Chương 39
Diệp Sáp
29/04/2021
Hai người mới vừa ra khỏi cửa, Hàn Nại liền trở quẻ, la hét muốn đến trên xe lấy thứ gì đó.
Nặc Nhất Nhất không có biện pháp, cô lại quay lại chỗ Hoàng Phượng lấy chìa khóa xe, Hoàng Phượng uống có chút mơ hồ, từ trong túi lấy ra cái chìa khóa, có chút ngây ngẩng nhìn Lưu Bạch Ngọc, móc tóc của Lưu Bạch Ngọc đổ xuống bả vai, một tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt mê ly, rất câu người. Nặc Nhất Nhất nhìn Hoàng Phượng tóc ngắn mặc váy thoạt nhìn có chút cổ quái, thở dài, tình cảm này thật không phải tốt, cũng may, cô cùng Hàn Nại hai bên tình nguyện, nghĩ vậy Nặc Nhất Nhất cảm thấy vô cùng may mắn.
Ra cửa, Hàn Nại đang nhíu mày nhìn bốn phía, Nặc Nhất Nhất biết nàng ưa sạch, khoát vai nàng đi ra ngoài: "Em dẫn chị đến một chỗ sạch sẽ hơn."
Hàn Nại vừa nghe lời này, quay đầu cười như không cười nhìn cô: "Em muốn dẫn tôi đi đâu a."
.....
Nặc Nhất Nhất sắp bị mềm hóa, ngạc nhiên nhìn Hàn Nại, Hàn Nại một tay vuốt tóc cô, cả người dựa vào cô, hương khí như lan xen lẫn mùi cồn phiêu ở chóp mũi: "Em muốn dẫn tôi đi đâu.?"
Hai người cử chỉ vô cùng thân mật, hơn nữa tướng mạo của Hàn Nại cùng khí chất khiến người chung quanh đều ghé mắt, Nặc Nhất Nhất vội vàng ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành: "Uống nhiều rồi?"
"Em cũng không quan tâm tôi, để Bạch Bạch của em rót bia cho tôi." Giọng nói của Hàn Nại rất khác bình thường, nhu nhu tựa hồ đang làm nũng, đây đối với Nặc cảnh quan mà nói quả thực chính là hồ ly tinh ở bên tai niệm chú, tửu lượng của cô vốn không cao đôi chân lúc này giống như sắp nhũn ra, cô ôm Hàn Nại càng chặt hơn, Hàn Nại cảm thấy được, nhẹ nhàng cười.
Đến bên cạnh xe, Nặc cảnh quan vỗ đầu một cái, nhìn Hàn Nại: "Xong rồi, chúng ta đều uống rượu, ai cũng không thể lái xe, bị cảnh sát giao thông bắt được thì xong rồi."
"Không phải em là cảnh sát sao?" Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, đôi khi cô thật đúng là động vật đơn bào, ngu ngốc một cách đáng yêu.
Nặc Nhất Nhất nghiêm túc lắc đầu: "Trước không nói đơn vị khác nhau, thân là người chấp pháp, em làm sao có thể tri pháp phạm pháp?"
"Được rồi." Hàn Nại sờ sờ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Đừng phổ biến pháp luật cho tôi, tôi lên xe là vì đồ vật."
Nặc Nhất Nhất ngây ngốc vuốt mặt mình: "Tìm đồ vật, tìm cái gì? Rơi cái gì?"
"Cái kẹp, màu đen." Hàn Nại vuốt tóc của mình, Nặc Nhất Nhất gật đầu, mở cửa xe ra: "Chị là ngồi ghế phụ, hẳn là rơi bên này? Bất quá màu đen sẽ khó tìm a, bên trong xe cũng là màu đen, là kẹp loại nào, em thế nào một chút ấn tượng cũng không có?"
Nói xong, Nặc Nhất Nhất quyệt cái mông ở chỗ ghế phụ nghiêm túc tìm kiếm, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Ngồi trên ghế tìm đi, có lẽ đã rơi chỗ nào rồi."
"Nga, được."
Nặc Nhất Nhất ngồi vào trên ghế phụ, Hàn Nại mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, nhìn cô: "Để lưng ghế ngã ra sau đi, tiết kiệm sức lực gặp người xuống."
"Được." Nặc cảnh quan chuyên tâm tìm đồ tập trung lực chú ý, nghe lời đem ghế chỉnh nằm ngang, Hàn Nại khẽ cong khóe môi, cầm lý chìa khóa xe Nặc Nhất Nhất đặt bên cạnh ghế lái, khóa cửa xe lại.
Nặc cảnh quan: "......"
Ý thức được Hàn Nại khóa cửa xe, Nặc Nhất Nhất liền ngồi thẳng người nhìn Hàn Nại, tựa hồ ý thức được điều gì.
Hàn Nại nhìn cô mỉm cười, đưa tay thả tóc vãn sau đầu xuống, trong nháy mắt tóc dài như suối xỏa xuống cổ, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, nuốt một ngụm nước bọt: "Chị......"
Hàn Nại vươn tay đẩy Nặc Nhất Nhất một cái, cả người trực tiếp nghiêng sang ghế phụ, hai chân giao nhau, ngồi ở trên người Nặc Nhất Nhất.
Tim muốn nhảy ra khỏi ngực, Nặc Nhất Nhất không nháy một cái nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm một hồi, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, một lát sau, nàng một tay bưng kín đôi mắt Nặc Nhất Nhất, cúi đầu khuynh thân hôn lên môi cô.
Nụ hôn ngọt ngào mang theo mùi cồn, Nặc Nhất Nhất nhịn không được run rẩy, Hàn Nại đem trọng lượng thân thể toàn bộ đều đặt trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất thuận theo nằm trên ghế, có lẽ là do tác dụng của cồn, nụ hôn của Hàn Nại mang theo xâm lược, Nặc cảnh quan bị hôn cả người run rẩy, muốn vươn tay ôm nàng nhưng hai tay lại bị Hàn Nại nắm lấy, đề lên đỉnh đầu.
Không chỉ đơn giản là môi chạm môi, cạy mở khớp hàm, lưỡi cùng lưỡi dây dưa quấn quít, Hàn Nại thở hổn hển, nhìn Nặc Nhất Nhất, lúc này Nặc Nhất Nhất nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, giống như hưởng thụ hoặc như là ẩn nhẫn mà nhíu mày.
"Em rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào mới có cảm giác an toàn?"
Ngực không ngừng phập phồng, Hàn Nại giống như nỉ non thổi những lời này bên tai Nặc Nhất Nhất, ngay sau đó, nàng ngậm lấy vành tai cô, Nặc Nhất Nhất giống như mèo con, cả người run lên kịch liệt, nhịn không được giãy dụa rút hai tay ra, ôm chặt lấy lưng Hàn Nại.
Hôn sâu vẫn còn tiếp tục, nếu như nói ngày thường Nặc cảnh quan thỉnh thoảng còn có quyền lợi lên tiếng thì ở giữa nụ hôn này, thua triệt để, Hàn Nại thật chặt nắm lấy quyền chủ động, dường như khiến cô trở nên mơ mơ màng màng, chân chính cảm giác được cái gì gọi là hôn môi.
Mái tóc thơm mượt xỏa bên vai, Hàn Nại hôn Nặc Nhất Nhất, có chút không khống chế được dục vọng trong lòng, nhiệt độ cơ thể của hai người đều ở đang tăng cao, nhất là Nặc cảnh quan, thân thể nóng hừng hực, chân của cô nhịn không được bắt đầu co lên, hai tay quấn lấy cổ Hàn Nại.
Hàn Nại hít sâu một hơi, nàng biết nếu tiếp tục như vậy nữa hai người sẽ không khống chế nổi, mà sẽ trở thành tĩnh điện âm gặp nhau phát ra tia lửa điện, mà điện thoại đã chuyển sang chế độ yên lặng một mực sáng lên, chắc là Lưu Bạch Ngọc không đợi được hai người nên gọi điện thoại. Nỗ lực bình phục tâm tình, Hàn Nại từ trên người Nặc Nhất Nhất bò xuống, ngồi về ghế tài xế.
Mà Nặc cảnh quan bị hôn môi đã có chút mơ hồ, Hàn Nại cũng đã trở lại vị trí của mình rồi nhưng cô như cũ nằm trên ghế, không biết tự ngồi dậy.
Đến đây nửa ngày, Hàn Nại bình phục tâm tình quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn cô dáng vẻ ngốc nghếch, không nhịn cười được: "Thế nào, còn không hôn đủ?"
Nặc Nhất Nhất giống như bị chạm điện ngồi dậy, cô thẹn quá thành giận nhìn Hàn Nại: "Chị nói với em là đến tìm đồ vật!"
Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Em tìm được rồi?"
.....
Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô chỉ biết vô luận dù thế nào, cô cũng nói không lại nữ nhân xấu xa này, cư nhiên lấy cớ tìm đồ...
"Em đây là vẻ mặt gì?"
Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Ai biết chị đột nhiên như vậy, khiến em một chút phòng bị tâm lý cũng không có."
Hàn Nại nở nụ cười, xoay người nắm cằm Nặc Nhất Nhất, nhìn ánh mắt của cô: "Thích không?"
Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất lại bắt đầu phiếm hồng, cô cắn môi căm tức nhìn Hàn Nại: "Chị hôm nay rất không bình thường."
"Không phải em vẫn quấn quýt về vấn đề có liên quan hay không sao?"
Hàn Nại buông lỏng tay ra, vuốt tóc Nặc Nhất Nhất: "Có lẽ tôi không thích hợp giải thích cái gì, nhưng suy nghĩ một chút, với tính tình của em sẽ vẫn quấn quýt không buông, không chừng sau này liền bạo phát, đã như vậy không bằng dùng hành động thực tế mà nói rõ."
Hàn Nại giọng nói nhàn nhạt, nhưng khiến Nặc Nhất Nhất cảm giác được một loại khí phách quân lâm thiên hạ.
Nặc cảnh quan nhìn chằm chằm Hàn Nại một hồi, vươn tay ôm lấy nàng: "Xin lỗi." Dùng gương mặt cọ cọ cổ Hàn Nại, Hàn Nại ôm cô, nhìn cô: "Sai ở nơi nào?"
Nặc Nhất Nhất vùi đầu vào lòng Hàn Nại, có chút ngượng ngùng nhìn nàng: "Rõ ràng là em đã định ra gia quy, nhưng bản thân lại không tuân thủ, đã nói rõ là phải tin tưởng lẫn nhau."
"Ân, biết là tốt rồi."
Có lẽ là hôn môi đã tan bới hơi cồn, biểu tình của Hàn Nại hòa hoãn rất nhiều, nàng ôm Nặc Nhất Nhất trong mắt phóng xuất ánh sáng nhu hòa: "Từ nhỏ đến lớn, tôi đã không giỏi biểu đạt."
Nặc Nhất Nhất ở trong ngực nàng gật đầu, cô biết, là cô đã cưỡng cầu, nếu thích Hàn Nại thì phải chấp nhận toàn bộ của nàng, không ai là hoàn mỹ không phải sao?
"Tôi biết đã khiến em chịu thiệt, nhưng những gì nghĩ trong lòng làm thế nào cũng nói không nên lời."
Hàn Nại cúi đầu hôn lên tóc Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất ngửa đầu, cười híp mắt nhìn nàng: "Kỳ thực em đã dự cảm được."
"Em dự cảm cái gì? Vẻ mặt cũng thay đổi." Hàn Nại nhéo gò má mềm mại của cô: "Vừa mới bắt đầu còn trời u ám, bây giờ liền cười như hoa loa kèn?"
"Ai nha, em nói nghiêm chỉnh mà." Nặc Nhất Nhất ngửa đầu nhìn Hàn Nại, lại cọ cọ trên người nàng, thân thể Hàn Nại phi thường mềm mại, sau khi nhiệt độ cơ thể rút đi còn có một chút hơi lạnh, thể chất của nàng thiên lạnh, mùa hè ôm đặc biệt thoải mái.
"Nói thì nói đi, em cọ cái gì?"
Hàn Nại hít một hơi, nàng cho rằng đây là Nặc Nhất Nhất cố ý trả thù, lòng dạ hẹp hòi. Nặc Nhất Nhất cười nhìn nàng: "Lúc chị nói muốn đi vệ sinh em đã cảm thấy chị muốn làm chuyện xấu."
"A, em rất thông minh."
Hàn Nại nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất liền vội vàng nói: "Chị đừng vội a, em nói là thật, kỳ thực..... Ân, biểu đạt trên khuôn mặt chị cũng thật đơn giản tuy rằng cùng ngoại nhân có thể khống chế tâm tình của mình, nhất là trên bàn rượu có thể nắm giữ cục diện, nhưng cùng em chị sẽ không suy tính nhiều như vậy, chỉ cần là chị nghĩ gì đó, ánh mắt của chị sẽ thay đổi thành dáng vẻ khác, giống như là vừa rồi rất quyến rũ, Ðát kỉ, Ðát kỉ, biết không?"
"Em lại bắt đầu trở bệnh rồi." Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, người này lúc trước nên học biên kịch, tư duy này có thể viết rất nhiều kịch bản. Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Cái gì a, người ta nói là sự thật."
Hàn Nại cười nhìn Nặc Nhất Nhất, mím môi không nói chuyện. Nặc Nhất Nhất đang cảm thấy kỳ lạ, cửa sổ xe liền bị chụp vang, ngoài xe Lưu Bạch Ngọc trong tay mang theo một chai bia, hung thần ác sát vỗ cửa sổ: "Các người đi tiểu trong xe sao? Đủ rồi a, làm gì chứ!"
Nặc cảnh quan vèo một cái từ trong lòng Hàn Nại bật ra ngoài, cô cắn răng nghiến lợi nhìn Hàn Nại: "Chị thấy được."
Hàn Nại nhún vai: "Cũng nên để em biết em là của ai."
"Cái gì?"
"Được rồi, xuống xe đi, còn chậm chạp chai bia sẽ bay tới."
Hàn Nại mở cửa xe đi xuống, Nặc Nhất Nhất khiếp đảm nhìn Lưu Bạch Ngọc ngoài cửa sổ: "Bạch Bạch... Chị.... Chị có thể khống chế ngũ quan của mình một chút không..... Giống như một con chó dữ khuôn mặt dán lên cửa kính, tôi sợ sẽ gặp ác mộng."
Lưu Bạch Ngọc nổi giận, đến cuối cùng vẫn là dưới sự che chở của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất mới dám xuống xe.
Ba người trở vào quán, Hoàng Phượng đang xếp chai bia trên mặt bàn, xếp một trái tim thật to.
Nàng nhìn thấy ba người tiến đến, quay đầu hưng phấn nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Bạch Bạch, cô xem!"
Nặc Nhất Nhất: "......"
Hàn Nại: "....."
Hàn Nại cảm thấy tỷ tỷ của nàng đã đổi mới thế giới quan của nàng, trước đây Hoàng Phượng ở trong lòng nàng là thành thục ổn trọng, tuy rằng đôi khi miệng sẽ rất tiện nhưng qua nhiều năm như vậy một mình sinh hoạt còn mang một tầng khí chất đăc biệt mà người khác không có, chuyện có lớn bằng trời nàng cũng không để trong lòng, lạc quan hướng về phía trước, mà thanh niên trước mắt nàng....
Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, bước đến xoa xoa mái tóc ngắn của nàng: "Ngoan, đứng lên đi, mặc váy không thích hợp ngồi xổm."
Hoàng Phượng đứng lên, nàng không có hảo ý nhìn Nặc Nhất Nhất: "Thế nào, vừa đi nhà cầu liền bị cưỡng gian?"
Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa mắng chửi người, trách không được Lưu Bạch Ngọc nói Hoàng Phượng đê tiện, hiện tại cô thực sự là cảm thấy đúng như vậy, cái miệng này, quả thực.....
"Cũng đã đi vệ sinh rồi, uống thêm chút nữa đi."
Lưu Bạch Ngọc mắt liếc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc đầu: "Có chút khó chịu." Nói đến đây, ánh mắt của nàng dừng trên điếu thuốc trong tay Lưu Bạch Ngọc, một màn này vừa lúc bị Nặc Nhất Nhất thấy được, Nặc cảnh quan phi thân mà lên, đoạt lấy điếu thuốc trong tay Lưu Bạch Ngọc, lấy tốc độ sét đánh chà dưới chân, không lưu tình chút nào một cước đạp tắt.
Hoàng Phượng: "....."
Muốn nói ấn tượng của Hoàng Phượng đối với Nặc Nhất Nhất còn dừng lại ở mức ngoan ngoãn, như vậy Nặc Nhất Nhất trước mắt hiện tại quả thực cực kì khí phách, tính tình của Lưu Bạch Ngọc nàng còn không biết? Từ nhỏ đến lớn, có mấy người dám không quan tâm nàng, điếm ngón tay cũng có thể điếm hết, Nặc cảnh quan đây quả thực là ăn gan hùm mật gấu.
"Em làm gì?"
Lưu Bạch Ngọc ngạc nhiên nhìn Nặc Nhất Nhất, bởi vì tốc độ của Nặc cảnh quan thực sự quá nhanh, nàng không phản ứng kịp, ngón tay còn duy trì động tác kẹp điếu thuốc, vô cùng khôi hài.
Nặc Nhất Nhất hướng nàng giương nắm đắm: "Đừng dạy hư nữ nhân nhà em."
"Dạy hư?" Lưu Bạch Ngọc cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất rụt cổ một cái: "Đúng vậy, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, trước đây a, tôi học sinh vật học, đã từng xem qua phế của người hút thuốc. Thật là buồn nôn, thói quen sinh hoạt vô cùng không lành mạnh, Bạch Bạch, chúng ta cùng nhau bài trừ đi."
Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, Nặc cảnh quan vội vã chuyển biến lên tiếng: "Cho dù không bài trừ được, cũng đừng để tiêm nhiễm người khác."
"Được rồi."
Hàn Nại vuốt tóc Nặc Nhất Nhất: "Tôi không hút thuốc, chỉ là nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Bạch nhà em đã không còn mà thôi."
......
Nặc cảnh quan sửng sốt một chút: "Nhẫn?"
Cô quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc đã cầm lấy ly tiếp tục uống bia, mà một bên Hoàng Phượng trong mắt lộ ra một chút ánh sáng hy vọng. Là cô sơ ý, cô cư nhiên không phát hiện chi tiết này.
Chiếc nhẫn đó là Lưu Bạch Ngọc cùng với Mẫn Văn hai bên cùng mua, khi biết Mẫn Văn đính hôn Lưu Bạch Ngọc muốn ném đi, nhưng vẫn luyến tiếc, liền đeo sang ngón tay khác, ngày hôm qua nàng rốt cuộc đã tháo xuống, giây phút lúc tháo nhẫn xuống nàng đột nhiên có một loại cảm giác giải thoát, nhiều năm như vậy, nàng chờ đợi chính là thời gian cho bản thân một đáp án, không phải sao?
Sau khi trở về từ trong xe, Nặc cảnh quan giống như trên mông mọc cây, thế nào cũng chờ không nổi nữa, muốn lôi kéo Hàn Nại về nhà, ngoài miệng nói cô không thắng được tửu lực, uống nhiều rồi đau đầu kỳ thực chút tâm tư của cô mọi người đều biết.
Lưu Bạch Ngọc tức giận nhìn cô: "Em đói khát đến vậy sao?"
Nặc Nhất Nhất phẫn nộ rồi: "Bạch Bạch, chị không thể tao nhã một chút sao? Tôi là người như vậy sao?"
Hoàng Phượng nhìn chằm chằm cô gật đầu: "Phải."
"Siêu nịnh bợ!"
Nặc cảnh quan bắt đầu khẩu chiến quần hùng, đến cuối cùng vẫn bị Hàn Nại lôi đi: "Được rồi được rồi, đón xe về nhà, ân? Em uống nhiều rồi."
"Ai uống nhiều?" Nặc cảnh quan cười nhìn Hàn Nại, nhưng từng đợt choáng váng như hồng thủy vỡ đê, từng trận tràn lên đầu, cô nhìn Hàn Nại trước mắt quả thực nhìn ra huyễn ảnh, có mấy cái đầu.
Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất tấm tắc lắc đầu: "Nhìn em cái dạng này, thân thể nhu nhược vĩnh viễn chống không nỗi dã tâm cường đại của em."
Một câu như thật như đùa khiến đáy lòng Hàn Nại cũng khô nóng một mảnh, nàng không giống như Nặc Nhất Nhất, chỉ biết ồn ào trong miệng, nàng là người một khi đã quyết định sẽ bật người hành động. Hàn Nại đỡ Nặc Nhất Nhất đứng dậy, nhìn Hoàng Phượng: "Tỷ, chị đưa Bạch Ngọc về nhà."
Hoàng Phượng hướng nàng phất tay cười: "Cứ nói đùa, là cô ấy đưa tôi về, đúng không? Người ta là nhược thụ."
Hàn Nại trầm mặc chốc lát, nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc phất phất tay: "Tự đi được."
Có những lời này, Hàn Nại cũng yên tâm, nàng lôi kéo Nặc Nhất Nhất đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, nàng còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hoàng Phượng, Hoàng Phượng ghé vào trên bàn giả say thế nào lại không rõ ý của biểu muội, trong lúc nhất thời trái tim nhảy nhót kịch liệt.
Chờ người đi rồi, trên bàn chỉ còn lại Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng hai người, Lưu Bạch Ngọc không nói gì, lẳng lặng hút thuốc, mà Hoàng Phượng vẫn giả nhu nhược ghé vào trên bàn, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng chằm chằm, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng: "Say?"
" Không có say.... Không có say....."
Hoàng Phượng đơn giản là diễn viên đoạt giảm Kim Tượng nhập vào người, đem trạng thái say rượu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày mỉm cười, giỏi lắm, còn dám giở trò này với nàng.
Nặc Nhất Nhất không có biện pháp, cô lại quay lại chỗ Hoàng Phượng lấy chìa khóa xe, Hoàng Phượng uống có chút mơ hồ, từ trong túi lấy ra cái chìa khóa, có chút ngây ngẩng nhìn Lưu Bạch Ngọc, móc tóc của Lưu Bạch Ngọc đổ xuống bả vai, một tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt mê ly, rất câu người. Nặc Nhất Nhất nhìn Hoàng Phượng tóc ngắn mặc váy thoạt nhìn có chút cổ quái, thở dài, tình cảm này thật không phải tốt, cũng may, cô cùng Hàn Nại hai bên tình nguyện, nghĩ vậy Nặc Nhất Nhất cảm thấy vô cùng may mắn.
Ra cửa, Hàn Nại đang nhíu mày nhìn bốn phía, Nặc Nhất Nhất biết nàng ưa sạch, khoát vai nàng đi ra ngoài: "Em dẫn chị đến một chỗ sạch sẽ hơn."
Hàn Nại vừa nghe lời này, quay đầu cười như không cười nhìn cô: "Em muốn dẫn tôi đi đâu a."
.....
Nặc Nhất Nhất sắp bị mềm hóa, ngạc nhiên nhìn Hàn Nại, Hàn Nại một tay vuốt tóc cô, cả người dựa vào cô, hương khí như lan xen lẫn mùi cồn phiêu ở chóp mũi: "Em muốn dẫn tôi đi đâu.?"
Hai người cử chỉ vô cùng thân mật, hơn nữa tướng mạo của Hàn Nại cùng khí chất khiến người chung quanh đều ghé mắt, Nặc Nhất Nhất vội vàng ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành: "Uống nhiều rồi?"
"Em cũng không quan tâm tôi, để Bạch Bạch của em rót bia cho tôi." Giọng nói của Hàn Nại rất khác bình thường, nhu nhu tựa hồ đang làm nũng, đây đối với Nặc cảnh quan mà nói quả thực chính là hồ ly tinh ở bên tai niệm chú, tửu lượng của cô vốn không cao đôi chân lúc này giống như sắp nhũn ra, cô ôm Hàn Nại càng chặt hơn, Hàn Nại cảm thấy được, nhẹ nhàng cười.
Đến bên cạnh xe, Nặc cảnh quan vỗ đầu một cái, nhìn Hàn Nại: "Xong rồi, chúng ta đều uống rượu, ai cũng không thể lái xe, bị cảnh sát giao thông bắt được thì xong rồi."
"Không phải em là cảnh sát sao?" Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, đôi khi cô thật đúng là động vật đơn bào, ngu ngốc một cách đáng yêu.
Nặc Nhất Nhất nghiêm túc lắc đầu: "Trước không nói đơn vị khác nhau, thân là người chấp pháp, em làm sao có thể tri pháp phạm pháp?"
"Được rồi." Hàn Nại sờ sờ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Đừng phổ biến pháp luật cho tôi, tôi lên xe là vì đồ vật."
Nặc Nhất Nhất ngây ngốc vuốt mặt mình: "Tìm đồ vật, tìm cái gì? Rơi cái gì?"
"Cái kẹp, màu đen." Hàn Nại vuốt tóc của mình, Nặc Nhất Nhất gật đầu, mở cửa xe ra: "Chị là ngồi ghế phụ, hẳn là rơi bên này? Bất quá màu đen sẽ khó tìm a, bên trong xe cũng là màu đen, là kẹp loại nào, em thế nào một chút ấn tượng cũng không có?"
Nói xong, Nặc Nhất Nhất quyệt cái mông ở chỗ ghế phụ nghiêm túc tìm kiếm, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Ngồi trên ghế tìm đi, có lẽ đã rơi chỗ nào rồi."
"Nga, được."
Nặc Nhất Nhất ngồi vào trên ghế phụ, Hàn Nại mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, nhìn cô: "Để lưng ghế ngã ra sau đi, tiết kiệm sức lực gặp người xuống."
"Được." Nặc cảnh quan chuyên tâm tìm đồ tập trung lực chú ý, nghe lời đem ghế chỉnh nằm ngang, Hàn Nại khẽ cong khóe môi, cầm lý chìa khóa xe Nặc Nhất Nhất đặt bên cạnh ghế lái, khóa cửa xe lại.
Nặc cảnh quan: "......"
Ý thức được Hàn Nại khóa cửa xe, Nặc Nhất Nhất liền ngồi thẳng người nhìn Hàn Nại, tựa hồ ý thức được điều gì.
Hàn Nại nhìn cô mỉm cười, đưa tay thả tóc vãn sau đầu xuống, trong nháy mắt tóc dài như suối xỏa xuống cổ, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, nuốt một ngụm nước bọt: "Chị......"
Hàn Nại vươn tay đẩy Nặc Nhất Nhất một cái, cả người trực tiếp nghiêng sang ghế phụ, hai chân giao nhau, ngồi ở trên người Nặc Nhất Nhất.
Tim muốn nhảy ra khỏi ngực, Nặc Nhất Nhất không nháy một cái nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm một hồi, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, một lát sau, nàng một tay bưng kín đôi mắt Nặc Nhất Nhất, cúi đầu khuynh thân hôn lên môi cô.
Nụ hôn ngọt ngào mang theo mùi cồn, Nặc Nhất Nhất nhịn không được run rẩy, Hàn Nại đem trọng lượng thân thể toàn bộ đều đặt trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất thuận theo nằm trên ghế, có lẽ là do tác dụng của cồn, nụ hôn của Hàn Nại mang theo xâm lược, Nặc cảnh quan bị hôn cả người run rẩy, muốn vươn tay ôm nàng nhưng hai tay lại bị Hàn Nại nắm lấy, đề lên đỉnh đầu.
Không chỉ đơn giản là môi chạm môi, cạy mở khớp hàm, lưỡi cùng lưỡi dây dưa quấn quít, Hàn Nại thở hổn hển, nhìn Nặc Nhất Nhất, lúc này Nặc Nhất Nhất nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng, giống như hưởng thụ hoặc như là ẩn nhẫn mà nhíu mày.
"Em rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào mới có cảm giác an toàn?"
Ngực không ngừng phập phồng, Hàn Nại giống như nỉ non thổi những lời này bên tai Nặc Nhất Nhất, ngay sau đó, nàng ngậm lấy vành tai cô, Nặc Nhất Nhất giống như mèo con, cả người run lên kịch liệt, nhịn không được giãy dụa rút hai tay ra, ôm chặt lấy lưng Hàn Nại.
Hôn sâu vẫn còn tiếp tục, nếu như nói ngày thường Nặc cảnh quan thỉnh thoảng còn có quyền lợi lên tiếng thì ở giữa nụ hôn này, thua triệt để, Hàn Nại thật chặt nắm lấy quyền chủ động, dường như khiến cô trở nên mơ mơ màng màng, chân chính cảm giác được cái gì gọi là hôn môi.
Mái tóc thơm mượt xỏa bên vai, Hàn Nại hôn Nặc Nhất Nhất, có chút không khống chế được dục vọng trong lòng, nhiệt độ cơ thể của hai người đều ở đang tăng cao, nhất là Nặc cảnh quan, thân thể nóng hừng hực, chân của cô nhịn không được bắt đầu co lên, hai tay quấn lấy cổ Hàn Nại.
Hàn Nại hít sâu một hơi, nàng biết nếu tiếp tục như vậy nữa hai người sẽ không khống chế nổi, mà sẽ trở thành tĩnh điện âm gặp nhau phát ra tia lửa điện, mà điện thoại đã chuyển sang chế độ yên lặng một mực sáng lên, chắc là Lưu Bạch Ngọc không đợi được hai người nên gọi điện thoại. Nỗ lực bình phục tâm tình, Hàn Nại từ trên người Nặc Nhất Nhất bò xuống, ngồi về ghế tài xế.
Mà Nặc cảnh quan bị hôn môi đã có chút mơ hồ, Hàn Nại cũng đã trở lại vị trí của mình rồi nhưng cô như cũ nằm trên ghế, không biết tự ngồi dậy.
Đến đây nửa ngày, Hàn Nại bình phục tâm tình quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn cô dáng vẻ ngốc nghếch, không nhịn cười được: "Thế nào, còn không hôn đủ?"
Nặc Nhất Nhất giống như bị chạm điện ngồi dậy, cô thẹn quá thành giận nhìn Hàn Nại: "Chị nói với em là đến tìm đồ vật!"
Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Em tìm được rồi?"
.....
Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô chỉ biết vô luận dù thế nào, cô cũng nói không lại nữ nhân xấu xa này, cư nhiên lấy cớ tìm đồ...
"Em đây là vẻ mặt gì?"
Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Ai biết chị đột nhiên như vậy, khiến em một chút phòng bị tâm lý cũng không có."
Hàn Nại nở nụ cười, xoay người nắm cằm Nặc Nhất Nhất, nhìn ánh mắt của cô: "Thích không?"
Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất lại bắt đầu phiếm hồng, cô cắn môi căm tức nhìn Hàn Nại: "Chị hôm nay rất không bình thường."
"Không phải em vẫn quấn quýt về vấn đề có liên quan hay không sao?"
Hàn Nại buông lỏng tay ra, vuốt tóc Nặc Nhất Nhất: "Có lẽ tôi không thích hợp giải thích cái gì, nhưng suy nghĩ một chút, với tính tình của em sẽ vẫn quấn quýt không buông, không chừng sau này liền bạo phát, đã như vậy không bằng dùng hành động thực tế mà nói rõ."
Hàn Nại giọng nói nhàn nhạt, nhưng khiến Nặc Nhất Nhất cảm giác được một loại khí phách quân lâm thiên hạ.
Nặc cảnh quan nhìn chằm chằm Hàn Nại một hồi, vươn tay ôm lấy nàng: "Xin lỗi." Dùng gương mặt cọ cọ cổ Hàn Nại, Hàn Nại ôm cô, nhìn cô: "Sai ở nơi nào?"
Nặc Nhất Nhất vùi đầu vào lòng Hàn Nại, có chút ngượng ngùng nhìn nàng: "Rõ ràng là em đã định ra gia quy, nhưng bản thân lại không tuân thủ, đã nói rõ là phải tin tưởng lẫn nhau."
"Ân, biết là tốt rồi."
Có lẽ là hôn môi đã tan bới hơi cồn, biểu tình của Hàn Nại hòa hoãn rất nhiều, nàng ôm Nặc Nhất Nhất trong mắt phóng xuất ánh sáng nhu hòa: "Từ nhỏ đến lớn, tôi đã không giỏi biểu đạt."
Nặc Nhất Nhất ở trong ngực nàng gật đầu, cô biết, là cô đã cưỡng cầu, nếu thích Hàn Nại thì phải chấp nhận toàn bộ của nàng, không ai là hoàn mỹ không phải sao?
"Tôi biết đã khiến em chịu thiệt, nhưng những gì nghĩ trong lòng làm thế nào cũng nói không nên lời."
Hàn Nại cúi đầu hôn lên tóc Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất ngửa đầu, cười híp mắt nhìn nàng: "Kỳ thực em đã dự cảm được."
"Em dự cảm cái gì? Vẻ mặt cũng thay đổi." Hàn Nại nhéo gò má mềm mại của cô: "Vừa mới bắt đầu còn trời u ám, bây giờ liền cười như hoa loa kèn?"
"Ai nha, em nói nghiêm chỉnh mà." Nặc Nhất Nhất ngửa đầu nhìn Hàn Nại, lại cọ cọ trên người nàng, thân thể Hàn Nại phi thường mềm mại, sau khi nhiệt độ cơ thể rút đi còn có một chút hơi lạnh, thể chất của nàng thiên lạnh, mùa hè ôm đặc biệt thoải mái.
"Nói thì nói đi, em cọ cái gì?"
Hàn Nại hít một hơi, nàng cho rằng đây là Nặc Nhất Nhất cố ý trả thù, lòng dạ hẹp hòi. Nặc Nhất Nhất cười nhìn nàng: "Lúc chị nói muốn đi vệ sinh em đã cảm thấy chị muốn làm chuyện xấu."
"A, em rất thông minh."
Hàn Nại nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất liền vội vàng nói: "Chị đừng vội a, em nói là thật, kỳ thực..... Ân, biểu đạt trên khuôn mặt chị cũng thật đơn giản tuy rằng cùng ngoại nhân có thể khống chế tâm tình của mình, nhất là trên bàn rượu có thể nắm giữ cục diện, nhưng cùng em chị sẽ không suy tính nhiều như vậy, chỉ cần là chị nghĩ gì đó, ánh mắt của chị sẽ thay đổi thành dáng vẻ khác, giống như là vừa rồi rất quyến rũ, Ðát kỉ, Ðát kỉ, biết không?"
"Em lại bắt đầu trở bệnh rồi." Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, người này lúc trước nên học biên kịch, tư duy này có thể viết rất nhiều kịch bản. Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Cái gì a, người ta nói là sự thật."
Hàn Nại cười nhìn Nặc Nhất Nhất, mím môi không nói chuyện. Nặc Nhất Nhất đang cảm thấy kỳ lạ, cửa sổ xe liền bị chụp vang, ngoài xe Lưu Bạch Ngọc trong tay mang theo một chai bia, hung thần ác sát vỗ cửa sổ: "Các người đi tiểu trong xe sao? Đủ rồi a, làm gì chứ!"
Nặc cảnh quan vèo một cái từ trong lòng Hàn Nại bật ra ngoài, cô cắn răng nghiến lợi nhìn Hàn Nại: "Chị thấy được."
Hàn Nại nhún vai: "Cũng nên để em biết em là của ai."
"Cái gì?"
"Được rồi, xuống xe đi, còn chậm chạp chai bia sẽ bay tới."
Hàn Nại mở cửa xe đi xuống, Nặc Nhất Nhất khiếp đảm nhìn Lưu Bạch Ngọc ngoài cửa sổ: "Bạch Bạch... Chị.... Chị có thể khống chế ngũ quan của mình một chút không..... Giống như một con chó dữ khuôn mặt dán lên cửa kính, tôi sợ sẽ gặp ác mộng."
Lưu Bạch Ngọc nổi giận, đến cuối cùng vẫn là dưới sự che chở của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất mới dám xuống xe.
Ba người trở vào quán, Hoàng Phượng đang xếp chai bia trên mặt bàn, xếp một trái tim thật to.
Nàng nhìn thấy ba người tiến đến, quay đầu hưng phấn nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Bạch Bạch, cô xem!"
Nặc Nhất Nhất: "......"
Hàn Nại: "....."
Hàn Nại cảm thấy tỷ tỷ của nàng đã đổi mới thế giới quan của nàng, trước đây Hoàng Phượng ở trong lòng nàng là thành thục ổn trọng, tuy rằng đôi khi miệng sẽ rất tiện nhưng qua nhiều năm như vậy một mình sinh hoạt còn mang một tầng khí chất đăc biệt mà người khác không có, chuyện có lớn bằng trời nàng cũng không để trong lòng, lạc quan hướng về phía trước, mà thanh niên trước mắt nàng....
Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, bước đến xoa xoa mái tóc ngắn của nàng: "Ngoan, đứng lên đi, mặc váy không thích hợp ngồi xổm."
Hoàng Phượng đứng lên, nàng không có hảo ý nhìn Nặc Nhất Nhất: "Thế nào, vừa đi nhà cầu liền bị cưỡng gian?"
Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa mắng chửi người, trách không được Lưu Bạch Ngọc nói Hoàng Phượng đê tiện, hiện tại cô thực sự là cảm thấy đúng như vậy, cái miệng này, quả thực.....
"Cũng đã đi vệ sinh rồi, uống thêm chút nữa đi."
Lưu Bạch Ngọc mắt liếc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lắc đầu: "Có chút khó chịu." Nói đến đây, ánh mắt của nàng dừng trên điếu thuốc trong tay Lưu Bạch Ngọc, một màn này vừa lúc bị Nặc Nhất Nhất thấy được, Nặc cảnh quan phi thân mà lên, đoạt lấy điếu thuốc trong tay Lưu Bạch Ngọc, lấy tốc độ sét đánh chà dưới chân, không lưu tình chút nào một cước đạp tắt.
Hoàng Phượng: "....."
Muốn nói ấn tượng của Hoàng Phượng đối với Nặc Nhất Nhất còn dừng lại ở mức ngoan ngoãn, như vậy Nặc Nhất Nhất trước mắt hiện tại quả thực cực kì khí phách, tính tình của Lưu Bạch Ngọc nàng còn không biết? Từ nhỏ đến lớn, có mấy người dám không quan tâm nàng, điếm ngón tay cũng có thể điếm hết, Nặc cảnh quan đây quả thực là ăn gan hùm mật gấu.
"Em làm gì?"
Lưu Bạch Ngọc ngạc nhiên nhìn Nặc Nhất Nhất, bởi vì tốc độ của Nặc cảnh quan thực sự quá nhanh, nàng không phản ứng kịp, ngón tay còn duy trì động tác kẹp điếu thuốc, vô cùng khôi hài.
Nặc Nhất Nhất hướng nàng giương nắm đắm: "Đừng dạy hư nữ nhân nhà em."
"Dạy hư?" Lưu Bạch Ngọc cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất rụt cổ một cái: "Đúng vậy, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, trước đây a, tôi học sinh vật học, đã từng xem qua phế của người hút thuốc. Thật là buồn nôn, thói quen sinh hoạt vô cùng không lành mạnh, Bạch Bạch, chúng ta cùng nhau bài trừ đi."
Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, Nặc cảnh quan vội vã chuyển biến lên tiếng: "Cho dù không bài trừ được, cũng đừng để tiêm nhiễm người khác."
"Được rồi."
Hàn Nại vuốt tóc Nặc Nhất Nhất: "Tôi không hút thuốc, chỉ là nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Bạch nhà em đã không còn mà thôi."
......
Nặc cảnh quan sửng sốt một chút: "Nhẫn?"
Cô quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc đã cầm lấy ly tiếp tục uống bia, mà một bên Hoàng Phượng trong mắt lộ ra một chút ánh sáng hy vọng. Là cô sơ ý, cô cư nhiên không phát hiện chi tiết này.
Chiếc nhẫn đó là Lưu Bạch Ngọc cùng với Mẫn Văn hai bên cùng mua, khi biết Mẫn Văn đính hôn Lưu Bạch Ngọc muốn ném đi, nhưng vẫn luyến tiếc, liền đeo sang ngón tay khác, ngày hôm qua nàng rốt cuộc đã tháo xuống, giây phút lúc tháo nhẫn xuống nàng đột nhiên có một loại cảm giác giải thoát, nhiều năm như vậy, nàng chờ đợi chính là thời gian cho bản thân một đáp án, không phải sao?
Sau khi trở về từ trong xe, Nặc cảnh quan giống như trên mông mọc cây, thế nào cũng chờ không nổi nữa, muốn lôi kéo Hàn Nại về nhà, ngoài miệng nói cô không thắng được tửu lực, uống nhiều rồi đau đầu kỳ thực chút tâm tư của cô mọi người đều biết.
Lưu Bạch Ngọc tức giận nhìn cô: "Em đói khát đến vậy sao?"
Nặc Nhất Nhất phẫn nộ rồi: "Bạch Bạch, chị không thể tao nhã một chút sao? Tôi là người như vậy sao?"
Hoàng Phượng nhìn chằm chằm cô gật đầu: "Phải."
"Siêu nịnh bợ!"
Nặc cảnh quan bắt đầu khẩu chiến quần hùng, đến cuối cùng vẫn bị Hàn Nại lôi đi: "Được rồi được rồi, đón xe về nhà, ân? Em uống nhiều rồi."
"Ai uống nhiều?" Nặc cảnh quan cười nhìn Hàn Nại, nhưng từng đợt choáng váng như hồng thủy vỡ đê, từng trận tràn lên đầu, cô nhìn Hàn Nại trước mắt quả thực nhìn ra huyễn ảnh, có mấy cái đầu.
Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất tấm tắc lắc đầu: "Nhìn em cái dạng này, thân thể nhu nhược vĩnh viễn chống không nỗi dã tâm cường đại của em."
Một câu như thật như đùa khiến đáy lòng Hàn Nại cũng khô nóng một mảnh, nàng không giống như Nặc Nhất Nhất, chỉ biết ồn ào trong miệng, nàng là người một khi đã quyết định sẽ bật người hành động. Hàn Nại đỡ Nặc Nhất Nhất đứng dậy, nhìn Hoàng Phượng: "Tỷ, chị đưa Bạch Ngọc về nhà."
Hoàng Phượng hướng nàng phất tay cười: "Cứ nói đùa, là cô ấy đưa tôi về, đúng không? Người ta là nhược thụ."
Hàn Nại trầm mặc chốc lát, nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc phất phất tay: "Tự đi được."
Có những lời này, Hàn Nại cũng yên tâm, nàng lôi kéo Nặc Nhất Nhất đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, nàng còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hoàng Phượng, Hoàng Phượng ghé vào trên bàn giả say thế nào lại không rõ ý của biểu muội, trong lúc nhất thời trái tim nhảy nhót kịch liệt.
Chờ người đi rồi, trên bàn chỉ còn lại Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng hai người, Lưu Bạch Ngọc không nói gì, lẳng lặng hút thuốc, mà Hoàng Phượng vẫn giả nhu nhược ghé vào trên bàn, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng chằm chằm, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng: "Say?"
" Không có say.... Không có say....."
Hoàng Phượng đơn giản là diễn viên đoạt giảm Kim Tượng nhập vào người, đem trạng thái say rượu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày mỉm cười, giỏi lắm, còn dám giở trò này với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.