Chương 97: Không đề phòng ( phần 3 )
Hàm Yên
15/12/2015
Hơn mười giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trần Kết: Em được một giường nằm miễn
phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối trước tám giờ chớ liên lạc, bái
bai.
Tôi đáp lại: Ngủ một giấc thật ngon đi, Tiểu Kết, anh sẽ đau lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói lời thổ lộ với cô, câu "Ti amo" kia không tính, bởi vì cô hoàn toàn không có nghe hiểu. Tôi suy nghĩ tại sao, có lẽ là bởi vì cách thời gian gặp mặt càng ngày càng gần, tôi rốt cuộc cảm thấy, tôi cần làm một chút chuẩn bị cho chuyện sắp phát sinh.
Cửa trái tim của tôi không có đề phòng cô, cánh cửa mở rộng, cô đã sớm tiến quân thần tốc, cắm rễ trú ở trong lòng tôi.
Tôi đánh cuộc với mình một lần, kết quả đánh cuộc là không biết. Tôi cố gắng nắm trong tay, nhưng cũng không thể bảo đảm tất cả sẽ phát triển theo phương hướng dự đoán của tôi.
Bởi vì Trần Kết là một cô gái rất có chủ kiến, tôi có thể nắm trong tay tim của mình, lại không thể điều khiển ý chí của cô. Tôi biết ưu điểm của mình ở đâu, cũng biết sự thiếu sót chết người của mình là cái gì. Nếu như mà tôi thua, cũng là bởi vì sự bất lực của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không trách Trần Kết, một chút cũng sẽ không.
Ăn xong cơm tối, tôi sửa sang lại quai chéo của túi, mang theo một ít đồ vật, nói với Nhất Phong và Khiếu Hải: "Buổi tối tớ không trở về, có chút việc."
Nhất Phong nghi ngờ hỏi tôi: "Đi chỗ nào?"
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn đáp lại hắn: "Có một người bạn xuống xe lửa vào rạng sáng, tớ đi đón cô ấy."
Khiếu Hải nhảy lên, lớn tiếng gọi: "Diệp Tư Viễn! Có phải cậu đi đón Trần Kết không?"
Tôi sợ run một lúc, vẫn là gật đầu thừa nhận.
Nhất Phong đi tới bên cạnh tôi, hỏi: "Một mình cậu có thể không? Có cần tớ đi với cậu không?"
"Không cần, cám ơn." Tôi lắc đầu cười với hắn, "Tớ có thể, các cậu không cần lo lắng, tớ sẽ đi khách sạn bên cạnh trạm xe thuê một gian phòng."
Hai người bọn họ liếc nhau một cái, Nhất Phong vỗ vỗ lưng của tôi, nói: "Đi đi, có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ. Nhóc con, cố lên!"
Tôi gật đầu với hắn một cái, xoay người ra cửa.
Ở khách sạn thuê phòng xong, tôi liền xem TV, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Trần Kết nói với tôi cô xác định, nhưng tôi không biết mình có xác định chưa!
Chúng tôi cãi nhau mấy lần, tan rã trong không vui mấy lần, lại nồng tình mật ý gọi từng cuộc điện thoại, gửi từng cái tin nhắn. Tôi không biết, khi chính thức đối mặt với cô thì quan hệ của chúng tôi đến tột cùng sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
Tôi bắt đầu khẩn trương, loại cảm giác này làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên tôi trở lại trường học sau khi bị thương. Trong một phút bước vào trường học kia, tôi đã không giống như trước kia, không bao giờ là một Diệp Tư Viễn khỏe mạnh, ưu tú lại kiêu ngạo kia nữa. Nghĩ tới đứng ở bên trên bục giảng, phải đối mặt với một phòng đầy khuôn mặt xa lạ, còn có vẻ mặt kinh ngạc, thương hại lại mang chút sợ hãi của bọn họ, loại cảm giác đó làm người ta hít thở không thông. Chín giờ tối, Trần Kết gửi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, em rời giường rồi! Chưa tới mấy giờ nữa em liền tới trạm rồi ~~ nhớ anh ~
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, hít sâu mấy hơi cũng không thể bình tĩnh lại, dứt khoát đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi một lúc liền làm bản thân tỉnh táo lại.
Đếm đến khi mười giờ rưỡi, tôi dùng kẹp cố định hai ống tay áo lông ở trong túi áo, kéo lên một nửa khóa kéo, mặc lên thân thể, dùng miệng cắn hai bên cổ áo, khom người, ngón chân kéo khóa lại trước ngực.
Tôi đeo túi trên lưng, đi tới trạm xe lửa.
Ở cửa ra đợi gần bốn tiếng, tôi đã hơi choáng, chân của tôi không có mặc vớ, mùa đông còn chưa có qua đi, thời tiết vẫn lạnh như cũ, nhất là buổi tối, từng cơn gió lạnh rót vào cổ áo của tôi, khiến tôi không thể không khỏi co cổ lên. Tôi cảm giác hai chân đã có chút mất đi tri giác, chỉ có thể đi tới đi lui xua đuổi khí lạnh. Rốt cuộc, đoàn xe Trần Kết ngồi đã vào trạm.
Bởi vì là trạm cuối, người xuống xe cũng không có quá nhiều, tài xế xe chen chúc ở lối ra vào lôi kéo để chở thêm khách, lớn tiếng hét lớn. Tôi lui sang một bên, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dòng người ra cửa, từng khuôn mặt mệt mỏi lại xa lạ từ từ thoảng qua trước mặt của tôi, tôi chỉ là đang tìm kiếm khuôn mặt tươi cười thuộc về tôi.
Rốt cuộc, tôi thấy được cô, cô vẫn mặc áo bông màu đỏ sậm đó, tết tóc đuôi ngựa, trên vai cõng hai túi, trong tay giơ lên một túi hành lý, cùng Tô Uyển Tâm lảo đảo thẳng bước đi ra ngoài.
Lập tức có tài xế và bà bác đề cử quán trọ tiến tới bên người các cô, tôi thấy được tay Trần Kết tay chỉ phương xa, thảo luận gì đó với Tô Uyển Tâm, tôi đi về phía trước hai bước, lại đứng lại.
Trong lòng có một giọng nói: Diệp Tư Viễn, đi gọi cô ấy đi, mày đợi lâu như vậy, không phải là đang đợi cô ấy sao?
Một giọng nói khác nói: "Diệp Tư Viễn, chớ đi, nói không chừng gặp lại mày, cô ấy sẽ cảm thấy mất thể diện. Dù sao bạn cô ấy vẫn còn ở bên cạnh đấy.
Tôi do dự, chần chừ. Đúng lúc này, Trần Kết lại có thể quay mặt về phía tôi.
Cô kinh ngạc nhìn tôi, tôi cười với cô.
Sau đó, tôi liền nghe cô vui sướng hô to: "Diệp Tư Viễn!"
Cô giống như chim nhỏ bị nhốt cô đơn đã lâu, chạy như bay về phía tôi, trên khuôn mặt mệt mỏi rã rời, lúc này tràn đầy biểu tình mừng rỡ. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt, sau đó mang theo cô xoay mấy vòng;
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn khẽ vuốt gương mặt và tóc của cô, hỏi cô có mệt hay không;
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn nhận lấy hành lý và túi đeo lưng của cô một phen, lôi kéo tay của cô, mang cô rời đi;
Nhưng là. . . . . .
Cô đã chạy đến trước mặt của tôi, ngửa mặt, con mắt lóe sáng nhìn tôi, hỏi: "Diệp Tư Viễn, anh đợi bao lâu rồi?"
"Không lâu, ba tiếng mà thôi."
"Anh thật khờ nha, không phải nói tụi em có nơi để đi rồi sao, còn tới chờ làm gì?"
"Thời gian hai người trở về quá muộn, anh không yên lòng."
Tô Uyển Tâm đi tới, Trần Kết giới thiệu chúng tôi với nhau: "Đây là tô Uyển Tâm, là đồng hương của em, cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, anh ấy là --" Cô ngẩng đầu nhìn tôi một chút, cong môi cười một tiếng, nói, "Anh ấy là bạn trai của em."
Giọng nói của cô tự nhiên như vậy, kiêu ngạo như vậy, cứ như là lộ ra tin tức ngọt ngào bình thường, tôi cảm giác tảng đá trong lòng mình, "Rầm" một tiếng liền rơi xuống đất.
Sau lại, tôi biết Tô Uyển Tâm không có cô nào ở thành phố H hết, tất cả đều là Trần Kết đang gạt tôi, lễ Giáng Sinh lần trước cũng thế.
Tôi nhìn cô, cô như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu chống lại tầm mắt của tôi.
Tôi rất ghét lừa gạt, ghét tất cả lời nói dối, nhưng đối mặt với Trần Kết, tôi phát hiện mình lại có thể không tức giận được. Tôi mang họ đi khách sạn tôi ngủ lại, thay họ thuê một gian phòng.
Trước khi vào phòng, Trần Kết chạy tới bên cạnh tôi, cô do dự hỏi tôi: "Muốn em giúp mở cửa không?"
"Không cần, chính anh có thể làm."
Tôi tự mình mở cửa ở trước mặt cô, tôi hiểu rõ dáng vẻ tôi làm việc rất khó coi, nhưng mở cửa là một chuyện rất đơn giản, chỉ là tôi làm sẽ khá phức tạp.
Vào cửa, đợi đến đèn trong phòng sáng lên, tôi nghiêng đầu nói với cô: "Tiểu Kết, trở về phòng đi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai gặp." Cô chỉ ngây ngốc nhìn tôi, cắn môi một cái nói: "À. . . Ngày mai gặp." Trong giọng nói có một chút thất vọng.
Tôi đóng cửa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngồi vào trên giường, tôi nghĩ một lát mới bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm. Tôi lấy từ trong túi một cái móc câu nhỏ đã mang theo ra, chuẩn bị xong quần lót và quần dài thể thao sạch sẽ liền đi đến toilet.
Toilet của khách sạn này có bồn tắm, sau khi đánh răng rửa mặt, tôi trải tấm lót phòng trợt trong bồn tắm, tắm vòi sen xong liền ngồi vào bồn tắm bôi dầu gội và sữa tắm cho mình, sau khi xoa nắn ra một thân bọt, tôi đi vào phòng tắm vòi sen cọ rửa sạch sẽ.
Tắm xong, tôi mặc vào T shirt tay ngắn màu trắng và quần dài, cảm thấy có chút khát, dùng miệng cắn một chai nước suối ngồi vào trên giường, đang muốn vặn nắp bình liền nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến từ cửa.
Tôi đi tới, thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, là Trần Kết.
Tôi nhíu mày một cái, ngăn cách bằng cánh cửa hỏi: "Tiểu Kết? Chuyện gì."
"Diệp Tư Viễn, em muốn gặp anh."
". . . Em chờ anh một lát, anh mặc áo khoác."
Tôi bắt đầu hối hận sau khi cởi xuống áo lông liền kéo khóa kéo ra, vào lúc này, tôi đã không kịp kéo nó lên nữa, tôi trải áo lông ở trên giường, người ngửa mặt nằm xuống, phần còn lại của cánh tay phải đã bị cụt xuyên qua trong ống tay áo phải, sau đó ngồi dậy, vung vai trái, lại dùng răng cắn cổ áo bên trái lôi kéo, áo lông liền khoác ở trên vai của tôi.
Tôi. . . không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng mặc áo tay ngắn của tôi, bởi vì phía dưới tay áo của tôi, không có gì cả.
Mở cửa, Trần Kết cúi đầu đi vào.
Cô tắm xong, chỉ mặc một bộ đồ len, tóc dài còn chưa khô, ẩm ướt khoác ở trên vai, trên người có một loại mùi thơm ngát của sữa tắm.
Tôi nhìn cô vặn ngón tay, dáng vẻ tay chân luống cuống, hỏi: "Thế nào?"
Cô nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi em lừa anh, chính là. . . chuyện cô Uyển Tâm."
Tôi ở trong lòng bật cười, hỏi cô: "Có thể nói cho anh biết là vì sao không?"
"Em không muốn khiến anh lo lắng. Em không ngờ anh sẽ đến đón tụi em, tụi em tính toán đi internet một đêm, buổi sáng trở lại trường học. Dù sao cũng chỉ ba, bốn tiếng mà thôi, em sợ nói thật. . .anh lại muốn mắng em."
"Anh có khi nào mắng em?" Tôi cảm thấy kỳ quái.
"Có, lễ Giáng Sinh lần trước, anh nói em đang chà đạp mình."
Tôi thở dài, nói: "Tiểu Kết, anh là lo lắng cho em...em nói không sai, nếu em nói thật với anh, anh nhất định sẽ lo lắng hơn, thật sự sẽ có khả năng mắng em."
Thật ra thì, tôi đâu muốn mắng cô, chỉ là bởi vì cô không để ý an nguy của mình nên tôi cảm thấy có chút tức giận với cách làm của cô.
"Vì vậy, em mới lừa gạt anh." Cô ngưỡng mặt lên, cười lên với tôi.
"Em lừa anh là không đúng, mặc kệ là nguyên nhân gì." Tôi nói, "Anh không thích người khác gạt anh nhất."
"Em không dám có lần sau nữa đâu."
"Ừ."
". . ."
Cô lại cúi đầu, hai chân đạp bước tại chỗ, tôi hỏi: "Còn có chuyện gì sao? Không còn sớm, về ngủ đi."
". . ."
"Tiểu Kết, thế nào?"
Cô cong miệng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, nói: "Diệp Tư Viễn, anh thật sự là kỳ quái, nói anh không lãng mạn, anh hơn nửa đêm còn tới trạm xe lửa đón em. Nói anh lãng mạn, lúc này anh lại giống như một cái cọc gỗ."
Tôi nhún vai một cái, hỏi: "Có ý tứ gì?"
"Ý của em. . . chính là. . . anh không thấy, tối hôm nay trăng sáng rất tròn sao?"
Tôi nghi ngờ nhìn cô, dưới ngọn đèn lờ mờ, mặt của cô hồng hồng, lông mi dày theo ánh mắt chớp động càng không ngừng vẫy, có lẽ là bởi vì mới vừa tắm xong, môi của cô hồng tươi, mềm mại đến hình như muốn chảy ra nước. Bị tôi nhìn một lát, cô liền cúi đầu, đột nhiên đi nhanh đến sau thân tôi, đẩy eo của tôi, đẩy tôi đến bên cửa sổ.
Cô đứng ở trước thân thể của tôi, "Xoạt" một tiếng liền kéo rèm cửa sổ ra, tôi và cô cùng nhau nhìn lên bầu trời, kết quả một tòa lầu lớn cản trở tầm mắt của chúng tôi. Từ cửa sổ của phòng hoàn toàn không thấy được trăng sáng, tôi chỉ thấy đèn trên tòa cao ốc không ngừng lóe lên.
"Khách sạn cấp bốn sao rách nát!" Trần Kết nhỏ giọng lầm bầm một câu, đôi tay vịn ở trên cửa sổ ngẩng đầu nhìn quanh.
Tôi nhìn bóng lưng của cô, gọi cô: "Tiểu Kết."
"Hả?" Cô xoay đầu lại.
Tôi cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Đây là nụ hôn đầu của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại của cô, từ từ, tôi liền nếm được mùi vị giữa môi răng cô, đó là mùi vị kem đánh răng của khách sạn. Ừ. . . là trà xanh, còn có Bạc Hà? Tôi phân biệt không được, chẳng qua là cảm thấy ngọt, rất ngọt, rất ngọt. . . . . . Trong miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt. Tôi động bả vai của mình lên, cố gắng giãn hai cánh tay còn lại ra, dán thân thể của tôi lên thân thể của cô, tưởng tượng ra cảm giác ôm cô vào trong ngực.
Đây là ôm mà tôi có thể làm được.
Tôi ngửi mùi thơm mát mẻ tỏa ra từ trên người cô, mang theo một hơi thở uyển chuyển đặc biệt của thiếu nữ, cảm thấy nhịp tim của mình đập đến kịch liệt như thế. Trong thân thể dâng lên một cỗ kích động khó đè nén, giống như có một loại lực lượng đụng chạm vào tâm hồn của tôi, muốn xông phá thân thể, thả ra ngoài.
Có một đôi tay vòng lên eo của tôi, nhẹ nhàng, mềm mại, ngón tay Trần Kết vuốt ve phía sau lưng của tôi, cô không dùng được lực, gãi từng chút một, rất thoải mái, lại làm tâm thần tôi nhộn nhạo, hô hấp cũng dồn dập.
Tôi buông đôi môi cô ra, mở mắt nhìn mặt cô gần trong gang tấc, ánh sáng đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt của cô. Cô xinh đẹp như thế, cô gái 18 tuổi da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, khuôn mặt hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào, tôi đột nhiên cảm thấy rất nóng, vô cùng nóng!
Cái loại cảm giác kích động khó ức chế đó càng ngày càng xuất hiện ở trong ý nghĩ của tôi, quay về ở trong thân thể của tôi, va chạm bốn phương tám hướng muốn tìm được cửa ra. Tôi nhắm hai mắt lại, muốn khống chế được mình, lại phát hiện tất cả đều là phí công.
Phần còn lại của hai cánh tay bị cụt của tôi vẫn chống đỡ trên thân thể của cô. Tôi cúi đầu, dùng cái trán của tôi ma sát cái trán của cô, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, tôi gọi cô: "Tiểu Kết. . . Tiểu Kết. . ."
Tiểu Kết. . . Tiểu Kết. . . Nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng vĩnh viễn đều gọi em như vậy, gọi đến khi chúng ta bước qua thanh xuân, gọi đến khi chúng ta đi vào trung niên, gọi đến khi chúng ta không cùng tóc trắng xóa, gọi đến ngày thế giới hủy diệt.
Tôi đang chìm đắm ở trong ảo tưởng của chính mình thì cô đột nhiên buông lỏng tay ra, gọi tôi: "Tư Viễn. . ."
Tôi ổn định tâm thần, nuốt một ngụm nước bọt, lui hai vai về phía sau, đứng thẳng người, lui về phía sau một bước.
Tôi nhìn cô, nói: "Tiểu Kết, em trở về phòng đi."
Sắc mặt của cô hồng đến cổ quái, hàm răng cắn môi, một đôi tay cũng không biết nên thả ở nơi nào, liếc mắt hai cái lên người tôi liền mắc cỡ cúi đầu xuống.
Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu xem xét, trên mặt lập tức nóng lên.
Tôi đi xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Sau khi Trần Kết rời đi, tôi nằm nghiêng ở trên giường cực kỳ lâu, vẫn khó mà bình tĩnh được, đáng chết chính là ngay cả trên thân thể xuất hiện phản ứng cũng không thể ức chế xuống.
Tôi hiểu rõ đây là tình huống rất bình thường, nó cùng với tôi vượt qua thời kỳ trưởng thành khó nhịn, nhưng hôm nay, ở trước mặt Trần Kết, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi vì ý niệm xuất hiện ở trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ, vì hành động trong tưởng tượng của mình mà cảm thấy xấu hổ. Tôi nhắm mắt lại, liều mạng nhẫn nại, người ý chí có thể chiến thắng tất cả, trước đây rất lâu, tôi liền thề với mình, nhất định phải làm một người kiên cường, cho dù đối mặt nhiều khó khăn hơn nữa, tôi cũng không thể nổi giận, không thể buông tha, không thể cô phụ kỳ vọng người yêu của tôi đối với tôi.
Đây chỉ là một quấy nhiễu nhỏ không đáng kể, tôi tin tưởng mình có thể vượt qua. Từ nay về sau, bên cạnh tôi sẽ thêm một người đáng giá để tôi nỗ lực. Trần Kết, Trần Kết. . . chỉ hi vọng là hôm nay tôi không có hù sợ em.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Uyển Tâm gõ cửa phòng của tôi, giao thẻ phòng mở cửa của chị cho tôi, chị nói cho tôi biết Trần Kết còn đang ngủ, chị muốn trở về trường học trước, nếu như mà tôi nguyện ý, có thể đi vào phòng ở chung với Tiểu Kết.
Sau khi Tô Uyển Tâm rời đi, tôi nghĩ thật lâu, vẫn là phòng của Trần Kết.
Cô bọc chăn ngủ rất ngon, như một đứa bé, động tĩnh của tôi một chút cũng không có ồn ào đến cô. Tôi nghĩ, cô là thật sự mệt mỏi.
Đi tới trước cửa sổ, tôi cởi giày, dùng chân kéo rèm cửa sổ ra một chút. Thời tiết rất tốt, trong bầu trời xanh thẳm nổi mấy đám mây trắng, ánh nắng ấm áp rải vào gian phòng. Tôi ngưỡng mặt lên híp mắt đối mặt với thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ cảm thấy bình tĩnh.
Đây là một ngày rất bình thường, thế giới của tôi lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô gái nhỏ ở trên giường, tôi nhẹ nhàng nói với cô: "Tiểu Kết, anh cũng xác định."
Tôi đáp lại: Ngủ một giấc thật ngon đi, Tiểu Kết, anh sẽ đau lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói lời thổ lộ với cô, câu "Ti amo" kia không tính, bởi vì cô hoàn toàn không có nghe hiểu. Tôi suy nghĩ tại sao, có lẽ là bởi vì cách thời gian gặp mặt càng ngày càng gần, tôi rốt cuộc cảm thấy, tôi cần làm một chút chuẩn bị cho chuyện sắp phát sinh.
Cửa trái tim của tôi không có đề phòng cô, cánh cửa mở rộng, cô đã sớm tiến quân thần tốc, cắm rễ trú ở trong lòng tôi.
Tôi đánh cuộc với mình một lần, kết quả đánh cuộc là không biết. Tôi cố gắng nắm trong tay, nhưng cũng không thể bảo đảm tất cả sẽ phát triển theo phương hướng dự đoán của tôi.
Bởi vì Trần Kết là một cô gái rất có chủ kiến, tôi có thể nắm trong tay tim của mình, lại không thể điều khiển ý chí của cô. Tôi biết ưu điểm của mình ở đâu, cũng biết sự thiếu sót chết người của mình là cái gì. Nếu như mà tôi thua, cũng là bởi vì sự bất lực của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không trách Trần Kết, một chút cũng sẽ không.
Ăn xong cơm tối, tôi sửa sang lại quai chéo của túi, mang theo một ít đồ vật, nói với Nhất Phong và Khiếu Hải: "Buổi tối tớ không trở về, có chút việc."
Nhất Phong nghi ngờ hỏi tôi: "Đi chỗ nào?"
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn đáp lại hắn: "Có một người bạn xuống xe lửa vào rạng sáng, tớ đi đón cô ấy."
Khiếu Hải nhảy lên, lớn tiếng gọi: "Diệp Tư Viễn! Có phải cậu đi đón Trần Kết không?"
Tôi sợ run một lúc, vẫn là gật đầu thừa nhận.
Nhất Phong đi tới bên cạnh tôi, hỏi: "Một mình cậu có thể không? Có cần tớ đi với cậu không?"
"Không cần, cám ơn." Tôi lắc đầu cười với hắn, "Tớ có thể, các cậu không cần lo lắng, tớ sẽ đi khách sạn bên cạnh trạm xe thuê một gian phòng."
Hai người bọn họ liếc nhau một cái, Nhất Phong vỗ vỗ lưng của tôi, nói: "Đi đi, có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ. Nhóc con, cố lên!"
Tôi gật đầu với hắn một cái, xoay người ra cửa.
Ở khách sạn thuê phòng xong, tôi liền xem TV, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Trần Kết nói với tôi cô xác định, nhưng tôi không biết mình có xác định chưa!
Chúng tôi cãi nhau mấy lần, tan rã trong không vui mấy lần, lại nồng tình mật ý gọi từng cuộc điện thoại, gửi từng cái tin nhắn. Tôi không biết, khi chính thức đối mặt với cô thì quan hệ của chúng tôi đến tột cùng sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
Tôi bắt đầu khẩn trương, loại cảm giác này làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên tôi trở lại trường học sau khi bị thương. Trong một phút bước vào trường học kia, tôi đã không giống như trước kia, không bao giờ là một Diệp Tư Viễn khỏe mạnh, ưu tú lại kiêu ngạo kia nữa. Nghĩ tới đứng ở bên trên bục giảng, phải đối mặt với một phòng đầy khuôn mặt xa lạ, còn có vẻ mặt kinh ngạc, thương hại lại mang chút sợ hãi của bọn họ, loại cảm giác đó làm người ta hít thở không thông. Chín giờ tối, Trần Kết gửi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, em rời giường rồi! Chưa tới mấy giờ nữa em liền tới trạm rồi ~~ nhớ anh ~
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, hít sâu mấy hơi cũng không thể bình tĩnh lại, dứt khoát đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi một lúc liền làm bản thân tỉnh táo lại.
Đếm đến khi mười giờ rưỡi, tôi dùng kẹp cố định hai ống tay áo lông ở trong túi áo, kéo lên một nửa khóa kéo, mặc lên thân thể, dùng miệng cắn hai bên cổ áo, khom người, ngón chân kéo khóa lại trước ngực.
Tôi đeo túi trên lưng, đi tới trạm xe lửa.
Ở cửa ra đợi gần bốn tiếng, tôi đã hơi choáng, chân của tôi không có mặc vớ, mùa đông còn chưa có qua đi, thời tiết vẫn lạnh như cũ, nhất là buổi tối, từng cơn gió lạnh rót vào cổ áo của tôi, khiến tôi không thể không khỏi co cổ lên. Tôi cảm giác hai chân đã có chút mất đi tri giác, chỉ có thể đi tới đi lui xua đuổi khí lạnh. Rốt cuộc, đoàn xe Trần Kết ngồi đã vào trạm.
Bởi vì là trạm cuối, người xuống xe cũng không có quá nhiều, tài xế xe chen chúc ở lối ra vào lôi kéo để chở thêm khách, lớn tiếng hét lớn. Tôi lui sang một bên, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dòng người ra cửa, từng khuôn mặt mệt mỏi lại xa lạ từ từ thoảng qua trước mặt của tôi, tôi chỉ là đang tìm kiếm khuôn mặt tươi cười thuộc về tôi.
Rốt cuộc, tôi thấy được cô, cô vẫn mặc áo bông màu đỏ sậm đó, tết tóc đuôi ngựa, trên vai cõng hai túi, trong tay giơ lên một túi hành lý, cùng Tô Uyển Tâm lảo đảo thẳng bước đi ra ngoài.
Lập tức có tài xế và bà bác đề cử quán trọ tiến tới bên người các cô, tôi thấy được tay Trần Kết tay chỉ phương xa, thảo luận gì đó với Tô Uyển Tâm, tôi đi về phía trước hai bước, lại đứng lại.
Trong lòng có một giọng nói: Diệp Tư Viễn, đi gọi cô ấy đi, mày đợi lâu như vậy, không phải là đang đợi cô ấy sao?
Một giọng nói khác nói: "Diệp Tư Viễn, chớ đi, nói không chừng gặp lại mày, cô ấy sẽ cảm thấy mất thể diện. Dù sao bạn cô ấy vẫn còn ở bên cạnh đấy.
Tôi do dự, chần chừ. Đúng lúc này, Trần Kết lại có thể quay mặt về phía tôi.
Cô kinh ngạc nhìn tôi, tôi cười với cô.
Sau đó, tôi liền nghe cô vui sướng hô to: "Diệp Tư Viễn!"
Cô giống như chim nhỏ bị nhốt cô đơn đã lâu, chạy như bay về phía tôi, trên khuôn mặt mệt mỏi rã rời, lúc này tràn đầy biểu tình mừng rỡ. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt, sau đó mang theo cô xoay mấy vòng;
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn khẽ vuốt gương mặt và tóc của cô, hỏi cô có mệt hay không;
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn nhận lấy hành lý và túi đeo lưng của cô một phen, lôi kéo tay của cô, mang cô rời đi;
Nhưng là. . . . . .
Cô đã chạy đến trước mặt của tôi, ngửa mặt, con mắt lóe sáng nhìn tôi, hỏi: "Diệp Tư Viễn, anh đợi bao lâu rồi?"
"Không lâu, ba tiếng mà thôi."
"Anh thật khờ nha, không phải nói tụi em có nơi để đi rồi sao, còn tới chờ làm gì?"
"Thời gian hai người trở về quá muộn, anh không yên lòng."
Tô Uyển Tâm đi tới, Trần Kết giới thiệu chúng tôi với nhau: "Đây là tô Uyển Tâm, là đồng hương của em, cũng là người bạn tốt nhất của em. Đây là Diệp Tư Viễn, anh ấy là --" Cô ngẩng đầu nhìn tôi một chút, cong môi cười một tiếng, nói, "Anh ấy là bạn trai của em."
Giọng nói của cô tự nhiên như vậy, kiêu ngạo như vậy, cứ như là lộ ra tin tức ngọt ngào bình thường, tôi cảm giác tảng đá trong lòng mình, "Rầm" một tiếng liền rơi xuống đất.
Sau lại, tôi biết Tô Uyển Tâm không có cô nào ở thành phố H hết, tất cả đều là Trần Kết đang gạt tôi, lễ Giáng Sinh lần trước cũng thế.
Tôi nhìn cô, cô như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu chống lại tầm mắt của tôi.
Tôi rất ghét lừa gạt, ghét tất cả lời nói dối, nhưng đối mặt với Trần Kết, tôi phát hiện mình lại có thể không tức giận được. Tôi mang họ đi khách sạn tôi ngủ lại, thay họ thuê một gian phòng.
Trước khi vào phòng, Trần Kết chạy tới bên cạnh tôi, cô do dự hỏi tôi: "Muốn em giúp mở cửa không?"
"Không cần, chính anh có thể làm."
Tôi tự mình mở cửa ở trước mặt cô, tôi hiểu rõ dáng vẻ tôi làm việc rất khó coi, nhưng mở cửa là một chuyện rất đơn giản, chỉ là tôi làm sẽ khá phức tạp.
Vào cửa, đợi đến đèn trong phòng sáng lên, tôi nghiêng đầu nói với cô: "Tiểu Kết, trở về phòng đi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai gặp." Cô chỉ ngây ngốc nhìn tôi, cắn môi một cái nói: "À. . . Ngày mai gặp." Trong giọng nói có một chút thất vọng.
Tôi đóng cửa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngồi vào trên giường, tôi nghĩ một lát mới bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm. Tôi lấy từ trong túi một cái móc câu nhỏ đã mang theo ra, chuẩn bị xong quần lót và quần dài thể thao sạch sẽ liền đi đến toilet.
Toilet của khách sạn này có bồn tắm, sau khi đánh răng rửa mặt, tôi trải tấm lót phòng trợt trong bồn tắm, tắm vòi sen xong liền ngồi vào bồn tắm bôi dầu gội và sữa tắm cho mình, sau khi xoa nắn ra một thân bọt, tôi đi vào phòng tắm vòi sen cọ rửa sạch sẽ.
Tắm xong, tôi mặc vào T shirt tay ngắn màu trắng và quần dài, cảm thấy có chút khát, dùng miệng cắn một chai nước suối ngồi vào trên giường, đang muốn vặn nắp bình liền nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến từ cửa.
Tôi đi tới, thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, là Trần Kết.
Tôi nhíu mày một cái, ngăn cách bằng cánh cửa hỏi: "Tiểu Kết? Chuyện gì."
"Diệp Tư Viễn, em muốn gặp anh."
". . . Em chờ anh một lát, anh mặc áo khoác."
Tôi bắt đầu hối hận sau khi cởi xuống áo lông liền kéo khóa kéo ra, vào lúc này, tôi đã không kịp kéo nó lên nữa, tôi trải áo lông ở trên giường, người ngửa mặt nằm xuống, phần còn lại của cánh tay phải đã bị cụt xuyên qua trong ống tay áo phải, sau đó ngồi dậy, vung vai trái, lại dùng răng cắn cổ áo bên trái lôi kéo, áo lông liền khoác ở trên vai của tôi.
Tôi. . . không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng mặc áo tay ngắn của tôi, bởi vì phía dưới tay áo của tôi, không có gì cả.
Mở cửa, Trần Kết cúi đầu đi vào.
Cô tắm xong, chỉ mặc một bộ đồ len, tóc dài còn chưa khô, ẩm ướt khoác ở trên vai, trên người có một loại mùi thơm ngát của sữa tắm.
Tôi nhìn cô vặn ngón tay, dáng vẻ tay chân luống cuống, hỏi: "Thế nào?"
Cô nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi em lừa anh, chính là. . . chuyện cô Uyển Tâm."
Tôi ở trong lòng bật cười, hỏi cô: "Có thể nói cho anh biết là vì sao không?"
"Em không muốn khiến anh lo lắng. Em không ngờ anh sẽ đến đón tụi em, tụi em tính toán đi internet một đêm, buổi sáng trở lại trường học. Dù sao cũng chỉ ba, bốn tiếng mà thôi, em sợ nói thật. . .anh lại muốn mắng em."
"Anh có khi nào mắng em?" Tôi cảm thấy kỳ quái.
"Có, lễ Giáng Sinh lần trước, anh nói em đang chà đạp mình."
Tôi thở dài, nói: "Tiểu Kết, anh là lo lắng cho em...em nói không sai, nếu em nói thật với anh, anh nhất định sẽ lo lắng hơn, thật sự sẽ có khả năng mắng em."
Thật ra thì, tôi đâu muốn mắng cô, chỉ là bởi vì cô không để ý an nguy của mình nên tôi cảm thấy có chút tức giận với cách làm của cô.
"Vì vậy, em mới lừa gạt anh." Cô ngưỡng mặt lên, cười lên với tôi.
"Em lừa anh là không đúng, mặc kệ là nguyên nhân gì." Tôi nói, "Anh không thích người khác gạt anh nhất."
"Em không dám có lần sau nữa đâu."
"Ừ."
". . ."
Cô lại cúi đầu, hai chân đạp bước tại chỗ, tôi hỏi: "Còn có chuyện gì sao? Không còn sớm, về ngủ đi."
". . ."
"Tiểu Kết, thế nào?"
Cô cong miệng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi, nói: "Diệp Tư Viễn, anh thật sự là kỳ quái, nói anh không lãng mạn, anh hơn nửa đêm còn tới trạm xe lửa đón em. Nói anh lãng mạn, lúc này anh lại giống như một cái cọc gỗ."
Tôi nhún vai một cái, hỏi: "Có ý tứ gì?"
"Ý của em. . . chính là. . . anh không thấy, tối hôm nay trăng sáng rất tròn sao?"
Tôi nghi ngờ nhìn cô, dưới ngọn đèn lờ mờ, mặt của cô hồng hồng, lông mi dày theo ánh mắt chớp động càng không ngừng vẫy, có lẽ là bởi vì mới vừa tắm xong, môi của cô hồng tươi, mềm mại đến hình như muốn chảy ra nước. Bị tôi nhìn một lát, cô liền cúi đầu, đột nhiên đi nhanh đến sau thân tôi, đẩy eo của tôi, đẩy tôi đến bên cửa sổ.
Cô đứng ở trước thân thể của tôi, "Xoạt" một tiếng liền kéo rèm cửa sổ ra, tôi và cô cùng nhau nhìn lên bầu trời, kết quả một tòa lầu lớn cản trở tầm mắt của chúng tôi. Từ cửa sổ của phòng hoàn toàn không thấy được trăng sáng, tôi chỉ thấy đèn trên tòa cao ốc không ngừng lóe lên.
"Khách sạn cấp bốn sao rách nát!" Trần Kết nhỏ giọng lầm bầm một câu, đôi tay vịn ở trên cửa sổ ngẩng đầu nhìn quanh.
Tôi nhìn bóng lưng của cô, gọi cô: "Tiểu Kết."
"Hả?" Cô xoay đầu lại.
Tôi cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Đây là nụ hôn đầu của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại của cô, từ từ, tôi liền nếm được mùi vị giữa môi răng cô, đó là mùi vị kem đánh răng của khách sạn. Ừ. . . là trà xanh, còn có Bạc Hà? Tôi phân biệt không được, chẳng qua là cảm thấy ngọt, rất ngọt, rất ngọt. . . . . . Trong miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt. Tôi động bả vai của mình lên, cố gắng giãn hai cánh tay còn lại ra, dán thân thể của tôi lên thân thể của cô, tưởng tượng ra cảm giác ôm cô vào trong ngực.
Đây là ôm mà tôi có thể làm được.
Tôi ngửi mùi thơm mát mẻ tỏa ra từ trên người cô, mang theo một hơi thở uyển chuyển đặc biệt của thiếu nữ, cảm thấy nhịp tim của mình đập đến kịch liệt như thế. Trong thân thể dâng lên một cỗ kích động khó đè nén, giống như có một loại lực lượng đụng chạm vào tâm hồn của tôi, muốn xông phá thân thể, thả ra ngoài.
Có một đôi tay vòng lên eo của tôi, nhẹ nhàng, mềm mại, ngón tay Trần Kết vuốt ve phía sau lưng của tôi, cô không dùng được lực, gãi từng chút một, rất thoải mái, lại làm tâm thần tôi nhộn nhạo, hô hấp cũng dồn dập.
Tôi buông đôi môi cô ra, mở mắt nhìn mặt cô gần trong gang tấc, ánh sáng đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt của cô. Cô xinh đẹp như thế, cô gái 18 tuổi da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, khuôn mặt hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào, tôi đột nhiên cảm thấy rất nóng, vô cùng nóng!
Cái loại cảm giác kích động khó ức chế đó càng ngày càng xuất hiện ở trong ý nghĩ của tôi, quay về ở trong thân thể của tôi, va chạm bốn phương tám hướng muốn tìm được cửa ra. Tôi nhắm hai mắt lại, muốn khống chế được mình, lại phát hiện tất cả đều là phí công.
Phần còn lại của hai cánh tay bị cụt của tôi vẫn chống đỡ trên thân thể của cô. Tôi cúi đầu, dùng cái trán của tôi ma sát cái trán của cô, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, tôi gọi cô: "Tiểu Kết. . . Tiểu Kết. . ."
Tiểu Kết. . . Tiểu Kết. . . Nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng vĩnh viễn đều gọi em như vậy, gọi đến khi chúng ta bước qua thanh xuân, gọi đến khi chúng ta đi vào trung niên, gọi đến khi chúng ta không cùng tóc trắng xóa, gọi đến ngày thế giới hủy diệt.
Tôi đang chìm đắm ở trong ảo tưởng của chính mình thì cô đột nhiên buông lỏng tay ra, gọi tôi: "Tư Viễn. . ."
Tôi ổn định tâm thần, nuốt một ngụm nước bọt, lui hai vai về phía sau, đứng thẳng người, lui về phía sau một bước.
Tôi nhìn cô, nói: "Tiểu Kết, em trở về phòng đi."
Sắc mặt của cô hồng đến cổ quái, hàm răng cắn môi, một đôi tay cũng không biết nên thả ở nơi nào, liếc mắt hai cái lên người tôi liền mắc cỡ cúi đầu xuống.
Trong lòng tôi cả kinh, cúi đầu xem xét, trên mặt lập tức nóng lên.
Tôi đi xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Sau khi Trần Kết rời đi, tôi nằm nghiêng ở trên giường cực kỳ lâu, vẫn khó mà bình tĩnh được, đáng chết chính là ngay cả trên thân thể xuất hiện phản ứng cũng không thể ức chế xuống.
Tôi hiểu rõ đây là tình huống rất bình thường, nó cùng với tôi vượt qua thời kỳ trưởng thành khó nhịn, nhưng hôm nay, ở trước mặt Trần Kết, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi vì ý niệm xuất hiện ở trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ, vì hành động trong tưởng tượng của mình mà cảm thấy xấu hổ. Tôi nhắm mắt lại, liều mạng nhẫn nại, người ý chí có thể chiến thắng tất cả, trước đây rất lâu, tôi liền thề với mình, nhất định phải làm một người kiên cường, cho dù đối mặt nhiều khó khăn hơn nữa, tôi cũng không thể nổi giận, không thể buông tha, không thể cô phụ kỳ vọng người yêu của tôi đối với tôi.
Đây chỉ là một quấy nhiễu nhỏ không đáng kể, tôi tin tưởng mình có thể vượt qua. Từ nay về sau, bên cạnh tôi sẽ thêm một người đáng giá để tôi nỗ lực. Trần Kết, Trần Kết. . . chỉ hi vọng là hôm nay tôi không có hù sợ em.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Uyển Tâm gõ cửa phòng của tôi, giao thẻ phòng mở cửa của chị cho tôi, chị nói cho tôi biết Trần Kết còn đang ngủ, chị muốn trở về trường học trước, nếu như mà tôi nguyện ý, có thể đi vào phòng ở chung với Tiểu Kết.
Sau khi Tô Uyển Tâm rời đi, tôi nghĩ thật lâu, vẫn là phòng của Trần Kết.
Cô bọc chăn ngủ rất ngon, như một đứa bé, động tĩnh của tôi một chút cũng không có ồn ào đến cô. Tôi nghĩ, cô là thật sự mệt mỏi.
Đi tới trước cửa sổ, tôi cởi giày, dùng chân kéo rèm cửa sổ ra một chút. Thời tiết rất tốt, trong bầu trời xanh thẳm nổi mấy đám mây trắng, ánh nắng ấm áp rải vào gian phòng. Tôi ngưỡng mặt lên híp mắt đối mặt với thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ cảm thấy bình tĩnh.
Đây là một ngày rất bình thường, thế giới của tôi lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô gái nhỏ ở trên giường, tôi nhẹ nhàng nói với cô: "Tiểu Kết, anh cũng xác định."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.