Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 70: Gặp lại 2
Minh Châu Hoàn
15/11/2018
Sự cố quá đỗi đột ngột, đoàn làm phim còn chưa kịp phản ứng thì một
người đàn ông xông tới, anh ta vừa nôn nóng vừa hốt hoảng kêu lên,
“Trường Hoan, Trường Hoan, em có sao không?”
Nhiếp Trường Hoan rụt chân lại, cô không muốn Lục Hướng Viễn chạm đến chân mình. Người trong đoàn phim giúp cô cởi dây thép, kéo tất ra, mắt cá chân trắng nõn của cô đã sưng to và đỏ bừng từ lúc nào.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Lục Hướng Viễn nói xong liền bế bổng Nhiếp Trường Hoan lên.
Trường Hoan cố nén đau đớn, tức giận nói, “Thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn ôm chặt cô hơn, cô gầy hơn trước nhiều quá, anh ta gằn giọng, “Em bị thương.”
Không biết là vì đau hay vì cảm thấy nhục nhã mà mắt cô ầng ậc nước, cô cắn răng, lạnh lùng nói, “Tôi lặp lại lần nữa, thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn không hề đếm xỉa tới lời cô nói, mặc kệ Trường Hoan giãy giụa như thế nào anh ta vẫn bế cô ra chỗ đỗ xe.
Chị Triệu vội vàng cầm đồ của Trường Hoan chạy tới thì thấy cô bị một người đàn ông bế đi, chị ấy vì quá lo lắng không kịp nhìn đường nên va vào người nào đó.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Chị Triệu quay đầu lại thì mới nhận ra người mình vừa va vào là Tống Hằng, mà người đứng sau Tống Hằng mới là người làm chị ta sợ hãi, “Ông… Ông chủ.”
Giang Thiếu Huân đeo kính râm nên chị không thấy rõ vẻ mặt anh ra sao, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi mím chặt cùng với khí tràng lạnh lẽo là biết rõ anh không vui.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói bình thản như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào, nhưng kết hợp với khí tràng lạnh lẽo kia càng làm chị Triệu mê mang, không biết anh hỏi vậy là vì sao? Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, hơn nữa chị cũng nhớ tới Trường Hoan nói có gặp anh vài lần liền cố ý nhắc tới cô, “ Dây thép treo Trường Hoan gặp trục trặc nên… bị thương.”
“Nghệ sĩ của công ty chúng ta à?”
Chị Triệu giật mình, khẩn trương vô cùng, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ ông chủ không nhớ Trường Hoan sao?
Chị Triệu gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nếu là nghệ sĩ của công ty thì phải xử lý thật tốt, đừng để người ta tung tin vớ vẩn.” Giang Thiếu Huân lạnh nhạt nói xong liền xoay người rời khỏi, nhưng mới vừa đi mấy bước liền ngừng lại, quay đầu nói, “Đúng rồi, tôi đang định tới bệnh viện, để cô ấy đi xe tôi cho tiện.”
Chị Triệu nghe anh nói vậy như nghe được tin tức gì tốt lắm, kích động gật đầu rất mạnh.
Lúc này, Lục Hướng Viễn đang bế Trường Hoan lên xe, chị Triệu vội vàng chạy tới chắn trước mặt anh ta, nghiêm túc nói, “Chào anh, xin anh thả Trường Hoan xuống.”
“Tôi là…”
Lục Hướng Viễn đang định nói anh ta là chồng chưa cưới của cô thì chị Triệu cắt ngang, “Tôi mặc kệ anh là ai, anh ôm cô ấy như thế này sẽ không tốt với danh tiếng của cô ấy. Mong anh thả cô ấy xuống, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh khỏi đây.”
Nói thật, bản thân Lục Hướng Viễn cũng không muốn để truyền thông chú ý tới mình nữa. Bây giờ, con đường chính trị của anh ta đang rộng mở trước mắt, nếu vì chuyện này mà Nhiếp Trường Tình lại gây sự thì sẽ để cho đối thủ cạnh tranh của anh ta thừa cơ mà vào. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc mới nhíu mày thả Trường Hoan xuống.
Chị Triệu vội vàng đỡ cô, đúng lúc này một chiếc xe đi tới dừng trước mặt hai người, chị Triệu mở cửa, đỡ cô đi lên.
Trường Hoan thấy chị Triệu đỡ cô thì cũng lên xe, cô vừa ngồi xuống, chị Triệu còn chưa kịp lên xe thì cửa đã “rầm” một tiếng đóng lại. Mặc dù cửa đóng rất nhanh nhưng Lục Hướng Viễn đã nhạy bén nhìn thấy người ngồi ở ghế sau là một người có thân phận không tầm thường.
Lục Hướng Viễn đang muốn nói gì thì xe chạy đi luôn.
Trường Hoan thấy xe lăn bánh liền nhìn ra phía sau, chị Triệu còn đứng ngây ra ở đó, run giọng nói với lái xe, “Quản lý của tôi còn chưa lên xe mà.”
Túi xách với thẻ ngân hàng cùng di động của cô đều do chị Triệu cầm.
Nhiếp Trường Hoan rụt chân lại, cô không muốn Lục Hướng Viễn chạm đến chân mình. Người trong đoàn phim giúp cô cởi dây thép, kéo tất ra, mắt cá chân trắng nõn của cô đã sưng to và đỏ bừng từ lúc nào.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Lục Hướng Viễn nói xong liền bế bổng Nhiếp Trường Hoan lên.
Trường Hoan cố nén đau đớn, tức giận nói, “Thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn ôm chặt cô hơn, cô gầy hơn trước nhiều quá, anh ta gằn giọng, “Em bị thương.”
Không biết là vì đau hay vì cảm thấy nhục nhã mà mắt cô ầng ậc nước, cô cắn răng, lạnh lùng nói, “Tôi lặp lại lần nữa, thả tôi xuống.”
Lục Hướng Viễn không hề đếm xỉa tới lời cô nói, mặc kệ Trường Hoan giãy giụa như thế nào anh ta vẫn bế cô ra chỗ đỗ xe.
Chị Triệu vội vàng cầm đồ của Trường Hoan chạy tới thì thấy cô bị một người đàn ông bế đi, chị ấy vì quá lo lắng không kịp nhìn đường nên va vào người nào đó.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Chị Triệu quay đầu lại thì mới nhận ra người mình vừa va vào là Tống Hằng, mà người đứng sau Tống Hằng mới là người làm chị ta sợ hãi, “Ông… Ông chủ.”
Giang Thiếu Huân đeo kính râm nên chị không thấy rõ vẻ mặt anh ra sao, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi mím chặt cùng với khí tràng lạnh lẽo là biết rõ anh không vui.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói bình thản như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào, nhưng kết hợp với khí tràng lạnh lẽo kia càng làm chị Triệu mê mang, không biết anh hỏi vậy là vì sao? Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, hơn nữa chị cũng nhớ tới Trường Hoan nói có gặp anh vài lần liền cố ý nhắc tới cô, “ Dây thép treo Trường Hoan gặp trục trặc nên… bị thương.”
“Nghệ sĩ của công ty chúng ta à?”
Chị Triệu giật mình, khẩn trương vô cùng, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ ông chủ không nhớ Trường Hoan sao?
Chị Triệu gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nếu là nghệ sĩ của công ty thì phải xử lý thật tốt, đừng để người ta tung tin vớ vẩn.” Giang Thiếu Huân lạnh nhạt nói xong liền xoay người rời khỏi, nhưng mới vừa đi mấy bước liền ngừng lại, quay đầu nói, “Đúng rồi, tôi đang định tới bệnh viện, để cô ấy đi xe tôi cho tiện.”
Chị Triệu nghe anh nói vậy như nghe được tin tức gì tốt lắm, kích động gật đầu rất mạnh.
Lúc này, Lục Hướng Viễn đang bế Trường Hoan lên xe, chị Triệu vội vàng chạy tới chắn trước mặt anh ta, nghiêm túc nói, “Chào anh, xin anh thả Trường Hoan xuống.”
“Tôi là…”
Lục Hướng Viễn đang định nói anh ta là chồng chưa cưới của cô thì chị Triệu cắt ngang, “Tôi mặc kệ anh là ai, anh ôm cô ấy như thế này sẽ không tốt với danh tiếng của cô ấy. Mong anh thả cô ấy xuống, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh khỏi đây.”
Nói thật, bản thân Lục Hướng Viễn cũng không muốn để truyền thông chú ý tới mình nữa. Bây giờ, con đường chính trị của anh ta đang rộng mở trước mắt, nếu vì chuyện này mà Nhiếp Trường Tình lại gây sự thì sẽ để cho đối thủ cạnh tranh của anh ta thừa cơ mà vào. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc mới nhíu mày thả Trường Hoan xuống.
Chị Triệu vội vàng đỡ cô, đúng lúc này một chiếc xe đi tới dừng trước mặt hai người, chị Triệu mở cửa, đỡ cô đi lên.
Trường Hoan thấy chị Triệu đỡ cô thì cũng lên xe, cô vừa ngồi xuống, chị Triệu còn chưa kịp lên xe thì cửa đã “rầm” một tiếng đóng lại. Mặc dù cửa đóng rất nhanh nhưng Lục Hướng Viễn đã nhạy bén nhìn thấy người ngồi ở ghế sau là một người có thân phận không tầm thường.
Lục Hướng Viễn đang muốn nói gì thì xe chạy đi luôn.
Trường Hoan thấy xe lăn bánh liền nhìn ra phía sau, chị Triệu còn đứng ngây ra ở đó, run giọng nói với lái xe, “Quản lý của tôi còn chưa lên xe mà.”
Túi xách với thẻ ngân hàng cùng di động của cô đều do chị Triệu cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.