Chương 108: Mút ngực xoa huyệt
Tiểu Tùng Thử
02/04/2024
Edit: Hann
Cả Tông Bách và Bạch Phù đều xa nhà, ngoại trừ nghỉ đông, trừ nghỉ hè và những kỳ nghỉ quý giá dài hạn ra, hai người về cơ bản đều ở trường, Tông Bách lấy cớ đồ ăn ở căng tin không dinh dưỡng để thuê một căn phòng bên ngoài.
Bởi vì bữa tiệc tối lần này nên Bạch Phù đã nhiều ngày không trở về phòng bên ngoài, vừa mới vào cửa, còn chưa kịp bật đèn thì cánh tay đã bị siết chặt, bị người kéo vào trong lòng ngực.
Cô hoảng hốt: “Tông Bách?”
Người đàn ông trong bóng đêm thở dài mỉm cười: “Quả nhiên lâu lắm rồi không gặp, ngay cả hơi thở trên người anh em cũng không thể cảm nhận được.”
Bạch Phù biết anh chàng này đang không vui vì mình phớt lờ anh, ngay khi cô đang suy nghĩ xem nên dỗ dành anh như thế nào thì bàn tay vắt ngang hông của anh đã bắt đầu không an phận.
Hôm nay nửa người trên của cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, Vạt áo nhét vào làn váy bên dưới, anh thăm dò ngón tay vào thắt lưng váy, kéo vạt áo ra ngoài, da thịt nhạy cảm trần truồng trong không khí, bị gió lạnh thổi một cái, da gà tinh tế nối lên.
“Tông…”
Cô vừa mới mở miệng thì đã bị anh chặn kín:
“Đừng nói gì, em chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành anh thôi, bây giờ anh đang rất tức giận, là kiểu không thể dỗ dành được ấy.”
Anh tức giận nói, động tác cũng có chút thô lỗ, đầu lưỡi cưỡng ép đẩy khớp hàm của cô chui vào trong, chạm đến chỗ nào thì càn quét chỗ đó, hôn mãi cho đến khi Bạch Phù thở hổn hển, anh mới quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mà cô đang muốn trốn tránh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi móc lấy, đôi môi mút mát, chẳng bao lâu sau, cả người Bạch Phù đã trở nên mềm nhũn.
Cánh tay anh vòng qua eo cô, một tay còn lại vắt ngang qua khuỷu chân cô, bế ngang cô lên đặt ngồi trên tủ giày.
Tủ giày không cao lắm, vừa khéo đến hông Tông Bách, anh chen vào giữa hai chân cô, bàn tay túm lấy vạt áo len kéo lên, sau đó kéo một bên áo ngực xuống, bầu ngực sữa vừa mới nảy ra đã bị anh nắm chặt ở trong lòng bàn tay, ánh đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ phản chiếu vào khiến hai bầu ngực sữa trắng như tuyết càng rung động lòng người, anh liếm khóe miệng.
“Có phải ngực em lớn hơn không?”
Bạch Phù đã từng nghe người ta nói rằng có hai cách để nâng ngực, một là uống sữa bò đu đủ, hai là để bạn trai xoa bóp nhiều hơn nữa.
Cái thứ nhất không uống, nhưng cô có một người bạn trai rất thích xoa bóp ngực cô.
Nếu thực sự trở nên lớn hơn thì đúng là anh đã đóng góp rất nhiều công sức.
Ánh mắt cô dần thích ứng với bóng tối, mơ hồ nhìn thấy một cái đầu đang vùi giữa ngực cô, núm vú bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi đảo quanh một vòng, lúc thì ngậm ở bầu ngực bên trái ở trong khoang miệng, lúc lại dùng đầu lưỡi đẩy sang bên phải, giống như đang nhai kẹo, đầu răng thỉnh thoảng lại cọ vào núm vú, kích thích từng đợt run rẩy.
Anh đẩy làn váy cô ra, vuốt ve dọc theo bắp chân, ngón tay anh có hơi lạnh lẽo, Bạch Phù không nhịn được run rẩy, đầu ngón tay anh móc lấy mép quần lót, chậm rãi cởi xuống, nhưng lại bị mắc kẹt ở mông.
“Cục cưng, nâng mông lên một chút.” Lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào bầu ngực, quét qua từng mảnh lông tơ tinh tế, có chút ngứa ngáy, muốn gãi.
Dưới sự thúc giục của anh, hai má Bạch Phù nóng bừng, hai tay chống lên tủ giày, bờ mông rời khỏi mặt tủ một chút, quần lót sớm đã bị anh cởi đến đầu gối.
Những ngón tay thon dài sờ soạng theo khe hở miệng huyệt, chạm vào một vùng dâm thủy nhớp nháp trơn trượt, trong lòng anh ngứa ngáy, ra sức mút mạnh bầu ngực sữa, ngón tay thọc sâu vào trong tiểu huyệt, vỗ về moi móc môi âm hộ vài cái rồi mới sờ soạng vào bên trong.
Bạch Phù khẽ rên rỉ một tiếng, hai tay nắm lấy đầu anh.
Kể từ khi cắt tóc ngắn vào năm lớp 12 năm đó, anh gần như đều duy trì kiểu tóc đầu đinh này, đây cũng là độ dài mà cô có thể nắm được.
“Đừng chạm vào đó, đừng…”
Tông Bách thích nhất là chạm vào âm đế của cô, mỗi lần vân vê xoa nắn, cô đều tiết ra rất nhiều nước, tiếng rên rỉ cũng rất êm tai, khiến xương cốt người ta trở nên mềm nhũn.
“Nếu không chạm vào đây thì làm sao có thể thoải mái được? Em xem, anh vừa mới chạm vào mà em đã chảy nước rồi, tay anh ướt hết rồi này?”
Anh cố ý dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng quét qua âm đế, những ngón tay đang nắm lấy tóc anh của Bạch Phù lập tức siết chặt, không nhịn được lắc mông, lại bị anh cố định ở trên ngăn tủ, chỉ có thể ôm đầu anh há miệng thở hổn hển, hai đùi không khỏi run rẩy, quần lót tuột xuống từ khuỷu chân, treo ở mắt cá chân phải, theo từng động tác của cô lắc qua lắc lại khiến trong lòng Tông Bách vừa ngứa ngáy vừa nóng ran.
Cả Tông Bách và Bạch Phù đều xa nhà, ngoại trừ nghỉ đông, trừ nghỉ hè và những kỳ nghỉ quý giá dài hạn ra, hai người về cơ bản đều ở trường, Tông Bách lấy cớ đồ ăn ở căng tin không dinh dưỡng để thuê một căn phòng bên ngoài.
Bởi vì bữa tiệc tối lần này nên Bạch Phù đã nhiều ngày không trở về phòng bên ngoài, vừa mới vào cửa, còn chưa kịp bật đèn thì cánh tay đã bị siết chặt, bị người kéo vào trong lòng ngực.
Cô hoảng hốt: “Tông Bách?”
Người đàn ông trong bóng đêm thở dài mỉm cười: “Quả nhiên lâu lắm rồi không gặp, ngay cả hơi thở trên người anh em cũng không thể cảm nhận được.”
Bạch Phù biết anh chàng này đang không vui vì mình phớt lờ anh, ngay khi cô đang suy nghĩ xem nên dỗ dành anh như thế nào thì bàn tay vắt ngang hông của anh đã bắt đầu không an phận.
Hôm nay nửa người trên của cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, Vạt áo nhét vào làn váy bên dưới, anh thăm dò ngón tay vào thắt lưng váy, kéo vạt áo ra ngoài, da thịt nhạy cảm trần truồng trong không khí, bị gió lạnh thổi một cái, da gà tinh tế nối lên.
“Tông…”
Cô vừa mới mở miệng thì đã bị anh chặn kín:
“Đừng nói gì, em chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành anh thôi, bây giờ anh đang rất tức giận, là kiểu không thể dỗ dành được ấy.”
Anh tức giận nói, động tác cũng có chút thô lỗ, đầu lưỡi cưỡng ép đẩy khớp hàm của cô chui vào trong, chạm đến chỗ nào thì càn quét chỗ đó, hôn mãi cho đến khi Bạch Phù thở hổn hển, anh mới quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mà cô đang muốn trốn tránh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi móc lấy, đôi môi mút mát, chẳng bao lâu sau, cả người Bạch Phù đã trở nên mềm nhũn.
Cánh tay anh vòng qua eo cô, một tay còn lại vắt ngang qua khuỷu chân cô, bế ngang cô lên đặt ngồi trên tủ giày.
Tủ giày không cao lắm, vừa khéo đến hông Tông Bách, anh chen vào giữa hai chân cô, bàn tay túm lấy vạt áo len kéo lên, sau đó kéo một bên áo ngực xuống, bầu ngực sữa vừa mới nảy ra đã bị anh nắm chặt ở trong lòng bàn tay, ánh đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ phản chiếu vào khiến hai bầu ngực sữa trắng như tuyết càng rung động lòng người, anh liếm khóe miệng.
“Có phải ngực em lớn hơn không?”
Bạch Phù đã từng nghe người ta nói rằng có hai cách để nâng ngực, một là uống sữa bò đu đủ, hai là để bạn trai xoa bóp nhiều hơn nữa.
Cái thứ nhất không uống, nhưng cô có một người bạn trai rất thích xoa bóp ngực cô.
Nếu thực sự trở nên lớn hơn thì đúng là anh đã đóng góp rất nhiều công sức.
Ánh mắt cô dần thích ứng với bóng tối, mơ hồ nhìn thấy một cái đầu đang vùi giữa ngực cô, núm vú bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi đảo quanh một vòng, lúc thì ngậm ở bầu ngực bên trái ở trong khoang miệng, lúc lại dùng đầu lưỡi đẩy sang bên phải, giống như đang nhai kẹo, đầu răng thỉnh thoảng lại cọ vào núm vú, kích thích từng đợt run rẩy.
Anh đẩy làn váy cô ra, vuốt ve dọc theo bắp chân, ngón tay anh có hơi lạnh lẽo, Bạch Phù không nhịn được run rẩy, đầu ngón tay anh móc lấy mép quần lót, chậm rãi cởi xuống, nhưng lại bị mắc kẹt ở mông.
“Cục cưng, nâng mông lên một chút.” Lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào bầu ngực, quét qua từng mảnh lông tơ tinh tế, có chút ngứa ngáy, muốn gãi.
Dưới sự thúc giục của anh, hai má Bạch Phù nóng bừng, hai tay chống lên tủ giày, bờ mông rời khỏi mặt tủ một chút, quần lót sớm đã bị anh cởi đến đầu gối.
Những ngón tay thon dài sờ soạng theo khe hở miệng huyệt, chạm vào một vùng dâm thủy nhớp nháp trơn trượt, trong lòng anh ngứa ngáy, ra sức mút mạnh bầu ngực sữa, ngón tay thọc sâu vào trong tiểu huyệt, vỗ về moi móc môi âm hộ vài cái rồi mới sờ soạng vào bên trong.
Bạch Phù khẽ rên rỉ một tiếng, hai tay nắm lấy đầu anh.
Kể từ khi cắt tóc ngắn vào năm lớp 12 năm đó, anh gần như đều duy trì kiểu tóc đầu đinh này, đây cũng là độ dài mà cô có thể nắm được.
“Đừng chạm vào đó, đừng…”
Tông Bách thích nhất là chạm vào âm đế của cô, mỗi lần vân vê xoa nắn, cô đều tiết ra rất nhiều nước, tiếng rên rỉ cũng rất êm tai, khiến xương cốt người ta trở nên mềm nhũn.
“Nếu không chạm vào đây thì làm sao có thể thoải mái được? Em xem, anh vừa mới chạm vào mà em đã chảy nước rồi, tay anh ướt hết rồi này?”
Anh cố ý dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng quét qua âm đế, những ngón tay đang nắm lấy tóc anh của Bạch Phù lập tức siết chặt, không nhịn được lắc mông, lại bị anh cố định ở trên ngăn tủ, chỉ có thể ôm đầu anh há miệng thở hổn hển, hai đùi không khỏi run rẩy, quần lót tuột xuống từ khuỷu chân, treo ở mắt cá chân phải, theo từng động tác của cô lắc qua lắc lại khiến trong lòng Tông Bách vừa ngứa ngáy vừa nóng ran.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.