Chương 167
Lạt Tiêu
05/08/2021
“Xem ra là tôi đã xem thường cô rồi?”
Thương Mẫn không hiểu ý tứ của ông ta, Mâu Khải tới đây thì có liên quan gì tới cô chứ?
“Kêu nó vào đây.” Mâu Chí Tình lên tiếng nói.
Âm thanh xe lăn lướt trên mặt đất chậm rãi tiến vào, Thương Mẫn quay đầu lại, Mâu Khải vẫn mặc áo len cao cổ, bộ dạng nhẹ nhàng, trên mặt có nụ cười ấm áp, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẻ khẩn trương trong đôi mắt đã được thả lỏng.
“Con chào ba.” Mâu Khải cung kính đẩy xe lăn đến gần bọn họ: “Con nghe nói là ba với chú Mạc cố ý tổ chức tiệc cho nhà thiết kế mới của chúng ta trong phòng trà, không khỏi làm cho những người khác cảm thấy bất bình trong lòng, bọn họ tự tác chủ trương nên cũng dẫn theo những nhà thiết kế ở gần đây đến biệt thự tổ chức tiệc một phen, ba xem xem ba có cần phải đi qua đó nói chuyện một chút không?”
Mâu Chí Tình nhìn chằm chằm vào Mâu Khải một hồi lâu, cuối cùng lại cười một tiếng: “Con làm việc luôn rất chu đáo, ba rất yên tâm, ba không đi qua đó góp vui với người trẻ tuổi bọn con được.”
“Nếu đã như thế…” Con mắt của Mâu Khải dừng ở trên người Thương Mẫn: “Thằng nhóc kia vẫn còn đang chờ Thương Mẫn trở về công ty, con cũng tiện đường, con sẽ dẫn cô ấy đi luôn.”
“Gấp như vậy à, con cảm thấy là ba sẽ làm gì cô bé này?” Mâu Chí Tình chất vấn Mâu Khải.
Nụ cười ở trên mặt của Mâu Khải dần dần trở thành ảm đạm, bầu không khí lập tức khẩn trương.
“Chỉ là một còn nhóc đến đây uống trà với ông già này, vậy mà lại làm cho con vội vàng chạy đến đây giải vây cho cô ta?” Mâu Chí Tình nói, chậm rãi cầm ly lên.
“Chắc là bọn con cảm thấy vết sẹo lành rồi quên mất đau đớn, muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ông cụ này chứ gì.”
Mâu Khải không trả lời lại, Mâu Chí Tình muốn đặt tách trà lên bên miệng, mà lúc này Thương Mẫn nhanh tay lẹ mắt buông tay ra ngăn cản Mâu Chí Tình uống trà.
“Làm càn!” Hành động vô lý của Thương Mẫn đã chọc giận Mâu Chí Tình, ông ta đập tách trà lên bàn, trợn mắt nhìn cô.
“Ba!” Trái tim của Mâu Khải nhảy lên đến cổ họng, Thương Mẫn cũng thật lớn gan, lúc này mà lại dám chọc giận ông ấy, không phải là cô muốn có tội đó chứ?
“Chủ tịch, ngài hiểu lầm Khải gia rồi.” Tay của Thương Mẫn có hơi phát run, nhưng mà vẫn nói: “Khải gia không phải đến đây để giải vây cho tôi đâu, mà là đến đây để cứu ngài.”
Đôi mắt của Mâu Chí Tình tối sầm lại, dường như là ông ta biết cái gì đó, tập trung nhìn vào ly trà trước mặt.
Thương Mẫn cầm ly trà kia lên đổ ly trà vào trong bể nước, chỉ nhìn thấy con rùa nhỏ sôi trào trong nước một chút, chẳng được bao lâu thân thể đã không động đậy.
“Cô…” sắc mặt của Mâu Chí Tình trắng bệch.
Mâu Khải lại kinh ngạc nói không nên lời.
“Cô đã làm cái gì?” Mâu Chí Tình chỉ vào Thương Mẫn.
Thương Mẫn cười cười, cô lấy chiếc nhẫn ở trên tay xuống vặn một cái, cái nắp không dễ phát hiện ở phía trên viên đá quý được cô mở ra, lộ ra cấu trúc trống ở bên trong.
“Potassium, một chút độc nhỏ.” Thương Mẫn cười cười.
Lời này vừa mới nói ra, thân thể của Mâu Khải run lên.
Potassium, đây chính là kịch độc, nếu như không cẩn thận hít vào mũi hoặc là uống nhầm một chút thì đều sẽ mất mạng, ông cụ vẫn luôn chú ý cẩn thận, ngày hôm nay vậy mà lại bị Thương Mẫn gài bẫy.
“Cô muốn hại tôi?” Mâu Chí Tình mở to mắt trừng cô, thậm chí trong lòng còn có hơi sợ hãi.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là ông ta đã uống ly trà này, cho dù đến lúc đó Châu Phúc có thể bắt cô thì ông ta cũng đã mất mạng, cục diện đã thất bại hoàn toàn.
“Tôi đã nói rồi, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho ông, chắc là ông cũng muốn nhận được nó, tôi chuẩn bị quà cho ông đương nhiên cũng sẽ không kém mới đúng.” Trên mặt của Thương Mẫn là nụ cười nhạt: “Giống như ngài đã nói, con cháu không có tay nghề gì chỉ thích đùa nghịch trí thông minh một chút, có đều tôi là một người thanh niên chính trực, rất ghét cái ác, nhất là những người đã từng hãm hại tôi, tôi nhất định phải báo mối thù này.”
“Châu Phúc!” Mâu Chí Tình gọi một tiếng.
Châu Phúc lập tức dẫn người tới bao vây phòng trà chật như nêm cối.
“Dám ra tay với tôi, cô cảm thấy ngày hôm nay cô có thể bước ra khỏi căn phòng này được?” Mâu Chí Tình nổi giận.
Chưa từng có người nào dám đối xử với ông ta như vậy, ông ta đã sống hơn sáu mươi năm, vậy mà ngày hôm nay lại thất bại trong tay của một cô nhóc
Thương Mẫn nhìn đám người hùng hùng hổ hổ, cô không khỏi khẩn trương, nhưng mà vẫn không để lộ ra bên ngoài.
Thương Mẫn không hiểu ý tứ của ông ta, Mâu Khải tới đây thì có liên quan gì tới cô chứ?
“Kêu nó vào đây.” Mâu Chí Tình lên tiếng nói.
Âm thanh xe lăn lướt trên mặt đất chậm rãi tiến vào, Thương Mẫn quay đầu lại, Mâu Khải vẫn mặc áo len cao cổ, bộ dạng nhẹ nhàng, trên mặt có nụ cười ấm áp, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẻ khẩn trương trong đôi mắt đã được thả lỏng.
“Con chào ba.” Mâu Khải cung kính đẩy xe lăn đến gần bọn họ: “Con nghe nói là ba với chú Mạc cố ý tổ chức tiệc cho nhà thiết kế mới của chúng ta trong phòng trà, không khỏi làm cho những người khác cảm thấy bất bình trong lòng, bọn họ tự tác chủ trương nên cũng dẫn theo những nhà thiết kế ở gần đây đến biệt thự tổ chức tiệc một phen, ba xem xem ba có cần phải đi qua đó nói chuyện một chút không?”
Mâu Chí Tình nhìn chằm chằm vào Mâu Khải một hồi lâu, cuối cùng lại cười một tiếng: “Con làm việc luôn rất chu đáo, ba rất yên tâm, ba không đi qua đó góp vui với người trẻ tuổi bọn con được.”
“Nếu đã như thế…” Con mắt của Mâu Khải dừng ở trên người Thương Mẫn: “Thằng nhóc kia vẫn còn đang chờ Thương Mẫn trở về công ty, con cũng tiện đường, con sẽ dẫn cô ấy đi luôn.”
“Gấp như vậy à, con cảm thấy là ba sẽ làm gì cô bé này?” Mâu Chí Tình chất vấn Mâu Khải.
Nụ cười ở trên mặt của Mâu Khải dần dần trở thành ảm đạm, bầu không khí lập tức khẩn trương.
“Chỉ là một còn nhóc đến đây uống trà với ông già này, vậy mà lại làm cho con vội vàng chạy đến đây giải vây cho cô ta?” Mâu Chí Tình nói, chậm rãi cầm ly lên.
“Chắc là bọn con cảm thấy vết sẹo lành rồi quên mất đau đớn, muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ông cụ này chứ gì.”
Mâu Khải không trả lời lại, Mâu Chí Tình muốn đặt tách trà lên bên miệng, mà lúc này Thương Mẫn nhanh tay lẹ mắt buông tay ra ngăn cản Mâu Chí Tình uống trà.
“Làm càn!” Hành động vô lý của Thương Mẫn đã chọc giận Mâu Chí Tình, ông ta đập tách trà lên bàn, trợn mắt nhìn cô.
“Ba!” Trái tim của Mâu Khải nhảy lên đến cổ họng, Thương Mẫn cũng thật lớn gan, lúc này mà lại dám chọc giận ông ấy, không phải là cô muốn có tội đó chứ?
“Chủ tịch, ngài hiểu lầm Khải gia rồi.” Tay của Thương Mẫn có hơi phát run, nhưng mà vẫn nói: “Khải gia không phải đến đây để giải vây cho tôi đâu, mà là đến đây để cứu ngài.”
Đôi mắt của Mâu Chí Tình tối sầm lại, dường như là ông ta biết cái gì đó, tập trung nhìn vào ly trà trước mặt.
Thương Mẫn cầm ly trà kia lên đổ ly trà vào trong bể nước, chỉ nhìn thấy con rùa nhỏ sôi trào trong nước một chút, chẳng được bao lâu thân thể đã không động đậy.
“Cô…” sắc mặt của Mâu Chí Tình trắng bệch.
Mâu Khải lại kinh ngạc nói không nên lời.
“Cô đã làm cái gì?” Mâu Chí Tình chỉ vào Thương Mẫn.
Thương Mẫn cười cười, cô lấy chiếc nhẫn ở trên tay xuống vặn một cái, cái nắp không dễ phát hiện ở phía trên viên đá quý được cô mở ra, lộ ra cấu trúc trống ở bên trong.
“Potassium, một chút độc nhỏ.” Thương Mẫn cười cười.
Lời này vừa mới nói ra, thân thể của Mâu Khải run lên.
Potassium, đây chính là kịch độc, nếu như không cẩn thận hít vào mũi hoặc là uống nhầm một chút thì đều sẽ mất mạng, ông cụ vẫn luôn chú ý cẩn thận, ngày hôm nay vậy mà lại bị Thương Mẫn gài bẫy.
“Cô muốn hại tôi?” Mâu Chí Tình mở to mắt trừng cô, thậm chí trong lòng còn có hơi sợ hãi.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là ông ta đã uống ly trà này, cho dù đến lúc đó Châu Phúc có thể bắt cô thì ông ta cũng đã mất mạng, cục diện đã thất bại hoàn toàn.
“Tôi đã nói rồi, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho ông, chắc là ông cũng muốn nhận được nó, tôi chuẩn bị quà cho ông đương nhiên cũng sẽ không kém mới đúng.” Trên mặt của Thương Mẫn là nụ cười nhạt: “Giống như ngài đã nói, con cháu không có tay nghề gì chỉ thích đùa nghịch trí thông minh một chút, có đều tôi là một người thanh niên chính trực, rất ghét cái ác, nhất là những người đã từng hãm hại tôi, tôi nhất định phải báo mối thù này.”
“Châu Phúc!” Mâu Chí Tình gọi một tiếng.
Châu Phúc lập tức dẫn người tới bao vây phòng trà chật như nêm cối.
“Dám ra tay với tôi, cô cảm thấy ngày hôm nay cô có thể bước ra khỏi căn phòng này được?” Mâu Chí Tình nổi giận.
Chưa từng có người nào dám đối xử với ông ta như vậy, ông ta đã sống hơn sáu mươi năm, vậy mà ngày hôm nay lại thất bại trong tay của một cô nhóc
Thương Mẫn nhìn đám người hùng hùng hổ hổ, cô không khỏi khẩn trương, nhưng mà vẫn không để lộ ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.