Chương 106: Kim đồng ngọc nữ
Tiểu Tùng Thử
02/04/2024
Edit: Hann
Bạch Phù ở lại Đồng Thành ba ngày rồi trở về nhà, trước khi đi, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở trường đại học.
Tông Bách đưa cô đến sân bay, nhìn bầu trời xanh xuất hiện một dải bông màu trắng, trong lòng anh cũng cảm thấy buồn bã mất mát.
Lúc trước anh không hề có khái niệm về thời gian, sau đó khi chuẩn bị cho kỳ thi, anh cảm thấy bảy tháng không đủ dùng, bây giờ lại cảm thấy hơn hai tháng này rất khó có thể trải qua.
Dùng đầu lưỡi chống lên khớp hàm, anh cười nhạt một tiếng, một tiểu bá vương ở Đông Thành như anh, một ngày nào đó cũng sa vào lưới tình, vào một năm trước, nếu nói ra, ngay cả anh cũng không tin.
Trên đường trở về, anh bật điện thoại di động lên, một giây sau các tin nhắn chen chúc nhảy lên, rung lên khoảng chừng ba phút mới dừng lại, có người nhà, có bạn bè, có bạn học, còn có người qua đường A B C này nọ, tất cả đều đang chúc mừng anh.
Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, mỗi một tin nhắn đều phản hồi.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong toàn bộ tin nhắn chưa đọc, anh chắp hai tay ra sau đầu, nhìn mây trắng và cây xanh xẹt qua ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ xem lúc nào mới có thể lẻn vào thành phố của cô.
Đáng tiếc lý tưởng đầy đủ, nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Trường học gọi điện thoại đến, đài truyền hình thành phố muốn phỏng vấn anh, trường học cũng muốn mời anh tham gia một buổi diễn thuyết cho các học sinh lớp 12.
Chẳng mấy chốc bảng xếp hạng của tỉnh đã đưa ra, phía bên đài truyền hình của tỉnh cũng phải đi phỏng vấn, chia sẻ kinh nghiệm học tập của anh.
Khi tiếp nhận phỏng vấn ở thành phố, nghe nói anh từ một người đứng nhất từ dưới lên trở thành thủ khoa, đài truyền hình cảm thấy có nội dung để khai thác, nên đã cố ý cho anh một số đặc biệt.
Đúng lúc trường trung học số 1 đang định tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, Tông Bách lại bị đẩy đi quay video quảng cáo.
Học giỏi đẹp trai, tóm lại đi đến đâu cũng trở thành người nổi tiếng.
Chờ đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống thì đã gần cuối tháng tám.
“Anh làm việc liên tục lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi đi đến tìm em, thế mà em lại nói với anh rằng mình muốn đi đến nhà bà ngoại nghỉ ngơi vài ngày, trong lòng em còn có một người bạn trai như anh nữa không vậy?”
Tông Bách ở đầu bên kia cuộc gọi video oán giận.
Bạch Phù nằm nhoài trên bàn, mỉm cười nhìn anh: “Bà ngoại em nhớ em, hơn nữa cũng sắp khai giảng rồi, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi mà.”
Tông Bách rũ mắt xuống: “Qua nhiên không nhớ anh.”
Bạch Phù khuyên can mãi, cắt đất đền tiền mới có thể xoa dịu được anh.
Chờ đến khi cúp máy, cô xoa nắn khuôn mặt nóng bỏng của mình, đồng phục y tá? Nhìn xem lúc nãy cô đã hứa hẹn gì kìa, tên nhóc này, lúc nào cũng nhân cơ hội bắt nạt cô.
“Tiểu Phù, đã thu dọn đồ đạc xong chưa?” Mẹ đang gõ cửa ở bên ngoài.
Bạch Phù vội vàng đáp: “Xong rồi ạ, con xuống ngay đây.”
Lần này cô sẽ ở nhà bà ngoại cho đến khi khai giảng, sau đó trực tiếp đi thẳng từ nhà bà ngoại đến trường đại học.
Lúc đầu cha mẹ muốn đưa cô đến trường học, bởi vì Lăng Hàn Khai và cô học cùng một trường nên cha mẹ hai bên để hai người đi cùng nhau, có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Tông Bách bởi vì có chuyện nên đến trường muộn một ngày, đêm đó lại nhìn thấy trong group chat của tân sinh viên đang thảo luận sôi nổi về một cặp kim đồng ngọc nữ.
Dâu tây thiên sủng gia: Đúng là trai đẹp gái xinh, giá trị nhan sắc không hề thua kém nghệ sĩ giới giải trí!
Mấy cái bánh bao nhân đậu: Tớ làm chứng, tớ làm chứng, anh chàng đẹp trai kia cực kỳ ga lăng, giúp mỹ nữ xách vali, hơn nữa hai người còn đi cùng với nhau, tớ có một suy đoán vô trách nhiệm rằng hai người này là người yêu từ thời cấp ba, thi đậu cùng một trường đại học, ôi trời, tuyệt quá đi.
Hôm nay lỗ tai cũng mang thai: Anh chàng đẹp trai kia thoạt nhìn khá lạnh lùng, chỉ có khi mỹ nữ nói chuyện mới cười một cái.
Tông Bách không thèm đọc nữa, nhóm người này vừa mới rời khỏi trường cấp ba đã bung xoã, ngày nào cũng ríu rít ở trong group chat, anh chuẩn bị rời khỏi group.
Lúc này, có người không tin, cứ khăng khăng muốn gửi ảnh chụp lên.
Dâu tây thiên sủng gia: [Ảnh chụp]
Đầu ngón tay Tông Bách khựng lại một chút, click mở bức ảnh ra, hai mắt lập tức nheo lại.
Đây chẳng phải là Bạch Phù của anh sao?
Còn tên kia là ai?
Bạch Phù ở lại Đồng Thành ba ngày rồi trở về nhà, trước khi đi, hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở trường đại học.
Tông Bách đưa cô đến sân bay, nhìn bầu trời xanh xuất hiện một dải bông màu trắng, trong lòng anh cũng cảm thấy buồn bã mất mát.
Lúc trước anh không hề có khái niệm về thời gian, sau đó khi chuẩn bị cho kỳ thi, anh cảm thấy bảy tháng không đủ dùng, bây giờ lại cảm thấy hơn hai tháng này rất khó có thể trải qua.
Dùng đầu lưỡi chống lên khớp hàm, anh cười nhạt một tiếng, một tiểu bá vương ở Đông Thành như anh, một ngày nào đó cũng sa vào lưới tình, vào một năm trước, nếu nói ra, ngay cả anh cũng không tin.
Trên đường trở về, anh bật điện thoại di động lên, một giây sau các tin nhắn chen chúc nhảy lên, rung lên khoảng chừng ba phút mới dừng lại, có người nhà, có bạn bè, có bạn học, còn có người qua đường A B C này nọ, tất cả đều đang chúc mừng anh.
Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, mỗi một tin nhắn đều phản hồi.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong toàn bộ tin nhắn chưa đọc, anh chắp hai tay ra sau đầu, nhìn mây trắng và cây xanh xẹt qua ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ xem lúc nào mới có thể lẻn vào thành phố của cô.
Đáng tiếc lý tưởng đầy đủ, nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Trường học gọi điện thoại đến, đài truyền hình thành phố muốn phỏng vấn anh, trường học cũng muốn mời anh tham gia một buổi diễn thuyết cho các học sinh lớp 12.
Chẳng mấy chốc bảng xếp hạng của tỉnh đã đưa ra, phía bên đài truyền hình của tỉnh cũng phải đi phỏng vấn, chia sẻ kinh nghiệm học tập của anh.
Khi tiếp nhận phỏng vấn ở thành phố, nghe nói anh từ một người đứng nhất từ dưới lên trở thành thủ khoa, đài truyền hình cảm thấy có nội dung để khai thác, nên đã cố ý cho anh một số đặc biệt.
Đúng lúc trường trung học số 1 đang định tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, Tông Bách lại bị đẩy đi quay video quảng cáo.
Học giỏi đẹp trai, tóm lại đi đến đâu cũng trở thành người nổi tiếng.
Chờ đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống thì đã gần cuối tháng tám.
“Anh làm việc liên tục lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi đi đến tìm em, thế mà em lại nói với anh rằng mình muốn đi đến nhà bà ngoại nghỉ ngơi vài ngày, trong lòng em còn có một người bạn trai như anh nữa không vậy?”
Tông Bách ở đầu bên kia cuộc gọi video oán giận.
Bạch Phù nằm nhoài trên bàn, mỉm cười nhìn anh: “Bà ngoại em nhớ em, hơn nữa cũng sắp khai giảng rồi, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi mà.”
Tông Bách rũ mắt xuống: “Qua nhiên không nhớ anh.”
Bạch Phù khuyên can mãi, cắt đất đền tiền mới có thể xoa dịu được anh.
Chờ đến khi cúp máy, cô xoa nắn khuôn mặt nóng bỏng của mình, đồng phục y tá? Nhìn xem lúc nãy cô đã hứa hẹn gì kìa, tên nhóc này, lúc nào cũng nhân cơ hội bắt nạt cô.
“Tiểu Phù, đã thu dọn đồ đạc xong chưa?” Mẹ đang gõ cửa ở bên ngoài.
Bạch Phù vội vàng đáp: “Xong rồi ạ, con xuống ngay đây.”
Lần này cô sẽ ở nhà bà ngoại cho đến khi khai giảng, sau đó trực tiếp đi thẳng từ nhà bà ngoại đến trường đại học.
Lúc đầu cha mẹ muốn đưa cô đến trường học, bởi vì Lăng Hàn Khai và cô học cùng một trường nên cha mẹ hai bên để hai người đi cùng nhau, có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Tông Bách bởi vì có chuyện nên đến trường muộn một ngày, đêm đó lại nhìn thấy trong group chat của tân sinh viên đang thảo luận sôi nổi về một cặp kim đồng ngọc nữ.
Dâu tây thiên sủng gia: Đúng là trai đẹp gái xinh, giá trị nhan sắc không hề thua kém nghệ sĩ giới giải trí!
Mấy cái bánh bao nhân đậu: Tớ làm chứng, tớ làm chứng, anh chàng đẹp trai kia cực kỳ ga lăng, giúp mỹ nữ xách vali, hơn nữa hai người còn đi cùng với nhau, tớ có một suy đoán vô trách nhiệm rằng hai người này là người yêu từ thời cấp ba, thi đậu cùng một trường đại học, ôi trời, tuyệt quá đi.
Hôm nay lỗ tai cũng mang thai: Anh chàng đẹp trai kia thoạt nhìn khá lạnh lùng, chỉ có khi mỹ nữ nói chuyện mới cười một cái.
Tông Bách không thèm đọc nữa, nhóm người này vừa mới rời khỏi trường cấp ba đã bung xoã, ngày nào cũng ríu rít ở trong group chat, anh chuẩn bị rời khỏi group.
Lúc này, có người không tin, cứ khăng khăng muốn gửi ảnh chụp lên.
Dâu tây thiên sủng gia: [Ảnh chụp]
Đầu ngón tay Tông Bách khựng lại một chút, click mở bức ảnh ra, hai mắt lập tức nheo lại.
Đây chẳng phải là Bạch Phù của anh sao?
Còn tên kia là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.