Chương 12
Lạt Tiêu
03/07/2021
“Bác trai!” Du Thắng cả kinh, vội đứng trước mặt Thương Mẫn: “Thương Mẫn không biết lựa lời mà nói, bác là người lớn, đừng nên so đo với cô ấy.”
“Ha.” Thương Mẫn ôm mặt, lau vết máu trên khóe miệng, cười khẩy: “Ba bị con nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à?”
“Mẫn, em đừng nói nữa.” Du Thắng ngăn cản cô.
“Tôi không cho phép anh gọi tôi như thế.” Thương Mẫn trừng mắt nhìn anh ta: “Vì anh không xứng.”
Du Thắng nhíu mày, vẻ mặt hơi tổn thương.
“Ui ya…” Thương Tuyết thấy Du Thắng lo lắng cho Thương Mẫn, thì ôm bụng mình, đau đớn rên rỉ: “Bụng của em… bụng của em đau quá…”
“Sao thế? Tuyết, bụng con làm sao? Đừng nói là vì lúc nãy Thương Mẫn đẩy con nên động thai nhé?” Triệu Nhã Liên sốt sắng chạy tới hỏi.
Động thai.
Thương Mẫn sửng sốt, cô nhìn chằm chằm bụng Thương Mẫn, không dám tin.
“Cô ta mang thai rồi?” Cô đang hỏi Du Thắng.
Du Thắng mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Tuyết nhà chúng ta đã mang thai được một tháng rồi, đây là cháu đích tôn nhà họ Du, nếu con bé có mệnh hệ gì, chúng ta làm sao gánh nổi trách nhiệm.” Triệu Nhã Liên bắt đầu khóc lóc.
“Chúng ta mau đưa con bé đến bệnh viện.” Thương Liên Thành phớt lờ Thương Mẫn, chỉ chú tâm vào người Thương Tuyết.
“Mẫn… Thương Mẫn.” Du Thắng cúi đầu nói: “Em cũng thấy rồi đó, Tuyết mang thai rồi, năm đời nhà anh đều là con một, ông bà nội và ba mẹ anh đều mong anh sớm sinh con nối dõi cho nhà họ Du, anh thật sự rất thích em, nhưng… anh không thể ép Tuyết bỏ đứa bé được, cũng không muốn người thân của anh phải thất vọng, nên anh xin lỗi… Là anh thiếu nợ em, anh sẽ bù đắp cho em ở phương diện khác, sau này, chúng ta vẫn sẽ là người một nhà…”
Vẫn sẽ là người một nhà? Thương Mẫn thật sự nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Anh ta vô liêm sỉ đến cỡ nào, mới có thể nói ra những lời nực cười như vậy? Chồng chưa cưới của cô, trở thành em rể cô, còn bảo cô hãy thản nhiên chấp nhận, đồng thời cam tâm tình nguyện chúc phúc cho họ?
“Anh Thần…” Thương Tuyết đã đi tới cửa, bỗng gọi vào trong: “Anh đi cùng em được không, Tuyết sợ lắm…”
“Du Thắng, cháu còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau qua đó đi.” Chu Thảo Yến cũng lên tiếng.
“Thương Mẫn…” Du Thắng khó xử nhìn cô.
“Cút!” Thương Mẫn nắm chặt mảnh váy cưới trong tay, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thương Liên Thành thấy Thương Mẫn vẫn ngồi dưới sàn, nên ra lệnh cho người giúp việc: “Mấy người nhốt cô cả vào phòng cho tôi, không được để nó chạy loạn, đến khi nào nó biết sai thì thôi.”
Mọi người vây quanh Thương Tuyết rồi đi ra ngoài, Thương Mẫn mất hết sức, ngồi bệch dưới sàn.
Vì cô kéo xé, nên váy cưới đã sớm không còn hình dạng, ngọc trai mà cô tỉ mỉ chọn lựa rơi tán loạn, làm cả căn phòng trở nên lộn xộn.
Hết rồi, mất hết rồi… cô đã không còn tình thân, tình yêu nào nữa.
Trong câu lạc bộ Nova.
Mâu Nghiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 10 giờ tối rồi, mà bên Thương Mẫn vẫn không có tin tức gì, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng không liên lạc được.
“Trữ Trình.’ Mâu Nghiên mất kiên nhẫn đi lên sân thượng: “Cô ấy đâu?”
“Từ khi cô ấy trở về nhà, hình như cô hai nhà họ Thương không được thoải mái, nên đã đưa tới bệnh viện, còn cô Thương vẫn đang ở trong nhà, xem ra, sau khi quay về, cô ấy thật sự đã chọc bọn họ rất tức giận.” Trữ Trình thành thật trả lời.
Cô vẫn đang ở trong nhà họ Thương? Mâu Nghiên chỉ nghe lọt một câu này.
“Cậu đi chuẩn bị xe đi.” Rồi Mâu Nghiên nhấc chân rời đi.
Thương Mẫn không hề chảy một giọt nước mắt.
Lúc mẹ cô còn sống từng nói với cô rằng, đừng nên khóc vô ích, giờ ở nhà họ Thương này, dù cô có khóc đến mù mắt cũng chẳng có ai đau lòng cho cô.
Người giúp việc trong nhà nhốt cô vào một căn phòng nhỏ ở tầng một, cô đã quen ở nơi này từ nhỏ đến lớn, dù là lúc nào, chỉ cần cô và Thương Tuyết tranh giành một thứ, thì cuối cùng chắc chắn người thắng sẽ là cô ta, tất cả người trong nhà đều nói ngon ngọt bảo cô nhường nhịn em gái, nhưng thật ra là đang thiên vị.
Nên chỉ cần Thương Tuyết khóc, thì chắc chắn cô sẽ bị phạt, rồi nhốt vào phòng tối này.
Lần này, Thương Mẫn vốn định dù bị nhốt ở đây tới chết cũng không cúi đầu nhận tội, nhưng…
Cô thật sự rất đói.
Nghe bụng mình kêu gào, Thương Mẫn rất bất đắc dĩ.
Hôm qua cô không ăn gì cả, mà chỉ uống một bụng rượu, hôm nay lại càng không được ăn uống, giờ cô sắp đói meo râu rồi, cô thật sự rất muốn quay về câu lạc bộ Nova, sớm biết thế này, cô nên ăn no bụng rồi hẵng quay về.
Nhưng Thương Mẫn cô không phải người ngồi chờ chết, bọn họ thật sự nghĩ rằng nhốt cô lại thì cô sẽ không còn cơ hội để phản kháng à?
Cô áp sát vào cửa, nghe thấy mấy người bên ngoài đang trò chuyện, nên rón rén đi tới cửa sổ ở phía sau, hai tấm lưới chống trộm ở cửa sổ này đã sớm bị cô động tay động chân rồi, cô nhẹ nhàng tháo nó xuống, rồi vóc dáng nhỏ nhắn của cô trèo lên cửa sổ, chui ra ngoài từ khe hở.
Bên ngoài nhà họ Thương, một chiếc xe Jeep màu đen đang đậu ở bên cạnh.
“Cậu hai, người nhà họ Thương vẫn chưa quay về, giờ anh vẫn muốn đi vào trong ư?” Trữ Trình tắt đèn xe hỏi.
Mâu Nghiên bước xuống xe, đang nghĩ nên nói thế nào trước mặt Thương Mẫn, thì nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ dưới bức tường rào ở gần đó.
“Không cần đâu.” Mâu Nghiên nhếch miệng cười, rồi nhấc chân đi qua đó.
“Ha.” Thương Mẫn ôm mặt, lau vết máu trên khóe miệng, cười khẩy: “Ba bị con nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à?”
“Mẫn, em đừng nói nữa.” Du Thắng ngăn cản cô.
“Tôi không cho phép anh gọi tôi như thế.” Thương Mẫn trừng mắt nhìn anh ta: “Vì anh không xứng.”
Du Thắng nhíu mày, vẻ mặt hơi tổn thương.
“Ui ya…” Thương Tuyết thấy Du Thắng lo lắng cho Thương Mẫn, thì ôm bụng mình, đau đớn rên rỉ: “Bụng của em… bụng của em đau quá…”
“Sao thế? Tuyết, bụng con làm sao? Đừng nói là vì lúc nãy Thương Mẫn đẩy con nên động thai nhé?” Triệu Nhã Liên sốt sắng chạy tới hỏi.
Động thai.
Thương Mẫn sửng sốt, cô nhìn chằm chằm bụng Thương Mẫn, không dám tin.
“Cô ta mang thai rồi?” Cô đang hỏi Du Thắng.
Du Thắng mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Tuyết nhà chúng ta đã mang thai được một tháng rồi, đây là cháu đích tôn nhà họ Du, nếu con bé có mệnh hệ gì, chúng ta làm sao gánh nổi trách nhiệm.” Triệu Nhã Liên bắt đầu khóc lóc.
“Chúng ta mau đưa con bé đến bệnh viện.” Thương Liên Thành phớt lờ Thương Mẫn, chỉ chú tâm vào người Thương Tuyết.
“Mẫn… Thương Mẫn.” Du Thắng cúi đầu nói: “Em cũng thấy rồi đó, Tuyết mang thai rồi, năm đời nhà anh đều là con một, ông bà nội và ba mẹ anh đều mong anh sớm sinh con nối dõi cho nhà họ Du, anh thật sự rất thích em, nhưng… anh không thể ép Tuyết bỏ đứa bé được, cũng không muốn người thân của anh phải thất vọng, nên anh xin lỗi… Là anh thiếu nợ em, anh sẽ bù đắp cho em ở phương diện khác, sau này, chúng ta vẫn sẽ là người một nhà…”
Vẫn sẽ là người một nhà? Thương Mẫn thật sự nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Anh ta vô liêm sỉ đến cỡ nào, mới có thể nói ra những lời nực cười như vậy? Chồng chưa cưới của cô, trở thành em rể cô, còn bảo cô hãy thản nhiên chấp nhận, đồng thời cam tâm tình nguyện chúc phúc cho họ?
“Anh Thần…” Thương Tuyết đã đi tới cửa, bỗng gọi vào trong: “Anh đi cùng em được không, Tuyết sợ lắm…”
“Du Thắng, cháu còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau qua đó đi.” Chu Thảo Yến cũng lên tiếng.
“Thương Mẫn…” Du Thắng khó xử nhìn cô.
“Cút!” Thương Mẫn nắm chặt mảnh váy cưới trong tay, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thương Liên Thành thấy Thương Mẫn vẫn ngồi dưới sàn, nên ra lệnh cho người giúp việc: “Mấy người nhốt cô cả vào phòng cho tôi, không được để nó chạy loạn, đến khi nào nó biết sai thì thôi.”
Mọi người vây quanh Thương Tuyết rồi đi ra ngoài, Thương Mẫn mất hết sức, ngồi bệch dưới sàn.
Vì cô kéo xé, nên váy cưới đã sớm không còn hình dạng, ngọc trai mà cô tỉ mỉ chọn lựa rơi tán loạn, làm cả căn phòng trở nên lộn xộn.
Hết rồi, mất hết rồi… cô đã không còn tình thân, tình yêu nào nữa.
Trong câu lạc bộ Nova.
Mâu Nghiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 10 giờ tối rồi, mà bên Thương Mẫn vẫn không có tin tức gì, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng không liên lạc được.
“Trữ Trình.’ Mâu Nghiên mất kiên nhẫn đi lên sân thượng: “Cô ấy đâu?”
“Từ khi cô ấy trở về nhà, hình như cô hai nhà họ Thương không được thoải mái, nên đã đưa tới bệnh viện, còn cô Thương vẫn đang ở trong nhà, xem ra, sau khi quay về, cô ấy thật sự đã chọc bọn họ rất tức giận.” Trữ Trình thành thật trả lời.
Cô vẫn đang ở trong nhà họ Thương? Mâu Nghiên chỉ nghe lọt một câu này.
“Cậu đi chuẩn bị xe đi.” Rồi Mâu Nghiên nhấc chân rời đi.
Thương Mẫn không hề chảy một giọt nước mắt.
Lúc mẹ cô còn sống từng nói với cô rằng, đừng nên khóc vô ích, giờ ở nhà họ Thương này, dù cô có khóc đến mù mắt cũng chẳng có ai đau lòng cho cô.
Người giúp việc trong nhà nhốt cô vào một căn phòng nhỏ ở tầng một, cô đã quen ở nơi này từ nhỏ đến lớn, dù là lúc nào, chỉ cần cô và Thương Tuyết tranh giành một thứ, thì cuối cùng chắc chắn người thắng sẽ là cô ta, tất cả người trong nhà đều nói ngon ngọt bảo cô nhường nhịn em gái, nhưng thật ra là đang thiên vị.
Nên chỉ cần Thương Tuyết khóc, thì chắc chắn cô sẽ bị phạt, rồi nhốt vào phòng tối này.
Lần này, Thương Mẫn vốn định dù bị nhốt ở đây tới chết cũng không cúi đầu nhận tội, nhưng…
Cô thật sự rất đói.
Nghe bụng mình kêu gào, Thương Mẫn rất bất đắc dĩ.
Hôm qua cô không ăn gì cả, mà chỉ uống một bụng rượu, hôm nay lại càng không được ăn uống, giờ cô sắp đói meo râu rồi, cô thật sự rất muốn quay về câu lạc bộ Nova, sớm biết thế này, cô nên ăn no bụng rồi hẵng quay về.
Nhưng Thương Mẫn cô không phải người ngồi chờ chết, bọn họ thật sự nghĩ rằng nhốt cô lại thì cô sẽ không còn cơ hội để phản kháng à?
Cô áp sát vào cửa, nghe thấy mấy người bên ngoài đang trò chuyện, nên rón rén đi tới cửa sổ ở phía sau, hai tấm lưới chống trộm ở cửa sổ này đã sớm bị cô động tay động chân rồi, cô nhẹ nhàng tháo nó xuống, rồi vóc dáng nhỏ nhắn của cô trèo lên cửa sổ, chui ra ngoài từ khe hở.
Bên ngoài nhà họ Thương, một chiếc xe Jeep màu đen đang đậu ở bên cạnh.
“Cậu hai, người nhà họ Thương vẫn chưa quay về, giờ anh vẫn muốn đi vào trong ư?” Trữ Trình tắt đèn xe hỏi.
Mâu Nghiên bước xuống xe, đang nghĩ nên nói thế nào trước mặt Thương Mẫn, thì nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ dưới bức tường rào ở gần đó.
“Không cần đâu.” Mâu Nghiên nhếch miệng cười, rồi nhấc chân đi qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.