Chương 91: Trì Bảo x Cố Ngôn Lễ (2)
Thời Tinh Thảo
26/04/2024
Cô còn làm gì nữa?
Nếu như không phải Tôn Thanh Thanh nhắc, Trì Bảo suýt chút nữa cũng quên mất chuyện lần đó rồi, đừng nói là bây giờ mới nhớ ra.
Cô hoàn toàn hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện ngày đó một chút nào.
Cô và Cố Ngôn Lễ là quen biết một cách ma xui quỷ khiến, nhưng mỗi lần gặp mặt đều có một đám người, Trì Bảo có người bạn quan hệ không tệ với Cố Ngôn Lễ, cho nên lần đó họ được giới thiệu gặp nhau vài lần.
Tất cả mọi người là đối tác trên phương diện làm ăn, ấn tượng của Trì Bảo đối với Cố Ngôn Lễ rất tốt, nhưng người này quá lạnh lùng, hơn nữa thân phận địa vị còn ở đó, hai lần đầu tiên gặp nhau anh đều ngồi một mình trong góc, yên lặng, chưa bao giờ tham dự bất kỳ hoạt động giải trí gì.
Người khác dẫn theo bạn gái, anh lại chưa từng.
Mặc dù người đàn ông này ưu tú, nhưng Trì Bảo thật sự không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là kiểu thưởng thức đơn thuần.
Trèo cao không nổi thì cũng chỉ có thể thưởng thức.
Về sau, cô bận rộn công việc, không quan tâm những chuyện này nữa, người mỗi ngày bọn họ gặp mặt và quen biết cũng rất nhiều, cũng không thể từng giờ từng phút chú ý đến hành tung của người khác. Hơn nữa lúc đó Cố Ngôn Lễ vừa từ nước ngoài chuyển về công ty.
Lại một lần nữa gặp mặt… là sinh nhật người bạn kia của Trì Bảo, chính là vào tháng trước. Cô và Cố Ngôn Lễ đều trùng hợp cùng tham gia, còn ngồi trên cùng một chiếc sô pha, lúc ấy nhiều người tụ họp, mười mấy hai mươi người, nam nữ đều có, còn có không ít người cô không biết, là kiểu một nhóm bạn.
Lúc ấy bọn họ bao phòng ở lầu tám, chứa được tất cả mọi người.
Sau đó nữa… là chơi trò chơi.
Trì Bảo ngày hôm đó đúng lúc tâm tình không tệ nên cùng chơi vài ván, kết quả vận may không tốt, cơ bản là ván nào cũng thua. Cố Ngôn Lễ không chơi, sau khi được anh ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, cô bắt đầu đổi vận.
Sau đó...
Trì Bảo vừa nghĩ tới đã đau đầu, cũng không biết là ai đề nghị chơi thật hay thách, sau khi cô thua liên tiếp mấy ván, mọi người không cho cô chọn nói thật, trực tiếp chọn thách cho cô.
Trì Bảo cũng không phải là người không chơi nổi, dù sao cũng ở trong hội này lâu như vậy rồi, huống chi người tới lúc đó đều là quen biết.
Kết quả bọn họ có ý đồ xấu, để cô ra ngoài cưỡng hôn người đàn ông đầu tiên đi vào… lúc ấy Cố Ngôn Lễ ra ngoài nghe điện thoại hay là đi làm gì đó, không có ở phòng, Trì Bảo vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Ngôn Lễ. Sau đó, cô có chơi có chịu, cắn răng cưỡng hôn Cố Ngôn Lễ.
Lúc đó tất cả mọi người đều ồn ào, cũng may cô hôn một cái lập tức tách ra, ánh mắt Cố Ngôn Lễ thâm trầm nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Trì Bảo cảm thấy việc này qua rồi, sau đó cũng đã giải thích đôi câu.
Cố Ngôn Lễ không nói một câu nào, đi vào ngồi trong phòng.
Sau đó Trì Bảo tiếp tục thua, thua đến mức mất bình tĩnh cũng không chơi nữa, uống vài ly rượu rồi đi vệ sinh.
Lúc đi ra đúng lúc nhìn thấy Cố Ngôn Lễ đứng bên cạnh, lúc ấy cô thật sự choáng váng, đã làm gì thật ra cũng không nhớ rõ lắm… nhưng Trì Bảo mơ hồ nhớ được cô kéo quần áo Cố Ngôn Lễ, sau đó nhào tới… Sau đó của sau đó, theo lời của bạn bè nói lại cho cô, cô nôn lên người có bệnh sạch sẽ - Cố Ngôn Lễ...
Nghĩ đến đây, Trì Bảo rất ưu sầu xoa xoa mi tâm.
Cô cảm thấy người ở trong hội này giống như Cố Ngôn Lễ, không ngại bị người ta hôn một cái, nhưng bị nôn đầy người… chắc chắn là ngại.
Vừa nghĩ tới đó, cô đã tê cả da đầu.
Cũng may khoảng thời gian đó bận rộn công việc, mỗi ngày đi làm Trì Bảo đều tăng ca, cũng không có thời gian nhớ đến những chuyện này, khoảng thời gian trước còn đi công tác một chuyến, càng không có thời gian nghĩ đến đoạn nhạc đệm đó.
Cho tới tận bây giờ...
Trì Bảo còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc: “Giám đốc Cố xuống rồi.”
“Giám đốc Cố nào vậy?”
“Cố Ngôn Lễ đấy! Con trai ruột của Chủ tịch Cố!”
“Nói các cô nghe, chính là giám đốc Cố vừa về nước chưa tới nửa năm đã chỉnh đốn công ty trong nước một lần đó, giám đốc Cố còn mở thị trường mới cho tập đoàn Cố thị, mới được nửa năm, cổ phiếu của tập đoàn Cố thị đã tăng không ít. Nghe đồn người này trước đó vẫn luôn ở công ty chi nhánh nước ngoài, vô cùng lợi hại.”
“Đúng đúng đúng, tôi đây cũng nghe nói, quan trọng nhất chính là anh ấy vô cùng đẹp trai, vẫn chưa có đối tượng.”
“Thật sao!”
“Woa… nhìn bên kia.”
Trì Bảo theo tầm mắt của mọi người mà nhìn sang, không có gì bất ngờ nhìn thấy người quen thuộc kia.
Một thân âu phục cao cấp cắt may riêng, trên mặt anh treo ý cười, đang không nhanh không chậm đi xuống lầu. Trong trẻo lạnh lùng tự cao tự đại, chỉ cần người này vừa xuất hiện khiến tất cả những câu từ ca ngợi đều treo lên người anh.
Trì Bảo nhìn theo bản năng, có chút thất thần.
Tầm mắt của cô từ trên người chạm phải ánh mắt anh, đôi mắt thâm thúy đó như đầm nước sâu, dụ dỗ người ta bước vào.
Trì Bối đang nhìn thất thần, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của anh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Trì Bảo ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cố Ngôn Lễ nhìn, híp mắt một cái, cong cong khóe môi cười.
Cố Ngôn Lễ khẽ gật đầu, thái độ lạnh lùng xa cách, chào hỏi với những người có mặt, giọng nói trầm thấp cuốn hút, nghe vào rất dễ chịu.
Anh vừa xuất hiện đã khiến cho ánh mắt của 90% các cô gái ở đây đều đặt trên người anh, ngoại trừ Trì Bảo.
Trì Bảo liếc nhìn Tôn Thanh Thanh, kéo kéo áo cô ấy nhỏ giọng nói: “Chân tớ đau quá, chờ sau khi giám đốc Lưu xuất hiện thì gửi tin nhắn cho tớ trước, tớ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc.”
Tôn Thanh Thanh sửng sốt, nhìn cô: “Không chào hỏi giám đốc Cố sao?”
Trì Bảo “ừm” một tiếng, cười cười: “Nhiều người chào hỏi anh ta như vậy, cho dù tớ không qua cũng không sao, trước khi phó giám đốc Cố ra, tớ sẽ quay lại.”
“Không thành vấn đề, hay là ngồi ở trong nghỉ ngơi?”
“Không cần.” Trì Bảo thấp giọng nói: “Người bên trong nhiều lắm.”
Cho dù là ngồi nghỉ ngơi, cũng phải ứng phó với từng người một.
“Được, đi đi.”
Trì Bảo không quay đầu nhìn Cố Ngôn Lễ bị vây lại, kéo lấy cái chân sắp tàn phế của mình đi ra ngoài sân biệt thự.
Sắc trời bên ngoài khá tốt, mùa này gió buổi tối dễ chịu, khiến người ta cảm thấy khá thoải mái.
Trì Bảo tìm ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn ánh trăng, muốn xem mu bàn chân của mình một chút, lại cảm thấy không thích hợp. Càng nghĩ về sau, cô dứt khoát ngồi yên lặng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Bối. Bạn bè của cô không nhiều, chỉ có một mình Tôn Thanh Thanh và hai người bạn thời đại học thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng nhau ăn cơm, nhưng cũng không liên hệ nhiều, dù sao thì bây giờ lớn như vậy rồi, tất cả mọi người đều có cuộc sống của mình, duy chỉ có cô vẫn là một người độc thân, Tôn Thanh Thanh cũng sắp kết hôn rồi, chỉ bởi vì công việc nên vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Nghĩ đến đây, Trì Bảo thở dài xa xôi.
Trì Bảo: [Ăn cơm chưa?]
Trì Bối: [Ăn rồi! Chị ăn chưa! Em nghe chị Thanh Thanh nói tối nay chị tham dự tiệc rượu, có trai đẹp không!]
Trì Bảo: [Có cũng không nói cho em biết.]
Trì Bối: [Chị cũng quá đáng rồi đấy, đi du lịch về em cũng phải đi làm, em cũng muốn nhìn trai đẹp.]
Trì Bảo cười khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ giây lát: [Có thì cũng có một người, nhưng quá đẹp, chị em đây cũng không dám nhìn.]
Trì Bối: [Ai nói vậy, chị em đẹp như vậy, chắc chắn là người ta không dám nhìn chị á chứ.]
Hai chị em trò chuyện, bọn họ chỉ có ở trước mặt đối phương mới có thể không kiêng nể gì bộc lộ tất cả tính tình tâm trạng, là kiểu cái gì cũng có thể nói được.
Sau khi trò chuyện, Trì Bảo mới suy nghĩ một chút hỏi: [Bây giờ em về khách sạn chưa?]
Trì Bối: [Ừm, chị muốn gọi video không, có phải chị lại đang ở bên ngoài nghỉ ngơi không?]
Trì Bảo: [Không gọi video với em, về nhà rồi nói.]
Trên mặt cô treo ý cười, vô cùng rõ ràng. Nụ cười đó khiến Cố Ngôn Lễ đang ra ngoài hít thở nhìn thấy bỗng có chút thất thần.
Bước chân của anh dừng lại một chút, vẫn đi về phía Trì Bảo.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trì Bảo đầu tiên là quay đầu nhìn người tới, sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Lễ, cô giật mình ngẩn ra chốc lát mới treo lên nụ cười dối trá khéo léo: “Giám đốc Cố.”
Cố Ngôn Lễ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Ở bên trong khó chịu sao?”
Trì Bảo suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ra ngoài gọi điện thoại.”
“Vậy sao?” Giọng nói Cố Ngôn Lễ lạnh nhạt, giống như cũng không thèm để ý đến lời cô nói rốt cuộc là thật hay giả.
Anh thuận thế ngồi bên cạnh Trì Bảo, vừa ngồi xuống, loại cảm giác áp bách trên người của người đàn ông cũng hạ xuống. Khiến cho một người không sợ trời không sợ đất như Trì Bảo cũng cảm thấy có chút cảm giác ngột ngạt. Người đàn ông Cố Ngôn Lễ này...
Quá nguy hiểm.
Cô không khống chế được.
Lúc cô nhìn Cố Ngôn Lễ, hoàn toàn không hiểu trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Sau khi Trì Bảo ngẫm nghĩ chốc lát thì nhìn về phía anh: “Giám đốc Cố, còn muốn ở ngoài hóng gió sao? Vậy tôi đi vào trước.”
Cố Ngôn Lễ không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, nhướn mày, hững hờ hỏi: “Cô sợ tôi?”
Trì Bảo nghẹn lời, miễn cưỡng một hơi: “Giám đốc Cố nói đùa gì vậy, sao tôi lại sợ anh chứ.”
“Ừm, vậy sao vừa thấy tôi đến đã đi?” Cố Ngôn Lễ hững hờ, rơi rũ mặt mày xuống nhìn mặt đất.
Trì Bối: “…”
Mẹ nó. Loại đàn ông lão luyện này thật khó trị, đặc biệt là đàn ông thông minh.
Cô mím môi nói: “Không có, tôi chủ yếu là chân không thoải mái nên ra ngoài nghỉ ngơi một lúc, tôi tìm giám đốc Lưu còn có chút việc, cho nên muốn vào xem ông ấy tới chưa.”
“Sáng Tưởng?”
Trì Bảo gật đầu: “Đúng.”
Cố Ngôn Lễ ngước mắt, nhìn về phía nơi khác nhàn nhạt nói: “Tối nay sẽ không tới.”
“Có ý gì?” Lúc này Trì Bảo mới nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi một bên.
Lúc Cố Ngôn Lễ nói chuyện giọng nói rất nhạt rất nhạt, giống như là không có bất kỳ cảm xúc gì, anh cười khẽ một tiếng, hiếm thấy mà nói với Trì Bảo: “Hạng mục mà cô muốn bị giám đốc Vương vừa mới chào hỏi cô lấy được rồi, giám đốc Lưu bên kia cũng có việc, tối nay sẽ không xuất hiện ở đây.”
Nghe vậy, Trì Bảo trầm mặc chốc lát, sau khi ở trong lòng mắng người từ đầu tới cuối mới hỏi: “Sao anh biết?”
Cố Ngôn Lễ nhướng mày cười một tiếng, chỉ chỉ: “Vừa rồi nghe giám đốc Vương nói.”
“Mẹ nó!” Trì Bảo không nhịn được bất ngờ nói tục: “Vậy vừa rồi lúc tôi nói tôi đợi giám đốc Lưu sao ông ta không nói cho tôi biết!”
Nghe tiếng mắng ngay thẳng của cô, Cố Ngôn Lễ cảm thấy rất thú vị. Anh gật đầu, nhìn về phía Trì Bảo: “Có thể là không muốn phá hỏng tâm tình tốt tối nay của cô?”
Trì Bảo: “…”
Cô nhìn chằm chằm Cố Ngôn Lễ, quay người vào trong, đi tìm người tính sổ.
Cố Ngôn Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển biến mất trước mắt, khẽ cong khóe môi, nhéo mi tâm yên lặng hai giây rồi mới đi theo vào.
Lúc Cố Ngôn Lễ lần nữa đi vào, chỉ thấy Trì Bảo và hai người đàn ông vừa rồi đứng cùng nhau, trên tay cầm ly rượu, trên mặt mang ý cười.
Anh nhìn, theo bản năng nhíu mày lại, vừa muốn đi về phía bên đó đã bị người ta gọi lại.
“Giám đốc Cố.”
Cố Ngôn Lễ nhìn về phía người tới: “Giám đốc Tần.”
Tần Việt khẽ gật đầu, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, híp híp mắt: “Giám đốc Trì tìm mấy người giám đốc Vương có chuyện gì vậy?”
Cố Ngôn Lễ nhún vai, rất ngạc nhiên liếc nhìn Tần Việt: “Thế nào, có hứng thú sao?”
Tần Việt cười khẽ một tiếng, nhướng mày: “Cũng không phải.” Anh ta dừng lại một chút nói: “Chỉ là phải bảo vệ.”
Phải bảo vệ vì bà xã tương lai của anh, nếu không sau này có thể không cưới được bà xã về nhà.
Cố Ngôn Lễ không tìm hiểu những chuyện này, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh và giám đốc Trì rất quen thân?”
“Khá thân.” Tần Việt nói: “Quen biết nhiều năm rồi.”
Cố Ngôn Lễ giật giật môi, lúc vừa muốn nói gì đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn thấy giám đốc Vương đưa tay, muốn ôm eo Trì Bảo… váy của cô tôn lên vòng eo vô cùng nhỏ, nhìn qua mềm mại như thể một bàn tay là có thể ôm được, trông vô cùng đẹp.
Một giây sau, Tần Việt vừa muốn đi qua, Cố Ngôn Lễ đã đi về phía bên đó trước.
Tần Việt nhìn, nhướn nhướn mày cười.
Quý Bạch vừa mới tới đã nhìn thấy ý cười trên mặt Tần Việt: “Cậu cười gì vậy?”
“Nhìn bên đó kìa.” Tần Việt giương cằm lên.
Quý Bạch thuận nhìn theo, cũng có chút kinh ngạc: “Trì Bảo và giám đốc Vương ở bên đó? Bên cạnh chính là giám đốc Cố? Mấy người này tụ họp lại nói gì vậy?”
Tần Việt “ừm” một tiếng, thừa nước đục thả câu: “Sau này sẽ biết.”
Quý Bạch: “Được rồi, nếu cậu không cần phải nhìn chằm chằm Trì Bảo nữa vậy thì chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Anh ta cười một tiếng: “Cố Ngôn Lễ cũng ở bên đó rồi, Trì Bảo đoán chừng cũng sẽ không lỗ.”
“Ừm.”
…
Trước khi Cố Ngôn Lễ đến, Trì Bảo vừa muốn bẻ bàn tay sắp đụng vào eo mình, tay vừa mới vươn ra đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Cô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn người đàn ông chen tới đứng bên cạnh mình.
Vị trí Cố Ngôn Lễ đứng khá là đặc biệt, đúng lúc đứng giữa Trì Bảo và giám đốc Vương, trên mặt anh treo ý cười, một cái tay khác từ phía sau lưng eo cô vòng tới bên phải cô, cầm tay phải của cô. Nhưng chỗ anh đứng lại là bên trái Trì Bảo.
Cái tư thế này… giống như là ôm cả người Trì Bảo vào trong ngực bảo vệ.
Không chỉ có Trì Bảo, ngay cả mấy tên đàn ông già xung quanh đang cười nói tin tức cũng đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Lễ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một lúc, giám đốc Vương mới cười ha ha hỏi: “Giám đốc Cố? Sao anh cũng tới rồi?”
Ánh mắt của ông ta rơi vào trên bàn tay nắm lấy nhau của hai người, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, vẫn không biết quan hệ của giám đốc Cố và giám đốc Trì.”
Trì Bảo cắn răng, nhìn về phía Cố Ngôn Lễ.
Cố Ngôn Lễ gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Không sao, bây giờ thì biết rồi.”
Giám đốc Vương: “…”
Trì Bảo: “…”
Biết cái gì mà biết, có điều bây giờ có Cố Ngôn Lễ giúp đỡ, cô cũng sẽ không chủ động đẩy người ta ra. Lợi ích từ trên trời rớt xuống, không cần lãng phí.
Giám đốc Vu ở một bên cười xấu hổ, lôi kéo giám đốc Vương còn đang muốn nói chuyện, luôn miệng nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy giám đốc Cố và giám đốc Trì nói chuyện nữa, chúng tôi đi trước một bước.”
Cố Ngôn Lễ không lên tiếng.
Mãi đến sau khi hai người kia rời đi, Cố Ngôn Lễ mới kéo Trì Bảo đến một bên ngồi.
Hai người ngồi trong góc, mặc dù rất nhiều người tò mò về quan hệ của bọn họ nhưng cũng không dám trắng trợn nhìn sang.
Mãi đến sau khi ngồi xuống, Trì Bảo mới cảm thấy được giải thoát.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông một bên, cười một tiếng: “Cảm ơn.”
Cố Ngôn Lễ hơi nhướng mày lên, “ừm” một tiếng: “Nếu vừa rồi tôi không đến thì cô chuẩn bị làm gì?”
Trì Bảo dừng lại một chút mới thấp giọng nói: “Chuẩn bị bẻ gãy tay của người kia.”
Cố Ngôn Lễ: “…”
Anh trầm mặc chốc lát, gật đầu khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Trì Bảo: “…”
Đề tài này sao cô cảm thấy bàn luận có chút lệch trọng tâm vậy?
Sau khi ngồi yên tĩnh một lúc, vẫn có không ít ánh mắt vụng trộm nhìn qua, Trì Bảo có chút không chịu được, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút.”
“Biết ở đâu không?”
Trì Bảo nghẹn lời, cạn lời nói: “Tôi vẫn chưa đến mức không tìm được chứ.”
Cô nói xong muốn đứng dậy, kết quả vừa đứng lên, chân lại một lần nữa co lại đau… đến mức biến sắc.
Cố Ngôn Lễ đầu tiên là cúi đầu nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Trì Bảo cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống: “Tôi vẫn là không đi nhà vệ sinh thì hơn.”
Cố Ngôn Lễ nhìn, cười một tiếng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
“Chờ đó.”
Trì Bảo không rõ cho lắm, nhưng mười phút sau, Cố Ngôn Lễ lần nữa quay lại lần này… trong tay anh cầm đồ vật không hợp với thân phận và hình tượng của mình cho lắm, một đôi dép lê.
Tất cả mọi người nhìn đôi dép lê kia không chớp mắt, mãi đến khi anh dừng lại bên cạnh Trì Bảo, ngồi xuống.
“Thay đi.”
Trì Bảo kinh ngạc nhìn đôi dép lê trước mắt, quả thật là khó mà tin được.
“Anh…”
“Thế nào?” Cố Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô: “Yên tâm, đừng cảm thấy nợ tôi.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt ửng đỏ kia của cô, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Tôi sẽ để cô trả lại.”
Trì Bảo: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: Chuyện Trì Bảo hối hận nhất là gì?
Trì Bảo: Vì một đôi dép lê mà cả đời thua bởi một người.
Giám đốc Cố: Sai, là anh thua em.
Nếu như không phải Tôn Thanh Thanh nhắc, Trì Bảo suýt chút nữa cũng quên mất chuyện lần đó rồi, đừng nói là bây giờ mới nhớ ra.
Cô hoàn toàn hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện ngày đó một chút nào.
Cô và Cố Ngôn Lễ là quen biết một cách ma xui quỷ khiến, nhưng mỗi lần gặp mặt đều có một đám người, Trì Bảo có người bạn quan hệ không tệ với Cố Ngôn Lễ, cho nên lần đó họ được giới thiệu gặp nhau vài lần.
Tất cả mọi người là đối tác trên phương diện làm ăn, ấn tượng của Trì Bảo đối với Cố Ngôn Lễ rất tốt, nhưng người này quá lạnh lùng, hơn nữa thân phận địa vị còn ở đó, hai lần đầu tiên gặp nhau anh đều ngồi một mình trong góc, yên lặng, chưa bao giờ tham dự bất kỳ hoạt động giải trí gì.
Người khác dẫn theo bạn gái, anh lại chưa từng.
Mặc dù người đàn ông này ưu tú, nhưng Trì Bảo thật sự không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là kiểu thưởng thức đơn thuần.
Trèo cao không nổi thì cũng chỉ có thể thưởng thức.
Về sau, cô bận rộn công việc, không quan tâm những chuyện này nữa, người mỗi ngày bọn họ gặp mặt và quen biết cũng rất nhiều, cũng không thể từng giờ từng phút chú ý đến hành tung của người khác. Hơn nữa lúc đó Cố Ngôn Lễ vừa từ nước ngoài chuyển về công ty.
Lại một lần nữa gặp mặt… là sinh nhật người bạn kia của Trì Bảo, chính là vào tháng trước. Cô và Cố Ngôn Lễ đều trùng hợp cùng tham gia, còn ngồi trên cùng một chiếc sô pha, lúc ấy nhiều người tụ họp, mười mấy hai mươi người, nam nữ đều có, còn có không ít người cô không biết, là kiểu một nhóm bạn.
Lúc ấy bọn họ bao phòng ở lầu tám, chứa được tất cả mọi người.
Sau đó nữa… là chơi trò chơi.
Trì Bảo ngày hôm đó đúng lúc tâm tình không tệ nên cùng chơi vài ván, kết quả vận may không tốt, cơ bản là ván nào cũng thua. Cố Ngôn Lễ không chơi, sau khi được anh ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, cô bắt đầu đổi vận.
Sau đó...
Trì Bảo vừa nghĩ tới đã đau đầu, cũng không biết là ai đề nghị chơi thật hay thách, sau khi cô thua liên tiếp mấy ván, mọi người không cho cô chọn nói thật, trực tiếp chọn thách cho cô.
Trì Bảo cũng không phải là người không chơi nổi, dù sao cũng ở trong hội này lâu như vậy rồi, huống chi người tới lúc đó đều là quen biết.
Kết quả bọn họ có ý đồ xấu, để cô ra ngoài cưỡng hôn người đàn ông đầu tiên đi vào… lúc ấy Cố Ngôn Lễ ra ngoài nghe điện thoại hay là đi làm gì đó, không có ở phòng, Trì Bảo vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Ngôn Lễ. Sau đó, cô có chơi có chịu, cắn răng cưỡng hôn Cố Ngôn Lễ.
Lúc đó tất cả mọi người đều ồn ào, cũng may cô hôn một cái lập tức tách ra, ánh mắt Cố Ngôn Lễ thâm trầm nhìn cô một cái, cũng không nói gì.
Trì Bảo cảm thấy việc này qua rồi, sau đó cũng đã giải thích đôi câu.
Cố Ngôn Lễ không nói một câu nào, đi vào ngồi trong phòng.
Sau đó Trì Bảo tiếp tục thua, thua đến mức mất bình tĩnh cũng không chơi nữa, uống vài ly rượu rồi đi vệ sinh.
Lúc đi ra đúng lúc nhìn thấy Cố Ngôn Lễ đứng bên cạnh, lúc ấy cô thật sự choáng váng, đã làm gì thật ra cũng không nhớ rõ lắm… nhưng Trì Bảo mơ hồ nhớ được cô kéo quần áo Cố Ngôn Lễ, sau đó nhào tới… Sau đó của sau đó, theo lời của bạn bè nói lại cho cô, cô nôn lên người có bệnh sạch sẽ - Cố Ngôn Lễ...
Nghĩ đến đây, Trì Bảo rất ưu sầu xoa xoa mi tâm.
Cô cảm thấy người ở trong hội này giống như Cố Ngôn Lễ, không ngại bị người ta hôn một cái, nhưng bị nôn đầy người… chắc chắn là ngại.
Vừa nghĩ tới đó, cô đã tê cả da đầu.
Cũng may khoảng thời gian đó bận rộn công việc, mỗi ngày đi làm Trì Bảo đều tăng ca, cũng không có thời gian nhớ đến những chuyện này, khoảng thời gian trước còn đi công tác một chuyến, càng không có thời gian nghĩ đến đoạn nhạc đệm đó.
Cho tới tận bây giờ...
Trì Bảo còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc: “Giám đốc Cố xuống rồi.”
“Giám đốc Cố nào vậy?”
“Cố Ngôn Lễ đấy! Con trai ruột của Chủ tịch Cố!”
“Nói các cô nghe, chính là giám đốc Cố vừa về nước chưa tới nửa năm đã chỉnh đốn công ty trong nước một lần đó, giám đốc Cố còn mở thị trường mới cho tập đoàn Cố thị, mới được nửa năm, cổ phiếu của tập đoàn Cố thị đã tăng không ít. Nghe đồn người này trước đó vẫn luôn ở công ty chi nhánh nước ngoài, vô cùng lợi hại.”
“Đúng đúng đúng, tôi đây cũng nghe nói, quan trọng nhất chính là anh ấy vô cùng đẹp trai, vẫn chưa có đối tượng.”
“Thật sao!”
“Woa… nhìn bên kia.”
Trì Bảo theo tầm mắt của mọi người mà nhìn sang, không có gì bất ngờ nhìn thấy người quen thuộc kia.
Một thân âu phục cao cấp cắt may riêng, trên mặt anh treo ý cười, đang không nhanh không chậm đi xuống lầu. Trong trẻo lạnh lùng tự cao tự đại, chỉ cần người này vừa xuất hiện khiến tất cả những câu từ ca ngợi đều treo lên người anh.
Trì Bảo nhìn theo bản năng, có chút thất thần.
Tầm mắt của cô từ trên người chạm phải ánh mắt anh, đôi mắt thâm thúy đó như đầm nước sâu, dụ dỗ người ta bước vào.
Trì Bối đang nhìn thất thần, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của anh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Trì Bảo ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cố Ngôn Lễ nhìn, híp mắt một cái, cong cong khóe môi cười.
Cố Ngôn Lễ khẽ gật đầu, thái độ lạnh lùng xa cách, chào hỏi với những người có mặt, giọng nói trầm thấp cuốn hút, nghe vào rất dễ chịu.
Anh vừa xuất hiện đã khiến cho ánh mắt của 90% các cô gái ở đây đều đặt trên người anh, ngoại trừ Trì Bảo.
Trì Bảo liếc nhìn Tôn Thanh Thanh, kéo kéo áo cô ấy nhỏ giọng nói: “Chân tớ đau quá, chờ sau khi giám đốc Lưu xuất hiện thì gửi tin nhắn cho tớ trước, tớ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc.”
Tôn Thanh Thanh sửng sốt, nhìn cô: “Không chào hỏi giám đốc Cố sao?”
Trì Bảo “ừm” một tiếng, cười cười: “Nhiều người chào hỏi anh ta như vậy, cho dù tớ không qua cũng không sao, trước khi phó giám đốc Cố ra, tớ sẽ quay lại.”
“Không thành vấn đề, hay là ngồi ở trong nghỉ ngơi?”
“Không cần.” Trì Bảo thấp giọng nói: “Người bên trong nhiều lắm.”
Cho dù là ngồi nghỉ ngơi, cũng phải ứng phó với từng người một.
“Được, đi đi.”
Trì Bảo không quay đầu nhìn Cố Ngôn Lễ bị vây lại, kéo lấy cái chân sắp tàn phế của mình đi ra ngoài sân biệt thự.
Sắc trời bên ngoài khá tốt, mùa này gió buổi tối dễ chịu, khiến người ta cảm thấy khá thoải mái.
Trì Bảo tìm ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn ánh trăng, muốn xem mu bàn chân của mình một chút, lại cảm thấy không thích hợp. Càng nghĩ về sau, cô dứt khoát ngồi yên lặng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Bối. Bạn bè của cô không nhiều, chỉ có một mình Tôn Thanh Thanh và hai người bạn thời đại học thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng nhau ăn cơm, nhưng cũng không liên hệ nhiều, dù sao thì bây giờ lớn như vậy rồi, tất cả mọi người đều có cuộc sống của mình, duy chỉ có cô vẫn là một người độc thân, Tôn Thanh Thanh cũng sắp kết hôn rồi, chỉ bởi vì công việc nên vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Nghĩ đến đây, Trì Bảo thở dài xa xôi.
Trì Bảo: [Ăn cơm chưa?]
Trì Bối: [Ăn rồi! Chị ăn chưa! Em nghe chị Thanh Thanh nói tối nay chị tham dự tiệc rượu, có trai đẹp không!]
Trì Bảo: [Có cũng không nói cho em biết.]
Trì Bối: [Chị cũng quá đáng rồi đấy, đi du lịch về em cũng phải đi làm, em cũng muốn nhìn trai đẹp.]
Trì Bảo cười khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ giây lát: [Có thì cũng có một người, nhưng quá đẹp, chị em đây cũng không dám nhìn.]
Trì Bối: [Ai nói vậy, chị em đẹp như vậy, chắc chắn là người ta không dám nhìn chị á chứ.]
Hai chị em trò chuyện, bọn họ chỉ có ở trước mặt đối phương mới có thể không kiêng nể gì bộc lộ tất cả tính tình tâm trạng, là kiểu cái gì cũng có thể nói được.
Sau khi trò chuyện, Trì Bảo mới suy nghĩ một chút hỏi: [Bây giờ em về khách sạn chưa?]
Trì Bối: [Ừm, chị muốn gọi video không, có phải chị lại đang ở bên ngoài nghỉ ngơi không?]
Trì Bảo: [Không gọi video với em, về nhà rồi nói.]
Trên mặt cô treo ý cười, vô cùng rõ ràng. Nụ cười đó khiến Cố Ngôn Lễ đang ra ngoài hít thở nhìn thấy bỗng có chút thất thần.
Bước chân của anh dừng lại một chút, vẫn đi về phía Trì Bảo.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trì Bảo đầu tiên là quay đầu nhìn người tới, sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Lễ, cô giật mình ngẩn ra chốc lát mới treo lên nụ cười dối trá khéo léo: “Giám đốc Cố.”
Cố Ngôn Lễ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Ở bên trong khó chịu sao?”
Trì Bảo suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ra ngoài gọi điện thoại.”
“Vậy sao?” Giọng nói Cố Ngôn Lễ lạnh nhạt, giống như cũng không thèm để ý đến lời cô nói rốt cuộc là thật hay giả.
Anh thuận thế ngồi bên cạnh Trì Bảo, vừa ngồi xuống, loại cảm giác áp bách trên người của người đàn ông cũng hạ xuống. Khiến cho một người không sợ trời không sợ đất như Trì Bảo cũng cảm thấy có chút cảm giác ngột ngạt. Người đàn ông Cố Ngôn Lễ này...
Quá nguy hiểm.
Cô không khống chế được.
Lúc cô nhìn Cố Ngôn Lễ, hoàn toàn không hiểu trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Sau khi Trì Bảo ngẫm nghĩ chốc lát thì nhìn về phía anh: “Giám đốc Cố, còn muốn ở ngoài hóng gió sao? Vậy tôi đi vào trước.”
Cố Ngôn Lễ không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, nhướn mày, hững hờ hỏi: “Cô sợ tôi?”
Trì Bảo nghẹn lời, miễn cưỡng một hơi: “Giám đốc Cố nói đùa gì vậy, sao tôi lại sợ anh chứ.”
“Ừm, vậy sao vừa thấy tôi đến đã đi?” Cố Ngôn Lễ hững hờ, rơi rũ mặt mày xuống nhìn mặt đất.
Trì Bối: “…”
Mẹ nó. Loại đàn ông lão luyện này thật khó trị, đặc biệt là đàn ông thông minh.
Cô mím môi nói: “Không có, tôi chủ yếu là chân không thoải mái nên ra ngoài nghỉ ngơi một lúc, tôi tìm giám đốc Lưu còn có chút việc, cho nên muốn vào xem ông ấy tới chưa.”
“Sáng Tưởng?”
Trì Bảo gật đầu: “Đúng.”
Cố Ngôn Lễ ngước mắt, nhìn về phía nơi khác nhàn nhạt nói: “Tối nay sẽ không tới.”
“Có ý gì?” Lúc này Trì Bảo mới nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi một bên.
Lúc Cố Ngôn Lễ nói chuyện giọng nói rất nhạt rất nhạt, giống như là không có bất kỳ cảm xúc gì, anh cười khẽ một tiếng, hiếm thấy mà nói với Trì Bảo: “Hạng mục mà cô muốn bị giám đốc Vương vừa mới chào hỏi cô lấy được rồi, giám đốc Lưu bên kia cũng có việc, tối nay sẽ không xuất hiện ở đây.”
Nghe vậy, Trì Bảo trầm mặc chốc lát, sau khi ở trong lòng mắng người từ đầu tới cuối mới hỏi: “Sao anh biết?”
Cố Ngôn Lễ nhướng mày cười một tiếng, chỉ chỉ: “Vừa rồi nghe giám đốc Vương nói.”
“Mẹ nó!” Trì Bảo không nhịn được bất ngờ nói tục: “Vậy vừa rồi lúc tôi nói tôi đợi giám đốc Lưu sao ông ta không nói cho tôi biết!”
Nghe tiếng mắng ngay thẳng của cô, Cố Ngôn Lễ cảm thấy rất thú vị. Anh gật đầu, nhìn về phía Trì Bảo: “Có thể là không muốn phá hỏng tâm tình tốt tối nay của cô?”
Trì Bảo: “…”
Cô nhìn chằm chằm Cố Ngôn Lễ, quay người vào trong, đi tìm người tính sổ.
Cố Ngôn Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển biến mất trước mắt, khẽ cong khóe môi, nhéo mi tâm yên lặng hai giây rồi mới đi theo vào.
Lúc Cố Ngôn Lễ lần nữa đi vào, chỉ thấy Trì Bảo và hai người đàn ông vừa rồi đứng cùng nhau, trên tay cầm ly rượu, trên mặt mang ý cười.
Anh nhìn, theo bản năng nhíu mày lại, vừa muốn đi về phía bên đó đã bị người ta gọi lại.
“Giám đốc Cố.”
Cố Ngôn Lễ nhìn về phía người tới: “Giám đốc Tần.”
Tần Việt khẽ gật đầu, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, híp híp mắt: “Giám đốc Trì tìm mấy người giám đốc Vương có chuyện gì vậy?”
Cố Ngôn Lễ nhún vai, rất ngạc nhiên liếc nhìn Tần Việt: “Thế nào, có hứng thú sao?”
Tần Việt cười khẽ một tiếng, nhướng mày: “Cũng không phải.” Anh ta dừng lại một chút nói: “Chỉ là phải bảo vệ.”
Phải bảo vệ vì bà xã tương lai của anh, nếu không sau này có thể không cưới được bà xã về nhà.
Cố Ngôn Lễ không tìm hiểu những chuyện này, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh và giám đốc Trì rất quen thân?”
“Khá thân.” Tần Việt nói: “Quen biết nhiều năm rồi.”
Cố Ngôn Lễ giật giật môi, lúc vừa muốn nói gì đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn thấy giám đốc Vương đưa tay, muốn ôm eo Trì Bảo… váy của cô tôn lên vòng eo vô cùng nhỏ, nhìn qua mềm mại như thể một bàn tay là có thể ôm được, trông vô cùng đẹp.
Một giây sau, Tần Việt vừa muốn đi qua, Cố Ngôn Lễ đã đi về phía bên đó trước.
Tần Việt nhìn, nhướn nhướn mày cười.
Quý Bạch vừa mới tới đã nhìn thấy ý cười trên mặt Tần Việt: “Cậu cười gì vậy?”
“Nhìn bên đó kìa.” Tần Việt giương cằm lên.
Quý Bạch thuận nhìn theo, cũng có chút kinh ngạc: “Trì Bảo và giám đốc Vương ở bên đó? Bên cạnh chính là giám đốc Cố? Mấy người này tụ họp lại nói gì vậy?”
Tần Việt “ừm” một tiếng, thừa nước đục thả câu: “Sau này sẽ biết.”
Quý Bạch: “Được rồi, nếu cậu không cần phải nhìn chằm chằm Trì Bảo nữa vậy thì chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Anh ta cười một tiếng: “Cố Ngôn Lễ cũng ở bên đó rồi, Trì Bảo đoán chừng cũng sẽ không lỗ.”
“Ừm.”
…
Trước khi Cố Ngôn Lễ đến, Trì Bảo vừa muốn bẻ bàn tay sắp đụng vào eo mình, tay vừa mới vươn ra đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Cô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn người đàn ông chen tới đứng bên cạnh mình.
Vị trí Cố Ngôn Lễ đứng khá là đặc biệt, đúng lúc đứng giữa Trì Bảo và giám đốc Vương, trên mặt anh treo ý cười, một cái tay khác từ phía sau lưng eo cô vòng tới bên phải cô, cầm tay phải của cô. Nhưng chỗ anh đứng lại là bên trái Trì Bảo.
Cái tư thế này… giống như là ôm cả người Trì Bảo vào trong ngực bảo vệ.
Không chỉ có Trì Bảo, ngay cả mấy tên đàn ông già xung quanh đang cười nói tin tức cũng đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Lễ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một lúc, giám đốc Vương mới cười ha ha hỏi: “Giám đốc Cố? Sao anh cũng tới rồi?”
Ánh mắt của ông ta rơi vào trên bàn tay nắm lấy nhau của hai người, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, vẫn không biết quan hệ của giám đốc Cố và giám đốc Trì.”
Trì Bảo cắn răng, nhìn về phía Cố Ngôn Lễ.
Cố Ngôn Lễ gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Không sao, bây giờ thì biết rồi.”
Giám đốc Vương: “…”
Trì Bảo: “…”
Biết cái gì mà biết, có điều bây giờ có Cố Ngôn Lễ giúp đỡ, cô cũng sẽ không chủ động đẩy người ta ra. Lợi ích từ trên trời rớt xuống, không cần lãng phí.
Giám đốc Vu ở một bên cười xấu hổ, lôi kéo giám đốc Vương còn đang muốn nói chuyện, luôn miệng nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy giám đốc Cố và giám đốc Trì nói chuyện nữa, chúng tôi đi trước một bước.”
Cố Ngôn Lễ không lên tiếng.
Mãi đến sau khi hai người kia rời đi, Cố Ngôn Lễ mới kéo Trì Bảo đến một bên ngồi.
Hai người ngồi trong góc, mặc dù rất nhiều người tò mò về quan hệ của bọn họ nhưng cũng không dám trắng trợn nhìn sang.
Mãi đến sau khi ngồi xuống, Trì Bảo mới cảm thấy được giải thoát.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông một bên, cười một tiếng: “Cảm ơn.”
Cố Ngôn Lễ hơi nhướng mày lên, “ừm” một tiếng: “Nếu vừa rồi tôi không đến thì cô chuẩn bị làm gì?”
Trì Bảo dừng lại một chút mới thấp giọng nói: “Chuẩn bị bẻ gãy tay của người kia.”
Cố Ngôn Lễ: “…”
Anh trầm mặc chốc lát, gật đầu khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Trì Bảo: “…”
Đề tài này sao cô cảm thấy bàn luận có chút lệch trọng tâm vậy?
Sau khi ngồi yên tĩnh một lúc, vẫn có không ít ánh mắt vụng trộm nhìn qua, Trì Bảo có chút không chịu được, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút.”
“Biết ở đâu không?”
Trì Bảo nghẹn lời, cạn lời nói: “Tôi vẫn chưa đến mức không tìm được chứ.”
Cô nói xong muốn đứng dậy, kết quả vừa đứng lên, chân lại một lần nữa co lại đau… đến mức biến sắc.
Cố Ngôn Lễ đầu tiên là cúi đầu nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Trì Bảo cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống: “Tôi vẫn là không đi nhà vệ sinh thì hơn.”
Cố Ngôn Lễ nhìn, cười một tiếng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
“Chờ đó.”
Trì Bảo không rõ cho lắm, nhưng mười phút sau, Cố Ngôn Lễ lần nữa quay lại lần này… trong tay anh cầm đồ vật không hợp với thân phận và hình tượng của mình cho lắm, một đôi dép lê.
Tất cả mọi người nhìn đôi dép lê kia không chớp mắt, mãi đến khi anh dừng lại bên cạnh Trì Bảo, ngồi xuống.
“Thay đi.”
Trì Bảo kinh ngạc nhìn đôi dép lê trước mắt, quả thật là khó mà tin được.
“Anh…”
“Thế nào?” Cố Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô: “Yên tâm, đừng cảm thấy nợ tôi.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt ửng đỏ kia của cô, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: “Tôi sẽ để cô trả lại.”
Trì Bảo: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: Chuyện Trì Bảo hối hận nhất là gì?
Trì Bảo: Vì một đôi dép lê mà cả đời thua bởi một người.
Giám đốc Cố: Sai, là anh thua em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.