Chương 72: Quan hệ xác thịt
Tiểu Tùng Thử
02/04/2024
Edit: Hann
Hai cơ thể trần trụi nhễ nhại mồ hôi dán vào nhau, Tông Bách cực kỳ hưởng thụ giây phút này.
Anh thoả mãn vùi đầu vào hõm vai cô.
Từ trước đến nay Bạch Phù có thói ở sạch nhưng lại chẳng có sức đâu mà đẩy anh ra, đành để mặc anh như chú chó to xác ngửi tới ngửi lui.
Chưa được bao lâu, dương vật mềm mềm đang dán vào tiểu huyệt lại có xu hướng ngẩng cao đầu.
Bạch Phù: “…”
Cô muốn ngất đi ngay lúc này!!!
Tông Bách tắm rửa xong mới chịu đi, nhưng trước khi đi còn bảo cô tối nay nhớ làm thêm một phần cơm.
Bạch Phù lười đến nỗi chẳng muốn đáp lại anh.
Sau khi cửa đóng lại, sức lực của cô mới hồi phục đôi chút, Bạch Phù uể oải đi chân trần vào nhà tắm.
Từ trong gương phản chiếu ra vệt đỏ trên da thịt cô, trải dài từ trước ngực xuống tận dưới hông, tất cả đều là dấu hôn, mà dấu tay ở đùi trong lại càng rõ ràng bắt mắt.
Tiểu huyệt tuy không đau nhưng lại sưng đỏ, nhìn qua cực kỳ sắc tình.
Biết tự khống chế bản thân chính là điều mà cô tự hào nhất, nhưng khi ở trước mặt anh lại hoàn toàn sụp đổ.
Nước từ vòi sen dội xuống làm trôi đi mồ hôi trên người, nhưng lại chẳng thể xua hết cảm giác mà anh để lại trên người cô.
Bạch Phù khẽ thở dài, lấy khăn tắm trên giá treo rồi bọc người mình lại.
Khoảng năm giờ chiều, Bạch Phù gọi điện thoại cho Tịch Nghi Lăng, biết mọi chuyện bên chỗ em ấy đều bình thường thì Bạch Phù mới yên tâm chuẩn bị làm cơm chiều.
Mới vừa vo gạo xong thì đã có tiếng gõ cửa.
Nhìn xuyên qua mắt mèo, người bên ngoài chính là người mới rời đi hai giờ trước.
Cô do dự một lát mới mở cửa.
Lưng Tông Bách dựa vào khung cửa, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, khi nghe thấy tiếng cửa mở thì mới đứng thẳng người, xách balo bên chân lên, nhìn cô rồi cong mắt cười: “Tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, tối nay có gì ngon ăn thế?”
Vừa nói vừa chen qua người cô để đi vào.
Bạch Phù: “…Tôi còn chưa làm cơm.”
Tông Bách thuận miệng trả treo: “Thế chắc là hàng xóm rồi, tay nghề không tệ đấy.”
Giờ này hàng xóm nhà cô còn chưa đi làm về, mùi đồ ăn từ đâu ra chứ?
Bạch Phù đi theo sau anh, thấy anh mở cái balo căng phồng ra còn tưởng anh lại mang một đống tiểu thuyết ngôn tình cho mình, đến khi anh lấy ra một bộ bàn chải và cốc đánh răng mới tinh, dép đi trong nhà của nam thì cô mới thở phào một hơi. Nhưng ngay lập tức trái tim cô trở nên căng thẳng.
“Sao cậu lại mang mấy cái này đến nhà tôi thế?”
Tông Bách ung dung đáp: “Tuy đám người Mâu Tư Nhan không có đầu óc, nhưng người nhà bọn họ lại chẳng phải vậy. Tôi thấy sớm hay muộn thì bọn họ cũng điều tra đến cậu, mà dạo gần đây tôi lại không có việc gì, đành chịu ấm ức để làm vệ sĩ cho cậu vậy, mà cậu cũng không phải trả công cho tôi đâu, chỉ cần bao ăn bao ở là được ấy mà, đây cậu xem, đồ dùng cá nhân tôi cũng tự chuẩn bị rồi, tìm đâu ra vệ sĩ khiến cậu bớt lo như tôi được chứ?”
Anh nói một hơi dài khiến Bạch Phù cứ ngây ra.
Chờ đến khi cô bắt được trọng điểm câu nói kia thì anh đã bỏ hết đồ đạc trong balo ra, hơn nữa còn dùng tốc độ thần tốc để tìm được nơi đặt mấy thứ đó.
“Cậu muốn ở chung với tôi??”
Tông Bách búng tay một cái, tiện thể còn nháy mắt với cô: “Bingo, trả lời chính xác.”
Sau đó anh lập tức lảng sang chuyện khác: “Đói quá đi mất, nào mới có cơm ăn vậy?”
Bạch Phù đương nhiên không mắc lừa, chặn đường anh muốn đi vào bếp, sắc mặt nghiêm túc: “Tông Bách, cậu đừng có đùa như thế.”
Tông Bách nhướng mày, nét vui đùa trên mặt nhạt đi, lúc anh nghiêm túc thì đôi mắt rất sâu: “Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn à?”
Bạch Phù mím môi: “Tôi không cần cậu bảo vệ như vậy.”
Tông Bách nhìn cô: “Nhà họ Mâu có thể làm mưa làm gió ở Đồng Thành không phải chỉ vì kinh doanh có tiền, còn bởi vì lập nghiệp từ hắc đạo, trên tay dính bao nhiêu máu mới có cơ nghiệp như hôm nay.”
Bạch Phù sửng sốt, hắc đạo ư?
Trên mặt Tông Bách khôi phục lại vẻ bất cần đời: “Nói vậy mà cũng tin, dễ lừa thật.”
Bạch Phù trừng mắt nhìn anh, trong lòng lại cảnh giác, cô không nghĩ anh nói đùa.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Bả vai Tông Bách cọ vào vai cô: “Cho dù là tôi đùa thì chẳng lẽ với quan hệ của chúng ta mà không đùa được sao?”
Bạch Phù: “…Chúng ta thì có quan hệ gì chứ?”
Tông Bách nhìn sắc mặt của cô rồi cẩn thận trả lời: “Quan hệ xác thịt?”
Đáp lại anh chính là một cái gối đầu to đùng.
Hai cơ thể trần trụi nhễ nhại mồ hôi dán vào nhau, Tông Bách cực kỳ hưởng thụ giây phút này.
Anh thoả mãn vùi đầu vào hõm vai cô.
Từ trước đến nay Bạch Phù có thói ở sạch nhưng lại chẳng có sức đâu mà đẩy anh ra, đành để mặc anh như chú chó to xác ngửi tới ngửi lui.
Chưa được bao lâu, dương vật mềm mềm đang dán vào tiểu huyệt lại có xu hướng ngẩng cao đầu.
Bạch Phù: “…”
Cô muốn ngất đi ngay lúc này!!!
Tông Bách tắm rửa xong mới chịu đi, nhưng trước khi đi còn bảo cô tối nay nhớ làm thêm một phần cơm.
Bạch Phù lười đến nỗi chẳng muốn đáp lại anh.
Sau khi cửa đóng lại, sức lực của cô mới hồi phục đôi chút, Bạch Phù uể oải đi chân trần vào nhà tắm.
Từ trong gương phản chiếu ra vệt đỏ trên da thịt cô, trải dài từ trước ngực xuống tận dưới hông, tất cả đều là dấu hôn, mà dấu tay ở đùi trong lại càng rõ ràng bắt mắt.
Tiểu huyệt tuy không đau nhưng lại sưng đỏ, nhìn qua cực kỳ sắc tình.
Biết tự khống chế bản thân chính là điều mà cô tự hào nhất, nhưng khi ở trước mặt anh lại hoàn toàn sụp đổ.
Nước từ vòi sen dội xuống làm trôi đi mồ hôi trên người, nhưng lại chẳng thể xua hết cảm giác mà anh để lại trên người cô.
Bạch Phù khẽ thở dài, lấy khăn tắm trên giá treo rồi bọc người mình lại.
Khoảng năm giờ chiều, Bạch Phù gọi điện thoại cho Tịch Nghi Lăng, biết mọi chuyện bên chỗ em ấy đều bình thường thì Bạch Phù mới yên tâm chuẩn bị làm cơm chiều.
Mới vừa vo gạo xong thì đã có tiếng gõ cửa.
Nhìn xuyên qua mắt mèo, người bên ngoài chính là người mới rời đi hai giờ trước.
Cô do dự một lát mới mở cửa.
Lưng Tông Bách dựa vào khung cửa, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, khi nghe thấy tiếng cửa mở thì mới đứng thẳng người, xách balo bên chân lên, nhìn cô rồi cong mắt cười: “Tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, tối nay có gì ngon ăn thế?”
Vừa nói vừa chen qua người cô để đi vào.
Bạch Phù: “…Tôi còn chưa làm cơm.”
Tông Bách thuận miệng trả treo: “Thế chắc là hàng xóm rồi, tay nghề không tệ đấy.”
Giờ này hàng xóm nhà cô còn chưa đi làm về, mùi đồ ăn từ đâu ra chứ?
Bạch Phù đi theo sau anh, thấy anh mở cái balo căng phồng ra còn tưởng anh lại mang một đống tiểu thuyết ngôn tình cho mình, đến khi anh lấy ra một bộ bàn chải và cốc đánh răng mới tinh, dép đi trong nhà của nam thì cô mới thở phào một hơi. Nhưng ngay lập tức trái tim cô trở nên căng thẳng.
“Sao cậu lại mang mấy cái này đến nhà tôi thế?”
Tông Bách ung dung đáp: “Tuy đám người Mâu Tư Nhan không có đầu óc, nhưng người nhà bọn họ lại chẳng phải vậy. Tôi thấy sớm hay muộn thì bọn họ cũng điều tra đến cậu, mà dạo gần đây tôi lại không có việc gì, đành chịu ấm ức để làm vệ sĩ cho cậu vậy, mà cậu cũng không phải trả công cho tôi đâu, chỉ cần bao ăn bao ở là được ấy mà, đây cậu xem, đồ dùng cá nhân tôi cũng tự chuẩn bị rồi, tìm đâu ra vệ sĩ khiến cậu bớt lo như tôi được chứ?”
Anh nói một hơi dài khiến Bạch Phù cứ ngây ra.
Chờ đến khi cô bắt được trọng điểm câu nói kia thì anh đã bỏ hết đồ đạc trong balo ra, hơn nữa còn dùng tốc độ thần tốc để tìm được nơi đặt mấy thứ đó.
“Cậu muốn ở chung với tôi??”
Tông Bách búng tay một cái, tiện thể còn nháy mắt với cô: “Bingo, trả lời chính xác.”
Sau đó anh lập tức lảng sang chuyện khác: “Đói quá đi mất, nào mới có cơm ăn vậy?”
Bạch Phù đương nhiên không mắc lừa, chặn đường anh muốn đi vào bếp, sắc mặt nghiêm túc: “Tông Bách, cậu đừng có đùa như thế.”
Tông Bách nhướng mày, nét vui đùa trên mặt nhạt đi, lúc anh nghiêm túc thì đôi mắt rất sâu: “Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn à?”
Bạch Phù mím môi: “Tôi không cần cậu bảo vệ như vậy.”
Tông Bách nhìn cô: “Nhà họ Mâu có thể làm mưa làm gió ở Đồng Thành không phải chỉ vì kinh doanh có tiền, còn bởi vì lập nghiệp từ hắc đạo, trên tay dính bao nhiêu máu mới có cơ nghiệp như hôm nay.”
Bạch Phù sửng sốt, hắc đạo ư?
Trên mặt Tông Bách khôi phục lại vẻ bất cần đời: “Nói vậy mà cũng tin, dễ lừa thật.”
Bạch Phù trừng mắt nhìn anh, trong lòng lại cảnh giác, cô không nghĩ anh nói đùa.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Bả vai Tông Bách cọ vào vai cô: “Cho dù là tôi đùa thì chẳng lẽ với quan hệ của chúng ta mà không đùa được sao?”
Bạch Phù: “…Chúng ta thì có quan hệ gì chứ?”
Tông Bách nhìn sắc mặt của cô rồi cẩn thận trả lời: “Quan hệ xác thịt?”
Đáp lại anh chính là một cái gối đầu to đùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.