Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện
Chương 80: Tâm sự
Tg Thái Uyển
16/11/2020
Hứa
Nhan viết trên giấy yêu cầu, rất đơn giản, hiện thời tất cả thủ lĩnh các căn cứ đã tập trung đông đủ, hai ngày nữa là ngày triệu tập hội nghị đề cử thủ lĩnh liên minh, cô ta cần Lâm Hiểu ở ngày đó hạ độc trong rượu
bọn Đường Thiên Dật.
Đương nhiên đề phòng Lâm Hiểu không nhẫn tâm, Hứa Nhan ngược lại rất "hảo tâm", phần đưa cho Đường Thiên Dật chỉ là mê dược, đợi đến khi khống chế được cục diện, Hứa Nhan tiếp nhận được căn cứ Hoài Nam cùng căn cứ Tây Nam, đến lúc đó Hứa Nhan là thủ lĩnh duy nhất, căn cứ Thần Hi sẽ lưu lại cho Đường Thiên Dật, nhưng Đường Thiên Dật tất thảy phải bày tỏ thần phục, đây là chuyện mà Hứa Nhan gọi là "chính sách ưu đãi và an ủi" cho Lâm Hiểu.
Bắt Lâm Hiểu vứt bỏ cha mẹ, hiển nhiên cô không thể làm, nhưng cô cũng không muốn phá hủy tâm huyết của Đường Thiên Dật bao nhiêu năm nay, dựa vào cái gì nữ chủ có thể có được hết thảy, mà Đường Thiên Dật chỉ có thể là như vậy làm phản diện? Những năm gần đây, Lâm Hiểu đã dung nhập thế giới này, đem cha mẹ nguyên chủ thành cha mẹ mình, mà Đường Thiên Dật là người cô yêu, muốn cô phản bội Đường Thiên Dật sự tình so với giết cô đi còn khó hơn.
Lâm Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy mình phải đem chân tướng sự tình nói với Đường Thiên Dật, hắn so với mình thông minh, lợi hại hơn nhiều, nói không chừng sẽ có biện pháp tốt hơn, vừa có thể không làm thương hại cha mẹ, vừa có thể bảo vệ ích lợi cho Đường Thiên Dật.
Đúng! Cô phải làm như thế. Chẳng lẽ mình trước kia xem các loại tiểu thuyết đều là vô ích sao? Trong tiểu thuyết nữ chính đều bởi vì mình nghĩ ngợi lung tung mà không nói chuyện với nam chính cho rõ ràng, mới phát sinh rất nhiều cẩu huyết, chuyện của mình có lẽ trong mắt Đường Thiên Dật căn bản là rất đơn giản.
Nghĩ thông suốt, trong lòng Lâm Hiểu lập tức cảm giác dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô không dám biểu hiện quá lố để ngừa nội gian hoặc người giám thị xung quanh phát hiện. Vì vậy cả ngày Lâm Hiểu phải khống chế tâm tình, ăn cơm bình thường, ra ngoài giao tế với các phu nhân kia.
Đến tối Đường Thiên Dật trở về, bóng ma trong nội tâm Lâm Hiểu mới tản đi một chút.
Giống như bình thường, Lâm Hiểu ở phòng khách chờ Đường Thiên Dật trở về, thấy thân hình cao ngất của Đường Thiên Dật ở cửa, cô từ từ đi tới, tiếp áo khoác ngoài hắn cởi ra, "Hôm nay sao anh muộn thế?"
Đường Thiên Dật không trả lời, trực tiếp hôn lên môi cô, bình thường mỗi lần Đường Thiên Dật hôn, Lâm Hiểu đều bị động thừa nhận, hôm nay bởi vì chờ nóng lòng cả ngày, bây giờ nhìn thấy Đường Thiên Dật trở về, Lâm Hiểu cảm thấy kích động, vì vậy lần này rất nhiệt tình đáp trả lại đầu lưỡi Đường Thiên Dật nhảy múa. Đường Thiên Dật rung động, vốn là nụ hôn ôn tình lập tức thay đổi trở nên dồn dập, không được mấy phút Lâm Hiểu đã theo không kịp nụ hôn bá đạo, cam chịu bại hạ, một lát sau Đường Thiên Dật mới hoãn thế công, kề bên tai cô thân mật hỏi, "Hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy? A?"
Lâm Hiểu không nghe rõ được âm cuối, chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, thân thể nhạy cảm khẽ run run, chọc cho Đường Thiên Dật cười khẽ.
Lâm Hiểu tức giận, "Anh sao lại không đứng đắn như vậy."
Đường Thiên Dật hôn lên trán Lâm Hiểu, cười nói: "Được rồi, không nháo em nữa. Chúng ta đi ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Lâm Hiểu ngoan ngoãn nằm trong lòng Đường Thiên Dật, kéo tay hắn nói chuyện phiếm. Người bên ngoài nhìn ra như thế, nhưng thực sự lại không phải vậy.
Lâm Hiểu kéo tay Đường Thiên Dật, viết: "Xung quanh có người giám thị sao?"
Đường Thiên Dật nhíu mày, lập tức triển khai tinh thần lực bao bọc, "Nói đi, em tối nay kỳ kỳ quái quái, rốt cuộc là chuyện gì? Yên tâm, anh đã triển khai tinh thần lực bình phong che lại, không có người nghe được lời chúng ta nói."
Nửa giờ sau, Lâm Hiểu cuối cùng mọi sự tiền căn hậu quả giải thích rõ ràng cho Đường Thiên Dật. Mắt Đường Thiên Dật tĩnh mịch như mực, "Thật là thủ đoạn lợi hại, cô ta đã sớm bố cục đến căn cứ của chúng ta như thế, mấy người làm phản khẳng định là nhân vật trọng yếu, nếu không căn bản vô pháp quấy lên sóng gió. Huống chi cơ hồ chính là khi chúng ta vừa đi, căn cứ đã bị làm phản ngay, hơn nữa còn mang cha mẹ em đến đây."
"Căn cứ hiện tại sẽ không phải là thật hỗn loạn chứ?" Lâm Hiểu lo lắng.
Đường Thiên Dật lắc đầu, "Chúng ta hiện thời ở bên ngoài, căn bản không biết rõ tình huống ở căn cứ như thế nào, cô ta nói còn chưa dẹp được phản loạn, anh xem ngược lại còn chưa chắc, dựa vào thủ đoạn của Quý Thâm, cho dù nhất thời bị người của bọn Hứa Nhan đánh úp không trả đòn được, nhưng chỉ cần cho anh ta ít thời gian, nhất định anh ta sẽ phản ứng lại được, dù sao chúng ta vẫn còn biết bao nhiêu người ở căn cứ! Khả năng người truyền tin tức lại đây cho Hứa Nhan đã bị chặn giết, mà hiện thời em nói Hứa Nhan càng ép chặt, hẳn là ở căn cứ chúng ta phản loạn đã dẹp được, cho nên cô ta mới vội vã như thế không ngừng gây áp lực cho em."
"Vậy vạn nhất, Quý Thâm cũng là người của Hứa Nhan thì sao?"
Đường Thiên Dật cười, "Sẽ không, nếu như Quý Thâm cũng là người của họ, cô ta sẽ không cần phí nhiều tay chân quấn một vòng dài như thế để bắt em hạ độc, mà nói không chừng chúng ta đã chết sớm trên đường tới đây. Chính vì Quý Thâm không phải là người của họ cho nên cô ta mới động can qua lớn đến như vậy. Hơn nữa hôm nay cô ta nóng lòng dùng ngón tay của ba em đến uy hiếp em, rất có thể bởi vì bọn Quý Thâm đã nắm giữ được thế cục, tình thế bắt đầu gây bất lợi cho Hứa Nhan, cho nên cô ta mới có thể bất chấp trở mặt với em, sốt ruột mà tạo áp lực như thế."
Được Đường Thiên Dật phân tích, Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy sự tình không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, xem ra mình lựa chọn thẳng thắn với Đường Thiên Dật là đúng. Cô lại bắt đầu ân hận chính mình như thế nào lại không nói sớm hơn với Đường Thiên Dật, nếu nói sớm hơn, nói không chừng đã cứu ra được cha mẹ mình.
Đường Thiên Dật nhìn ra Lâm Hiểu đang tự trách, sờ sờ đầu cô, "May mắn em kịp thời nói với anh, chúng ta còn có thời gian cứu ba mẹ ra, yên tâm đi, hết thảy đã có anh ở đây."
"Anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chúng ta hiện thời chỉ có tương kế tựu kế. Anh đi thông báo với căn cứ Hoài Nam và căn cứ Tây Nam, nhờ bọn họ phối hợp hành động với chúng ta, đến lúc đó không để Hứa Nhan đến rút củi dưới đáy nồi." Miệng hắn giương lên một nụ cười đến rùng mình.
"Anh bảo đảm có thể cứu ra ba mẹ?" Lâm Hiểu còn không xác định, cần Đường Thiên Dật hết lần này đến lần khác bảo đảm.
"Anh có khi nào không thực hiện lời hứa với em không?"
Lâm Hiểu tinh tế vừa nghĩ, thật không có, "Anh có kế hoạch gì?"
"Hiểu Hiểu, em chỉ cần dựa theo Hứa Nhan phân phó mà làm, chuyện khác để anh lo."
"Nhưng mà, em cũng muốn giúp."
"Chuyện này quá nguy hiểm, chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng chuyện này không được. Đối với anh mà nói, an nguy của em là tối trọng yếu nhất, anh không cần em mạo hiểm, hiểu không?" Đường Thiên Dật nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Hiểu, muốn cô đáp ứng mình, hắn mới an tâm.
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, "Em biết rồi. Nhưng nội gian trong đội ngũ của chúng ta thì giờ phải làm sao?"
Đường Thiên Dật ánh mắt tĩnh mịch nhìn nơi khác, "Yên tâm, anh đã đại khái biết là ai."
Ngày hôm sau, Đường Thiên Dật biểu hiện như thường đi tham gia hội nghị Hứa Nhan mời, Lâm Hiểu ở nhà lại nhận được lễ vật Hứa Nhan đưa tới, một bộ lễ phục màu đỏ, hộ vệ mang đồ tới nói, "Đây là thủ lĩnh chúng ta đem đến, cô ấy nói vì ngài mà cố ý chuẩn bị cho hội nghị liên minh ngày mai, cô ấy hy vọng ngài sẽ thích. Mặt khác, thủ lĩnh nhờ tôi hỏi một chút, đồ trang sức đeo tay ngày hôm qua thủ lĩnh chuẩn bị, ngài có thích hay không? Nếu như không thích, cô ấy lại đi tìm cái khác."
Rõ ràng cô ta đang uy hiếp, nếu mình không quyết định, cô ta sẽ lại đưa thêm những bộ phận thân thể khác đến đây làm "lễ vật"!
Sắc mặt Lâm Hiểu bỗng nhiên tái nhợt, cô trầm mặc mấy giây, cắn răng nói, "Anh đi nói cho thủ lĩnh của anh biết, lễ vật cô ấy tặng, tôi rất thích, ngày mai hội nghị trọng yếu như thế, tôi làm sao có thể không tham gia!"
Hộ vệ nghe được đáp án muốn có, lúc này mới hài lòng rời đi.
Đương nhiên đề phòng Lâm Hiểu không nhẫn tâm, Hứa Nhan ngược lại rất "hảo tâm", phần đưa cho Đường Thiên Dật chỉ là mê dược, đợi đến khi khống chế được cục diện, Hứa Nhan tiếp nhận được căn cứ Hoài Nam cùng căn cứ Tây Nam, đến lúc đó Hứa Nhan là thủ lĩnh duy nhất, căn cứ Thần Hi sẽ lưu lại cho Đường Thiên Dật, nhưng Đường Thiên Dật tất thảy phải bày tỏ thần phục, đây là chuyện mà Hứa Nhan gọi là "chính sách ưu đãi và an ủi" cho Lâm Hiểu.
Bắt Lâm Hiểu vứt bỏ cha mẹ, hiển nhiên cô không thể làm, nhưng cô cũng không muốn phá hủy tâm huyết của Đường Thiên Dật bao nhiêu năm nay, dựa vào cái gì nữ chủ có thể có được hết thảy, mà Đường Thiên Dật chỉ có thể là như vậy làm phản diện? Những năm gần đây, Lâm Hiểu đã dung nhập thế giới này, đem cha mẹ nguyên chủ thành cha mẹ mình, mà Đường Thiên Dật là người cô yêu, muốn cô phản bội Đường Thiên Dật sự tình so với giết cô đi còn khó hơn.
Lâm Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy mình phải đem chân tướng sự tình nói với Đường Thiên Dật, hắn so với mình thông minh, lợi hại hơn nhiều, nói không chừng sẽ có biện pháp tốt hơn, vừa có thể không làm thương hại cha mẹ, vừa có thể bảo vệ ích lợi cho Đường Thiên Dật.
Đúng! Cô phải làm như thế. Chẳng lẽ mình trước kia xem các loại tiểu thuyết đều là vô ích sao? Trong tiểu thuyết nữ chính đều bởi vì mình nghĩ ngợi lung tung mà không nói chuyện với nam chính cho rõ ràng, mới phát sinh rất nhiều cẩu huyết, chuyện của mình có lẽ trong mắt Đường Thiên Dật căn bản là rất đơn giản.
Nghĩ thông suốt, trong lòng Lâm Hiểu lập tức cảm giác dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô không dám biểu hiện quá lố để ngừa nội gian hoặc người giám thị xung quanh phát hiện. Vì vậy cả ngày Lâm Hiểu phải khống chế tâm tình, ăn cơm bình thường, ra ngoài giao tế với các phu nhân kia.
Đến tối Đường Thiên Dật trở về, bóng ma trong nội tâm Lâm Hiểu mới tản đi một chút.
Giống như bình thường, Lâm Hiểu ở phòng khách chờ Đường Thiên Dật trở về, thấy thân hình cao ngất của Đường Thiên Dật ở cửa, cô từ từ đi tới, tiếp áo khoác ngoài hắn cởi ra, "Hôm nay sao anh muộn thế?"
Đường Thiên Dật không trả lời, trực tiếp hôn lên môi cô, bình thường mỗi lần Đường Thiên Dật hôn, Lâm Hiểu đều bị động thừa nhận, hôm nay bởi vì chờ nóng lòng cả ngày, bây giờ nhìn thấy Đường Thiên Dật trở về, Lâm Hiểu cảm thấy kích động, vì vậy lần này rất nhiệt tình đáp trả lại đầu lưỡi Đường Thiên Dật nhảy múa. Đường Thiên Dật rung động, vốn là nụ hôn ôn tình lập tức thay đổi trở nên dồn dập, không được mấy phút Lâm Hiểu đã theo không kịp nụ hôn bá đạo, cam chịu bại hạ, một lát sau Đường Thiên Dật mới hoãn thế công, kề bên tai cô thân mật hỏi, "Hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy? A?"
Lâm Hiểu không nghe rõ được âm cuối, chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, thân thể nhạy cảm khẽ run run, chọc cho Đường Thiên Dật cười khẽ.
Lâm Hiểu tức giận, "Anh sao lại không đứng đắn như vậy."
Đường Thiên Dật hôn lên trán Lâm Hiểu, cười nói: "Được rồi, không nháo em nữa. Chúng ta đi ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Lâm Hiểu ngoan ngoãn nằm trong lòng Đường Thiên Dật, kéo tay hắn nói chuyện phiếm. Người bên ngoài nhìn ra như thế, nhưng thực sự lại không phải vậy.
Lâm Hiểu kéo tay Đường Thiên Dật, viết: "Xung quanh có người giám thị sao?"
Đường Thiên Dật nhíu mày, lập tức triển khai tinh thần lực bao bọc, "Nói đi, em tối nay kỳ kỳ quái quái, rốt cuộc là chuyện gì? Yên tâm, anh đã triển khai tinh thần lực bình phong che lại, không có người nghe được lời chúng ta nói."
Nửa giờ sau, Lâm Hiểu cuối cùng mọi sự tiền căn hậu quả giải thích rõ ràng cho Đường Thiên Dật. Mắt Đường Thiên Dật tĩnh mịch như mực, "Thật là thủ đoạn lợi hại, cô ta đã sớm bố cục đến căn cứ của chúng ta như thế, mấy người làm phản khẳng định là nhân vật trọng yếu, nếu không căn bản vô pháp quấy lên sóng gió. Huống chi cơ hồ chính là khi chúng ta vừa đi, căn cứ đã bị làm phản ngay, hơn nữa còn mang cha mẹ em đến đây."
"Căn cứ hiện tại sẽ không phải là thật hỗn loạn chứ?" Lâm Hiểu lo lắng.
Đường Thiên Dật lắc đầu, "Chúng ta hiện thời ở bên ngoài, căn bản không biết rõ tình huống ở căn cứ như thế nào, cô ta nói còn chưa dẹp được phản loạn, anh xem ngược lại còn chưa chắc, dựa vào thủ đoạn của Quý Thâm, cho dù nhất thời bị người của bọn Hứa Nhan đánh úp không trả đòn được, nhưng chỉ cần cho anh ta ít thời gian, nhất định anh ta sẽ phản ứng lại được, dù sao chúng ta vẫn còn biết bao nhiêu người ở căn cứ! Khả năng người truyền tin tức lại đây cho Hứa Nhan đã bị chặn giết, mà hiện thời em nói Hứa Nhan càng ép chặt, hẳn là ở căn cứ chúng ta phản loạn đã dẹp được, cho nên cô ta mới vội vã như thế không ngừng gây áp lực cho em."
"Vậy vạn nhất, Quý Thâm cũng là người của Hứa Nhan thì sao?"
Đường Thiên Dật cười, "Sẽ không, nếu như Quý Thâm cũng là người của họ, cô ta sẽ không cần phí nhiều tay chân quấn một vòng dài như thế để bắt em hạ độc, mà nói không chừng chúng ta đã chết sớm trên đường tới đây. Chính vì Quý Thâm không phải là người của họ cho nên cô ta mới động can qua lớn đến như vậy. Hơn nữa hôm nay cô ta nóng lòng dùng ngón tay của ba em đến uy hiếp em, rất có thể bởi vì bọn Quý Thâm đã nắm giữ được thế cục, tình thế bắt đầu gây bất lợi cho Hứa Nhan, cho nên cô ta mới có thể bất chấp trở mặt với em, sốt ruột mà tạo áp lực như thế."
Được Đường Thiên Dật phân tích, Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy sự tình không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, xem ra mình lựa chọn thẳng thắn với Đường Thiên Dật là đúng. Cô lại bắt đầu ân hận chính mình như thế nào lại không nói sớm hơn với Đường Thiên Dật, nếu nói sớm hơn, nói không chừng đã cứu ra được cha mẹ mình.
Đường Thiên Dật nhìn ra Lâm Hiểu đang tự trách, sờ sờ đầu cô, "May mắn em kịp thời nói với anh, chúng ta còn có thời gian cứu ba mẹ ra, yên tâm đi, hết thảy đã có anh ở đây."
"Anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chúng ta hiện thời chỉ có tương kế tựu kế. Anh đi thông báo với căn cứ Hoài Nam và căn cứ Tây Nam, nhờ bọn họ phối hợp hành động với chúng ta, đến lúc đó không để Hứa Nhan đến rút củi dưới đáy nồi." Miệng hắn giương lên một nụ cười đến rùng mình.
"Anh bảo đảm có thể cứu ra ba mẹ?" Lâm Hiểu còn không xác định, cần Đường Thiên Dật hết lần này đến lần khác bảo đảm.
"Anh có khi nào không thực hiện lời hứa với em không?"
Lâm Hiểu tinh tế vừa nghĩ, thật không có, "Anh có kế hoạch gì?"
"Hiểu Hiểu, em chỉ cần dựa theo Hứa Nhan phân phó mà làm, chuyện khác để anh lo."
"Nhưng mà, em cũng muốn giúp."
"Chuyện này quá nguy hiểm, chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng chuyện này không được. Đối với anh mà nói, an nguy của em là tối trọng yếu nhất, anh không cần em mạo hiểm, hiểu không?" Đường Thiên Dật nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Hiểu, muốn cô đáp ứng mình, hắn mới an tâm.
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, "Em biết rồi. Nhưng nội gian trong đội ngũ của chúng ta thì giờ phải làm sao?"
Đường Thiên Dật ánh mắt tĩnh mịch nhìn nơi khác, "Yên tâm, anh đã đại khái biết là ai."
Ngày hôm sau, Đường Thiên Dật biểu hiện như thường đi tham gia hội nghị Hứa Nhan mời, Lâm Hiểu ở nhà lại nhận được lễ vật Hứa Nhan đưa tới, một bộ lễ phục màu đỏ, hộ vệ mang đồ tới nói, "Đây là thủ lĩnh chúng ta đem đến, cô ấy nói vì ngài mà cố ý chuẩn bị cho hội nghị liên minh ngày mai, cô ấy hy vọng ngài sẽ thích. Mặt khác, thủ lĩnh nhờ tôi hỏi một chút, đồ trang sức đeo tay ngày hôm qua thủ lĩnh chuẩn bị, ngài có thích hay không? Nếu như không thích, cô ấy lại đi tìm cái khác."
Rõ ràng cô ta đang uy hiếp, nếu mình không quyết định, cô ta sẽ lại đưa thêm những bộ phận thân thể khác đến đây làm "lễ vật"!
Sắc mặt Lâm Hiểu bỗng nhiên tái nhợt, cô trầm mặc mấy giây, cắn răng nói, "Anh đi nói cho thủ lĩnh của anh biết, lễ vật cô ấy tặng, tôi rất thích, ngày mai hội nghị trọng yếu như thế, tôi làm sao có thể không tham gia!"
Hộ vệ nghe được đáp án muốn có, lúc này mới hài lòng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.