Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 45

Diệp Sáp

29/04/2021

"Ngẩng đầu."

Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc trầm thấp, mang theo một tia lửa giận, Mẫn Văn như cũ cúi đầu, giống như tượng gỗ không nhúc nhích. Chật vật như nàng, nàng căn bản cũng không phải kiên cường như trong tưởng tượng, Mẫn Văn không muốn để cho Lưu Bạch Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của nàng bây giờ, có cảm giác muốn trốn tránh như đà điểu.

Lưu Bạch Ngọc cười nhạt, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh nắng chiếu xuống người nàng, tóc dài theo gió vũ động, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, giống như siêu mẫu thời trang vô cùng chói mắt, làm cho người ta nhịn không được mà truy đuổi.

Hai người giằng co thật lâu, Mẫn Văn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt hắc bạch phân minh, mang theo lệ quang khiến lòng người vỡ nát.

Lưu Bạch Ngọc phun một ngụm khói, nhìn chằm chằm Mẫn Văn nửa ngày, lại nhìn một chút quần áo bị nàng đạp đỗ trên mặt đất: "Cuộc sống tạm bợ, không tệ a."

Mẫn Văn mím môi, không nói gì. Nhưng trong lòng đã có một tia may mắn cùng thoải mái, cuối cùng Lưu Bạch Ngọc không mở miệng ngậm miệng đều một tiếng Tô phu nhân.

"Chìa khóa."

Lưu Bạch Ngọc nhìn Mẫn Văn không đầu không đuôi nói ra một câu, Mẫn Văn cũng hiểu được ý của nàng, từ trong túi móc ra chìa khóa phòng, đưa cho nàng?

"Phòng nào?"

"104."

Mẫn Văn vẫn không dám nhìn vào mắt Lưu Bạch Ngọc, trong lòng là một loại tư vị phức tạp, nhưng vô luận như thế nào, Lưu Bạch Ngọc cũng giống như ánh mặt trời chiếu vào cuộc sống của nàng, chiếu sáng đáy lòng u ám.

Lưu Bạch Ngọc nhận chìa khóa, tự mình đi vào phòng, Mẫn Văn đứng tại chỗ một hồi, ngồi xuống nhặt quần áo đã bị Lưu Bạch Ngọc đá đỗ lên. Váy này là trước kia đã mua, nàng không nỡ trộn lẫn trong máy giặt, Mẫn Văn thích màu trắng, đối với những thứ nàng yêu thích sẽ càng thương tiếc.

Lưu Bạch Ngọc mở cửa phòng, nhìn căn phòng nhỏ được Mẫn Văn dọn dẹp phi thường sạch sẽ, mi tâm cuối cùng cũng giãn ra.

Mẫn Văn bưng chậu đi đến, nhìn nàng: "Uống gì?"

"Ai cần cô lo?"

"....."

Lưu Bạch Ngọc nghiễm nhiên dò xét giống như mình là địa chủ xem xét mảnh ruộng của mình, nàng trực tiếp mở ra tủ lạnh, thấy trong tủ lạnh có nước chanh nàng thích nhất, khóe môi khẽ cong.

Ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi, Lưu Bạch Ngọc chỉ chỉ ghế sô pha đối diện.

Mẫn Văn có chút không được tự nhiên cùng thấp thỏm ngồi đối diện Lưu Bạch Ngọc, trong lòng nàng không yên, không biết rốt cuộc nàng ấy đã biết bao nhiêu, nghe được bao nhiêu, quan trọng nhất là thái độ của nàng ấy. Nhưng Mẫn Văn tin tưởng vững chắc, tình yêu của Lưu Bạch Ngọc đối với nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, cũng giống như nàng.

Lưu Bạch Ngọc đánh giá Mẫn Văn, nàng gầy đi không ít, gương mặt có chút hóp vào, nhưng màu da lại tốt hơn rất nhiều, không tái nhợt tiều tụy như trước đây, bây giờ cả người đều tựa hồ bị một loại quang mang bao phủ. Lưu Bạch Ngọc bây giờ nội tâm rất phức tạp, nói nàng không đau lòng vậy hoàn toàn là lừa mình dối người, nhưng nàng vẫn rất giận, giận Mẫn Văn giấu diếm, giận nàng ấy vi phạm lời thề. Nhưng đối mặt Mẫn Văn như vậy, tính tình của nàng lại không biết phải như thế nào, nhưng Lưu Bạch Ngọc tuyệt đối không phải là người không mang thù, nhất là đối với Mẫn Văn, món nợ này nàng từ lâu đã ghi ở trong lòng, thế nào cũng sẽ không xóa bỏ.

Thời gian tựa hồ đọng lại, Lưu Bạch Ngọc đang nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn đang nhìn góc phòng, hai người không có bất kỳ trao đổi gì.

Qua thật lâu, ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc dừng trên chiếc nhẫn quen thuộc ở ngón áp út của Mẫn Văn, nàng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Mẫn Văn theo bản năng đứng dậy theo, nàng nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, muốn nói cái gì đó, Lưu Bạch Ngọc nhìn khuôn mặt nàng, đến cuối cùng Mẫn Văn cũng chỉ mấp máy môi nhưng lời trong lòng rốt cuộc vẫn không nói ra.

Mãi cho đến khi Lưu Bạch Ngọc rời khỏi, Mẫn Văn còn có chút hoảng hốt, nàng ngồi trong phòng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm TV có chút không rõ ý đồ đến đây của Lưu Bạch Ngọc.

Qua gần mười phút, cửa lại bị gõ vang, tâm Mẫn Văn vừa nhảy, liền vội vàng đứng lên, nàng mở cửa nhìn thấy một người nàng không nghĩ đến.

"Này, đã lâu không gặp."

Hoàng Phượng hé ra khuôn mặt tươi cười phóng đại đang ở trước mắt, Mẫn Văn liếc mắt nhìn nàng, vào nhà. Hoàng Phượng lơ đễnh theo vào phòng, nàng đánh giá căn phòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Nghĩ không ra một tiểu thư như cô cũng có thể đem căn phòng quét dọn sạnh sẽ như vậy."

Đối với cái miệng đê tiện của Hoàng Phượng, Mẫn Văn từ nhỏ đã lãnh giáo qua, nàng không nói chuyện, ngồi trên ghế sô pha.

"Cô làm sao tìm được nơi này?"

Hoàng Phượng mỉm cười: "Theo Bạch Ngọc."

....

Mẫn Văn hít sâu một hơi, Hoàng Phượng ngồi ở sô pha đối diện mỉm cười đánh giá nàng.

Mẫn Văn đối với nàng là có địch ý, nhưng khi nhìn rõ nụ cười trong mắt Hoàng Phượng cũng không có trào phúng cùng khinh bỉ, nàng có chút nghi hoặc nhìn Hoàng Phượng.

Hoàng Phượng thở dài: "Nhìn cô như vậy, tôi tựa hồ nên buông tay."

Mẫn Văn đối với lời của nàng từ chối cho ý kiến.

Hoàng Phượng không để tâm, nói tiếp: "Kỳ thực tôi vẫn không phục cô, nhưng không có biện pháp, muốn trách cũng phải trách bản thân tôi, lúc trẻ không hiểu chuyện nói cái gì nghĩa khí bạn bè, không đi tranh với cô, chờ hối hận quay trở lại thì Bạch Ngọc người ta liếc cũng không liếc nhìn tôi một cái."

Mẫn Văn mím môi, Hoàng Phượng nhìn nàng: "Cô bước này, quả thực ngoài dự liệu của tôi, dũng khí của cô...."

Hoàng Phượng không nói đến chuyện này nữa, nàng mỉm cười: "Cô không cần như gặp kẻ địch vậy, hôm nay tôi đến chính là muốn hỏi cô một câu."



"Cô nói."

Lời nói của Mẫn Văn nhàn nhạt, Hoàng Phượng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nhìn nửa ngày, nghiêm túc hỏi: "Lúc này đây, cô là nghiêm túc, sẽ không buông tay nữa sao?"

Mẫn Văn bình tĩnh nhìn nàng: "Tôi chưa bao giờ buông tay."

"A....." Hoàng Phượng lắc đầu, tự cô đơn thở dài: "Trách không được cô ấy vô luận như thế nào cũng không chịu buông tha, hai người các cô a, dáng vẻ cuồng kéo giống nhau như đúc."

"Cô không tranh giành nữa?"

Mẫn Văn nhìn ánh mắt của Hoàng Phượng, sắc bén hỏi. Hoàng Phượng nhướng mày: "Tranh? Tôi chưa tranh giành cùng bất luận kẻ nào, bất quá là theo trái tim mình mà thôi. Kỳ thực tôi sớm phải biết có một số thứ là không thể có được, chỉ là không nỗ lực thì sẽ không cam lòng."

Trên mặt Hoàng Phượng có chút thất vọng: "Như vậy cũng tốt, tôi cũng có thể yên tâm quay về Mỹ."

"Cô đã thành lập một mạch người trong nước."

Mẫn Văn nhìn Hoàng Phượng nói, Hoàng Phượng nghe xong gật đầu, nhìn nàng: "Tôi hiện tại cuối cùng cũng tin, thời gian dài như vậy cô xem như chán chường bất quá chỉ là đang ngủ đông để nỗ lực. Cô không dám nói cùng ai, sợ tiết lộ một chút sẽ tan biến tất cả, nếu như không phải Tiểu Nại điều tra được, cô vẫn sẽ một mình chịu đựng?"

Mẫn Văn trầm mặc, Hoàng Phượng lại nói tiếp: "Có đôi khi, trong tình cảm, quá nhiều giấu diếm, cho dù là thiện ý cuối cùng cũng sẽ là một con dao hai lưỡi."

"Được rồi, tôi cũng nên đi."

Hoàng Phượng cười đứng dậy, nàng lắc lắc cánh tay Mẫn Văn đi theo sau nhìn nàng: "Cô quyết định?"

Hoàng Phượng cười cười: "Nói cái gì quyết định hay không quyết định, cô phải thật tốt đối với cô ấy, nếu như còn dám tổn thương cô ấy lần nữa, cho dù tôi đoạt không được tình yêu, ít nhất cũng có thể giết chết cô."

"......"

Mẫn Văn nhìn Hoàng Phượng, Hoàng Phượng như cũ đang cười, nhưng trong mắt giống như bao phủ rạng mây đen, làm sao cũng không tiêu tan: "Cô xem kiểu tóc mới của tôi đẹp mắt không?"

Mẫn Văn đánh giá Hoàng Phượng, Hoàng Phượng để tóc dài, đã đến lỗ tai, phía sau tóc dài đến vai, quần áo cùng phong cách cùng trước đây cũng có chút bất đồng, quần áo trước kia của nàng là của nam, mà bây giờ đã có ôn nhu của nữ nhân, thậm chí dưới chân còn mang giày cao gót

Mẫn Văn: "......"

Hoàng Phượng nhìn nàng rụt rè cười: "Đã từng có người nói cô ấy thích nữ tính một chút, cho nên.... Sau này tôi sẽ càng ngày càng xinh đẹp, có lẽ sẽ hơn cả cô."

Bỏ ra một câu nói như thật như đùa, Hoàng Phượng cũng đi rồi, một buổi chiều, tiễn chân hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh, Mẫn Văn một mình ngồi trong phòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mãi cho đến ba giờ sáng, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế sô pha, đến cuối cùng, nàng thở dài từ trong lọ thuốc màu trắng trên bàn lục tìm thuốc an thần, dùng rượu đỏ ngửa đầu uống vào.

......

* * * *

Bởi vì chuyện của Lưu Bạch Ngọc tạm thời lắng xuống, ngay cả Nặc cảnh quan gần đây tâm tình cũng không tệ, công tác dần dần bận rộn, nhưng cô lại mỗi ngày thần thanh khí sảng, tình bạn tình yêu đều tốt đẹp, cô còn có chuyện gì không vui?

Lưu Bạch Ngọc vẫn ở chỗ cũ xem phim ma của mình, chỉ là không phải mặt không biểu tình mà là khóe miệng mang theo nụ cười.

Ban ngày Nặc cảnh quan một bên mặc cảnh phục một bên len lén quan sát Lưu Bạch Ngọc đang xem phim ma cười vui vẻ, trong lòng có chút run rẩy.

"Bạch Bạch, chị.... Chị cùng Mẫn Văn thế nào?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn cũng không nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Tôi thế nào cảm giác chị đang ngày càng tiến xa trên con đường biến thái...."

"Ha ha, tôi thấy là em sáng sớm muốn ăn đòn rồi." Lưu Bạch Ngọc đóng ipad, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái cũng đứng dậy. Đổi lại quần áo. Lưu Bạch Ngọc liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đang chỉnh lý quần áo. Nội y mặc có chút khó chịu, cô đang dùng tay điều chỉnh, Lưu Bạch Ngọc bước đến bóp ngực cô một cái.

Nặc Nhất Nhất: "....."

"Còn lớn như vậy."

Lưu Bạch Ngọc đánh giá: "Xem ra còn chưa làm chuyện phòng the." Khuôn mặt Nặc cảnh quan đều đen: "Chị một nữ lưu manh!"

"Lưu manh?" Lưu Bạch Ngọc giống như vừa nghe một câu chuyện cười, nàng khinh bỉ nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, không phải tôi nói em, có phải em lãnh cảm hay không a?"

"Là chị thì có!"

Nặc cảnh quan đã từng xem qua rất nhiều sách, nói tức giận sẽ mau già nên từ trước đến nay cô sẽ không tức giận, nhưng hôm nay bị Lưu lưu manh sờ một cái đâm một cái, cả người cũng không bình tĩnh.

Lưu Bạch Ngọc nhướng mày nhìn cô: "Còn nói không phải? Bản thân em không được cũng đừng làm trễ nãi Hàn Nại người ta. Một đống lớn tuổi tác, em không biết xấu hổ để cô ấy phòng không gối chiếc sao?"

"A, chị thật là một kẻ biến thái!"

Nặc cảnh quan phát điên, Lưu Bạch Ngọc lắc mông học theo dáng vẻ của Nặc Nhất Nhất, nũng nịu nói: "A, em đã đoán đúng."

.....



Nặc cảnh quan rơi lệ thoát khỏi ký túc xá, mới vừa xuống lầu lại gặp phải Vương Cường. Vương Cường vừa nhìn thấy Nặc Nhất Nhất, vội vã đi tới: "Nhất Nhất, cô giúp tôi một chuyện được không?"

"Làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất nhìn hắn, Vương Cường có chút xấu hổ: "Gần đây tôi đến Ma Huy kiểm tra, cảm giác quản lý ở đó không hợp với tôi lắm, tôi muốn nhờ cô dẫn dắt quan hệ một chút."

Nặc cảnh quan liếc mắt: "Tôi là nhân viên quan hệ công chúng sao?"

"Không phải không phải." Vương Cường vội vàng giải thích: "Chính là mỗi lần xuống xã khu nhớ đến tay cô bị đâm xuyên liền có chút sợ hãi, mỗi lần quản lý kia xem tôi sắc mặt đều không tốt, tôi không phải muốn lấy hình tượng bình thản văn minh lịch sự ra phục vụ nhân dân sao?"

Nặc cảnh quan nghe được nheo mắt: "Cho nên ngươi là muốn cho tôi đây một nữ nhân bị đâm xuyên cánh tay giúp ngươi chu toàn đại lão gia này?"

Vương Cường bắt đầu pha trò: "Nào có a, trong công việc cô còn hữu dụng hơn nam nhân."

"......"

Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi: "Tôi gần đây nhất định sẽ đến chào hỏi, là người nào a, quản lý nào a?"

Vương Cường vừa nhìn chuyện này có hy vọng, liền vội vàng nói: "Chính là người trên cánh tay có hình xăm."

"Ngươi là nói A Khôn?"

Vừa nghe Nặc Nhất Nhất gọi thân thiết như vậy, Vương Cường trong mắt nở hoa đào: "Đúng vậy đúng vậy, cũng không biết tôi thế nào đắc tội hắn, tôi vừa đi kiểm tra hắn liền gắt gao nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia thật là đáng sợ."

"A Khôn a....." Nặc Nhất Nhất có chút do dự, đây chính là trợ thủ đắc lực của nữ nhân nhà cô, nếu như cô động đến, vạn nhất Hàn Nại tức giận thì phải làm thế nào?

"Ngươi muốn ăn gì, Nhất Nhất, tùy tiện chọn đi, được không?"

Vương Cường bắt đầu xuất tuyệt chiêu, Nặc Nhất Nhất thở dài, cố gắng mà làm, nói: "Được rồi, tuy rằng ngươi không đạo đức, nhưng tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được."

Vương Cường cảm động rơi lệ, hai người một đường đi ra khỏi sở, ngồi trên xe cảnh sát, Nặc Nhất Nhất nói: "Trên đại lội có một chỗ bán cá dấm đường, tôi cảm thấy thật không tệ."

Vương Cường: "....."

Xe cảnh sát một đường chạy đến Ma Huy, Nặc Nhất Nhất hiện tại ở ngoài cửa nhìn trộm, thứ năm đều là thời gian của ban giám đốc, cho nên cũng sẽ không đúng lúc đến nỗi đụng phải Hàn Nại. Lại tra xét địa hình, Nặc Nhất Nhất sửa sang lại cảnh phục, nghiêm trang đi vào. Vương Cường ở sau lưng cô đầu óc mơ hồ hắn liếc nhìn chung quanh, Nhất Nhất đây là nhìn cái gì chứ?

Hai người đi một vòng, A Khôn không ở đại sảnh, Nặc Nhất Nhất đi tìm quản lý nói một tiếng, quản lý đại sảnh gọi điện thoại, mười phút sau, A Khôn từ trên lầu chạy xuống. Hắn trước tiên liếc mắt nhìn thấy Vương Cường liền không nói chuyện, vừa nhìn về phía Nặc Nhất Nhất: "Nặc cảnh quan."

Nặc Nhất Nhất cười nhìn hắn: "A Khôn ca, đã lâu không gặp."

......

Gương mặt A Khôn đầy hắc tuyến, rõ ràng sáng sớm hôm nay lúc đón tiểu thư Nặc Nhất Nhất còn đem điểm tâm tự tay cô làm cho A Khôn một phần, khả năng diễn xuất thật cao.

A Khôn gật đầu, Nặc Nhất Nhất hướng hắn ngoắc ngoắc tay, Vương Cường cũng không dám tiến lên, liền đứng ở một bên nhìn. A Khôn chần chờ nhìn Nặc Nhất Nhất, nhích đến. Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ Vương Cường, nói nhỏ gì đó cùng A Khôn, sau một lúc, gương mặt A Khôn hồng đỏ trắng đổi màu liên tục, đến cuối cùng, hắn cắn răng gật đầu một cái.

"Vương cảnh quan!"

A Khôn bước đến bên cạnh Vương Cường, Vương Cường giật mình: "Nga?"

"Sau này tôi nhất định phối hợp với công việc của ngươi, phát huy tinh thần yêu nước yêu Đảng một công dân phải có!"

Nói xong, A Khôn cúi đầu, Vương Cường vẻ mặt xấu hổ đầu óc mơ hồ đứng ở một bên, Nặc cảnh quan hài lòng bước đến, vỗ vỗ đầu Vương Cường: "Được rồi, đi thôi, tôi đến tầng hai mua hai ly cà phê mang trở về. Còn có chuyện phải làm."

Nhìn A Khôn đã đi rồi, Vương Cường liếm môi: "Nhất Nhất, cô nói với hắn cái gì?"

Nặc Nhất Nhất mỉm cười: "Chính là bảo hắn phối hợp công tác, nếu không hắn sẽ không ăn được quả ngọt."

Vương Cường không hé răng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của A Khôn vừa rồi, không nhịn cười được. Mặc dù đối với lời nói của Nặc Nhất Nhất hắn không tin nhưng nếu A Khôn đã nói như vậy, thì sau này cũng sẽ không hung thần ác sát nhìn hắn chằm chằm hắn nữa, tảng đá lớn trong lòng Vương Cường hạ xuống, cười nói: "Đi thôi, mỹ nữ, ăn cái gì, tôi mời cô."

"Mua cà phê trước đã."

Vương Cường cùng Nặc Nhất Nhất hoả tốc mua hai ly cà phê, bởi vì là mặc cảnh phục, hai người cũng không dám ở lại lâu, lấy xong cà phê thì nhanh chóng ra ngoài. Đến cửa, Nặc cảnh quan có chút khát nước, Vương Cường sợ tay phải của cô không tiện, vội vàng lấy ống hút cắm vào ly: "Uống đi."

Bình thường ở trong sở, bởi vì mọi người ăn uống đều cùng một chỗ, còn phải làm việc suốt ngày, cho nên người trong sở trên cơ bản đều xem sở cảnh sát là nhà, mọi người quan hệ phi thường tốt, nhất là những cảnh sát trẻ. Mọi người quan hệ tốt cho nên Nặc cảnh quan cũng không cảm thấy không được tự nhiên, liền trực tiếp hút một ngụm từ ly cà phê trên tay Vương Cường, hai người liền vội vã rời đi.

Một phút sai lầm hận lưu thiên cổ...

Sau nửa giờ, Hàn tổng họp xong, A Khôn cầm ảnh chụp đứng trước mặt của nàng.

"Đây là cái gì?"

Hàn Nại cau mày nhìn Nặc Nhất Nhất cùng Vương Cường trong ảnh dáng vẻ thân mật, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng A Khôn chưa nói qua nhưng đối với tính hướng của hắn Hàn Nại biết đến, loại chuyện cá nhân này, nàng cũng không muốn quản. Hơn nữa A Khôn có hứng thú với Vương Cường nàng đã sớm nhìn ra, nhưng hôm nay ảnh chụp Nặc cảnh quan vươn mỏ uống cà phê ngọt ngào nhìn Vương Cường là có ý gì?

A Khôn hít sâu một hơi, có chút ủy khuất: "Tiểu thư, hôm nay Nặc cảnh quan đến cảnh cáo tôi, sau này còn dám khi dễ Vương Cường liền cáo trạng với cô, nói sẽ bảo cô chặt đứt chân của tôi. Cô ấy có ý gì a?"

Hàn Nại: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook