Chương 7: Trọng sinh văn pháo hôi (7)
Hồng Yêu Yêu
25/09/2023
Nhiếp Kình Thương khí thế tỏa ra, nhưng không có xúc động vọt đi vào, đều nói bắt tặc lấy đầu, bắt gian tại giường, hai người hiện tại chỉ ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm, bắt được cũng không nghiêm trọng.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, y lại một lần nữa trở lại trên xe ngồi chờ lát nữa sẽ theo dõi đến khách sạn bắt người, đến lúc đó mang người trở về đét mông!
Còn về bên trong nhà ăn Cố Bạch hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của y, cậu tuy là tới làm nhiệm vụ, nhưng vào thân thể của nguyên chủ thì cậu chính là nguyên chủ, mà nguyên chủ bất quá chỉ là người thường, giờ phút này cậu không thần thông quảng đại như vậy cái gì cũng đều biết.
Toàn bộ quá trình cùng Phó Tử Hiên dùng cơm bởi vì không có đề tài chung gì nói chuyện, ăn đến thực là nhanh, bởi vậy không đến nửa giờ, hai người liền kết thúc dùng cơm.
Từ nhà ăn đi ra, đứng ở cửa nhìn theo Phó Tử Hiên rời đi, Cố Bạch đang chuẩn bị đi gặp gỡ Nam Lê Thần ngồi ở trong góc nửa ngày chủ động xuất kích, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Nhiếp Kình Thương đậu ở ven đường.
Không phải đôi mắt của cậu tinh, mà là xe đối phương quá dễ thấy, hơn nữa cậu còn ở trên xe Nhiếp Kình Thương tọa giá hơn nửa tháng, nên cậu phi thường quen thuộc.
Trên mặt vui vẻ, Cố Bạch chạy nhanh chạy qua, quen cửa quen nẻo mở cửa xe liền chui vào, sau đó kinh hỉ hô "Anh, anh là tới đón em sao?"
Vốn dĩ sắc mặt nam nhân đen thui như đáy nồi nguyên nhân chính là kế tiếp có khả năng sẽ phát sinh chuyện bắt gian tại giường nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt lộ ra tươi cười kinh hỉ của Cố Bạch, tức khắc khí tức giống như bóng cao su xì hơi không còn nữa.
Bất quá Nhiếp Kình Thương cũng không phải chỉ dễ dàng như vậy mà sắc mặt tốt lên, mắt nhìn giao lộ bóng dáng xe Phó Tử Hiên rời đi, ý bảo tài xế cũng lái xe đi, mới nhìn về phía Cố Bạch hưng sư vấn tội.
"Vừa rồi đó là Phó Tử Hiên? Cậu lại đi quấn lấy người ta sao?"
Cố Bạch sắc mặt hơi đốn, sau đó phản ứng lại chạy nhanh lắc đầu "Không, không phải ca ca.."
"Không phải vậy người vừa rồi cùng cậu ăn cơm là ai?" Nhiếp Kình Thương hừ lạnh, ngữ khí thật không tốt.
"Nói cậu mấy ngày nay như thế nào lại ngoan như vậy, nguyên lai là thủ thuật che mắt, Lục Dung Khanh, cậu nhưng thật ra làm tốt lắm, liền tôi cũng dám chơi, tôi thế nhưng lại tin cậu, cậu thật là.."
Nói tới đây y đột nhiên lại im bặt, bởi vì thiếu niên lại hướng y lộ ra ánh mắt thuần lương loại này, hơn nữa đôi mắt thuần lương kia còn bỗng nhiên đỏ lên.
Trong khoảng thời gian này Cố Bạch đã phát hiện ra, Nhiếp Kình Thương này nhìn như tính tình hung ác không tốt, kỳ thật căn bản là biệt nữu, không biết lão hổ giận một hai vuốt lông liền ngoan rồi.
Đây chính là đùi vàng của mình, mặc kệ là tấm mộc trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hay vẫn là phiếu cơm trường kỳ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu đều phải cẩn thận hầu hạ mà mượn sức.
Cho nên Cố Bạch một bên lộ ra biểu tình đáng thương, một bên bỗng nhiên ôm lấy Nhiếp Kình Thương, đem đầu vùi đến trước ngực y đột nhiên khóc lớn lên.
"Ô ô, ca ca, anh đừng nói nữa, em đáp ứng anh, em về sau không bao giờ tìm phó đại ca không bao giờ thích hắn nữa, hắn hôm nay tới là cấp em làm rõ ràng, hắn nói hắn vĩnh viễn đều không thể thích em, kêu em không được quấn lấy hắn nữa.. Ca ca, em rốt cuộc có chỗ nào không tốt, hắn vì cái gì liền chán ghét em như vậy, vì cái gì tất cả mọi người đều không thích em.."
Này vẫn là lần đầu tiên Nhiếp Kình Thương thấy thiếu niên khóc như vậy, đặc biệt thiếu niên còn ghé vào trong lòng ngực y mà khóc, làm một ca ca căn bản không biết phải như thế nào an ủi người, trong lúc nhất thời y có chút cứng đờ tại chỗ.
Cố Bạch trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt của y, sau đó tiếp tục khóc đến lợi hại hơn, tuy rằng nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, nhưng hiện tại đang làm nhiệm vụ sao, mặc kệ nó, làm nũng bán manh lăn lộn cái nào dùng được thì cứ việc dùng cái đó.
Đều nói thiết hán nhu tình, giống Nhiếp Kình Thương loại này nhìn như lạnh nhạt, kỳ thật trọng tình trọng nghĩa là người rất dễ dàng mà mềm lòng.
Bởi vậy cảm giác được thiếu niên trong lòng ngực như vậy ỷ lại ôm chính mình, nước mắt ấm áp đem quần áo mình khóc ướt một mảng lớn, y lại không ra hưng sư vấn tội nói nặng lời cái gì, chỉ đành phải dùng động tác mới lạ vỗ vỗ lưng thiếu niên, ngữ khí cứng đờ an ủi.
"Được rồi, đừng khóc, ai nói không có ai thích em.."
"Kia ca ca thích em sao? Ca ca sẽ chán ghét em sao?" Cố Bạch thuận theo bò tới, hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt hồng hồng, đáng thương giống con mèo nhỏ.
Nhiếp Kình Thương bị bộ dáng đáng thương của cậu nảy mầm một chút, thiếu niên xinh đẹp đầy mặt là nước mắt bộ dáng này nhìn qua hết sức mềm mại, có loại cảm giác làm người rất muốn bảo hộ.
Tâm y mềm nhũn, gật gật đầu, y xác thật rất thích Lục Dung Khanh biết nghe lời, kỳ thật trước kia y cũng không phải chán ghét, chỉ là mấy năm nay thiếu niên hành vi càng thêm kỳ cục làm người thập phần đau đầu cùng không kiên nhẫn.
Bất quá nghĩ đến Lục Dung Khanh đối với Phó Tử Hiên ba lần bốn lượt dây dưa, mày y lại nhíu lại "Dung Khanh, em thật sự thích Phó Tử Hiên như thế sao?"
Ngữ khí có một chút không vui ngay cả chính y cũng chưa phát hiện ra.
Y không phải phản đối thiếu niên thích nam nhân, chỉ là đối tượng là Phó Tử Hiên, đối phương không chỉ có cùng Nhiếp gia là thế giao, bọn họ lén quan hệ cũng không tồi, nhưng nháo quá lớn phụ thân chắc chắn chán ghét thiếu niên.
Nếu là Phó Tử Hiên cũng thích Lục Dung Khanh liền không có vấn đề, nhưng không được ở chỗ Phó Tử Hiên đã có người yêu thích, hơn nữa lập tức sẽ làm đính hôn.
Lục Dung Khanh nếu là lại tiếp tục dây dưa, chỉ sợ sẽ gây thành một đoạn bi kịch yêu đơn phương, dù sao thì trước kia tính cách của Lục Dung Khanh cực kỳ cực đoan, khó bảo toàn sẽ không làm ra sự tình nguy hiểm gì.
Suy nghĩ đến đây, Nhiếp Kình Thương có chút lo lắng, trong lòng còn có điểm không thoải mái không rõ ràng, lại lần nữa nhấp miệng hỏi.
"Em thật sự thích Phó Tử Hiên như vậy sao?"
"Em.." Cố Bạch nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương nhấp nhấp miệng, nghĩ nghĩ cúi đầu "Bởi vì trước kia lúc đi học em bị người vây đánh, khi đó là thời điểm Tử Hiên ca thường tới đón Ngô Trân Trân thuận tiện đưa em về nhà.."
Bởi vì có một tướng mạo so với nữ sinh còn xinh đẹp tinh xảo hơn, Lục Dung Khanh khi còn nhỏ thường thường bị người khi dễ, kỳ thật những nam sinh đó ý tưởng cũng rất đơn thuần, thuần túy cảm thấy tiểu tử này lớn lên ẻo lả, khi dễ làm cậu khóc hẳn là chơi thực hảo.
Bất quá lại để lại cho Lục Dung Khanh bóng ma cực lớn cùng ám ảnh bị người xa lánh cô độc, thế cho nên làm cho cậu ta tính cách càng ngày càng âm trầm cực đoan, nếu người khác ngẫu nhiên phát ra thiện ý sẽ làm cho loại người này khắc sâu ký ức sinh ra hảo cảm, cậu ta cũng là như vậy, nên mối tình đầu cậu ta thích Phó Tử Hiên cũng không có gì kỳ quái.
Nhìn đến biểu tình hạnh phúc hồi ức trên mặt Cố Bạch, y mạc danh có chút không thoải mái, còn có điểm nghi hoặc.
"Dung Khanh, em đi học không phải đều có tài xế đón đưa sao? Như thế nào sẽ bị người vây đánh khi dễ?"
Lục Dung Khanh tuy rằng không phải thân sinh của Nhiếp gia, nhưng phương diện sinh hoạt tuyệt đối là đãi ngộ của tiểu thiếu gia, đi học tan học đều có tài xế bảo mẫu chuyên môn chiếu cố, như thế nào trên đường tan học sẽ bị người vây đánh khi dễ đâu?
Cơ hội tốt như vậy xoát hảo cảm Cố Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua, đôi mắt chớp nháy, sau đó liền nhìn Nhiếp Kình Thương lộ ra biểu tình tội nghiệp.
"Ngày đó là ngày sinh nhật của anh, em muốn chính mình đi mua lễ vật sau đó sớm một chút về nhà cho anh kinh hỉ, kết quả đã bị những người thường thường tìm em phiền toái bắt được, không chỉ có không mua được quà, còn bị trêu chọc cho thực chật vật đến khuya mới về nhà được.."
Cố Bạch nói ra gợi lên hồi ức của Nhiếp Kình Thương, y tựa hồ mơ hồ nhớ rõ hình như là có một hồi như vậy, đó là lần sinh nhật tuổi không lớn lắm của y.
Bởi vì Nhiếp cha quá bận căn bản không có thời gian cùng y ăn sinh nhật, chính y cũng lười quan tâm đến, mỗi lần ăn sinh nhật cùng ngày bình thường không có gì khác biệt, không nghĩ tới Dung Khanh thế nhưng nhớ rõ.
Y nhớ rõ hình như là có một lần Lục Dung Khanh đã khuya mới về nhà, bất quá khi đó bởi vì y cùng Lục Dung Khanh chênh lệch gần mười tuổi, có sự khác nhau nghiêm trọng, y rất ít cùng thiếu niên giao lưu, thiếu niên muộn mới về nhà y cơ bản cũng không hỏi qua là nguyên nhân gì.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Kình Thương trong lòng dâng lên một loại áy náy.
Duỗi tay đem người ôm ôm vào trong lòng ngực, trên gương mặt anh tuấn của Nhiếp Kình Thương lộ ra vài phần đau lòng, sờ sờ mặt Cố Bạch, nhẹ giọng nói.
"Dung Khanh, trước kia là anh quá xem nhẹ em, về sau anh sẽ đối với tốt em.."
"Anh sẽ luôn rất tốt với em đau em sao?"
Cố Bạch trợn tròn mắt tiếp tục cầu bao dưỡng.
Nhiếp Kình Thương tâm mạc danh mà mềm nhũn đến rối tinh rối mù, sờ sờ mặt cậu, lạnh nhạt trên mặt lộ ra một tia ôn nhu sủng nịch tươi cười gật đầu, thiếu niên da thịt trắng nõn trơn trượt làm người có chút lưu luyến.
Y nhịn không được cúi đầu tiến đến cái trán Cố Bạch hôn một cái, ân, cảm giác quả nhiên cùng xúc cảm trơn trượt trên tay giống nhau thực tốt!
"Anh.."
Cố Bạch bị cái hôn thình lình xảy ra làm ngây ngẩn cả người.
"Ân, chuyện gì?"
Nhiếp Kình Thương tâm tình thực tốt, lại xoa xoa tóc Cố Bạch, cúi đầu lại hôn một cái, hoàn toàn không có tự giác rằng mình đang ăn đậu hủ của người ta.
Y lần trước thấy thời điểm trần bí thư mang đệ đệ mình tới công ty cũng là làm như thế này, đối với đầu tóc cùng mặt đệ đệ lại xoa lại thơm, hai người cảm tình thập phần tốt đẹp.
Còn về điều kiện tiền đề là đệ đệ nhà người ta chỉ mới năm tuổi đã bị y tự động xem nhẹ, dù sao đều là đệ đệ mà không phải sao?
Nghĩ, Nhiếp Kình Thương lại cúi xuống hôn một cái.
Cố Bạch phục hồi tinh thần lại có chút không thể tin tưởng, trong lòng vạn phần kinh tủng, ngọa tào, cậu không phải đem người bẻ cong đi?
Sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của chính mình cũng là của nguyên chủ, lại nghĩ đến chính mình vận dụng đôi mắt để câu dẫn chính đạo nhân sĩ có lực sát thương tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Sau một lúc lâu, Cố Bạch yên lặng từ trên người Nhiếp Kình Thương bò dậy, không phải nói, vận khí của cậu luôn luôn không tốt lắm làm sao bây giờ nha..
* * *
Hết chương 7.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, y lại một lần nữa trở lại trên xe ngồi chờ lát nữa sẽ theo dõi đến khách sạn bắt người, đến lúc đó mang người trở về đét mông!
Còn về bên trong nhà ăn Cố Bạch hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của y, cậu tuy là tới làm nhiệm vụ, nhưng vào thân thể của nguyên chủ thì cậu chính là nguyên chủ, mà nguyên chủ bất quá chỉ là người thường, giờ phút này cậu không thần thông quảng đại như vậy cái gì cũng đều biết.
Toàn bộ quá trình cùng Phó Tử Hiên dùng cơm bởi vì không có đề tài chung gì nói chuyện, ăn đến thực là nhanh, bởi vậy không đến nửa giờ, hai người liền kết thúc dùng cơm.
Từ nhà ăn đi ra, đứng ở cửa nhìn theo Phó Tử Hiên rời đi, Cố Bạch đang chuẩn bị đi gặp gỡ Nam Lê Thần ngồi ở trong góc nửa ngày chủ động xuất kích, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Nhiếp Kình Thương đậu ở ven đường.
Không phải đôi mắt của cậu tinh, mà là xe đối phương quá dễ thấy, hơn nữa cậu còn ở trên xe Nhiếp Kình Thương tọa giá hơn nửa tháng, nên cậu phi thường quen thuộc.
Trên mặt vui vẻ, Cố Bạch chạy nhanh chạy qua, quen cửa quen nẻo mở cửa xe liền chui vào, sau đó kinh hỉ hô "Anh, anh là tới đón em sao?"
Vốn dĩ sắc mặt nam nhân đen thui như đáy nồi nguyên nhân chính là kế tiếp có khả năng sẽ phát sinh chuyện bắt gian tại giường nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt lộ ra tươi cười kinh hỉ của Cố Bạch, tức khắc khí tức giống như bóng cao su xì hơi không còn nữa.
Bất quá Nhiếp Kình Thương cũng không phải chỉ dễ dàng như vậy mà sắc mặt tốt lên, mắt nhìn giao lộ bóng dáng xe Phó Tử Hiên rời đi, ý bảo tài xế cũng lái xe đi, mới nhìn về phía Cố Bạch hưng sư vấn tội.
"Vừa rồi đó là Phó Tử Hiên? Cậu lại đi quấn lấy người ta sao?"
Cố Bạch sắc mặt hơi đốn, sau đó phản ứng lại chạy nhanh lắc đầu "Không, không phải ca ca.."
"Không phải vậy người vừa rồi cùng cậu ăn cơm là ai?" Nhiếp Kình Thương hừ lạnh, ngữ khí thật không tốt.
"Nói cậu mấy ngày nay như thế nào lại ngoan như vậy, nguyên lai là thủ thuật che mắt, Lục Dung Khanh, cậu nhưng thật ra làm tốt lắm, liền tôi cũng dám chơi, tôi thế nhưng lại tin cậu, cậu thật là.."
Nói tới đây y đột nhiên lại im bặt, bởi vì thiếu niên lại hướng y lộ ra ánh mắt thuần lương loại này, hơn nữa đôi mắt thuần lương kia còn bỗng nhiên đỏ lên.
Trong khoảng thời gian này Cố Bạch đã phát hiện ra, Nhiếp Kình Thương này nhìn như tính tình hung ác không tốt, kỳ thật căn bản là biệt nữu, không biết lão hổ giận một hai vuốt lông liền ngoan rồi.
Đây chính là đùi vàng của mình, mặc kệ là tấm mộc trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hay vẫn là phiếu cơm trường kỳ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu đều phải cẩn thận hầu hạ mà mượn sức.
Cho nên Cố Bạch một bên lộ ra biểu tình đáng thương, một bên bỗng nhiên ôm lấy Nhiếp Kình Thương, đem đầu vùi đến trước ngực y đột nhiên khóc lớn lên.
"Ô ô, ca ca, anh đừng nói nữa, em đáp ứng anh, em về sau không bao giờ tìm phó đại ca không bao giờ thích hắn nữa, hắn hôm nay tới là cấp em làm rõ ràng, hắn nói hắn vĩnh viễn đều không thể thích em, kêu em không được quấn lấy hắn nữa.. Ca ca, em rốt cuộc có chỗ nào không tốt, hắn vì cái gì liền chán ghét em như vậy, vì cái gì tất cả mọi người đều không thích em.."
Này vẫn là lần đầu tiên Nhiếp Kình Thương thấy thiếu niên khóc như vậy, đặc biệt thiếu niên còn ghé vào trong lòng ngực y mà khóc, làm một ca ca căn bản không biết phải như thế nào an ủi người, trong lúc nhất thời y có chút cứng đờ tại chỗ.
Cố Bạch trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt của y, sau đó tiếp tục khóc đến lợi hại hơn, tuy rằng nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, nhưng hiện tại đang làm nhiệm vụ sao, mặc kệ nó, làm nũng bán manh lăn lộn cái nào dùng được thì cứ việc dùng cái đó.
Đều nói thiết hán nhu tình, giống Nhiếp Kình Thương loại này nhìn như lạnh nhạt, kỳ thật trọng tình trọng nghĩa là người rất dễ dàng mà mềm lòng.
Bởi vậy cảm giác được thiếu niên trong lòng ngực như vậy ỷ lại ôm chính mình, nước mắt ấm áp đem quần áo mình khóc ướt một mảng lớn, y lại không ra hưng sư vấn tội nói nặng lời cái gì, chỉ đành phải dùng động tác mới lạ vỗ vỗ lưng thiếu niên, ngữ khí cứng đờ an ủi.
"Được rồi, đừng khóc, ai nói không có ai thích em.."
"Kia ca ca thích em sao? Ca ca sẽ chán ghét em sao?" Cố Bạch thuận theo bò tới, hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt hồng hồng, đáng thương giống con mèo nhỏ.
Nhiếp Kình Thương bị bộ dáng đáng thương của cậu nảy mầm một chút, thiếu niên xinh đẹp đầy mặt là nước mắt bộ dáng này nhìn qua hết sức mềm mại, có loại cảm giác làm người rất muốn bảo hộ.
Tâm y mềm nhũn, gật gật đầu, y xác thật rất thích Lục Dung Khanh biết nghe lời, kỳ thật trước kia y cũng không phải chán ghét, chỉ là mấy năm nay thiếu niên hành vi càng thêm kỳ cục làm người thập phần đau đầu cùng không kiên nhẫn.
Bất quá nghĩ đến Lục Dung Khanh đối với Phó Tử Hiên ba lần bốn lượt dây dưa, mày y lại nhíu lại "Dung Khanh, em thật sự thích Phó Tử Hiên như thế sao?"
Ngữ khí có một chút không vui ngay cả chính y cũng chưa phát hiện ra.
Y không phải phản đối thiếu niên thích nam nhân, chỉ là đối tượng là Phó Tử Hiên, đối phương không chỉ có cùng Nhiếp gia là thế giao, bọn họ lén quan hệ cũng không tồi, nhưng nháo quá lớn phụ thân chắc chắn chán ghét thiếu niên.
Nếu là Phó Tử Hiên cũng thích Lục Dung Khanh liền không có vấn đề, nhưng không được ở chỗ Phó Tử Hiên đã có người yêu thích, hơn nữa lập tức sẽ làm đính hôn.
Lục Dung Khanh nếu là lại tiếp tục dây dưa, chỉ sợ sẽ gây thành một đoạn bi kịch yêu đơn phương, dù sao thì trước kia tính cách của Lục Dung Khanh cực kỳ cực đoan, khó bảo toàn sẽ không làm ra sự tình nguy hiểm gì.
Suy nghĩ đến đây, Nhiếp Kình Thương có chút lo lắng, trong lòng còn có điểm không thoải mái không rõ ràng, lại lần nữa nhấp miệng hỏi.
"Em thật sự thích Phó Tử Hiên như vậy sao?"
"Em.." Cố Bạch nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương nhấp nhấp miệng, nghĩ nghĩ cúi đầu "Bởi vì trước kia lúc đi học em bị người vây đánh, khi đó là thời điểm Tử Hiên ca thường tới đón Ngô Trân Trân thuận tiện đưa em về nhà.."
Bởi vì có một tướng mạo so với nữ sinh còn xinh đẹp tinh xảo hơn, Lục Dung Khanh khi còn nhỏ thường thường bị người khi dễ, kỳ thật những nam sinh đó ý tưởng cũng rất đơn thuần, thuần túy cảm thấy tiểu tử này lớn lên ẻo lả, khi dễ làm cậu khóc hẳn là chơi thực hảo.
Bất quá lại để lại cho Lục Dung Khanh bóng ma cực lớn cùng ám ảnh bị người xa lánh cô độc, thế cho nên làm cho cậu ta tính cách càng ngày càng âm trầm cực đoan, nếu người khác ngẫu nhiên phát ra thiện ý sẽ làm cho loại người này khắc sâu ký ức sinh ra hảo cảm, cậu ta cũng là như vậy, nên mối tình đầu cậu ta thích Phó Tử Hiên cũng không có gì kỳ quái.
Nhìn đến biểu tình hạnh phúc hồi ức trên mặt Cố Bạch, y mạc danh có chút không thoải mái, còn có điểm nghi hoặc.
"Dung Khanh, em đi học không phải đều có tài xế đón đưa sao? Như thế nào sẽ bị người vây đánh khi dễ?"
Lục Dung Khanh tuy rằng không phải thân sinh của Nhiếp gia, nhưng phương diện sinh hoạt tuyệt đối là đãi ngộ của tiểu thiếu gia, đi học tan học đều có tài xế bảo mẫu chuyên môn chiếu cố, như thế nào trên đường tan học sẽ bị người vây đánh khi dễ đâu?
Cơ hội tốt như vậy xoát hảo cảm Cố Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua, đôi mắt chớp nháy, sau đó liền nhìn Nhiếp Kình Thương lộ ra biểu tình tội nghiệp.
"Ngày đó là ngày sinh nhật của anh, em muốn chính mình đi mua lễ vật sau đó sớm một chút về nhà cho anh kinh hỉ, kết quả đã bị những người thường thường tìm em phiền toái bắt được, không chỉ có không mua được quà, còn bị trêu chọc cho thực chật vật đến khuya mới về nhà được.."
Cố Bạch nói ra gợi lên hồi ức của Nhiếp Kình Thương, y tựa hồ mơ hồ nhớ rõ hình như là có một hồi như vậy, đó là lần sinh nhật tuổi không lớn lắm của y.
Bởi vì Nhiếp cha quá bận căn bản không có thời gian cùng y ăn sinh nhật, chính y cũng lười quan tâm đến, mỗi lần ăn sinh nhật cùng ngày bình thường không có gì khác biệt, không nghĩ tới Dung Khanh thế nhưng nhớ rõ.
Y nhớ rõ hình như là có một lần Lục Dung Khanh đã khuya mới về nhà, bất quá khi đó bởi vì y cùng Lục Dung Khanh chênh lệch gần mười tuổi, có sự khác nhau nghiêm trọng, y rất ít cùng thiếu niên giao lưu, thiếu niên muộn mới về nhà y cơ bản cũng không hỏi qua là nguyên nhân gì.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Kình Thương trong lòng dâng lên một loại áy náy.
Duỗi tay đem người ôm ôm vào trong lòng ngực, trên gương mặt anh tuấn của Nhiếp Kình Thương lộ ra vài phần đau lòng, sờ sờ mặt Cố Bạch, nhẹ giọng nói.
"Dung Khanh, trước kia là anh quá xem nhẹ em, về sau anh sẽ đối với tốt em.."
"Anh sẽ luôn rất tốt với em đau em sao?"
Cố Bạch trợn tròn mắt tiếp tục cầu bao dưỡng.
Nhiếp Kình Thương tâm mạc danh mà mềm nhũn đến rối tinh rối mù, sờ sờ mặt cậu, lạnh nhạt trên mặt lộ ra một tia ôn nhu sủng nịch tươi cười gật đầu, thiếu niên da thịt trắng nõn trơn trượt làm người có chút lưu luyến.
Y nhịn không được cúi đầu tiến đến cái trán Cố Bạch hôn một cái, ân, cảm giác quả nhiên cùng xúc cảm trơn trượt trên tay giống nhau thực tốt!
"Anh.."
Cố Bạch bị cái hôn thình lình xảy ra làm ngây ngẩn cả người.
"Ân, chuyện gì?"
Nhiếp Kình Thương tâm tình thực tốt, lại xoa xoa tóc Cố Bạch, cúi đầu lại hôn một cái, hoàn toàn không có tự giác rằng mình đang ăn đậu hủ của người ta.
Y lần trước thấy thời điểm trần bí thư mang đệ đệ mình tới công ty cũng là làm như thế này, đối với đầu tóc cùng mặt đệ đệ lại xoa lại thơm, hai người cảm tình thập phần tốt đẹp.
Còn về điều kiện tiền đề là đệ đệ nhà người ta chỉ mới năm tuổi đã bị y tự động xem nhẹ, dù sao đều là đệ đệ mà không phải sao?
Nghĩ, Nhiếp Kình Thương lại cúi xuống hôn một cái.
Cố Bạch phục hồi tinh thần lại có chút không thể tin tưởng, trong lòng vạn phần kinh tủng, ngọa tào, cậu không phải đem người bẻ cong đi?
Sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của chính mình cũng là của nguyên chủ, lại nghĩ đến chính mình vận dụng đôi mắt để câu dẫn chính đạo nhân sĩ có lực sát thương tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Sau một lúc lâu, Cố Bạch yên lặng từ trên người Nhiếp Kình Thương bò dậy, không phải nói, vận khí của cậu luôn luôn không tốt lắm làm sao bây giờ nha..
* * *
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.