Chương 212
Lạt Tiêu
15/08/2021
“Đây là cuộc thi, cô cho rằng đang chơi đùa sao? Tất cả mọi người đang chờ một mình cô!” Người phụ trách không cho sắc mặt tốt: “Nếu như lần sau trễ nữa, cô cũng không cần thi đấu nữa.”
“Được, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.” Thương Mẫn tất cung tất kính như cũ. Dù sao lần này đúng là vấn đề của các cô, nếu như trêu chọc làm người ta không cao hứng, quả thật hủy bỏ tư cách tranh tài của cô cũng không nhất định.
“Hung dữ cái gì chứ!” Tô Huệ Phi không nhìn nổi dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của người phụ trách đối với Thương Mẫn, đang muốn phản bác, lại thấy được ánh mắt cảnh cáo của Thương Mẫn.
Thương Mẫn ho nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Chấp tiến vào phòng chờ, mang theo Tô Huệ Phi đi đến bàn tiệc của nhà thiết kế.
“Thái độ gì mà thật là…” Tô Huệ Phi không nhịn được lầm bầm.
“Vừa rồi cậu đi đâu?” Bước chân của Thương Mẫn hơi dừng lại.
“À, tớ…” Tô Huệ Phi sửng sốt một chút: “Vừa rồi tớ thấy một bà ngã ở trên đường, liền đi qua giúp đỡ một chút…”
“Người kia đâu?” Thương Mẫn hỏi cô ta: “Đã đưa đi bệnh viện chưa?”
“Không có… Tớ không nghe hiểu lời bà ta nói, lúc gọi người đến, bà ta đã không có ở đó.” Tô Huệ Phi thành thật trả lời cô.
“Cậu có phải ngốc hay không?” Sự lo lắng vừa rồi không tìm thấy Tô Huệ Phi lập tức liền biến thành sự tức giận: “Nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác ngã xuống ở ngay trước mặt cậu, nơi người đến người đi, chỉ có cậu mới có thể đỡ được bà ta? Nếu như cậu có thể nghe hiểu lời bà ta nói, bà ta muốn cậu đưa bà ta về nhà, cậu cũng đưa?”
“Tớ… Tớ không thể thấy chết không cứu.” Tô Huệ Phi nói chuyện không có sức lực gì cả.
“Thấy chết không cứu? Người kia đâu?” Thương Mẫn chất vấn cô ta.
“Cậu cũng biết Jason sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu là trợ lý của tớ, cũng ở bên trong sự tính toán của anh ta, cậu làm việc không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút sao? Hôm nay làm trễ chuyện thi đấu chỉ là việc nhỏ, nếu như xảy ra chuyện khác, cậu bảo tớ phải xử lý làm sao?”
Tô Huệ Phi cúi thấp đầu xuống, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Nhiều năm như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thương Mẫn đều không nói một câu nặng lời nào với cô, nhưng hôm nay…
Thương Mẫn ngồi xuống trên vị trí của mình.
Đã đến phiên của Bạch Chấp. Lần này, tác phẩm của cô là một chiếc áo dài theo phong cách cuối nhà Thanh, đầu thời Trung Hoa dân quốc, thời gian càng dài hơn so với chiếc sườn xám trước đó của Mạnh Kha, hoạ tiết rồng đen được thêu trên nền tím, tăng thêm khí chất cao quý mà gương mặt lạnh lùng của Bạch Chấp vốn mang theo, Thương Mẫn phảng phất như nhìn thấy khí phách hiên ngang của vị quân vương thời trẻ, từng bước đi tới, đều là là lịch sử tao nhã của quá khứ.
Quạt giấy trong tay Bạch Chấp hơi lay động, nhếch miệng lên, trong tươi cười mang theo mị lực không cho phép cự tuyệt, Thương Mẫn phóng tầm mắt nhìn tới, không ít người xem nữ đã sớm bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Chấp thuận lợi đi đến toàn trường, kiện áo dài này của Thương Mẫn thu được sự nhất trí khen ngợi của ban giám khảo, thuận lợi tiến vào vòng thứ ba.
Thương Mẫn thả lòng, thở ra một hơi, nhưng cô biết, càng về sau, cạnh tranh liền sẽ càng tàn khốc, Mạc Hậu không phải người ngu, chắc chắn cô ta biết cô muốn lợi dụng cuộc thi đấu thời trang này để khiến danh tiếng vang xa, cho nên, nhất định cô ta sẽ đem hết khả năng, không để cô toại nguyện.
Gió tuyết vẫn chưa ngừng, xuống xe đi vào khách sạn, Thương Mẫn mang theo một thân ý lạnh, cô vỗ vỗ bông tuyết trên đầu bị gió thổi đến, nhìn thấy Mâu Nghiên ở đối diện đi tới về phía cô.
“Hừ.” Thương Mẫn liếc mắt, môn thần sao? Ngày ngày canh giữ ở cửa, khách sạn cho anh tiền boa muốn anh tới làm bảo vệ sao?
Bước chân của Mâu Nghiên tựa hồ có chút do dự, lề mề hồi lâu mới đi đến bên cạnh cô, Thương Mẫn lại nghiêng đầu, cho anh một cái mặt lạnh.
“Thương Mẫn.” Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, Thương Mẫn quay đầu lại xem xét, Tiêu Song đỡ Mâu Khải giống như cũng vừa từ bên ngoài tiến đến.
“Ngài Khải?” Thương Mẫn dừng lại.
“Được, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.” Thương Mẫn tất cung tất kính như cũ. Dù sao lần này đúng là vấn đề của các cô, nếu như trêu chọc làm người ta không cao hứng, quả thật hủy bỏ tư cách tranh tài của cô cũng không nhất định.
“Hung dữ cái gì chứ!” Tô Huệ Phi không nhìn nổi dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của người phụ trách đối với Thương Mẫn, đang muốn phản bác, lại thấy được ánh mắt cảnh cáo của Thương Mẫn.
Thương Mẫn ho nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Chấp tiến vào phòng chờ, mang theo Tô Huệ Phi đi đến bàn tiệc của nhà thiết kế.
“Thái độ gì mà thật là…” Tô Huệ Phi không nhịn được lầm bầm.
“Vừa rồi cậu đi đâu?” Bước chân của Thương Mẫn hơi dừng lại.
“À, tớ…” Tô Huệ Phi sửng sốt một chút: “Vừa rồi tớ thấy một bà ngã ở trên đường, liền đi qua giúp đỡ một chút…”
“Người kia đâu?” Thương Mẫn hỏi cô ta: “Đã đưa đi bệnh viện chưa?”
“Không có… Tớ không nghe hiểu lời bà ta nói, lúc gọi người đến, bà ta đã không có ở đó.” Tô Huệ Phi thành thật trả lời cô.
“Cậu có phải ngốc hay không?” Sự lo lắng vừa rồi không tìm thấy Tô Huệ Phi lập tức liền biến thành sự tức giận: “Nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác ngã xuống ở ngay trước mặt cậu, nơi người đến người đi, chỉ có cậu mới có thể đỡ được bà ta? Nếu như cậu có thể nghe hiểu lời bà ta nói, bà ta muốn cậu đưa bà ta về nhà, cậu cũng đưa?”
“Tớ… Tớ không thể thấy chết không cứu.” Tô Huệ Phi nói chuyện không có sức lực gì cả.
“Thấy chết không cứu? Người kia đâu?” Thương Mẫn chất vấn cô ta.
“Cậu cũng biết Jason sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu là trợ lý của tớ, cũng ở bên trong sự tính toán của anh ta, cậu làm việc không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút sao? Hôm nay làm trễ chuyện thi đấu chỉ là việc nhỏ, nếu như xảy ra chuyện khác, cậu bảo tớ phải xử lý làm sao?”
Tô Huệ Phi cúi thấp đầu xuống, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Nhiều năm như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thương Mẫn đều không nói một câu nặng lời nào với cô, nhưng hôm nay…
Thương Mẫn ngồi xuống trên vị trí của mình.
Đã đến phiên của Bạch Chấp. Lần này, tác phẩm của cô là một chiếc áo dài theo phong cách cuối nhà Thanh, đầu thời Trung Hoa dân quốc, thời gian càng dài hơn so với chiếc sườn xám trước đó của Mạnh Kha, hoạ tiết rồng đen được thêu trên nền tím, tăng thêm khí chất cao quý mà gương mặt lạnh lùng của Bạch Chấp vốn mang theo, Thương Mẫn phảng phất như nhìn thấy khí phách hiên ngang của vị quân vương thời trẻ, từng bước đi tới, đều là là lịch sử tao nhã của quá khứ.
Quạt giấy trong tay Bạch Chấp hơi lay động, nhếch miệng lên, trong tươi cười mang theo mị lực không cho phép cự tuyệt, Thương Mẫn phóng tầm mắt nhìn tới, không ít người xem nữ đã sớm bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Chấp thuận lợi đi đến toàn trường, kiện áo dài này của Thương Mẫn thu được sự nhất trí khen ngợi của ban giám khảo, thuận lợi tiến vào vòng thứ ba.
Thương Mẫn thả lòng, thở ra một hơi, nhưng cô biết, càng về sau, cạnh tranh liền sẽ càng tàn khốc, Mạc Hậu không phải người ngu, chắc chắn cô ta biết cô muốn lợi dụng cuộc thi đấu thời trang này để khiến danh tiếng vang xa, cho nên, nhất định cô ta sẽ đem hết khả năng, không để cô toại nguyện.
Gió tuyết vẫn chưa ngừng, xuống xe đi vào khách sạn, Thương Mẫn mang theo một thân ý lạnh, cô vỗ vỗ bông tuyết trên đầu bị gió thổi đến, nhìn thấy Mâu Nghiên ở đối diện đi tới về phía cô.
“Hừ.” Thương Mẫn liếc mắt, môn thần sao? Ngày ngày canh giữ ở cửa, khách sạn cho anh tiền boa muốn anh tới làm bảo vệ sao?
Bước chân của Mâu Nghiên tựa hồ có chút do dự, lề mề hồi lâu mới đi đến bên cạnh cô, Thương Mẫn lại nghiêng đầu, cho anh một cái mặt lạnh.
“Thương Mẫn.” Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, Thương Mẫn quay đầu lại xem xét, Tiêu Song đỡ Mâu Khải giống như cũng vừa từ bên ngoài tiến đến.
“Ngài Khải?” Thương Mẫn dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.