Chương 66
Diệp Sáp
29/04/2021
Hiển nhiên, đối mặt với lửa giận của Nặc cảnh quan, hai người đối diện một chút áp lực cũng không có.
Lưu Bạch Ngọc thậm chí khó chịu trừng mắt Nặc Nhất Nhất: "Cái gì a, để tôi thua cược rồi."
Mẫn Văn gật đầu, thở dài làm thương tổn tự tôn của Nặc cảnh quan: "Xem ra rất nhiều chuyện là tôi nghĩ sai rồi, thụ chính là thụ, vĩnh viễn không cách nào thay đổi sự thực."
......
Nặc cảnh quan cắn môi quay đầu nhìn Hàn Nại, trong mắt còn kém rưng rưng nước, Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, nhẹ giọng an ủi: "Ăn cơm trước đi." Nặc cảnh quan tuy rằng bình thường đần độn, nhưng mới vừa bị "thu thập" xong tuyệt đối là Hàn tổng nói một là một, cô nghe lời đem lửa giận nuốt xuống, ngồi xuống trước bàn ăn.
Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng không tiếp tục đề tài, chuyên tâm ăn điểm tâm, hai người trước khi tới ai cũng không ăn sáng, khó có được ăn chùa một lần, phải khiến dạ dày thoả mãn.
"Bạch Ngọc."
Mắt thấy một miếng bánh cuối cùng cũng tiến vào trong miệng Lưu Bạch Ngọc, Hàn tổng lên tiếng, Lưu Bạch Ngọc vừa nhai vừa nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Hàn Nại nhìn cô: "Tôi cho cô xem một tấm ảnh."
"Tốt, có phải là cô lại mua quần áo xinh đẹp gì nữa không?"
Rất hiển nhiên, ở trong mắt Lưu Bạch Ngọc, dường như chỉ có ăn uống mặc có thể khiến cho côchú ý, mà thưởng thức của Hàn Nại lại đặc biệt xuất chúng, hai người trên phương diện ăn mặc tuy rằng phong cách bất đồng, nhưng thẩm mỹ quan điểm tương đồng cơ bản. Tuy rằng không thiếu tiền nhưng bởi vì nguyên nhân công tác, Hàn Nại so với nàng vòng giao thiệp lớn hơn rất nhiều, đối với việc này, Lưu Bạch Ngọc cũng chỉ có đỏ mắt thèm thuồng.
Trái lại Mẫn Văn ở một bên hé mắt nhìn điện thoại của Hàn Nại, cô thế nào trên mặt của Hàn Nại thấy được một loại.... Cảm giác đã từng quen biết? Tình tố rất phức tạp, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng trực giác nói cho Mẫn Văn, Hàn Nại tuyệt đối không phải cùng Lưu Bạch Ngọc thảo luận quần áo đơn giản như vậy. Mẫn Văn cũng lưu tâm, làm bộ ăn cháo, kì thực len lén chú ý động thái của hai người.
Hàn Nại lấy điện thoại ra, từ trong thu mục chọn ảnh, đặt trước mặt Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc cúi đầu vừa nhìn, một nửa bánh trong miệng còn chưa nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra. Nhất thời, Lưu Bạch Ngọc khuôn mặt đỏ bừng, nàng vuốt cổ, vội vã đi lấy ly nước bên cạnh.
Nặc cảnh quan vừa nhìn dáng vẻ quẫn bách này của Lưu Bạch Ngọc cũng hiếu kỳ, cô len lén tiến đến bên cạnh Hàn Nại, liếc mắt nhìn điện thoại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Hiển nhiên hiển nhiên, Mẫn Văn cũng nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại di động, không kinh ngạc giống với Nặc cảnh quan cùng Lưu Bạch Ngọc, nàng không biểu tình gì, xanh mặt ngồi đó, cháo cũng không ăn.
"Đây là tỷ tỷ?"
Nặc cảnh quan chỉ vào điện thoại hoài nghi hỏi, trong hình rõ ràng cho thấy một mỹ nữ tóc dài phất phới, váy dài xanh lục, đội mũ rơm, màu đen kính râm, da thịt trắng noãn, tóc dài theo gió phiêu lãng, nàng cứ như vậy lẳng lặng ngồi giữa bãi cát, ánh mắt của những người xung quanh đều bị hấp dẫn. Tuy rằng Nặc cảnh quan không muốn thừa nhận đây là Hoàng Phượng cường hãn trước kia, nhưng ngũ quan tuyệt đối sẽ không sai... Nếu như nói bề ngoài có thể thay đổi, nhưng còn khí chất phong tao này....
Hàn Nại liếc mắt nhìn Mẫn Văn, hiển nhiên đối với phản ứng của nàng rất là thoả mãn. Nhưng nàng vẫn như cũ bất động thanh sắc nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Tỷ của tôi cố ý đến Úc tập thể hình, cô xem hữu hiệu không?"
"Tôi xem cái quỷ gì!"
Cái này Lưu Bạch Ngọc cũng không dám đùa nữa, nàng vội vã đẩy ra điện thoại, Hàn Nại nhướng mày, không hiểu mà nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Các người không là bạn bè sao?"
!!!!
Lưu Bạch Ngọc rõ ràng trong hồ lô của Hàn Nại muốn bán thuốc gì rồi, nàng cắn răng oán hận nhìn Hàn Nại, Hàn Nại như cũ bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt nhỏ vô tội, Mẫn Văn nắm chặc quyền.
Đoạn tình cảm giữa Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng..... ái muội lại dây dưa.... vừa lãng mạn vừa chua xót...
Tuy rằng Mẫn Văn từ đầu đến cuối cũng không nghiêm túc hỏi đến, nhưng để ở trong lòng cuối cùng là một khúc mắc, lần này nhìn thấy Hoàng Phượng khoe khoang tư sắc bày ra dáng vẻ cùng tư thế như vậy, dùng chân suy nghĩ nàng cũng biết là nàng ấy muốn gì, một cổ máu nóng xông lên não, tế bào quen thuộc tên là ghen tỵ thoáng cái lan khắp toàn thân, khiến Mẫn Văn nhịn không được cúi đầu, nỗ lực dùng tóc dài che lấp mặt mình.
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Mẫn Văn, giống như cãi lại cũng giống như giải thích: "Chúng ta là bạn bè, chỉ là bạn tốt."
"Nga."
Hàn Nại gật đầu, nhìn liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan: "Tựa như các người?"
Shit!!!
Lưu Bạch Ngọc quả thực muốn bạo phát rồi, Hàn Nại thật đúng là không buồn bực không ra tay, nếu như vừa ra tay tuyệt đối là mười phần cân lượng. Nàng hỏi như vậy là có ý gì? Nếu như nàng phải, quan hệ giữa nàng cùng Hoàng Phượng người nào không biết, đây chẳng phải là gián tiếp thừa nhận nàng cùng Nặc Nhất Nhất cũng không thuần khiết, đây không phải tự tát vào mặt mình sao? Nhưng nếu như nàng nói không phải.... Vậy đơn giản chính là trợn mắt nói dối a!
Vốn là lửa cháy đến nơi, hết lần này tới lần khác bên cạnh còn có một kẻ không có mắt lửa cháy đổ thêm dầu, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt chỉ vào điện thoại nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Bạch Bạch, chị xem, tỷ tỷ hiện tại hoàn toàn biến thành loại hình chị thích, thật xinh đẹp nga, rất khốc nga!"
....... Nếu như ở ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc tuyệt đối không lưu tình chút nào mà một giày ném vào người Nặc cảnh quan, hết lần này tới lần khác lần này là ăn nhờ ở đậu, Lưu Bạch Ngọc trừng mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, thật đúng là tưởng mục mọi người cùng đẩy ngã a, thời khắc mấu chốt liền nhìn ra tình bạn rốt cuộc không bằng tình yêu!
Mẫn Văn vẫn ân nhẫn cuối cùng không nhịn được, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất: "Cái gì gọi là loại hình Bạch Ngọc thích?"
Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: "Lâu như vậy, chị cũng không biết Bạch Bạch thích quyến rũ sao?"
.....
"Nặc Nhất Nhất!"
Lưu Bạch Ngọc nhịn không được bạo phát, Hàn Nại nhìn nàng một cái: "Sáng sớm ồn ào cái gì, thân thể không khỏe."
....
Thân thể không khỏe? Lưu Bạch Ngọc quả thực cũng bị tức chết rồi, thu được hiệu quả bản thân mong muốn, Hàn Nại rốt cuộc là người tốt. Nàng săn sóc an ủi Lưu Bạch Ngọc: "Cô yên tâm, tỷ của tôi hiện tại sống rất tốt, thoát khỏi quá khứ rồi, còn bảo tôi chuyển lời đến cô."
"Nói cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc có một loại cảm giác càng bôi càng đen, Hàn Nại buông đôi đũa, mỉm cười: "Chuyện cô đáp ứng chị ấy, chị ấy đã làm xong rồi."
"Cô đáp ứng cô ta cái gì?"
Mẫn Văn thoáng cái nhìn về Lưu Bạch Ngọc, lửa ghen trong mắt gần như muốn cháy bừng, Nặc Nhất Nhất cũng kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Chị đáp ứng tỷ tỷ cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc bị hỏi nói không ra lời, nửa ngày nàng nhìn Hàn Nại hỏi: "Tôi đáp ứng cô ta cái gì?".
Hàn Nại dùng khăn giấy lau tay, đạm đạm nhất tiếu: "Việc tư tôi không hỏi tới, Bạch Ngọc, cô còn muốn ăn bánh mì không?"
Lưu Bạch Ngọc: "....."
Mẫn Văn: "....."
Nặc Nhất Nhất: "...."
* * * * *
Mãi cho đến lúc ra khỏi nhà Hàn Nại, sắc mặt của Mẫn Văn đều không phải là tốt, vốn dĩ lúc đến còn lời thề son sắt tất cả đều bị chua xót khổ sở ép xuống, nàng là một người phi thường không biết che giấu cảm xúc, chỉ cần không vui, mặt kia liền kéo như đủ dài.
Lưu Bạch Ngọc lái xe có chút không nhịn được: "Cô đó là vẻ mặt gì? Đừng nói tôi cùng Hoàng Phượng không có gì, ngay cả có gì đó, cô bây giờ là thân phận gì, quản được sao?"
"Tôi có nói các người có cái gì sao? Cô gấp cái gì?, Yêu, tình cảm không sai a."
Mẫn Văn bĩu môi đánh trả, mặt kéo càng dài hơn, Lưu Bạch Ngọc nắm chặt tay lái, nhíu mày: "Cô còn nhìn không ra, Hàn Nại đây là đang trả thù tôi khi dễ Nặc Nhất Nhất."
"Khi dễ Nặc Nhất Nhất? Cô vì sao lại khi dễ em ấy?"
Mẫn Văn quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, lời này đã hỏi tới điểm mấu chốt, Lưu Bạch Ngọc nghẹn lời, đúng vậy, nàng vốn là muốn an ủi người khác, sáng sớm không có việc gì lại đi khi dễ người nào đó? Cái này được rồi, đem Hàn Nại chọc giận, biến hình trả thù nàng.
"Nếu không phải cô ngay thông báo cũng không báo một tiếng mà đến, tôi có thể trở nên không đúng mực như vậy sao?"
"Nếu như tôi nói trước cô sẽ không trốn tránh? Xảy ra vấn đề liền trách người khác, cô vẫn là học sinh tiểu học sao?"
"Cô nói ai? Cô cho rằng cô tốt đẹp hơn tôi chắc? Là ai nói hai người vào phòng khẳng định không làm chuyện tốt, nếu không phải cô không có việc gì nhìn vào giữa chân Nhất Nhất, có thể chọc giận Hàn Nại sao? Cô cho là cô ta thật sự giận tôi? Tôi cho cô biết, cô ta là giận cô, giận cô không có việc gì rình coi bảo bối nhà cô ta!"
Hai người cãi đến đỏ mặt tía tai, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lúc bất tri bất giác vẫn lọt vào cái bẫy của Hàn Nại.
Dù sao cũng là muốn vãn hồi tình cảm, Mẫn Văn không muốn đem tràng diện khiến cho quá cứng ngắc, nàng hòa hoãn tâm tình một chút, nhìn ngoài cửa sổ, mất mát hỏi: "Cô lúc nào thì thay đổi quan điểm thẩm mỹ rồi?"
Lưu Bạch Ngọc vỗ tay lái một cái thật mạnh: "Lại nữa rồi! Mẫn Văn, không phải tôi nói cô, cô có thể sửa đổi một chút tính chiếm hữu cực đoan đến biến thái của cô hay không? Cô mấy tuổi rồi? Tôi là búp bê của cô sao?"
"Ha ha, đã bắt đầu ghét bỏ tôi? Nói đến búp bê, tôi không thể không nói, thời tiểu học nếu không phải cô cắt mất tóc, vẽ khắp mặt búp bê của tôi, tôi có thể tìm cô tính sổ sao? Cô bây giờ còn nhắc đến, thú vị sao?"
"Ai u, trí nhớ này của cô, thời tiểu học mà cô cũng còn nhớ rõ? Cô có sĩ diện không?"
"Tôi thế nào không nhớ rõ, cô lúc nhỏ đã chiêu phong nhạ điệp tôi nhớ rõ! Nam sinh sơ trung tặng thịt dê xiên đến cửa nhà cô, cô lại còn ăn!"
"Cô cố ý sao? Có chịu để yên hay không? Cô nghĩ rằng tôi không nhớ rõ sao? Cái tên gì Triệu Tiểu Hoa, không phải còn tặng cô nơ con bướm? Cô sơ trung lúc đến kinh nguyệt lần đầu tiên dùng băng vệ sinh cũng là cô ta tặng!"
"Cô thật sự là hết chỗ nói rồi....."
Mẫn Văn tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên là tức giận đến không nhẹ, Lưu Bạch Ngọc mặt cũng đỏ bừng, hai người cứ như vậy giằng co chốc lát, Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được hai người đều cười ra tiếng
Còn trẻ vô tri làm chuyện nhi đồng, lúc đó thoạt nhìn thập phần phẫn nộ, hiện tại tuy rằng trong lúc lơ đảng còn có thể cải vả, nhưng kỷ niệm cùng hồi ức lại tràn ngập giữa hai người, không tự chủ trong lúc đó phá vỡ miếng băng mỏng, bức tường ngăn cách hai người thật lâu tựa hồ cũng theo đó tiêu trừ.
Dọc đường, hai người đều không nói gì thêm, nhưng một loại khí tức mập mờ kỳ diệu lại phiêu đãng giữa hai người.
Đến nhà, Lưu Bạch Ngọc dừng xe ở dưới lầu tiểu khu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mẫn Văn như cũ có chút do dự ngồi ở bên cạnh, khẽ cong khóe môi, nụ cười yêu mị.
Nụ cười này a...
Cho dù chết, Mẫn Văn cũng muốn chết ở trong lòng nàng.
Theo xuống xe, đến cửa, Lưu Bạch Ngọc mở cửa, nàng một tay chống tường, chặn trước cửa nhìn Mẫn Văn: "Tôi có cho cô theo vào sao?"
Mẫn Văn nhìn nàng, cười mị hoặc: "Tôi nghe nói cô bây giờ bắt đầu thích quyến rũ."
Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, chờ nàng nói tiếp. Mẫn Văn liếm môi, nhìn nàng: "Không biết tôi có đủ quyến rũ hay không?"
"Ha ha..."
Tiếng cười gãi vào nhân tâm, ánh mắt câu người, Lưu Bạch Ngọc đá rơi giày cao gót trên chân, câu cổ Mẫn Văn, kèm theo tiếng đóng cửa, đem nàng kéo vào trong phòng.
Lưu Bạch Ngọc thậm chí khó chịu trừng mắt Nặc Nhất Nhất: "Cái gì a, để tôi thua cược rồi."
Mẫn Văn gật đầu, thở dài làm thương tổn tự tôn của Nặc cảnh quan: "Xem ra rất nhiều chuyện là tôi nghĩ sai rồi, thụ chính là thụ, vĩnh viễn không cách nào thay đổi sự thực."
......
Nặc cảnh quan cắn môi quay đầu nhìn Hàn Nại, trong mắt còn kém rưng rưng nước, Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, nhẹ giọng an ủi: "Ăn cơm trước đi." Nặc cảnh quan tuy rằng bình thường đần độn, nhưng mới vừa bị "thu thập" xong tuyệt đối là Hàn tổng nói một là một, cô nghe lời đem lửa giận nuốt xuống, ngồi xuống trước bàn ăn.
Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng không tiếp tục đề tài, chuyên tâm ăn điểm tâm, hai người trước khi tới ai cũng không ăn sáng, khó có được ăn chùa một lần, phải khiến dạ dày thoả mãn.
"Bạch Ngọc."
Mắt thấy một miếng bánh cuối cùng cũng tiến vào trong miệng Lưu Bạch Ngọc, Hàn tổng lên tiếng, Lưu Bạch Ngọc vừa nhai vừa nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Hàn Nại nhìn cô: "Tôi cho cô xem một tấm ảnh."
"Tốt, có phải là cô lại mua quần áo xinh đẹp gì nữa không?"
Rất hiển nhiên, ở trong mắt Lưu Bạch Ngọc, dường như chỉ có ăn uống mặc có thể khiến cho côchú ý, mà thưởng thức của Hàn Nại lại đặc biệt xuất chúng, hai người trên phương diện ăn mặc tuy rằng phong cách bất đồng, nhưng thẩm mỹ quan điểm tương đồng cơ bản. Tuy rằng không thiếu tiền nhưng bởi vì nguyên nhân công tác, Hàn Nại so với nàng vòng giao thiệp lớn hơn rất nhiều, đối với việc này, Lưu Bạch Ngọc cũng chỉ có đỏ mắt thèm thuồng.
Trái lại Mẫn Văn ở một bên hé mắt nhìn điện thoại của Hàn Nại, cô thế nào trên mặt của Hàn Nại thấy được một loại.... Cảm giác đã từng quen biết? Tình tố rất phức tạp, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng trực giác nói cho Mẫn Văn, Hàn Nại tuyệt đối không phải cùng Lưu Bạch Ngọc thảo luận quần áo đơn giản như vậy. Mẫn Văn cũng lưu tâm, làm bộ ăn cháo, kì thực len lén chú ý động thái của hai người.
Hàn Nại lấy điện thoại ra, từ trong thu mục chọn ảnh, đặt trước mặt Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc cúi đầu vừa nhìn, một nửa bánh trong miệng còn chưa nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra. Nhất thời, Lưu Bạch Ngọc khuôn mặt đỏ bừng, nàng vuốt cổ, vội vã đi lấy ly nước bên cạnh.
Nặc cảnh quan vừa nhìn dáng vẻ quẫn bách này của Lưu Bạch Ngọc cũng hiếu kỳ, cô len lén tiến đến bên cạnh Hàn Nại, liếc mắt nhìn điện thoại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Hiển nhiên hiển nhiên, Mẫn Văn cũng nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại di động, không kinh ngạc giống với Nặc cảnh quan cùng Lưu Bạch Ngọc, nàng không biểu tình gì, xanh mặt ngồi đó, cháo cũng không ăn.
"Đây là tỷ tỷ?"
Nặc cảnh quan chỉ vào điện thoại hoài nghi hỏi, trong hình rõ ràng cho thấy một mỹ nữ tóc dài phất phới, váy dài xanh lục, đội mũ rơm, màu đen kính râm, da thịt trắng noãn, tóc dài theo gió phiêu lãng, nàng cứ như vậy lẳng lặng ngồi giữa bãi cát, ánh mắt của những người xung quanh đều bị hấp dẫn. Tuy rằng Nặc cảnh quan không muốn thừa nhận đây là Hoàng Phượng cường hãn trước kia, nhưng ngũ quan tuyệt đối sẽ không sai... Nếu như nói bề ngoài có thể thay đổi, nhưng còn khí chất phong tao này....
Hàn Nại liếc mắt nhìn Mẫn Văn, hiển nhiên đối với phản ứng của nàng rất là thoả mãn. Nhưng nàng vẫn như cũ bất động thanh sắc nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Tỷ của tôi cố ý đến Úc tập thể hình, cô xem hữu hiệu không?"
"Tôi xem cái quỷ gì!"
Cái này Lưu Bạch Ngọc cũng không dám đùa nữa, nàng vội vã đẩy ra điện thoại, Hàn Nại nhướng mày, không hiểu mà nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Các người không là bạn bè sao?"
!!!!
Lưu Bạch Ngọc rõ ràng trong hồ lô của Hàn Nại muốn bán thuốc gì rồi, nàng cắn răng oán hận nhìn Hàn Nại, Hàn Nại như cũ bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt nhỏ vô tội, Mẫn Văn nắm chặc quyền.
Đoạn tình cảm giữa Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng..... ái muội lại dây dưa.... vừa lãng mạn vừa chua xót...
Tuy rằng Mẫn Văn từ đầu đến cuối cũng không nghiêm túc hỏi đến, nhưng để ở trong lòng cuối cùng là một khúc mắc, lần này nhìn thấy Hoàng Phượng khoe khoang tư sắc bày ra dáng vẻ cùng tư thế như vậy, dùng chân suy nghĩ nàng cũng biết là nàng ấy muốn gì, một cổ máu nóng xông lên não, tế bào quen thuộc tên là ghen tỵ thoáng cái lan khắp toàn thân, khiến Mẫn Văn nhịn không được cúi đầu, nỗ lực dùng tóc dài che lấp mặt mình.
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Mẫn Văn, giống như cãi lại cũng giống như giải thích: "Chúng ta là bạn bè, chỉ là bạn tốt."
"Nga."
Hàn Nại gật đầu, nhìn liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan: "Tựa như các người?"
Shit!!!
Lưu Bạch Ngọc quả thực muốn bạo phát rồi, Hàn Nại thật đúng là không buồn bực không ra tay, nếu như vừa ra tay tuyệt đối là mười phần cân lượng. Nàng hỏi như vậy là có ý gì? Nếu như nàng phải, quan hệ giữa nàng cùng Hoàng Phượng người nào không biết, đây chẳng phải là gián tiếp thừa nhận nàng cùng Nặc Nhất Nhất cũng không thuần khiết, đây không phải tự tát vào mặt mình sao? Nhưng nếu như nàng nói không phải.... Vậy đơn giản chính là trợn mắt nói dối a!
Vốn là lửa cháy đến nơi, hết lần này tới lần khác bên cạnh còn có một kẻ không có mắt lửa cháy đổ thêm dầu, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt chỉ vào điện thoại nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Bạch Bạch, chị xem, tỷ tỷ hiện tại hoàn toàn biến thành loại hình chị thích, thật xinh đẹp nga, rất khốc nga!"
....... Nếu như ở ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc tuyệt đối không lưu tình chút nào mà một giày ném vào người Nặc cảnh quan, hết lần này tới lần khác lần này là ăn nhờ ở đậu, Lưu Bạch Ngọc trừng mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, thật đúng là tưởng mục mọi người cùng đẩy ngã a, thời khắc mấu chốt liền nhìn ra tình bạn rốt cuộc không bằng tình yêu!
Mẫn Văn vẫn ân nhẫn cuối cùng không nhịn được, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất: "Cái gì gọi là loại hình Bạch Ngọc thích?"
Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn nàng: "Lâu như vậy, chị cũng không biết Bạch Bạch thích quyến rũ sao?"
.....
"Nặc Nhất Nhất!"
Lưu Bạch Ngọc nhịn không được bạo phát, Hàn Nại nhìn nàng một cái: "Sáng sớm ồn ào cái gì, thân thể không khỏe."
....
Thân thể không khỏe? Lưu Bạch Ngọc quả thực cũng bị tức chết rồi, thu được hiệu quả bản thân mong muốn, Hàn Nại rốt cuộc là người tốt. Nàng săn sóc an ủi Lưu Bạch Ngọc: "Cô yên tâm, tỷ của tôi hiện tại sống rất tốt, thoát khỏi quá khứ rồi, còn bảo tôi chuyển lời đến cô."
"Nói cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc có một loại cảm giác càng bôi càng đen, Hàn Nại buông đôi đũa, mỉm cười: "Chuyện cô đáp ứng chị ấy, chị ấy đã làm xong rồi."
"Cô đáp ứng cô ta cái gì?"
Mẫn Văn thoáng cái nhìn về Lưu Bạch Ngọc, lửa ghen trong mắt gần như muốn cháy bừng, Nặc Nhất Nhất cũng kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Chị đáp ứng tỷ tỷ cái gì?"
Lưu Bạch Ngọc bị hỏi nói không ra lời, nửa ngày nàng nhìn Hàn Nại hỏi: "Tôi đáp ứng cô ta cái gì?".
Hàn Nại dùng khăn giấy lau tay, đạm đạm nhất tiếu: "Việc tư tôi không hỏi tới, Bạch Ngọc, cô còn muốn ăn bánh mì không?"
Lưu Bạch Ngọc: "....."
Mẫn Văn: "....."
Nặc Nhất Nhất: "...."
* * * * *
Mãi cho đến lúc ra khỏi nhà Hàn Nại, sắc mặt của Mẫn Văn đều không phải là tốt, vốn dĩ lúc đến còn lời thề son sắt tất cả đều bị chua xót khổ sở ép xuống, nàng là một người phi thường không biết che giấu cảm xúc, chỉ cần không vui, mặt kia liền kéo như đủ dài.
Lưu Bạch Ngọc lái xe có chút không nhịn được: "Cô đó là vẻ mặt gì? Đừng nói tôi cùng Hoàng Phượng không có gì, ngay cả có gì đó, cô bây giờ là thân phận gì, quản được sao?"
"Tôi có nói các người có cái gì sao? Cô gấp cái gì?, Yêu, tình cảm không sai a."
Mẫn Văn bĩu môi đánh trả, mặt kéo càng dài hơn, Lưu Bạch Ngọc nắm chặt tay lái, nhíu mày: "Cô còn nhìn không ra, Hàn Nại đây là đang trả thù tôi khi dễ Nặc Nhất Nhất."
"Khi dễ Nặc Nhất Nhất? Cô vì sao lại khi dễ em ấy?"
Mẫn Văn quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, lời này đã hỏi tới điểm mấu chốt, Lưu Bạch Ngọc nghẹn lời, đúng vậy, nàng vốn là muốn an ủi người khác, sáng sớm không có việc gì lại đi khi dễ người nào đó? Cái này được rồi, đem Hàn Nại chọc giận, biến hình trả thù nàng.
"Nếu không phải cô ngay thông báo cũng không báo một tiếng mà đến, tôi có thể trở nên không đúng mực như vậy sao?"
"Nếu như tôi nói trước cô sẽ không trốn tránh? Xảy ra vấn đề liền trách người khác, cô vẫn là học sinh tiểu học sao?"
"Cô nói ai? Cô cho rằng cô tốt đẹp hơn tôi chắc? Là ai nói hai người vào phòng khẳng định không làm chuyện tốt, nếu không phải cô không có việc gì nhìn vào giữa chân Nhất Nhất, có thể chọc giận Hàn Nại sao? Cô cho là cô ta thật sự giận tôi? Tôi cho cô biết, cô ta là giận cô, giận cô không có việc gì rình coi bảo bối nhà cô ta!"
Hai người cãi đến đỏ mặt tía tai, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lúc bất tri bất giác vẫn lọt vào cái bẫy của Hàn Nại.
Dù sao cũng là muốn vãn hồi tình cảm, Mẫn Văn không muốn đem tràng diện khiến cho quá cứng ngắc, nàng hòa hoãn tâm tình một chút, nhìn ngoài cửa sổ, mất mát hỏi: "Cô lúc nào thì thay đổi quan điểm thẩm mỹ rồi?"
Lưu Bạch Ngọc vỗ tay lái một cái thật mạnh: "Lại nữa rồi! Mẫn Văn, không phải tôi nói cô, cô có thể sửa đổi một chút tính chiếm hữu cực đoan đến biến thái của cô hay không? Cô mấy tuổi rồi? Tôi là búp bê của cô sao?"
"Ha ha, đã bắt đầu ghét bỏ tôi? Nói đến búp bê, tôi không thể không nói, thời tiểu học nếu không phải cô cắt mất tóc, vẽ khắp mặt búp bê của tôi, tôi có thể tìm cô tính sổ sao? Cô bây giờ còn nhắc đến, thú vị sao?"
"Ai u, trí nhớ này của cô, thời tiểu học mà cô cũng còn nhớ rõ? Cô có sĩ diện không?"
"Tôi thế nào không nhớ rõ, cô lúc nhỏ đã chiêu phong nhạ điệp tôi nhớ rõ! Nam sinh sơ trung tặng thịt dê xiên đến cửa nhà cô, cô lại còn ăn!"
"Cô cố ý sao? Có chịu để yên hay không? Cô nghĩ rằng tôi không nhớ rõ sao? Cái tên gì Triệu Tiểu Hoa, không phải còn tặng cô nơ con bướm? Cô sơ trung lúc đến kinh nguyệt lần đầu tiên dùng băng vệ sinh cũng là cô ta tặng!"
"Cô thật sự là hết chỗ nói rồi....."
Mẫn Văn tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên là tức giận đến không nhẹ, Lưu Bạch Ngọc mặt cũng đỏ bừng, hai người cứ như vậy giằng co chốc lát, Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được hai người đều cười ra tiếng
Còn trẻ vô tri làm chuyện nhi đồng, lúc đó thoạt nhìn thập phần phẫn nộ, hiện tại tuy rằng trong lúc lơ đảng còn có thể cải vả, nhưng kỷ niệm cùng hồi ức lại tràn ngập giữa hai người, không tự chủ trong lúc đó phá vỡ miếng băng mỏng, bức tường ngăn cách hai người thật lâu tựa hồ cũng theo đó tiêu trừ.
Dọc đường, hai người đều không nói gì thêm, nhưng một loại khí tức mập mờ kỳ diệu lại phiêu đãng giữa hai người.
Đến nhà, Lưu Bạch Ngọc dừng xe ở dưới lầu tiểu khu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mẫn Văn như cũ có chút do dự ngồi ở bên cạnh, khẽ cong khóe môi, nụ cười yêu mị.
Nụ cười này a...
Cho dù chết, Mẫn Văn cũng muốn chết ở trong lòng nàng.
Theo xuống xe, đến cửa, Lưu Bạch Ngọc mở cửa, nàng một tay chống tường, chặn trước cửa nhìn Mẫn Văn: "Tôi có cho cô theo vào sao?"
Mẫn Văn nhìn nàng, cười mị hoặc: "Tôi nghe nói cô bây giờ bắt đầu thích quyến rũ."
Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, chờ nàng nói tiếp. Mẫn Văn liếm môi, nhìn nàng: "Không biết tôi có đủ quyến rũ hay không?"
"Ha ha..."
Tiếng cười gãi vào nhân tâm, ánh mắt câu người, Lưu Bạch Ngọc đá rơi giày cao gót trên chân, câu cổ Mẫn Văn, kèm theo tiếng đóng cửa, đem nàng kéo vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.