Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 75: Lý do ôm nhầm

Thượng Thương

18/01/2023

Nghiêm Thanh Viên ngồi trên xe, tuy rằng vết thương chưa lành hoàn toàn nhưng bây giờ trông có vẻ không có gì đáng ngại, tóc của cậu đã quá dài, nhưng không đi cắt, để nó tùy ý rũ xuống để che vết thương bên tai.

Nghiêm Thanh Viên ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, không ngừng lướt qua khung cảnh hoàn vắng xung quanh, đây là nơi vẫn chưa được khai phá, và cũng là nơi Nghiêm gia dốc hết sức để giành được.

Trong tương lai Cố Hãn Hải sẽ lấy nơi này làm căn cứ để xây dựng pháo đài thương nghiệp của riêng hắn, đây là điểm khởi đầu cho sự thành công của hắn.

Nghĩ kỹ lại, thật ra anh cả anh hai thậm chí là ba mẹ làm sao không phải đang lót đường cho Cố Hãn Hải được, nhưng Cố Hãn Hải vậy mà lại nói thích cậu, cậu có tài cán gì đây.

Nghiêm Thanh Viên không tin, ở trong sách người ưu tú từng trải qua nhiều chuyện mà hắn cũng chưa từng vì vậy ở lại, thì sao có thể vì một người bình thường như cậu mà đi ngược lại với nội tâm đây.

Trừ khi, cậu bắt nạt Cố Hãn Hải khi còn nhỏ.

"Vì sao càng ngày càng hẻo lánh, nơi này có bệnh viện tâm thần ạ?" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy hướng xe đi đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, thậm chí ở trên đường cũng chẳng thấy được bao nhiêu chiếc xe.

"Là một nơi tương đối xa, tiểu thiếu gia." Tài xế giải thích với Nghiêm Thanh Viên rằng.

Lúc này Cố Hãn Hải ngồi bên cạnh cậu, rất an tĩnh.

Nghiêm Thanh Viên nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải, mặc dù bọn họ đã tỏ tình, nhưng cho đến bây giờ cũng không có gì khác với hình thức ở chung trước kia.

Vậy thì tại sao Cố Hãn Hải lại tỏ tình một cách đột ngột như vậy?

Nghiêm Thanh Viên nghĩ mãi vẫn không ra.

Khi chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi, Nghiêm Thanh Viên phát hiện ra rằng bệnh viện tâm thần đơn độc nằm trong rừng, vị trí hẻo lánh xung quanh không có ai, nếu không phải cách đường cái không xa thì có thể gọi là rừng sâu núi thẳm luôn rồi.

Có lẽ là do nơi này quá xa xôi nên ngoại trừ những con đường cần thiết không bị phủ nhiều tuyết, những nơi xung quanh khác đều bị phủ đầy tuyết, những hạt bông tuyết tích lũy dày đặc trên thân cây, là tích tụ từ tuyết rơi dày đặc đêm qua đến nay.

Nghiêm Thanh Viên vừa tiến về phía trước một bước thì bỗng bị Cố Hãn Hải nắm tay, Nghiêm Thanh Viên: "?"

"Phía trước có rất nhiều băng." Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhận ra rằng đúng là có rất nhiều nơi có thể nhìn thấy băng, nên không từ chối nữa.

Viện trưởng đã sớm nhận được thông báo bọn họ muốn đến đây nên đã chuẩn bị trước, Nghiêm Thanh Viên được mời tới phòng tiếp khách tạm thời chờ đợi, nghiêm túc nói với Nghiêm Thanh Viên về những điều cần chú ý khi tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, nhưng sau khi Nghiêm Thanh Viên nghe xong thì không gật đầu ngay.

Rất lâu sau cậu mới nói: "Cháu có thể gặp mặt riêng dì ấy không ạ?"

Viện trưởng nghe lời đề nghị của Nghiêm Thanh Viên thì không chút nghĩ ngợi thẳng thắn từ chối, nói giỡn hoài, người đó là một bệnh nhân tâm thần đó, nghe nói rằng tiểu thiếu gia của Nghiêm gia chính là bị người đó đánh, nếu sắp xếp gặp riêng nhau, tiểu thiếu gia đánh người ta thì dễ nói rồi, những lỡ người ta đánh tiểu thiếu gia thì sao?

Bệnh viện tâm thần của họ tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân tâm thần có thân thế phức tạp, là bệnh viện tư nhân, vũng nước ở đây khá sâu, nhưng Nghiêm gia vẫn luôn không liên quan gì với họ, lần này cuối cùng cũng có quan hệ với nhau, nếu tiểu thiếu gia Nghiêm gia dưới quyền quản lý của mình mà xảy ra chuyện gì, vậy chức viện trưởng của ông còn muốn làm nữa không đây.

"Cháu có lời muốn nói riêng với dì ấy." Nghiêm Thanh Viên không hy vọng những chuyện xấu của mình bị người nghe được trước, "Hơn nữa nhất định đừng theo dõi cháu, chuyện cháu nói với dì ấy, chỉ có cháu dì ấy biết."

Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt u tối không rõ, cũng không biết đang suy tư điều gì.

"Tiểu thiếu gia, cháu cũng đừng làm khó bác, chuyện này..." Viện trưởng thở dài, cố ý nhìn lướt qua Cố Hãn Hải một cái, kỳ lạ chính là cái người rõ ràng được cho là phụ tá của thiếu niên vậy mà không nói ra lời phản đối, chẳng lẽ chuyện này thật sự có thể? Nghĩ một chút rồi hỏi thử thăm dó, "Bác có một phòng tương tự phòng thăm hỏi*, hay là tiểu thiếu gia có thể thử xem?"

*探监房: Phòng thăm nuôi tù nhân.

"Cháu cảm ơn ạ."

Nghiêm Thanh Viên còn đang suy nghĩ phòng thăm hỏi là phòng gì, vì sao lại có một nơi như vậy trong bệnh viện tâm thần, nhưng sau khi bước vào mới phát hiện ra rằng đó thực ra chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng ngăn cách giữa hai bên là một tấm kính trong suốt, bọn họ có thể nói chuyện nhưng không thể chạm vào nhau.

Như bị ma xui quỷ khiến nhìn viện trưởng một cái, Nghiêm Thanh Viên luôn cảm thấy có chỗ quái lạ.

Nghiêm Thanh Viên trước khi vào trong lướt nhìn Cố Hãn Hải, đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên chợt lóe, xoay người bước vào cửa.

Đã gần một tháng kể từ khi Nghiêm Thanh Viên bị thương rồi hồi phục, bởi vì vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận nên cũng không lộ ra vẻ ốm yếu, nhưng khi cậu nhìn thấy Tư Tuyết Ngữ thì lấy ngẩn cả người.

Cả người Tư Tuyết Ngữ gầy rất nhiều, khuôn mặt uể oải đầu tóc rối bù, tư thế ngồi không tốt hơn nữa luôn cố gắng cử động, có vẻ như cô mắc chứng ADHD*, sau khi được nhân viên y tế giúp đặt tay lên ghế thì mới ngừng vùng vẫy, những người khác sau khi gật đầu cung kính với Nghiêm Thanh Viên rồi quay người rời đi.

*多动症: Rối loạn tăng động, giảm chú ý ở người lớn (attention deficit hyperactivity disorder, viết tắt là ADHD): Là một bệnh lý rối loạn phát triển thần kinh có đặc trưng là sự không tập trung chú ý, hoặc sự hiếu động và bốc đồng quá mức so với độ tuổi của người bệnh. Một số người mắc ADHD cũng gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc hoặc chức năng điều hành.

Lần này thật sự trở thành hai người mặt đối mặt, nhưng bất ngờ chính là Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn vùng vẫy sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đã bình tĩnh lại, an tĩnh bị buộc ngồi trên ghế, ánh mắt kia nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Viên, tất cả đều là tiêu cực và ác ý.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Tuyết Ngữ, Nghiêm Thanh Viên không hề cảm thấy sảng khoái khi báo được thù, thật ra có chút bi thương khi thấy dì bị như vậy*, Nghiêm gia luôn đoàn kết, đối với người ngoài vẫn luôn vô cùng hà khắc, Tư Tuyết Ngữ của bây giờ nếu nói không chịu bất cứ trừng phạt nào là điều không thể.

*兔死狐悲(Thỏ chết cáo bi thương): Thỏ chết và cáo buồn có nghĩa là khi Thỏ đã chết đi, Cáo cảm thấy buồn, cũng như như vì cảm thấy bất hạnh đau xót về cái chết của đồng loại.

Nhìn người trước đây luôn để bản thân ăn mặc rạng rỡ xinh đẹp, người phụ nữ cho dù nghèo thế nào cũng nhất định phải mua đồ đẹp, Nghiêm Thanh Viên chịu không nổi mà giật giật khóe miệng.

"Bọn họ đánh dì sao?" Lúc này Tư Tuyết Ngữ mặc quần áo tay dài quần dài của bệnh nhân, không thể nhìn thấy trên người cô có vết thương hay không, nhưng người ta nói rất nhiều người trong bệnh viện tâm thần sẽ vì bệnh nhân tâm thần không hiểu gì mà ra tay rất nặng.

"Có phải mày rất đắc ý không?" Tư Tuyết Ngữ đột nhiên nói, giọng điệu của cô bình tĩnh, giống như người vừa nãy điên khùng bị nhân viên công tác khống chế là hai người vậy.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên thậm chí không thể phân biệt được rốt cuộc Tư Tuyết Ngữ của hiện tại là đang ngụy trang, hay dáng vẻ nóng nảy bất an vừa rồi mới là ngụy trang.

"Con có một câu hỏi, cho dù thế nào đều muốn có được câu trả lời từ dì."

"Vì sao tao phải nói cho mày?"

Giữa bọn họ đã là cặp mẹ con hoàn toàn không thể hòa giải với nhau được nữa, Nghiêm Thanh Viên biết rằng đối với Tư Tuyết Ngữ cậu là người đã cướp đi con trai của dì, chắc chắn hận cậu đến tận xương tủy.

Nghiêm Thanh Viên hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó mới nói: "Con không biết dì sẽ nói với con thế nào, hoặc liệu dì có nói cho con biết hay không, nhưng câu trả lời này đối với con mà nói biết hay không biết cũng chẳng quan trọng."

Tư Tuyết Ngữ không nói gì, đôi mắt nham hiểm của cô mô tả khuôn mặt Nghiêm Thanh Viên, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó từ trên mặt cậu.

Nghiêm Thanh Viên cũng không né tránh, tùy ý phóng khoáng cho nhìn.

"Vì sao khi con nói con là con của dì, sao dì không phản ứng gì? Lẽ nào thật ra dì đã sớm biết chuyện này?" Nghiêm Thanh Viên không muốn vòng vo, chỉ sợ Tư Tuyết Ngữ cũng không thích nghe cậu nói chuyện quan tâm cô, đây còn không phải đang châm chọc sao.

Tư Tuyết Ngữ chậm rãi nói: "Con trai của tao chỉ có Tiểu Hải, Tiểu Hải là con trai của tao, ngoại trừ nó ra, thì không có bất cứ kẻ nào, về phần mày, ai biết là con hoang từ đâu chui ra."

Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên chỉ cho rằng Tư Tuyết Ngữ đang châm chọc cậu, nhưng mà trong hai câu ngắn ngủi này Nghiêm Thanh Viên lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, rất nhỏ, ẩn ý xen lẫn trong lời nói của Tư Tuyết Ngữ.

"Vậy." Nếu Tư Tuyết Ngữ cho rằng cậu là con hoang thì, "Cha ruột của Cố Hãn Hải là ai?"

Tư Tuyết Ngữ sửng sờ, cô rất hoang mang, nhưng khoảng dừng ngắn ngủi này đã xác nhận phỏng đoán trong lòng Nghiêm Thanh Viên.

"Dì không biết cha của Cố Hãn Hải là ai? Là bởi vì dì chưa từng gặp cha của Cố Hãn Hải đúng không?" Nghiêm Thanh Viên không cách nào kìm chế được sự kinh hãi trong lòng mình, đập bàn đứng dậy, hai tay chống lên mặt kính, khiếp sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang bị giam cầm trên ghế, "Đứa trẻ... Là dì đổi ư?"

Trước khi đến đây Nghiêm Thanh Viên chưa từng nghĩ tới khả năng này.

Cậu suy đoán Tư Tuyết Ngữ có phải đã sớm phát hiện Cố Hãn Hải không giống bọn họ cho nên đã làm xét nghiệm ADN từ trước hay không, hoặc có thể là do những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống khiến cô nghi ngờ, và thậm chí có khả năng Cố Trường Hà nói cho cô, nhưng cho dù thế nào cậu cũng chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.

Mà ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều là do Tư Tuyết Ngữ nói rằng cậu là 'con hoang'.

Mẹ hận mình.

Trong khoảnh khắc ấy Nghiêm Thanh Viên bỗng cảm nhận được ác ý mãnh liệt đến từ chính Tư Tuyết Ngữ.



Ngón tay của Nghiêm Thanh Viên cũng đang run rẩy, đầu óc mơ màng khiến cậu không thể nghĩ thêm nhiều chuyện hơn, sự thật bất ngờ khiến cậu không thể tin nổi, trên đời này vậy mà thật sự có người mẹ như vậy.

"Vì sao, phải làm như vậy?" Giọng nói của Nghiêm Thanh Viên bất giác trở nên nghẹn ngào.

Rõ ràng cũng là mang thai chín tháng mười ngày* không phải sao? Cậu cũng được bảo vệ cẩn thận sinh ra từ trong bụng Tư Tuyết Ngữ không phải sao? Vì sao còn chưa được sinh ra đã bị mẹ chán ghét?

*Tác giả viết là mang thai mười tháng nhưng mà mình edit chín tháng mười ngày cho giống lời bên mình:3

Tư Tuyết Ngữ ngẩng đầu, nhìn thiếu niên ở trước mắt.

"Bởi vì tôi hận anh ta."

Anh ta là ai? Không cần nói cũng biết.

Chính Cố Trường Hà đã lừa dối Tư Tuyết Ngữ khi cô đang mang thai.

Tư Tuyết Ngữ tỉnh táo từ đầu đến cuối, nhưng cô lại không cam lòng.

Vì sao một người đàn ông có thể tùy ý hủy hoại một người phụ nữ, sự tồn tại của cô chẳng lẽ chỉ là để cho thế giới của người đàn ông đó thêm một chút thú vị sao?

Nỗi đau khổ và sự suy sụp không thể nguôi ngoai trong thời kỳ mang thai, cuối cùng cô trở nên điên loạn khi sinh ra đứa trẻ và không có ai chăm sóc cô.

Nếu Cố Trường Hà có thể lừa dối, vậy cô đương nhiên cũng có thể.

Cô sẽ không sinh con cho Cố Trường Hà, người đàn ông đó không xứng.

Con trai của cô, trên người không được chảy dòng máu của Cố Trường Hà, là cô, đội mũ xanh cho Cố Trường Hà!

*Không chắc lắm nhưng mà hình như có nghĩa là đội mũ xanh á.

Sai lầm này bắt đầu từ một ý niệm kỳ lạ, kéo dài suốt mười sáu năm, mà Tư Tuyết Ngữ người luôn có vấn đề về tinh thần, thậm chí còn mơ màng không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Cố Hãn Hải chính là con của cô.

Đứa nhỏ này ưu tú, cần cù không ai sánh bằng, đứa nhỏ này tự lập, hoàn hảo, đẹp trai kinh khủng, đây mới là con trai của cô, xuất sắc đến mức không ai bì kịp, cô tự hào lắm, cô đã sinh ra một đứa con trai xuất sắc đến vậy.

Nhưng giấc mơ của cô đột nhiên bị đánh thức khi cô nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên.

Diện mạo của thiếu niên kia quá giống cô, lại còn mang theo bóng dáng của Cố Trường Hà xuất hiện một cách đột ngột, phá vỡ ảo tưởng mà cô tự thêu dệt nên.

Tư Tuyết Ngữ muốn đề phòng Nghiêm Thanh Viên, nhưng cô không thể, bởi vì...

Cố Hãn Hải, con trai Tiểu Hải của cô, thật sự rất thông minh.

Nghiêm Thanh Viên lùi lại một bước, ngồi trên ghế, cậu nhìn mẹ ruột của cậu đang ở trước mặt, vào khoảnh khắc này, cậu mới thực sự nhận ra rằng, hóa ra cậu không được chờ mong như thế.

"Dì à." Nghiêm Thanh Viên không biết, cậu nên gọi mẹ, hay là nên gọi gì khác, cậu chỉ yên tĩnh ngồi đó, đáy lòng nổi lên từng đợt bi thương, "Cho dù là một ngày, người chưa từng chờ mong con sao?"

Tư Tuyết Ngữ nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên, bỗng cười, tràn đầy ác ý mãnh liệt, dường như muốn cố ý châm chọc Nghiêm Thanh Viên, cô cố gắng nói ra điều tồi tệ nhất mà cô có thể nghĩ ra.

"Sự tồn tại của mày, là sự sỉ nhục của tao, đứa con tao sinh ra, chỉ có duy nhất Tiểu Hải, mày chẳng qua chỉ là một thứ phế vật không nên xuất hiện trên đời này mà thôi."

"Mày biết tất cả, nhưng lại lừa gạt tất cả mọi người, sớm muộn gì mày cũng phải trả giá cho tâm địa xấu xa của mình."

"Mày tự cho là đúng khi mày đối xử tốt với người khác, sự lừa dối dựa trên lòng tốt sẽ chỉ khiến mày càng ngã xuống thảm hại hơn sau khi sự thật được phơi bày."

"Người đàn ông ghê tởm đó vào ngục tù, đó chính là kết cục của mày, sớm muộn gì mày cũng sẽ muôn đời muôn kiếp không trở ra được!"

*万劫不复 (Vạn kiếp bất phục): muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Tư Tuyết Ngữ dần dần trở nên điên loạn, cho dù bị mắc kẹt trên ghế, nhưng dường như cô muốn thoát khỏi dây trói, muốn nhanh chóng thoát khỏi Nghiêm Thanh Viên.

"Những kẻ làm tao đau khổ, bọn mày đều nên xuống địa ngục!"

Nghiêm Thanh Viên lắng nghe những lời độc ác không ngừng vang lên bên tai, việc cậu muốn làm quen với Tư Tuyết Ngữ giống như một trò đùa, tất cả chỉ có một mình cậu tình nguyện mà thôi.

Đã từng hy vọng gì mà có thể thay đổi tương lai, gia đình có thể hòa thuận, tất cả những gì cậu hy vọng ngay từ đầu đã không tồn tại, cậu là đứa trẻ bị Tư Tuyết Ngữ ghét bỏ và bỏ rơi, mà sau khi gặp được Cố Hãn Hải hoàn hảo như vậy, làm sao có thể nguyện ý lui về mà cần cái thứ hai.

Không hiểu sao Nghiêm Thanh Viên rất muốn khóc, cho dù đã biết chân tướng sự việc, sự lựa chọn của Tư Tuyết Ngữ quả nhiên vẫn là Cố Hãn Hải.

Hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài.

Cậu nghĩ, cậu đã hiểu ở trong sách vì sao cuối cùng cậu chọn tự sát rồi.

Sau khi mất đi tất cả, lại bị chính mẹ ruột của mình nói ra tất cả, nản lòng thoái chí* đến tuyệt vọng, cuối cùng không thể chịu nổi sự đau khổ và bi thương nên đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình.

*心灰意冷: nản chí ngã lòng; mất hết ý chí; nản lòng.

Cuộc nói chuyện đó, đã nghiền nát cọng rơm cuối cùng của cậu.

Nghiêm Thanh Viên dần dần bình tĩnh lại, cậu không khóc, ngược lại, cậu bình tĩnh lắm.

Một đời này khác rồi, cậu đã sớm biết tất cả mọi chuyện, có chuẩn bị, có phương hướng phấn đấu, cũng... Có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình.

Ngay từ đầu cậu đã không định ỷ lại Tư Tuyết Ngữ.

"Con học được từ Cố Hãn Hải những thứ trước đây con chưa bao giờ coi trọng." Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nói, "Trước kia con không biết, thì ra chỉ cần một ít tiền đã có thể sống một khoảng thời gian rất dài, thì ra một ngày tiết kiệm 1 tệ thì một tháng có thể tiết kiệm được 30 tệ, tiết kiệm được 30 tệ thậm chí có thể tiêu một tuần tiền ăn uống."

"Thì ra thuê nhà ở các thành phố khác nhau sẽ chênh lệch giá khác nhau, thì ra tiền lương của nhân viên văn phòng bình thường chưa chắc đã bằng nhân viên phục vụ, nếu sắp xếp tốt thời gian có thể làm ba việc một ngày."

"Thì ra cho dù sống một mình, cũng có thể sống tiếp tục trong xã hội này."

Nghiêm Thanh Viên đã học được rất nhiều thứ, từ Cố Hãn Hải cậu có được trí tuệ và kinh nghiệm không thể tượng tượng được, đồng thời cũng nhìn thấy một tương lai mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng đến, tất cả những điều này đều là lý do khiến cậu đến gần Cố Hãn Hải.

Cố Hãn Hải là một người vô cùng có sức hấp dẫn.

Sự hấp dẫn của hắn sẽ làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh, kể cả Nghiêm Thanh Viên.

"Cho dù dì mắng con như thế nào, con cũng sẽ không buồn và đau khổ." Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nói, như thể thật sự là như vậy, "Từ dì mà biết được tin tức rất thú vị, ít nhất hiện tại con đã hiểu, sau này đoạn tuyệt quan hệ với dì là sự lựa chọn tốt nhất."

Ánh mắt Tư Tuyết Ngữ ảm đạm, tựa như cảm thấy tiếc hận vì mình không thể tổn thương đến Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên nhìn Tư Tuyết Ngữ, chậm rãi nói: "Đây có lẽ là lần trò chuyện cuối cùng giữa con và dì, dì có điều gì muốn nói với con không?"

Tư Tuyết Ngữ mở miệng: "Trả lại Tiểu Hải cho tao, trả lại con trai cho tao."

Nghiêm Thanh Viên rũ đôi mắt xuống, bỗng cảm thấy may mắn vì mình không có quá nhiều vướng mắc với Tư Tuyết Ngữ, giữa cậu và Tư Tuyết Ngữ luôn có một ranh giới vô cùng rõ ràng, không chỉ Tư Tuyết Ngữ đối với cậu, mà cậu cũng đối với Tư Tuyết Ngữ như vậy, dường như luôn bị Cố Hãn Hải ngăn cách ở giữa.



Cho nên bây giờ chỉ hơi mất mát, chứ không phải muốn khóc.

Nghiêm Thanh Viên mở miệng, mang gheo ác ý, tựa như châm chọc: "Cố Hãn Hải không phải của dì, cậu ấy cũng sẽ không đến bên cạnh dì."

Không cần quá nhiều lời, chỉ một câu thôi, đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói chính là đòn phản công tốt nhất.

Đối phương vẫn luôn châm chọc và kích thích cậu phản công.

Tư Tuyết Ngữ sau khi nghe những lời này càng trừng mắt to hơn nhìn, cả người vô cùng kích động, giống như muốn nhảy lên cho Nghiêm Thanh Viên biết thế nào gọi là tốt xấu.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại đứng lên, không có ý định nhìn.

Khi Nghiêm Thanh Viên ra ngoài, cậu nghe thấy Tư Tuyết Ngữ gào khóc đau đớn, giống như thú mẹ mất con đau khổ muôn phần, nhưng con của cô, chẳng ai có thể khống chế được.

Nghiêm Thanh Viên đi ra ngoài, vào khoảng khắc cửa đóng lại, Tư Tuyết Ngữ chợt nói một câu tràn đầy ác ý: "Nghiêm Thanh Viên, Tiểu Hải rất thông minh, Cố Hãn Hải nó, vẫn luôn rất thông minh."

Kèm theo đó là tiếng cánh cửa đóng lại, Nghiêm Thanh Viên thở ra một hơi khó khăn.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại ấy, giống như đem áp lực không cách nào khống chế kia hoàn toàn nhốt lại ở phía sau, bầu không khí đè nén, ánh mắt ác ý, đều nhốt lại ở phía sau.

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, tựa vào trên cửa, cảm thấy sức lực của mình đang dần cạn kiệt.

Cũng không phải cậu không quan tâm, rất nhiều lời Tư Tuyết Ngữ nói có lẽ đều là sự thật, trong tương lai có lẽ sẽ xảy ra, cho dù lúc này cậu có trách móc đi nữa, sự thật vẫn là sự thật.

Nghiêm Thanh Viên không muốn để những người khác nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ này của bản thân, nên tựa vào cửa để giải tỏa tâm trạng một chút.

Bên cạnh Nghiêm Thanh Viên đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân ấy cách mình càng ngày càng gần, chỉ là tiếng bước chân thôi mà cậu cũng đã nghe ra, đó là Cố Hãn Hải.

Cậu đối với Cố Hãn Hải chính là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức chỉ là tiếng bước chân cũng biết.

Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, vỗ vỗ hai má của mình quyết định mỉm cười với Cố Hãn Hải, nhưng khi vừa bước lên phía trước muốn nói gì đó, đột nhiên bị đối phương nắm tay.

Nghiêm Thanh Viên chưa kịp nói gì đã bị Cố Hãn Hải đi tới đè vào cửa một lần nữa, sau đó Cố Hãn Hải hôn cậu.

Gì cũng chưa kịp nói, bỗng bị xâm nhập, Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng cuối cùng lại lún sâu vào sự dịu dàng ngắn ngủi này, không thể tự thoát ra.

Trong đầu Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng nghĩ, kỹ thuật của Cố Hãn Hải có phải tiến bộ hay không, cảm giác so với lần trước kéo dài hơn rất nhiều, điều này làm cho cậu, có hơi... Có chút... Phản ứng.

Nụ hôn của thiếu niên đã tiến bộ ngay từ lần đầu tiên, cho dù Cố Hãn Hải làm gì đều có thiên phú dị bẩm, cho dù là vào thời điểm này.

Nghiêm Thanh Viên có chút muốn lui về sau, nhưng không có nơi nào để lùi, cậu bị kiềm chế cổ tay khóa trên cửa, không thể nhúc nhích, cảm giác bị cưỡng ép phải mở miệng như vậy, nhưng thật ra lại xua tan nỗi bi thương chất đầy trong lòng cậu từng chút một, ngược lại khơi dậy cơn giận nhàn nhạt của Nghiêm Thanh Viên.

"Gần như vậy là đủ rồi!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên dùng sức đẩy Cố Hãn Hải ra, cảm thấy có chút phiền muộn, "Bây giờ tôi đang rất khó chịu á, cậu làm gì vậy!"

Cố Hãn Hải cố ý bị đẩy ra, cúi đầu đã nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thẹn quá hóa giận, cố ý cuộn tròn cơ thể lại, trong mắt tràn đầy lửa giận, vẻ mặt âm u trầm lặng vừa nãy giờ đây đã hoàn toàn không thấy, thay vào đó là tiểu thiếu gia sáng ngời đang tức giận với hắn.

Cố Hãn Hải nở một nụ cười nhạt, lơ đãng liếm khóe môi để tỏ vẻ mình vô tội.

Lúc này đừng nói là Nghiêm Thanh Viên buồn, cậu chỉ lo tức giận thôi, hơn nữa...

Trước công chúng.

Rõ như ban ngày.

Bên cạnh còn có camera.

Từ trước đến nay Cố Hãn Hải làm việc thận trọng, vì sao lần này lại mất lý trí như vậy.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải đang đứng cách anh một bước, khoảng cách không mang lại cảm giác xâm phạm, ánh mắt của Cố Hãn Hải dịu dàng, như thể đang nhìn một bé con có thể tùy ý quậy phá.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhận ra rằng tâm trạng buồn bã của mình dường như đã tiêu tan, lúc này rất bình tĩnh.

Vốn dĩ không quan tâm lắm, chỉ là có chút đi vào ngõ cụt* mà thôi.

*牛角尖 (Ngưu giác tiêm): Rúc vào sừng trâu, đi vào ngõ cụt (ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết).

Nghiêm Thanh Viên vừa mới gào lên với người ta, lúc này cánh môi còn có chút tê dại, nhưng hối hận không phân biệt nặng nhẹ mà gào lên với người ta.

"Tôi..." Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải không tức giận, nhưng chính vì không tức giận nên mới có chút ngượng ngùng, tiến lên một bước nắm lấy áo của Cố Hãn Hải, "Xin lỗi."

Cố Hãn Hải không nói gì, chỉ vươn tay khẽ chạm vào đầu của tiểu thiếu gia.

Nghiêm Thanh Viên hiểu ngay: "Hông đau, cũng hông choáng váng."

"Ừm." Cố Hãn Hải hỏi, "Em đã hoàn thành yêu cầu em đáp ứng với tôi chưa?"

Giây phút ấy, Nghiêm Thanh Viên thật sự cảm thấy quen biết Cố Hãn Hải, hiểu Cố Hãn Hải là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời cậu, cậu học được nhiều thứ, cũng được chiều chuộng yêu thương, cho nên Cố Hãn Hải mới có thể khiến nhiều người thích hắn như vậy.

Trước khi dẫn cậu đến gặp Tư Tuyết Ngữ, Cố Hãn Hải đã đưa ra một yêu cầu.

Nhưng yêu cầu này không liên quan gì đến Cố Hãn Hải, mà là về cậu.

—— Đừng quan tâm bất cứ chuyện gì, hãy làm những điều tốt nhất cho em.

Đừng bận tâm những người khác, đừng bận tâm mọi việc, định nghĩa về 'điều tốt nhất' chỉ thuộc về chính Nghiêm Thanh Viên.

Cố Hãn Hải muốn Nghiêm Thanh Viên yêu bản thân hơn.

Tuy rằng Nghiêm Thanh Viên không biết vì sao Cố Hãn Hải lại có cách nghĩ như vậy, nhưng dường như không cần phải nói gì cả, cũng có thể nhìn ra nội tâm của tiếu thiếu gia đang đè nén và đấu tranh.

Hắn thật thông minh.

Giống như những gì Tư Tuyết Ngữ đã nói, Cố Hãn Hải thật sự rất thông minh.

Nhưng vì sao Tư Tuyết Ngữ lại đột nhiên nói như vậy?

Một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu Nghiêm Thanh Viên, lẽ nào... Cố Hãn Hải ngay từ đầu đã giống như những gì Tư Tuyết Ngữ nói, biết tất cả mọi thứ?

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên thấp thỏm, nắm chặt bàn tay nắm lấy áo của Cố Hãn Hải.

Nếu thật sự là như vậy, vậy Cố Hãn Hải có lý do gì phải đi theo cậu?

Chẳng lẽ... Hắn cố ý tích lũy hình phạt cho mình sao?

"Cố Hãn Hải ơi." Cho dù là như vậy, cậu cũng chấp nhận, nhưng có một chút, chỉ là có một chút...

"Ơi." Cố Hãn Hải rũ mắt, nhìn Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên vươn tay, hướng về phía bụng dưới của Cố Hãn Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook