Chương 229
Lạt Tiêu
20/08/2021
Cô không dám chìm vào giấc ngủ, bởi vì cô sợ khi cô nhắm mắt lại Du Thắng sẽ đi vào cõi mộng của cô, khiến cô nghĩ đi nghĩ lại về việc anh đã chết trước mặt cô như thế nào. Nhưng ngay cả khi cô mở mắt ra, quá khứ, ngọt ngào hay đau thương, nó cũng diễn ra trước mặt cô như một bộ phim, cô chạy không được, trốn cũng chẳng xong.
Thương Mẫn thở ra một hơi dài, buộc mình phải quay trở lại thực tại.
Du Thắng chết rồi, cô không thể thay đổi được cái kết này, nhưng bây giờ, chuyện xảy ra trước mắt là Mạc Hậu đang từng bước ép cô, vốn dĩ cô còn hy vọng vào Mâu Nghiên, nhưng bây giờ …
Anh ta còn có nghiệp lớn phải hoàn thành, cho nên thù của cô vẫn nên để bản thân tự mình báo.
Một đêm không ngủ.
Thương Mẫn mang theo hai mắt quần thâm đi theo Tô Huệ Phi xuống lầu ăn sáng, tùy tiện lầy một ít đồ ăn, chọn một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhưng mà trùng hợp làm sao khi mông cô vừa chạm ghế thì đã nghe thấy giọng Mạc Hậu vang lên.
“Đây là vị trí của tôi.”
Thương Mẫn nâng mắt lên, Mạc Hậu ở cuối bàn ăn, theo sau là Chu Lâm và Mộ San, vênh váo tự đắc nhìn chằm chằm cô.
Thương Mẫn nhìn thoáng qua mặt bàn, quả nhiên thấy trên bàn có một ly sữa, cô đứng dậy cầm đĩa cơm chuẩn bị đi.
“Không cần đi.” Mạc Hậu cười, nháy mắt với Chu Lâm và Mộ San phía sau, rất hào phóng ngồi xuống đối diện Thương Mẫn.
Tô Huệ Phi định bưng dĩa ăn đi tới nhưng Chu Lâm và Mộ San một trái một phải ngăn cô lại, Tô Huệ Phi không có cách nào chỉ có thể phải đi sang bàn khác, nhường bàn kia lại cho hai người Thương Mẫn và Mạc Hậu.
Thương Mẫn không có từ chối, cô đặt dĩa ăn xuống bàn ăn rồi ngồi xuống.
“Nghe nói gần đây cô cãi nhau với Mâu Nghiên?” Giọng của Mạc Hậu không lớn, chỉ đủ để cho Thương Mẫn nghe rõ.
“Tin tức của cô cũng nhanh đấy chứ, cô có gắn camera trong phòng Mâu Nghiên à?” Thương Mẫn không nhìn cô, nhét thức ăn vào miệng.
“Tôi cũng không có nhàm chán như vậy đâu.” Mạc Hậu cười cười, ưu nhã đưa một miếng bông cải xanh nhỏ vào miệng mình: “Nhưng mà, tình cảm hai người bắt hòa, với tôi mà nói thì là một chuyện đáng mừng, đương nhiên phải chú ý một chút.”
Thương Mẫn cười lạnh, cô tập trung ăn không để máy lời nói của Mạc Hậu vào lòng.
“À, đúng rồi, tôi còn chưa có chúc mừng cô đã lọt vào vòng thứ ba của cuộc thi đó. Hai mươi nhà thiết kế của tập đoàn Đạt Phan đã loại hết năm người, ngay cả Lưu Tử Vi cũng bị loại, cô hẳn là rất đắc ý đi.”
Mạc Hậu mang vẻ mặt nhu hòa nhìn cô chằm chằm.
“Đều là vì Đạt Phan, mặc kệ là ai đi đến cuối cùng đều đáng được chúc mừng.” Thương Mẫn không cho là đúng.
“Cô đúng là may mắn mà.” Mạc Hậu không rõ ràng nói một câu như vậy.
Không chỉ là cô mà hai người bên cạnh cũng chúc phúc cho cô.
Cô vẫn không dám hành động rõ ràng, không muốn để lại bằng chứng chống lại mình.
Người dọn dẹp vệ sinh kia vốn là đặc biệt chuẩn bị cho Tô Huệ Phi, chỉ cần Tô Huệ Phi dìu vào phòng nghỉ, cô có thể khiến Tô Huệ Phi biến mắt khỏi thế giới, nhưng cố tình …
Trên sân diễn ở Milan, sự xuất hiện của một người quét dọn nước R thật sự rất đáng ngờ, cho nên cô cố ý tìm một người nước ngoài, cô đâu ngờ Tô Huệ Phi, một tên ngốc không hiểu tiếng Anh, mới vuột khỏi tay cô.
Thương Mẫn không đáp lại cô.
“Nhưng mà, tôi nghĩ may mắn của cô chắc cũng sắp hết rồi.” Mạc Hậu ẩn ý nói một câu: “Đôi khi, không phải là cô cố gắng là có thể thay đổi sự thật, bên cạnh cô còn có nhiều người như vậy, nếu không một lòng với cô thì cô có năng lực gây nên sóng gió gì chứ?”
Đôi đũa của Thương Mẫn dừng lại.
Thương Mẫn thở ra một hơi dài, buộc mình phải quay trở lại thực tại.
Du Thắng chết rồi, cô không thể thay đổi được cái kết này, nhưng bây giờ, chuyện xảy ra trước mắt là Mạc Hậu đang từng bước ép cô, vốn dĩ cô còn hy vọng vào Mâu Nghiên, nhưng bây giờ …
Anh ta còn có nghiệp lớn phải hoàn thành, cho nên thù của cô vẫn nên để bản thân tự mình báo.
Một đêm không ngủ.
Thương Mẫn mang theo hai mắt quần thâm đi theo Tô Huệ Phi xuống lầu ăn sáng, tùy tiện lầy một ít đồ ăn, chọn một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhưng mà trùng hợp làm sao khi mông cô vừa chạm ghế thì đã nghe thấy giọng Mạc Hậu vang lên.
“Đây là vị trí của tôi.”
Thương Mẫn nâng mắt lên, Mạc Hậu ở cuối bàn ăn, theo sau là Chu Lâm và Mộ San, vênh váo tự đắc nhìn chằm chằm cô.
Thương Mẫn nhìn thoáng qua mặt bàn, quả nhiên thấy trên bàn có một ly sữa, cô đứng dậy cầm đĩa cơm chuẩn bị đi.
“Không cần đi.” Mạc Hậu cười, nháy mắt với Chu Lâm và Mộ San phía sau, rất hào phóng ngồi xuống đối diện Thương Mẫn.
Tô Huệ Phi định bưng dĩa ăn đi tới nhưng Chu Lâm và Mộ San một trái một phải ngăn cô lại, Tô Huệ Phi không có cách nào chỉ có thể phải đi sang bàn khác, nhường bàn kia lại cho hai người Thương Mẫn và Mạc Hậu.
Thương Mẫn không có từ chối, cô đặt dĩa ăn xuống bàn ăn rồi ngồi xuống.
“Nghe nói gần đây cô cãi nhau với Mâu Nghiên?” Giọng của Mạc Hậu không lớn, chỉ đủ để cho Thương Mẫn nghe rõ.
“Tin tức của cô cũng nhanh đấy chứ, cô có gắn camera trong phòng Mâu Nghiên à?” Thương Mẫn không nhìn cô, nhét thức ăn vào miệng.
“Tôi cũng không có nhàm chán như vậy đâu.” Mạc Hậu cười cười, ưu nhã đưa một miếng bông cải xanh nhỏ vào miệng mình: “Nhưng mà, tình cảm hai người bắt hòa, với tôi mà nói thì là một chuyện đáng mừng, đương nhiên phải chú ý một chút.”
Thương Mẫn cười lạnh, cô tập trung ăn không để máy lời nói của Mạc Hậu vào lòng.
“À, đúng rồi, tôi còn chưa có chúc mừng cô đã lọt vào vòng thứ ba của cuộc thi đó. Hai mươi nhà thiết kế của tập đoàn Đạt Phan đã loại hết năm người, ngay cả Lưu Tử Vi cũng bị loại, cô hẳn là rất đắc ý đi.”
Mạc Hậu mang vẻ mặt nhu hòa nhìn cô chằm chằm.
“Đều là vì Đạt Phan, mặc kệ là ai đi đến cuối cùng đều đáng được chúc mừng.” Thương Mẫn không cho là đúng.
“Cô đúng là may mắn mà.” Mạc Hậu không rõ ràng nói một câu như vậy.
Không chỉ là cô mà hai người bên cạnh cũng chúc phúc cho cô.
Cô vẫn không dám hành động rõ ràng, không muốn để lại bằng chứng chống lại mình.
Người dọn dẹp vệ sinh kia vốn là đặc biệt chuẩn bị cho Tô Huệ Phi, chỉ cần Tô Huệ Phi dìu vào phòng nghỉ, cô có thể khiến Tô Huệ Phi biến mắt khỏi thế giới, nhưng cố tình …
Trên sân diễn ở Milan, sự xuất hiện của một người quét dọn nước R thật sự rất đáng ngờ, cho nên cô cố ý tìm một người nước ngoài, cô đâu ngờ Tô Huệ Phi, một tên ngốc không hiểu tiếng Anh, mới vuột khỏi tay cô.
Thương Mẫn không đáp lại cô.
“Nhưng mà, tôi nghĩ may mắn của cô chắc cũng sắp hết rồi.” Mạc Hậu ẩn ý nói một câu: “Đôi khi, không phải là cô cố gắng là có thể thay đổi sự thật, bên cạnh cô còn có nhiều người như vậy, nếu không một lòng với cô thì cô có năng lực gây nên sóng gió gì chứ?”
Đôi đũa của Thương Mẫn dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.