Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 10

Từ Hữu Dung Đẳng

02/08/2023

18

Đầu đau quá, tôi ôm đầu ngồi dậy.

Mơ mơ màng màng đánh giá chung quanh, một giây, hai giây, ba giây.

Tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Đây không phải phòng của tôi!

Tôi vén chăn xuống giường, chân lại bị một lực kéo lại.

Vừa nhìn xuống, đầu óc tôi trống rỗng.

Dây xích!

Một sợi dây xích dài bằng bạc dày được quấn quanh mắt cá chân tôi, khoảng chừng ba hoặc bốn mét.

Đã xảy ra chuyện gì, tôi lại xuyên vào quyển sách cầm tù gì nữa hả!

Tôi ngồi xuống giường, bộ não của tôi nhanh chóng hoạt động và nhớ lại.

Mười phút sau, tôi luống cuống trên giường, khóc không ra nước mắt.

Tôi nhớ lại chuyện tối qua.

Tối hôm qua tôi đến nhà Ân Tiện xem phim kinh dị với anh, vẻ mặt anh hứng thú, tôi ở một bên thì như ngồi trên đống lửa, đống than.

Nổi da gà cả người, cuối cùng chân mềm nhũn rời khỏi rạp chiếu phim tư nhân của anh.

Sau đó anh cho tôi uống một ly rượu vị trái cây, tửu lượng của tôi kém, nhưng uống rượu trái cây thì cũng không đến nổi nào, không ngờ tới một ly đã say.

Sau đó, tôi tự hủy...

Sau khi say rượu tôi cực kỳ thành thật, hỏi gì nói đó, việc này cũng thôi đi, ngày hôm qua tâm sự của tôi tương đối nặng nề, nên tự mình bala bô lô nói rất nhiều.

Lúc đó vẻ mặt anh rất kém, anh hỏi tôi có muốn rời khỏi thế giới trong sách không, tôi không có đầu óc thẳng thắn nói muốn.

Vẻ mặt anh âm trầm, còn đưa tay bóp cổ tôi, rượu say cho tôi thêm can đảm và sức lực, tôi quật anh ngã xuống mặt đất.

Cúi người gặm cắn hôn loạn một hồi, còn nhéo mặt anh nói:"Anh đẹp thật đấy!"

"Em muốn dẫn anh đi theo, anh về nhà với em đi."

Sau đó liền say đến ngủ như c h ế t.

Ký ức còn lại là vào buổi sáng.

Xong rồi, xong rồi.

Tôi ảo não xoa nắn chăn, lạch cạch, cửa phòng mở ra.

Tôi lập tức đứng thẳng, lại luống cuống tay chân ngồi xuống.

Ân Tiện bưng bữa sáng đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, thoạt nhìn anh vừa mới tắm rửa, tóc còn ướt sũng.



Anh mặc quần dài màu xám giản dị, nửa người trên trần truồng.

Sắc đẹp trước mặt, tôi ngay lập tức bị mê hoặc, quên sợ hãi.

Anh kéo ghế ngồi xuống, ghé mắt: “Dậy rồi sao, đến ăn sáng đi.”

Tôi từ từ di chuyển đến chỗ bữa ăn sáng, ngồi xuống đối diện với anh.

Anh bất động thanh sắc nhìn hành động của tôi.

Thật sự là hoàn toàn không động đậy.

Tôi hắng giọng, giả bộ hồ đồ: "Tối hôm qua em uống say quá phiền anh lắm đúng không, nhưng mà anh có thể cởi thứ trên chân cho em hông dạ?"

Khóe miệng Ân Tiện khẽ nhếch: "Không cởi được."

"Cái gì, không… không cởi được á." Tôi đã rất sợ hãi.

"Tối hôm qua em quậy lắm, sợi xích do em tự tìm rồi đeo vào đấy, chìa khóa ấy hả, bị em bỏ vào bồn cầu rồi."

"Em…”

Tôi cạn lời luôn, được rồi, cứ việc đội nồi cho tôi đi.

Bởi vì tôi nói không nhớ chuyện ngày hôm qua, anh lại bịa ra một cái nồi thái quá như vậy để đội cho tôi, nếu tôi mà phủ nhận thì không khác gì tự thú cả.

Người câm ăn hoàng liên, đắng mà nói không nên lời, chính là tôi đây.

Ân Tiện tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt buồn rầu của tôi, nhìn được sự bỡn cợt trong mắt anh, tôi biết mình bị đùa giỡn.

"Vậy gọi điện thoại cho lính cứu hỏa đi."

Tôi lấy điện thoại di động ra, vừa mở khóa, bàn tay đã bị anh giữ chặt.

Bên tai là giọng nói lạnh lẽo của anh: "Vẫn muốn tiếp tục giả ngu à?"

Tôi nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.

"Gần đây em đọc tiểu thuyết ngôn tình, nên bị tẩu hỏa nhập ma, tối hôm qua em toàn nói bậy thôi à."

“Chắc anh không tin lời kh ù n g đ i ê n của em đâu há, ha ha."

Tôi cười gượng vài tiếng rồi ngậm miệng lại dưới ánh mặt lạnh lùng của anh.

Được rồi, tôi không giả bộ nữa: "Coi như là thật, thì anh trói em làm chi?"

Tôi đứng dậy, lắc lắc dây xích trên chân để bày tỏ sự không hài lòng của mình.

Ánh mắt Ân Tiện rơi xuống dây bạc trên chân tôi: "Không đẹp sao, anh cố tình chọn đấy."

Cho dù đây có là vàng ngọc thì cũng éo đẹp đâu! Tại nó dùng để trói tôi á!

Tầm mắt anh di chuyển lên trên, đôi mắt đen như mực nhìn tôi, sau đó mạnh mẽ đưa tay kéo tôi qua, tôi ngã ngồi xuống đùi anh.



Anh vén tóc mái lộn xộn lên tai tôi, chậm rãi nói: "Phải trói em, thì em mới vĩnh viễn không rời khỏi tôi."

Anh tiến lại gần, giọt nước đọng lại trên mái tóc ướt át rơi xuống xương quai xanh của tôi, xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho tim tôi run rẩy.

"Có việc gì từ từ nói, đừng động tay động chân..." Giọng của tôi chột dạ, hoàn toàn chẳng có uy hiếp gì, cả người bị anh khóa vào trong ngực.

Tôi như ngồi trên đống lửa, khuôn mặt nóng hỏi.

Màn hình điện thoại di động của tôi vẫn còn sáng, anh lấy nó qua, trên đó hiển thị lịch sử tìm kiếm gần đây của tôi.

Không hề có gì khác ngoài các câu hỏi như rời khỏi, xuất hồn linh ta linh tinh.

Tôi chột dạ.

"Từ nhỏ tôi đã cảm thấy mọi thứ đều rất tẻ nhạt, nhàm chán, mọi vật đều không có sự sống, ngay cả con người cũng thế."

"Thế giới này rất tẻ nhạt, bọn họ nói ăn có thể làm lòng người sung sướng, nhưng tôi ăn gì cũng cảm thấy không có hương vị, nhạt như nước ốc."

"Tôi đã đến gặp bác sĩ, họ nói rằng cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, đây là ảnh hưởng về mặt tâm lý."

"Tôi cho rằng cả đời này cứ trôi qua tẻ nhạt như vậy, cho đến khi em xuất hiện, em biết mình giống gì không?"

Ân Tiện nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay thân mật ma sát, lại chậm rãi di chuyển đến trước mắt tôi: "Em như ngôi sao sáng ban đêm, rất chói mắt."

"Lúc em ăn luôn rất vui vẻ, ăn rất ngon. Lúc bị ức hiếp thì đáng thương vô cùng, lúc ăn lại vui đến đôi mắt cũng mỉm cười, rất đáng yêu."

"Ăn cơm với em, mọi thứ cũng trở nên có mùi vị."

"Trên người em rất ấm áp, ôm rất thoải mái, máu cũng ấm áp. Không giống những người khác, ai cũng lạnh như băng."

"Tôi vẫn rất tò mò vì sao em lại đặc biệt như vậy, tối hôm qua em đã cho tôi biết đáp án."

Tôi nghe xong, hoàn toàn đơ người.

Thì ra trong mắt anh, tôi là vật sáng có ý thức, đồ giữ ấm, thùng cơm di động...

Trách không được anh nhìn tôi bằng con mắt khác, thì ra tôi dựa vào thực lực được boss lớn coi trọng.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đáng sợ thật, anh lại có thể dựa vào ý thức của mình mà mơ hồ nhận thấy được sự khác thường của thế giới này, còn đứng ở bên bờ vực của sự thật.

Tại sao, do bug của tác giả ư?

Ở một mức độ nào đó, anh cũng là nhân vật chính của thế giới trong sách, chỉ vì sai lầm của tác giả mà anh bị gạt ra ngoài lề.

Cũng không biết tính cách của Ân Tiện được thiết lập sẵn hay là đắp nặn lại từ chính nhận thức của anh ấy nữa.

Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, tôi nghĩ là vế sau.

Kết hợp giữa tính tình và hành động của anh thì tên này có thiết lập bệnh kiều từ trong xương cốt luôn rồi.

Cũng may tự chủ anh rất cường đại, không tính điên lắm.

Tôi giống như chơi blind box vậy, bất ngờ nhưng “vui”.

Bây giờ câu hỏi được đặt ra là, làm sao để tôi dỗ dành người này, để anh không đi lên con đường “cường thủ hào đoạt”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook