Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 99: Hắc! Tiểu Bối! (2)

Hàm Yên

21/12/2015

【 Tiểu Bối nói 】

Diệp Tư Viễn thật bắt đầu học tiết thể dục.

Vừa bắt đầu, thầy giáo thể dục còn không đồng ý, nhưng Diệp Tư Viễn không để ý ông. Chờ chúng tôi đến bãi tập, anh cũng sẽ cùng nhau tới đây, tay áo trống không rũ xuống hai bên thân thể, xếp hàng trong đội ngũ nam sinh, mặt không thay đổi nhìn thầy giáo.

Thầy giáo thể dục hết cách rồi, cuối cùng đồng ý để cho anh đi học chung, còn đặc biệt dựa vào thân thể của anh, thiết kế một chút hạng mục luyện tập. Ví dụ như, các nam sinh đang luyện quăng môn đẩy tạ thì Diệp Tư Viễn liền vòng quanh bãi tập luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, các nam sinh đang chơi bóng rổ thì Diệp Tư Viễn liền luyện tập nhảy xa trong hố cát. Có mấy lần, tôi thấy được anh đứng lẳng lặng ở bên sân bóng rổ, nhìn các nam sinh khỏe mạnh chuyển bóng đột phá, chuyền bóng, chạy ba bước ném bóng hoặc là nhảy lên ném tại chỗ. Tầm mắt của anh rất thẳng thắn, có chút hâm mộ, có chút khát vọng, cũng bởi vì nguyên nhân nào đó mà tránh né, chỉ là trong đôi mắt không thể tránh khỏi mà sẽ hiện lên một tầng mất mác.

《 Slamdunk 》 là phim hoạt hình đám bạn học rất ưa thích, tôi cũng thích, tôi cảm thấy Diệp Tư Viễn giống như Tiên Đạo Chương trong đó, thân cao, lớn lên đẹp trai, có đầy bụng tài hoa lại không có nơi thi triển. Nhưng là, anh cũng như Tiên Đạo, lạnh nhạt, ôn hòa, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, sẽ không gây sự với người khác, cô độc quái dị. Thân thể của anh đặc biệt như vậy, lúc ở chung với anh, tôi rất ít khi cảm thấy anh có sa sút và tự ti.

Anh vẫn luôn rất ôn hòa, có lúc nam sinh ghen tỵ anh ở trong lớp đùa giỡn, bắt chước bộ dáng của anh, dùng chân làm việc. Bọn họ không làm kịp, thường xuyên xấu mặt, người bên trên cứ vui vẻ cười ha ha, Diệp Tư Viễn chỉ cúi đầu làm như là không trông thấy. Chính tôi ở bên cạnh nhìn anh, anh ngồi dựa vào ghế, thân thể ngồi đến thẳng tắp, đầu khẽ thấp, hai cái chân dài đặt ở trên bàn học, ngón chân trái giãn ra đè lên sách bài tập, lưng bàn chân phải căng đến thẳng tắp, ngón chân mở ra đóng dô, ngón chân cái và ngón kế đang kẹp bút, không ngừng viết ở trên quyển vở.

Đã là mùa đông, Diệp Tư Viễn mặc áo bông màu tím đậm, hai ống tay áo phình ra áo rũ xuống từ bả vai anh đến hai bên, an tĩnh giắt ở nơi đó.

Trong phòng học thật lạnh, rất nhiều bạn học đều mang bao tay chỉ lộ ngón làm bài tập, Diệp Tư Viễn lại không mang vớ, chân của anh cóng đến có chút hồng. Tôi thường sẽ thấy anh để hai chân ở chung một chỗ, xoa nắn sưởi ấm lẫn nhau.

Nhớ tới trung tuần tháng 10 năm ngoái, lúc tôi vừa mới chuyển tới, lần đầu tiên nhìn thấy anh, lúc ấy tôi sợ hết hồn. Trong cuộc sống của tôi chưa từng xuất hiện một bạn học như vậy, khi đó anh còn mặc áo khoác có hai ống tay mỏng, hai cái tay áo trống không đến cực kỳ rõ ràng. Tôi nhớ mình len lén quan sát anh thì anh để com-pa xuống, xoay đầu lại bình tĩnh nói với tôi: "Tay của tớ bị điện cao thế đánh rớt, không còn chút nào."

Giọng nói của anh còn mang theo khàn khàn giai đoạn kết thúc thời kỳ đổi giọng của bé trai. Lúc ấy, tôi quẫn đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào. Thật may là, sau đó chúng tôi vẫn trở thành bạn tốt.

Diệp Tư Viễn 15 tuổi, anh lớn hơn các bạn cùng lớp một tuổi, anh nói cho tôi biết là bởi vì sau khi bị thương phải nghỉ học một năm.

Vóc dáng anh rất cao, chắc khoảng 175cm đi, thân thể cũng rất gầy. Anh là một bé trai rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, lúc cười lên, khóe miệng sẽ có hai lúm đồng tiền. Đôi mắt của anh càng xinh đẹp hơn, mắt hai mí rất sâu, lông mi lại dài, con ngươi đen nhánh, nhìn trong veo. Chỉ là. . .một người đẹp mắt, ưu tú như vậy nhưng lại không có cánh tay. Mỗi ngày, tôi đều nhìn anh dùng chân đọc sách, làm bài tập, vẽ hình, đổi ruột bút, sửa sang lại bọc sách, uống nước, ăn cơm, trong lòng sẽ dâng lên một loại đau đớn.

Diệp Tư Viễn là một bạn học trai đặc biệt nhất mà tôi biết từ nhỏ đến lớn, cũng là một người có tính khí tốt nhất một, kiên cường nhất, lạc quan nhất nhất làm tôi bội phục. Tóm lại đối với tôi mà nói, chuyển trường tới thành phố D, biết anh là thu hoạch lớn nhất của tôi.

Mùa xuân thì tôi theo ba mẹ trở về Côn Minh ăn tết, kết thúc nghỉ đông, tôi trở lại trường học, bắt đầu cuộc sống năm mới. Tôi và Diệp Tư Viễn càng ngày càng thân hơn, làm tôi vui mừng trong lòng là trong lớp có vài bạn học cũng bắt đầu thân cận với anh, giống như là từ sau khi anh bắt đầu học tiết thể dục.

Nhóm chúng tôi chơi nhảy dây thừng lớn, tôi cũng kéo Diệp Tư Viễn tới đây. Chúng tôi đứng xếp hàng, từng người một nhanh chóng xông tới dây thừng hạ xuống. Tôi thấy được ánh mắt sắc bén của Diệp Tư Viễn, đến phiên anh thì anh cũng không khiếp đảm chút nào, mắt không nháy một cái vọt tới phía dưới sợi dây, theo sợi giây vung vẩy mà nhảy lên thật cao, tóc của anh nhảy lên, hai ống tay áo trống không bên thân thể bay múa tựa như hai cái cánh.

Tôi ngước mặt, ngơ ngác nhìn anh, dáng vẻ anh nhún nhảy, vẻ mặt mỉm cười, khắc thật sâu vào trong óc của tôi, mãi cho đến rất nhiều năm sau đều khó mà quên.

Đầu tuần tháng ba, học sinh trung học thành phố hào hứng với tranh tài diễn thuyết tiếng Anh sắp cử hành, trường học của chúng tôi là trường trọng điểm của thành phố, mỗi lớp học đều có một danh sách dự thi.

Nếu như đoạt giải, có thể tăng thêm 10 phân trong kỳ thi thành tích, bạn học có thành tích tốt trong lớp tiếng anh đều nhao nhao muốn thử.

Giáo viên Nina dạy tiếng anh căn cứ thành tích tiếng anh của các bạn học chọn mấy người đi thi, cuối cùng trong nam sinh giữa Diệp Tư Viễn và một người tên là Lục Phàm Phàm, đã chọn Diệp Tư Viễn tham gia thi đấu.

Sau khi biết tin tức, Diệp Tư Viễn cũng không có quá vui mừng. Tôi chúc mừng anh, anh chỉ là cười cười với tôi, không nói gì.

Lục Phàm Phàm là một nam sinh được nữ sinh trong lớp hoan nghênh nhất. Anh ta anh tuấn, thông minh, cá tính cởi mở, vận động toàn năng, chỉ là hơi có một chút rắm thúi. Sau khi biết được kết quả, anh ta cũng không có tỏ vẻ quá thất vọng, hét lớn với mấy nam sinh kề vai sát cánh đi chơi bóng rỗ.



Chỉ là. . .nữ sinh ủng hộ anh ta thì không vui.

Tan giờ học, tôi ở lại trực nhật, Diệp Tư Viễn ngồi ở chỗ ngồi chờ tôi.

Tiêu Sướng kéo cây lau nhà, kéo dài tới bên cạnh Diệp Tư Viễn thì cây lau nhà của cô ta đột nhiên thọt lên chân của anh, nói lớn tiếng: "Bạn học! Phiền toái nhường một chút!"

Tôi đang lau bàn, nghe được giọng nói thì sợ hết hồn. Quay đầu lại nhìn, Diệp Tư Viễn đã đứng lên, nhường qua một bên.

Tôi nghe được Tiêu Sướng nói: "Diệp Tư Viễn, tan học rồi, sao cậu còn không đi? Cậu ở đây rất quấy rầy chúng tôi trực nhật đấy!"

Diệp Tư Viễn nhìn tôi một cái, nói: "Tớ đang chờ Tôn Bối Bối, tớ thu dọn một chút, đi bên ngoài đợi bạn ấy."

Anh đang muốn ngồi xuống, Tiêu Sướng dựng cây lau nhà lên trước mặt anh nói: "Xin lỗi! Tôi còn chưa lau hết nơi này!"

Diệp Tư Viễn nhìn cô ta, xoay người liền đi ra bên ngoài phòng học.

Tôi tức giận, xông về phía Tiêu Sướng hô to: "Cậu làm sao vậy hả!"

"Ui! Kẻ quê mùa! Tớ kêu Diệp Tư Viễn nhường một chút, mắc mớ gì tới cậu hả!"

"Cậu có nói như vậy sao!"

"Hàaa...! Chứ tớ nói thế nào?" Một tay Tiêu Sướng nắm cây lau nhà, một tay chống nạnh, JJ với Tiểu Đồng lập tức đi tới phía sau cô ta, một trái một phải mắt lom lom nhìn tôi.

Diệp Tư Viễn không có đi ra ngoài, anh nhìn tư thế của chúng tôi, ở bên cạnh nói: "Tiểu Bối, thôi. Tớ đi ra ngoài chờ cậu, các cậu làm xong trực nhật thì gọi tớ."

"Đừng đi!" Tôi gọi anh, lại quay đầu nói với Tiêu Sướng, "Ngày đó chúng ta trực nhật, Lục Phàm Phàm vẫn còn ở trong phòng học cùng xem truyện tranh với mấy nam sinh! Sao khi đó không thấy cậu nói cậu ta đi ra ngoài!"

Cô ta hừ một tiếng, nhướng lông mày nói: "Lục Phàm Phàm có thể giống Diệp Tư Viễn sao?"

"Có cái gì không giống nhau!" Tôi nổi giận, không phải là người mà!

Tiêu Sướng nói: "Lục Phàm Phàm người ta là lớp phó học tập, tinh thông mọi thứ như thể dục, âm nhạc. Học tập tốt, dáng vẻ lại đẹp trai! Phát âm tiếng anh lại giỏi, để cho cậu ấy đi tham gia tranh tài diễn thuyết tiếng anh nhất định có thể cầm phần thưởng!"

Tôi không chịu yếu thế nói: "Diệp Tư Viễn cũng rất ưu tú! Học tập của cậu ấy không phân cao thấp với Lục Phàm Phàm! Cậu ấy vẽ tranh rất giỏi, cầm nhiều giải thưởng rồi đấy! Phát âm tiếng anh của cậu ấy có điểm nào không bằng Lục Phàm Phàm chứ! Cô giáo Nina chọn cậu ấy đi tham gia thi đấu chính là chứng minh tốt nhất, khẳng định cậu ấy giỏi nhất!"

Diệp Tư Viễn đột nhiên nói: "Tiểu Bối! Đừng nói nữa!"

Chính tôi nói giúp anh, nhưng anh lại rống tôi, tôi nghi ngờ nhìn anh, Diệp Tư Viễn cau mày nhìn tôi. Lại nhẹ nhàng nói lần nữa, "Đừng nói nữa, Tiểu Bối, đừng nói."

Tôi ngậm miệng, Tiêu Sướng lại giễu cợt, JJ ở sau lưng cô ta nói: "Thì ra là cô còn không biết nguyên nhân trường học để Diệp Tư Viễn tham gia thi đấu à?"



Tiểu Đồng che miệng cười lên, nói: "Tôn Bối Bối, cậu thật là đến từ nông thôn, trường học để cho Diệp Tư Viễn dự thi là bởi vì cậu ấy là một người tàn tật, cậu ấy không có tay, dáng vẻ kia vừa đứng lên đài là có thể cầm rất nhiều điểm ấn tượng."

Tiêu Sướng liếc Diệp Tư Viễn một cái, nói: "Thân tàn chí kiên, Tự Cường Bất Tức, tớ đều đã có thể nghĩ đến tựa đề tin tức sau khi Diệp Tư Viễn đạt được giải thưởng rồi."

Diệp Tư Viễn đứng ở bên cạnh, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, một đôi mắt lạnh đến sắp kết băng.

Tôi thậm chí cảm thấy, bờ vai của anh cũng hơi run rẩy.

Tôi nghi ngờ nhìn Tiêu Sướng, cô ta đang cười nói với JJ: "Sao Lục Phàm Phàm thi đấu được với cậu ta chứ, bị đánh rớt cũng rất bình thường thôi."

JJ và Tiểu Đồng "Ha ha ha" cười lên.

Tôi chỉ cảm giác máu xông lên đầu, một loại phẫn nộ chưa từng có phun trào ra từ trong lồng ngực, tôi la lớn: "Các cậu nói bậy!! Diệp Tư Viễn Minh có thể đoạt giải bằng thực lực đấy!!"

Tiêu Sướng híp mắt nhìn tôi, nói: "Đúng vậy, bằng thực lực thân thể."

Thực lực -- thân thể?

Tôi lập tức liền bộc phát, cắn chặt hàm răng hung hăng đẩy Tiêu Sướng một cái, nói: "Cậu thử nói hưu nói vượn nữa đi!"

Tiêu Sướng bị tôi đẩy lui về phía sau hai bước, JJ và Tiểu Đồng đỡ cô ta mới không để cho cô ta ngã xuống. Cô ta trợn tròn cặp mắt, cũng đẩy mạnh tôi một cái, nói lớn tiếng: "Thế nào! Nói thì thế nào! Diệp Tư Viễn cũng là bởi vì không có cánh tay mới lấy được tư cách dự thi! Tớ chính là bất bình thay Lục Phàm Phàm thôi! Cậu có thể làm gì tớ chứ!"

"Tớ đánh chết cậu!!" Tôi mới vừa đứng vững thân thể, nghe được lời của cô ta..., thét lên liền nhào tới, một phát bắt được tóc Tiêu Sướng, nhấc chân đạp chân của cô ta, hô to, "Tớ cho cậu nói xấu Diệp Tư Viễn! Tớ cho cậu lại nói xấu Diệp Tư Viễn!"

Tiêu Sướng đoán chừng bị tôi dọa sợ hết hồn, sau khi phản ứng lập tức cũng bắt lấy tóc của tôi. Chúng tôi cào cấu nhau, đá đối phương, nắm mặt của đối phương, tôi còn thừa dịp loạn bắt lấy ống tay áo của cô ta hung hăng cắn cô ta một miếng.

Tiêu Sướng đau đến gào khóc kêu to, quăng tôi một bạt tai, tôi lập tức bị đánh đến có chút choáng váng, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại lập tức giống như một con sư tử nhỏ nhào tới. Lúc này JJ và Tiểu Đồng vọt tới bên người chúng tôi, họ muốn kéo chúng tôi ra, chỉ tiếc chúng tôi bám nhau quá chặt, họ dùng sức nhưng vẫn không được.

Tôi và Tiêu Sướng quay tới quay lui, bốn tay không ngừng cào, bốn chân không ngừng đá, chẳng biết lúc nào lại đánh đến nằm trên đất. Chúng tôi giống con bạch tuộc tám chân quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất, vẫn không quên cào hai cái lên mặt đối phương.

Tôi nghe được Diệp Tư Viễn vẫn luôn kêu ở bên cạnh chúng tôi: "Dừng tay!! Dừng tay!! Tất cả dừng tay!! Tiểu Bối!! Dừng tay! Đừng đánh!! Tiểu Đồng! JJ! Các cậu nhanh kéo ra họ đi!!"

Lại có mấy bạn học chạy tới, chỉ có thể ở bên cạnh hô to: "Đừng đánh nữa! Tôn Bối Bối! Tiêu Sướng! Dừng tay đi!" Tôi đã đánh tới cảnh giới quên mình rồi, Tiêu Sướng cũng là mắt phát hồng, nhưng dù sao vóc dáng tôi nhỏ hơn cô ta, tôi đã bị cô ta cưỡi ở trên người từ lâu rồi. Cô ta kéo tóc của tôi, tát mặt của tôi, trong miệng kêu to: "Cho mày đánh tao! Cái đồ quê mùa! Cho mày đánh tao!"

Có một người đột nhiên vọt tới bên người chúng tôi, anh dùng bả vai đẩy Tiêu Sướng ra, lập tức liền nằm ở trên người tôi, lớn tiếng kêu: "Đừng đánh! Đừng đánh! Đừng đánh nữa!!"

Tiêu Sướng còn không giải hận, lại đi hung hăng đá hai cái lên người Diệp Tư Viễn mới bị JJ kéo lên.

Dùng tay đỡ Diệp Tư Viễn dậy, kéo tôi lên, anh hỏi tôi: "Cậu không sao chứ?" Tôi lắc đầu một cái, thật ra thì toàn thân tôi đều đau, đã không biết mình biến thành hình dáng ra sao.

Tôi và Tiêu Sướng thở hồng hộc nhìn đối phương, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một tiếng quát to: "Các em đang làm gì!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook