Con đã về.

-Bên ngoài có gì không?

-Rất yên tĩnh, không thấy người hay tang thi gì cả, rất đáng nghi. Tiểu Thần tranh công trả lời trước.

Nàng thơm các bé mỗi bé một cái kể cả Thiên Quân cũng không bỏ qua. Nhìn Thiên Quân mặt đỏ vì xấu hổ còn các bé trai còn lại thì vui vẻ nàng liền dục đi rửa tay rồi ăn cơm.

Tuy bữa cơm nay không sang trong như trước mạt thế nhưng các bé đều ăn đến vui vẻ. nhìn đệ đệ và các con vui vẻ ăn món ăn mình làm ra, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, không cần gì hơn.

Dọn dẹp sạch sẽ, đưa các thứ không cần đến vào không gian, nàng đưa một chiếc giường siêu lớn ra để giữa nhà đủ cho mười người ngủ thì giục các bé đ đánh răng và đi ngủ. mọi người đừng thắc mắc tại sao lại không thấy gia đình nàng đi tắm vì yêu cầu cơ bản tu luyện đầu tiên của nàng đối với bọn nhỏ là sử dụng “chú” làm sạch cơ thể đầu tiên nên trước khi đi ngủ chỉ cần niệm một câu chú ngữ đơn giản là sạch sẽ, tiết kiệm nước rất nhiều.

Vì đi đường mệt nhọc nên các bé rất nhanh đi ngủ. nàng gác đến nửa đêm sau đó sẽ thay ca với Thiên Quân.

Đến nửa đêm, bỗng xung quanh có tiếng rít gào dữ dội. nghe như tiêng chó hú. Các bé nhanh chóng thức dậy nhưng không có biểu hiện sợ sệt chút nào, mà chỉ có bình tĩnh cùng chút ít hưng phấn. nàng cảm thấy các bé quá là “ không giống người thường” không biết giống nàng hay ba ba các bé đây.

Nàng dẫn đầu đi ra ngoài, nhìn con vật cao lớn trước mặt giống sư tử nhưng nó còn to gấp đôi gấp ba con sư tử bình thường thì nàng đã biết tại sao ở đây lại sạch sẽ thế rồi.



-Đây hình như là giống chó sư tử thì phải. Thiên Quân nói:

-Nó đã bị biến dị.

-Mẹ, nó có răng kiếm kia. Tiểu Ân hung phấn kêu lên.

Khóe miệng nàng không tự chủ được giật giật. con vật cao lớn trước mặt này có rang kiếm dùng để giết người này thế mà con nàng hung phấn thế ư.

-Con cảm thấy nó thật đáng yêu. Tiểu Thần nhìn con sư tử “giả” khen ngợi.

Thiên Quân cảm giác cháu của mình toàn những đứa không bình thường nhưng tuyệt nhiên cậu sẽ không thừa nhận là cậu cũng thấy con vật này đáng yêu đâu.

-chúng ta nên làm gì với con Sư tử “giả” này nhỉ?

-Con thấy nó ăn nhiều vậy chắc có tinh hạch rồi. Tiểu Triệt đã từng nhin qua một quyển Mạt thế văn nên nghĩ như vậy.

-con muốn nó làm sủng vật của con. Diên Nhi nói.

-Vậy được, ai thần phục được nó thì nó sẽ là sủng vật của người đó.

Con Sư tử giả cảm thấy đám người trước mặt này thật đáng sợ. nhìn thấy nó mà không kêu la hay chạy gì cả mà còn nhìn nó bằng ánh mắt “long lanh”. No cảm thấy bữa ăn này của nó sợ nuốt không nổi. nó muốn chạy trốn, nó có dự cảm không lành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook