Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 5
Từ Hữu Dung Đẳng
02/08/2023
9
Quần áo bị dơ nên tôi tìm một nơi không có ai để ngồi.
Gió trên sân thượng rất mạnh, nhưng không thổi đi được sự ngột ngạt trong lòng.
Điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, là của trưởng khoa và Tần phu nhân.
Bởi vì tôi đã trốn học.
Tôi đã mua gà rán và coca, tôi dùng đồ ăn để an ủi linh hồn bị tổn thương của mình.
Tôi vừa nhìn lan can sân thượng vừa nghĩ, có phải chỉ cần nhảy xuống là tôi có thể trở về hay không.
Nhưng nếu không phải thì sẽ phải ch ế t rất đ a u đ ớ n.
Quên đi, rủi ro quá lớn.
Hiện giờ mới ngày đầu tiên đi học đã gặp một đống phiền phức, về sau không biết phải sống thế nào.
"Phiền ch ế t đi được!!"
Tôi phát tiết hét lên rồi nghẹn ngào nấc từng tiếng.
Nghiêng người muốn tìm khăn giấy, lại thấy một đôi giày thể thao nam xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Ân Tiện đứng trước cửa sân thượng, bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Tôi ngậm thịt trong miệng, tay thì cầm đùi gà, đầu óc lại vận động cực kỳ chậm chạp, tôi ngơ ngác hỏi một câu: “Cậu có muốn ăn không?”
“...”
Sau đó, tôi thấy cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh mình.
Cực kỳ tự nhiên cầm một cái đùi gà, đôi mắt hơi lạnh kia nhìn chằm chằm vào môi tôi.
"Ngon đến thế à?"
Nói rồi cậu ấy cắn một cái, hài lòng nhướng mày.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy ăn hết gà rán của tôi, còn thuận tiện uống thêm một lon coca.
Cái cậu Ân Tiện này rất đặc biệt, ánh mắt cậu ấy nhìn mọi người rất lạnh lùng, tựa như không hợp với thế giới này vậy.
Theo bản năng, cậu mang đến cho tôi một cảm giác nguy hiểm.
Tôi chỉ đọc sơ qua nguyên tác, cậu ấy xuất hiện rất ít, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với cậu chính là gia thế của cậu áp đảo tất cả mọi người trong sách.
Ngoài ra thì không còn dòng nào nói về cậu nữa.
Quyển sách kia dày như một tấm vải quấn chân, càng về sau càng nhiều có nhân vật nó khiến nhiều người quên mất sự tồn tại của cậu.
Nhưng vẫn có một số độc giả kinh ngạc trước cách miêu tả của tác giả về sự xuất hiện ngắn ngủi ban đầu của cậu ấy, lướt xuống dưới phần bình luận, phần trò chuyện riêng của tác giả.
Tác giả trả lời, ban đầu muốn viết cậu với tư cách là nam chính, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, đề bạt Trần Lạc lên làm nam chính.
Cuối cùng Ân Tiện trở thành phông nền, chỉ xuất hiện một chút vào thời điểm đại kết cục.
Một màn kia là cảnh nam nữ chính kết hôn, nơi tổ chức là một hòn đảo trên biển, chủ nhân của hòn đảo là Ân Tiện.
Hòn đảo vốn không đón tiếp người ngoài, nhưng Ân Tiện đã sẵn lòng đồng ý trong một lần gặp gỡ nữ chính.
Độc giả suy đoán, đây là một nam phụ khi còn trẻ đã thầm mến nữ chính.
Boss bên cạnh đã ăn no uống đủ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Tên cậu là gì?"
"Lâm Vãn Nguyệt."
"Lâm?" Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đứng dậy.
"Sau này cậu mua cơm cho tôi." Ánh mắt cậu dừng trên mặt tôi, dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói: "Mua đồ mà cậu thích ăn ấy."
Sau đó ném một cái thẻ cho tôi, nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi với một khuôn mặt mờ mịt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật khó hiểu!
10
Buổi tối trở lại nhà họ Tần, cách cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười.
Đến gần hơn để xem, thật nhiều hình ảnh yêu thương hài hòa nha.
Sự xuất hiện của tôi làm cho những người có mặt thu lại nụ cười.
"Quần áo của con bị gì vậy!" Tần phu nhân xông lên lo lắng nhìn tôi.
"Là lỗi của con, mua đồ ăn Vãn Nguyệt không thích, còn không cẩn thận làm rớt." Tần Tử Ngữ vội vàng tiếp lời.
Cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Thật lợi hại, một câu nói nhẹ nhàng, đã ôm công lao về mình, còn biến tôi thành ác nữ.
Tôi thành công nhìn thấy trừ Tần phu nhân ra thì những người lớn còn lại đều nhíu chặt mày thất vọng.
Tôi liếc nhìn Tần Tử Ngữ thật sâu, ánh mắt cô ta lóe lên, né tránh ánh mắt tôi.
Có gì đó không ổn, sai quá sai.
Tôi nhớ trong sách, Tần Tử Ngữ cũng không sốt ruột trực tiếp đối phó với nữ phụ như vậy.
Mà mấy ngày nay ở chung, cô ta đã cho tôi thấy mục đích của cô ta, đó là không thể chờ đợi được muốn đuổi tôi đi.
Cô ta có thể cũng giống như tôi, không đơn giản.
Vào ban đêm, Tần phu nhân đến phòng tôi để trò chuyện.
Bà vỗ nhẹ tay tôi: "Nguyệt Nguyệt, có phải Tần Tử Ngữ ức hiếp con hay không?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt bà nhìn tôi từ ái, đầu ngón tay vén lại tóc cho tôi.
Chậm rãi nói: "Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Thứ thuộc về con gái mẹ, ai cũng đừng hòng cướp được."
"Con không chỉ là người nhà họ Tần, con còn là người nhà họ Lâm."
Tôi không nói gì, quan sát sắc mặt Tần phu nhân.
Ánh mắt của bà hiện lên vẻ lạnh như băng.
Tần phu nhân sinh ra ở gia tộc lớn Lâm thị, còn cao hơn nhà họ Tần mấy tầng lớp, lúc còn trẻ vì yêu mà gả cho ba Tần.
Một đường nâng đỡ sự nghiệp nhà họ Tần ngày càng lớn mạnh.
Trong sách, bà yêu thương Lâm Vãn Nguyệt, nhiều năm hối tiếc và đau đớn vì mất con gái, khiến bà bị bệnh.
Mấy năm nay thân thể vẫn không tốt lắm, về sau cũng không qua khỏi.
Nữ phụ tranh đấu thất bại bị nữ chủ đuổi ra khỏi cửa nhà họ Tần, trở lại bên cạnh cha mẹ nuôi, nhận được di sản Tần phu nhân để lại cho một mình cô ấy.
Nhưng mà nữ chính lại ném ra một bản báo cáo ADN, nữ phụ chỉ có quan hệ huyết thống với ba Tần, là con riêng của ba Tần.
Vì thế đoạt lại di sản của Tần phu nhân, nhà mẹ Lâm phu nhân cũng từ chối gặp nữ phụ.
......
Đến thế giới này, ngày đầu tiên trở lại nhà họ Tần, tôi đã lén làm xét nghiệm huyết thống với Tần phu nhân.
Kết quả cho thấy mối quan hệ là mẹ con.
Khi tôi đọc báo cáo, trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Báo cáo mà nữ chính đã đưa ra trong sách là giả, là thủ đoạn hãm hại Lâm Vãn Nguyệt, quá tàn nhẫn!
Tôi biết Tần phu nhân cực kỳ thương con, đáng tiếc thời gian của bà không còn nhiều lắm.
Quần áo bị dơ nên tôi tìm một nơi không có ai để ngồi.
Gió trên sân thượng rất mạnh, nhưng không thổi đi được sự ngột ngạt trong lòng.
Điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, là của trưởng khoa và Tần phu nhân.
Bởi vì tôi đã trốn học.
Tôi đã mua gà rán và coca, tôi dùng đồ ăn để an ủi linh hồn bị tổn thương của mình.
Tôi vừa nhìn lan can sân thượng vừa nghĩ, có phải chỉ cần nhảy xuống là tôi có thể trở về hay không.
Nhưng nếu không phải thì sẽ phải ch ế t rất đ a u đ ớ n.
Quên đi, rủi ro quá lớn.
Hiện giờ mới ngày đầu tiên đi học đã gặp một đống phiền phức, về sau không biết phải sống thế nào.
"Phiền ch ế t đi được!!"
Tôi phát tiết hét lên rồi nghẹn ngào nấc từng tiếng.
Nghiêng người muốn tìm khăn giấy, lại thấy một đôi giày thể thao nam xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Ân Tiện đứng trước cửa sân thượng, bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Tôi ngậm thịt trong miệng, tay thì cầm đùi gà, đầu óc lại vận động cực kỳ chậm chạp, tôi ngơ ngác hỏi một câu: “Cậu có muốn ăn không?”
“...”
Sau đó, tôi thấy cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh mình.
Cực kỳ tự nhiên cầm một cái đùi gà, đôi mắt hơi lạnh kia nhìn chằm chằm vào môi tôi.
"Ngon đến thế à?"
Nói rồi cậu ấy cắn một cái, hài lòng nhướng mày.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy ăn hết gà rán của tôi, còn thuận tiện uống thêm một lon coca.
Cái cậu Ân Tiện này rất đặc biệt, ánh mắt cậu ấy nhìn mọi người rất lạnh lùng, tựa như không hợp với thế giới này vậy.
Theo bản năng, cậu mang đến cho tôi một cảm giác nguy hiểm.
Tôi chỉ đọc sơ qua nguyên tác, cậu ấy xuất hiện rất ít, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với cậu chính là gia thế của cậu áp đảo tất cả mọi người trong sách.
Ngoài ra thì không còn dòng nào nói về cậu nữa.
Quyển sách kia dày như một tấm vải quấn chân, càng về sau càng nhiều có nhân vật nó khiến nhiều người quên mất sự tồn tại của cậu.
Nhưng vẫn có một số độc giả kinh ngạc trước cách miêu tả của tác giả về sự xuất hiện ngắn ngủi ban đầu của cậu ấy, lướt xuống dưới phần bình luận, phần trò chuyện riêng của tác giả.
Tác giả trả lời, ban đầu muốn viết cậu với tư cách là nam chính, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, đề bạt Trần Lạc lên làm nam chính.
Cuối cùng Ân Tiện trở thành phông nền, chỉ xuất hiện một chút vào thời điểm đại kết cục.
Một màn kia là cảnh nam nữ chính kết hôn, nơi tổ chức là một hòn đảo trên biển, chủ nhân của hòn đảo là Ân Tiện.
Hòn đảo vốn không đón tiếp người ngoài, nhưng Ân Tiện đã sẵn lòng đồng ý trong một lần gặp gỡ nữ chính.
Độc giả suy đoán, đây là một nam phụ khi còn trẻ đã thầm mến nữ chính.
Boss bên cạnh đã ăn no uống đủ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Tên cậu là gì?"
"Lâm Vãn Nguyệt."
"Lâm?" Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đứng dậy.
"Sau này cậu mua cơm cho tôi." Ánh mắt cậu dừng trên mặt tôi, dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói: "Mua đồ mà cậu thích ăn ấy."
Sau đó ném một cái thẻ cho tôi, nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi với một khuôn mặt mờ mịt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật khó hiểu!
10
Buổi tối trở lại nhà họ Tần, cách cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười.
Đến gần hơn để xem, thật nhiều hình ảnh yêu thương hài hòa nha.
Sự xuất hiện của tôi làm cho những người có mặt thu lại nụ cười.
"Quần áo của con bị gì vậy!" Tần phu nhân xông lên lo lắng nhìn tôi.
"Là lỗi của con, mua đồ ăn Vãn Nguyệt không thích, còn không cẩn thận làm rớt." Tần Tử Ngữ vội vàng tiếp lời.
Cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Thật lợi hại, một câu nói nhẹ nhàng, đã ôm công lao về mình, còn biến tôi thành ác nữ.
Tôi thành công nhìn thấy trừ Tần phu nhân ra thì những người lớn còn lại đều nhíu chặt mày thất vọng.
Tôi liếc nhìn Tần Tử Ngữ thật sâu, ánh mắt cô ta lóe lên, né tránh ánh mắt tôi.
Có gì đó không ổn, sai quá sai.
Tôi nhớ trong sách, Tần Tử Ngữ cũng không sốt ruột trực tiếp đối phó với nữ phụ như vậy.
Mà mấy ngày nay ở chung, cô ta đã cho tôi thấy mục đích của cô ta, đó là không thể chờ đợi được muốn đuổi tôi đi.
Cô ta có thể cũng giống như tôi, không đơn giản.
Vào ban đêm, Tần phu nhân đến phòng tôi để trò chuyện.
Bà vỗ nhẹ tay tôi: "Nguyệt Nguyệt, có phải Tần Tử Ngữ ức hiếp con hay không?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt bà nhìn tôi từ ái, đầu ngón tay vén lại tóc cho tôi.
Chậm rãi nói: "Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Thứ thuộc về con gái mẹ, ai cũng đừng hòng cướp được."
"Con không chỉ là người nhà họ Tần, con còn là người nhà họ Lâm."
Tôi không nói gì, quan sát sắc mặt Tần phu nhân.
Ánh mắt của bà hiện lên vẻ lạnh như băng.
Tần phu nhân sinh ra ở gia tộc lớn Lâm thị, còn cao hơn nhà họ Tần mấy tầng lớp, lúc còn trẻ vì yêu mà gả cho ba Tần.
Một đường nâng đỡ sự nghiệp nhà họ Tần ngày càng lớn mạnh.
Trong sách, bà yêu thương Lâm Vãn Nguyệt, nhiều năm hối tiếc và đau đớn vì mất con gái, khiến bà bị bệnh.
Mấy năm nay thân thể vẫn không tốt lắm, về sau cũng không qua khỏi.
Nữ phụ tranh đấu thất bại bị nữ chủ đuổi ra khỏi cửa nhà họ Tần, trở lại bên cạnh cha mẹ nuôi, nhận được di sản Tần phu nhân để lại cho một mình cô ấy.
Nhưng mà nữ chính lại ném ra một bản báo cáo ADN, nữ phụ chỉ có quan hệ huyết thống với ba Tần, là con riêng của ba Tần.
Vì thế đoạt lại di sản của Tần phu nhân, nhà mẹ Lâm phu nhân cũng từ chối gặp nữ phụ.
......
Đến thế giới này, ngày đầu tiên trở lại nhà họ Tần, tôi đã lén làm xét nghiệm huyết thống với Tần phu nhân.
Kết quả cho thấy mối quan hệ là mẹ con.
Khi tôi đọc báo cáo, trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Báo cáo mà nữ chính đã đưa ra trong sách là giả, là thủ đoạn hãm hại Lâm Vãn Nguyệt, quá tàn nhẫn!
Tôi biết Tần phu nhân cực kỳ thương con, đáng tiếc thời gian của bà không còn nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.