Chương 30: Đánh cược đi!
Hàm Yên
05/09/2015
Edit & Beta: BTD
Hôm sau tôi đến ngân hàng rút 5000 tệ tiền mặt giao cho Diệp Tư Viễn, anh nghĩ nghĩ một lúc rồi vẫn phải nhận.
Thật ra thì số tiền 2000 tệ ấy tôi cũng không có ý định trả anh, viết giấy ghi nợ để trêu anh thôi.
Tôi biết hai người yêu nhau mà nhất là còn sống chung như chúng tôi thì về phương diện tiền bạc không nên quá mức rạch ròi. Nhưng cái latop này những 7000 tệ, tôi không thể thản nhiên nhận được. Nếu món quà anh tặng tôi là những vật nhỏ như lọ nước hoa, hộp chocolate anh mua khi đi du lịch châu Âu, chắc chắn tôi vô cùng thoải mái nhận chúng.
Vì vậy, sau khi đưa anh 5000 tệ tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hơn nữa em Dell mới này đã trở thành bảo bối của tôi rồi.
* * *
Sau khi có thời khóa biểu của học kỳ mới, tôi và Diệp Tư Viễn lập tức sắp xếp thời gian học tập, nghỉ ngơi cho hợp lý.
Chúng tôi giao hẹn với nhau mỗi buổi sáng cùng đi học, buổi trưa về phòng cũ ở ký túc xá ăn cơm với bạn, rồi ngủ trưa ở đó, buổi chiều học xong lại cùng nhau về nhà.
Mấy người bạn cùng phòng không dị nghị gì đối với chuyện tôi sống chung với Diệp Tư Viễn, chỉ có Vương Giai Phân trách mắng tôi vài câu, cô ấy bảo buổi tối tôi bỏ rơi không quan tâm tới cô ấy nữa.
Tôi liền phản bác nói cô ấy nói hưu nói vượn, bởi vì tôi biết hầu như tối nào cô ấy cũng hẹn hò với bạch mã hoàng tử của mình, tôi nhìn gương mặt cô ấy càng ngày càng vui vẻ rạng ngời, trong lòng cũng vui thay.
Người nào đã nếm hương vị của tình yêu đều hi vọng người khác cũng được hưởng thụ cảm giác ngọt ngào đó, nhất là một cô gái tốt như Vương Giai Phân, tôi thật sự hi vọng rằng mong cô ấy sẽ luôn luôn hạnh phúc.
Còn tôi và Diệp Tư Viễn ngày ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc. Tôi cũng không phải mỗi ngày đều mua thức ăn nấu cơm, có lúc chúng tôi cũng sẽ mua thức ăn bên ngoài rồi mang về nhà ăn.
Chủ nhật, chúng tôi quét dọn vệ sinh. Căn hộ này rất lớn, chỉ riêng việc lau chùi đồ đạc cũng mất rất nhiều thời gian rồi, chẳng qua có Diệp Tư Viễn làm cùng nên không còn cảm giác mệt mỏi nữa.
Diệp Tư Viễn ngồi trên ghế, dùng chân vắt khô khăn lau trong chậu nước, sau đó dùng chân cầm khăn đi tới đi lui trong nhà để lau sàn. Anh cúi đầu, hai ống tay áo rũ xuống bên vai, vẻ mặt anh khi làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, tôi vừa lau đồ đạc vừa ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc này mà thấy lòng mình ấm áp vô cùng.
Tôi nghĩ là tôi muốn trải qua nửa phần đời còn lại với người đàn ông ở trước mắt mình.
Đương nhiên việc nhà do tôi làm là chủ yếu. Diệp Tư Viễn muốn chạy tới giúp đỡ đều bị tôi gạt đi, bởi vì anh có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình nhưng có một số việc anh làm không được dễ dàng cho lắm, tôi cảm thấy không cần thiết phải để cho anh làm.
Những lúc đó anh sẽ vào phòng đọc sách, đi vẽ tranh hoặc là đến phòng làm việc với các thiết kế trang phục của anh.
Tôi đã thống nhất với Diệp Tư Viễn học kỳ tới này chúng tôi sẽ cố gắng thật nhiều, không thể bởi vì yêu mà làm hỏng cả con đường học tập của mỗi người.
Diệp Tư Viễn đồng ý, tôi biết học kỳ vừa qua áp lực của anh khá lớn vì cuối kỳ, anh chỉ lấy được học bổng loại ba, đối với người cầm học bổng loại nhất ba học kỳ liên tục như anh thì đây là một đả kích không nhỏ. Hơn nữa qua lời anh nói, tôi cũng biết là mẹ anh không hài lòng với chuyện này.
Tất cả đều là lỗi của tôi!
Bởi vì chúng tôi chỉ mải mê yêu đương mà sao nhãng chuyện học tập.
Ví dụ như một ngày nào vào đầu tháng 9, tôi và Diệp Tư Viễn chân chính cảm nhận được tiểu biệt thắng tân hôn là gì...
Đêm hôm đó, chúng tôi như hai con dã thú trong rừng rậm đói bụng nhiều ngày đến hôm nay mới được chạm vào miếng mồi ngon, chúng tôi quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác. Diệp Tư Viễn vô cùng thích thú, mà tôi cũng thoải mái đến thét chói tai.
Cuộc sống của chúng tôi lúc nào cũng ngọt ngào vui vẻ, nhất là từ khi có laptop.
Có một ngày, rửa bát xong tôi đi vào phòng đọc sách, nhìn thấy Diệp Tư Viễn tựa lưng vào ghế ngồi, tinh thần tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chân trái anh đặt trên nền nhà, còn chân phải để ở mặt bàn, thỉnh thoảng ngón chân anh lại ấn một cái lên con chuột. Tôi tò mò bước tới gần, mới biết thì ra anh đang chơi cờ vây trên mạng.
Cờ vây tôi không biết chơi nên nhìn mãi cũng chẳng hiểu gì, nhưng mà dáng vẻ chăm chú của anh làm cho tôi rất mê muội.
Nửa giờ sau, anh cười cười ngẩng đầu nhìn tôi, tôi liền hỏi: “Anh thắng rồi?”
“Ừ, đối phương nhận thua.” Anh hài lòng lên tiếng “Em không biết chơi à?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không biết, một chút cũng không biết.”
“Lúc nào đó anh sẽ dạy em, chơi cờ vây có thể rèn luyện đầu óc đấy, em ngốc nghếch thế này rất nên học.”
“Phì phì phì! Anh mới ngốc!” Tôi đấm vai anh “Nhưng mà em biết chơi cờ tướng, ở nhà em thường chơi cờ tướng với Trần Dạ.”
“Thật à?” Anh hưng phấn hỏi tôi “Chơi thử một ván không?”
“Được thôi! Lần nào Trần Dạ cũng bại dưới tay em!”
Tôi ôm laptop ngồi đối diện Diệp Tư Viễn trong phòng đọc sách, tìm phòng trong QQ.
Khi lắp đặt đồ đạc trong nhà có lẽ anh đã suy nghĩ đến tình huống này nên cố ý thiết kế hai cái bàn học chụm đầu vào nhau, có điều cái bàn của anh thấp hơn của tôi khoảng 20 cm.
Chúng tôi bắt đầu chơi, sau đó tôi mới nghĩ ra làm sao có thể so sánh anh với Trần Dạ!
Thua liền bốn ván, tôi vứt chuột kêu lên: “Không chơi! Không chơi! Anh không nhường em.”
Anh cười: “Em chơi cũng khá đấy chứ, cờ tướng này ít con gái biết chơi lắm, em chơi như vậy đã rất giỏi rồi.”
Tôi không chịu: “Chúng ta chơi cờ năm quân đi!”
“Được!”
Sau đó, tôi thua tiếp 3 ván nữa.
Lúc này tôi nghĩ tới một trò chơi đã lâu rồi không chơi: “Chơi cờ nhảy đi, hồi học tiểu học em là vô địch cờ nhảy!”
Diệp Tư Viễn ngạc nhiên hỏi: “Em muốn cờ nhảy hả?”
“Đúng vậy! Anh không dám à?”
“Được thôi.”
Kết quả, tôi lại tiếp tục liên tiếp 3 ván.
Tôi thua cả 10 bàn, thật mất hết mặt mũi, nhìn cái mặt cười đắc ý của Diệp Tư Viễn, tôi tức tối: “Hứ! Có một trò chơi, anh nhất định không thắng nổi em đâu!”
“Là trò gì? Xem anh có biết chơi không đã chứ.”
“Kẻ ngốc nhất thế giới cũng biết, xem đây!”
Diệp Tư Viễn không biết chơi nhưng sau khi tôi chỉ anh được 10 giây anh đã nắm được cách chơi rồi.
Tôi và anh chuyển sang trò chơi khác, trò này cần nhanh tay lẹ mắt, là trò mà tôi hay chơi trong quán internet và phòng máy ở trường học, xem như thuận buồm xuôi gió, “Ba ba pằng” vài phát là thắng.
Nhưng đối với Diệp Tư Viễn mà nói thì chuyện này khá khó khăn, bởi vì anh phải dùng chân bấm chuột, lại ngồi cách xa màn hình nên chặng 1 anh không theo kịp tôi.
Sau đó, tôi sử dụng mấy vật dụng trong tủ đồ của mình làm anh bị mắc kẹt.
“Tiểu Kết! Em bắt nạt anh!” Anh lên án.
Cuối cùng tôi cũng có một lần thắng, tôi vui vẻ nhảy lên, miệng hát “la la là lá lá lá”, uốn éo cái mông rồi nói: “Em đi giặt quần áo đây, bại tướng dưới tay em, bái bai”
Anh nhanh chóng đứng dậy chắn lối đi của tôi: “Không tính, anh mới chơi lần đầu, mấy trò khác đều chơi 3, 4 lần cơ mà, không được, chúng ta chơi lại.”
“Không đấy không đấy!” Tôi đưa tay thọc lét làm anh nhột, uốn người né tránh “Thua thì thua, đừng có không phục như thế…!”
Diệp Tư Viễn nói: “Vậy mấy hôm nữa đấu lại, em dám không?”
Tôi nghĩ với tốc độ di chuyển và bấm chuột khá chậm của anh chắc chắn tôi luôn là người thắng cuộc nên đồng ý: “Dám! Nhưng mà đã chơi thì phải có gì đó kích thích mới hay, đánh cược đi!”
“Cược gì, em nói xem nào!”
“Nếu em thắng, anh phải đồng ý với em 3 điều kiện, đương nhiên là nằm trong phạm vi có thể thực hiện của anh, về phần thời gian thì… vĩnh viễn có hiệu lực! Chỉ cần em đề nghị, anh phải làm bằng được!”
“Còn nếu anh thắng thì sao?” Diệp Tư Viễn hỏi.
“Cũng như vậy.”
“Không, nếu anh thắng, anh chỉ cần em đồng ý với anh một chuyện thôi.”
“Hả? Cái gì?”
“Ngày quốc khánh về nhà gặp bố mẹ anh.” Anh nhìn tôi nghiêm túc lên tiếng.
Tôi ngẩn người.
Tuy nhiên tôi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay nên hùng hồn tuyên bố: “Được! Em đồng ý. Chơi 5 ván, ai thắng 3 ván là thắng!”
“Một lời đã định.” Diệp Tư Viễn mỉm cười “Ba ngày sau nhé!”
“Được!”
Ba ngày sau, tôi đã sớm quên mất chuyện này, sau khi rửa xong bát đĩa, Diệp Tư Viễn gọi tôi vào phòng đọc sách rồi bảo “Đấu thôi”
Tôi đập đập cái trán: “Khụ! Xem đầu óc em đi, chưa gì đã quên rồi. Được, chơi đi!”
Chúng tôi mỗi người một cái latop ngồi đối diện nhau.
Mở cửa sổ trò chơi rồi chọn một phòng trống, tôi nói: “Có thua anh cũng đừng khóc đấy.”
Anh cười: “Phải đấu mới biết, chưa biết ai thua đâu.”
Cái gì! Tôi click vào chữ start, bắt đầu nhập cuộc.
Tôi thong thả bấm chuột, cảm thấy rằng với khả năng của bản thân chắc chắn sẽ thắng, cũng không ném vật gì cản anh, ai ngờ khi trò chơi kết thúc, trên màn hình lại xuất hiện dòng chữ MR. Diệp thắng.
“Cái gì?” Tôi đờ người nhìn cái bảng nhô ra từ bên góc màn hình “Gì kia! Em nhường anh thôi! Chơi lại!”
Anh mỉm cười, cũng nhô đầu ra nói: “Được, tới đây!”
Ván thứ hai bắt đầu, tôi không còn dám khinh địch, tập trung cao độ, ngón trỏ bên tay phải nhanh chóng click, nhưng quá mức nóng vội khiến tôi không để ý Diệp Tư Viễn đã dùng vật dụng cản tôi “A!” Tôi kêu lên: “Diệp Tư Viễn! Anh chơi gian!”
Anh nghe thấy tôi nói vậy liền bật cười.
Thật ra người chơi xấu phải là tôi bởi vì tôi đã đá anh hai cái dưới gầm bàn, vậy mà kết quả vẫn là tôi thua.
Bây giờ chỉ cần thua thêm một ván tôi sẽ phải thực hiện lời hứa về nhà anh vào ngày quốc khánh để gặp ba mẹ anh. Đây đâu phải chuyện đùa! Nhưng tôi căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng! Tôi đứng dậy nói: “Đợi đã…! Em phải chuẩn bị!”
“Chuẩn bị cái gì?” Anh hỏi tôi.
Tôi chạy ra khỏi phòng tìm dây buộc tóc, sau đó còn đeo thêm một cái kính gọng đen to đùng, cuối cùng tôi xắn tay áo và uống một ngụm nước thật lớn: “Đã xong, chơi tiếp thôi!”
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Tiểu Kết, em không muốn về nhà với anh sao?”
Tôi giật mình: “Không phải, chỉ là… Em cảm thấy bây giờ còn quá sớm. Hơn nữa! Em rất muốn thắng anh, em muốn anh thực hiện 3 điều kiện của em.”
“À... Thế à?” Anh cười cười “Vậy chơi tiếp thôi.”
Hai ván tiếp theo, tôi may mắn thắng Diệp Tư Viễn, tôi liên tục ném bom ném mìn còn anh chả ném cái gì. Kết thúc trận chiến, tôi hỏi anh: “Diệp Tư Viễn anh quên dùng vật dụng hả?”
“A... Anh quên mất.” Anh bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
Tôi cười nói: “Ván sau anh phải để ý một chút.”
“Yên tâm.” Anh đáp.
Không ngờ kết quả là tôi thắng tiếp.
Tôi vui vẻ nhảy dựng lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tôi chạy tới ngồi lên đùi anh, đưa hai cánh tay vòng qua cổ anh rồi nói: “Em thắng nhé.”
“Ừm, anh tâm phục khẩu phục.” Anh cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi cảm thấy tâm trạng anh không tốt cho lắm: “Diệp Tư Viễn... anh không cố ý nhường em chứ?”
“Đâu có, là do anh chơi bằng chân, tốc độ không thể bằng em mà.”
“Ai bảo, hai ván đầu anh thắng em đấy thôi.”
“Ừ thì anh có luyện mấy ngày rồi. Nhưng kết quả vẫn thua em, mà em nói đi, 3 điều kiện đó là gì?”
Tôi ngắm nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, hơi thở ấm nóng của anh mang hương bạc hà nhè nhẹ phả lên má tôi, tôi nheo mắt nói: “Em chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi em sẽ nói cho anh biết, thời gian có hiệu lực là vĩnh viễn đấy, anh quên hả?”
“Anh không quên.” Anh cười nhẹ, nhìn ánh mắt đen láy mênh mông như biển cả khiến tim tôi như ngừng đập, không phản ứng tôi đã cúi đầu hôn lên môi anh.
Tôi vừa liếm cánh môi mềm của anh vừa nói: “Tư Viễn, không phải em không muốn về nhà gặp bố mẹ anh, chỉ có điều bây giờ còn quá sớm anh... hiểu không?”
“Ừm.” Anh mút nhẹ làn da ở cổ tôi rồi thấp giọng thì thầm “Anh hiểu, Tiểu Kết, anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Tôi nghe vậy liền yên tâm.
Chuyện này cứ như vậy qua đi. Tôi không còn lo lắng anh bảo tôi về nhà gặp mặt bố mẹ anh nữa, tôi còn bắt Diệp Tư Viễn cam kết thực hiện 3 điều kiện với mình, chỉ cần tôi nói, anh sẽ vô điều kiện thực hiện. Quá tuyệt! Bây giờ tôi có cảm giác mình nhặt được cái đèn thần của Aladin, tôi nghĩ 3 điều kiện này chỉ được dùng khi sóng gió ập đến, ngàn vạn lần không thể lãng phí.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên ôm laptop chơi trò chơi với Diệp Tư Viễn, chúng tôi vô cùng ăn ý nhau, ngồi cách một cái bàn tôi lên tiếng: “Em muốn chơi cặp!”
Anh chiều ý tôi, tôi lại nói: “Em muốn 5 người chơi thôi! Tốt nhất là 45678!” Thế là anh hủy từ 6 người 456789 xuống còn 5 người. Chúng tôi vừa chơi vừa lừa đảo đánh cho đối thủ hoa rơi nước chảy, sau đó cùng nhau cười ha ha như hai người không tim không phổi.
Diệp Tư Viễn còn dạy tôi chơi cờ tướng, anh tinh thông tất cả các loại cờ khiến tôi vô cùng bội phục.
Khi nào không muốn chơi mấy trò trí tuệ, chúng tôi lại chơi tìm điểm khác biệt, không thì chụm đầu ngồi trên salon xem phim, trong lòng tôi cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn.
Thậm chí đã có vô số lần tôi ảo tưởng tới ngày kết hôn của tôi và Diệp Tư Viễn, sau đó chúng tôi cùng trải qua cuộc sống ngọt ngào ấm áp, không cãi vã, không hiểu lầm, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Nhưng cuộc sống không phải điện ảnh mà bạn hi vọng nó là hài kịch, nó sẽ là hài kịch, hi vọng nó là bi kịch, nó sẽ là bi kịch.
Mỗi một sáng mai thức dậy, chúng ta không ai biết được rằng mình sẽ gặp ai, gặp phải chuyện gì.
Cuộc sống đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tôi khẳng định Diệp Tư Viễn còn thấu đáo đạo lý này hơn cả tôi, anh đón nhận số mệnh thảm khốc đến với chính mình nhưng vẫn gắng vươn lên. Còn tôi do quá trẻ tuổi mà nghĩ chuyện gì cũng biến thành đơn giản hết.
Hôm sau tôi đến ngân hàng rút 5000 tệ tiền mặt giao cho Diệp Tư Viễn, anh nghĩ nghĩ một lúc rồi vẫn phải nhận.
Thật ra thì số tiền 2000 tệ ấy tôi cũng không có ý định trả anh, viết giấy ghi nợ để trêu anh thôi.
Tôi biết hai người yêu nhau mà nhất là còn sống chung như chúng tôi thì về phương diện tiền bạc không nên quá mức rạch ròi. Nhưng cái latop này những 7000 tệ, tôi không thể thản nhiên nhận được. Nếu món quà anh tặng tôi là những vật nhỏ như lọ nước hoa, hộp chocolate anh mua khi đi du lịch châu Âu, chắc chắn tôi vô cùng thoải mái nhận chúng.
Vì vậy, sau khi đưa anh 5000 tệ tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hơn nữa em Dell mới này đã trở thành bảo bối của tôi rồi.
* * *
Sau khi có thời khóa biểu của học kỳ mới, tôi và Diệp Tư Viễn lập tức sắp xếp thời gian học tập, nghỉ ngơi cho hợp lý.
Chúng tôi giao hẹn với nhau mỗi buổi sáng cùng đi học, buổi trưa về phòng cũ ở ký túc xá ăn cơm với bạn, rồi ngủ trưa ở đó, buổi chiều học xong lại cùng nhau về nhà.
Mấy người bạn cùng phòng không dị nghị gì đối với chuyện tôi sống chung với Diệp Tư Viễn, chỉ có Vương Giai Phân trách mắng tôi vài câu, cô ấy bảo buổi tối tôi bỏ rơi không quan tâm tới cô ấy nữa.
Tôi liền phản bác nói cô ấy nói hưu nói vượn, bởi vì tôi biết hầu như tối nào cô ấy cũng hẹn hò với bạch mã hoàng tử của mình, tôi nhìn gương mặt cô ấy càng ngày càng vui vẻ rạng ngời, trong lòng cũng vui thay.
Người nào đã nếm hương vị của tình yêu đều hi vọng người khác cũng được hưởng thụ cảm giác ngọt ngào đó, nhất là một cô gái tốt như Vương Giai Phân, tôi thật sự hi vọng rằng mong cô ấy sẽ luôn luôn hạnh phúc.
Còn tôi và Diệp Tư Viễn ngày ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc. Tôi cũng không phải mỗi ngày đều mua thức ăn nấu cơm, có lúc chúng tôi cũng sẽ mua thức ăn bên ngoài rồi mang về nhà ăn.
Chủ nhật, chúng tôi quét dọn vệ sinh. Căn hộ này rất lớn, chỉ riêng việc lau chùi đồ đạc cũng mất rất nhiều thời gian rồi, chẳng qua có Diệp Tư Viễn làm cùng nên không còn cảm giác mệt mỏi nữa.
Diệp Tư Viễn ngồi trên ghế, dùng chân vắt khô khăn lau trong chậu nước, sau đó dùng chân cầm khăn đi tới đi lui trong nhà để lau sàn. Anh cúi đầu, hai ống tay áo rũ xuống bên vai, vẻ mặt anh khi làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, tôi vừa lau đồ đạc vừa ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc này mà thấy lòng mình ấm áp vô cùng.
Tôi nghĩ là tôi muốn trải qua nửa phần đời còn lại với người đàn ông ở trước mắt mình.
Đương nhiên việc nhà do tôi làm là chủ yếu. Diệp Tư Viễn muốn chạy tới giúp đỡ đều bị tôi gạt đi, bởi vì anh có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình nhưng có một số việc anh làm không được dễ dàng cho lắm, tôi cảm thấy không cần thiết phải để cho anh làm.
Những lúc đó anh sẽ vào phòng đọc sách, đi vẽ tranh hoặc là đến phòng làm việc với các thiết kế trang phục của anh.
Tôi đã thống nhất với Diệp Tư Viễn học kỳ tới này chúng tôi sẽ cố gắng thật nhiều, không thể bởi vì yêu mà làm hỏng cả con đường học tập của mỗi người.
Diệp Tư Viễn đồng ý, tôi biết học kỳ vừa qua áp lực của anh khá lớn vì cuối kỳ, anh chỉ lấy được học bổng loại ba, đối với người cầm học bổng loại nhất ba học kỳ liên tục như anh thì đây là một đả kích không nhỏ. Hơn nữa qua lời anh nói, tôi cũng biết là mẹ anh không hài lòng với chuyện này.
Tất cả đều là lỗi của tôi!
Bởi vì chúng tôi chỉ mải mê yêu đương mà sao nhãng chuyện học tập.
Ví dụ như một ngày nào vào đầu tháng 9, tôi và Diệp Tư Viễn chân chính cảm nhận được tiểu biệt thắng tân hôn là gì...
Đêm hôm đó, chúng tôi như hai con dã thú trong rừng rậm đói bụng nhiều ngày đến hôm nay mới được chạm vào miếng mồi ngon, chúng tôi quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác. Diệp Tư Viễn vô cùng thích thú, mà tôi cũng thoải mái đến thét chói tai.
Cuộc sống của chúng tôi lúc nào cũng ngọt ngào vui vẻ, nhất là từ khi có laptop.
Có một ngày, rửa bát xong tôi đi vào phòng đọc sách, nhìn thấy Diệp Tư Viễn tựa lưng vào ghế ngồi, tinh thần tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chân trái anh đặt trên nền nhà, còn chân phải để ở mặt bàn, thỉnh thoảng ngón chân anh lại ấn một cái lên con chuột. Tôi tò mò bước tới gần, mới biết thì ra anh đang chơi cờ vây trên mạng.
Cờ vây tôi không biết chơi nên nhìn mãi cũng chẳng hiểu gì, nhưng mà dáng vẻ chăm chú của anh làm cho tôi rất mê muội.
Nửa giờ sau, anh cười cười ngẩng đầu nhìn tôi, tôi liền hỏi: “Anh thắng rồi?”
“Ừ, đối phương nhận thua.” Anh hài lòng lên tiếng “Em không biết chơi à?”
Tôi lắc đầu đáp: “Không biết, một chút cũng không biết.”
“Lúc nào đó anh sẽ dạy em, chơi cờ vây có thể rèn luyện đầu óc đấy, em ngốc nghếch thế này rất nên học.”
“Phì phì phì! Anh mới ngốc!” Tôi đấm vai anh “Nhưng mà em biết chơi cờ tướng, ở nhà em thường chơi cờ tướng với Trần Dạ.”
“Thật à?” Anh hưng phấn hỏi tôi “Chơi thử một ván không?”
“Được thôi! Lần nào Trần Dạ cũng bại dưới tay em!”
Tôi ôm laptop ngồi đối diện Diệp Tư Viễn trong phòng đọc sách, tìm phòng trong QQ.
Khi lắp đặt đồ đạc trong nhà có lẽ anh đã suy nghĩ đến tình huống này nên cố ý thiết kế hai cái bàn học chụm đầu vào nhau, có điều cái bàn của anh thấp hơn của tôi khoảng 20 cm.
Chúng tôi bắt đầu chơi, sau đó tôi mới nghĩ ra làm sao có thể so sánh anh với Trần Dạ!
Thua liền bốn ván, tôi vứt chuột kêu lên: “Không chơi! Không chơi! Anh không nhường em.”
Anh cười: “Em chơi cũng khá đấy chứ, cờ tướng này ít con gái biết chơi lắm, em chơi như vậy đã rất giỏi rồi.”
Tôi không chịu: “Chúng ta chơi cờ năm quân đi!”
“Được!”
Sau đó, tôi thua tiếp 3 ván nữa.
Lúc này tôi nghĩ tới một trò chơi đã lâu rồi không chơi: “Chơi cờ nhảy đi, hồi học tiểu học em là vô địch cờ nhảy!”
Diệp Tư Viễn ngạc nhiên hỏi: “Em muốn cờ nhảy hả?”
“Đúng vậy! Anh không dám à?”
“Được thôi.”
Kết quả, tôi lại tiếp tục liên tiếp 3 ván.
Tôi thua cả 10 bàn, thật mất hết mặt mũi, nhìn cái mặt cười đắc ý của Diệp Tư Viễn, tôi tức tối: “Hứ! Có một trò chơi, anh nhất định không thắng nổi em đâu!”
“Là trò gì? Xem anh có biết chơi không đã chứ.”
“Kẻ ngốc nhất thế giới cũng biết, xem đây!”
Diệp Tư Viễn không biết chơi nhưng sau khi tôi chỉ anh được 10 giây anh đã nắm được cách chơi rồi.
Tôi và anh chuyển sang trò chơi khác, trò này cần nhanh tay lẹ mắt, là trò mà tôi hay chơi trong quán internet và phòng máy ở trường học, xem như thuận buồm xuôi gió, “Ba ba pằng” vài phát là thắng.
Nhưng đối với Diệp Tư Viễn mà nói thì chuyện này khá khó khăn, bởi vì anh phải dùng chân bấm chuột, lại ngồi cách xa màn hình nên chặng 1 anh không theo kịp tôi.
Sau đó, tôi sử dụng mấy vật dụng trong tủ đồ của mình làm anh bị mắc kẹt.
“Tiểu Kết! Em bắt nạt anh!” Anh lên án.
Cuối cùng tôi cũng có một lần thắng, tôi vui vẻ nhảy lên, miệng hát “la la là lá lá lá”, uốn éo cái mông rồi nói: “Em đi giặt quần áo đây, bại tướng dưới tay em, bái bai”
Anh nhanh chóng đứng dậy chắn lối đi của tôi: “Không tính, anh mới chơi lần đầu, mấy trò khác đều chơi 3, 4 lần cơ mà, không được, chúng ta chơi lại.”
“Không đấy không đấy!” Tôi đưa tay thọc lét làm anh nhột, uốn người né tránh “Thua thì thua, đừng có không phục như thế…!”
Diệp Tư Viễn nói: “Vậy mấy hôm nữa đấu lại, em dám không?”
Tôi nghĩ với tốc độ di chuyển và bấm chuột khá chậm của anh chắc chắn tôi luôn là người thắng cuộc nên đồng ý: “Dám! Nhưng mà đã chơi thì phải có gì đó kích thích mới hay, đánh cược đi!”
“Cược gì, em nói xem nào!”
“Nếu em thắng, anh phải đồng ý với em 3 điều kiện, đương nhiên là nằm trong phạm vi có thể thực hiện của anh, về phần thời gian thì… vĩnh viễn có hiệu lực! Chỉ cần em đề nghị, anh phải làm bằng được!”
“Còn nếu anh thắng thì sao?” Diệp Tư Viễn hỏi.
“Cũng như vậy.”
“Không, nếu anh thắng, anh chỉ cần em đồng ý với anh một chuyện thôi.”
“Hả? Cái gì?”
“Ngày quốc khánh về nhà gặp bố mẹ anh.” Anh nhìn tôi nghiêm túc lên tiếng.
Tôi ngẩn người.
Tuy nhiên tôi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay nên hùng hồn tuyên bố: “Được! Em đồng ý. Chơi 5 ván, ai thắng 3 ván là thắng!”
“Một lời đã định.” Diệp Tư Viễn mỉm cười “Ba ngày sau nhé!”
“Được!”
Ba ngày sau, tôi đã sớm quên mất chuyện này, sau khi rửa xong bát đĩa, Diệp Tư Viễn gọi tôi vào phòng đọc sách rồi bảo “Đấu thôi”
Tôi đập đập cái trán: “Khụ! Xem đầu óc em đi, chưa gì đã quên rồi. Được, chơi đi!”
Chúng tôi mỗi người một cái latop ngồi đối diện nhau.
Mở cửa sổ trò chơi rồi chọn một phòng trống, tôi nói: “Có thua anh cũng đừng khóc đấy.”
Anh cười: “Phải đấu mới biết, chưa biết ai thua đâu.”
Cái gì! Tôi click vào chữ start, bắt đầu nhập cuộc.
Tôi thong thả bấm chuột, cảm thấy rằng với khả năng của bản thân chắc chắn sẽ thắng, cũng không ném vật gì cản anh, ai ngờ khi trò chơi kết thúc, trên màn hình lại xuất hiện dòng chữ MR. Diệp thắng.
“Cái gì?” Tôi đờ người nhìn cái bảng nhô ra từ bên góc màn hình “Gì kia! Em nhường anh thôi! Chơi lại!”
Anh mỉm cười, cũng nhô đầu ra nói: “Được, tới đây!”
Ván thứ hai bắt đầu, tôi không còn dám khinh địch, tập trung cao độ, ngón trỏ bên tay phải nhanh chóng click, nhưng quá mức nóng vội khiến tôi không để ý Diệp Tư Viễn đã dùng vật dụng cản tôi “A!” Tôi kêu lên: “Diệp Tư Viễn! Anh chơi gian!”
Anh nghe thấy tôi nói vậy liền bật cười.
Thật ra người chơi xấu phải là tôi bởi vì tôi đã đá anh hai cái dưới gầm bàn, vậy mà kết quả vẫn là tôi thua.
Bây giờ chỉ cần thua thêm một ván tôi sẽ phải thực hiện lời hứa về nhà anh vào ngày quốc khánh để gặp ba mẹ anh. Đây đâu phải chuyện đùa! Nhưng tôi căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng! Tôi đứng dậy nói: “Đợi đã…! Em phải chuẩn bị!”
“Chuẩn bị cái gì?” Anh hỏi tôi.
Tôi chạy ra khỏi phòng tìm dây buộc tóc, sau đó còn đeo thêm một cái kính gọng đen to đùng, cuối cùng tôi xắn tay áo và uống một ngụm nước thật lớn: “Đã xong, chơi tiếp thôi!”
Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Tiểu Kết, em không muốn về nhà với anh sao?”
Tôi giật mình: “Không phải, chỉ là… Em cảm thấy bây giờ còn quá sớm. Hơn nữa! Em rất muốn thắng anh, em muốn anh thực hiện 3 điều kiện của em.”
“À... Thế à?” Anh cười cười “Vậy chơi tiếp thôi.”
Hai ván tiếp theo, tôi may mắn thắng Diệp Tư Viễn, tôi liên tục ném bom ném mìn còn anh chả ném cái gì. Kết thúc trận chiến, tôi hỏi anh: “Diệp Tư Viễn anh quên dùng vật dụng hả?”
“A... Anh quên mất.” Anh bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
Tôi cười nói: “Ván sau anh phải để ý một chút.”
“Yên tâm.” Anh đáp.
Không ngờ kết quả là tôi thắng tiếp.
Tôi vui vẻ nhảy dựng lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tôi chạy tới ngồi lên đùi anh, đưa hai cánh tay vòng qua cổ anh rồi nói: “Em thắng nhé.”
“Ừm, anh tâm phục khẩu phục.” Anh cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi cảm thấy tâm trạng anh không tốt cho lắm: “Diệp Tư Viễn... anh không cố ý nhường em chứ?”
“Đâu có, là do anh chơi bằng chân, tốc độ không thể bằng em mà.”
“Ai bảo, hai ván đầu anh thắng em đấy thôi.”
“Ừ thì anh có luyện mấy ngày rồi. Nhưng kết quả vẫn thua em, mà em nói đi, 3 điều kiện đó là gì?”
Tôi ngắm nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, hơi thở ấm nóng của anh mang hương bạc hà nhè nhẹ phả lên má tôi, tôi nheo mắt nói: “Em chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi em sẽ nói cho anh biết, thời gian có hiệu lực là vĩnh viễn đấy, anh quên hả?”
“Anh không quên.” Anh cười nhẹ, nhìn ánh mắt đen láy mênh mông như biển cả khiến tim tôi như ngừng đập, không phản ứng tôi đã cúi đầu hôn lên môi anh.
Tôi vừa liếm cánh môi mềm của anh vừa nói: “Tư Viễn, không phải em không muốn về nhà gặp bố mẹ anh, chỉ có điều bây giờ còn quá sớm anh... hiểu không?”
“Ừm.” Anh mút nhẹ làn da ở cổ tôi rồi thấp giọng thì thầm “Anh hiểu, Tiểu Kết, anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Tôi nghe vậy liền yên tâm.
Chuyện này cứ như vậy qua đi. Tôi không còn lo lắng anh bảo tôi về nhà gặp mặt bố mẹ anh nữa, tôi còn bắt Diệp Tư Viễn cam kết thực hiện 3 điều kiện với mình, chỉ cần tôi nói, anh sẽ vô điều kiện thực hiện. Quá tuyệt! Bây giờ tôi có cảm giác mình nhặt được cái đèn thần của Aladin, tôi nghĩ 3 điều kiện này chỉ được dùng khi sóng gió ập đến, ngàn vạn lần không thể lãng phí.
Từ đó về sau, tôi thường xuyên ôm laptop chơi trò chơi với Diệp Tư Viễn, chúng tôi vô cùng ăn ý nhau, ngồi cách một cái bàn tôi lên tiếng: “Em muốn chơi cặp!”
Anh chiều ý tôi, tôi lại nói: “Em muốn 5 người chơi thôi! Tốt nhất là 45678!” Thế là anh hủy từ 6 người 456789 xuống còn 5 người. Chúng tôi vừa chơi vừa lừa đảo đánh cho đối thủ hoa rơi nước chảy, sau đó cùng nhau cười ha ha như hai người không tim không phổi.
Diệp Tư Viễn còn dạy tôi chơi cờ tướng, anh tinh thông tất cả các loại cờ khiến tôi vô cùng bội phục.
Khi nào không muốn chơi mấy trò trí tuệ, chúng tôi lại chơi tìm điểm khác biệt, không thì chụm đầu ngồi trên salon xem phim, trong lòng tôi cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn.
Thậm chí đã có vô số lần tôi ảo tưởng tới ngày kết hôn của tôi và Diệp Tư Viễn, sau đó chúng tôi cùng trải qua cuộc sống ngọt ngào ấm áp, không cãi vã, không hiểu lầm, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Nhưng cuộc sống không phải điện ảnh mà bạn hi vọng nó là hài kịch, nó sẽ là hài kịch, hi vọng nó là bi kịch, nó sẽ là bi kịch.
Mỗi một sáng mai thức dậy, chúng ta không ai biết được rằng mình sẽ gặp ai, gặp phải chuyện gì.
Cuộc sống đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tôi khẳng định Diệp Tư Viễn còn thấu đáo đạo lý này hơn cả tôi, anh đón nhận số mệnh thảm khốc đến với chính mình nhưng vẫn gắng vươn lên. Còn tôi do quá trẻ tuổi mà nghĩ chuyện gì cũng biến thành đơn giản hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.