Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 75: Dây dưa không ngừng 1
Minh Châu Hoàn
30/11/2018
Anh ta không thể tin được Trường Hoan thực sự có người đàn ông khác,
người thiếu nữ vẫn lẽo đẽo chạy theo anh ta giờ lại cười ngọt ngào với
người đàn ông khác như vậy, sẽ thân mật mà khoác tay người đàn ông khác
như thế…
Đúng rồi, chắc chắn là Trường Hoan muốn anh ta ghen mới cố tình làm thế, chắc chắn là vậy, Trường Hoan yêu anh ta như vậy, yêu đến mức chẳng cần tôn nghiêm, yêu tới mức nhẫn nhục chịu đựng mọi chuyện thì làm sao có thể ở bên người khác được?
Mãi cho tới khi xuống tầng dưới Trường Hoan mới buông cánh tay của Giang Thiếu Huân ra, nụ cười trên môi cũng biến mất, cô cúi gằm đầu, ánh mắt dán chặt lấy mũi chân mình, “Anh Giang, tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi.”
“Vừa rồi cô đã nói tôi là người đàn ông của cô?” Giang Thiếu Huân lặp lại lời Trường Hoan vừa nói.
Trường Hoan vội vàng lắc đầu, sợ Giang Thiếu Huân hiểu nhầm, ánh mắt cô hoảng loạn, bất lực cùng bất đắc dĩ, “Không phải, anh Giang, vừa rồi chỉ là…”
Giang Thiếu Huân vươn tay chặn môi cô, cúi đầu, trầm giọng, “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần cô đồng ý, Trường Hoan, từ nay về sau sẽ không còn ai dám dây dưa cô, bắt nạt cô… Thậm chí cô còn được nhận càng nhiều thứ hơn nữa.”
Lời nói của Giang Thiếu Huân tựa như một bông hoa anh túc xinh đẹp, từng chút từng chút mê hoặc, đầu độc Trường Hoan.
Chỉ cần trở thành tình nhân của Giang Thiếu Huân cô chắc chắn sẽ nhận được nhiều thứ, người thân của cô cũng sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, mà chính cô cũng có thể giẫm nát Nhiếp Trường Tình dưới lòng bàn chân, chỉ là…
Cô không muốn bản thân sa đọa như vậy, càng không muốn Đâu Đâu cả đời không thể ngẩng đầu mà sống.
Trường Hoan hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước, “Anh Giang, thựt sự xin lỗi anh!”
Trong đầu Trường Hoan hiện lên nụ cười ngây thơ chân thành của Đâu Đâu… Không, cô không thể đáp ứng Giang Thiếu Huân, nếu mọi người biết cô trở thành tình nhân của anh, người ta sẽ nghĩ về cô như thế nào? Họ sẽ nghĩ gì về Đâu Đâu? Sẽ nghĩ sao về người nhà của cô?Nhân lúc bản thân còn chưa chìm sâu vào vũng bùn, chưa tới lúc tuyệt vọng nhất, cô tuyệt đối không thể đi con đường này!
Giang Thiếu Huân yên lặng nhìn cô, lúc nào cô cũng gọi anh là ông chủ, không thì cũng là anh Giang, quay đi quay lại chỉ có mấy loại xưng hô này, anh đút tay vào túi quần, gương mặt lạnh lùng xa cách, “Tôi bảo vệ sĩ đưa cô về.”
Trường Hoan cúi đầu, bàn tay xoắn lấy vạt áo, “Cảm ơn ông chủ.”
Một người cao ngạo như Giang Thiếu Huân muốn bao nuôi cô, lại bị cô nhiều lần từ chối như vậy, chắc chắn sau này anh sẽ không thèm nhìn tới cô nữa. Nghĩ vậy, Trường Hoan thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát.
Vệ sĩ đưa cô về chung cư cô đang ở.
Trường Hoan vừa mở cửa phòng liền thấy túi xách và điện thoại của cô ở trên ghế sofa, có lẽ là chị Triệu đã mang nó tới. Trên bàn không chỉ đặt đồ ăn mà còn có một tờ giấy ghi chú.
Trên tờ giấy là chữ viết của chị Triệu: Cố lên, đẩy ngã ông chủ!
Trường Hoan nhìn dòng chữ trên tờ giấy mà bật cười thành tiếng. Ngồi một lúc cô lại thấy mũi hơi đau, mắt cũng xót như vừa bị hành tây làm cay mắt, có cảm giác muốn khóc.
Đẩy ngã ông chủ cái gì chứ, làm sao có thể?
Trên đời chỉ có sói xám ăn thỏ trắng làm gì có chuyện thỏ trắng tấn công sói xám? Cho dù có đi nữa cũng chỉ có trong tiểu thuyết, không phải đời thực!
Đúng rồi, chắc chắn là Trường Hoan muốn anh ta ghen mới cố tình làm thế, chắc chắn là vậy, Trường Hoan yêu anh ta như vậy, yêu đến mức chẳng cần tôn nghiêm, yêu tới mức nhẫn nhục chịu đựng mọi chuyện thì làm sao có thể ở bên người khác được?
Mãi cho tới khi xuống tầng dưới Trường Hoan mới buông cánh tay của Giang Thiếu Huân ra, nụ cười trên môi cũng biến mất, cô cúi gằm đầu, ánh mắt dán chặt lấy mũi chân mình, “Anh Giang, tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi.”
“Vừa rồi cô đã nói tôi là người đàn ông của cô?” Giang Thiếu Huân lặp lại lời Trường Hoan vừa nói.
Trường Hoan vội vàng lắc đầu, sợ Giang Thiếu Huân hiểu nhầm, ánh mắt cô hoảng loạn, bất lực cùng bất đắc dĩ, “Không phải, anh Giang, vừa rồi chỉ là…”
Giang Thiếu Huân vươn tay chặn môi cô, cúi đầu, trầm giọng, “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần cô đồng ý, Trường Hoan, từ nay về sau sẽ không còn ai dám dây dưa cô, bắt nạt cô… Thậm chí cô còn được nhận càng nhiều thứ hơn nữa.”
Lời nói của Giang Thiếu Huân tựa như một bông hoa anh túc xinh đẹp, từng chút từng chút mê hoặc, đầu độc Trường Hoan.
Chỉ cần trở thành tình nhân của Giang Thiếu Huân cô chắc chắn sẽ nhận được nhiều thứ, người thân của cô cũng sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, mà chính cô cũng có thể giẫm nát Nhiếp Trường Tình dưới lòng bàn chân, chỉ là…
Cô không muốn bản thân sa đọa như vậy, càng không muốn Đâu Đâu cả đời không thể ngẩng đầu mà sống.
Trường Hoan hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước, “Anh Giang, thựt sự xin lỗi anh!”
Trong đầu Trường Hoan hiện lên nụ cười ngây thơ chân thành của Đâu Đâu… Không, cô không thể đáp ứng Giang Thiếu Huân, nếu mọi người biết cô trở thành tình nhân của anh, người ta sẽ nghĩ về cô như thế nào? Họ sẽ nghĩ gì về Đâu Đâu? Sẽ nghĩ sao về người nhà của cô?Nhân lúc bản thân còn chưa chìm sâu vào vũng bùn, chưa tới lúc tuyệt vọng nhất, cô tuyệt đối không thể đi con đường này!
Giang Thiếu Huân yên lặng nhìn cô, lúc nào cô cũng gọi anh là ông chủ, không thì cũng là anh Giang, quay đi quay lại chỉ có mấy loại xưng hô này, anh đút tay vào túi quần, gương mặt lạnh lùng xa cách, “Tôi bảo vệ sĩ đưa cô về.”
Trường Hoan cúi đầu, bàn tay xoắn lấy vạt áo, “Cảm ơn ông chủ.”
Một người cao ngạo như Giang Thiếu Huân muốn bao nuôi cô, lại bị cô nhiều lần từ chối như vậy, chắc chắn sau này anh sẽ không thèm nhìn tới cô nữa. Nghĩ vậy, Trường Hoan thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát.
Vệ sĩ đưa cô về chung cư cô đang ở.
Trường Hoan vừa mở cửa phòng liền thấy túi xách và điện thoại của cô ở trên ghế sofa, có lẽ là chị Triệu đã mang nó tới. Trên bàn không chỉ đặt đồ ăn mà còn có một tờ giấy ghi chú.
Trên tờ giấy là chữ viết của chị Triệu: Cố lên, đẩy ngã ông chủ!
Trường Hoan nhìn dòng chữ trên tờ giấy mà bật cười thành tiếng. Ngồi một lúc cô lại thấy mũi hơi đau, mắt cũng xót như vừa bị hành tây làm cay mắt, có cảm giác muốn khóc.
Đẩy ngã ông chủ cái gì chứ, làm sao có thể?
Trên đời chỉ có sói xám ăn thỏ trắng làm gì có chuyện thỏ trắng tấn công sói xám? Cho dù có đi nữa cũng chỉ có trong tiểu thuyết, không phải đời thực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.