Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 140:

Cố Anh Đào

02/08/2024

Mặc dù tiếng ồn đã giảm đi phần nào.

Nhưng cảm giác kỳ lạ như bị ai đó nhìn chằm chằm từ cự ly gần lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mộ Thần cau mày, miễn cưỡng mở đôi mắt ngái ngủ, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen tròn đang nhìn chằm chằm vào mình. Cơn buồn ngủ của lập tức biến mất, Mộ Thần bật người ngồi dậy như con cá chép, giật mình lùi vào tường.

“Ai?”

Tiếng nói mềm mại như tơ vang lên: "Anh trai đừng sợ, là Đoàn Đoàn đây!"

Bất kỳ bầu không khí có đáng sợ đến đâu cũng sẽ tan biến khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô bé.

Mộ Thần thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại hành động xấu hổ của mình lúc nãy và lời an ủi của Đoàn Đoàn, anh ấy lập tức giả vờ lạnh lùng chối: "Anh không sợ! Tất cả là anh đang giả vờ thôi."

Đoàn Đoàn nghiêng đầu bối rối.

Mộ Thần véo nhẹ khuôn mặt tròn bầu bĩnh của cô bé: "Em nghiêng đầu làm gì vậy? Nghe anh nói chưa? Anh hoàn toàn không sợ, tất cả chỉ là anh giả vờ thôi.”

Hai chữ "không sợ" được Mộ Thần cố ý nhấn mạnh.

Anh ấy đang cố gắng chứng minh bản thân không hề sợ hãi.

Khuôn mặt mềm mại của Đoàn Đoàn bầu bĩnh, Mộ Thần ban đầu chỉ định nựng má để cảnh cáo nhưng không ngờ cảm giác ở đầu ngón tay quá đỗi tuyệt vời, những ngón tay thon dài không kiềm được mà nặn bóp, nghịch ngợm không thôi.



Cho đến khi giọng nói bối rối của Đoàn Đoàn vang lên: "Anh ơi?"

Mộ Thần mới tỉnh táo lại, thấy Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn anh ấy với vẻ bối rối, đôi mắt đen láy long lanh đầy vẻ nghi ngờ, Mộ Thần giật mình nhận ra mình đã nựng má người ta khá lâu, bỗng chốc hoảng hốt.

Bàn tay thon dài cũng thu lại.

Mộ Thần ngượng ngùng khẽ ho: "Dù sao đi nữa, anh cũng không có bị em dọa đâu!"

Đoàn Đoàn: "Em hiểu rồi ạ?"

Chỉ cần anh ấy không thừa nhận là được thôi!

Đoàn Đoàn gật đầu bối rối, đưa bàn tay nhỏ lên sờ sờ mặt mình, không hiểu sao anh trai lại đặc biệt quan tâm đến việc bị dọa như vậy. Cô bé an ủi anh trai: "Anh ơi đừng lo, chuyện anh sợ Đoàn Đoàn sẽ không nói ra ngoài đâu ạ!"

Mộ Thần: "..."

Có phải em hiểu lầm gì rồi không!

Anh đã nói là không sợ rồi, không sợ mà!

Mộ Thần đột nhiên nhớ ra hai lần trước bị Tiểu Đoàn Tử "bêu xấu", lập tức cảnh giác: "Chắc chắn Tiểu Đoàn Tử lại định nói lung tung đây mà! Mình không muốn bị bêu xấu lần nữa đâu!"

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Đoàn Tử vừa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tiếp tục nói:

"Anh không cần lo lắng đâu, hôm qua lúc anh say rượu đã nói rất nhiều lời vô nghĩa rồi."



"Chị Văn Văn và cô Khương Dĩnh đã lén cười rất nhiều lần đấy.”

"Nhưng chị Văn Văn và cô Khương Dĩnh tốt bụng như vậy, sẽ không cười anh đâu."

Mộ Thần: “…”

Hôm qua?

Mộ Thần sững sờ trong giây lát, nhớ lại lúc bị bắt quả tang di chuyển ly rượu và suýt bị thay bằng sữa dê, mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi. So với việc uống sữa dê, anh ấy thà uống rượu còn hơn!

Vì vậy, anh ấy ngửa đầu uống hết ly rượu.

Sau đó anh ấy không thể nhớ bất cứ điều gì cả.

Mộ Thần che nửa khuôn mặt bằng tay, không muốn nhớ lại những gì xấu hổ mình đã làm vào hôm qua.

Đoàn Đoàn nghiêm túc an ủi anh trai: "Anh đừng lo lắng, không có gì to tát đâu. Anh chỉ kể về việc khi còn nhỏ hai tuổi tè ra quần rồi bị bố đánh, hai tuổi rưỡi thấy quần áo nhà chị hàng xóm đẹp, nằng nặc đòi cô Thu mua cho, anh mặc váy đẹp đi học mẫu giáo bị mọi người tưởng là con gái..."

Mộ Thần: "!!!"

Anh ấy thậm chí còn nói cả chuyện này nữa sao!

Nhìn lại Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn một mực nghiêm túc suy nghĩ, như thể thực sự muốn an ủi anh ấy, còn cố gắng vắt óc nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Mặc dù bản thân đã say đến mức quên hết mọi chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của Đoàn Đoàn, Mộ Thần có cảm giác bản thân như được chết lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook