Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 11: Bức tranh của anh cả
Thượng Thương
17/11/2022
"Anh vẽ không giỏi lắm, lớp học mỹ thuật trước kia đều là lừa gạt thôi." Nghiêm Trạch Thủy tùy ý xoay xoay bút vẽ trong tay, "Có điều màu sắc
rất thú vị, giấy vẽ lớn như vậy vẽ lên cũng rất thú vị, tuy rằng không
đẹp, nhưng lại có thể bày tỏ tâm trạng."
Nghiêm Trạch Thủy nói nhiều như vậy, cũng lén giải thích vì sao lại vẽ trong ba giờ.
Nghiêm Thanh Viên chậm chạp quay đầu lại, đối mắt với Nghiêm Trạch Thủy, hoang mang nói: "Vì sao anh cả không học tốt lớp mỹ thuật?"
Nghiêm Trạch Thủy cũng hơi sửng sốt một chút, cúi đầu suy tư một lát, nói: "Không gạt Viên Viên, anh cả thật ra học cũng không tốt lắm, vượt qua được người khác hoàn toàn là nhờ vào cố gắng, các lớp học mỹ thuật, âm nhạc anh đều dùng để học."
Sau khi Nghiêm Thanh Viên nghe xong, quay đầu nhìn về bức tranh có màu sắc tươi đẹp sáng ngời, giống như nhìn thẳng vào ánh mặt trời, có lẽ là do chưa thành thạo và dụng cụ vẽ tranh nên khi bức tranh hoàn chỉnh rồi cũng không nhìn ra phong cách, nhưng khi liếc mắt một cái, màu sắc sáng ngời kia lại có thể đi vào lòng người.
Bức tranh như vậy không có gì để đánh giá, nhưng lại cố tình có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cảm xúc của người xem, giống như người vẽ bức tranh này đã đem tất cả tâm trạng của mình phác họa lại trên giấy.
Ấn tượng chung Nghiêm Trạch Thủy hay đem lại cho người khác thiên về lạnh lùng và cứng rắn, nên Nghiêm Thanh Viên cũng cho rằng nếu để Nghiêm Trạch Thủy vẽ tranh thì bức tranh có lẽ sẽ thiên về thâm trầm.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ như vậy, hoạt bát, tươi sáng, vui vẻ.
Trên tác phẩm của Nghiêm Trạch Thủy phảng phất như có ánh sáng, nội dung giống như giữa hoa và cỏ, nhưng cũng giống như đang ở trong đám mây, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các khối màu màu sáng không xác định, giống kẹo vậy, bốn phía đều tràn ngập sự ngọt ngào.
Hình ảnh ở giữa là nơi duy nhất có thể nhìn ra được dáng vẻ, đối lập với màu sắc sáng ngời xung quanh, dùng màu sắc còn hơi cứng tay nghề, có thể cảm nhận được người vẽ đã dùng tâm của mình để vẽ, có điều kỹ thuật chưa thành thạo, trình độ có hạn, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của một đứa trẻ.
"Anh cả vẽ cái gì vậy?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Nghiêm Trạch Thủy cười khẽ nói: "Vào một ngày nào đó anh nhìn thấy Viên Viên."
"Là em?" Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Đúng vậy." Trên mặt Nghiêm Trạch Thủy có vài phần ý cười, "Nhưng mà vẽ không giống, kỹ thuật vẽ của anh quá kém, vẽ không ra một nửa Viên Viên đáng yêu."
Nghiêm Thanh Viên không biết Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy cậu như thế này từ lúc nào, hơn nữa cậu trong tranh lúc ấy chắc chắn tuổi không lớn.
Nghiêm Thanh Viên muốn chạm vào bức tranh kia, nhưng rồi lại ngừng lại, cậu nhìn trong chốc lát, quay đầu nhìn Nghiêm Trạch Thủy đang có chút ngượng ngùng.
"Khi anh nhìn thấy em vào ngày đó, anh rất vui sao?"
"Đúng vậy." Nghiêm Trạch Thủy cười nói.
"Vì sao?"
"Không vì gì cả, chỉ nhớ là rất vui vẻ."
Trong trí nhớ của Nghiêm Trạch Thủy, hình ảnh giản dị này thời thời khắc khắc được bảo vệ ở trong đầu anh rất rõ ràng, hoàn cảnh xung quanh mơ hồ, hết thảy đều mờ nhạt, nhưng dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên trong trí nhớ lại chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
Anh không thể miêu tả cảnh tượng lúc đó trong ký ức của mình, nhưng bút vẽ trong tay lại không thể phác họa ra mọi thứ mà anh cho là đẹp, màu sắc sáng ngời, giống như muốn đem tất cả màu sắc có thể diễn tả sự vui sướng thêm vào hết.
Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên vô cùng phức tạp.
Tranh sẽ không lừa gạt người, chỉ nhìn cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người vẽ tranh.
Anh cả như vậy, thật sự không thích cậu, không quan tâm cậu ư?
Nghiêm Thanh Viên nhìn bàn vẽ, nói: "Anh cả ơi, có thể tặng cho em bức tranh này không ạ?"
"Hửm? Tranh xấu như vậy, Viên Viên muốn lấy làm gì?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.
"Cất giữ nè, đây là bức tranh đầu tiên anh cả vẽ về em."
"Được rồi." Nghiêm Trạch Thủy không nghĩ đến bản thân chỉ là tiện tay vẽ tranh vậy mà lại được Nghiêm Thanh Viên thích, cũng có chút ngoài ý muốn, còn có chút đắc ý, ai cũng thích tranh mình vẽ được khen, Nghiêm Thanh Viên khen anh như vậy làm anh rất vui.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên chưa từng rời khỏi bức tranh kia, bối rối, cậu thật sự không có cách nào tìm hiểu anh cả bây giờ vì sao trong tương lai lại từ bỏ cậu.
Tất cả đều chưa xảy ra, ít nhất cậu không thể để lại những tiếc nuối có thể ngăn chặn, cậu cần đi tìm hiểu anh cả anh hai ba mẹ của mình, ít nhất lúc rời đi không có bất kỳ hối tiếc nào.
Mà trước đó, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên xoay người, nhân lúc sửa sang lại bàn học cẩn thận suy nghĩ, "Hôm nay anh còn muốn ra ngoài chơi không ạ?"
Nghiêm Trạch Thủy cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, nhìn thiếu niên mặc trên người quần áo cha-con giống anh, đột nhiên cười, nụ cười này vẫn giống quá khứ, là lúc cùng Nghiêm Thanh Viên quậy đến long trời lở đất, sau đó ỉu xìu về nhà, lúc này hai người ăn ý nhìn nhau cười.
"Sắp đến giờ cơm chiều rồi, gần công ty có nhà hàng mới mở không tệ trên mạng, thấy người trong công ty thường đi quẹt thẻ." Nghiêm Trạch Thủy đề nghị nói.
"Đã lâu chưa đến bờ hồ gần đó xem nhạc nước, thuận đường đi xem đi." Nghiêm Thanh Viên liếm liếm môi, "Quán thịt nướng kia không đến một thời gian rồi."
"Mang theo thuốc?" Nghiêm Trạch Thủy vẫn kiêng kị dạ dày mỏng manh của Nghiêm Thanh Viên.
"Em sẽ uống trước khi ăn." Nghiêm Thanh Viên giơ tay làm dấu OK.
"Anh hai của em chắc còn nửa tiếng nữa tan làm." Nghiêm Thanh Viên nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Đổi đồng hồ đi, không phải lần trước anh không cẩn thận quăng hỏng rồi sao?" Nghiêm Thanh Viên nắm lấy cánh tay Nghiêm Trạch Thủy, tay lớn nhỏ đối lập rõ ràng.
Tiếp theo một lớn một nhỏ như hai đứa trẻ nhìn nhau mà cười, lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
Quản gia nhếch mắt, dùng khóe mắt nhìn hai người đang lén chạy trốn, hơi mỉm cười xoay người sang chỗ khác, ừm, ông không biết cái gì hết nha.
Buổi tối Nghiêm Trạch Thanh trở về vô cùng biết nghe lời phải ăn bữa tối của một người, căn bản không cần phải hỏi quản một lớn một nhỏ chạy đi đâu mất rồi.
Sau đó chính là ngồi trên sô pha, vừa làm việc vừa đợi hai người chơi đến sắp điên trở về.
Kết quả cuối cùng cũng khác khác bình thường lắm, hai người cùng nhau ăn mắng, mặc dù Nghiêm Thanh Viên có biện pháp đề phòng từ trước nhưng đến nửa đêm bụng vẫn khó chịu, ngày hôm sau ngủ đến không dậy nổi.
Khi Nghiêm Trạch Thanh đi qua phòng nước trà của công ty vô tình nghe được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Ngày hôm qua Nghiêm tổng chủ động xin nghỉ, hôm nay nhóm giám đốc đã nhanh như chớp chạy tới báo cáo, một ngày mà có thể tích lũy nhiều công việc như vậy sao?" Nhân viên mới vừa vào công ty vô thức nói, "Dáng vẻ mấy người trong ban giám đốc mỗi một người đều tranh nhau muốn báo cáo trước đúng là không giống hình tượng ngày thường nhỉ."
"Cô vừa tới, chắc chắn không biết, chỉ cần Nghiêm tổng chủ động xin nghỉ, hôm sau trở về tâm trạng nhất định sẽ trở nên rất tốt, nguyên nhân là gì thì không biết, nhưng nếu lúc này đi báo cáo công việc cho Nghiêm tổng thì Nghiêm tổng sẽ kiên nhẫn hơn ngày thường, tính tình cũng tốt."
"Vậy hả? Có phải hẹn hò không?" Trong giọng nói lộ ra sự hóng hớt và ngạc nhiên.
"Sao có thể..."
Nghiêm Trạch Thanh mang theo văn kiện rời đi, Nghiêm Trạch Thủy mỗi lần cùng Nghiêm Thanh Viên ra ngoài chơi là đi cả một ngày trời, sau khi trở về cả người đều giảm sự áp bức trong người, những người kia đương nhiên sẽ không bỏ qua có hội này, y đương nhiên cũng không bỏ qua.
Nghiêm Thanh Viên đồng ý với Nghiêm Trạch Thanh thi chuyển cấp, vì thành công, Nghiêm Thanh Viên lén gọi cho Chu Hạ, muốn hỏi đề thi tuyển sinh năm vừa rồi của Nam Thập Tam Cao.
"Nam Thập Tam Cao? Cậu muốn cái này làm gì?" Chu Hạ hai mắt sững sờ, hai ngày nay tiểu thiếu gia vẫn chưa làm xong yêu quái của mình, hôm nay lại bắt đầu báo hắn?
"Tôi muốn đi Nam Thập Tam Cao, phải thi chuyển cấp, muốn làm thử một chút thành tích hiện tại của tôi có thể thi đậu hay không." Nghiêm Thanh Viên nói.
"Nam Thập Tam Cao..." Chu Hạ đối với trường cao trung này không có ấn tượng gì, vừa cùng Nghiêm Thanh Viên nói chuyện vừa kêu người tra nhanh tư liệu, thuận tay tra Tieba, lúc này mới cùng Nghiêm Thanh Viên nói, "Đây không phải trường tốt mà? Chú dì cho cậu vào đây à?"
"Ba mẹ không biết, anh cả anh hai đồng ý rồi." Nghiêm Thanh Viên nằm trên sách giáo khoa, "Vì sao nói không phải trường tốt?"
Tên tuổi Nam Thập Tam Cao như thế nào Nghiêm Thanh Viên không quan tâm lắm, hoặc là nói vốn không quan tâm, năm rồi nghe theo sắp đặt, lần này bản thân tự đưa ra chủ ý muốn đi Nam Thập Tam Cao, nhưng thật ra là đi theo Cố Hãn Hải.
"Chỉ là trường học rác rưởi bình thường thôi mà." Lúc này Chu Hạ vốn đang cùng nhóm phú nhị đại chơi đùa ở Nông Gia Nhạc, người xung quanh nghe được bỗng nhiên chồm qua nói.
"Tôi biết Nam Thập Tam Cao, lúc trước tôi có một người bạn gái ở đó, không phải nơi tốt lành gì, một đám trẻ trâu kéo bè kéo cánh, ẩu đả đánh nhau, trốn học thành phong trào, tin đồn cũng cực kém, nhưng thắng ở chỗ học phí rẻ, phong cách trường học thoải mái, tụ tập bãi rác tiêu chuẩn luôn."
"A? Phức tạp như vậy hả?" Chu Hạ cũng có chút ngớ người, "Tiểu thiếu gia, nghe thấy chưa."
Nghiêm Thanh Viên: "..."
"Tiểu thiếu gia? Nghiêm Thanh Viên?" Chu Hạ hô liền hai tiếng.
"Đây... Tôi... Không, tôi chính là muốn đi đấy." Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy sau lưng lẽo, "Anh giúp tôi tìm bài thi."
Chu Hạ ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: "Hành, đề thi tuyển sinh năm nay, người bên tôi nói muốn mua lại bên cậu."
"Đợi... Đợi đã... Năm nay?" Nghiêm Thanh Viên há hốc mồm, đây là muốn trực tiếp lộ đề?
"Hả? Cậu không phải muốn năm nay sao?" Chu Hạ cũng hết hồn.
"Này, có thể có hả?"
"Có thể chứ?" Chu Hạ giao lưu cùng người bên cạnh xong, "Bản thân cũng không phải trường gì tốt, thi tuyển sinh như lướt qua thôi, có tiền là có thể mua, cậu không nghĩ rằng cho chút tiền là có thể vào thẳng à, vì sao muốn thi tuyển sinh thế?"
Chu Hạ chỉ xem tiểu thiếu gia muốn đi trải nghiệm cuộc sống, không nghĩ gì nhiều, nên có gì nói đó.
"Không, không được, tôi phải tự mình thi." Nghiêm Thanh Viên cự tuyệt nói, "Bản thân tôi có thể làm được!"
"Được thôi." Chu Hạ không phải loại người hỏi đến cùng, "Có điều dù sao cậu muốn là đề thi trước kia, không phải gian lận, cậu hỏi tôi làm gì? Hỏi anh cả anh hai cậu không được hả?"
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, này, đúng nhỉ... Cậu vì sao lại không tìm anh cả anh hai? Cũng đâu phải làm chuyện xấu.
Nghiêm Thanh Viên biết đầu óc bản thân khinh suất, gương mặt khó hiểu nóng lên: "Tôi tìm anh cũng là có việc đứng đắn, không phải làm chuyện lén lút!"
"Được thôi, được thôi." Chu Hạ hùa theo hai câu, treo điện thoại, người bên cạnh đều cười nhìn hắn, Chu Hạ nhìn họ nhún vai, "Tiểu thiếu gia Nghiêm gia kia, không có việc gì thì sai người chơi chơi chút."
"Há, có thể có tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, mỗi ngày sai tôi tôi cũng vui nhá." Người bên cạnh ồn ào nói.
"Đáng tiếc là Nghiêm gia làm căng, tiểu thiếu gia kia cũng không thường giao lưu với người khác, nghe nói cậu ấy cũng không kết bạn với người khác, ở trường học cũng không nói chuyện, lạnh lùng lắm, làm sao cậu lọt vào mắt của vị tiểu thiếu gia kia được vậy?"
Chu Hạ bất đắc dĩ nhún vai: "Đây còn không phải là vì mỗi lần ra vẻ đáng thương trước mặt Nghiêm Trạch Thủy bị tiểu thiếu gia này thấy được sao, cáo mượn oai hùm mỗi ngày tìm tôi khi dễ tôi."
"Một ngày nào đó cũng gọi tiểu thiếu gia ra chơi đi?"
"Chơi?" Chu Hạ cười lạnh một tiếng, "Thôi bỏ đi, mấy người chơi nổi à?"
"Chậc." Người bên cạnh chậc lưỡi một tiếng, "Nếu không phải sau lưng có Nghiêm gia..."
Chu Hạ ngay lập tức vỗ trán người kia một cái: "Vắt nước trong đầu ra hết dùm cái, đừng không có việc gì tìm phiền phức cho tôi."
Sau khi Nghiêm Thanh Viên ngắt máy, cả người đều ngớ ra.
Tụ tập rác rưởi mà thôi?
Vì sao Cố Hãn Hải lại lên cao trung này?
Nghiêm Thanh Viên nhớ lại một chút nội dung trong sách, phát hiện tìm không thấy manh mối.
Trong sách Cố Hãn Hải sau khi được nhận về thì chuyển trường, mặc dù trong sách có đề cập đến việc vả mặt những người trước kia khinh thường hắn, nhưng cuộc sống của Cố Hãn Hải ở Nam Thập Tam Cao cũng không có nhiều miêu tả.
Hơn nữa trong sách vẫn luôn miêu tả Cố Hãn Hải là học bá, hơn nữa phát triển nhiều tài năng về nhiều mặt, mọi mặt đều tốt.
Dựa theo trong sách Cố Hãn Hải người không hòa nhập được với những người xung quanh luôn được kỳ vọng rất nhiều, dù nhà nghèo cũng có thủ đoạn đặc biệt, vì sao phải một hai muốn thi vào trường cao trung phức tạp như vậy?
Hay là hỏi trực tiếp? Bằng không nếu là tự mình hiểu lầm, nghe lầm, đến lúc đó cậu đi Nam Thập Tam Cao, vậy không phải rất xấu hổ sao?
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại lên, theo bản năng mở danh bạ.
Một giây...
Hai giây...
Nghiêm Thanh Viên trơ mắt nhìn màn hình điện thoại di động tắt dần.
Cậu... Căn bản không có trao đổi phương thức liên hệ với Cố Hãn Hải mà.
Cậu vậy mà!
Quên mất!
Nghiêm Thanh Viên cắn răng, gọi điện thoại Chu Hạ một lần nữa.
Chu Hạ: "?"
"Chúng ta hẹn một nơi, giao đề thi." Nghiêm Thanh Viên vô cùng nghiêm túc đè thấp giọng nói với Chu Hạ.
Chu Hạ: "..."
Làm sao? Chỉ là bài thi, còn muốn làm giao dịch ngầm à?
____
11/11/2022.
22:30:50.
____
Nghiêm Trạch Thủy nói nhiều như vậy, cũng lén giải thích vì sao lại vẽ trong ba giờ.
Nghiêm Thanh Viên chậm chạp quay đầu lại, đối mắt với Nghiêm Trạch Thủy, hoang mang nói: "Vì sao anh cả không học tốt lớp mỹ thuật?"
Nghiêm Trạch Thủy cũng hơi sửng sốt một chút, cúi đầu suy tư một lát, nói: "Không gạt Viên Viên, anh cả thật ra học cũng không tốt lắm, vượt qua được người khác hoàn toàn là nhờ vào cố gắng, các lớp học mỹ thuật, âm nhạc anh đều dùng để học."
Sau khi Nghiêm Thanh Viên nghe xong, quay đầu nhìn về bức tranh có màu sắc tươi đẹp sáng ngời, giống như nhìn thẳng vào ánh mặt trời, có lẽ là do chưa thành thạo và dụng cụ vẽ tranh nên khi bức tranh hoàn chỉnh rồi cũng không nhìn ra phong cách, nhưng khi liếc mắt một cái, màu sắc sáng ngời kia lại có thể đi vào lòng người.
Bức tranh như vậy không có gì để đánh giá, nhưng lại cố tình có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cảm xúc của người xem, giống như người vẽ bức tranh này đã đem tất cả tâm trạng của mình phác họa lại trên giấy.
Ấn tượng chung Nghiêm Trạch Thủy hay đem lại cho người khác thiên về lạnh lùng và cứng rắn, nên Nghiêm Thanh Viên cũng cho rằng nếu để Nghiêm Trạch Thủy vẽ tranh thì bức tranh có lẽ sẽ thiên về thâm trầm.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ như vậy, hoạt bát, tươi sáng, vui vẻ.
Trên tác phẩm của Nghiêm Trạch Thủy phảng phất như có ánh sáng, nội dung giống như giữa hoa và cỏ, nhưng cũng giống như đang ở trong đám mây, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các khối màu màu sáng không xác định, giống kẹo vậy, bốn phía đều tràn ngập sự ngọt ngào.
Hình ảnh ở giữa là nơi duy nhất có thể nhìn ra được dáng vẻ, đối lập với màu sắc sáng ngời xung quanh, dùng màu sắc còn hơi cứng tay nghề, có thể cảm nhận được người vẽ đã dùng tâm của mình để vẽ, có điều kỹ thuật chưa thành thạo, trình độ có hạn, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của một đứa trẻ.
"Anh cả vẽ cái gì vậy?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Nghiêm Trạch Thủy cười khẽ nói: "Vào một ngày nào đó anh nhìn thấy Viên Viên."
"Là em?" Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Đúng vậy." Trên mặt Nghiêm Trạch Thủy có vài phần ý cười, "Nhưng mà vẽ không giống, kỹ thuật vẽ của anh quá kém, vẽ không ra một nửa Viên Viên đáng yêu."
Nghiêm Thanh Viên không biết Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy cậu như thế này từ lúc nào, hơn nữa cậu trong tranh lúc ấy chắc chắn tuổi không lớn.
Nghiêm Thanh Viên muốn chạm vào bức tranh kia, nhưng rồi lại ngừng lại, cậu nhìn trong chốc lát, quay đầu nhìn Nghiêm Trạch Thủy đang có chút ngượng ngùng.
"Khi anh nhìn thấy em vào ngày đó, anh rất vui sao?"
"Đúng vậy." Nghiêm Trạch Thủy cười nói.
"Vì sao?"
"Không vì gì cả, chỉ nhớ là rất vui vẻ."
Trong trí nhớ của Nghiêm Trạch Thủy, hình ảnh giản dị này thời thời khắc khắc được bảo vệ ở trong đầu anh rất rõ ràng, hoàn cảnh xung quanh mơ hồ, hết thảy đều mờ nhạt, nhưng dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên trong trí nhớ lại chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
Anh không thể miêu tả cảnh tượng lúc đó trong ký ức của mình, nhưng bút vẽ trong tay lại không thể phác họa ra mọi thứ mà anh cho là đẹp, màu sắc sáng ngời, giống như muốn đem tất cả màu sắc có thể diễn tả sự vui sướng thêm vào hết.
Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên vô cùng phức tạp.
Tranh sẽ không lừa gạt người, chỉ nhìn cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người vẽ tranh.
Anh cả như vậy, thật sự không thích cậu, không quan tâm cậu ư?
Nghiêm Thanh Viên nhìn bàn vẽ, nói: "Anh cả ơi, có thể tặng cho em bức tranh này không ạ?"
"Hửm? Tranh xấu như vậy, Viên Viên muốn lấy làm gì?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.
"Cất giữ nè, đây là bức tranh đầu tiên anh cả vẽ về em."
"Được rồi." Nghiêm Trạch Thủy không nghĩ đến bản thân chỉ là tiện tay vẽ tranh vậy mà lại được Nghiêm Thanh Viên thích, cũng có chút ngoài ý muốn, còn có chút đắc ý, ai cũng thích tranh mình vẽ được khen, Nghiêm Thanh Viên khen anh như vậy làm anh rất vui.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên chưa từng rời khỏi bức tranh kia, bối rối, cậu thật sự không có cách nào tìm hiểu anh cả bây giờ vì sao trong tương lai lại từ bỏ cậu.
Tất cả đều chưa xảy ra, ít nhất cậu không thể để lại những tiếc nuối có thể ngăn chặn, cậu cần đi tìm hiểu anh cả anh hai ba mẹ của mình, ít nhất lúc rời đi không có bất kỳ hối tiếc nào.
Mà trước đó, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên xoay người, nhân lúc sửa sang lại bàn học cẩn thận suy nghĩ, "Hôm nay anh còn muốn ra ngoài chơi không ạ?"
Nghiêm Trạch Thủy cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, nhìn thiếu niên mặc trên người quần áo cha-con giống anh, đột nhiên cười, nụ cười này vẫn giống quá khứ, là lúc cùng Nghiêm Thanh Viên quậy đến long trời lở đất, sau đó ỉu xìu về nhà, lúc này hai người ăn ý nhìn nhau cười.
"Sắp đến giờ cơm chiều rồi, gần công ty có nhà hàng mới mở không tệ trên mạng, thấy người trong công ty thường đi quẹt thẻ." Nghiêm Trạch Thủy đề nghị nói.
"Đã lâu chưa đến bờ hồ gần đó xem nhạc nước, thuận đường đi xem đi." Nghiêm Thanh Viên liếm liếm môi, "Quán thịt nướng kia không đến một thời gian rồi."
"Mang theo thuốc?" Nghiêm Trạch Thủy vẫn kiêng kị dạ dày mỏng manh của Nghiêm Thanh Viên.
"Em sẽ uống trước khi ăn." Nghiêm Thanh Viên giơ tay làm dấu OK.
"Anh hai của em chắc còn nửa tiếng nữa tan làm." Nghiêm Thanh Viên nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Đổi đồng hồ đi, không phải lần trước anh không cẩn thận quăng hỏng rồi sao?" Nghiêm Thanh Viên nắm lấy cánh tay Nghiêm Trạch Thủy, tay lớn nhỏ đối lập rõ ràng.
Tiếp theo một lớn một nhỏ như hai đứa trẻ nhìn nhau mà cười, lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
Quản gia nhếch mắt, dùng khóe mắt nhìn hai người đang lén chạy trốn, hơi mỉm cười xoay người sang chỗ khác, ừm, ông không biết cái gì hết nha.
Buổi tối Nghiêm Trạch Thanh trở về vô cùng biết nghe lời phải ăn bữa tối của một người, căn bản không cần phải hỏi quản một lớn một nhỏ chạy đi đâu mất rồi.
Sau đó chính là ngồi trên sô pha, vừa làm việc vừa đợi hai người chơi đến sắp điên trở về.
Kết quả cuối cùng cũng khác khác bình thường lắm, hai người cùng nhau ăn mắng, mặc dù Nghiêm Thanh Viên có biện pháp đề phòng từ trước nhưng đến nửa đêm bụng vẫn khó chịu, ngày hôm sau ngủ đến không dậy nổi.
Khi Nghiêm Trạch Thanh đi qua phòng nước trà của công ty vô tình nghe được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Ngày hôm qua Nghiêm tổng chủ động xin nghỉ, hôm nay nhóm giám đốc đã nhanh như chớp chạy tới báo cáo, một ngày mà có thể tích lũy nhiều công việc như vậy sao?" Nhân viên mới vừa vào công ty vô thức nói, "Dáng vẻ mấy người trong ban giám đốc mỗi một người đều tranh nhau muốn báo cáo trước đúng là không giống hình tượng ngày thường nhỉ."
"Cô vừa tới, chắc chắn không biết, chỉ cần Nghiêm tổng chủ động xin nghỉ, hôm sau trở về tâm trạng nhất định sẽ trở nên rất tốt, nguyên nhân là gì thì không biết, nhưng nếu lúc này đi báo cáo công việc cho Nghiêm tổng thì Nghiêm tổng sẽ kiên nhẫn hơn ngày thường, tính tình cũng tốt."
"Vậy hả? Có phải hẹn hò không?" Trong giọng nói lộ ra sự hóng hớt và ngạc nhiên.
"Sao có thể..."
Nghiêm Trạch Thanh mang theo văn kiện rời đi, Nghiêm Trạch Thủy mỗi lần cùng Nghiêm Thanh Viên ra ngoài chơi là đi cả một ngày trời, sau khi trở về cả người đều giảm sự áp bức trong người, những người kia đương nhiên sẽ không bỏ qua có hội này, y đương nhiên cũng không bỏ qua.
Nghiêm Thanh Viên đồng ý với Nghiêm Trạch Thanh thi chuyển cấp, vì thành công, Nghiêm Thanh Viên lén gọi cho Chu Hạ, muốn hỏi đề thi tuyển sinh năm vừa rồi của Nam Thập Tam Cao.
"Nam Thập Tam Cao? Cậu muốn cái này làm gì?" Chu Hạ hai mắt sững sờ, hai ngày nay tiểu thiếu gia vẫn chưa làm xong yêu quái của mình, hôm nay lại bắt đầu báo hắn?
"Tôi muốn đi Nam Thập Tam Cao, phải thi chuyển cấp, muốn làm thử một chút thành tích hiện tại của tôi có thể thi đậu hay không." Nghiêm Thanh Viên nói.
"Nam Thập Tam Cao..." Chu Hạ đối với trường cao trung này không có ấn tượng gì, vừa cùng Nghiêm Thanh Viên nói chuyện vừa kêu người tra nhanh tư liệu, thuận tay tra Tieba, lúc này mới cùng Nghiêm Thanh Viên nói, "Đây không phải trường tốt mà? Chú dì cho cậu vào đây à?"
"Ba mẹ không biết, anh cả anh hai đồng ý rồi." Nghiêm Thanh Viên nằm trên sách giáo khoa, "Vì sao nói không phải trường tốt?"
Tên tuổi Nam Thập Tam Cao như thế nào Nghiêm Thanh Viên không quan tâm lắm, hoặc là nói vốn không quan tâm, năm rồi nghe theo sắp đặt, lần này bản thân tự đưa ra chủ ý muốn đi Nam Thập Tam Cao, nhưng thật ra là đi theo Cố Hãn Hải.
"Chỉ là trường học rác rưởi bình thường thôi mà." Lúc này Chu Hạ vốn đang cùng nhóm phú nhị đại chơi đùa ở Nông Gia Nhạc, người xung quanh nghe được bỗng nhiên chồm qua nói.
"Tôi biết Nam Thập Tam Cao, lúc trước tôi có một người bạn gái ở đó, không phải nơi tốt lành gì, một đám trẻ trâu kéo bè kéo cánh, ẩu đả đánh nhau, trốn học thành phong trào, tin đồn cũng cực kém, nhưng thắng ở chỗ học phí rẻ, phong cách trường học thoải mái, tụ tập bãi rác tiêu chuẩn luôn."
"A? Phức tạp như vậy hả?" Chu Hạ cũng có chút ngớ người, "Tiểu thiếu gia, nghe thấy chưa."
Nghiêm Thanh Viên: "..."
"Tiểu thiếu gia? Nghiêm Thanh Viên?" Chu Hạ hô liền hai tiếng.
"Đây... Tôi... Không, tôi chính là muốn đi đấy." Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy sau lưng lẽo, "Anh giúp tôi tìm bài thi."
Chu Hạ ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: "Hành, đề thi tuyển sinh năm nay, người bên tôi nói muốn mua lại bên cậu."
"Đợi... Đợi đã... Năm nay?" Nghiêm Thanh Viên há hốc mồm, đây là muốn trực tiếp lộ đề?
"Hả? Cậu không phải muốn năm nay sao?" Chu Hạ cũng hết hồn.
"Này, có thể có hả?"
"Có thể chứ?" Chu Hạ giao lưu cùng người bên cạnh xong, "Bản thân cũng không phải trường gì tốt, thi tuyển sinh như lướt qua thôi, có tiền là có thể mua, cậu không nghĩ rằng cho chút tiền là có thể vào thẳng à, vì sao muốn thi tuyển sinh thế?"
Chu Hạ chỉ xem tiểu thiếu gia muốn đi trải nghiệm cuộc sống, không nghĩ gì nhiều, nên có gì nói đó.
"Không, không được, tôi phải tự mình thi." Nghiêm Thanh Viên cự tuyệt nói, "Bản thân tôi có thể làm được!"
"Được thôi." Chu Hạ không phải loại người hỏi đến cùng, "Có điều dù sao cậu muốn là đề thi trước kia, không phải gian lận, cậu hỏi tôi làm gì? Hỏi anh cả anh hai cậu không được hả?"
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, này, đúng nhỉ... Cậu vì sao lại không tìm anh cả anh hai? Cũng đâu phải làm chuyện xấu.
Nghiêm Thanh Viên biết đầu óc bản thân khinh suất, gương mặt khó hiểu nóng lên: "Tôi tìm anh cũng là có việc đứng đắn, không phải làm chuyện lén lút!"
"Được thôi, được thôi." Chu Hạ hùa theo hai câu, treo điện thoại, người bên cạnh đều cười nhìn hắn, Chu Hạ nhìn họ nhún vai, "Tiểu thiếu gia Nghiêm gia kia, không có việc gì thì sai người chơi chơi chút."
"Há, có thể có tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, mỗi ngày sai tôi tôi cũng vui nhá." Người bên cạnh ồn ào nói.
"Đáng tiếc là Nghiêm gia làm căng, tiểu thiếu gia kia cũng không thường giao lưu với người khác, nghe nói cậu ấy cũng không kết bạn với người khác, ở trường học cũng không nói chuyện, lạnh lùng lắm, làm sao cậu lọt vào mắt của vị tiểu thiếu gia kia được vậy?"
Chu Hạ bất đắc dĩ nhún vai: "Đây còn không phải là vì mỗi lần ra vẻ đáng thương trước mặt Nghiêm Trạch Thủy bị tiểu thiếu gia này thấy được sao, cáo mượn oai hùm mỗi ngày tìm tôi khi dễ tôi."
"Một ngày nào đó cũng gọi tiểu thiếu gia ra chơi đi?"
"Chơi?" Chu Hạ cười lạnh một tiếng, "Thôi bỏ đi, mấy người chơi nổi à?"
"Chậc." Người bên cạnh chậc lưỡi một tiếng, "Nếu không phải sau lưng có Nghiêm gia..."
Chu Hạ ngay lập tức vỗ trán người kia một cái: "Vắt nước trong đầu ra hết dùm cái, đừng không có việc gì tìm phiền phức cho tôi."
Sau khi Nghiêm Thanh Viên ngắt máy, cả người đều ngớ ra.
Tụ tập rác rưởi mà thôi?
Vì sao Cố Hãn Hải lại lên cao trung này?
Nghiêm Thanh Viên nhớ lại một chút nội dung trong sách, phát hiện tìm không thấy manh mối.
Trong sách Cố Hãn Hải sau khi được nhận về thì chuyển trường, mặc dù trong sách có đề cập đến việc vả mặt những người trước kia khinh thường hắn, nhưng cuộc sống của Cố Hãn Hải ở Nam Thập Tam Cao cũng không có nhiều miêu tả.
Hơn nữa trong sách vẫn luôn miêu tả Cố Hãn Hải là học bá, hơn nữa phát triển nhiều tài năng về nhiều mặt, mọi mặt đều tốt.
Dựa theo trong sách Cố Hãn Hải người không hòa nhập được với những người xung quanh luôn được kỳ vọng rất nhiều, dù nhà nghèo cũng có thủ đoạn đặc biệt, vì sao phải một hai muốn thi vào trường cao trung phức tạp như vậy?
Hay là hỏi trực tiếp? Bằng không nếu là tự mình hiểu lầm, nghe lầm, đến lúc đó cậu đi Nam Thập Tam Cao, vậy không phải rất xấu hổ sao?
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại lên, theo bản năng mở danh bạ.
Một giây...
Hai giây...
Nghiêm Thanh Viên trơ mắt nhìn màn hình điện thoại di động tắt dần.
Cậu... Căn bản không có trao đổi phương thức liên hệ với Cố Hãn Hải mà.
Cậu vậy mà!
Quên mất!
Nghiêm Thanh Viên cắn răng, gọi điện thoại Chu Hạ một lần nữa.
Chu Hạ: "?"
"Chúng ta hẹn một nơi, giao đề thi." Nghiêm Thanh Viên vô cùng nghiêm túc đè thấp giọng nói với Chu Hạ.
Chu Hạ: "..."
Làm sao? Chỉ là bài thi, còn muốn làm giao dịch ngầm à?
____
11/11/2022.
22:30:50.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.