Chương 13: Em không cần hạnh phúc hơn anh
Hàm Yên
05/09/2015
Tôi và Diệp Tư Viễn chính thức quen nhau.
Chúng tôi muốn giữ kín chuyện này nhưng đáng tiếc lại không được như mong muốn. Bởi vì Diệp Tư Viễn là người tàn tật, nhưng anh lại đẹp trai, ở trường không ai không biết anh, bình thường khi đi trên đường thường xuyên có người nhìn anh. Mà tôi lúc nào cũng bám lấy anh, lại xinh xắn nên đã thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh. Do đó khi chúng tôi công khai chuyện yêu đương với một số người thì lập tức lan truyền ra toàn trường.
Chủ đề chính là: Sinh viên học viện nghệ thuật thiết kế thời trang năm hai Diệp Tư Viễn đẹp trai không tay có bạn gái, bạn gái là Trần Kết sinh viên học viện quảng cáo năm nhất, rất xinh đẹp và lanh lợi!
Ngay cả ba con nhóc cùng phòng tôi cũng biết chuyện này, tôi cũng thoải mái thừa nhận.
Thi Tiểu Yến và Mã Anh cảm thấy không thể hiểu, Diệp Tư Viễn đúng là đẹp trai thật, nhưng anh ấy bị tàn tật quá nặng, thử hỏi có cô gái nào dám yêu đương với anh không? Chỉ riêng việc đi chung với anh thôi cũng đã phải đón nhận ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh, nhiều đến nỗi làm người ta cảm thấy khó chịu.
Tôi không thèm để ý tới bọn họ, Vương Giai Phân hỏi tôi có thật lòng không.
Tôi gật đầu đáp: “Mình thích Diệp Tư Viễn, xuất phát từ tận đáy lòng.”
Cô ấy nói: “Mình ủng hộ cậu!”
Tôi cười, tôi càng ngày càng thích cô nàng này rồi đó.
Tôi và anh hẹn hò không giống những cặp tình nhân bình thường khác.
Vì thân thể của Diệp Tư Viễn nên chúng tôi không thể tham gia rất nhiều hoạt động, anh cũng không muốn đến những nơi đông người.
Thế nhưng chúng tôi vẫn tìm ra cách hẹn hò thích hợp giành riêng cho hai đứa.
Đó là hẹn hò tại phòng anh.
Tôi và anh cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng ăn trái cây, đồ ăn vặt, cùng xem phim trên laptop. Có khi, tôi dùng máy tính của anh để làm bài tập, anh im lặng ngồi nghe nhạc trên giường, dùng chân đọc sách, chơi điện thoại di động, hoặc là ngồi cạnh xem tôi vẽ, thỉnh thoảng chỉ đưa ra vài ý kiến. Chuyên ngành của tôi và anh có một phần giống nhau, nhưng của anh là mỹ thuật hội họa loại ứng cử viên, còn của tôi là khoa học xã hội, vì vậy về lĩnh vực hội họa thì tôi vẫn kém anh khá nhiều dù cố gắng đến mấy.
Anh dùng máy tính bằng chân rất thành thạo, đánh chữ vô cùng nhanh, tuy nhiên vẫn có một số thao tác cần làm liền nhau anh không làm được, phải làm từng bước một, nhưng riêng tốc độ và trình độ sử dụng thuần thục các phần mềm của anh đã khiến tôi rất khâm phục rồi.
Chúng tôi còn hay tản bộ trong khuôn viên trường.
Trường đại học Q có một cái hồ lớn, cảnh sắc cũng đẹp, buổi tối hai chúng tôi lại vai kề vai dạo quanh hồ, vừa đi vừa tán gẫu. Anh cao 1m82, cao hơn tôi một cái đầu. Tôi rất thích đứng bên cạnh rồi vụng trộm nhìn anh, ánh mắt anh trong trẻo, vẻ mặt trầm tĩnh như nước khiến tôi lần nào ngắm nhìn cũng bị mê mẩn.
Diệp Tư Viễn và tôi thỉnh thoảng cũng đi xem phim.
Tôi ôm anh ngồi ở hàng cuối cùng, phía trên chiếu mưa bom bão đạn khói súng nghi ngút thì ở bên dưới, chúng tôi ôm hôn triền miên không dứt.
Có lúc tôi đi với anh đến phòng vẽ tranh.
Đây là việc mà anh thích làm nhất từ khi gặp chuyện không may đó.
Anh ngồi trước giá vẽ, dựa người vào thành ghế, chân trái đặt trên một cái ghế khác, đùi phải đặt trên đầu gối chân trái, ngón chân phải kẹp bút vẽ, có khi anh lại dùng miệng để vẽ thay chân. Vẽ tranh thủy mặc thì anh trải giấy lên mặt đất, ngồi trên ghế dùng chân kẹp bút lông hoặc là trải giấy tên mặt bàn, dùng miệng ngậm bút để vẽ. Chân anh rất linh hoạt, miệng cầm bút vẽ cũng khá thành thạo, trong mắt tôi, anh chỉ cần tùy tiện viết vài chữ thôi là có thể đem đi triển lãm được rồi. Diệp Tư Viễn nói rằng, vẽ tranh có thể giúp anh bình tĩnh, trước đây anh vốn yêu thích vẽ, bây giờ nó lại trở thành việc duy nhất anh muốn làm.
Có một lần tôi ngủ gật trong khi luyện tập phác họa.
Đến khi tỉnh lại, ngẩng đầu thì thấy Diệp Tư Viễn đang bối rối.
Anh đang phác họa chân dung tôi.
Trần Kết tôi trong bức tranh đang ngủ say, cười tủm tỉm, mái tóc mềm mại xõa xuống hai vai, ánh mặt trời dịu dàng bao phủ lấy tôi.
Tôi xem một hồi rồi nói: “Anh vẽ trộm em đấy à?”
Anh cúi đầu ngượng ngùng đáp: “Anh không ngờ em sẽ tỉnh nhanh như vậy.”
Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, anh vẽ em quá đẹp, em có tốt như vậy đâu.”
Anh nói: “Tiểu Kết, em biết không, em rất đẹp, rất tốt, bức tranh này không đẹp bởi anh không thể vẽ được toàn bộ cái đẹp của em vào đây, em không thể tưởng tượng rằng mình tốt đến mức nào đâu.”
Lời nói của anh khiến tôi cảm động, tôi cúi xuống ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, cảm nhận được sự cứng ngắc của anh, tôi ghé vào tai thì thầm gọi tên anh, anh có chút xấu hổ, do dự một lát rồi quay đầu lại hôn lên môi tôi.
Dần dần anh trầm tĩnh lại, dịu dàng hôn tôi, trán anh cọ xát trán tôi, chóp mũi của anh cọ xát chóp mũi tôi. Tôi biết anh đang biểu đạt sự thân mật theo cách riêng của mình, anh không thể dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi, không thể cưng chiều nhéo nhéo vào má của tôi, nhưng nhự vậy cũng đủ để tôi cảm nhận được tình yêu mà anh giành cho mình.
Tôi thật sự thích Diệp Tư Viễn, tôi thích ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh, thích vẻ mặt tươi cười khi anh nhìn tôi, thích cảm giác khi được anh hôn. Anh không biết nói hay làm chuyện gì lãng mạn cả, nhưng mỗi giây mỗi phút ở bên anh, tôi đều cảm nhận được tình cảm sâu sắc ấy.
Trong lòng tôi vĩnh viễn có một tiếc nuối. Đó là tôi không được nắm tay anh cùng tản bộ, không được anh ôm chặt vào lòng. Bờ vai anh rộng, lồng ngực anh ấm như vậy, thế nhưng cả đời này anh không thể ôm tôi trong lồng ngực ấy.
Nếu tôi và anh đi ăn ở bên ngoài, chúng tôi luôn chọn những quán ăn nhỏ.
Diệp Tư Viễn thường dẫn tôi tới một nhà hàng do anh họ của anh mở, ở đây có một phòng ăn thích hợp với người tàn tật như anh.
Ngoài ra các phục vụ viên ở đây ai nấy đều tận tình, thân thiết nên tôi thấy rất ấm áp. Lúc ăn cơm, tuy anh sử dụng chân phải cầm đũa rất thuần thục nhưng có mấy món ăn ở xa anh không gắp được, cho nên tôi phụ trách việc gắp thức ăn cho anh .
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, anh luôn cười với tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy chuyện anh ăn cơm bằng chân có gì khác mọi người ăn cơm bằng tay cả.
Có khi Uyển Tâm lại rủ chúng tôi và vài người cùng đi KTIVI.
Đây là hoạt động chị Uyển Tâm có hứng thú nhất, trước kia chị ấy toàn rủ tôi đi hát, sau khi quen Diệp Tư Viễn, chúng tôi gọi cả Lưu Nhất Phong và Phùng Tiếu Hải đi cùng.
Trong KTIVI, tôi và Uyển Tâm nhảy múa la hét điên cuồng, Lưu Nhất Phong và Phùng Tiếu Hải cũng rất tích cực tham gia, chỉ có Diệp Tư Viễn ngồi im trên ghế xem chúng tôi biểu diễn, ngón chân anh kẹp chai bia để uống, xem ra tửu lượng của anh cũng không tệ.
Tôi chạy tới lôi Diệp Tư Viễn ra hát, anh bị tôi kéo không có cách từ chối đành kẹp micro đưa lên miệng rồi hát.
Anh chọn bài “Em phải hạnh phúc hơn anh” của Trần Hiểu Đông, giọng hát của anh nhẹ nhàng đầy cảm xúc khiến tôi như muốn trào nước mắt ra.
Sau khi anh hát xong, tôi bò lên người anh, không thèm quan tâm có người bên cạnh, tôi cắn cổ anh, cắn vành tai anh, ghé vào lỗ tai anh nói thầm: “Em đây không cần hạnh phúc hơn anh, hai chúng ta phải cùng nhau hạnh phúc. Diệp Tư Viễn, anh có hạnh phúc thì em mới hạnh phúc, anh có hiểu không?”
Anh quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm như đại dương.
Cứ như vậy, chúng tôi ngọt ngọt ngào ngào, hẹn hò vui vẻ được hơn một tháng.
Mâu thuẫn duy nhất giữa tôi và anh đó là chuyện đến bar Olive, tôi vẫn đến đó nhảy. Tiền tiết kiệm được gửi trong ngân hàng tôi đã đưa hết cho bố mua TIVI, mà chuyên ngành của tôi ngày càng có nhiều bài tập phải hoàn thành bằng máy tính, chẳng nhẽ lần nào cũng tới phòng anh ôm cái máy tính để làm bài tập. Cho nên tôi thành thật nói với anh, tôi muốn tiếp tục kiếm tiền bằng công việc này, như vậy sẽ có tiền mua máy tính, huống hồ nếu chỉ dựa vào thù lao đi làm thêm vào chủ nhật, chi phí sinh hoạt hằng ngày của tôi cũng không đủ.
Anh không đồng ý cũng là chuyện bình thường, có người con trai nào thích bạn gái của mình nhảy nhót quay cuồng trước một đám đàn ông khác?
Anh hỏi tôi: “Tiểu Kết, anh mua cho em một cái máy tính, em đừng đi nữa được không?”
Tôi nhìn anh, hỏi: “Diệp Tư Viễn, đây là lần đầu anh quen em sao? Anh nghĩ là em sẽ chấp nhận?”
Anh hỏi tiếp: “Vậy em làm công việc khác không được sao?”
Tôi nói: “Làm ở bar cần ít thời gian nhất nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhất, trong một học kỳ, mỗi tuần em chỉ tới đó 2, 3 lần là kiếm được hơn 4000 tệ rồi, chỉ cần một học kỳ nữa, em sẽ mua được máy tính. Diệp Tư Viễn, em hứa với anh khi nào mua được rồi, em sẽ không bao giờ làm công việc này nữa, về sau chỉ làm thêm ở siêu thị thôi, có được không?”
Anh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, nhưng mà từ nay về sau phải để anh đến đón em.”
Á. . . Như vậy lại mất thêm tiền xe, hơn 50 tệ, nhưng rồi tôi vẫn đồng ý. Diệp Tư Viễn có gia cảnh tốt, đây là tiền của anh, anh muốn mua gì thì mua cái đó, tôi không thể can thiệp anh dùng nó vào việc gì, chẳng lẽ bắt anh dùng tiền của mình sao?
Vì vậy, từ đó về sau, mỗi lần bước ra khỏi Olive cùng Uyển Tâm, tôi lại nhìn thấy bóng dáng cao gầy dựa lưng vào tường đứng dưới ngọn đèn đường yếu ớt. Tôi chạy về phía anh, vòng tay ôm eo anh thật chặt rồi ngẩng mặt lên cười với anh, đón nhận ánh mắt đầy tình cảm của anh giành cho tôi.
Uyển Tâm thường nói chị ấy không thể chịu nổi chúng tôi, rồi lại bí mật lặng lẽ nói với tôi: “Tiểu Kết, Diệp Tư Viễn thật sự rất thích em, có thể tìm được một cậu bạn trai tốt như vậy xem như số em rất tốt đấy.”
Chị ấy rốt cuộc không còn băn khoăn về việc Diệp Tư Viễn không có tay nữa.
Tôi giới thiệu bạn trai của mình với anh Tiểu Báo, anh Thủy Thủ, xin bọn họ chiếu cố một chút. Trước kia ở Olive, thường có người đến bắt chuyện với tôi, thậm chí còn làm ra những hành động không trong sáng. Mỗi lần như vậy, tôi trốn tránh cũng qua hoặc là nhờ anh Tiểu Báo ra mặt giúp đỡ, còn bây giờ, bên cạnh tôi có Diệp Tư Viễn, tôi không thể để bản thân xảy ra chuyện gì làm anh lo lắng.
Tôi phải bảo vệ mình tốt hơn, vì Diệp Tư Viễn, anh một lòng muốn bảo vệ tôi nhưng hiện tại anh không có năng lực đó.
Đầu tháng 4, thời tiết dần nóng lên.
Bỗng một hôm, Vương Giai Phân nhăn nhó tới tìm tôi.
“Cậu sao vậy?” Tôi hỏi.
“Trần Kết, có chuyện này mình cần cậu giúp.”
“Cậu nói đi, nếu có thể mình nhất định sẽ giúp cậu.” Làm bạn với nhau hơn một học kỳ, tôi cũng có chút thích cô nàng này.
Cô ấy nói: “Mình muốn nhờ cậu giả làm bạn gái của mình, coi như hai chúng mình là les ấy.”
“A!” Ngụm nước trà suýt chút nữa bị phun ra ngoài, “Tại sao phải làm như vậy?”
“A. . . Đừng nói nữa.” Cô ấy ủ rũ cúi đầu, “Lần trước Đường Miêu ở phòng bên cạnh nói anh họ cậu ấy học hệ môi trường năm ba muốn mở cuộc giao lưu với bọn mình. Hôm ấy mình đi cùng Thi Tiểu Yến, kết quả là có một đàn anh nhìn trúng mình, sau khi cuộc giao lưu kết thúc thì theo đuổi mình, làm mình sắp chết vì phiền rồi, có làm thế nào anh ta cũng không chịu đi, đành phải tìm cậu giúp đỡ.”
“Vậy cậu tìm một bạn trai nào đấy cũng được, cứ nói là bạn trai cậu.”
“Không được! Mình không phải sợ, mà là nếu tìm con trai, người ta sẽ cho rằng mình phát ám hiệu ngầm với họ, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải toàn những tình tiết như vậy hay sao.”
Tôi gật gù, cũng đúng… Ban đầu Diệp Tư Viễn do bị tôi kéo làm “bạn trai” nên chúng tôi mới quen nhau.
Tôi nói: “Vậy còn Diệp Tư Viễn nhà mình… nếu anh ấy biết thì phải làm sao?”
“Cậu đâu có đi giả làm bạn gái của anh nào! Mình và cậu mà, chúng ta diễn trò les ấy! Cứ nói với anh ấy trước một tiếng là được rồi.”
Cũng đúng, tôi đồng ý với Vương Giai Phân, sau đó thêm một câu: “Mình không cho cậu hôn miệng, chỉ có thể hôn má thôi.”
“Xì! Ai mà thèm hôn cậu!”
Chúng tôi muốn giữ kín chuyện này nhưng đáng tiếc lại không được như mong muốn. Bởi vì Diệp Tư Viễn là người tàn tật, nhưng anh lại đẹp trai, ở trường không ai không biết anh, bình thường khi đi trên đường thường xuyên có người nhìn anh. Mà tôi lúc nào cũng bám lấy anh, lại xinh xắn nên đã thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh. Do đó khi chúng tôi công khai chuyện yêu đương với một số người thì lập tức lan truyền ra toàn trường.
Chủ đề chính là: Sinh viên học viện nghệ thuật thiết kế thời trang năm hai Diệp Tư Viễn đẹp trai không tay có bạn gái, bạn gái là Trần Kết sinh viên học viện quảng cáo năm nhất, rất xinh đẹp và lanh lợi!
Ngay cả ba con nhóc cùng phòng tôi cũng biết chuyện này, tôi cũng thoải mái thừa nhận.
Thi Tiểu Yến và Mã Anh cảm thấy không thể hiểu, Diệp Tư Viễn đúng là đẹp trai thật, nhưng anh ấy bị tàn tật quá nặng, thử hỏi có cô gái nào dám yêu đương với anh không? Chỉ riêng việc đi chung với anh thôi cũng đã phải đón nhận ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh, nhiều đến nỗi làm người ta cảm thấy khó chịu.
Tôi không thèm để ý tới bọn họ, Vương Giai Phân hỏi tôi có thật lòng không.
Tôi gật đầu đáp: “Mình thích Diệp Tư Viễn, xuất phát từ tận đáy lòng.”
Cô ấy nói: “Mình ủng hộ cậu!”
Tôi cười, tôi càng ngày càng thích cô nàng này rồi đó.
Tôi và anh hẹn hò không giống những cặp tình nhân bình thường khác.
Vì thân thể của Diệp Tư Viễn nên chúng tôi không thể tham gia rất nhiều hoạt động, anh cũng không muốn đến những nơi đông người.
Thế nhưng chúng tôi vẫn tìm ra cách hẹn hò thích hợp giành riêng cho hai đứa.
Đó là hẹn hò tại phòng anh.
Tôi và anh cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng ăn trái cây, đồ ăn vặt, cùng xem phim trên laptop. Có khi, tôi dùng máy tính của anh để làm bài tập, anh im lặng ngồi nghe nhạc trên giường, dùng chân đọc sách, chơi điện thoại di động, hoặc là ngồi cạnh xem tôi vẽ, thỉnh thoảng chỉ đưa ra vài ý kiến. Chuyên ngành của tôi và anh có một phần giống nhau, nhưng của anh là mỹ thuật hội họa loại ứng cử viên, còn của tôi là khoa học xã hội, vì vậy về lĩnh vực hội họa thì tôi vẫn kém anh khá nhiều dù cố gắng đến mấy.
Anh dùng máy tính bằng chân rất thành thạo, đánh chữ vô cùng nhanh, tuy nhiên vẫn có một số thao tác cần làm liền nhau anh không làm được, phải làm từng bước một, nhưng riêng tốc độ và trình độ sử dụng thuần thục các phần mềm của anh đã khiến tôi rất khâm phục rồi.
Chúng tôi còn hay tản bộ trong khuôn viên trường.
Trường đại học Q có một cái hồ lớn, cảnh sắc cũng đẹp, buổi tối hai chúng tôi lại vai kề vai dạo quanh hồ, vừa đi vừa tán gẫu. Anh cao 1m82, cao hơn tôi một cái đầu. Tôi rất thích đứng bên cạnh rồi vụng trộm nhìn anh, ánh mắt anh trong trẻo, vẻ mặt trầm tĩnh như nước khiến tôi lần nào ngắm nhìn cũng bị mê mẩn.
Diệp Tư Viễn và tôi thỉnh thoảng cũng đi xem phim.
Tôi ôm anh ngồi ở hàng cuối cùng, phía trên chiếu mưa bom bão đạn khói súng nghi ngút thì ở bên dưới, chúng tôi ôm hôn triền miên không dứt.
Có lúc tôi đi với anh đến phòng vẽ tranh.
Đây là việc mà anh thích làm nhất từ khi gặp chuyện không may đó.
Anh ngồi trước giá vẽ, dựa người vào thành ghế, chân trái đặt trên một cái ghế khác, đùi phải đặt trên đầu gối chân trái, ngón chân phải kẹp bút vẽ, có khi anh lại dùng miệng để vẽ thay chân. Vẽ tranh thủy mặc thì anh trải giấy lên mặt đất, ngồi trên ghế dùng chân kẹp bút lông hoặc là trải giấy tên mặt bàn, dùng miệng ngậm bút để vẽ. Chân anh rất linh hoạt, miệng cầm bút vẽ cũng khá thành thạo, trong mắt tôi, anh chỉ cần tùy tiện viết vài chữ thôi là có thể đem đi triển lãm được rồi. Diệp Tư Viễn nói rằng, vẽ tranh có thể giúp anh bình tĩnh, trước đây anh vốn yêu thích vẽ, bây giờ nó lại trở thành việc duy nhất anh muốn làm.
Có một lần tôi ngủ gật trong khi luyện tập phác họa.
Đến khi tỉnh lại, ngẩng đầu thì thấy Diệp Tư Viễn đang bối rối.
Anh đang phác họa chân dung tôi.
Trần Kết tôi trong bức tranh đang ngủ say, cười tủm tỉm, mái tóc mềm mại xõa xuống hai vai, ánh mặt trời dịu dàng bao phủ lấy tôi.
Tôi xem một hồi rồi nói: “Anh vẽ trộm em đấy à?”
Anh cúi đầu ngượng ngùng đáp: “Anh không ngờ em sẽ tỉnh nhanh như vậy.”
Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, anh vẽ em quá đẹp, em có tốt như vậy đâu.”
Anh nói: “Tiểu Kết, em biết không, em rất đẹp, rất tốt, bức tranh này không đẹp bởi anh không thể vẽ được toàn bộ cái đẹp của em vào đây, em không thể tưởng tượng rằng mình tốt đến mức nào đâu.”
Lời nói của anh khiến tôi cảm động, tôi cúi xuống ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, cảm nhận được sự cứng ngắc của anh, tôi ghé vào tai thì thầm gọi tên anh, anh có chút xấu hổ, do dự một lát rồi quay đầu lại hôn lên môi tôi.
Dần dần anh trầm tĩnh lại, dịu dàng hôn tôi, trán anh cọ xát trán tôi, chóp mũi của anh cọ xát chóp mũi tôi. Tôi biết anh đang biểu đạt sự thân mật theo cách riêng của mình, anh không thể dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi, không thể cưng chiều nhéo nhéo vào má của tôi, nhưng nhự vậy cũng đủ để tôi cảm nhận được tình yêu mà anh giành cho mình.
Tôi thật sự thích Diệp Tư Viễn, tôi thích ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh, thích vẻ mặt tươi cười khi anh nhìn tôi, thích cảm giác khi được anh hôn. Anh không biết nói hay làm chuyện gì lãng mạn cả, nhưng mỗi giây mỗi phút ở bên anh, tôi đều cảm nhận được tình cảm sâu sắc ấy.
Trong lòng tôi vĩnh viễn có một tiếc nuối. Đó là tôi không được nắm tay anh cùng tản bộ, không được anh ôm chặt vào lòng. Bờ vai anh rộng, lồng ngực anh ấm như vậy, thế nhưng cả đời này anh không thể ôm tôi trong lồng ngực ấy.
Nếu tôi và anh đi ăn ở bên ngoài, chúng tôi luôn chọn những quán ăn nhỏ.
Diệp Tư Viễn thường dẫn tôi tới một nhà hàng do anh họ của anh mở, ở đây có một phòng ăn thích hợp với người tàn tật như anh.
Ngoài ra các phục vụ viên ở đây ai nấy đều tận tình, thân thiết nên tôi thấy rất ấm áp. Lúc ăn cơm, tuy anh sử dụng chân phải cầm đũa rất thuần thục nhưng có mấy món ăn ở xa anh không gắp được, cho nên tôi phụ trách việc gắp thức ăn cho anh .
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, anh luôn cười với tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy chuyện anh ăn cơm bằng chân có gì khác mọi người ăn cơm bằng tay cả.
Có khi Uyển Tâm lại rủ chúng tôi và vài người cùng đi KTIVI.
Đây là hoạt động chị Uyển Tâm có hứng thú nhất, trước kia chị ấy toàn rủ tôi đi hát, sau khi quen Diệp Tư Viễn, chúng tôi gọi cả Lưu Nhất Phong và Phùng Tiếu Hải đi cùng.
Trong KTIVI, tôi và Uyển Tâm nhảy múa la hét điên cuồng, Lưu Nhất Phong và Phùng Tiếu Hải cũng rất tích cực tham gia, chỉ có Diệp Tư Viễn ngồi im trên ghế xem chúng tôi biểu diễn, ngón chân anh kẹp chai bia để uống, xem ra tửu lượng của anh cũng không tệ.
Tôi chạy tới lôi Diệp Tư Viễn ra hát, anh bị tôi kéo không có cách từ chối đành kẹp micro đưa lên miệng rồi hát.
Anh chọn bài “Em phải hạnh phúc hơn anh” của Trần Hiểu Đông, giọng hát của anh nhẹ nhàng đầy cảm xúc khiến tôi như muốn trào nước mắt ra.
Sau khi anh hát xong, tôi bò lên người anh, không thèm quan tâm có người bên cạnh, tôi cắn cổ anh, cắn vành tai anh, ghé vào lỗ tai anh nói thầm: “Em đây không cần hạnh phúc hơn anh, hai chúng ta phải cùng nhau hạnh phúc. Diệp Tư Viễn, anh có hạnh phúc thì em mới hạnh phúc, anh có hiểu không?”
Anh quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm như đại dương.
Cứ như vậy, chúng tôi ngọt ngọt ngào ngào, hẹn hò vui vẻ được hơn một tháng.
Mâu thuẫn duy nhất giữa tôi và anh đó là chuyện đến bar Olive, tôi vẫn đến đó nhảy. Tiền tiết kiệm được gửi trong ngân hàng tôi đã đưa hết cho bố mua TIVI, mà chuyên ngành của tôi ngày càng có nhiều bài tập phải hoàn thành bằng máy tính, chẳng nhẽ lần nào cũng tới phòng anh ôm cái máy tính để làm bài tập. Cho nên tôi thành thật nói với anh, tôi muốn tiếp tục kiếm tiền bằng công việc này, như vậy sẽ có tiền mua máy tính, huống hồ nếu chỉ dựa vào thù lao đi làm thêm vào chủ nhật, chi phí sinh hoạt hằng ngày của tôi cũng không đủ.
Anh không đồng ý cũng là chuyện bình thường, có người con trai nào thích bạn gái của mình nhảy nhót quay cuồng trước một đám đàn ông khác?
Anh hỏi tôi: “Tiểu Kết, anh mua cho em một cái máy tính, em đừng đi nữa được không?”
Tôi nhìn anh, hỏi: “Diệp Tư Viễn, đây là lần đầu anh quen em sao? Anh nghĩ là em sẽ chấp nhận?”
Anh hỏi tiếp: “Vậy em làm công việc khác không được sao?”
Tôi nói: “Làm ở bar cần ít thời gian nhất nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhất, trong một học kỳ, mỗi tuần em chỉ tới đó 2, 3 lần là kiếm được hơn 4000 tệ rồi, chỉ cần một học kỳ nữa, em sẽ mua được máy tính. Diệp Tư Viễn, em hứa với anh khi nào mua được rồi, em sẽ không bao giờ làm công việc này nữa, về sau chỉ làm thêm ở siêu thị thôi, có được không?”
Anh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, nhưng mà từ nay về sau phải để anh đến đón em.”
Á. . . Như vậy lại mất thêm tiền xe, hơn 50 tệ, nhưng rồi tôi vẫn đồng ý. Diệp Tư Viễn có gia cảnh tốt, đây là tiền của anh, anh muốn mua gì thì mua cái đó, tôi không thể can thiệp anh dùng nó vào việc gì, chẳng lẽ bắt anh dùng tiền của mình sao?
Vì vậy, từ đó về sau, mỗi lần bước ra khỏi Olive cùng Uyển Tâm, tôi lại nhìn thấy bóng dáng cao gầy dựa lưng vào tường đứng dưới ngọn đèn đường yếu ớt. Tôi chạy về phía anh, vòng tay ôm eo anh thật chặt rồi ngẩng mặt lên cười với anh, đón nhận ánh mắt đầy tình cảm của anh giành cho tôi.
Uyển Tâm thường nói chị ấy không thể chịu nổi chúng tôi, rồi lại bí mật lặng lẽ nói với tôi: “Tiểu Kết, Diệp Tư Viễn thật sự rất thích em, có thể tìm được một cậu bạn trai tốt như vậy xem như số em rất tốt đấy.”
Chị ấy rốt cuộc không còn băn khoăn về việc Diệp Tư Viễn không có tay nữa.
Tôi giới thiệu bạn trai của mình với anh Tiểu Báo, anh Thủy Thủ, xin bọn họ chiếu cố một chút. Trước kia ở Olive, thường có người đến bắt chuyện với tôi, thậm chí còn làm ra những hành động không trong sáng. Mỗi lần như vậy, tôi trốn tránh cũng qua hoặc là nhờ anh Tiểu Báo ra mặt giúp đỡ, còn bây giờ, bên cạnh tôi có Diệp Tư Viễn, tôi không thể để bản thân xảy ra chuyện gì làm anh lo lắng.
Tôi phải bảo vệ mình tốt hơn, vì Diệp Tư Viễn, anh một lòng muốn bảo vệ tôi nhưng hiện tại anh không có năng lực đó.
Đầu tháng 4, thời tiết dần nóng lên.
Bỗng một hôm, Vương Giai Phân nhăn nhó tới tìm tôi.
“Cậu sao vậy?” Tôi hỏi.
“Trần Kết, có chuyện này mình cần cậu giúp.”
“Cậu nói đi, nếu có thể mình nhất định sẽ giúp cậu.” Làm bạn với nhau hơn một học kỳ, tôi cũng có chút thích cô nàng này.
Cô ấy nói: “Mình muốn nhờ cậu giả làm bạn gái của mình, coi như hai chúng mình là les ấy.”
“A!” Ngụm nước trà suýt chút nữa bị phun ra ngoài, “Tại sao phải làm như vậy?”
“A. . . Đừng nói nữa.” Cô ấy ủ rũ cúi đầu, “Lần trước Đường Miêu ở phòng bên cạnh nói anh họ cậu ấy học hệ môi trường năm ba muốn mở cuộc giao lưu với bọn mình. Hôm ấy mình đi cùng Thi Tiểu Yến, kết quả là có một đàn anh nhìn trúng mình, sau khi cuộc giao lưu kết thúc thì theo đuổi mình, làm mình sắp chết vì phiền rồi, có làm thế nào anh ta cũng không chịu đi, đành phải tìm cậu giúp đỡ.”
“Vậy cậu tìm một bạn trai nào đấy cũng được, cứ nói là bạn trai cậu.”
“Không được! Mình không phải sợ, mà là nếu tìm con trai, người ta sẽ cho rằng mình phát ám hiệu ngầm với họ, trong tiểu thuyết ngôn tình không phải toàn những tình tiết như vậy hay sao.”
Tôi gật gù, cũng đúng… Ban đầu Diệp Tư Viễn do bị tôi kéo làm “bạn trai” nên chúng tôi mới quen nhau.
Tôi nói: “Vậy còn Diệp Tư Viễn nhà mình… nếu anh ấy biết thì phải làm sao?”
“Cậu đâu có đi giả làm bạn gái của anh nào! Mình và cậu mà, chúng ta diễn trò les ấy! Cứ nói với anh ấy trước một tiếng là được rồi.”
Cũng đúng, tôi đồng ý với Vương Giai Phân, sau đó thêm một câu: “Mình không cho cậu hôn miệng, chỉ có thể hôn má thôi.”
“Xì! Ai mà thèm hôn cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.