Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 121: Em muốn thử theo đuổi lại lần nữa...
Thượng Thương
03/03/2023
Nghiêm Hãn Hải đột nhiên bị cướp mất cánh gà, nhìn Nghiêm Trạch Thanh, lộ ra vẻ mặt oán giận trẻ con trước giờ chưa từng thấy, nhưng lại khiến Nghiêm Trạch Thanh mơ hồ.
"Không thể ăn?" Nghiêm Trạch Thanh cười thậm chí sau khi ăn thịt xong còn khiêu khích cắn một miếng xương, "Cậu có thể làm gì đây?"
Nghiêm Trạch Thanh đã nghĩ rồi, mặc kệ Diêm Thanh Viên muốn làm gì, y chỉ cần yêu thương Viên Viên là được rồi, những chuyện khác không liên quan đến y, có thể nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải nhận thua không phải rất tốt sao? Dù sao trong khoảng thời gian này trong công việc y cũng chịu khổ không ít lần, khi Nghiêm Hãn Hải dùng người thì hạ thủ không chút lưu tình.
"Còn mười phút nữa, món rau sẽ xong ngay thôi, anh hai Nghiêm, anh chờ chút nha." Diêm Thanh Viên thấy Nghiêm Trạch Thanh cũng đã dậy, thoải mái hào phóng nói.
"Tạp dề này là mới mua à?" Nghiêm Trạch Thanh nhìn tạp dề màu vàng nhạt của Diêm Thanh Viên.
"Không, được tặng ạ." Diêm Thanh Viên kéo tạp dề của mình, "Hoạt động của siêu thị, em cảm thấy cũng khá tốt."
"Vậy à?" Mặc dù màu sắc cũng không tệ lắm, nhưng logo siêu thị trên đó trông rất xấu, Nghiêm Trạch Thanh đã nắm bắt nên từ đâu mua cho Diêm Thanh Viên một cái tạp dề đáng yêu hơn.
Diêm Đàm vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trong không khí, nghĩ đến tay nghề của Diêm Thanh Viên thì bắt đầu chảy nước miếng, không biết Viên Viên có để lại cánh gà cho anh ấy không.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn động tác thuần thục của Diêm Thanh Viên, đến bây giờ trong điện thoại của y còn lưu giữ video Diêm Thanh Viên lần đầu tiên nấu cơm cho bọn họ, thường xuyên xem đã khắc sâu vào trong trí nhớ, mà bây giờ nhìn động tác của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh lại một lần nữa mở camera ra.
Diêm Thanh Viên cũng thấy, tuy rằng trong mắt thoáng qua vẻ ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng chỉ nở một nụ cười mỉm trước ống kính, thản nhiên hào phóng, lại rất đáng yêu.
Trái tim Nghiêm Trạch Thanh khẽ động, nhưng chỉ nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Đứa trẻ cuối cùng cũng trưởng thành.
Chỉ là làm trưởng bối, tâm trạng rất phức tạp.
Tay nghề của Diêm Thanh Viên lần này đã được thể hiện đầy đủ, mặc dù Diêm Thanh Viên nói cậu có năng lực làm việc trong nhà nhưng cũng không thật sự hạ thấp tư thái của mình đến mức ngay cả ngồi cùng bàn cũng không muốn, cậu không phải kẻ ngốc, biết làm như vậy tất cả mọi người sẽ không vui.
"Tay nghề của em quả thật đã tiến bộ rất lớn." Sau khi Nghiêm Trạch Thanh nếm thử tay nghề của Nghiêm Trạch Thanh cũng rất kinh ngạc.
"Đúng nhỉ?" Diêm Thanh Viên trông thoải mái, trong mắt mang theo ý cười tự hào, "Dân coi lương thực là trời, cuộc sống trước kia quá tốt, hoàn cảnh quần áo đều có thể chịu đựng được, chỉ là ăn đồ vẫn hy vọng có thể tốt hơn, huống chi em còn đang lớn, nghiên cứu rất nhiều đồ ăn đơn giản rẻ tiền dễ làm, cho nên em đây không phải càng cao lớn hơn sao?"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn rồi nói: "Nếu Viên Viên sẵn sàng mở nhà hàng, anh có thể đầu tư trước không?"
Diêm Thanh Viên sửng sốt: "Em không chắc mình có thể làm tốt, em không hề có kinh nghiệm."
"Em chỉ cần bảo đảm hương vị đồ ăn là được, anh sẽ giúp em, cùng nhau kinh doanh nhà hàng mà chúng ta muốn."
Diêm Thanh Viên chớp đôi mắt, cậu cũng không cho rằng mình có năng lực thuê nổi Nghiêm Trạch Thanh, thời gian dài như vậy Nghiêm Trạch Thanh ở Nghiêm gia mài giũa năng lực của mình nếu đặt vào một nhà hàng nhỏ như vậy thì đúng là không biết trọng nhân tài*.
*大材小用 (Đại tài tiểu dụng): Không biết dùng nhân tài vào chuyện quan trọng, không đúng chỗ, dùng người có tài lớn vào những việc nhỏ.
"Cùng với Viên Viên, vậy anh đây chính là gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp sẽ có lời có lỗ, tất cả đều tự nhiên, Viên Viên cũng không cần quá lo lắng." Nghiêm Trạch Thanh cười nói, "Trước đó nhất định phải tập trung rèn luyện tay nghề của mình mới được."
Một chút ánh sáng lóe lên trong mắt Diêm Thanh Viên, cậu không học cấp ba mà đi học đầu bếp thật ra rất nhiều người khuyên anh không nên làm như vậy, dù sao ở thời đại nhà hàng khắp nơi này làm sao có thể dễ dàng mở một nhà hàng như vậy.
Diêm Thanh Viên biết Nghiêm Trạch Thanh là bởi vì yêu thương cậu, ủng hộ ý tưởng của cậu, nhưng cũng vì vậy mà Diêm Thanh Viên cảm thấy hạnh phúc, đây là điều mọi người xung quanh không có.
Lúc hai người còn đang nói chuyện Diêm Đàm căn bản không quan tâm vùi đầu vào ăn, Diêm Thanh Viên làm món gì anh ấy cũng thích ăn, thậm chí... Một miếng cũng không muốn để cho người khác chiếm tiện nghi.
Mà lúc này Nghiêm Hãn Hải cũng đang thi đấu với Diêm Đàm, tốc độ ăn rất nhanh, như vậy trông khá thú vị.
Diêm Thanh Viên cảm thấy rất mỹ mãn, một trong những niềm vui của người nấu ăn chính là nhìn thấy người của mình có thể vui vẻ ăn xong món ăn mình làm, đây là khẳng định cao nhất đối với một đầu bếp.
Nghiêm Hãn Hải trước sau vẫn không hề tiếp xúc với Diêm Thanh Viên, sau khi trở về Diêm Thanh Viên lấy căn phòng mà trước đó có chăn mỏng làm phòng ngủ, từ đầu đến cuối đều có vẻ rất im lặng.
Diêm Thanh Viên nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu vẫn nhớ lúc cậu và Nghiêm Hãn Hải ở bên nhau luôn như hình với bóng, giữa hai người mặc dù không nhiều lời trong mỗi khoảng thời gian ở bên nhau, nhưng họ sẽ gần sát với nhau sau đó làm những việc của riêng họ.
Nhưng giờ đây Nghiêm Hãn Hải lại không phải như thế.
Trong đầu Diêm Thanh Viên còn nhớ lúc đó Nghiêm Hãn Hải trả lời cậu, nói rằng vẫn thích cậu, nhưng cho dù là thích, tình cảm này cũng sẽ vì cậu trốn tránh mà giảm đi.
Diêm Thanh Viên thu dọn phòng nhỏ của mình, xung quanh đều bày đồ đạc mình mang theo, khiến cho căn phòng có vẻ lạnh lẽo phút chốc tràn ngập đủ loại bâu không khí thú vị.
Sau đó ôm một đống đồ chạy đến phòng Diêm Đàm: "Anh ơi, em giúp anh trang trí phòng nha?"
Diêm Đàm liếc nhìn đống đồ trang trí lộn xộn trong tay Diêm Thanh Viên, anh ấy cũng không có yêu cầu quá cao về việc căn phòng có đẹp hay không, chỗ có thể ở cũng đủ sống, cho dù bẩn thỉu lộn xộn cũng không thành vấn đề.
Nhưng từ sau khi ở cùng Diêm Thanh Viên, căn phòng của anh ấy lúc nào cũng được giữ sạch sẽ thoải mái, hơn nữa luôn có một vài thứ thú vị nho nhỏ, khiến Diêm Đàm mỗi lần về nhà đều có vài phần tò mò và chờ mong sự thay đổi của nhà mình.
Nhìn thấy Diêm Thanh Viên bận rộn tới lui làm thế nào để sửa sang lại căn phòng màu sắc quá lạnh này trở nên thoải mái đáng yêu hơn, Diêm Đàm đột nhiên nói: "Em không nghĩ đến việc trang trí phòng của Nghiêm Hãn Hải à?"
"Ừm, muốn ạ." Diêm Thanh Viên không chút suy nghĩ nói, "Em chia thú bông trang trí của em thành bốn phần."
Diêm Đàm tựa vào cạnh bàn nhìn Diêm Thanh Viên thay tất cả ga trải giường và chăn bông thành màu xanh nhạt, trông giống như phòng của một thiếu niên đang tuổi dậy thì.
"Lúc trước Nghiêm Trạch Thanh lén lút nói chuyện với em, hai người nói cái gì vậy?" Diêm Đàm biết, nhưng cũng không hỏi kỹ.
"Nói về việc em thích Nghiêm Hãn Hải." Diêm Thanh Viên không hề giấu diếm điều gì.
Trong lòng Diêm Đàm lộp bộp một tiếng, anh ấy đúng là, vì sao cái hay không nói lại cứ phải nói cái dở*, nghĩ đến chuyện này anh ấy cảm thấy ngột ngạt cực kỳ, thực sự không thể diễn tả được.
*哪壶不开提哪壶 (Na hồ bất khai đề na hồ): Ẩn dụ nói giữa người với người không nên bàn đến vấn đề riêng tư thiếu sót của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói.
"Vậy có kết luận được gì không?" Diêm Đàm hỏi.
"Có ạ." Diêm Thanh Viên gật gật đầu, đột nhiên ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Diêm Đàm, "Anh Diêm, trong mắt anh Nghiêm Hãn Hải là người như thế nào?"
Diêm Đàm ngây ngẩn cả người, không hiểu nguyên do: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Trong mắt em, Nghiêm Hãn Hải là một người không gì không làm được, vô cùng cường đại hiểu được tất cả những gì mình muốn, cậu ấy có mục tiêu cho phương hướng cuộc sống của bản thân, hơn nữa nếu có chuyện gì muốn làm nhất định sẽ dốc toàn lực để thành công."
"Phải không?" Diêm Đàm thật sự cảm thấy mình không nên hỏi một câu hỏi như vậy, vì sao anh ấy lại nghe những lời tốt về Nghiêm Hãn Hải ở đây?
"Nhưng thật ra, em cảm thấy anh Diêm cũng cho em cảm giác giống như vậy." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, ngược lại Diêm Đàm nghe mà sửng sốt.
"Anh thế nào?" Anh ấy chưa từng nghe thiếu niên nói về mình.
"Thật ra anh Diêm là một người vô cùng dí dỏm, chỉ là phần lớn thời gian anh Diêm không thể hiện bản thân đặc biệt, anh Diêm rất mạnh mẽ về mọi mặt, hơn nữa có thể nhanh chóng hòa nhập vào bất cứ hoàn cảnh nào, tựa như có thể làm được rất nhiều chuyện người bình thường không làm được, còn biết khá nhiều ngôn ngữ, quả thật là thần."
Trong lòng Diêm Đàm kỳ cục lắm, nhưng trên mặt không hiện ra, chỉ cười khẽ một tiếng: "Cũng chỉ là kẻ liều mạng mà thôi, học thêm một chút cũng có thể mua một cái mạng khi cần."
"Nhưng chuyện học tập khó như vậy, anh Diêm cũng có thể đạt đến đỉnh cao, như vậy không phải anh Diêm cũng không khác mấy so với Nghiêm Hãn Hải sao?" Diêm Thanh Viên hỏi.
Diêm Đàm nghẹn lời, anh ấy và tên nhóc rõ ràng là thiên tài kia không khác nhau lắm?
"Người so với người đều khác nhau." Anh ấy bị ép buộc phải học dưới áp lực của hoàn cảnh, hoàn toàn khác với những người tích cực học tập trong một hoàn cảnh thoải mái hơn.
"Nhưng ít nhất trong mắt em thì nó giống nhau á." Diêm Thanh Viên đột nhiên nhắc đến Nghiêm Trạch Thanh trong khi nói chuyện, "Hơn nữa nhị thiếu gia cũng giống vậy, nhị thiếu gia anh ấy chỉ cần sẵn sàng học sẽ có tính tự chủ rất mạnh, thật ra nhị thiếu gia rất có thiên phú, chí ít trên con đường học vấn anh ấy tránh đi rất nhiều đường vòng."
Diêm Đàm nghe xong thì cảm thấy có hơi quái dị, vì sao Diêm Thanh Viên lại đánh giá cao tất cả mọi người như vậy.
"Vậy khuyết điểm thì sao?" Diêm Đàm hỏi, "Em có xem kỹ khuyết điểm không?"
"Thật ra khuyết điểm của anh Diêm rất rõ ràng, tuy rằng trông rất giỏi về tranh đoạt, nhưng trên thực tế là người vô cùng lười nhác, anh không thích quét dọn vệ sinh cũng không thích cò kè mặc cả, thà rằng biết mình bị lừa cũng vì bớt đi một chuyện mà chịu tiêu tiền."
"Đây là khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng gì lớn còn gì." Diêm Đàm thậm chí còn không cho rằng đây là khuyết điểm.
"Ý của em là anh Diêm là người không thích tranh đoạt, mỗi lần anh Diêm làm gì cũng sẽ phán đoán có cần phải làm hay không, rất giỏi sống tối giản, cho nên thật ra..." Giọng điệu của Diêm Thanh Viên bỗng khác thường, "Nếu như không có tình cảm thích, e rằng anh Diêm căn bản sẽ không cứu em."
Bàn tay Diêm Đàm đột nhiên dừng lại, nhìn Diêm Thanh Viên với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Diêm Thanh Viên nói không sai, nếu không phải bởi vì thích anh ấy cũng sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện nhốn nháo của Nghiêm gia.
"Nhưng thật ra anh Diêm là một người hiền lành, chỉ cần không bị tổn thương sẽ đồng ý vô hạn, nếu không cũng sẽ không dưới tình huống không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào mà vẫn nguyện ý làm người thân của em."
Thật sự mà nói thì Diêm Đàm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng đột nhiên bị Diêm Thanh Viên chỉ ra, anh ấy mới ý thức được mình quả thật đã làm khá nhiều chuyện trước nay chưa từng nghĩ đến.
"Anh hối hận rồi." Diêm Đàm nói.
"Anh gạt người." Diêm Thanh Viên thẳng thắn vạch trần Diêm Đàm, "Nếu là chuyện thật sự hối hận, anh Diêm nhất định cũng sẽ kịp thời ngăn chặn tổn thất, chứ không phải cứ lãng phí như vậy!"
Khi Diêm Thanh Viên vừa dứt lời, Diêm Đàm đột nhiên tiến lên trực tiếp nắm lấy cổ tay của Diêm Thanh Viên, khi Diêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng đè lên giường, Diêm Thanh Viên hoàn toàn rơi vào trong chiếc chăn bông mềm mại có mùi thơm thoang thoảng.
Diêm Đàm hơi đè lên người Diêm Thanh Viên, giam cầm thiếu niên dưới thân mình.
"Em biết rõ những chuyện này lại còn nói cụ thể ra, lẽ nào muốn khiêu khích anh giận em à?" Diêm Đàm không thích cảm giác lúc nào cũng bị người khác đọc ra được, cho dù là Diêm Thanh Viên cũng vậy, sau khi thích Diêm Thanh Viên, Diêm Đàm vẫn luôn có cảm giác mình không xứng với thiếu niên này, sau khi nhìn thấy thiếu niên rời khỏi Nghiêm gia, anh ấy chợt nhận ra rằng Diêm Thanh Viên đã là người anh ấy có thể chạm vào, nhưng anh ấy vẫn không có lý do gì để làm vậy, chính anh ấy cũng không biết.
"Anh Diêm sẽ không tức giận." Cho dù là dưới hành vi có ám chỉ và uy hiếp như thế, trên mặt Diêm Thanh Viên vẫn không lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Sao em biết?" Diêm Đàm cúi thấp người, khuôn mặt gần như muốn dựa vào cổ Diêm Thanh Viên, hơi thở của anh ấy thậm chí còn phả vào cổ Diêm Thanh Viên, mang theo một mảnh sinh lý ửng đỏ.
"Bởi vì anh Diêm rất lười, thật sự vô cùng lười, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm sự việc trở nên phiền phức." Diêm Thanh Viên nằm trên giường, thiếu niên thanh tú lộ ra một chút ranh mãnh, khiến Diêm Đàm nhìn mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rõ ràng vị tiểu thiếu gia này đã đánh giá thấp sự điên cuồng của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng...
Diêm Đàm bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa trán, anh ấy thật sự không có cách nào với thiếu niên này, anh ấy không hy vọng trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Diêm Đàm bất đắc dĩ, lười biếng nằm bên cạnh Diêm Thanh Viên, hỏi: "Vậy Nghiêm Trạch Thanh thì sao? Cậu ta có khuyết điểm gì?"
"Tuy nhị thiếu gia trông vô cùng nghiêm túc, nhưng trên thực tế xử trí theo cảm tính nhiều hơn đại thiếu gia, anh ấy rất dễ rơi vào cảm xúc của mình không cách nào thoát ra, nếu như có chuyện gì sẽ canh cánh trong lòng, hơn nữa... Thật ra anh không biết đó thôi, nhị thiếu gia anh ấy có chút thù dai."
"Vậy thì, Nghiêm Hãn Hải thì sao?" Diêm Đàm hỏi dứt lời, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của Diêm Thanh Viên.
Diêm Đàm nghiêng đầu, nhìn thiếu niên cùng anh ấy nằm trên giường, nhưng trong đôi mắt thiếu niên có vẻ hoang mang.
"Sao vậy?" Diêm Đàm hỏi.
"Em không biết." Diêm Thanh Viên nói.
"Không biết cái gì?"
Trên mặt Diêm Thanh Viên lộ ra một tia chua xót: "Em cũng không biết khuyết điểm của Nghiêm Hãn Hải là gì, ở trong mắt em cậu ấy là hoàn hảo không khuyết điểm."
Đây là thể loại fan não tàn tự phớt lờ khuyết điểm của minh tinh sao? Có thể dày đến mức này cũng không phải bình thường, thấy thế nào... Thì tính cách của Nghiêm Hãn Hải cũng không được tốt lắm.
"Khuôn mặt của Nghiêm Hãn Hải, thật sự là đẹp vô địch trên thế giới đúng không?"
"Vậy vẫn có người có thẩm mỹ khác nhau, để cậu ta ở các nước khác chưa chắc đã được hoan nghênh." Diêm Đàm vô thức dội gáo nước lạnh vào.
"Hơn nữa Nghiêm Hãn Hải rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa cách làm việc luôn đúng."
"Đó là khi cậu ta thất bại em cũng đâu nhìn thấy, người này rất gian xảo." Giọng điệu Diêm Đàm khô khốc.
Diêm Thanh Viên chớp mắt một cách khó hiểu: "Mà tính cách Nghiêm Hãn Hải rất tốt, chỉ cần cậu ấy nguyện ý bất cứ ai cũng sẽ thích cậu ấy."
"Vậy bây giờ cậu ta nhất định không muốn qua lại thân thiết với anh, chỉ ở trước mặt người mình tán thưởng mới có tính cách tốt, đây có phải quá gian xảo rồi không?"
Diêm Thanh Viên: "..."
Diêm Đàm cứ nằm như vậy, chờ Diêm Thanh Viên tự mình phản ứng.
"Sao thế?" Nhưng đợi thật lâu Diêm Thanh Viên cũng chưa phản ứng, mà rơi vào trầm mặc thật lâu.
"Vì sao anh Diêm lại giải thích Nghiêm Hãn Hải như vậy?"
"Cậu ta cần anh giải thích à? Đó không phải là những gì cậu ta làm sao?" Diêm Đàm cảm thấy rất kỳ lạ, phớt lờ khuyết điểm trong mắt Diêm Thanh Viên rốt cuộc đã dày đến mức nào, "Em cũng đâu phải theo đuổi minh tinh, cậu ta cũng không phải minh tinh, là con người thì sẽ có khuyết điểm, sao Nghiêm Hãn Hải cậu ta lại không có chứ? Khuyết điểm đều bị em ăn hết rồi à?"
Diêm Đàm vừa nghĩ đến quan điểm của Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Hãn Hải thì cảm thấy giận lắm, quan niệm như vậy nếu hai người ở bên nhau nhất định sẽ rất vất vả, dù sao bên yếu thế kia luôn lo được lo mất.
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, Diêm Đàm lại cảm thấy có lẽ người lo được lo mất bây giờ hẳn là Nghiêm Hãn Hải?
Bỗng cảm thấy thoải mái lên liền.
"Em... Em cũng không biết nên nói thế nào nữa, cậu ấy chỉ là, chỉ là..." Trong sách có ghi lại, chỉ cần người gặp Nghiêm Hãn Hải sẽ không có ai là không thích hắn, dường như hắn có thể chất hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Chỉ là cái gì? Vì sao cứ phải nói thay cậu ta? Lẽ nào em không cảm thấy mình quá quen cậu ta sao?" Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy vẫn cho rằng 'thần' mà Diêm Thanh Viên nói hẳn là tính từ biểu đạt nào đó, nhưng sự thật là Diêm Thanh Viên thật sự dùng từ thần để gọi Nghiêm Hãn Hải?
"Cậu ấy mãi mãi đúng, cho dù bây giờ cậu ấy trông như không đúng, nhưng cuối cùng cậu ấy nhất định sẽ trở thành đúng." Không chỉ trong sách, cho dù là bây giờ Diêm Thanh Viên cũng nghĩ như vậy, cậu tận mắt nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải quật dậy, thấy được sự cường thế của Nghiêm Hãn Hải, làm sao cậu có thể cảm thấy điều này là không thể.
"Trong thế giới của cậu ta, cậu ta mãi mãi luôn đúng, giống như em luôn phủ nhận anh vậy, bởi vì trong thế giới của em, tất cả những gì em cho là đúng."
Những lời Diêm Đàm nói giống như sấm sét giữa tròi quang (1) vậy, trực tiếp khiến Diêm Thanh Viên chịu sự đả kích vô cùng lớn (2), Diêm Thanh Viên tin tưởng Diêm Đàm, đây gần như là người thân duy nhất của cậu bây giờ.
(1) 晴天霹雳 (Tinh thiên tịch lịch): Sấm sét giữa trời quang; tai hoạ đột ngột; đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính).
(2) 五雷轰顶 (Ngũ lôi oanh đỉnh): Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Diêm Thanh Viên nhớ tới lời ban ngày các vệ sĩ nói trên xe, lại nghĩ đến lời Diêm Đàm nói, đột nhiên rơi vào rối rắm.
Nghiêm Hãn Hải hiện tại đã hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, tuy rằng hắn nói còn thích cậu, nhưng rõ ràng thích cậu, vì sao có thể không để ý đến cậu? Điều này không nên, cũng không phải điều hiển nhiên.
Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn yêu thương nuông chiều cậu, họ dựa dẫm nhau, tin tưởng lẫn nhau, những ngày đó mới là những ngày thực sự thích nhau.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải của bây giờ... Lại làm những chuyện hoàn toàn trái ngược với thích.
Thái độ bây giờ của hắn quả thực giống như muốn phân chia giới hạn với cậu, nhưng nếu thích thì làm sao có thể phân chia giới hạn? Lẽ nào thích không phải là nên dốc hết toàn lực theo đuổi sao? Đây là Nghiêm Trạch Thanh nói với cậu mà.
Diêm Thanh Viên cảm thấy não của mình thực sự không đủ dùng, những thói quen và hành vi kỳ lạ của Nghiêm Hãn Hải khiến cậu không thể kiềm chế luôn suy nghĩ về Nghiêm Hãn Hải, suy nghĩ của cậu, hành động của cậu liệu có ý nghĩa to lớn đối với hắn hay không.
Vì sao hành động của hắn lại trái ngược với những gì hắn nói?
Diêm Đàm thở dài.
Lúc này mới hai ngày.
Trước sau cũng chỉ mới có hai ngày.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế tất cả tâm tư của Diêm Thanh Viên đều hướng về Nghiêm Hãn Hải, anh ấy tận mắt nhìn thấy Diêm Thanh Viên đưa cánh gà cho Nghiêm Hãn Hải, sự thiên vị kia trên cơ bản là vô địch.
Nhưng thái độ của Nghiêm Hãn Hải vẫn rất lãnh đạm, càng lãnh đạm càng khiến Diêm Thanh Viên suy nghĩ nhiều, cậu chủ động suy nghĩ chính là dấu hiệu chủ động đi tìm hiểu.
Nhưng Diêm Đàm cảm thấy không thoải mái.
Cảm thấy thiếu niên nhỏ mà anh ấy vẫn luôn bảo vệ thật cẩn thận có phải bị tra nam lừa gạt không?
Đây là thủ đoạn ai dạy cho hắn vậy, có phải anh ấy nên đi kiểm tra xem có phải có ai đứng sau Nghiêm Hãn Hải hay không, đang dày vò chơi đùa Diêm Thanh Viên.
"Không muốn suy nghĩ." Diêm Thanh Viên gãi tóc nói, "Ý nghĩ trong đầu Nghiêm Hãn Hải tuyệt đối không phải loại người như em có thể nghĩ tới."
"Vì sao?" Diêm Đàm thật sự cảm thấy đau đầu nhức óc*, vì sao bình thường Diêm Thanh Viên càng ngày càng thông minh nhưng khi gặp phải chuyện về Nghiêm Hãn Hải thì lại như một đứa ngốc như vậy.
* 一个头两个大 (Nhất cá đầu lưỡng cá đại): Trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.
Diêm Thanh Viên mím môi, sau đó chậm rãi nói: "Em không phải là người đặc biệt nhất, nếu em muốn suy nghĩ nhất định phải xây dựng trên điều kiện em là người đặc biệt đối với Nghiêm Hãn Hải."
"Vậy thì em xây dựng đi?" Diêm Đàm sắp tan vỡ, đúng là vòng vèo hết cả lên.
"Bởi vì, tất cả mọi người đều thích Nghiêm Hãn Hải." Mà cậu thích hắn chẳng qua cũng chỉ là một trong số rất nhiều người thích hắn mà thôi, Diêm Thanh Viên cũng không cho rằng mình thích hắn là độc nhất đối với Nghiêm Hãn Hải.
Có lẽ Nghiêm Hãn Hải nói thích mình, cũng lẫn vào chút lừa dối.
Dù sao ở trong sách, tuy rằng Nghiêm Hãn Hải không chấp nhận ai cuối cùng một mình khao khát tự do, nhưng trên thực tế thái độ của hắn đối với người khác giống như là thích người khác vậy, không phải sao?
Hắn... Là trời sinh dụ dỗ vô số người thích hắn, mà Diêm Thanh Viên cậu chẳng qua cũng chỉ là người bình thường nhất trong muôn vàn người mà thôi.
Diêm Đàm giật khóe miệng, lập tức thắp ba ngọn nến cho Nghiêm Hãn Hải trong lòng.
Khá lắm, sự lạnh nhạt này không chẳng những không đạt được mong đợi của Nghiêm Hãn Hải, ngược lại còn phản tác dụng sao?
Nghiêm Hãn Hải này có thể thuận buồm xuôi gió cả đời, nhưng không cách nào lấy lòng Diêm Thanh Viên được.
Cười chớt tui.
Diêm Đàm nghĩ, quyết định không cho Nghiêm Hãn Hải thoải mái: "Em nói không sai, cho nên đừng tùy tiện tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, đàn ông chính là gặp người nào yêu người đó."
Tức chết hắn đi.
"Không đâu, nếu Nghiêm Hãn Hải đã nói, chỉ cần là người cậu ấy nhận định thì sẽ không rời không bỏ."
Người ta yêu nhau phiền phức như vậy hả? Sao lúc trước hắn có thể rõ ràng tâm ý của mình được vậy? Thôi bỏ đi, anh ấy cũng ngang ngửa mà, lúc này nghe càng cảm thấy buồn cười không nói nên lời, nhưng cố tình anh ấy lại thích nghe, chết tiệt.
Đây là điển hình của việc tìm ngược.
Diêm Đàm đột nhiên phát hiện ra bản chất của mình, chỉ cảm thấy trong lòng tất cả đều là tuyệt vọng.
"Cậu ấy sẽ thích một người, hơn nữa cậu ấy cũng là dạng người đối xử tình cảm vô cùng chân thành, cho nên em..." Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết lấy chăn đệm dưới người, có chút căng thẳng, cậu hít sâu một hơi, "Anh Diêm ơi, em muốn... Em muốn thử... Theo đuổi..."
"Vì sao mấy người lại nằm cạnh nhau?"
Ngay khi Diêm Thanh Viên còn chưa kịp nói xong, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ngắt ngang hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đứng ở cửa, nhìn hình ảnh Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm nằm cạnh nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Không xoắn xuýt nữa!
___
21/2/2023.
12:20:25.
"Không thể ăn?" Nghiêm Trạch Thanh cười thậm chí sau khi ăn thịt xong còn khiêu khích cắn một miếng xương, "Cậu có thể làm gì đây?"
Nghiêm Trạch Thanh đã nghĩ rồi, mặc kệ Diêm Thanh Viên muốn làm gì, y chỉ cần yêu thương Viên Viên là được rồi, những chuyện khác không liên quan đến y, có thể nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải nhận thua không phải rất tốt sao? Dù sao trong khoảng thời gian này trong công việc y cũng chịu khổ không ít lần, khi Nghiêm Hãn Hải dùng người thì hạ thủ không chút lưu tình.
"Còn mười phút nữa, món rau sẽ xong ngay thôi, anh hai Nghiêm, anh chờ chút nha." Diêm Thanh Viên thấy Nghiêm Trạch Thanh cũng đã dậy, thoải mái hào phóng nói.
"Tạp dề này là mới mua à?" Nghiêm Trạch Thanh nhìn tạp dề màu vàng nhạt của Diêm Thanh Viên.
"Không, được tặng ạ." Diêm Thanh Viên kéo tạp dề của mình, "Hoạt động của siêu thị, em cảm thấy cũng khá tốt."
"Vậy à?" Mặc dù màu sắc cũng không tệ lắm, nhưng logo siêu thị trên đó trông rất xấu, Nghiêm Trạch Thanh đã nắm bắt nên từ đâu mua cho Diêm Thanh Viên một cái tạp dề đáng yêu hơn.
Diêm Đàm vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trong không khí, nghĩ đến tay nghề của Diêm Thanh Viên thì bắt đầu chảy nước miếng, không biết Viên Viên có để lại cánh gà cho anh ấy không.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn động tác thuần thục của Diêm Thanh Viên, đến bây giờ trong điện thoại của y còn lưu giữ video Diêm Thanh Viên lần đầu tiên nấu cơm cho bọn họ, thường xuyên xem đã khắc sâu vào trong trí nhớ, mà bây giờ nhìn động tác của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh lại một lần nữa mở camera ra.
Diêm Thanh Viên cũng thấy, tuy rằng trong mắt thoáng qua vẻ ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng chỉ nở một nụ cười mỉm trước ống kính, thản nhiên hào phóng, lại rất đáng yêu.
Trái tim Nghiêm Trạch Thanh khẽ động, nhưng chỉ nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Đứa trẻ cuối cùng cũng trưởng thành.
Chỉ là làm trưởng bối, tâm trạng rất phức tạp.
Tay nghề của Diêm Thanh Viên lần này đã được thể hiện đầy đủ, mặc dù Diêm Thanh Viên nói cậu có năng lực làm việc trong nhà nhưng cũng không thật sự hạ thấp tư thái của mình đến mức ngay cả ngồi cùng bàn cũng không muốn, cậu không phải kẻ ngốc, biết làm như vậy tất cả mọi người sẽ không vui.
"Tay nghề của em quả thật đã tiến bộ rất lớn." Sau khi Nghiêm Trạch Thanh nếm thử tay nghề của Nghiêm Trạch Thanh cũng rất kinh ngạc.
"Đúng nhỉ?" Diêm Thanh Viên trông thoải mái, trong mắt mang theo ý cười tự hào, "Dân coi lương thực là trời, cuộc sống trước kia quá tốt, hoàn cảnh quần áo đều có thể chịu đựng được, chỉ là ăn đồ vẫn hy vọng có thể tốt hơn, huống chi em còn đang lớn, nghiên cứu rất nhiều đồ ăn đơn giản rẻ tiền dễ làm, cho nên em đây không phải càng cao lớn hơn sao?"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn rồi nói: "Nếu Viên Viên sẵn sàng mở nhà hàng, anh có thể đầu tư trước không?"
Diêm Thanh Viên sửng sốt: "Em không chắc mình có thể làm tốt, em không hề có kinh nghiệm."
"Em chỉ cần bảo đảm hương vị đồ ăn là được, anh sẽ giúp em, cùng nhau kinh doanh nhà hàng mà chúng ta muốn."
Diêm Thanh Viên chớp đôi mắt, cậu cũng không cho rằng mình có năng lực thuê nổi Nghiêm Trạch Thanh, thời gian dài như vậy Nghiêm Trạch Thanh ở Nghiêm gia mài giũa năng lực của mình nếu đặt vào một nhà hàng nhỏ như vậy thì đúng là không biết trọng nhân tài*.
*大材小用 (Đại tài tiểu dụng): Không biết dùng nhân tài vào chuyện quan trọng, không đúng chỗ, dùng người có tài lớn vào những việc nhỏ.
"Cùng với Viên Viên, vậy anh đây chính là gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp sẽ có lời có lỗ, tất cả đều tự nhiên, Viên Viên cũng không cần quá lo lắng." Nghiêm Trạch Thanh cười nói, "Trước đó nhất định phải tập trung rèn luyện tay nghề của mình mới được."
Một chút ánh sáng lóe lên trong mắt Diêm Thanh Viên, cậu không học cấp ba mà đi học đầu bếp thật ra rất nhiều người khuyên anh không nên làm như vậy, dù sao ở thời đại nhà hàng khắp nơi này làm sao có thể dễ dàng mở một nhà hàng như vậy.
Diêm Thanh Viên biết Nghiêm Trạch Thanh là bởi vì yêu thương cậu, ủng hộ ý tưởng của cậu, nhưng cũng vì vậy mà Diêm Thanh Viên cảm thấy hạnh phúc, đây là điều mọi người xung quanh không có.
Lúc hai người còn đang nói chuyện Diêm Đàm căn bản không quan tâm vùi đầu vào ăn, Diêm Thanh Viên làm món gì anh ấy cũng thích ăn, thậm chí... Một miếng cũng không muốn để cho người khác chiếm tiện nghi.
Mà lúc này Nghiêm Hãn Hải cũng đang thi đấu với Diêm Đàm, tốc độ ăn rất nhanh, như vậy trông khá thú vị.
Diêm Thanh Viên cảm thấy rất mỹ mãn, một trong những niềm vui của người nấu ăn chính là nhìn thấy người của mình có thể vui vẻ ăn xong món ăn mình làm, đây là khẳng định cao nhất đối với một đầu bếp.
Nghiêm Hãn Hải trước sau vẫn không hề tiếp xúc với Diêm Thanh Viên, sau khi trở về Diêm Thanh Viên lấy căn phòng mà trước đó có chăn mỏng làm phòng ngủ, từ đầu đến cuối đều có vẻ rất im lặng.
Diêm Thanh Viên nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu vẫn nhớ lúc cậu và Nghiêm Hãn Hải ở bên nhau luôn như hình với bóng, giữa hai người mặc dù không nhiều lời trong mỗi khoảng thời gian ở bên nhau, nhưng họ sẽ gần sát với nhau sau đó làm những việc của riêng họ.
Nhưng giờ đây Nghiêm Hãn Hải lại không phải như thế.
Trong đầu Diêm Thanh Viên còn nhớ lúc đó Nghiêm Hãn Hải trả lời cậu, nói rằng vẫn thích cậu, nhưng cho dù là thích, tình cảm này cũng sẽ vì cậu trốn tránh mà giảm đi.
Diêm Thanh Viên thu dọn phòng nhỏ của mình, xung quanh đều bày đồ đạc mình mang theo, khiến cho căn phòng có vẻ lạnh lẽo phút chốc tràn ngập đủ loại bâu không khí thú vị.
Sau đó ôm một đống đồ chạy đến phòng Diêm Đàm: "Anh ơi, em giúp anh trang trí phòng nha?"
Diêm Đàm liếc nhìn đống đồ trang trí lộn xộn trong tay Diêm Thanh Viên, anh ấy cũng không có yêu cầu quá cao về việc căn phòng có đẹp hay không, chỗ có thể ở cũng đủ sống, cho dù bẩn thỉu lộn xộn cũng không thành vấn đề.
Nhưng từ sau khi ở cùng Diêm Thanh Viên, căn phòng của anh ấy lúc nào cũng được giữ sạch sẽ thoải mái, hơn nữa luôn có một vài thứ thú vị nho nhỏ, khiến Diêm Đàm mỗi lần về nhà đều có vài phần tò mò và chờ mong sự thay đổi của nhà mình.
Nhìn thấy Diêm Thanh Viên bận rộn tới lui làm thế nào để sửa sang lại căn phòng màu sắc quá lạnh này trở nên thoải mái đáng yêu hơn, Diêm Đàm đột nhiên nói: "Em không nghĩ đến việc trang trí phòng của Nghiêm Hãn Hải à?"
"Ừm, muốn ạ." Diêm Thanh Viên không chút suy nghĩ nói, "Em chia thú bông trang trí của em thành bốn phần."
Diêm Đàm tựa vào cạnh bàn nhìn Diêm Thanh Viên thay tất cả ga trải giường và chăn bông thành màu xanh nhạt, trông giống như phòng của một thiếu niên đang tuổi dậy thì.
"Lúc trước Nghiêm Trạch Thanh lén lút nói chuyện với em, hai người nói cái gì vậy?" Diêm Đàm biết, nhưng cũng không hỏi kỹ.
"Nói về việc em thích Nghiêm Hãn Hải." Diêm Thanh Viên không hề giấu diếm điều gì.
Trong lòng Diêm Đàm lộp bộp một tiếng, anh ấy đúng là, vì sao cái hay không nói lại cứ phải nói cái dở*, nghĩ đến chuyện này anh ấy cảm thấy ngột ngạt cực kỳ, thực sự không thể diễn tả được.
*哪壶不开提哪壶 (Na hồ bất khai đề na hồ): Ẩn dụ nói giữa người với người không nên bàn đến vấn đề riêng tư thiếu sót của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói.
"Vậy có kết luận được gì không?" Diêm Đàm hỏi.
"Có ạ." Diêm Thanh Viên gật gật đầu, đột nhiên ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Diêm Đàm, "Anh Diêm, trong mắt anh Nghiêm Hãn Hải là người như thế nào?"
Diêm Đàm ngây ngẩn cả người, không hiểu nguyên do: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Trong mắt em, Nghiêm Hãn Hải là một người không gì không làm được, vô cùng cường đại hiểu được tất cả những gì mình muốn, cậu ấy có mục tiêu cho phương hướng cuộc sống của bản thân, hơn nữa nếu có chuyện gì muốn làm nhất định sẽ dốc toàn lực để thành công."
"Phải không?" Diêm Đàm thật sự cảm thấy mình không nên hỏi một câu hỏi như vậy, vì sao anh ấy lại nghe những lời tốt về Nghiêm Hãn Hải ở đây?
"Nhưng thật ra, em cảm thấy anh Diêm cũng cho em cảm giác giống như vậy." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, ngược lại Diêm Đàm nghe mà sửng sốt.
"Anh thế nào?" Anh ấy chưa từng nghe thiếu niên nói về mình.
"Thật ra anh Diêm là một người vô cùng dí dỏm, chỉ là phần lớn thời gian anh Diêm không thể hiện bản thân đặc biệt, anh Diêm rất mạnh mẽ về mọi mặt, hơn nữa có thể nhanh chóng hòa nhập vào bất cứ hoàn cảnh nào, tựa như có thể làm được rất nhiều chuyện người bình thường không làm được, còn biết khá nhiều ngôn ngữ, quả thật là thần."
Trong lòng Diêm Đàm kỳ cục lắm, nhưng trên mặt không hiện ra, chỉ cười khẽ một tiếng: "Cũng chỉ là kẻ liều mạng mà thôi, học thêm một chút cũng có thể mua một cái mạng khi cần."
"Nhưng chuyện học tập khó như vậy, anh Diêm cũng có thể đạt đến đỉnh cao, như vậy không phải anh Diêm cũng không khác mấy so với Nghiêm Hãn Hải sao?" Diêm Thanh Viên hỏi.
Diêm Đàm nghẹn lời, anh ấy và tên nhóc rõ ràng là thiên tài kia không khác nhau lắm?
"Người so với người đều khác nhau." Anh ấy bị ép buộc phải học dưới áp lực của hoàn cảnh, hoàn toàn khác với những người tích cực học tập trong một hoàn cảnh thoải mái hơn.
"Nhưng ít nhất trong mắt em thì nó giống nhau á." Diêm Thanh Viên đột nhiên nhắc đến Nghiêm Trạch Thanh trong khi nói chuyện, "Hơn nữa nhị thiếu gia cũng giống vậy, nhị thiếu gia anh ấy chỉ cần sẵn sàng học sẽ có tính tự chủ rất mạnh, thật ra nhị thiếu gia rất có thiên phú, chí ít trên con đường học vấn anh ấy tránh đi rất nhiều đường vòng."
Diêm Đàm nghe xong thì cảm thấy có hơi quái dị, vì sao Diêm Thanh Viên lại đánh giá cao tất cả mọi người như vậy.
"Vậy khuyết điểm thì sao?" Diêm Đàm hỏi, "Em có xem kỹ khuyết điểm không?"
"Thật ra khuyết điểm của anh Diêm rất rõ ràng, tuy rằng trông rất giỏi về tranh đoạt, nhưng trên thực tế là người vô cùng lười nhác, anh không thích quét dọn vệ sinh cũng không thích cò kè mặc cả, thà rằng biết mình bị lừa cũng vì bớt đi một chuyện mà chịu tiêu tiền."
"Đây là khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng gì lớn còn gì." Diêm Đàm thậm chí còn không cho rằng đây là khuyết điểm.
"Ý của em là anh Diêm là người không thích tranh đoạt, mỗi lần anh Diêm làm gì cũng sẽ phán đoán có cần phải làm hay không, rất giỏi sống tối giản, cho nên thật ra..." Giọng điệu của Diêm Thanh Viên bỗng khác thường, "Nếu như không có tình cảm thích, e rằng anh Diêm căn bản sẽ không cứu em."
Bàn tay Diêm Đàm đột nhiên dừng lại, nhìn Diêm Thanh Viên với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Diêm Thanh Viên nói không sai, nếu không phải bởi vì thích anh ấy cũng sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện nhốn nháo của Nghiêm gia.
"Nhưng thật ra anh Diêm là một người hiền lành, chỉ cần không bị tổn thương sẽ đồng ý vô hạn, nếu không cũng sẽ không dưới tình huống không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào mà vẫn nguyện ý làm người thân của em."
Thật sự mà nói thì Diêm Đàm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng đột nhiên bị Diêm Thanh Viên chỉ ra, anh ấy mới ý thức được mình quả thật đã làm khá nhiều chuyện trước nay chưa từng nghĩ đến.
"Anh hối hận rồi." Diêm Đàm nói.
"Anh gạt người." Diêm Thanh Viên thẳng thắn vạch trần Diêm Đàm, "Nếu là chuyện thật sự hối hận, anh Diêm nhất định cũng sẽ kịp thời ngăn chặn tổn thất, chứ không phải cứ lãng phí như vậy!"
Khi Diêm Thanh Viên vừa dứt lời, Diêm Đàm đột nhiên tiến lên trực tiếp nắm lấy cổ tay của Diêm Thanh Viên, khi Diêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng đè lên giường, Diêm Thanh Viên hoàn toàn rơi vào trong chiếc chăn bông mềm mại có mùi thơm thoang thoảng.
Diêm Đàm hơi đè lên người Diêm Thanh Viên, giam cầm thiếu niên dưới thân mình.
"Em biết rõ những chuyện này lại còn nói cụ thể ra, lẽ nào muốn khiêu khích anh giận em à?" Diêm Đàm không thích cảm giác lúc nào cũng bị người khác đọc ra được, cho dù là Diêm Thanh Viên cũng vậy, sau khi thích Diêm Thanh Viên, Diêm Đàm vẫn luôn có cảm giác mình không xứng với thiếu niên này, sau khi nhìn thấy thiếu niên rời khỏi Nghiêm gia, anh ấy chợt nhận ra rằng Diêm Thanh Viên đã là người anh ấy có thể chạm vào, nhưng anh ấy vẫn không có lý do gì để làm vậy, chính anh ấy cũng không biết.
"Anh Diêm sẽ không tức giận." Cho dù là dưới hành vi có ám chỉ và uy hiếp như thế, trên mặt Diêm Thanh Viên vẫn không lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Sao em biết?" Diêm Đàm cúi thấp người, khuôn mặt gần như muốn dựa vào cổ Diêm Thanh Viên, hơi thở của anh ấy thậm chí còn phả vào cổ Diêm Thanh Viên, mang theo một mảnh sinh lý ửng đỏ.
"Bởi vì anh Diêm rất lười, thật sự vô cùng lười, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm sự việc trở nên phiền phức." Diêm Thanh Viên nằm trên giường, thiếu niên thanh tú lộ ra một chút ranh mãnh, khiến Diêm Đàm nhìn mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rõ ràng vị tiểu thiếu gia này đã đánh giá thấp sự điên cuồng của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng...
Diêm Đàm bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa trán, anh ấy thật sự không có cách nào với thiếu niên này, anh ấy không hy vọng trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Diêm Đàm bất đắc dĩ, lười biếng nằm bên cạnh Diêm Thanh Viên, hỏi: "Vậy Nghiêm Trạch Thanh thì sao? Cậu ta có khuyết điểm gì?"
"Tuy nhị thiếu gia trông vô cùng nghiêm túc, nhưng trên thực tế xử trí theo cảm tính nhiều hơn đại thiếu gia, anh ấy rất dễ rơi vào cảm xúc của mình không cách nào thoát ra, nếu như có chuyện gì sẽ canh cánh trong lòng, hơn nữa... Thật ra anh không biết đó thôi, nhị thiếu gia anh ấy có chút thù dai."
"Vậy thì, Nghiêm Hãn Hải thì sao?" Diêm Đàm hỏi dứt lời, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của Diêm Thanh Viên.
Diêm Đàm nghiêng đầu, nhìn thiếu niên cùng anh ấy nằm trên giường, nhưng trong đôi mắt thiếu niên có vẻ hoang mang.
"Sao vậy?" Diêm Đàm hỏi.
"Em không biết." Diêm Thanh Viên nói.
"Không biết cái gì?"
Trên mặt Diêm Thanh Viên lộ ra một tia chua xót: "Em cũng không biết khuyết điểm của Nghiêm Hãn Hải là gì, ở trong mắt em cậu ấy là hoàn hảo không khuyết điểm."
Đây là thể loại fan não tàn tự phớt lờ khuyết điểm của minh tinh sao? Có thể dày đến mức này cũng không phải bình thường, thấy thế nào... Thì tính cách của Nghiêm Hãn Hải cũng không được tốt lắm.
"Khuôn mặt của Nghiêm Hãn Hải, thật sự là đẹp vô địch trên thế giới đúng không?"
"Vậy vẫn có người có thẩm mỹ khác nhau, để cậu ta ở các nước khác chưa chắc đã được hoan nghênh." Diêm Đàm vô thức dội gáo nước lạnh vào.
"Hơn nữa Nghiêm Hãn Hải rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa cách làm việc luôn đúng."
"Đó là khi cậu ta thất bại em cũng đâu nhìn thấy, người này rất gian xảo." Giọng điệu Diêm Đàm khô khốc.
Diêm Thanh Viên chớp mắt một cách khó hiểu: "Mà tính cách Nghiêm Hãn Hải rất tốt, chỉ cần cậu ấy nguyện ý bất cứ ai cũng sẽ thích cậu ấy."
"Vậy bây giờ cậu ta nhất định không muốn qua lại thân thiết với anh, chỉ ở trước mặt người mình tán thưởng mới có tính cách tốt, đây có phải quá gian xảo rồi không?"
Diêm Thanh Viên: "..."
Diêm Đàm cứ nằm như vậy, chờ Diêm Thanh Viên tự mình phản ứng.
"Sao thế?" Nhưng đợi thật lâu Diêm Thanh Viên cũng chưa phản ứng, mà rơi vào trầm mặc thật lâu.
"Vì sao anh Diêm lại giải thích Nghiêm Hãn Hải như vậy?"
"Cậu ta cần anh giải thích à? Đó không phải là những gì cậu ta làm sao?" Diêm Đàm cảm thấy rất kỳ lạ, phớt lờ khuyết điểm trong mắt Diêm Thanh Viên rốt cuộc đã dày đến mức nào, "Em cũng đâu phải theo đuổi minh tinh, cậu ta cũng không phải minh tinh, là con người thì sẽ có khuyết điểm, sao Nghiêm Hãn Hải cậu ta lại không có chứ? Khuyết điểm đều bị em ăn hết rồi à?"
Diêm Đàm vừa nghĩ đến quan điểm của Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Hãn Hải thì cảm thấy giận lắm, quan niệm như vậy nếu hai người ở bên nhau nhất định sẽ rất vất vả, dù sao bên yếu thế kia luôn lo được lo mất.
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, Diêm Đàm lại cảm thấy có lẽ người lo được lo mất bây giờ hẳn là Nghiêm Hãn Hải?
Bỗng cảm thấy thoải mái lên liền.
"Em... Em cũng không biết nên nói thế nào nữa, cậu ấy chỉ là, chỉ là..." Trong sách có ghi lại, chỉ cần người gặp Nghiêm Hãn Hải sẽ không có ai là không thích hắn, dường như hắn có thể chất hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Chỉ là cái gì? Vì sao cứ phải nói thay cậu ta? Lẽ nào em không cảm thấy mình quá quen cậu ta sao?" Diêm Đàm nhíu mày, anh ấy vẫn cho rằng 'thần' mà Diêm Thanh Viên nói hẳn là tính từ biểu đạt nào đó, nhưng sự thật là Diêm Thanh Viên thật sự dùng từ thần để gọi Nghiêm Hãn Hải?
"Cậu ấy mãi mãi đúng, cho dù bây giờ cậu ấy trông như không đúng, nhưng cuối cùng cậu ấy nhất định sẽ trở thành đúng." Không chỉ trong sách, cho dù là bây giờ Diêm Thanh Viên cũng nghĩ như vậy, cậu tận mắt nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải quật dậy, thấy được sự cường thế của Nghiêm Hãn Hải, làm sao cậu có thể cảm thấy điều này là không thể.
"Trong thế giới của cậu ta, cậu ta mãi mãi luôn đúng, giống như em luôn phủ nhận anh vậy, bởi vì trong thế giới của em, tất cả những gì em cho là đúng."
Những lời Diêm Đàm nói giống như sấm sét giữa tròi quang (1) vậy, trực tiếp khiến Diêm Thanh Viên chịu sự đả kích vô cùng lớn (2), Diêm Thanh Viên tin tưởng Diêm Đàm, đây gần như là người thân duy nhất của cậu bây giờ.
(1) 晴天霹雳 (Tinh thiên tịch lịch): Sấm sét giữa trời quang; tai hoạ đột ngột; đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính).
(2) 五雷轰顶 (Ngũ lôi oanh đỉnh): Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Diêm Thanh Viên nhớ tới lời ban ngày các vệ sĩ nói trên xe, lại nghĩ đến lời Diêm Đàm nói, đột nhiên rơi vào rối rắm.
Nghiêm Hãn Hải hiện tại đã hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, tuy rằng hắn nói còn thích cậu, nhưng rõ ràng thích cậu, vì sao có thể không để ý đến cậu? Điều này không nên, cũng không phải điều hiển nhiên.
Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn yêu thương nuông chiều cậu, họ dựa dẫm nhau, tin tưởng lẫn nhau, những ngày đó mới là những ngày thực sự thích nhau.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải của bây giờ... Lại làm những chuyện hoàn toàn trái ngược với thích.
Thái độ bây giờ của hắn quả thực giống như muốn phân chia giới hạn với cậu, nhưng nếu thích thì làm sao có thể phân chia giới hạn? Lẽ nào thích không phải là nên dốc hết toàn lực theo đuổi sao? Đây là Nghiêm Trạch Thanh nói với cậu mà.
Diêm Thanh Viên cảm thấy não của mình thực sự không đủ dùng, những thói quen và hành vi kỳ lạ của Nghiêm Hãn Hải khiến cậu không thể kiềm chế luôn suy nghĩ về Nghiêm Hãn Hải, suy nghĩ của cậu, hành động của cậu liệu có ý nghĩa to lớn đối với hắn hay không.
Vì sao hành động của hắn lại trái ngược với những gì hắn nói?
Diêm Đàm thở dài.
Lúc này mới hai ngày.
Trước sau cũng chỉ mới có hai ngày.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế tất cả tâm tư của Diêm Thanh Viên đều hướng về Nghiêm Hãn Hải, anh ấy tận mắt nhìn thấy Diêm Thanh Viên đưa cánh gà cho Nghiêm Hãn Hải, sự thiên vị kia trên cơ bản là vô địch.
Nhưng thái độ của Nghiêm Hãn Hải vẫn rất lãnh đạm, càng lãnh đạm càng khiến Diêm Thanh Viên suy nghĩ nhiều, cậu chủ động suy nghĩ chính là dấu hiệu chủ động đi tìm hiểu.
Nhưng Diêm Đàm cảm thấy không thoải mái.
Cảm thấy thiếu niên nhỏ mà anh ấy vẫn luôn bảo vệ thật cẩn thận có phải bị tra nam lừa gạt không?
Đây là thủ đoạn ai dạy cho hắn vậy, có phải anh ấy nên đi kiểm tra xem có phải có ai đứng sau Nghiêm Hãn Hải hay không, đang dày vò chơi đùa Diêm Thanh Viên.
"Không muốn suy nghĩ." Diêm Thanh Viên gãi tóc nói, "Ý nghĩ trong đầu Nghiêm Hãn Hải tuyệt đối không phải loại người như em có thể nghĩ tới."
"Vì sao?" Diêm Đàm thật sự cảm thấy đau đầu nhức óc*, vì sao bình thường Diêm Thanh Viên càng ngày càng thông minh nhưng khi gặp phải chuyện về Nghiêm Hãn Hải thì lại như một đứa ngốc như vậy.
* 一个头两个大 (Nhất cá đầu lưỡng cá đại): Trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.
Diêm Thanh Viên mím môi, sau đó chậm rãi nói: "Em không phải là người đặc biệt nhất, nếu em muốn suy nghĩ nhất định phải xây dựng trên điều kiện em là người đặc biệt đối với Nghiêm Hãn Hải."
"Vậy thì em xây dựng đi?" Diêm Đàm sắp tan vỡ, đúng là vòng vèo hết cả lên.
"Bởi vì, tất cả mọi người đều thích Nghiêm Hãn Hải." Mà cậu thích hắn chẳng qua cũng chỉ là một trong số rất nhiều người thích hắn mà thôi, Diêm Thanh Viên cũng không cho rằng mình thích hắn là độc nhất đối với Nghiêm Hãn Hải.
Có lẽ Nghiêm Hãn Hải nói thích mình, cũng lẫn vào chút lừa dối.
Dù sao ở trong sách, tuy rằng Nghiêm Hãn Hải không chấp nhận ai cuối cùng một mình khao khát tự do, nhưng trên thực tế thái độ của hắn đối với người khác giống như là thích người khác vậy, không phải sao?
Hắn... Là trời sinh dụ dỗ vô số người thích hắn, mà Diêm Thanh Viên cậu chẳng qua cũng chỉ là người bình thường nhất trong muôn vàn người mà thôi.
Diêm Đàm giật khóe miệng, lập tức thắp ba ngọn nến cho Nghiêm Hãn Hải trong lòng.
Khá lắm, sự lạnh nhạt này không chẳng những không đạt được mong đợi của Nghiêm Hãn Hải, ngược lại còn phản tác dụng sao?
Nghiêm Hãn Hải này có thể thuận buồm xuôi gió cả đời, nhưng không cách nào lấy lòng Diêm Thanh Viên được.
Cười chớt tui.
Diêm Đàm nghĩ, quyết định không cho Nghiêm Hãn Hải thoải mái: "Em nói không sai, cho nên đừng tùy tiện tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, đàn ông chính là gặp người nào yêu người đó."
Tức chết hắn đi.
"Không đâu, nếu Nghiêm Hãn Hải đã nói, chỉ cần là người cậu ấy nhận định thì sẽ không rời không bỏ."
Người ta yêu nhau phiền phức như vậy hả? Sao lúc trước hắn có thể rõ ràng tâm ý của mình được vậy? Thôi bỏ đi, anh ấy cũng ngang ngửa mà, lúc này nghe càng cảm thấy buồn cười không nói nên lời, nhưng cố tình anh ấy lại thích nghe, chết tiệt.
Đây là điển hình của việc tìm ngược.
Diêm Đàm đột nhiên phát hiện ra bản chất của mình, chỉ cảm thấy trong lòng tất cả đều là tuyệt vọng.
"Cậu ấy sẽ thích một người, hơn nữa cậu ấy cũng là dạng người đối xử tình cảm vô cùng chân thành, cho nên em..." Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết lấy chăn đệm dưới người, có chút căng thẳng, cậu hít sâu một hơi, "Anh Diêm ơi, em muốn... Em muốn thử... Theo đuổi..."
"Vì sao mấy người lại nằm cạnh nhau?"
Ngay khi Diêm Thanh Viên còn chưa kịp nói xong, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ngắt ngang hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đứng ở cửa, nhìn hình ảnh Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm nằm cạnh nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Không xoắn xuýt nữa!
___
21/2/2023.
12:20:25.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.