Chương 99: Cái nồi này chúng ta không gánh
Lạt Tiêu
20/07/2021
“Cô Thương! Đây là nước cường toan! Có độc!”
Nước cường toan!
Thương Mẫn quỳ sụp xuống.
Là chất lỏng có tính ăn mòn mạnh hơn cả acid, không chỉ có thể ăn mòn hết mọi thứ mà còn có chất kịch động.
Thương Mẫn quay đầu lại, người hất nước cường toan đã bị vệ sĩ khống chế, cô nhìn vào ánh mắt đó, thấy gương mặt tái nhợt của của Thương Tuyết vẫn đang chìm trong sợ hãi.
“Gọi cấp cứu… gọi cấp cứu đi!” Thương Mẫn gào lên, cô quỳ xuống trước mặt Du Thẳng, lí trí chẳng còn nữa.
“Mẫn Mẫn..” Du Thẳng hao phí toàn bộ sức lực, vươn bàn tay của mình về hướng Thương Mẫn, vết thương sau gáy bị a-xít ăn mòn vẫn ê buốt. Anh ta chịu đựng đau đớn, một lòng chỉ muốn nói ra hết những lời trong lòng.
“Anh thật sự thích em..” Anh ta gẳn từng câu từng chữ, cố gắng nói rõ ràng: “Anh muốn bảo vệ em..”
“Du Thắng..” Cả người Thương Mẫn đều đang run rẩy, một câu nói cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Thắng đau đớn ở ngay trước mặt cô.
Đây là người đàn ông cô đã từng yêu năm năm, mặc dù anh ta đã lừa dối, phản bội cô nhưng cô chưa từng hận anh. Mà hôm nay, anh ta lại dùng tính mạng của mình chứng minh trái tim của anh ta dành cho cô là thật lòng.
“Sao anh lại ngốc như vậy…Vì cái gì anh lại chắn cho tôi!”
Sắc mặt Du Thẳng tái nhợt, cố gảng cười: “Em là con gái…Dung mạo bị hủy…Sẽ không xinh đẹp nữa…”
Anh vốn nghĩ thứ Thương Tuyết cầm trong tay chỉ là a-xit Sunfuric thông thường.
Nhưng anh cảm nhận trên đầu và sau lưng vô cùng đau đớn, cho dù anh không biết Aqua Regia là gì, nhưng anh đã biết nó có sức mạnh đến mức nào.
Vẫn may..Vẫn may, người chịu đau đớn không phải là Thương Mẫn.
Cô ấy sợ nhất là đau.
“Anh cố chịu đựng, sắp đến bệnh viện rồi. Bọn họ nhất định có thể cứu được anh..” Thương Mẫn không nhịn được nhìn vết thương trên người anh, máu thịt đã lẫn lộn không còn rõ ràng, khiến cô không thể đè nén được đau đớn ở trong lòng.
“Mẫn Mẫn..” Du Thằng duỗi ra tay trái, trên ngón áp út của anh ta đeo một chiếc nhãn kết hôn.
Hô hấp Thương Mẫn cứng lại.
Đây là chiếc nhẫn mà bọn họ cùng đi đến cửa hàng trang sức mua nhẫn kết hôn, Du Thẳng còn đặc biệt dặn dò khắc tên Thương Mẫn lên mặt chiếc nhẫn.
“Như vậy, em có thể vĩnh viễn…Vĩnh viễn nhớ đến anh..” Nụ cười trên khóe miệng Du Thắng trông thật rạng rỡ, nhưng hình ảnh này chỉ dừng lại một khắc, anh dần dần cúi đầu xuống đất, nhằm mắt lại.
“Du Thẳng…Du Thắng!” Thương Mẫn giống như phát điên gọi tên anh… “Du Thẳng.
Trong nháy mắt, Thương Tuyết không còn sức lực ngã xuống đất.
“Cứu người! Các người cứu anh ấy đi!” Thương Mẫn ra sức vùng vẫy, Trữ Trình ra sức giữ chặt lấy cô, không để cô tới gần Du Thẳng.
Đó là kịch độc, anh ta không thể để Thương Mẫn lại gặp nguy hiểm…
Lúc này xe cứu thương đã đến, nhân viên y bác sĩ mặc quần áo bảo hộ đỡ Du Thắng nằm lên cáng cứu thương.
Tay của anh ta buông thống xuống một cách tự nhiên, chiếc nhẫn trên tay cũng bị rơi trên mặt đất lăn một hồi lâu. Thương Mẫn khập khiễng hoảng loạn đuổi theo, ở dưới chân Thương Tuyết nhặt nó lên.
“Thương Mẫn…Chị thẳng rồi” Giọng nói của Thương Tuyết từ trên đỉnh đầu cô truyền tới, cô ta bị người mặc đồ đen áp chế lại, vẻ mặt đã sớm cam chịu số phận.
Thương Mẫn thật cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên, lau thật sạch sẽ không để trên đó tồn tại bụi bặm, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cô giữ chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, sâu thẳm trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, cô giơ tay lên, dường như muốn dùng toàn bộ sức lức của mình giáng một bạt tai lên mặt Thương Tuyết.
Thương Tuyết bị đánh một bạt tai, nhưng lại cười lạnh, trong mắt cô ta đều là nước mắt nhưng lại tươi cười độc ác vô cùng.
“Thương Mẫn, chị có biết không? Du Thắng vốn định sẽ ra nước ngoài. Vé máy bay anh ta cũng mua rồi, muốn ra nước ngoài để bắt đầu một cuộc sống mới, còn cho tôi sáu trăm triệu khuyên tôi không được đi tìm chị báo thù. Chị nói xem, vì sao anh ta không đi? Vì sao anh ta không đi? Chị rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể khiến cho anh ta ngay cả chết cũng không sợ?”
Cả người Thương Mẫn đều run rẩy, cô đưa ánh mắt nhìn sang cáng cứu thương bên kia, nhân viên bác sĩ đều không tiến hành phương án cấp cứu, mà chùm một mảnh vải trắng che kín thân thể của anh ta.
“Thương Mẫn, người nên chết phải là chị. Chị hại tôi, cũng hại Du Thắng. Ngày.
hôm nay, chị là người giẫm lên thi thể của anh ta, để xem chị còn có thể yên tâm thoải mái cùng một chỗ với Mâu nghiên nữa không? Một người đã yêu chị năm năm, một người đàn ông vì chị mà chết, sẽ khảm vào tâm trí chị khiến chị cả đời không thể nào quên, chị vĩnh viễn đừng mong có thể sống yên ổn!”
Thương Tuyết bật cười ha ha…Giống như đã phát rồ.
Thương Mãn tập tễnh đi tới chiếc cáng cứu thương mà Du Thắng nằm, khoảng cách rất gần nhưng sao lại giống như ngăn cách bởi Thiên Sơn Vạn Thủy.
Quá khứ từng chút từng chút lần nữa xuất hiện lại trước mắt cô, giống như chuyện xảy ra ở kiếp trước, lại giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Cuối cùng đợi được anh mang nước tới rồi” Đó là một buổi chiều, thiếu niên mười lăm tuổi cầm một chai nước suối, nụ cười đó rực rỡ biết bao, nụ cười đó ở trong lòng cô dần dần thay đổi thành màu đen trắng.
“Thương Mẫn, làm bạn gái của anh nhé” Mười bảy tuổi, anh cầm trong tay một bó hoa hồng, ánh mắt mong chờ, đó là một kỷ niệm sâu sắc trở thành ký ức vĩnh viễn không thể nào phai mờ.
“Mẫn Mẫn, chúng ta sẽ làm những nhà thiết kế áo cưới tài giỏi nhất trong nước, như vậy chúng ta có thể kể cho tất cả mọi người nghe về câu chuyện tình yêu của chúng ta”
“Mẫn Mẫn, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn đi, anh đã tích góp toàn bộ số tiền thưởng từ cuộc thi thiết kế, có sáu trăm triệu, chúng ta có thể đi Maldives hưởng tuần trăng mật”
“Mẫn Mẫn, em có nguyện ý bằng lòng gả cho anh làm v: “Mẫn Mẫn…Anh thực sự thích em, anh muốn bảo vệ em…”
“Mẫn Mẫn……….”
Thương Mẫn chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì bị nứt ra rồi, cô ho khan một trận, mức độ không nặng nhưng lồng ngực giống như đã vỡ nát, cuống họng có mùi tanh, cô bất chợt nôn ra một ngụm máu. Trước mắt tồi sầm, sau đó ngã xuống đất.
Có những thứ tựa như là cái gai trong lòng, đâm sâu vào trong máu thịt nhưng.
không thể nào rút được nó ra. Tựa như từ trước tới nay nó không hề tồn tại. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, mới phát hiện ra sự tồn tại của nó ở sâu trong lòng, có người mạnh mẽ rút lấy nó ra, lấy ra tất cả máu thịt khiến cho cả cơ thể lẫn trái tim giống như bị xé rách, cả người đầy thương tích…..
Nước cường toan!
Thương Mẫn quỳ sụp xuống.
Là chất lỏng có tính ăn mòn mạnh hơn cả acid, không chỉ có thể ăn mòn hết mọi thứ mà còn có chất kịch động.
Thương Mẫn quay đầu lại, người hất nước cường toan đã bị vệ sĩ khống chế, cô nhìn vào ánh mắt đó, thấy gương mặt tái nhợt của của Thương Tuyết vẫn đang chìm trong sợ hãi.
“Gọi cấp cứu… gọi cấp cứu đi!” Thương Mẫn gào lên, cô quỳ xuống trước mặt Du Thẳng, lí trí chẳng còn nữa.
“Mẫn Mẫn..” Du Thẳng hao phí toàn bộ sức lực, vươn bàn tay của mình về hướng Thương Mẫn, vết thương sau gáy bị a-xít ăn mòn vẫn ê buốt. Anh ta chịu đựng đau đớn, một lòng chỉ muốn nói ra hết những lời trong lòng.
“Anh thật sự thích em..” Anh ta gẳn từng câu từng chữ, cố gắng nói rõ ràng: “Anh muốn bảo vệ em..”
“Du Thắng..” Cả người Thương Mẫn đều đang run rẩy, một câu nói cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Thắng đau đớn ở ngay trước mặt cô.
Đây là người đàn ông cô đã từng yêu năm năm, mặc dù anh ta đã lừa dối, phản bội cô nhưng cô chưa từng hận anh. Mà hôm nay, anh ta lại dùng tính mạng của mình chứng minh trái tim của anh ta dành cho cô là thật lòng.
“Sao anh lại ngốc như vậy…Vì cái gì anh lại chắn cho tôi!”
Sắc mặt Du Thẳng tái nhợt, cố gảng cười: “Em là con gái…Dung mạo bị hủy…Sẽ không xinh đẹp nữa…”
Anh vốn nghĩ thứ Thương Tuyết cầm trong tay chỉ là a-xit Sunfuric thông thường.
Nhưng anh cảm nhận trên đầu và sau lưng vô cùng đau đớn, cho dù anh không biết Aqua Regia là gì, nhưng anh đã biết nó có sức mạnh đến mức nào.
Vẫn may..Vẫn may, người chịu đau đớn không phải là Thương Mẫn.
Cô ấy sợ nhất là đau.
“Anh cố chịu đựng, sắp đến bệnh viện rồi. Bọn họ nhất định có thể cứu được anh..” Thương Mẫn không nhịn được nhìn vết thương trên người anh, máu thịt đã lẫn lộn không còn rõ ràng, khiến cô không thể đè nén được đau đớn ở trong lòng.
“Mẫn Mẫn..” Du Thằng duỗi ra tay trái, trên ngón áp út của anh ta đeo một chiếc nhãn kết hôn.
Hô hấp Thương Mẫn cứng lại.
Đây là chiếc nhẫn mà bọn họ cùng đi đến cửa hàng trang sức mua nhẫn kết hôn, Du Thẳng còn đặc biệt dặn dò khắc tên Thương Mẫn lên mặt chiếc nhẫn.
“Như vậy, em có thể vĩnh viễn…Vĩnh viễn nhớ đến anh..” Nụ cười trên khóe miệng Du Thắng trông thật rạng rỡ, nhưng hình ảnh này chỉ dừng lại một khắc, anh dần dần cúi đầu xuống đất, nhằm mắt lại.
“Du Thẳng…Du Thắng!” Thương Mẫn giống như phát điên gọi tên anh… “Du Thẳng.
Trong nháy mắt, Thương Tuyết không còn sức lực ngã xuống đất.
“Cứu người! Các người cứu anh ấy đi!” Thương Mẫn ra sức vùng vẫy, Trữ Trình ra sức giữ chặt lấy cô, không để cô tới gần Du Thẳng.
Đó là kịch độc, anh ta không thể để Thương Mẫn lại gặp nguy hiểm…
Lúc này xe cứu thương đã đến, nhân viên y bác sĩ mặc quần áo bảo hộ đỡ Du Thắng nằm lên cáng cứu thương.
Tay của anh ta buông thống xuống một cách tự nhiên, chiếc nhẫn trên tay cũng bị rơi trên mặt đất lăn một hồi lâu. Thương Mẫn khập khiễng hoảng loạn đuổi theo, ở dưới chân Thương Tuyết nhặt nó lên.
“Thương Mẫn…Chị thẳng rồi” Giọng nói của Thương Tuyết từ trên đỉnh đầu cô truyền tới, cô ta bị người mặc đồ đen áp chế lại, vẻ mặt đã sớm cam chịu số phận.
Thương Mẫn thật cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên, lau thật sạch sẽ không để trên đó tồn tại bụi bặm, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cô giữ chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, sâu thẳm trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, cô giơ tay lên, dường như muốn dùng toàn bộ sức lức của mình giáng một bạt tai lên mặt Thương Tuyết.
Thương Tuyết bị đánh một bạt tai, nhưng lại cười lạnh, trong mắt cô ta đều là nước mắt nhưng lại tươi cười độc ác vô cùng.
“Thương Mẫn, chị có biết không? Du Thắng vốn định sẽ ra nước ngoài. Vé máy bay anh ta cũng mua rồi, muốn ra nước ngoài để bắt đầu một cuộc sống mới, còn cho tôi sáu trăm triệu khuyên tôi không được đi tìm chị báo thù. Chị nói xem, vì sao anh ta không đi? Vì sao anh ta không đi? Chị rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể khiến cho anh ta ngay cả chết cũng không sợ?”
Cả người Thương Mẫn đều run rẩy, cô đưa ánh mắt nhìn sang cáng cứu thương bên kia, nhân viên bác sĩ đều không tiến hành phương án cấp cứu, mà chùm một mảnh vải trắng che kín thân thể của anh ta.
“Thương Mẫn, người nên chết phải là chị. Chị hại tôi, cũng hại Du Thắng. Ngày.
hôm nay, chị là người giẫm lên thi thể của anh ta, để xem chị còn có thể yên tâm thoải mái cùng một chỗ với Mâu nghiên nữa không? Một người đã yêu chị năm năm, một người đàn ông vì chị mà chết, sẽ khảm vào tâm trí chị khiến chị cả đời không thể nào quên, chị vĩnh viễn đừng mong có thể sống yên ổn!”
Thương Tuyết bật cười ha ha…Giống như đã phát rồ.
Thương Mãn tập tễnh đi tới chiếc cáng cứu thương mà Du Thắng nằm, khoảng cách rất gần nhưng sao lại giống như ngăn cách bởi Thiên Sơn Vạn Thủy.
Quá khứ từng chút từng chút lần nữa xuất hiện lại trước mắt cô, giống như chuyện xảy ra ở kiếp trước, lại giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Cuối cùng đợi được anh mang nước tới rồi” Đó là một buổi chiều, thiếu niên mười lăm tuổi cầm một chai nước suối, nụ cười đó rực rỡ biết bao, nụ cười đó ở trong lòng cô dần dần thay đổi thành màu đen trắng.
“Thương Mẫn, làm bạn gái của anh nhé” Mười bảy tuổi, anh cầm trong tay một bó hoa hồng, ánh mắt mong chờ, đó là một kỷ niệm sâu sắc trở thành ký ức vĩnh viễn không thể nào phai mờ.
“Mẫn Mẫn, chúng ta sẽ làm những nhà thiết kế áo cưới tài giỏi nhất trong nước, như vậy chúng ta có thể kể cho tất cả mọi người nghe về câu chuyện tình yêu của chúng ta”
“Mẫn Mẫn, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn đi, anh đã tích góp toàn bộ số tiền thưởng từ cuộc thi thiết kế, có sáu trăm triệu, chúng ta có thể đi Maldives hưởng tuần trăng mật”
“Mẫn Mẫn, em có nguyện ý bằng lòng gả cho anh làm v: “Mẫn Mẫn…Anh thực sự thích em, anh muốn bảo vệ em…”
“Mẫn Mẫn……….”
Thương Mẫn chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì bị nứt ra rồi, cô ho khan một trận, mức độ không nặng nhưng lồng ngực giống như đã vỡ nát, cuống họng có mùi tanh, cô bất chợt nôn ra một ngụm máu. Trước mắt tồi sầm, sau đó ngã xuống đất.
Có những thứ tựa như là cái gai trong lòng, đâm sâu vào trong máu thịt nhưng.
không thể nào rút được nó ra. Tựa như từ trước tới nay nó không hề tồn tại. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, mới phát hiện ra sự tồn tại của nó ở sâu trong lòng, có người mạnh mẽ rút lấy nó ra, lấy ra tất cả máu thịt khiến cho cả cơ thể lẫn trái tim giống như bị xé rách, cả người đầy thương tích…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.