Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 7
Từ Hữu Dung Đẳng
02/08/2023
Sau khi ngả bài, Tần Tử Ngữ càng thêm nhắm vào tôi.
Lúc ở trường, tôi tận lực ở bên cạnh Ân Tiện, cô ta có chút kiêng kỵ không dám trực tiếp gây phiền phức.
Ở nhà thỉnh thoảng nắm được cơ hội liền sắm vai Tiểu Bạch Hoa yếu đuối đáng thương, thành công khiến người lớn nhà họ Tần càng ngày càng không vừa mắt tôi.
Thiên thời địa lợi, đều đứng về phía cô ta.
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay là lớp học máy tính, tôi đi đến lớp học nhưng thấy trống không.
Muốn đi ra ngoài lại phát hiện cửa bị mấy người đi vào khóa lại.
"Hôm nay thay đổi phòng học, mày không biết sao, thật tội nghiệp." Từ Hồng cầm theo một cây gậy gỗ chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi quan sát bốn phía, Tần Tử Ngữ đứng bên ngoài lớp học mỉm cười với tôi.
Đáng ghét, tôi không nghĩ rằng họ dám trực tiếp vây đánh tôi ở trường.
Tiêu đời tôi rồi.
Vài phút sau, tôi thấy tòa nhà giảng dạy đối diện chật kín người trong nháy mắt, giống đang xem kịch.
Tôi thấy Ân Tiện, cậu ấy đang đứng ở giữa.
Trái tim đập thình thịch, tôi nhắm mắt lại.
Đừng sợ, đừng sợ, liều mạng thôi.
Có tới mấy người vây đánh tôi, chắc chắn tôi sẽ bị thương.
Không thèm để ý mấy người khác, tôi chỉ liều mạng bắt lấy Từ Hồng, một khắc kia, tôi nghĩ dù có ch/ế/t cũng phải kéo một người làm đệm lưng.
Tôi phát điên đánh Từ Hồng, gần như liều mạng.
Cuối cùng, bọn chúng bắt tôi, muốn kéo tôi ra.
Tôi như không thể nghe thấy bất cứ điều gì, không cảm thấy đau đớn, tôi thấy ánh mắt của Từ Hồng dần dần trở nên sợ hãi, cô ta hét lên và xin tha.
"Thật ồn, câm mồm đi."
Tôi nhấc cây gậy bên cạnh lên để đập cô ta, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một nhóm người kéo tôi ra.
Tần Tử Thư ôm tôi, quát lớn, "Cô bình tĩnh chút đi!"
Tôi dần dần tỉnh táo lại, đẩy anh ta ra, tôi nhìn đám người chật kín chung quanh.
Bọn họ đang hoảng sợ nhìn tôi.
"Tôi dẫn cô đến bệnh viện." Tần Tử Thư đến kéo tôi, lúc này tôi mới cảm thấy đau đớn.
Giờ mới đến làm anh trai tốt à?
Tởm thật đấy.
Tôi hất tay ra, lạnh lùng nói,
"Không cần, anh để dành sự quan tâm của mình cho em gái ngoan của anh đi, cô ta còn bị nặng hơn tôi nhiều đấy, bị dọa đến choáng váng rồi kìa."
Tôi đi ra khỏi đám người, gặp Ân Tiện ở cửa.
Giờ phút này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tức giận khi nhìn cậu ta.
Tôi đi ngang qua cậu ta, rời khỏi lớp học.
Một mình đi bộ xuống cầu thang, tôi đột nhiên nản lòng ngồi xuống.
Cảm giác được có người tới gần tôi, ngẩng đầu lên, Ân Tiện ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Thật tội nghiệp."
Ngón tay cậu vuốt ve mặt tôi, "Có đau không?"
Tôi tức giận hất tay cậu ra, cậu cười khẽ: "Sao vậy? Cậu đang giận tôi?"
"Là vì tôi không đến cứu cậu giống như một anh hùng sao?"
Đôi mắt đen nhánh của cậu lướt qua mặt tôi: "Tôi chỉ quan tâm đến những thứ thuộc về mình, cậu có muốn trở thành người của tôi không?"
Tôi lẳng lặng nhìn nam sinh trước mắt, đầu ngón tay nhuộm đỏ tươi, lướt qua môi tôi, để lại một vệt màu
Tôi dường như đang đối mặt với một con quỷ mê hoặc lòng người.
14
Tôi im lặng nhìn Ân Tiện, cậu rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm tôi.
Chờ câu trả lời của tôi.
"Người của cậu, là chỉ bạn gái à?"
Cậu nghiêng đầu suy tư một chút: "Ừm, là bạn gái, đúng vậy."
Tôi đang do dự, buồn bực và uất ức xoay quanh trong lòng.
Cậu coi tôi như con mồi, cậu giống như thợ săn chờ tôi bị buộc đến đường cùng rồi đưa ra một chút ngon ngọt để dụ dỗ tôi.
Mà tôi thật sự đã bị dụ dỗ.
Những ngày tranh đấu với Tần Tử Ngữ, tôi cảm nhận được sự thiên vị của định mệnh, mặc kệ tôi làm thế nào, cũng không thể quấy nhiễu sự phát triển mạch chính của câu chuyện.
Tôi không thể để mình rơi vào kết cục như trong sách, nếu không thể thay đổi mạch chính, tôi phải tìm bug của cốt truyện.
Tôi phải tự cứu mình, tôi cần cậu, cần Ân Tiện bảo vệ tôi.
Tôi mở miệng dưới ánh mắt chờ đợi của cậu: "Cậu sẽ bảo vệ tôi chứ? Nếu cậu làm được, tôi sẽ gật đầu.".
“Được.”
Tôi mỉm cười, cậu cũng mỉm cười.
Cậu bế tôi lên, giọng nói hơi lạnh tản ra trong gió.
"Người ức hiếp cậu, tất cả đều phải trả giá."
Tôi dựa vào ngực cậu ấy, thật ấm áp.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì lúc này đây cậu thật dịu dàng.
Để tôi có thể an tâm dựa vào.
Tôi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, tôi nằm trong một căn phòng xa lạ, tôi ngửi mùi trên chăn, nó giống với mùi trên người Ân Tiện.
Sao tôi lại ở nhà của cậu ấy?
Cậu ấy đã ôm tôi về đây sao?
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, đa số là của Tần phu nhân, còn có mấy tin nhắn đến từ anh trai hờ của tôi.
Tôi nhìn thấy một chấm xanh trong hàng loạt dấu chấm đỏ, cuộc gọi đến có kết nối?
Lúc tôi tự hỏi thì cửa phòng bị mở ra, Ân Tiện bưng đồ ăn đi về phía tôi: “Ăn chút gì đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.”
"Cậu nghe điện thoại của tớ sao?"
Cậu ấy thoáng nhìn điện thoại di động trong tay tôi rồi gật đầu, "Tôi nói với Tần phu nhân, em ở chỗ tôi, bà ấy rất yên tâm."
Tôi nghi ngờ.
“Sao? Em không vui vì tôi nghe điện thoại của em à?"
Tôi lắc đầu: "Không hề."
Tôi ăn cơm, cậu ấy yêu cầu một nữ bác sĩ vào xử lý vết thương cho tôi.
Rất đau, tôi cắn răng nhịn không lên tiếng.
Nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu có thể ra ngoài tránh đi một chút không?"
Ân Tiện vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, tôi có giả vờ trấn định thế nào vẫn nóng mặt.
Khi bác sĩ yêu cầu tôi cởi quần áo, tôi không thể không nhắc nhở cậu ấy.
Cậu ấy cười chế nhạo: "Sao thế, bạn gái tôi mà tôi không thể xem sao?"
"Em cũng đừng quên, bây giờ em là người của tôi."
Tôi nhìn qua bác sĩ, khuôn mặt cô ấy không có biểu hiện gì cả vẫn chăm chỉ làm việc.
Không bình thường chút nào!
Tôi cảm thấy xấu hổ, lại không muốn bị bác sĩ chế giễu, ánh mắt có chút oán khí trừng mắt nhìn cậu.
Cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt tôi: "Tôi không thích người khác nhìn thân thể của em."
"Tình huống này là ngoại lệ."
Tôi cảm thấy mình nóng đến mức sôi trào, muốn bịt kín mình trong chăn.
"Em đỏ mặt, thật thú vị." Đầu ngón tay cậu xoa xoa má tôi, tâm trạng rất tốt.
Các bác sĩ giống như robot vậy, rất chuyên nghiệp xử lý vết thương của tôi rồi rời đi một cách nhanh chóng.
Lúc ở trường, tôi tận lực ở bên cạnh Ân Tiện, cô ta có chút kiêng kỵ không dám trực tiếp gây phiền phức.
Ở nhà thỉnh thoảng nắm được cơ hội liền sắm vai Tiểu Bạch Hoa yếu đuối đáng thương, thành công khiến người lớn nhà họ Tần càng ngày càng không vừa mắt tôi.
Thiên thời địa lợi, đều đứng về phía cô ta.
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay là lớp học máy tính, tôi đi đến lớp học nhưng thấy trống không.
Muốn đi ra ngoài lại phát hiện cửa bị mấy người đi vào khóa lại.
"Hôm nay thay đổi phòng học, mày không biết sao, thật tội nghiệp." Từ Hồng cầm theo một cây gậy gỗ chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi quan sát bốn phía, Tần Tử Ngữ đứng bên ngoài lớp học mỉm cười với tôi.
Đáng ghét, tôi không nghĩ rằng họ dám trực tiếp vây đánh tôi ở trường.
Tiêu đời tôi rồi.
Vài phút sau, tôi thấy tòa nhà giảng dạy đối diện chật kín người trong nháy mắt, giống đang xem kịch.
Tôi thấy Ân Tiện, cậu ấy đang đứng ở giữa.
Trái tim đập thình thịch, tôi nhắm mắt lại.
Đừng sợ, đừng sợ, liều mạng thôi.
Có tới mấy người vây đánh tôi, chắc chắn tôi sẽ bị thương.
Không thèm để ý mấy người khác, tôi chỉ liều mạng bắt lấy Từ Hồng, một khắc kia, tôi nghĩ dù có ch/ế/t cũng phải kéo một người làm đệm lưng.
Tôi phát điên đánh Từ Hồng, gần như liều mạng.
Cuối cùng, bọn chúng bắt tôi, muốn kéo tôi ra.
Tôi như không thể nghe thấy bất cứ điều gì, không cảm thấy đau đớn, tôi thấy ánh mắt của Từ Hồng dần dần trở nên sợ hãi, cô ta hét lên và xin tha.
"Thật ồn, câm mồm đi."
Tôi nhấc cây gậy bên cạnh lên để đập cô ta, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một nhóm người kéo tôi ra.
Tần Tử Thư ôm tôi, quát lớn, "Cô bình tĩnh chút đi!"
Tôi dần dần tỉnh táo lại, đẩy anh ta ra, tôi nhìn đám người chật kín chung quanh.
Bọn họ đang hoảng sợ nhìn tôi.
"Tôi dẫn cô đến bệnh viện." Tần Tử Thư đến kéo tôi, lúc này tôi mới cảm thấy đau đớn.
Giờ mới đến làm anh trai tốt à?
Tởm thật đấy.
Tôi hất tay ra, lạnh lùng nói,
"Không cần, anh để dành sự quan tâm của mình cho em gái ngoan của anh đi, cô ta còn bị nặng hơn tôi nhiều đấy, bị dọa đến choáng váng rồi kìa."
Tôi đi ra khỏi đám người, gặp Ân Tiện ở cửa.
Giờ phút này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tức giận khi nhìn cậu ta.
Tôi đi ngang qua cậu ta, rời khỏi lớp học.
Một mình đi bộ xuống cầu thang, tôi đột nhiên nản lòng ngồi xuống.
Cảm giác được có người tới gần tôi, ngẩng đầu lên, Ân Tiện ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Thật tội nghiệp."
Ngón tay cậu vuốt ve mặt tôi, "Có đau không?"
Tôi tức giận hất tay cậu ra, cậu cười khẽ: "Sao vậy? Cậu đang giận tôi?"
"Là vì tôi không đến cứu cậu giống như một anh hùng sao?"
Đôi mắt đen nhánh của cậu lướt qua mặt tôi: "Tôi chỉ quan tâm đến những thứ thuộc về mình, cậu có muốn trở thành người của tôi không?"
Tôi lẳng lặng nhìn nam sinh trước mắt, đầu ngón tay nhuộm đỏ tươi, lướt qua môi tôi, để lại một vệt màu
Tôi dường như đang đối mặt với một con quỷ mê hoặc lòng người.
14
Tôi im lặng nhìn Ân Tiện, cậu rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm tôi.
Chờ câu trả lời của tôi.
"Người của cậu, là chỉ bạn gái à?"
Cậu nghiêng đầu suy tư một chút: "Ừm, là bạn gái, đúng vậy."
Tôi đang do dự, buồn bực và uất ức xoay quanh trong lòng.
Cậu coi tôi như con mồi, cậu giống như thợ săn chờ tôi bị buộc đến đường cùng rồi đưa ra một chút ngon ngọt để dụ dỗ tôi.
Mà tôi thật sự đã bị dụ dỗ.
Những ngày tranh đấu với Tần Tử Ngữ, tôi cảm nhận được sự thiên vị của định mệnh, mặc kệ tôi làm thế nào, cũng không thể quấy nhiễu sự phát triển mạch chính của câu chuyện.
Tôi không thể để mình rơi vào kết cục như trong sách, nếu không thể thay đổi mạch chính, tôi phải tìm bug của cốt truyện.
Tôi phải tự cứu mình, tôi cần cậu, cần Ân Tiện bảo vệ tôi.
Tôi mở miệng dưới ánh mắt chờ đợi của cậu: "Cậu sẽ bảo vệ tôi chứ? Nếu cậu làm được, tôi sẽ gật đầu.".
“Được.”
Tôi mỉm cười, cậu cũng mỉm cười.
Cậu bế tôi lên, giọng nói hơi lạnh tản ra trong gió.
"Người ức hiếp cậu, tất cả đều phải trả giá."
Tôi dựa vào ngực cậu ấy, thật ấm áp.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì lúc này đây cậu thật dịu dàng.
Để tôi có thể an tâm dựa vào.
Tôi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, tôi nằm trong một căn phòng xa lạ, tôi ngửi mùi trên chăn, nó giống với mùi trên người Ân Tiện.
Sao tôi lại ở nhà của cậu ấy?
Cậu ấy đã ôm tôi về đây sao?
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, đa số là của Tần phu nhân, còn có mấy tin nhắn đến từ anh trai hờ của tôi.
Tôi nhìn thấy một chấm xanh trong hàng loạt dấu chấm đỏ, cuộc gọi đến có kết nối?
Lúc tôi tự hỏi thì cửa phòng bị mở ra, Ân Tiện bưng đồ ăn đi về phía tôi: “Ăn chút gì đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.”
"Cậu nghe điện thoại của tớ sao?"
Cậu ấy thoáng nhìn điện thoại di động trong tay tôi rồi gật đầu, "Tôi nói với Tần phu nhân, em ở chỗ tôi, bà ấy rất yên tâm."
Tôi nghi ngờ.
“Sao? Em không vui vì tôi nghe điện thoại của em à?"
Tôi lắc đầu: "Không hề."
Tôi ăn cơm, cậu ấy yêu cầu một nữ bác sĩ vào xử lý vết thương cho tôi.
Rất đau, tôi cắn răng nhịn không lên tiếng.
Nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu có thể ra ngoài tránh đi một chút không?"
Ân Tiện vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, tôi có giả vờ trấn định thế nào vẫn nóng mặt.
Khi bác sĩ yêu cầu tôi cởi quần áo, tôi không thể không nhắc nhở cậu ấy.
Cậu ấy cười chế nhạo: "Sao thế, bạn gái tôi mà tôi không thể xem sao?"
"Em cũng đừng quên, bây giờ em là người của tôi."
Tôi nhìn qua bác sĩ, khuôn mặt cô ấy không có biểu hiện gì cả vẫn chăm chỉ làm việc.
Không bình thường chút nào!
Tôi cảm thấy xấu hổ, lại không muốn bị bác sĩ chế giễu, ánh mắt có chút oán khí trừng mắt nhìn cậu.
Cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt tôi: "Tôi không thích người khác nhìn thân thể của em."
"Tình huống này là ngoại lệ."
Tôi cảm thấy mình nóng đến mức sôi trào, muốn bịt kín mình trong chăn.
"Em đỏ mặt, thật thú vị." Đầu ngón tay cậu xoa xoa má tôi, tâm trạng rất tốt.
Các bác sĩ giống như robot vậy, rất chuyên nghiệp xử lý vết thương của tôi rồi rời đi một cách nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.