Chương 63
Diệp Sáp
29/04/2021
Ngoài dự đoán, cũng không phải tranh phong tương đối, càng không phải là nổi trận lôi đình quen thuộc, Mẫn Văn liền mỉm cười nhìn sườn mặt Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt hắc bạch phân minh kia chớp cũng không chớp một cái, tựa như đang nhìn bảo vật gì đó. Đối với những lời ngoan tuyệt vừa rồi, tựa hồ căn bản không để ở trong lòng.
Đối mặt Mẫn Văn như vậy, tiếp thu ánh mắt chăm chút, Lưu Bạch Ngọc khuôn mặt thoáng cái liền đỏ, nàng "lăn lộn" nhiều năm như vậy, đối thủ dạng gì đều gặp. Nói thật, nàng không sợ ngang ngược, càng không sợ cứng rắn, nhưng đối với loại "đinh mềm" một chiêu tất bại, tỷ như Nặc Nhất Nhất, mỗi lần nàng phát giận Nặc Nhất Nhất cũng sẽ mềm nhũng cùng nàng nói những lời chọc cười, cũng bởi vậy tính tình này chẳng bao giờ thật sự bộc phát. Xem ra bệnh của Mẫn Văn không chỉ khỏi rồi, cả người còn tiến hóa so với người nóng nảy trước kia.
"Cô nhìn tôi làm gì?"
Thái độ của Lưu Bạch Ngọc tuy rằng cường ngạnh, nhưng giọng nói hư nhược, Mẫn Văn khẽ cong khóe môi: "Giải phẫu tôi? Cô nhẫn tâm sao?"
Thanh âm kia mềm mại vượt quá phạm vi chịu đựng của tâm linh, như là xuân thủy nhộn nhạo trong lòng Lưu Bạch Ngọc, đem nàng kích thích đều nổi da gà.
Hít sâu một hơi, Lưu Bạch Ngọc xoay người lái xe, trong lòng cảnh giác như có hồi chuông vang đội, trực giác nói cho nàng biết Mẫn Văn của hiện tại tốt nhất nàng không nên dính đến, tuy rằng người trước mắt vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng trong linh hồn tựa hồ một thứ gì đó đã thay đổi, độ quen thuộc giữa hai người không giống với người nhà, là chí thân, trên đời này sợ là không ai hiểu bản thân hơn đối phương, cũng vì vậy, Lưu Bạch Ngọc nhạy cảm phát hiện Mẫn Văn bất đồng, loại bất đồng này tuyệt đối không thể dùng nguyên nhân uống nhằm thuốc để giải thích.
Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc biết nàng đang suy nghĩ gì, đạm đạm nhất tiếu, nàng bật một bài hát, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Hình thức ở chung như xa lạ lại quen thuộc như vậy kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng giữa hai người, Lưu Bạch Ngọc vốn dĩ hết sức chuyên chú lái xe tâm tình có chút phiêu miểu. rất lâu trước đây, hai người vô số lần ngồi trong một chiếc xe như thế này, vui vẻ tâm sự những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, có đôi khi tình đến lúc nồng, liền đem xe đỗ bên đường, ôm hôn, người giữa tình yêu cuồng nhiệt sẽ vô cùng điên cuồng, năm đó, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn điên cuồng đến khiến kẻ khác giận sôi, hưng phấn cũng tăng vọt theo luỹ thừa.
"Bạch Ngọc, tôi rất nhớ cô."
Mẫn Văn trầm mặc thật lâu cuối cùng mở miệng, thái độ thành khẩn nghiêm túc, ánh mắt của nàng không nháy một cái nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc tay cầm tay lái nắm thật chặt, nàng mím môi, đối với lời nói của Mẫn Văn không có trả lời.
Nếu như là Mẫn Văn trước kia, sợ nhất chính là Lưu Bạch Ngọc sẽ quên, nhưng hiện nay, cuộc sống của nàng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, năng lực khống chế tâm tình cũng như xào bài, một lần nữa được sắp xếp lại, nàng không muốn lại bỏ qua Lưu Bạch Ngọc một lần nữa, một khắc cũng không được.
Mẫn Văn như trước nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, hắng giọng một cái, nói tiếp: "Chuyện trước kia, là tôi sai. Tôi trong lòng cô có bóng ma, thế nào cũng không qua được, nếu bóng ma quá khứ vẫn tồn tại, chúng ta cùng nhau vượt qua, coi như một lần nữa quen biết nhau, có được không? Tôi một lần nữa theo đuổi cô, không có bất luận lừa dối nào nữa, tôi xin thề."
Giọng nói trầm ổn dáng vẻ tiều tụy làm cho người khác cảm động, khóe miệng Lưu Bạch Ngọc câu lên một độ cong đoán không ra nụ cười, tay nàng duỗi thẳng, cuối cùng là nhịn không được, từ trong túi lấy ra một giói thuốc lá.
Châm thuốc, yên vụ lượn lờ Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn Mẫn Văn trước mắt, thấp giọng hỏi: "Cô sáng sớm đến làm gì?"
"Cái gì?"
Mẫn Văn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn để ứng đối lại bị một câu không đầu không đuôi của Lưu Bạch Ngọc làm cho ngây ngẩn, Lưu Bạch Ngọc trào phúng cười: "Mẫn Văn, cô biết từ sau khi biết cô đính hôn, mấy năm nay tôi sống như thế nào không?"
Câu nói đầu tiên đem thống khổ đã qua bày ra trước mắt, ánh mắt Mẫn Văn hiện lên một tia đau nhức, nghĩ tới, nàng dĩ nhiên từng nghĩ đến tình cảnh của Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc không được người nhà chấp nhận, lưng đeo gánh nặng bị phản bội, nàng có thể sống tốt đi đâu được?
Tàn thuốc rơi trong xe, Lưu Bạch Ngọc cũng bất động, mặc cho nó thiêu đốt nơi ngón tay
"Mấy năm nay, cùng tôi cũng chỉ có khói thuốc."
Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu, một lọn tóc dài che đi gò má, những thống khổ đã qua, nàng chưa từng nói cùng ai. Lúc trước thấy Mẫn Văn trầm cảm cực kỳ thống khổ, nàng làm sao từng sống khá giả? Chỉ là nàng không thể ngã xuống, trong từ điển của Lưu Bạch Ngọc nàng sẽ không có hai chữ "chịu thua".
"Xin lỗi."
Hai chữ tựa như hít thở không thông tràn ra giữa môi, giờ khắc này, Mẫn Văn rất thống hận sự vô năng của mình, những năm tháng thanh xuân, có một nữ nhân vẫn vì nàng mà yêu, mà hận, thậm chí là thiên nhai khó quên, vô luận là mượn cớ như thế nào, trước mặt phần chấp nhất này của Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng trở nên vô cùng nhu nhược, nềm tin đã từng chống đỡ Mẫn Văn để nàng bước tiếp chính là tình yêu của Lưu Bạch Ngọc vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, hiện tại xem ra, người ích kỷ nhất vẫn luôn là nàng, nàng dùng tình yêu của mình cứng rắn đem Lưu Bạch Ngọc xiềng xích trong lao ngục, mà nàng lại là người ở bên ngoài, nắm trong tay chìa khóa.
"Sau này sẽ không."
"Còn nói những chuyện này làm gì? Hứa hẹn? Là thứ hư ảo nhất, chỉ có người nắm giữ không được hiện trạng mới thường hứa hẹn."
Hạ kính xe xuống, gió lạnh thổi vào, giọng nói của Lưu Bạch Ngọc lộ ra chút tang thương: "Mẫn Văn, nói thật ra, đến bây giờ chúng ta biến thành như vậy, cũng không dám nói tôi không yêu cô. Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau, tình yêu dành cho cô cùng tôi lớn lên, đã trở thành một loại thói quen. Vô luận là hài lòng cũng tốt, khổ sở cũng được, chỉ cần là cô cho, tôi cũng sẽ nhận lấy tất cả. Chỉ là bây giờ tôi....có chút mệt mỏi...."
Thần kinh của Mẫn Văn bỗng dưng buộc chặt, nàng khẩn trương nhìn Lưu Bạch Ngọc. Không phải là không có lo lắng, nàng thật sự rất sợ hãi thái độ của Lưu Bạch Ngọc, chỉ cần không phải buông tay, thế nào cũng được.
"Chúng ta trước hết chậm rãi đi, cho đôi bên chút thời gian cùng không gian."
Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc trống rỗng, nàng ngây ngẩn nhìn phía trước, thống khổ của chuyện đã qua như còn đang trước mắt, khiến nàng triệt để quên nói dễ vậy sao, nhưng nàng tin tưởng bản thân, nàng cần bất quá là thời gian.
Mẫn Văn nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc hồi lâu, hai người đã thật lâu không nghiêm túc nói chuyện, mặc kệ nói như thế nào, coi như là một loại tiến bộ không phải sao? Nàng không muốn làm bầu không khí căng thẳng, nhướng mày cười: "Cô cần thời gian cùng không gian thì có thể, nhưng tôi phải giám sát chặt chẽ, người xếp hàng nhìn ngó cô cũng không ít."
Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Cô lại nói bậy cái gì? Ngứa da?"
Mẫn Văn nhún vai, gật đầu: "Đúng vậy, ngứa, cô gãi cho tôi sao? Gãi chỗ nào, cần tôi cởi quần áo cô cứ trực tiếp nói ra!"
"Không biết xấu hổ!"
Lưu Bạch Ngọc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ rốt cuộc không nghiêm túc của nàng, Mẫn Văn tâm tình sung sướng: "Nếu như cần mặt mũi thì làm sao có thể xứng với cô?"
!!!!
Một cước đạp phanh, Mẫn Văn không có bất kỳ chuẩn bị gì, thân thể trực tiếp vọt tới trước, nếu không phải có dây an toàn, nàng cảm thấy đầu của mình có thể trực tiếp đập vỡ kính chắn gió.
Mà hiển nhiên, Lưu Bạch Ngọc thấy Mẫn Văn dáng vẻ quẩn bách liền rất vui vẻ, khóe mắt đều mang ý chế nhạo, Mẫn Văn cắn răng gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Lưu Bạch Ngọc hất tóc, mở cửa xe bước xuống, sắp xuống xe còn không trào phúng: "Thế nào, cùng tôi giả làm thanh niên văn sĩ nửa ngày cực khổ không? Vẫn là dáng vẻ Mẫu Dạ Xoa này tương đối thích hợp với cô. Sau này ít chơi tiết mục từ chiến tranh chuyển thành kịch Quỳnh Dao cho tôi, cô cũng nên xem bản thân có bao nhiêu cân lượng."
Mẫn Văn phẫn nộ rồi, nàng xuống xe nặng nề đóng sập cửa: "Tôi thấy tôi cũng không cần nhìn cô, chỉ bằng tính cách ngốc nghếch của cô, ai mắt mù mới xem trọng cô."
Lưu Bạch Ngọc khiêu khích nhìn nàng: "Ai a, xấu hổ, đây cũng không cần ngài quan tâm, tôi thật không thiếu người mù, đám dồn sức xông đến theo đuổi."
Mặc dù là vui đùa, nhưng nghe Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, ánh mắt Mẫn Văn vẫn còn có chút buồn bã. Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng: "Hôm nay tôi trước hết đến xem đại bạch thỏ nhà tôi, cô xác định cô phải đi theo sao?"
"....."
Mẫn Văn vốn dĩ thật sự mang theo một dáng vẻ tiều tụy lòng đầy áy náy đến đối mặt Lưu Bạch Ngọc, nhưng nữ nhân này vĩnh viễn không ấn lẽ thường, liền cố ý làm nàng tức giận. Nhưng Mẫn Văn cũng không phải ngồi không, nàng dù thế nào cũng cùng Lưu Bạch Ngọc lăn lộn nhiều năm như vậy, nàng nhướng mày nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Tôi đối với một con thỏ chết có cái gì không yên lòng, trái lại cô - Bạch Ngọc, nhiều năm như vậy cô thật đúng là không thay đổi, ngoại trừ ở trên giường, miệng vĩnh viễn cứng như vậy."
Một loại tế bào tên là tức giận bắt đầu thiêu đốt trong thân thể Lưu Bạch Ngọc, nàng tiến lên một bước, Mẫn Văn lập tức lui về phía sau, hai tay tiến vào trạng thái bảo hộ mà che đầu gối.
* * * * * * * . ngôn tình sủng
Lúc hai người đối chọi gay gắt, Nặc Nhất Nhất đang núp ở trong lòng Hàn Nại, ngồi ở trong sân xem kịch vui, cô ăn nho, tấm tắc bình luận: "Thân ái, chị xem Mẫn Văn thật là, khiến Bạch Bạch nhà em tức giận thành cái dạng gì? Em xem nếu như chị ấy nói thêm vài câu nữa, Bạch Bạch nhà em phải xé rách quần áo trực tiếp biến thân thành người sói."
"Em không đến xem thử?"
Khó được thời gian rãnh rỗi, Hàn Nại tự cho mình một ngày phép, chủ yếu là đã trải qua chuyện đêm qua, nàng hiện tại toàn thân đều vô lực giống như cái khung sắp rã, chuyện để trong lòng lâu nay cũng đã giải quyết, thân thể cùng nội tâm song trọng thả lỏng khiến nàng khó được hưởng thụ một chút ánh nắng ấm áp. Nặc Nhất Nhất mềm nhũng, còn mang theo hương thơm, ôm quả thực thoải mái.
Ánh mắt của Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm phương hướng của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn mà phát quang: "Sách sách sách, tình thế nảy lửa, tôi hiện tại đến đó đơn giản là muốn chết, chỉ mình Bạch Bạch còn không một cước đem mặt đá méo đi, lúc cô hôn sẽ không ngại miệng sao? Để tôi nghĩ, Mẫn Văn rốt cuộc nói cái gì mà lại khiến Bạch Bạch giận thành như vậy?"
Nặc Nhất Nhất vuốt cằm suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười hèn hạ nhìn Hàn Nại.
Hàn Nại ngồi trên ghế mây cảnh giác lui về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan lại giống như thuốc cao bôi trên da chó dán tới, đê tiện cười: "Em cảm thấy Mẫn Văn khẳng định lại nói cái gì vừa đồi trụy vừa bạo lực rồi nên mới khiến Bạch Bạch tức giận như vậy, chặc chặc, chị xem mặt chị ấy kìa, giống nhưu Zombie đại chiến thực vật vậy."
".... Bạch Ngọc có một người bạn như em cũng là một loại tai nạn."
Hàn Nại bất đắc dĩ thở dài rốt cuộc đã đến cửa nhà mình, Hàn tổng cũng không giống Nặc cảnh quan da mặt dày như vậy, nàng đẩy Nặc Nhất Nhất mềm nhũn như không có xương trên người mình ra, đi ra ngoài, Nặc cảnh quan liếm môi theo sau đi ra.
Bên ngoài, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn còn đang giằng co, tình huống không được tốt, Nặc cảnh quan đến gần mới nhìn rõ chân của Mẫn Văn bị giày cao gót của Lưu Bạch Ngọc đạp lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Các người đã tới."
Hàn Nại cười nhạt cùng hai người chào hỏi, Nặc cảnh quan vừa nhìn nữ nhân nhà mình như vậy liền nở nụ cười, hai người cái con người này quá hư hỏng rồi, còn có người nào rãnh rỗi đến chào hỏi nàng.
Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn Nặc cảnh quan vậy đắc ý đã biết cô không nghĩ chuyện tốt gì, một cái liếc mắt, Nặc cảnh quan bật người tiến lên hỗ trợ đem hai người kéo ra.
"Ai nha nha, thật là, bao nhiêu tuổi rồi còn còn cãi nhau ầm ĩ."
Nặc cảnh quan cười ôm lấy thắt lưng Lưu Bạch Ngọc, đề phòng nàng nổi giận, Lưu Bạch Ngọc theo thói quen một tay vuốt tóc Nặc Nhất Nhất, một tay nắm lỗ tai của cô, Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc bình thường đã náo loạn quen rồi, động tác thân mật cũng là thường xuyên có, từ lúc ở trong sở, mọi người đã hay nói đùa hai người quả thực giống như người yêu. Kể từ đó, những cử chỉ Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất cho rằng bình thường theo người khác nhìn đã không phải như vậy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Mẫn Văn nheo mắt lại, mà Hàn tổng trên mặt vốn dĩ còn mang theo nụ cười cũng tắm ngắm, hai tay khoanh trước ngực, mặt không biểu tình nhìn Nặc Nhất Nhất. Hôm qua mới vừa ở trên giường nói hết lời ngon ngọt, hôm nay liền ở trước mặt nàng cùng người khác ôm ôm ấp ấp, mặc dù biết hai người không có gì, nhưng nhìn đến một màn như vậy, đối với một người chìm sâu trong biển tình mà nói dù thế nào cũng sẽ không dễ chịu đi?
Đối mặt Mẫn Văn như vậy, tiếp thu ánh mắt chăm chút, Lưu Bạch Ngọc khuôn mặt thoáng cái liền đỏ, nàng "lăn lộn" nhiều năm như vậy, đối thủ dạng gì đều gặp. Nói thật, nàng không sợ ngang ngược, càng không sợ cứng rắn, nhưng đối với loại "đinh mềm" một chiêu tất bại, tỷ như Nặc Nhất Nhất, mỗi lần nàng phát giận Nặc Nhất Nhất cũng sẽ mềm nhũng cùng nàng nói những lời chọc cười, cũng bởi vậy tính tình này chẳng bao giờ thật sự bộc phát. Xem ra bệnh của Mẫn Văn không chỉ khỏi rồi, cả người còn tiến hóa so với người nóng nảy trước kia.
"Cô nhìn tôi làm gì?"
Thái độ của Lưu Bạch Ngọc tuy rằng cường ngạnh, nhưng giọng nói hư nhược, Mẫn Văn khẽ cong khóe môi: "Giải phẫu tôi? Cô nhẫn tâm sao?"
Thanh âm kia mềm mại vượt quá phạm vi chịu đựng của tâm linh, như là xuân thủy nhộn nhạo trong lòng Lưu Bạch Ngọc, đem nàng kích thích đều nổi da gà.
Hít sâu một hơi, Lưu Bạch Ngọc xoay người lái xe, trong lòng cảnh giác như có hồi chuông vang đội, trực giác nói cho nàng biết Mẫn Văn của hiện tại tốt nhất nàng không nên dính đến, tuy rằng người trước mắt vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng trong linh hồn tựa hồ một thứ gì đó đã thay đổi, độ quen thuộc giữa hai người không giống với người nhà, là chí thân, trên đời này sợ là không ai hiểu bản thân hơn đối phương, cũng vì vậy, Lưu Bạch Ngọc nhạy cảm phát hiện Mẫn Văn bất đồng, loại bất đồng này tuyệt đối không thể dùng nguyên nhân uống nhằm thuốc để giải thích.
Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc biết nàng đang suy nghĩ gì, đạm đạm nhất tiếu, nàng bật một bài hát, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Hình thức ở chung như xa lạ lại quen thuộc như vậy kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng giữa hai người, Lưu Bạch Ngọc vốn dĩ hết sức chuyên chú lái xe tâm tình có chút phiêu miểu. rất lâu trước đây, hai người vô số lần ngồi trong một chiếc xe như thế này, vui vẻ tâm sự những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, có đôi khi tình đến lúc nồng, liền đem xe đỗ bên đường, ôm hôn, người giữa tình yêu cuồng nhiệt sẽ vô cùng điên cuồng, năm đó, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn điên cuồng đến khiến kẻ khác giận sôi, hưng phấn cũng tăng vọt theo luỹ thừa.
"Bạch Ngọc, tôi rất nhớ cô."
Mẫn Văn trầm mặc thật lâu cuối cùng mở miệng, thái độ thành khẩn nghiêm túc, ánh mắt của nàng không nháy một cái nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc tay cầm tay lái nắm thật chặt, nàng mím môi, đối với lời nói của Mẫn Văn không có trả lời.
Nếu như là Mẫn Văn trước kia, sợ nhất chính là Lưu Bạch Ngọc sẽ quên, nhưng hiện nay, cuộc sống của nàng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, năng lực khống chế tâm tình cũng như xào bài, một lần nữa được sắp xếp lại, nàng không muốn lại bỏ qua Lưu Bạch Ngọc một lần nữa, một khắc cũng không được.
Mẫn Văn như trước nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, hắng giọng một cái, nói tiếp: "Chuyện trước kia, là tôi sai. Tôi trong lòng cô có bóng ma, thế nào cũng không qua được, nếu bóng ma quá khứ vẫn tồn tại, chúng ta cùng nhau vượt qua, coi như một lần nữa quen biết nhau, có được không? Tôi một lần nữa theo đuổi cô, không có bất luận lừa dối nào nữa, tôi xin thề."
Giọng nói trầm ổn dáng vẻ tiều tụy làm cho người khác cảm động, khóe miệng Lưu Bạch Ngọc câu lên một độ cong đoán không ra nụ cười, tay nàng duỗi thẳng, cuối cùng là nhịn không được, từ trong túi lấy ra một giói thuốc lá.
Châm thuốc, yên vụ lượn lờ Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn Mẫn Văn trước mắt, thấp giọng hỏi: "Cô sáng sớm đến làm gì?"
"Cái gì?"
Mẫn Văn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn để ứng đối lại bị một câu không đầu không đuôi của Lưu Bạch Ngọc làm cho ngây ngẩn, Lưu Bạch Ngọc trào phúng cười: "Mẫn Văn, cô biết từ sau khi biết cô đính hôn, mấy năm nay tôi sống như thế nào không?"
Câu nói đầu tiên đem thống khổ đã qua bày ra trước mắt, ánh mắt Mẫn Văn hiện lên một tia đau nhức, nghĩ tới, nàng dĩ nhiên từng nghĩ đến tình cảnh của Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc không được người nhà chấp nhận, lưng đeo gánh nặng bị phản bội, nàng có thể sống tốt đi đâu được?
Tàn thuốc rơi trong xe, Lưu Bạch Ngọc cũng bất động, mặc cho nó thiêu đốt nơi ngón tay
"Mấy năm nay, cùng tôi cũng chỉ có khói thuốc."
Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu, một lọn tóc dài che đi gò má, những thống khổ đã qua, nàng chưa từng nói cùng ai. Lúc trước thấy Mẫn Văn trầm cảm cực kỳ thống khổ, nàng làm sao từng sống khá giả? Chỉ là nàng không thể ngã xuống, trong từ điển của Lưu Bạch Ngọc nàng sẽ không có hai chữ "chịu thua".
"Xin lỗi."
Hai chữ tựa như hít thở không thông tràn ra giữa môi, giờ khắc này, Mẫn Văn rất thống hận sự vô năng của mình, những năm tháng thanh xuân, có một nữ nhân vẫn vì nàng mà yêu, mà hận, thậm chí là thiên nhai khó quên, vô luận là mượn cớ như thế nào, trước mặt phần chấp nhất này của Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng trở nên vô cùng nhu nhược, nềm tin đã từng chống đỡ Mẫn Văn để nàng bước tiếp chính là tình yêu của Lưu Bạch Ngọc vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, hiện tại xem ra, người ích kỷ nhất vẫn luôn là nàng, nàng dùng tình yêu của mình cứng rắn đem Lưu Bạch Ngọc xiềng xích trong lao ngục, mà nàng lại là người ở bên ngoài, nắm trong tay chìa khóa.
"Sau này sẽ không."
"Còn nói những chuyện này làm gì? Hứa hẹn? Là thứ hư ảo nhất, chỉ có người nắm giữ không được hiện trạng mới thường hứa hẹn."
Hạ kính xe xuống, gió lạnh thổi vào, giọng nói của Lưu Bạch Ngọc lộ ra chút tang thương: "Mẫn Văn, nói thật ra, đến bây giờ chúng ta biến thành như vậy, cũng không dám nói tôi không yêu cô. Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau, tình yêu dành cho cô cùng tôi lớn lên, đã trở thành một loại thói quen. Vô luận là hài lòng cũng tốt, khổ sở cũng được, chỉ cần là cô cho, tôi cũng sẽ nhận lấy tất cả. Chỉ là bây giờ tôi....có chút mệt mỏi...."
Thần kinh của Mẫn Văn bỗng dưng buộc chặt, nàng khẩn trương nhìn Lưu Bạch Ngọc. Không phải là không có lo lắng, nàng thật sự rất sợ hãi thái độ của Lưu Bạch Ngọc, chỉ cần không phải buông tay, thế nào cũng được.
"Chúng ta trước hết chậm rãi đi, cho đôi bên chút thời gian cùng không gian."
Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc trống rỗng, nàng ngây ngẩn nhìn phía trước, thống khổ của chuyện đã qua như còn đang trước mắt, khiến nàng triệt để quên nói dễ vậy sao, nhưng nàng tin tưởng bản thân, nàng cần bất quá là thời gian.
Mẫn Văn nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc hồi lâu, hai người đã thật lâu không nghiêm túc nói chuyện, mặc kệ nói như thế nào, coi như là một loại tiến bộ không phải sao? Nàng không muốn làm bầu không khí căng thẳng, nhướng mày cười: "Cô cần thời gian cùng không gian thì có thể, nhưng tôi phải giám sát chặt chẽ, người xếp hàng nhìn ngó cô cũng không ít."
Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Cô lại nói bậy cái gì? Ngứa da?"
Mẫn Văn nhún vai, gật đầu: "Đúng vậy, ngứa, cô gãi cho tôi sao? Gãi chỗ nào, cần tôi cởi quần áo cô cứ trực tiếp nói ra!"
"Không biết xấu hổ!"
Lưu Bạch Ngọc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ rốt cuộc không nghiêm túc của nàng, Mẫn Văn tâm tình sung sướng: "Nếu như cần mặt mũi thì làm sao có thể xứng với cô?"
!!!!
Một cước đạp phanh, Mẫn Văn không có bất kỳ chuẩn bị gì, thân thể trực tiếp vọt tới trước, nếu không phải có dây an toàn, nàng cảm thấy đầu của mình có thể trực tiếp đập vỡ kính chắn gió.
Mà hiển nhiên, Lưu Bạch Ngọc thấy Mẫn Văn dáng vẻ quẩn bách liền rất vui vẻ, khóe mắt đều mang ý chế nhạo, Mẫn Văn cắn răng gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Lưu Bạch Ngọc hất tóc, mở cửa xe bước xuống, sắp xuống xe còn không trào phúng: "Thế nào, cùng tôi giả làm thanh niên văn sĩ nửa ngày cực khổ không? Vẫn là dáng vẻ Mẫu Dạ Xoa này tương đối thích hợp với cô. Sau này ít chơi tiết mục từ chiến tranh chuyển thành kịch Quỳnh Dao cho tôi, cô cũng nên xem bản thân có bao nhiêu cân lượng."
Mẫn Văn phẫn nộ rồi, nàng xuống xe nặng nề đóng sập cửa: "Tôi thấy tôi cũng không cần nhìn cô, chỉ bằng tính cách ngốc nghếch của cô, ai mắt mù mới xem trọng cô."
Lưu Bạch Ngọc khiêu khích nhìn nàng: "Ai a, xấu hổ, đây cũng không cần ngài quan tâm, tôi thật không thiếu người mù, đám dồn sức xông đến theo đuổi."
Mặc dù là vui đùa, nhưng nghe Lưu Bạch Ngọc nói như vậy, ánh mắt Mẫn Văn vẫn còn có chút buồn bã. Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng: "Hôm nay tôi trước hết đến xem đại bạch thỏ nhà tôi, cô xác định cô phải đi theo sao?"
"....."
Mẫn Văn vốn dĩ thật sự mang theo một dáng vẻ tiều tụy lòng đầy áy náy đến đối mặt Lưu Bạch Ngọc, nhưng nữ nhân này vĩnh viễn không ấn lẽ thường, liền cố ý làm nàng tức giận. Nhưng Mẫn Văn cũng không phải ngồi không, nàng dù thế nào cũng cùng Lưu Bạch Ngọc lăn lộn nhiều năm như vậy, nàng nhướng mày nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Tôi đối với một con thỏ chết có cái gì không yên lòng, trái lại cô - Bạch Ngọc, nhiều năm như vậy cô thật đúng là không thay đổi, ngoại trừ ở trên giường, miệng vĩnh viễn cứng như vậy."
Một loại tế bào tên là tức giận bắt đầu thiêu đốt trong thân thể Lưu Bạch Ngọc, nàng tiến lên một bước, Mẫn Văn lập tức lui về phía sau, hai tay tiến vào trạng thái bảo hộ mà che đầu gối.
* * * * * * * . ngôn tình sủng
Lúc hai người đối chọi gay gắt, Nặc Nhất Nhất đang núp ở trong lòng Hàn Nại, ngồi ở trong sân xem kịch vui, cô ăn nho, tấm tắc bình luận: "Thân ái, chị xem Mẫn Văn thật là, khiến Bạch Bạch nhà em tức giận thành cái dạng gì? Em xem nếu như chị ấy nói thêm vài câu nữa, Bạch Bạch nhà em phải xé rách quần áo trực tiếp biến thân thành người sói."
"Em không đến xem thử?"
Khó được thời gian rãnh rỗi, Hàn Nại tự cho mình một ngày phép, chủ yếu là đã trải qua chuyện đêm qua, nàng hiện tại toàn thân đều vô lực giống như cái khung sắp rã, chuyện để trong lòng lâu nay cũng đã giải quyết, thân thể cùng nội tâm song trọng thả lỏng khiến nàng khó được hưởng thụ một chút ánh nắng ấm áp. Nặc Nhất Nhất mềm nhũng, còn mang theo hương thơm, ôm quả thực thoải mái.
Ánh mắt của Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm phương hướng của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn mà phát quang: "Sách sách sách, tình thế nảy lửa, tôi hiện tại đến đó đơn giản là muốn chết, chỉ mình Bạch Bạch còn không một cước đem mặt đá méo đi, lúc cô hôn sẽ không ngại miệng sao? Để tôi nghĩ, Mẫn Văn rốt cuộc nói cái gì mà lại khiến Bạch Bạch giận thành như vậy?"
Nặc Nhất Nhất vuốt cằm suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười hèn hạ nhìn Hàn Nại.
Hàn Nại ngồi trên ghế mây cảnh giác lui về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan lại giống như thuốc cao bôi trên da chó dán tới, đê tiện cười: "Em cảm thấy Mẫn Văn khẳng định lại nói cái gì vừa đồi trụy vừa bạo lực rồi nên mới khiến Bạch Bạch tức giận như vậy, chặc chặc, chị xem mặt chị ấy kìa, giống nhưu Zombie đại chiến thực vật vậy."
".... Bạch Ngọc có một người bạn như em cũng là một loại tai nạn."
Hàn Nại bất đắc dĩ thở dài rốt cuộc đã đến cửa nhà mình, Hàn tổng cũng không giống Nặc cảnh quan da mặt dày như vậy, nàng đẩy Nặc Nhất Nhất mềm nhũn như không có xương trên người mình ra, đi ra ngoài, Nặc cảnh quan liếm môi theo sau đi ra.
Bên ngoài, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn còn đang giằng co, tình huống không được tốt, Nặc cảnh quan đến gần mới nhìn rõ chân của Mẫn Văn bị giày cao gót của Lưu Bạch Ngọc đạp lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Các người đã tới."
Hàn Nại cười nhạt cùng hai người chào hỏi, Nặc cảnh quan vừa nhìn nữ nhân nhà mình như vậy liền nở nụ cười, hai người cái con người này quá hư hỏng rồi, còn có người nào rãnh rỗi đến chào hỏi nàng.
Lưu Bạch Ngọc vừa nhìn Nặc cảnh quan vậy đắc ý đã biết cô không nghĩ chuyện tốt gì, một cái liếc mắt, Nặc cảnh quan bật người tiến lên hỗ trợ đem hai người kéo ra.
"Ai nha nha, thật là, bao nhiêu tuổi rồi còn còn cãi nhau ầm ĩ."
Nặc cảnh quan cười ôm lấy thắt lưng Lưu Bạch Ngọc, đề phòng nàng nổi giận, Lưu Bạch Ngọc theo thói quen một tay vuốt tóc Nặc Nhất Nhất, một tay nắm lỗ tai của cô, Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc bình thường đã náo loạn quen rồi, động tác thân mật cũng là thường xuyên có, từ lúc ở trong sở, mọi người đã hay nói đùa hai người quả thực giống như người yêu. Kể từ đó, những cử chỉ Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất cho rằng bình thường theo người khác nhìn đã không phải như vậy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Mẫn Văn nheo mắt lại, mà Hàn tổng trên mặt vốn dĩ còn mang theo nụ cười cũng tắm ngắm, hai tay khoanh trước ngực, mặt không biểu tình nhìn Nặc Nhất Nhất. Hôm qua mới vừa ở trên giường nói hết lời ngon ngọt, hôm nay liền ở trước mặt nàng cùng người khác ôm ôm ấp ấp, mặc dù biết hai người không có gì, nhưng nhìn đến một màn như vậy, đối với một người chìm sâu trong biển tình mà nói dù thế nào cũng sẽ không dễ chịu đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.