Chương 6: CON HẠI CHẾT MẸ RỒI
Trầm Lạc Mộng
21/12/2016
Sáng sớm hôm sau, khi nắng sớm vẫn chưa dữ dội, tôi đã tỉnh. Sau một đêm mê đắm, người tôi
khắp nơi đều là vết tím xanh đỏ, cơ thể tựa như một con rối gỗ vô cùng
nặng nề. Liếc mắt nhìn sang người bên cạnh vẫn còn nằm ngủ say, rèm mi
tinh tế đang rủ xuống in bóng mờ mờ lên làn da trắng nõn. Tôi mỉm
cười... BẤT TRƯỜNG QUÂN mày điên thật rồi ... Sau này mày phải đối mặt
với anh ta như thế nào đây?
Tôi rời giường, lúc tung chăn lên bỗng có một vết máu thẫm đã khô vô cùng nổi bật trên ga giường màu hường đập vào mắt. Ai... Đêm qua là đêm đầu của tôi nhưng nếu Chân Dịch biết được hẳn hai chúng tôi chẳng vui vẻ gì, vậy nên tốt nhất là xoá dấu vết đi thôi.
Tôi lao tới phòng bếp, cầm cây kéo cắt rời đúng một mảng ga dính máu ra. Cầm mảnh ga giường trên tay lắc qua lắc lại thật không biết có nên lưu trữ lại không.
"Đang làm cái gì thế?"
Tiếng nói của Dịch Chân bỗng nhiên phá vỡ dòng suy tư khiến tôi giật mình làm rơi mảnh ga giường đầy máu xuống.
"Không có gì, chào sếp buổi sáng tốt lành"
Haha.... Buổi sáng tốt lành tôi thật phi phàm.
Người ta nói, đàn ông sau khi thoả mãn nhu cầu về một mặt nào đó thì sẽ vô cùng dễ tính bây giờ tôi đòi tăng tiền lương có kịp không nhỉ? Tình huống này thật giống bồ nhí và sếp tổng nha~
"Hôm nay em nghỉ ở nhà đi, chiều đi làm về tôi đưa em đi ăn. Ngoan nằm ngủ thêm chút nữa"
Dịch Chân dịu dàng nói, thái độ ấm áp trìu mếm khỏi phải bàn nhưng tại sao tôi lại cảm thấy sởn gai ốc như thế nhỉ?? Chẳng lẽ Dịch đại tiếu gia thực sự coi tôi là tình nhân rồi hay sao?
"Sếp tổng,thật ra hôm qua tôi.... Chúng ta có thể coi như không có gì được không?"
Dịch Chân nhíu mày
"Ý em là sao? Chuyện đã xảy rồi sao có thể coi như không có gì? Định phủi tay bỏ đi à?"
"Ai... Ai nói với anh là tôi định phủi tay bỏ đi chứ?"
"Hứ? Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý em à?"
"Ý của tôi là..."
"Đêm qua là lần đầu của tôi"
Chân Dịch cắt ngang lời của tôi.
"Lần đầu? Đùa à, anh như vậy mà dám mở mồm kêu là lần đầu"
"Mẹ kiếp..."
Chân Dịch văng một câu thô lỗ sau đó lao đến phía tôi, hai tay anh giữ chặt hai bên vai, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh
"Lấy anh nhé"
Ánh mắt vô cùng chân thành và khẩn thiết, hệt như ánh mắt ngày hôm qua, lòng tôi hơi run rẩy.
Sau đó.... Không có sau đó bởi vì tôi trực tiếp giả vờ bất tỉnh.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới từ từ mở mắt ra... Lấy anh? Tư cách gì? Tôi không phải loại con gái ham trèo cao.
Cả buổi sáng hôm đấy, tôi nằm im trên giường nhàm chán mở ti vi lên xem hết kênh này qua kênh khác. Trên màn hình sáng trưng lại vô cùng nhàm chám diễn mấy vở thiên sử tình trường, em yêu anh anh yêu cô ấy bla bla... Làm lòng tôi não nề đi một nửa.
Đến giữa trưa thấy đói quá mới quyết tâm nhấc điện thoại lên gọi đồ ăn nhanh. Nhưng vừa cầm máy lên đã có tiếng chuông báo có điện thoại gọi tới. Tôi liếc qua màn hình, là số của Dịch Chân. Mấy chữ Dịch đại ca nhấp nháy trên màn hình như thôi miên ánh mắt của tôi. Cuối cùng tôi quyết định không nhấc máy, tắt luôn nguồn điện thoại rồi sau đó thay quần áo ta đường.
Haizz tôi thật dự rất phiền lòng. Ba năm quen biết nhau, đứng trước một người đàn ông ưu tú như vậy sao tôi có thể không động lòng,chỉ là tôi đã qua cái thời thiếu nữ lúc nào cũng mơ mộng, biết được khoảng cách giữa hoàng tử và lọ lem là bao nhiêu năm ánh sáng thôi. Dịch Chân yêu tôi cũng vậy, không yêu tôi cũng thế. Chúng tôi căn bản không thể đến được với nhau.
Tôi quyết định ăn trưa tại quán cháo quen thuộc, bà chủ quán dường như hiểu tôi có tâm sự gì cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho tôi một bát cháo sườn rồi cười nói mời tôi ăn. Tôi ựm ở nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Hương cháo thơm nức mũi bay lên liên tục, mắt tôi cay cay, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, chỉ biết tôi muốn khóc thật to. Có lẽ là tôi tiếc nuối Chân Dịch, cũng có thể tôi hối hận vì đã dâng hiến cho anh. Con gái lạ lắm, khi vô tình thì thôi còn khi hữu tình thì có trời mới kéo lại được.
Nên có lẽ tốt nhất là nhắm mắt cho qua thôi, rồi ai cũng sẽ có một mảnh ghép hợp với mình, tôi và Dịch Chân không hợp, thật sự không hợp.
Đến chiều, sau khi tan làm Dịch Chân thực sự đến nhà tôi đưa tôi đi ăn. Anh mệt mỏi sau bộ âu phục phẳng phiu nhưng ánh mắt nhìn tôi lại dịu dàng như nước, tối cố né tránh ánh mắt ấy. Ngồi vào trong xe cả hai đều im lặng, tôi mải nghe tiếng gió ngoài cửa xe. Bỗng nhiên anh mở lời
"Em thấy không thoải mái sao?"
"Không có gì"
"Được rồi, tôi đã hiểu" giọng anh mệt mỏi, mang theo cả mấy phần khàn khàn thất vọng
"Bất Trường Quân, ngày mai tốt nhất đừng có đến muộn nếu không, phòng nhân sự cắt giảm người thì tôi cũng không giúp cô đâu"
Tôi giật mình... Người đàn ông này sao có thể thay đổi nhanh như thế? Thẹn quá hoá giận rồi?
Sau đó không để tôi nói thêm lời nào trực tiếp dùng vũ lực ép tôi xuống xe sau đó phi xe đi thẳng.
"Mẹ nó tên xấu xa nhà anh. Làm bà đây tức chết"
Tôi hét to đằng sau nhưng trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Cứ như vậy mới là tốt nhất.
Từ sau ngày hôm đó, quan hệ giữa tôi và Chân Dịch ngày càng gay gắt, ai cũng vùi đầu vào công việc, vẫn là nếp sống vội vã như trước nhưng lại không ai nói với nhau câu nào. Vài tuần trôi qua tôi bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật. Cha mẹ trời đất ơi tôi hôm ấy đã quên không uống thuốc.
Lúc tôi phát hiện ra sự việc này tôi đang ngồi trong phòng làm việc của Dịch Chân, tay sắp xếp tài liệu như cứng lại, mồ hôi sau gáy tuôn như mưa. Mẹ nó mẹ nó đừng trúng xổ số đừng trúng xổ số. Sau đó vô vàn viễn cảnh bắt đầu diễn ra trong đầu tôi
Tất nhiên viễn cảnh ba người về một nhà đã bị lược bỏ chỉ còn viễn cảnh tôi ôm con đi ăn mày ở đầu đường xó chợ.
Tôi vội mở điện thoại ra xem lịch, chậm kinh năm hôm rồi !!!!
Thế mà tôi lại không để ý. Ông trời ơi vì cái gì? Vì cái gì mà lại cho con đem đủi như thế. Mẹ nó Chân Dịch chết dẫm một phát ăn luôn là sao??
Dịch Chân bên cạnh thấy tôi lôi điện thoại ra sau đó sắc mặt bắt đầu xấu vô cùng, lần đầu tiên mở miệng vàng mỉa mai sau bao ngày giận dỗi
"Sao thế? Bị ai đòi nợ à?"
"Không thể... Không thể"
Tôi mở trừng đôi mắt nhìn Chân Dịch sau đó nhìn xuống bộ phận bên dưới của anh. Trong lòng chấn động, thật muốn khen hắn mọit câu.
"Sếp... Hôm nay tôi xin nghỉ phép"
Sau đó tôi lập tức chạy ra khỏi công ty, đến bệnh viện gần nhất mua que thử thai rồi chạy về nhà.
Lúc kết quả hiện ra hai vạch tim tôi như đông lại.
Con à con hại chết mẹ rồi
Tôi rời giường, lúc tung chăn lên bỗng có một vết máu thẫm đã khô vô cùng nổi bật trên ga giường màu hường đập vào mắt. Ai... Đêm qua là đêm đầu của tôi nhưng nếu Chân Dịch biết được hẳn hai chúng tôi chẳng vui vẻ gì, vậy nên tốt nhất là xoá dấu vết đi thôi.
Tôi lao tới phòng bếp, cầm cây kéo cắt rời đúng một mảng ga dính máu ra. Cầm mảnh ga giường trên tay lắc qua lắc lại thật không biết có nên lưu trữ lại không.
"Đang làm cái gì thế?"
Tiếng nói của Dịch Chân bỗng nhiên phá vỡ dòng suy tư khiến tôi giật mình làm rơi mảnh ga giường đầy máu xuống.
"Không có gì, chào sếp buổi sáng tốt lành"
Haha.... Buổi sáng tốt lành tôi thật phi phàm.
Người ta nói, đàn ông sau khi thoả mãn nhu cầu về một mặt nào đó thì sẽ vô cùng dễ tính bây giờ tôi đòi tăng tiền lương có kịp không nhỉ? Tình huống này thật giống bồ nhí và sếp tổng nha~
"Hôm nay em nghỉ ở nhà đi, chiều đi làm về tôi đưa em đi ăn. Ngoan nằm ngủ thêm chút nữa"
Dịch Chân dịu dàng nói, thái độ ấm áp trìu mếm khỏi phải bàn nhưng tại sao tôi lại cảm thấy sởn gai ốc như thế nhỉ?? Chẳng lẽ Dịch đại tiếu gia thực sự coi tôi là tình nhân rồi hay sao?
"Sếp tổng,thật ra hôm qua tôi.... Chúng ta có thể coi như không có gì được không?"
Dịch Chân nhíu mày
"Ý em là sao? Chuyện đã xảy rồi sao có thể coi như không có gì? Định phủi tay bỏ đi à?"
"Ai... Ai nói với anh là tôi định phủi tay bỏ đi chứ?"
"Hứ? Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý em à?"
"Ý của tôi là..."
"Đêm qua là lần đầu của tôi"
Chân Dịch cắt ngang lời của tôi.
"Lần đầu? Đùa à, anh như vậy mà dám mở mồm kêu là lần đầu"
"Mẹ kiếp..."
Chân Dịch văng một câu thô lỗ sau đó lao đến phía tôi, hai tay anh giữ chặt hai bên vai, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh
"Lấy anh nhé"
Ánh mắt vô cùng chân thành và khẩn thiết, hệt như ánh mắt ngày hôm qua, lòng tôi hơi run rẩy.
Sau đó.... Không có sau đó bởi vì tôi trực tiếp giả vờ bất tỉnh.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới từ từ mở mắt ra... Lấy anh? Tư cách gì? Tôi không phải loại con gái ham trèo cao.
Cả buổi sáng hôm đấy, tôi nằm im trên giường nhàm chán mở ti vi lên xem hết kênh này qua kênh khác. Trên màn hình sáng trưng lại vô cùng nhàm chám diễn mấy vở thiên sử tình trường, em yêu anh anh yêu cô ấy bla bla... Làm lòng tôi não nề đi một nửa.
Đến giữa trưa thấy đói quá mới quyết tâm nhấc điện thoại lên gọi đồ ăn nhanh. Nhưng vừa cầm máy lên đã có tiếng chuông báo có điện thoại gọi tới. Tôi liếc qua màn hình, là số của Dịch Chân. Mấy chữ Dịch đại ca nhấp nháy trên màn hình như thôi miên ánh mắt của tôi. Cuối cùng tôi quyết định không nhấc máy, tắt luôn nguồn điện thoại rồi sau đó thay quần áo ta đường.
Haizz tôi thật dự rất phiền lòng. Ba năm quen biết nhau, đứng trước một người đàn ông ưu tú như vậy sao tôi có thể không động lòng,chỉ là tôi đã qua cái thời thiếu nữ lúc nào cũng mơ mộng, biết được khoảng cách giữa hoàng tử và lọ lem là bao nhiêu năm ánh sáng thôi. Dịch Chân yêu tôi cũng vậy, không yêu tôi cũng thế. Chúng tôi căn bản không thể đến được với nhau.
Tôi quyết định ăn trưa tại quán cháo quen thuộc, bà chủ quán dường như hiểu tôi có tâm sự gì cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho tôi một bát cháo sườn rồi cười nói mời tôi ăn. Tôi ựm ở nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Hương cháo thơm nức mũi bay lên liên tục, mắt tôi cay cay, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, chỉ biết tôi muốn khóc thật to. Có lẽ là tôi tiếc nuối Chân Dịch, cũng có thể tôi hối hận vì đã dâng hiến cho anh. Con gái lạ lắm, khi vô tình thì thôi còn khi hữu tình thì có trời mới kéo lại được.
Nên có lẽ tốt nhất là nhắm mắt cho qua thôi, rồi ai cũng sẽ có một mảnh ghép hợp với mình, tôi và Dịch Chân không hợp, thật sự không hợp.
Đến chiều, sau khi tan làm Dịch Chân thực sự đến nhà tôi đưa tôi đi ăn. Anh mệt mỏi sau bộ âu phục phẳng phiu nhưng ánh mắt nhìn tôi lại dịu dàng như nước, tối cố né tránh ánh mắt ấy. Ngồi vào trong xe cả hai đều im lặng, tôi mải nghe tiếng gió ngoài cửa xe. Bỗng nhiên anh mở lời
"Em thấy không thoải mái sao?"
"Không có gì"
"Được rồi, tôi đã hiểu" giọng anh mệt mỏi, mang theo cả mấy phần khàn khàn thất vọng
"Bất Trường Quân, ngày mai tốt nhất đừng có đến muộn nếu không, phòng nhân sự cắt giảm người thì tôi cũng không giúp cô đâu"
Tôi giật mình... Người đàn ông này sao có thể thay đổi nhanh như thế? Thẹn quá hoá giận rồi?
Sau đó không để tôi nói thêm lời nào trực tiếp dùng vũ lực ép tôi xuống xe sau đó phi xe đi thẳng.
"Mẹ nó tên xấu xa nhà anh. Làm bà đây tức chết"
Tôi hét to đằng sau nhưng trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Cứ như vậy mới là tốt nhất.
Từ sau ngày hôm đó, quan hệ giữa tôi và Chân Dịch ngày càng gay gắt, ai cũng vùi đầu vào công việc, vẫn là nếp sống vội vã như trước nhưng lại không ai nói với nhau câu nào. Vài tuần trôi qua tôi bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật. Cha mẹ trời đất ơi tôi hôm ấy đã quên không uống thuốc.
Lúc tôi phát hiện ra sự việc này tôi đang ngồi trong phòng làm việc của Dịch Chân, tay sắp xếp tài liệu như cứng lại, mồ hôi sau gáy tuôn như mưa. Mẹ nó mẹ nó đừng trúng xổ số đừng trúng xổ số. Sau đó vô vàn viễn cảnh bắt đầu diễn ra trong đầu tôi
Tất nhiên viễn cảnh ba người về một nhà đã bị lược bỏ chỉ còn viễn cảnh tôi ôm con đi ăn mày ở đầu đường xó chợ.
Tôi vội mở điện thoại ra xem lịch, chậm kinh năm hôm rồi !!!!
Thế mà tôi lại không để ý. Ông trời ơi vì cái gì? Vì cái gì mà lại cho con đem đủi như thế. Mẹ nó Chân Dịch chết dẫm một phát ăn luôn là sao??
Dịch Chân bên cạnh thấy tôi lôi điện thoại ra sau đó sắc mặt bắt đầu xấu vô cùng, lần đầu tiên mở miệng vàng mỉa mai sau bao ngày giận dỗi
"Sao thế? Bị ai đòi nợ à?"
"Không thể... Không thể"
Tôi mở trừng đôi mắt nhìn Chân Dịch sau đó nhìn xuống bộ phận bên dưới của anh. Trong lòng chấn động, thật muốn khen hắn mọit câu.
"Sếp... Hôm nay tôi xin nghỉ phép"
Sau đó tôi lập tức chạy ra khỏi công ty, đến bệnh viện gần nhất mua que thử thai rồi chạy về nhà.
Lúc kết quả hiện ra hai vạch tim tôi như đông lại.
Con à con hại chết mẹ rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.