Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!!
Chương 1
Vấn Trần Cửu Nhật
29/12/2024
Thủ đô năm nay vào thu sớm, giữa tháng chín, cây phong trong khu học viện đã đỏ hơn nửa, lá rụng tạo thành một lớp màu vàng hồng trên mặt đất.
Tân sinh họ Đoàn mang theo khá nhiều hành lý, Thu Trì đã đi qua đi lại hai lần mới dọn xong. Anh vừa đi vừa thở hổn hển, đứng trước cửa ký túc xá.
“Đã dọn xong chưa?” Một sinh viên năm nhất trong ký túc xá liếc nhìn anh.
Thu Trì nhẹ nhàng gật đầu.
“Giúp tôi dọn dẹp một chút nhé,” người kia nói với giọng điệu không mấy quan tâm, rồi ném chìa khóa vào phòng. Cậu ta tham quan một vòng rồi ngồi xuống ghế sofa, chán ghét nói: “Cái chỗ này thật tồi tệ.”
Sau khi Thu Trì sắp xếp ba chiếc rương hành lý gọn gàng, anh xoay người định rời đi.
“Ê,” tân sinh bỗng gọi anh lại, “Các cậu có làm thêm không?”
“Giúp tôi dọn dẹp chút, ra giá đi.”
Người này vừa mới dọn ra khỏi ký túc xá cách đây không lâu, trong phòng cũng không quá bừa bộn, nên việc dọn dẹp không tốn nhiều công sức. Anh nhìn ra được người này ăn mặc toàn hàng hiệu, nên Thu Trì cũng không khách sáo, lập tức báo giá: “500.”
Người tân sinh cười cười, không có ý định trả giá: “Được, bắt đầu đi.”
Thu Trì nhanh chóng xuống lầu mua một bộ dụng cụ vệ sinh mới. Anh làm công việc này không phải lần đầu, mỗi năm trường chỉ nhận 1000 sinh viên, điều kiện rất khắt khe, nên hầu hết sinh viên đều có bối cảnh gia đình tốt.
Một đám thiếu gia tiểu thư không phải lo nghĩ về tiền tiêu vặt, thường xuyên nhờ những người khác giúp đỡ làm vệ sinh, không ai có thể từ chối công việc này, vì nó khá nhẹ nhàng và có thu nhập thêm.
Thu Trì cúi xuống lau bàn trà, tân sinh kia thì dựa vào ghế sofa, nhìn anh với vẻ hứng thú: “Vừa học vừa làm à?”
Chưa kịp để Thu Trì trả lời, người này đã nói tiếp: “Nghe nói mỗi năm trường đều chọn một hai Beta thành tích đặc biệt tốt để gửi gắm hy vọng, thật hài hước.”
Giọng điệu tán gẫu mang chút kiêu ngạo.
Thu Trì không ngẩng mặt lên: “Tôi không phải.”
“À,” tân sinh nhìn có vẻ chán nản, hai chân gác lên bàn, “Nhưng cậu trông còn rất trẻ.”
Thu Trì không trả lời.
Phòng khách dọn dẹp gần xong, Thu Trì xách thùng nước vào phòng ngủ, sau khi sắp xếp xong, anh hỏi tân sinh: “Cậu có cần giúp trải ga giường không?”
Tân sinh đứng dậy, duỗi người, rồi dùng chân kéo chăn từ trong vali ra.
Thu Trì không có cảm xúc gì, quay lại phòng ngủ. Người kia tiếp tục dựa vào khung cửa nhìn anh.
Khi Thu Trì trải xong chăn, người đó lại vui vẻ mở miệng: “Ê, tay cậu có sạch không đấy?”
“Đừng làm dơ ga trải giường của tôi.”
Nghe vậy, Thu Trì không còn lý trí, chỉ lấy một đôi găng tay nhựa từ trong túi ra.
Có lẽ cảm thấy không có gì thú vị, tân sinh cười nhạo một tiếng rồi quay trở lại phòng khách, nói chuyện điện thoại với bạn bè.
Khi Thu Trì dọn dẹp xong phòng ngủ bước ra, anh thấy người kia chả thèm nề hà sạch bẩn mà gác chân lên bàn.
“Xong rồi à?” Tân sinh hỏi, rồi nhìn đồng hồ: “Mới một tiếng rưỡi, 500 đồng cũng quá rẻ đi?”
Tân sinh họ Đoàn mang theo khá nhiều hành lý, Thu Trì đã đi qua đi lại hai lần mới dọn xong. Anh vừa đi vừa thở hổn hển, đứng trước cửa ký túc xá.
“Đã dọn xong chưa?” Một sinh viên năm nhất trong ký túc xá liếc nhìn anh.
Thu Trì nhẹ nhàng gật đầu.
“Giúp tôi dọn dẹp một chút nhé,” người kia nói với giọng điệu không mấy quan tâm, rồi ném chìa khóa vào phòng. Cậu ta tham quan một vòng rồi ngồi xuống ghế sofa, chán ghét nói: “Cái chỗ này thật tồi tệ.”
Sau khi Thu Trì sắp xếp ba chiếc rương hành lý gọn gàng, anh xoay người định rời đi.
“Ê,” tân sinh bỗng gọi anh lại, “Các cậu có làm thêm không?”
“Giúp tôi dọn dẹp chút, ra giá đi.”
Người này vừa mới dọn ra khỏi ký túc xá cách đây không lâu, trong phòng cũng không quá bừa bộn, nên việc dọn dẹp không tốn nhiều công sức. Anh nhìn ra được người này ăn mặc toàn hàng hiệu, nên Thu Trì cũng không khách sáo, lập tức báo giá: “500.”
Người tân sinh cười cười, không có ý định trả giá: “Được, bắt đầu đi.”
Thu Trì nhanh chóng xuống lầu mua một bộ dụng cụ vệ sinh mới. Anh làm công việc này không phải lần đầu, mỗi năm trường chỉ nhận 1000 sinh viên, điều kiện rất khắt khe, nên hầu hết sinh viên đều có bối cảnh gia đình tốt.
Một đám thiếu gia tiểu thư không phải lo nghĩ về tiền tiêu vặt, thường xuyên nhờ những người khác giúp đỡ làm vệ sinh, không ai có thể từ chối công việc này, vì nó khá nhẹ nhàng và có thu nhập thêm.
Thu Trì cúi xuống lau bàn trà, tân sinh kia thì dựa vào ghế sofa, nhìn anh với vẻ hứng thú: “Vừa học vừa làm à?”
Chưa kịp để Thu Trì trả lời, người này đã nói tiếp: “Nghe nói mỗi năm trường đều chọn một hai Beta thành tích đặc biệt tốt để gửi gắm hy vọng, thật hài hước.”
Giọng điệu tán gẫu mang chút kiêu ngạo.
Thu Trì không ngẩng mặt lên: “Tôi không phải.”
“À,” tân sinh nhìn có vẻ chán nản, hai chân gác lên bàn, “Nhưng cậu trông còn rất trẻ.”
Thu Trì không trả lời.
Phòng khách dọn dẹp gần xong, Thu Trì xách thùng nước vào phòng ngủ, sau khi sắp xếp xong, anh hỏi tân sinh: “Cậu có cần giúp trải ga giường không?”
Tân sinh đứng dậy, duỗi người, rồi dùng chân kéo chăn từ trong vali ra.
Thu Trì không có cảm xúc gì, quay lại phòng ngủ. Người kia tiếp tục dựa vào khung cửa nhìn anh.
Khi Thu Trì trải xong chăn, người đó lại vui vẻ mở miệng: “Ê, tay cậu có sạch không đấy?”
“Đừng làm dơ ga trải giường của tôi.”
Nghe vậy, Thu Trì không còn lý trí, chỉ lấy một đôi găng tay nhựa từ trong túi ra.
Có lẽ cảm thấy không có gì thú vị, tân sinh cười nhạo một tiếng rồi quay trở lại phòng khách, nói chuyện điện thoại với bạn bè.
Khi Thu Trì dọn dẹp xong phòng ngủ bước ra, anh thấy người kia chả thèm nề hà sạch bẩn mà gác chân lên bàn.
“Xong rồi à?” Tân sinh hỏi, rồi nhìn đồng hồ: “Mới một tiếng rưỡi, 500 đồng cũng quá rẻ đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.