Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 116:

Cố Anh Đào

02/08/2024

Đạo diễn lập tức chuyển sang chủ đề khác: "Vậy cô những mở hộp quần áo ra làm gì?"

Giang Lệ vốn dĩ đã chuẩn bị mang quần áo, đồ ăn nhẹ cho Tiểu Mễ Lạp, giờ đây đạo diễn lại đưa thang đến trước mắt, cô ta trả lời nhanh hơn: "Tôi thấy những bộ quần áo bên trong đều rất sành điệu, rất đẹp..."

Vừa nghe cô nói, đạo diễn đã nhận ra Giang Lệ định nói gì, bỗng hối hận vì đã bắt thang cho Giang Lệ.

Không ngờ các vị khách phản ứng còn nhanh hơn Giang Lệ.

Chẳng đợi cô ta mở lời nói muốn tặng cho Tiểu Mễ Lạp, đã chen ngang lời, phối hợp ăn ý lên tiếng.

Văn Văn: "Đẹp thì đẹp đấy nhưng mà hình như cô không mặc vừa nhỉ?"

Mộ Thần: "Dù sao cũng mặc không vừa, cũng không muốn cho Đoàn Đoàn mặc, vậy là dứt khoát cho Tiểu Mễ Lạp luôn?"

Khương Dĩnh bế Thâm Thâm lên, thay mặt trả lời.

Thâm Thâm: "Sao cô lại không biết xấu hổ như thế ạ! Cô giáo ở trường mầm non đều nói, phải có sự đồng ý của bạn nhỏ mới được lấy đồ của người khác! Cô đã hỏi ý kiến của Đoàn Đoàn chưa? Tại sao Đoàn Đoàn không được mặc quần áo đẹp, quần áo sành điệu!"

Vân Vân tức giận: "Các cô gái nhỏ cũng muốn mặc đẹp"

Các vị khách mời đồng loạt lên tiếng, buộc Giang Lệ phải nuốt lời định nói xuống họng.

Trong lòng Giang Lệ vẫn còn bực bội: Đoàn Đoàn về mặt danh nghĩa là con gái của cô ta, cô ta là mẹ của Đoàn Đoàn! Tại sao lại không được lấy đồ của con? Hơn nữa, Đoàn Đoàn ăn uống, ở đâu đều là do cô ta bỏ tiền ra, tại sao cô ta lại không được phân phát!



"Được thôi." Giang Lệ nói "Vậy để Đoàn Đoàn quyết định!"

Giang Lệ mở miệng, lộ ra hàm răng vàng ố: "Con nói đi, quần áo của con có thể chia cho mẹ không!"

Nhìn xem, cô ta cãi không lại đám đông thì lập tức bắt đầu lôi kéo con mình.

Đoàn Đoàn từ lâu đã sống trong môi trường bị mẹ bắt nạt, có thể nói "không" mới là lạ, cho dù bây giờ nói không thì sau lưng cũng không tránh khỏi bị lôi ra đánh!

Thật ghê tởm.

[Bình luận]: Chết tiệt, không thể chịu nổi nữa rồi.

[Bình luận]: Muốn chui qua màn hình livestream để đánh cho Giang Lệ một trận.

[Bình luận]: Tôi cũng vậy!

[Bình luận]: Nói cái gì vậy hả? Có biết xấu hổ không? Đã bao nhiêu rồi mà còn hăm dọa một đứa trẻ ba tuổi rưỡi? Muốn so với ông đây cao 1m7 này không? Đồ vô liêm sỉ!

Khán giả tràn ngập sự phẫn nộ trên toàn màn hình, chưa kể các khách mời có mặt tại hiện trường.

Mọi người đều tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.



Khương Dĩnh vốn dĩ lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.

Đoàn Đoàn mím môi, cô bé không muốn chia sẻ những món quà mọi người tặng cho mình với người khác, nhưng cô bé biết rằng nếu không đồng ý, mẹ sẽ tức giận, mẹ sẽ còn làm gì đó tệ hơn nữa…

Cặp mi dài cong cong của bé con chớp chớp.

Trước mắt như quay về căn nhà lợp ngói quen thuộc, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào, tâm trạng mẹ không tốt thì cầm roi đứng trong bóng tối, từng bước tiến lại gần bé.

"Đoàn Đoàn, là do con không ngoan ngoãn."

"Nếu Đoàn Đoàn ngoan ngoãn hơn, sẽ không bị mẹ dạy dỗ."

"Vì vậy con không thể trách mẹ."

Trước mắt Đoàn Đoàn mơ hồ hiện ra cảnh tượng bản thân nằm co ro trên nền đất lạnh lẽo suốt một đêm.

Cô bé cảm thấy trái tim mình ngày hôm đó đập thật chậm, ngay cả nhịp thở cũng trở nên khó khăn.

Cũng may người dì nhà bên lợi dụng lúc mẹ cô đi ngủ, bất lực gõ vào cửa, nhỏ giọng nói mấy câu: “Giang Lệ thật độc ác, sao có thể đánh con mình đến mức này được chứ. Cứ như vậy có khi cô nhóc không sống sót qua nổi tối nay mất.”

Đoàn Đoàn im lặng lắng nghe tiếng dì đi đến trước cửa một lúc, cuối cùng quyết định, lặng lẽ mở cửa, đưa thuốc cho cô bé, cho cô bé uống thuốc chống viêm cứng rồi đút cháo cho cô bé.

Làm xong tất cả, bà nhìn cơ thể đầy thương tích của mình mà thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook