Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 54: Chương 28-1: Mùa xuân thứ hai
Minh Châu Hoàn
11/10/2018
Không biết vì sao nghe bà hỏi vậy, trong đầu Trường Hoan đột nhiên lại hiện lên hình ảnh của Giang Thiếu Huân. Chẳng lẽ là vì gần đây anh xuất hiện quá thường xuyên nên cô mới nghĩ đến anh?
Trường Hoan vội vàng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
“Mẹ, chuyện này cứ từ từ đã mẹ ạ, một mình con cũng chăm sóc mẹ và Đâu Đâu tốt mà.”
Thẩm Bội Nghi nghe vậy liền nóng nảy, “Con nói thế là sao? Chẳng lẽ con định ở một mình cả đời à?”
Trường Hoan không cho là đúng, cô cười một cách thản nhiên, “Có gì mà không thể chứ mẹ?”
Thẩm Bội Nghi vội vàng khuyên bảo, “Con bé này, nói mê sảng gì thế hả? Làm gì có phụ nữ nào lại không kết hôn sinh con chứ? Con mà không kết hôn thì người ta không để con yên đâu, mỗi người nói một hai câu thì cũng đủ nước bọt để làm con chết đuối đấy…”
Nhiếp Trường Hoan biết mẹ cô là người có tư tưởng bảo thủ vì vậy cô không muốn tranh cãi với bà, chỉ vừa đùa vừa thật mà nói một câu, “Mẹ, mẹ nhìn này, con cũng có con rồi mà, không phải sao?”
Nói xong câu này cô liếc mắt về phía Đâu Đâu ra hiệu với bà, mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng Thẩm Bội Nghi không nói gì nữa.
Mới ở nhà mấy ngày mà Nhiếp Trường Hoan bắt đầu thả lỏng và hưởng thụ cuộc sống, dây thần kinh vốn căng như dây đàn cũng mềm đi rất nhiều. Phiền phức duy nhất chính là việc mẹ cô thỉnh thoảng lại cằn nhằn việc đi tìm bạn trai, cứ nói đến việc này là phá hủy cả không khí.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, cô đưa Đâu Đâu vào thị trấn để mua sắm này kia. Lần này cô gặp được ông Trịnh, ông chủ cửa hàng tạp hóa đã tặng mấy món đồ chơi cho Đâu Đâu. Ông Trịnh là một người đàn ông trung niên, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành thành thật, vừa nhìn thấy Đâu Đâu là vui vẻ ra mặt, cậu nhóc cũng rất thích người đàn ông này.
Đến trưa thì hai mẹ con trở về, lúc ăn cơm, Trường Hoan cố ý nhắc đến ông Trịnh nhưng không thấy Thẩm Bội Nghi có phản ứng gì nên cô không nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong cô và Đâu Đâu đi ngủ trưa.
Buổi chiều tỉnh dậy cô đọc sách hoặc nói chuyện trời đất với Thẩm bội Nghi, nhiều khi đang nói chuyện với bà cô lại chợt nhớ đến Giang Thiếu Huân, những lúc như thế cô chẳng còn hứng thú gì mà nói chuyện tiếp nữa. Thực ra, mấy ngày nay anh chưa từng liên lạc với cô.
Cô vẫn cố giữ để bản thân không nghĩ về Giang Thiếu Huân nữa, dù sao thì khó khăn lắm cô mới có một kỳ nghỉ thế này, cô không muốn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng đó.
Nhưng cô đã quá xem nhẹ lực ảnh hưởng của Giang Thiếu Huân đối với mình, giờ cứ mỗi khi ngồi im là những chuyện, những hình ảnh về anh liền vọt ra, chiếm cứ lấy đầu óc cô.
Cô không biết, sự xuất hiện của anh sẽ làm cho cuộc sống của cô thay đổi tới mức nào, cô không thể phủ nhận được việc người đàn ông này đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, dù cho sự giúp đỡ đó là mưu đồ nhưng đúng như những gì anh đã nói, mưu đồ của anh mang theo thành ý.
Vì vậy, cô rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan không biết phải lựa chọn như thế nào. Cô không biết là mình nên tiếp nhận mưu đồ có thành ý của anh để hưởng thụ những thay đổi mà anh mang lại hay sẽ vì tôn nghiệm mà cự tuyệt anh, tiếp tục vất vả, tiếp tục giãy giụa trong giới giải trí này với vai trò một diễn viên vô danh.
Mỗi khi không thể đưa ra quyết định, Trường Hoan sẽ tự nhốt mình trong phòng, ngồi thừ ra đó, không nói lời nào, chôn mình trong khó chịu và buồn bực.
Những lúc như thế thì ngay cả Đâu Đâu cũng chẳng thể làm gì mà ngồi trong sân chơi một mình.
Mãi cho tới khi nắng chiều dần tắt thì cô mới ra khỏi phòng để giúp Thẩm Bội Nghi nấu cơm tối.
Màn đêm buông xuống, khói bếp lan tỏa quanh làng, Trường Hoan ngồi nhặt rau với Thẩm Bội Nghi trong bếp, Đâu Đâu đang chơi với cậu nhóc Đông Đông bên nhà hàng xóm trong sân.
Đột nhiên Đâu Đâu gọi to, “Hoan Hoan, ông chủ tới.”
Trường Hoan sửng sốt, ông chủ Trịnh tới ư? Đến giờ ăn cơm đến nơi rồi ông ấy còn tới đây làm gì? Nhiếp Trường Hoan quay sang nhìn Thẩm Bội Nghi, chỉ thấy bà đứng lên, vẻ mặt lúng túng.
Trường Hoan vội vàng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
“Mẹ, chuyện này cứ từ từ đã mẹ ạ, một mình con cũng chăm sóc mẹ và Đâu Đâu tốt mà.”
Thẩm Bội Nghi nghe vậy liền nóng nảy, “Con nói thế là sao? Chẳng lẽ con định ở một mình cả đời à?”
Trường Hoan không cho là đúng, cô cười một cách thản nhiên, “Có gì mà không thể chứ mẹ?”
Thẩm Bội Nghi vội vàng khuyên bảo, “Con bé này, nói mê sảng gì thế hả? Làm gì có phụ nữ nào lại không kết hôn sinh con chứ? Con mà không kết hôn thì người ta không để con yên đâu, mỗi người nói một hai câu thì cũng đủ nước bọt để làm con chết đuối đấy…”
Nhiếp Trường Hoan biết mẹ cô là người có tư tưởng bảo thủ vì vậy cô không muốn tranh cãi với bà, chỉ vừa đùa vừa thật mà nói một câu, “Mẹ, mẹ nhìn này, con cũng có con rồi mà, không phải sao?”
Nói xong câu này cô liếc mắt về phía Đâu Đâu ra hiệu với bà, mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng Thẩm Bội Nghi không nói gì nữa.
Mới ở nhà mấy ngày mà Nhiếp Trường Hoan bắt đầu thả lỏng và hưởng thụ cuộc sống, dây thần kinh vốn căng như dây đàn cũng mềm đi rất nhiều. Phiền phức duy nhất chính là việc mẹ cô thỉnh thoảng lại cằn nhằn việc đi tìm bạn trai, cứ nói đến việc này là phá hủy cả không khí.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, cô đưa Đâu Đâu vào thị trấn để mua sắm này kia. Lần này cô gặp được ông Trịnh, ông chủ cửa hàng tạp hóa đã tặng mấy món đồ chơi cho Đâu Đâu. Ông Trịnh là một người đàn ông trung niên, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành thành thật, vừa nhìn thấy Đâu Đâu là vui vẻ ra mặt, cậu nhóc cũng rất thích người đàn ông này.
Đến trưa thì hai mẹ con trở về, lúc ăn cơm, Trường Hoan cố ý nhắc đến ông Trịnh nhưng không thấy Thẩm Bội Nghi có phản ứng gì nên cô không nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong cô và Đâu Đâu đi ngủ trưa.
Buổi chiều tỉnh dậy cô đọc sách hoặc nói chuyện trời đất với Thẩm bội Nghi, nhiều khi đang nói chuyện với bà cô lại chợt nhớ đến Giang Thiếu Huân, những lúc như thế cô chẳng còn hứng thú gì mà nói chuyện tiếp nữa. Thực ra, mấy ngày nay anh chưa từng liên lạc với cô.
Cô vẫn cố giữ để bản thân không nghĩ về Giang Thiếu Huân nữa, dù sao thì khó khăn lắm cô mới có một kỳ nghỉ thế này, cô không muốn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng đó.
Nhưng cô đã quá xem nhẹ lực ảnh hưởng của Giang Thiếu Huân đối với mình, giờ cứ mỗi khi ngồi im là những chuyện, những hình ảnh về anh liền vọt ra, chiếm cứ lấy đầu óc cô.
Cô không biết, sự xuất hiện của anh sẽ làm cho cuộc sống của cô thay đổi tới mức nào, cô không thể phủ nhận được việc người đàn ông này đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, dù cho sự giúp đỡ đó là mưu đồ nhưng đúng như những gì anh đã nói, mưu đồ của anh mang theo thành ý.
Vì vậy, cô rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan không biết phải lựa chọn như thế nào. Cô không biết là mình nên tiếp nhận mưu đồ có thành ý của anh để hưởng thụ những thay đổi mà anh mang lại hay sẽ vì tôn nghiệm mà cự tuyệt anh, tiếp tục vất vả, tiếp tục giãy giụa trong giới giải trí này với vai trò một diễn viên vô danh.
Mỗi khi không thể đưa ra quyết định, Trường Hoan sẽ tự nhốt mình trong phòng, ngồi thừ ra đó, không nói lời nào, chôn mình trong khó chịu và buồn bực.
Những lúc như thế thì ngay cả Đâu Đâu cũng chẳng thể làm gì mà ngồi trong sân chơi một mình.
Mãi cho tới khi nắng chiều dần tắt thì cô mới ra khỏi phòng để giúp Thẩm Bội Nghi nấu cơm tối.
Màn đêm buông xuống, khói bếp lan tỏa quanh làng, Trường Hoan ngồi nhặt rau với Thẩm Bội Nghi trong bếp, Đâu Đâu đang chơi với cậu nhóc Đông Đông bên nhà hàng xóm trong sân.
Đột nhiên Đâu Đâu gọi to, “Hoan Hoan, ông chủ tới.”
Trường Hoan sửng sốt, ông chủ Trịnh tới ư? Đến giờ ăn cơm đến nơi rồi ông ấy còn tới đây làm gì? Nhiếp Trường Hoan quay sang nhìn Thẩm Bội Nghi, chỉ thấy bà đứng lên, vẻ mặt lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.