Chương 12: "Đừng rời xa anh... "
Bình An Phúc
15/05/2021
Editor: Uyển bé bỏng
Nguồn convert: Vespertine
????
Khi Cố Minh tỉnh dậy, trước mắt hắn là hình ảnh xa lạ.
Hắn ấn trán nhớ lại, đúng rồi, hôm qua hắn đã uống say trong bữa tiệc của tập đoàn, chắc là Giảo Giảo đã đưa hắn đến đây.
Nhưng Giảo Giảo đâu?
Hắn click mở di động muốn tìm vị trí Giảo Giảo, lại phát hiện thiết bị giám sát không biết đang ở nơi nào, trên video một mảnh tối đen, định vị thiết bị cũng không phản hồi.
Hắn nheo mắt, đoán ra được điều gì đó.
Bật giám sát trong nhà, đúng như dự đoán, người phụ nữ đang ôm hai chân ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dài rối tung xõa xuống, bộ dáng cực kỳ yếu ớt.
Hắn hít một ngụm khí, ngực đau đến cơ hồ xé toạc ra.
Cố Minh vội vã rời khỏi quán bar, lái xe về nhà, một đường tay chân luống cuống.
Nhưng khi hắn bước đến cửa nhà, bước chân chậm lại, hắn không dám vào đối diện với nước mắt của Đường Thu Giảo, không dám nghe cô nói muốn rời xa hắn.
Đứng trước cửa nhà hồi lâu, hắn chung quy vẫn phải đi vào.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ đặc biệt rõ ràng.
Cố Minh đến gần ghế sô pha, ngồi xổm xuống, ngón tay đặt lên má người phụ nữ: "Đừng khóc..."
"Chát!"
Thanh âm thanh thúy phát ra, bàn tay của người đàn ông xuất hiện một dấu vết đỏ ửng.
"Xin lỗi." Cố Minh xin lỗi.
Xin lỗi, anh không nên làm em buồn.
Anh nên giấu các thiết bị giám sát đó tốt hơn một chút để không bị em phát hiện, như vậy em sẽ không buồn.
Anh không thể chấp nhận được việc không biết hôm nay em đã đi đâu làm những gì, không thể chịu đựng được việc không thể tìm thấy em.
Những điều đó sẽ khiến anh lo lắng và hoàn toàn phát điên, như vậy anh sẽ không thể duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc trước mặt em.
Cô lạnh lùng mở miệng: "Cố Minh, em hy vọng anh làm rõ những việc này.”
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Em và anh, chúng ta, là vợ chồng, một mối quan hệ bình đẳng, không phải là mối quan hệ chiếm hữu và bị chiếm hữu, em không phải là vật sở hữu của riêng anh.”
"Anh chưa bao giờ đem em trở thành vật sở hữu của riêng mình, em là..."
Đường Thu Giảo ngắt lời hắn: "Không phải vật sở hữu riêng thì là gì?! Nếu không phải vật sở hữu thì tại sao anh lại giám sát em? Không phải vật sở hữu thì tại sao anh lại hạn chế quyền xã giao của em? Nếu không phải vật sở hữu thì sao anh không tôn trọng em?”
Lửa giận của Đường Thu Giảo hoàn toàn bùng phát.
"Giảo Giảo, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
Đường Thu Giảo hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng đủ rồi.
Ngày qua ngày, sự chiếm hữu và khao khát kiểm soát của hắn gần như làm cô không thở nổi.
Mỗi lần cô giận, hắn đều như thế này, xin lỗi, xin lỗi, lại xin lỗi, rồi lại tiếp tục kiểm soát.
Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, cô không thể chịu đựng được tình yêu tràn ngập áp bức này của hắn.
"Cố Minh, chúng ta hãy ở riêng một khoảng thời gian, cho nhau một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ."
Sau khi Đường Thu Giảo nói xong, liền đi thu dọn đồ dùng của mình.
Người đàn ông phía sau rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc âm u dưới mí mắt.
Giảo Giảo, em muốn rời xa anh?
Em đừng có mơ.
Đường Thu Giảo đóng gói đồ đạc xong đi lướt qua người Cố Minh, nhưng bị người đàn ông nắm lấy cổ tay thật mạnh.
"Buông ra!" Đường Thu Giảo giãy giụa nói.
Người đàn ông không bỏ, cô tiếp tục giãy giụa cho đến khi cô thấy máu chảy ra từ cổ tay áo sơ mi của hắn.
Đôi mắt Đường Thu Giảo mở to: "Tay anh làm sao vậy?”
Lúc này cô mới chú ý tới thấy tay trái của hắn đang cầm một con dao gọt trái cây mỏng, thân dao dính đầy máu tươi, máu dọc theo mũi dao từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, hiện lên một loại mỹ cảm quỷ dị.
Cố Minh khẽ mỉm cười, như thể máu không phải rơi ra từ cơ thể hắn, hắn hỏi "Giảo Giảo, em chưa hết giận sao?”
Nói xong, hắn lại cầm dao cắt lên cánh tay mình.
Máu đỏ tươi bắn tung tóe, thậm chí rơi lên trên mặt Đường Thu Giảo.
Đường Thu Giảo vừa sợ hãi vừa tức giận, nước mắt vì hoảng sợ từng giọt rơi xuống.
"Cố Minh, anh đừng làm như vậy, em không giận nữa, được không? Chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện để điều trị vết thương, nhé?"
"Sau đó em bỏ anh đi sao?”
"Em sẽ không đi, em sẽ không đi, em sẽ luôn ở bên anh."
"Được."
Cố Minh ôm lấy Đường Thu Giảo, đem cô ôm vào lòng: "Đừng rời xa anh."
Đường Thu Giảo cẩn thận cầm lấy tay hắn, xoắn tay áo lên, cánh tay hắn đang chảy máu đầm đìa, miệng vết thương thậm chí còn thấy rõ.
Đường Thu Giảo không kịp tức giận, nhanh chóng gọi điện thoại đưa hắn vào bệnh viện.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
- --
Mấy bà đọc xong mà không vote, tui mà buồn là tui đình công á quý dị ۶⁼³₌₃(づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ.( •̥́ ˍ •̀ू)
20-7-2020.
Nguồn convert: Vespertine
????
Khi Cố Minh tỉnh dậy, trước mắt hắn là hình ảnh xa lạ.
Hắn ấn trán nhớ lại, đúng rồi, hôm qua hắn đã uống say trong bữa tiệc của tập đoàn, chắc là Giảo Giảo đã đưa hắn đến đây.
Nhưng Giảo Giảo đâu?
Hắn click mở di động muốn tìm vị trí Giảo Giảo, lại phát hiện thiết bị giám sát không biết đang ở nơi nào, trên video một mảnh tối đen, định vị thiết bị cũng không phản hồi.
Hắn nheo mắt, đoán ra được điều gì đó.
Bật giám sát trong nhà, đúng như dự đoán, người phụ nữ đang ôm hai chân ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dài rối tung xõa xuống, bộ dáng cực kỳ yếu ớt.
Hắn hít một ngụm khí, ngực đau đến cơ hồ xé toạc ra.
Cố Minh vội vã rời khỏi quán bar, lái xe về nhà, một đường tay chân luống cuống.
Nhưng khi hắn bước đến cửa nhà, bước chân chậm lại, hắn không dám vào đối diện với nước mắt của Đường Thu Giảo, không dám nghe cô nói muốn rời xa hắn.
Đứng trước cửa nhà hồi lâu, hắn chung quy vẫn phải đi vào.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ đặc biệt rõ ràng.
Cố Minh đến gần ghế sô pha, ngồi xổm xuống, ngón tay đặt lên má người phụ nữ: "Đừng khóc..."
"Chát!"
Thanh âm thanh thúy phát ra, bàn tay của người đàn ông xuất hiện một dấu vết đỏ ửng.
"Xin lỗi." Cố Minh xin lỗi.
Xin lỗi, anh không nên làm em buồn.
Anh nên giấu các thiết bị giám sát đó tốt hơn một chút để không bị em phát hiện, như vậy em sẽ không buồn.
Anh không thể chấp nhận được việc không biết hôm nay em đã đi đâu làm những gì, không thể chịu đựng được việc không thể tìm thấy em.
Những điều đó sẽ khiến anh lo lắng và hoàn toàn phát điên, như vậy anh sẽ không thể duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc trước mặt em.
Cô lạnh lùng mở miệng: "Cố Minh, em hy vọng anh làm rõ những việc này.”
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Em và anh, chúng ta, là vợ chồng, một mối quan hệ bình đẳng, không phải là mối quan hệ chiếm hữu và bị chiếm hữu, em không phải là vật sở hữu của riêng anh.”
"Anh chưa bao giờ đem em trở thành vật sở hữu của riêng mình, em là..."
Đường Thu Giảo ngắt lời hắn: "Không phải vật sở hữu riêng thì là gì?! Nếu không phải vật sở hữu thì tại sao anh lại giám sát em? Không phải vật sở hữu thì tại sao anh lại hạn chế quyền xã giao của em? Nếu không phải vật sở hữu thì sao anh không tôn trọng em?”
Lửa giận của Đường Thu Giảo hoàn toàn bùng phát.
"Giảo Giảo, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
Đường Thu Giảo hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng đủ rồi.
Ngày qua ngày, sự chiếm hữu và khao khát kiểm soát của hắn gần như làm cô không thở nổi.
Mỗi lần cô giận, hắn đều như thế này, xin lỗi, xin lỗi, lại xin lỗi, rồi lại tiếp tục kiểm soát.
Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, cô không thể chịu đựng được tình yêu tràn ngập áp bức này của hắn.
"Cố Minh, chúng ta hãy ở riêng một khoảng thời gian, cho nhau một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ."
Sau khi Đường Thu Giảo nói xong, liền đi thu dọn đồ dùng của mình.
Người đàn ông phía sau rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc âm u dưới mí mắt.
Giảo Giảo, em muốn rời xa anh?
Em đừng có mơ.
Đường Thu Giảo đóng gói đồ đạc xong đi lướt qua người Cố Minh, nhưng bị người đàn ông nắm lấy cổ tay thật mạnh.
"Buông ra!" Đường Thu Giảo giãy giụa nói.
Người đàn ông không bỏ, cô tiếp tục giãy giụa cho đến khi cô thấy máu chảy ra từ cổ tay áo sơ mi của hắn.
Đôi mắt Đường Thu Giảo mở to: "Tay anh làm sao vậy?”
Lúc này cô mới chú ý tới thấy tay trái của hắn đang cầm một con dao gọt trái cây mỏng, thân dao dính đầy máu tươi, máu dọc theo mũi dao từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, hiện lên một loại mỹ cảm quỷ dị.
Cố Minh khẽ mỉm cười, như thể máu không phải rơi ra từ cơ thể hắn, hắn hỏi "Giảo Giảo, em chưa hết giận sao?”
Nói xong, hắn lại cầm dao cắt lên cánh tay mình.
Máu đỏ tươi bắn tung tóe, thậm chí rơi lên trên mặt Đường Thu Giảo.
Đường Thu Giảo vừa sợ hãi vừa tức giận, nước mắt vì hoảng sợ từng giọt rơi xuống.
"Cố Minh, anh đừng làm như vậy, em không giận nữa, được không? Chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện để điều trị vết thương, nhé?"
"Sau đó em bỏ anh đi sao?”
"Em sẽ không đi, em sẽ không đi, em sẽ luôn ở bên anh."
"Được."
Cố Minh ôm lấy Đường Thu Giảo, đem cô ôm vào lòng: "Đừng rời xa anh."
Đường Thu Giảo cẩn thận cầm lấy tay hắn, xoắn tay áo lên, cánh tay hắn đang chảy máu đầm đìa, miệng vết thương thậm chí còn thấy rõ.
Đường Thu Giảo không kịp tức giận, nhanh chóng gọi điện thoại đưa hắn vào bệnh viện.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
- --
Mấy bà đọc xong mà không vote, tui mà buồn là tui đình công á quý dị ۶⁼³₌₃(づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ.( •̥́ ˍ •̀ू)
20-7-2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.