Chương 105: Ba là người tốt nhất trên thế giới (2)
Hàm Yên
04/01/2016
Buổi sáng đi họp thì lòng Diệp Tư Viễn có chút không yên. Sau khi tan họp, Thẩm Tri cầm tài liệu cùng anh trở về phòng làm việc.
"Diệp tiên sinh, tôi đã kiểm tra tính toán những hóa đơn của phòng thị trường này qua một lần, không có vấn đề, mời ký tên."
"Để lên bàn tôi trước đi." Diệp Tư Viễn đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước. Đúng rồi, bốn giờ chiều phải mở video hội nghị với giám đốc Lưu."
Diệp Tư Viễn khẽ nhíu mày rậm, quay đầu lại nói: "Chờ khi bọn họ đi làm ở bên đó, anh liên lạc một chút, đổi thành ba giờ."
"Buổi tối anh có chuyện gì sao?"
"Tôi sợ họp quá muộn, không kịp đi đón Linh Đang, anh sắp xếp một chút đi."
"Được, tôi biết rồi."
Thẩm Tri rời khỏi phòng làm việc, Diệp Tư Viễn mới đi trở về ngồi xuống trước bàn làm việc. Bàn làm việc của anh rất lớn, nhưng độ cao lại thấp hơn bàn bình thường hai mươi phân, đây là chế tạo căn cứ theo tình huống thân thể của anh.
Cởi giày ra, đặt hai chân lên bàn, Diệp Tư Viễn dời tài liệu qua, ngón chân linh hoạt lật xem từng tờ từng tờ, gặp phải hóa đơn tương đối lớn, anh liền kiểm tra báo cáo công việc phòng thị trường gửi tới trong máy vi tính xách tay, sau khi xác nhận không có vấn đề, anh mới dùng chân phải gắp bút lên, cúi người ký tên ở trên một xấp hóa đơn.
Công việc như vậy, anh sớm đã thành thói quen, nhưng cũng không gặp nhiều người. bên ngoài phòng làm việc của Diệp Tư Viễn là phòng làm việc của Thẩm Tri, bất luận ai muốn gặp mặt nói chuyện với anh hoặc là ký tài liệu đều cần trải qua cửa ải của Thẩm Tri. Diệp Tư Viễn có đầy đủ tin tưởng với Thẩm Tri, hai người chung đụng đã mười năm, tại giai đoạn nào đấy gần như có thể nói là sống chung lâu ngày. Thân thể của anh không tiện, Thẩm Tri giúp đỡ anh hoàn thành rất nhiều chuyện bản thân anh không thể hoàn thành, đối với Diệp Tư Viễn mà nói, sự tồn tại của Thẩm Tri đã sớm không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà giống như một người em trai.
Những năm định cư ở thành phố H, Thẩm Tri cũng tìm được một nửa kia của anh ta, đã sớm kết hôn sinh con gái. Thỉnh thoảng vào chủ nhật, Diệp Tư Viễn sẽ mang theo vợ và con trai đến nơi khác chơi đùa, uống trà, liên hoan, leo núi, câu cá, đánh bài, hái quả với một nhà ba người Thẩm Tri. . .có lúc một nhà Vương Giai Phân cũng sẽ tham dự. Lúc đông đủ nhất, Phùng Khiếu Hải và Uyển tâm cũng sẽ mang theo con trai cùng đi, bốn gia đình chậm rãi lái ra ngoại ô, vui chơi ở trong không khí thiên nhiên, thật vui vẻ vượt qua cả ngày.
Trong bốn đứa bé, Đóa Đóa lớn nhất, lúc này sắp tròn bảy tuổi, đã lên năm nhất tiểu học. Diệp Dĩ Đình xếp thứ hai, tiếp theo là Phùng Tô sắp tròn bốn tuổi và Thẩm Hoa Hoa sắp tròn ba tuổi.
Đóa Đóa lớn hơn những đứa bé khác nhiều, con bé không quá ưa thích chơi đùa với ba tiểu quỷ, vì vậy Diệp Dĩ Đình nghiễm nhiên thành đội trưởng phân đội nhỏ của ba người, thường mang theo Tô Tô và Hoa Hoa đấu đá lung tung chạy tới chạy lui. Mỗi khi vào lúc này, Trần Kết và Uyển tâm đều sẽ không yên tâm chạy theo, chỉ sợ bọn nhỏ rơi vào trong hồ nước câu cá.
Tuổi Diệp Dĩ Đình và Phùng Tô không kém nhau nhiều lắm, chơi cũng đặc biệt điên khùng, có lúc mâu thuẫn còn có thể đánh nhau. Tuy nói Diệp Dĩ Đình hơn Phùng Tô Đại năm tháng, nhưng mà bởi vì Uyển Tâm cao, sinh con trai càng giống như mẹ, nên Phùng Tô cao hơn Diệp Dĩ Đình một chút, khẩu vị nó lại tốt, ăn đến béo ụt ịt, lúc nào đánh nhau cũng có thể chiếm thượng phong. Diệp Dĩ Đình thường thường khóc trở lại tìm ba mẹ, làm một đám người lớn dở khóc dở cười.
Ngồi ở trước bàn làm việc nhớ tới một màn này, Diệp Tư Viễn liền buồn cười lắc đầu lia lịa, sau đó anh không thể tránh khỏi liền nghĩ tới chuyện buổi sáng kia. Trong một thoáng Diệp Dĩ Đình thả ống tay áo của anh chạy đi, không biết vì sao, trong nháy mắt đó liền khiến Diệp Tư Viễn nghĩ tới chuyện trước kia cách đây rất lâu.
Anh dùng răng cắn ống quần Trần Kết, nhưng cô tránh ra.
Anh trơ mắt nhìn cô cách mình càng ngày càng xa, anh giùng giằng bò dậy. Đã không có người ngăn anh nữa, anh vừa kêu, vừa xông về phía cô, nhưng cho dù anh đã chạy đến phía sau của cô, chỉ cách cô một cánh tay xa, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản cô.
Đó là một ngày tối tăm nhất trong trí nhớ Diệp Tư Viễn.
Anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bây giờ anh là một đứa con trai, một người con rể, một người chồng, một người cha, anh biết trách nhiệm trên vai mình đã càng ngày càng nặng, vì anh cực kỳ quan tâm những người bên cạnh đó. Diệp Tư Viễn hiểu rõ mình chỉ có thể cố gắng, càng không ngừng cố gắng, cố gắng làm tốt nhất từng thân phận đó.
Vì Trần Kết và Diệp Dĩ Đình, anh nguyện ý bỏ ra tất cả.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn làm việc vang lên, Diệp Tư Viễn cúi người nhìn, là điện thoại của Trần Kết.
Anh dùng ngón chân gắp tai nghe lên nhét vào trong tai, nhấn phím call, giọng nói đầy sức sống của Trần Kết lập tức truyền tới.
"Ông xã, em đến khách sạn rồi!"
"Đến là tốt rồi, vẫn chờ điện thoại của em đấy."
"Một lát phải đi ăn cơm, buổi chiều sẽ bận rộn. Chỗ anh như thế nào? Linh Đang có ngoan hay không?"
"Rất ngoan." Diệp Tư Viễn cười, "Buổi chiều anh sẽ tới nhà dì Triệu đón nó, buổi tối em có xã giao không?"
"Có, phải ăn cơm với mấy khách hàng."
"Đừng uống rượu."
"Yên tâm yên tâm, sẽ không uống, người của công ty chúng ta giúp em ngăn cản rượu tốt lắm."
"Em nhớ là tốt rồi, xã giao xong rồi trở về khách sạn gọi điện thoại cho anh, anh chờ nha."
"Được! Em sẽ nhanh chóng gọi điện, còn muốn nói vài lời với Linh Đang đấy. Aizz, thôi không nói nữa, đồng nghiệp gõ cửa gọi em đi ăn cơm rồi."
"Đi đi."
". . ."
Diệp Tư Viễn đợi trong chốc lát, phát hiện Trần Kết cũng không có cúp điện thoại, anh không nhịn được nói: "Sao vậy?"
"Thật không có tình điệu! Bái bai!" Trần Kết"Hừ" một tiếng, liền cúp điện thoại.
Diệp Tư Viễn có chút ngốc lăng, nhấc chân gắp tai nghe xuống, anh ngẩn người một lúc, ngón chân đè xuống nút điện thoại nội bộ, nói với Thẩm Tri: "Thẩm Tri, tôi ký xong hóa đơn rồi, tiện thể làm phiền anh giúp tôi đem bữa trưa vào, cám ơn."
Sau khi tan việc, Diệp Tư Viễn ngồi xe của tài xế Trữ đi đón Diệp Dĩ Đình về nhà. Trước kia lúc Diệp Dĩ Đình học ở vườn trẻ, trong nhà đã từng mời bảo mẫu, Trang Văn Linh cũng từng tới thành phố H ở một thời gian, Trần Kết tạm nghỉ việc, ở nhà với bảo mẫu cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ. Đợi đến khi Diệp Dĩ Đình đi vườn trẻ, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã đạt thành nhận thức chung, lần nữa trở về thế giới của hai người, không đúng, phải là thế giới ba người.
Bọn họ tìm dì Triệu - một giáo viên tiểu học đã về hưu giúp đón Diệp Dĩ Đình tan học, bình thường Trần Kết tan việc sớm hơn Diệp Tư Viễn, sẽ đi tới nhà dì Triệu đón thằng bé về nhà, đợi đến khi Diệp Tư Viễn tan việc về nhà, trong nhà đã đã tỏa ra mùi thức ăn. Diệp Dĩ Đình sẽ vọt tới cửa giúp ba lấy dép ra, sau đó ôm bắp đùi Diệp Tư Viễn vui vẻ gọi: "Ba! Người đã về rồi!"
Trần Kết cũng sẽ cười hì hì đi ra, lau khô đôi tay đưa ra một cái ôm ấm áp: "Ông xã, hoan nghênh về nhà."
Một tiếng "Ba", một tiếng "ông xã" có thể khiến Diệp Tư Viễn xóa bỏ mệt nhọc do công việc cả một ngày mang tới, làm anh cảm thấy, mặc kệ thế giới bên ngoài mưa to gió lớn hơn nữa, vất vả khắc nghiệt hơn nữa, chỉ cần trở về ngôi nhà này, đi vào cánh cửa này, anh chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tất cả những thứ anh nhận lấy ở bên ngoài, đều là đáng giá.
Chỉ là hôm nay đón Diệp Dĩ Đình về đến nhà, trong phòng không có ánh đèn ấm áp, cũng không có mùi thơm nóng hổi, Diệp Tư Viễn hơi không quen. Anh đổi dép, nhấc chân đá cái mông nhỏ Diệp Dĩ Đình, tiếp theo ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt nó: "Linh Đang, giúp ba cởi nút áo một chút, sau đó cùng ba đi rửa tay."
Diệp Tư Viễn ngồi ở trên ghế chân cao giúp đỡ Diệp Dĩ Đình bôi nước rửa tay, sau đó giám sát nó chà sát đôi tay, rửa sạch sẽ.
Đợi đến khi chính anh rửa sạch hai chân, quay đầu nhìn lại, Diệp Dĩ Đình đã cầm khăn lông của anh đợi ở một bên: "Ba, cho ba khăn lông."
"Cám ơn." Đưa chân kẹp khăn lông, Diệp Tư Viễn cẩn thận lau khô hai chân, lúc này anh bắt đầu suy nghĩ buổi tối phải ăn gì với thằng bé.
"Linh Đang, con muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn cá."
Diệp Tư Viễn lật mấy tờ mua đồ ăn bên ngoài trên bàn uống trà nhỏ, suy nghĩ kỹ một chút, tìm nhà hàng gọi vài món thức ăn đưa lên có chút phức tạp, hơn nữa không đến nơi chọn món, cũng không thể bảo đảm cá tươi mới, liền nói: "Ngày mai mẹ trở lại, buổi tối chúng ta cùng mẹ ăn chung cá, có được hay không?"
"Được ạ!" Diệp Dĩ Đình cũng không kén ăn, thằng bé đứng ở trên ghế sa lon, vịn thân thể Diệp Tư Viễn, cùng anh xem tờ giấy gọi món bên ngoài, sau đó tay nhỏ bé chỉ một món ăn nói: "Linh Đang muốn ăn thịt bằm sốt cà".
"Thịt bằm sốt cà à? Được thôi." Diệp Tư Viễn bắt đầu gọi điện thoại, kêu một phần thịt bằm sốt cà cho Diệp Dĩ Đình, lại gọi cho mình một phần mỳ sốt tương.
"Diệp tiên sinh, tôi đã kiểm tra tính toán những hóa đơn của phòng thị trường này qua một lần, không có vấn đề, mời ký tên."
"Để lên bàn tôi trước đi." Diệp Tư Viễn đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước. Đúng rồi, bốn giờ chiều phải mở video hội nghị với giám đốc Lưu."
Diệp Tư Viễn khẽ nhíu mày rậm, quay đầu lại nói: "Chờ khi bọn họ đi làm ở bên đó, anh liên lạc một chút, đổi thành ba giờ."
"Buổi tối anh có chuyện gì sao?"
"Tôi sợ họp quá muộn, không kịp đi đón Linh Đang, anh sắp xếp một chút đi."
"Được, tôi biết rồi."
Thẩm Tri rời khỏi phòng làm việc, Diệp Tư Viễn mới đi trở về ngồi xuống trước bàn làm việc. Bàn làm việc của anh rất lớn, nhưng độ cao lại thấp hơn bàn bình thường hai mươi phân, đây là chế tạo căn cứ theo tình huống thân thể của anh.
Cởi giày ra, đặt hai chân lên bàn, Diệp Tư Viễn dời tài liệu qua, ngón chân linh hoạt lật xem từng tờ từng tờ, gặp phải hóa đơn tương đối lớn, anh liền kiểm tra báo cáo công việc phòng thị trường gửi tới trong máy vi tính xách tay, sau khi xác nhận không có vấn đề, anh mới dùng chân phải gắp bút lên, cúi người ký tên ở trên một xấp hóa đơn.
Công việc như vậy, anh sớm đã thành thói quen, nhưng cũng không gặp nhiều người. bên ngoài phòng làm việc của Diệp Tư Viễn là phòng làm việc của Thẩm Tri, bất luận ai muốn gặp mặt nói chuyện với anh hoặc là ký tài liệu đều cần trải qua cửa ải của Thẩm Tri. Diệp Tư Viễn có đầy đủ tin tưởng với Thẩm Tri, hai người chung đụng đã mười năm, tại giai đoạn nào đấy gần như có thể nói là sống chung lâu ngày. Thân thể của anh không tiện, Thẩm Tri giúp đỡ anh hoàn thành rất nhiều chuyện bản thân anh không thể hoàn thành, đối với Diệp Tư Viễn mà nói, sự tồn tại của Thẩm Tri đã sớm không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà giống như một người em trai.
Những năm định cư ở thành phố H, Thẩm Tri cũng tìm được một nửa kia của anh ta, đã sớm kết hôn sinh con gái. Thỉnh thoảng vào chủ nhật, Diệp Tư Viễn sẽ mang theo vợ và con trai đến nơi khác chơi đùa, uống trà, liên hoan, leo núi, câu cá, đánh bài, hái quả với một nhà ba người Thẩm Tri. . .có lúc một nhà Vương Giai Phân cũng sẽ tham dự. Lúc đông đủ nhất, Phùng Khiếu Hải và Uyển tâm cũng sẽ mang theo con trai cùng đi, bốn gia đình chậm rãi lái ra ngoại ô, vui chơi ở trong không khí thiên nhiên, thật vui vẻ vượt qua cả ngày.
Trong bốn đứa bé, Đóa Đóa lớn nhất, lúc này sắp tròn bảy tuổi, đã lên năm nhất tiểu học. Diệp Dĩ Đình xếp thứ hai, tiếp theo là Phùng Tô sắp tròn bốn tuổi và Thẩm Hoa Hoa sắp tròn ba tuổi.
Đóa Đóa lớn hơn những đứa bé khác nhiều, con bé không quá ưa thích chơi đùa với ba tiểu quỷ, vì vậy Diệp Dĩ Đình nghiễm nhiên thành đội trưởng phân đội nhỏ của ba người, thường mang theo Tô Tô và Hoa Hoa đấu đá lung tung chạy tới chạy lui. Mỗi khi vào lúc này, Trần Kết và Uyển tâm đều sẽ không yên tâm chạy theo, chỉ sợ bọn nhỏ rơi vào trong hồ nước câu cá.
Tuổi Diệp Dĩ Đình và Phùng Tô không kém nhau nhiều lắm, chơi cũng đặc biệt điên khùng, có lúc mâu thuẫn còn có thể đánh nhau. Tuy nói Diệp Dĩ Đình hơn Phùng Tô Đại năm tháng, nhưng mà bởi vì Uyển Tâm cao, sinh con trai càng giống như mẹ, nên Phùng Tô cao hơn Diệp Dĩ Đình một chút, khẩu vị nó lại tốt, ăn đến béo ụt ịt, lúc nào đánh nhau cũng có thể chiếm thượng phong. Diệp Dĩ Đình thường thường khóc trở lại tìm ba mẹ, làm một đám người lớn dở khóc dở cười.
Ngồi ở trước bàn làm việc nhớ tới một màn này, Diệp Tư Viễn liền buồn cười lắc đầu lia lịa, sau đó anh không thể tránh khỏi liền nghĩ tới chuyện buổi sáng kia. Trong một thoáng Diệp Dĩ Đình thả ống tay áo của anh chạy đi, không biết vì sao, trong nháy mắt đó liền khiến Diệp Tư Viễn nghĩ tới chuyện trước kia cách đây rất lâu.
Anh dùng răng cắn ống quần Trần Kết, nhưng cô tránh ra.
Anh trơ mắt nhìn cô cách mình càng ngày càng xa, anh giùng giằng bò dậy. Đã không có người ngăn anh nữa, anh vừa kêu, vừa xông về phía cô, nhưng cho dù anh đã chạy đến phía sau của cô, chỉ cách cô một cánh tay xa, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản cô.
Đó là một ngày tối tăm nhất trong trí nhớ Diệp Tư Viễn.
Anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bây giờ anh là một đứa con trai, một người con rể, một người chồng, một người cha, anh biết trách nhiệm trên vai mình đã càng ngày càng nặng, vì anh cực kỳ quan tâm những người bên cạnh đó. Diệp Tư Viễn hiểu rõ mình chỉ có thể cố gắng, càng không ngừng cố gắng, cố gắng làm tốt nhất từng thân phận đó.
Vì Trần Kết và Diệp Dĩ Đình, anh nguyện ý bỏ ra tất cả.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn làm việc vang lên, Diệp Tư Viễn cúi người nhìn, là điện thoại của Trần Kết.
Anh dùng ngón chân gắp tai nghe lên nhét vào trong tai, nhấn phím call, giọng nói đầy sức sống của Trần Kết lập tức truyền tới.
"Ông xã, em đến khách sạn rồi!"
"Đến là tốt rồi, vẫn chờ điện thoại của em đấy."
"Một lát phải đi ăn cơm, buổi chiều sẽ bận rộn. Chỗ anh như thế nào? Linh Đang có ngoan hay không?"
"Rất ngoan." Diệp Tư Viễn cười, "Buổi chiều anh sẽ tới nhà dì Triệu đón nó, buổi tối em có xã giao không?"
"Có, phải ăn cơm với mấy khách hàng."
"Đừng uống rượu."
"Yên tâm yên tâm, sẽ không uống, người của công ty chúng ta giúp em ngăn cản rượu tốt lắm."
"Em nhớ là tốt rồi, xã giao xong rồi trở về khách sạn gọi điện thoại cho anh, anh chờ nha."
"Được! Em sẽ nhanh chóng gọi điện, còn muốn nói vài lời với Linh Đang đấy. Aizz, thôi không nói nữa, đồng nghiệp gõ cửa gọi em đi ăn cơm rồi."
"Đi đi."
". . ."
Diệp Tư Viễn đợi trong chốc lát, phát hiện Trần Kết cũng không có cúp điện thoại, anh không nhịn được nói: "Sao vậy?"
"Thật không có tình điệu! Bái bai!" Trần Kết"Hừ" một tiếng, liền cúp điện thoại.
Diệp Tư Viễn có chút ngốc lăng, nhấc chân gắp tai nghe xuống, anh ngẩn người một lúc, ngón chân đè xuống nút điện thoại nội bộ, nói với Thẩm Tri: "Thẩm Tri, tôi ký xong hóa đơn rồi, tiện thể làm phiền anh giúp tôi đem bữa trưa vào, cám ơn."
Sau khi tan việc, Diệp Tư Viễn ngồi xe của tài xế Trữ đi đón Diệp Dĩ Đình về nhà. Trước kia lúc Diệp Dĩ Đình học ở vườn trẻ, trong nhà đã từng mời bảo mẫu, Trang Văn Linh cũng từng tới thành phố H ở một thời gian, Trần Kết tạm nghỉ việc, ở nhà với bảo mẫu cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ. Đợi đến khi Diệp Dĩ Đình đi vườn trẻ, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã đạt thành nhận thức chung, lần nữa trở về thế giới của hai người, không đúng, phải là thế giới ba người.
Bọn họ tìm dì Triệu - một giáo viên tiểu học đã về hưu giúp đón Diệp Dĩ Đình tan học, bình thường Trần Kết tan việc sớm hơn Diệp Tư Viễn, sẽ đi tới nhà dì Triệu đón thằng bé về nhà, đợi đến khi Diệp Tư Viễn tan việc về nhà, trong nhà đã đã tỏa ra mùi thức ăn. Diệp Dĩ Đình sẽ vọt tới cửa giúp ba lấy dép ra, sau đó ôm bắp đùi Diệp Tư Viễn vui vẻ gọi: "Ba! Người đã về rồi!"
Trần Kết cũng sẽ cười hì hì đi ra, lau khô đôi tay đưa ra một cái ôm ấm áp: "Ông xã, hoan nghênh về nhà."
Một tiếng "Ba", một tiếng "ông xã" có thể khiến Diệp Tư Viễn xóa bỏ mệt nhọc do công việc cả một ngày mang tới, làm anh cảm thấy, mặc kệ thế giới bên ngoài mưa to gió lớn hơn nữa, vất vả khắc nghiệt hơn nữa, chỉ cần trở về ngôi nhà này, đi vào cánh cửa này, anh chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tất cả những thứ anh nhận lấy ở bên ngoài, đều là đáng giá.
Chỉ là hôm nay đón Diệp Dĩ Đình về đến nhà, trong phòng không có ánh đèn ấm áp, cũng không có mùi thơm nóng hổi, Diệp Tư Viễn hơi không quen. Anh đổi dép, nhấc chân đá cái mông nhỏ Diệp Dĩ Đình, tiếp theo ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt nó: "Linh Đang, giúp ba cởi nút áo một chút, sau đó cùng ba đi rửa tay."
Diệp Tư Viễn ngồi ở trên ghế chân cao giúp đỡ Diệp Dĩ Đình bôi nước rửa tay, sau đó giám sát nó chà sát đôi tay, rửa sạch sẽ.
Đợi đến khi chính anh rửa sạch hai chân, quay đầu nhìn lại, Diệp Dĩ Đình đã cầm khăn lông của anh đợi ở một bên: "Ba, cho ba khăn lông."
"Cám ơn." Đưa chân kẹp khăn lông, Diệp Tư Viễn cẩn thận lau khô hai chân, lúc này anh bắt đầu suy nghĩ buổi tối phải ăn gì với thằng bé.
"Linh Đang, con muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn cá."
Diệp Tư Viễn lật mấy tờ mua đồ ăn bên ngoài trên bàn uống trà nhỏ, suy nghĩ kỹ một chút, tìm nhà hàng gọi vài món thức ăn đưa lên có chút phức tạp, hơn nữa không đến nơi chọn món, cũng không thể bảo đảm cá tươi mới, liền nói: "Ngày mai mẹ trở lại, buổi tối chúng ta cùng mẹ ăn chung cá, có được hay không?"
"Được ạ!" Diệp Dĩ Đình cũng không kén ăn, thằng bé đứng ở trên ghế sa lon, vịn thân thể Diệp Tư Viễn, cùng anh xem tờ giấy gọi món bên ngoài, sau đó tay nhỏ bé chỉ một món ăn nói: "Linh Đang muốn ăn thịt bằm sốt cà".
"Thịt bằm sốt cà à? Được thôi." Diệp Tư Viễn bắt đầu gọi điện thoại, kêu một phần thịt bằm sốt cà cho Diệp Dĩ Đình, lại gọi cho mình một phần mỳ sốt tương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.