Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 42: Món đồ Nghiêm Thanh Viên trân quý nhất bị trộm đi rồi
Thượng Thương
18/12/2022
Cố Hãn Hải tan làm về đến nhà, biết hôm nay Nghiêm Thanh Viên không ở nhà, hắn dứt khoát trực tiếp tiếp ăn tối ở nhà hàng luôn.
Nhưng bước chân Cố Hãn Hải đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, trong đêm khuya yên tĩnh, trong bóng tối nơi ánh đèn lờ mờ không chiếu tới được có một tia sáng màu đỏ cam lập lòe, đó là ánh sánh của thuốc lá.
Bóng dáng người kia rất mờ nhạt, mặc dù chỉ đơn giản là một cái bóng nhưng nháy mắt Cố Hãn Hải đã biết người kia là ai, sắc mặt của hắn trở nên âm u với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Người kia rõ ràng cũng chú ý tới Cố Hãn Hải, chậm rãi đứng dậy, tiện tay ném thuốc lá trên đất, dùng mũi chân day day thuốc lá, lúc này mới lảo đảo từ trong bóng tối đi ra, quần áo của chú cũng không chỉnh tề lắm, nhưng trên khuôn mặt hiện ra vẻ đắc ý như đang nhìn một kẻ thất bại thảm hại nào đó.
"Tiểu Hải tan làm à?" Cố Trường Hà cười khẽ một tiếng, sau đó từ cười khẽ biến thành cười lớn, "Không phải ba đã nói rồi sao? Cho dù hai người dọn đến đâu, ba đều có thể tìm được, lần này chuyển đến đây, cũng chỉ mới một hai tháng, Tiểu Hải có tiết kiệm được nhiều tiền hơn không? Căn nhà đó sao ba không tìm thấy tiền vậy?"
"Ông không tìm thấy tiền đâu." Cố Hãn Hải lạnh lùng nói, "Sau này đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt tôi."
"Nghe nói con đi Nhân Giáo? Đó là một nơi tốt, trong đó có rất nhiều người giàu, bọn họ cho con cái gì cũng chả thèm để ý, chúng ta bán đi, đó là một nơi tốt để kiếm tiền đó." Cố Trường Hà nở nụ cười, trong tiếng cười có sự nham hiểm rõ ràng, hơn nữa tiểu thiếu gia trong nhà rất có tiền kia bây giờ cũng ở chung với con, chẳng lẽ con không biết nhờ người ta giúp đỡ sao? Con người mà, nợ ân tình qua lại rất bình thường, cũng không thể có tài nguyên kế bên mà không thèm chứ?"
Cố Hãn Hải sẽ không trả lời người đàn ông này nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước, dáng vẻ như không thèm để ý Cố Trường Hà chút nào, nhưng Cố Trường Hà vẫn đi theo sau hắn.
"Con trai ơi, Tiểu Hải à, con trai tốt của ba, con đây là may mắn rồi, chẳng lẽ con không muốn nhẹ nhàng một chút sao? Mỗi ngày con cực khổ đi làm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tiền con cực khổ kiếm còn không bằng tiền tiêu vặt một ngày của học sinh Nhân Giáo người ta."
"Không liên quan đến ông." Ánh mắt lạnh như băng của Cố Hãn Hải chợt nhìn Cố Trường Hà đang đi theo sau, ánh mắt lạnh như băng và vẻ nguy hiểm kia khiến Cố Trường Hà do dự, Cố Hãn Hải hiếm thấy nói thêm một câu với Cố Trường Hà, "Ông biết kết cục nếu đi theo tôi nữa."
Cố Trường Hà lập tức kinh sợ, chú đương nhiên biết Cố Hãn Hải có thể làm gì, ký ức lúc trước chú bị Cố Hãn Hải đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng.
Cố Trường Hà đứng từ xa lớn tiếng nói: "Vì người mẹ có vấn đề về tinh thần kia của con, ba cũng tốn không ít công sức, ba lấy chút tiền vì đã vất vả cũng không quá đáng chứ?"
Cố Hãn Hải không để ý tới Cố Trường Hà nữa, mà là trở về nhà mình, khoảnh khắc mở cửa ra trong nhà tràn ngập mùi kỳ lạ xen lẫn với mùi khó ngửi.
Mở cửa ra là phòng khách, Cố Hãn Hải nhìn thấy thức ăn lộn xộn vương vãi trên đất, hơn nữa còn có dấu vết bị chà giẫm đạp rất rõ ràng.
Tư Tuyết Ngữ không thể nào làm cơm, bữa cơm này rốt cuộc là ai làm vừa nhìn là hiểu ngay.
Cố Hãn Hải rũ đôi mắt xuống, sắc mặt không đổi quét dọn thức ăn hỗn loạn trên đất, thông gió để đổi không khí, rửa sạch chén đũa còn chưa bị vỡ, sau khi quét dọn sạch sẽ hoàn toàn mọi thứ mới đứng trước cửa phòng ngủ của Tư Tuyết Ngữ.
Chiếc giường đơn bên trong vô cùng hỗn loạn, Tư Tuyết Ngữ cũng không ngủ, lúc này đang trừng đôi mắt nhìn Cố Hãn Hải, mang theo chút oán trách và tố cáo: "Vì sao con không nhận cuộc gọi của mẹ?"
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn Tư Tuyết Ngữ nằm nghiêng: "Sao bà lại gọi cho Cố Trường Hà?"
"Nếu con thành thật trả lời cuộc gọi của mẹ, nếu con có thể ở bên mẹ khi mẹ cần, thì mẹ sao phải gọi cho người đó?" Tư Tuyết Ngữ lập tức lạnh giọng hỏi.
"Tôi đã nói rồi, không được gọi điện thoại cho ông ta."
"Nhưng mẹ cần có người ở bên cạnh!" Tư Tuyết Ngữ lập tức nói.
Giọng điệu Cố Hãn Hải bình tĩnh, chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, hắn đã sớm thành thói quen.
Cho dù nói lý lẽ với Tư Tuyết Ngữ thế nào cũng không có nghĩa gì.
Từ trước đến giờ hắn làm gì đều sẽ không thương lượng với Tư Tuyết Ngữ, người phụ nữ này thậm chí ngay cả bản thân cũng không khống chế được, nói gì đến việc thương lượng với người khác.
Mặc dù đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng không ngờ lần này thời gian cô liên lạc với Cố Trường Hà lại nhanh đến vậy, có lẽ có thể đoán được vì sao, là vì nhìn thấy người mẹ quá xuất sắc của Nghiêm Thanh Viên cho nên sinh ra lòng ghen tị.
Cố Hãn Hải đóng cửa của Tư Tuyết Ngữ lại, Tư Tuyết Ngữ giống như bị kích thích đột nhiên nhảy xuống giường mở cửa, trực tiếp túm lấy quần áo Cố Hãn Hải.
"Xin lỗi Tiểu Hải, là mẹ sai rồi, là mẹ không nhịn được, mẹ thật sự không thể một mình, mẹ thật sự rất cần Tiểu Hải." Trước đó Tư Tuyết Ngữ đã khóc rồi, hốc mắt đỏ cả lên, nhưng đến bây giờ vẫn có thể khóc được nữa.
"Ngày mai tôi còn phải đi học, bây giờ cần nghỉ ngơi." Cố Hãn Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ hơi sửng sốt một chút, "Con đi nghỉ ngơi đi."
Tư Tuyết Ngữ biết, vẻ mặt kia có nghĩa là Cố Hãn Hải không trách cô, cũng giống như trước đây, rõ ràng cô đã làm rất nhiều chuyện khiến Cố Hãn Hải tức giận, nhưng hắn đều sẽ tha thứ cho cô.
Vốn đã quen, con trai cô nhất định là vì yêu cô nên mới nguyện ý tha thứ cho cô.
Nhưng bây giờ Tư Tuyết Ngữ loáng thoáng cảm thấy dường như không phải như thế.
Cô làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện sẽ khiến người ta tức giận, nhưng vẫn có một người sẵn sàng tha thứ cho cô vô điều kiện như vậy.
Giống như Cố Hãn Hải, dường như có thể bao dung cảm xúc của cô vô hạn, nhưng trải qua sự chán ghét không chút che giấu của hai người phụ nữ trước đó và lần này, Tư Tuyết Ngữ bắt đầu loáng thoáng có một loại cảm giác.
Tựa như cô đã làm việc gì đó khiến người thật sự không thể chịu đựng được.
Cố Hãn Hải tha thứ cho cô, vì yêu cô.
Vậy vì sao Nghiêm Thanh Viên cũng phải tha thứ cho cô?
Tư Tuyết Ngữ đứng yên nhìn bóng lưng Cố Hãn Hải, vóc dáng của đứa con trai cô trân quý rất cao, bờ vai rộng lớn như vậy vẫn luôn khiến cô rất ỷ lại, nhưng vừa rồi trong nháy mắt, cô vậy mà cảm thấy bóng dáng này thể hiện cho sự xa lạ.
Cô không thích Nghiêm Thanh Viên suốt ngày ở trong nhà này, Nghiêm Thanh Viên là một người ngoài, là ai cũng không thích nổi đột nhiên có một người xa lạ sống trong nhà họ, cho nên cô không hiếm lạ đến tiền thuê nhà chỉ có mấy trăm tệ này.
Vì vậy trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn không đi tìm công việc, ở nhà suốt, mỗi giây mỗi phút, cô muốn cho Nghiêm Thanh Viên biết đây là nhà cô.
Nghiêm Thanh Viên bắt đầu học làm cơm, Cố Hãn Hải sẽ dạy cậu vào buổi sáng những ngày nghỉ định kỳ, ngay từ đầu lúc làm thất bại cô có nhìn thoáng qua, không chỉ không dễ nhìn cũng rất khó ngửi.
"Thứ như này ăn vào sẽ chết người mất, không có thiên phú này thì không cần phải lãng phí nguyên liệu nấu ăn được chứ? Trong nhà cậu nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy dư để cậu tiêu dùng hoang phí, chúng tôi ở đây ngay cả điện nước cũng phải tính toán cẩn thận."
Lúc ấy Cố Hãn Hải nói với cô: "Nguyên liệu nấu ăn là chính cậu ấy cung cấp, điện nước cũng do cậu ấy trả tiền, cậu ấy dùng là đương nhiên."
Tư Tuyết Ngữ biết bản thân nói thêm gì nữa không chừng sẽ khiến Cố Hãn Hải tức giận, cho nên không nói gì nữa."
Cô cho rằng Nghiêm Thanh Viên nghe như vậy ít nhất sẽ tức giận, tức giận thì tốt, tức giận thì sẽ không tự mình ở đây để chương mắt mình nữa, nhưng lúc cô nhìn Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện Nghiêm Thanh Viên không tức giận, thậm chí khi cô nhìn qua còn mỉm cười với cô.
Tư Tuyết Ngữ cảm thấy một đòn đánh này của mình như đánh vào bông, càng thêm bực mình.
Cố Hãn Hải vẫn rất kiên nhẫn với Nghiêm Thanh Viên, Tư Tuyết Ngữ thậm chí cảm thấy sự kiên nhẫn này đã vượt qua sự kiên nhẫn khi đối với cô, bản thân lại không có cách nào nên chỉ có thể tự mình giận dỗi mà thôi.
Cho đến khi Cố Hãn Hải chắc chắn Nghiêm Thanh Viên có thể tự mình làm cơm, cho nên công việc cơm chiều giao cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên rất vui, cậu vui đến mức trực tiếp thể hiện trên mặt.
Cậu đã học được cách chọn rau tươi, học cách mua thịt, học cách phân biệt gia vị, hôm đó cậu đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi mới.
Nhưng có lẽ là vì lần đầu tiên một mình làm cơm, Nghiêm Thanh Viên vẫn thất bại, đồ ăn nhìn nửa sống nửa chín, chất lượng rất kém.
"Đồ ăn như vậy ăn vào không chừng sẽ phải nhập viện mất." Tư Tuyết Ngữ mở miệng châm chọc nói.
"Thật ra hương vị cũng không tệ." Nghiêm Thanh Viên cười với cô, dường như cũng có chút ngượng ngùng, "Mặc dù thoạt nhìn không đẹp lắm."
Nhưng Tư Tuyết Ngữ vốn không nghe theo lời Nghiêm Thanh Viên nói, trực tiếp đem đồ ăn toàn bộ đổ vào trong thùng rác, lúc này Tư Tuyết Ngữ chỉ cảm thấy nội tâm rất sảng khoái, đã như vậy người này hẳn là sẽ không mặt dày mày dạn vẫn muốn ở với bọn họ chứ?
"Dì, làm như vậy không đúng." Đôi mắt trong veo của thiếu niên không hề có sự tức giận, ngữ khí cũng không nóng nảy, chỉ là nghiêm túc nhìn chăm chú Tư Tuyết Ngữ, "Lúc trước dì đã nói phải tiết kiệm nguyên liệu nấu ăn, quả thật làm không ngon lắm, nếu như dì không thích ăn, con ăn là được rồi, không nên đem nó đổ đi đâu ạ."
Lúc ấy ánh mắt Tư Tuyết Ngữ lấp lánh một chút: "Cậu nói cái gì?"
"Con quả thật là một người mới không có tài nấu ăn, nhưng cũng phải cho phép thất bại, có một số việc thất bại còn có thể làm lại, nhưng rất nhiều chuyện sau khi thất bại thì không thể làm lại, cho nên trước khi làm việc gì nhất định phải cân nhắc thật kỹ hậu quả." Nghiêm Thanh Viên lấy đĩa từ tay Tư Tuyết Ngữ xuống, "Dì là sau khi suy nghĩ kỹ hậu quả mới làm như vậy sao ạ?"
"Cái gì?" Tư Tuyết Ngữ không hiểu sao bị ánh mắt quá mức chân thành tha thiết của thiếu niên nhìn đến chột dạ.
"Dì ơi, đừng ghét con, con không có ý làm chuyện xấu gì với dì, con làm cái khác, dì ở bên cạnh trông trừng, nếu con làm chỗ nào không đúng dì có thể nhắc nhở con một chút, có lẽ lần này sẽ không bị lật xe*."
* Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,... nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.
Giọng điệu của thiếu niên dịu dàng, Tư Tuyết Ngữ cảm giác bản thân được người dỗ dành.
Cô vốn không biết làm cơm, nhưng không biết vì sao nghe thiếu niên nói lại đứng bên cạnh thiếu niên nhìn cậu rửa rau xào rau một lần nữa, lần này từ đầu tới cuối cô đều không làm gì, lời nói củ thiếu niên giống như một sợi dây thừng dịu dàng nhẹ nhàng trói buộc cô.
Lúc ấy Nghiêm Thanh Viên bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng, cậu nói sẽ không chạm vào cô, nhưng cô lại có cảm giác giống như mình đã bị chạm vào.
"Điều tương tự có lẽ sẽ xảy ra thường xuyên vì dì không quan tâm đến nó, nhưng dần dần dì sẽ ý thức được rằng đó là việc sai cho nên không làm nữa, đây giống như làm học bài làm bài tập vậy, sai nhiều, thì sẽ biết vì sao sai, con rất chờ mong trong tương lai dì có thể hối hận bây giờ ghét con như vậy."
"Cậu đang nói bậy gì đó?"
"Con là đang nói, thật ra con rất mong chờ sau này có thể ở chung nhiều với dì hơn, ít nhất con cho rằng, bây giờ con cũng đang thay đổi, nếu con có thể thay đổi, dì cũng có thể, cho nên bây giờ con đang cố gắng, chỉ cần một chút, một chút cũng tốt rồi."
Lúc ấy giọng nói của thiếu niên rất dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ đối với cô, mà khoảnh khắc ấy Tư Tuyết Ngữ có một loại cảm giác, nếu cô không thỏa mãn chờ mong của thiếu niên, thiếu niên sẽ vĩnh viễn biến mất không tung tích.
Tư Tuyết Ngữ vẫn ghét Nghiêm Thanh Viên, chỉ là không hiểu sao bởi vì cảm giác kỳ lạ nào đó không cách nào làm ra việc đổ đồ ăn nữa.
Bản thân cô cho rằng mình vẫn cảm thấy không sao cả, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt và lời nói của thiếu niên lúc đó, Tư Tuyết Ngữ liền không cách nào khống chế, không muốn lên.
Nhưng rốt cuộc không muốn cái gì, cô cũng không biết.
Lúc này lại nhìn ánh mắt Cố Hãn Hải, Tư Tuyết Ngữ loáng thoáng phát hiện gì đó.
Cô đã từng cho rằng là vì yêu mình cho nên mới tha thứ vô hạn cho cô, trong ánh mắt của hắn, là lạnh nhạt, chứ không phải giống như ánh mắt tràn đầy mong chờ của thiếu niên.
Ánh mắt đó là hoàn toàn tĩnh mịch, ánh mắt không ôm bất cứ hy vọng gì với cô, giống như bây giờ hắn quen với cô, chẳng qua là do thân phận ép buộc nên hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng một khi đã không còn gông cùm xiềng xích thân phận bị cởi bỏ, người này tuyệt đối sẽ rời bỏ cô mà không quay đầu lại. Truyện Tổng Tài
Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn cô... Giống như không có tình cảm.
Là ảo giác của cô sao?
Đây chính là Cố Hãn Hải mà, yêu cô nhất, cũng là Tiểu Hải cô yêu nhất.
Nhất định là bị thiếu niên kia mê hoặc.
Cố Hãn Hải về phòng ngủ, nhưng mà sắc mặt tức khắc thay đổi.
Toàn bộ đồ đạc của Nghiêm Thanh Viên đều bị lục!
Toàn bộ nơi này khá lộn xộn, rõ ràng đã từng bị tìm kiếm cẩn thận, hơn nữa chỉ lục của Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải vô thức nghiến chặt răng hàm, rất hiếm thấy xuất hiện cảm xúc phẫn nộ, cố gắng bình tĩnh lại cơn bão giận dữ dần dần xuất hiện trong đầu, cẩn thận kiểm tra xem có thiếu cái gì hay không.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đến thuê phòng trên cơ bản không mang theo thứ gì tới, nhưng cậu lại mang theo món đồ bảo bối nào đó đến đây, cậu vẫn luôn rất thích thứ này, thật cẩn thận giấu đi đến hắn cũng không cho xem, hơn nữa luôn sờ nó đến ngây người.
Một cái là máy chơi game.
Một cái rương bị đóng kín hoàn toàn không nhìn thấy thứ bên trong đó.
Mặc dù hai thứ này Nghiêm Thanh Viên không đặc biệt nhắc nhở, nhưng cậu lại cẩn thận giấu chúng ở nơi hắn ít có khả năng chạm vào nhất, cũng là nơi không dễ dàng bị hắn nhìn thấy.
Trong lúc vô tình hắn chú ý thấy hai chiếc vô cùng sạch sẽ kia, trên cái hộp có khóa mật mã kia có dấu vết thường xuyên vuốt ve, đủ để thấy được những thứ này rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng trong lòng Nghiêm Thanh Viên.
Mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên chủ động lấy ra, nhưng Cố Hãn Hải bình thường kiểm soát phòng của mình vô cùng cẩn thận có thể nhìn thấy dấu vết hai thứ kia bị lấy ra.
Máy chơi game rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, Cố Hãn Hải không hiểu, trong rương có cái gì, hắn cũng không biết, nhưng mà...
Bây giờ hai món đồ này, toàn bộ đều không thấy!
Trong nháy mắt Cố Hãn Hải không hề nghĩ ngợi đã cầm điện thoại nhanh chóng gọi cho Nghiêm Thanh Viên, tông cửa xông ra ngoài.
——
Hứa Tam Tối thu dọn với đầu bếp trong nhà bếp, hôm nay tiểu thiếu gia tự mình xuống bếp quả thật đã quá muộn, người giúp việc mặc dù tự mình thu dọn xong rời đi, nhưng đầu bếp vẫn còn có chút công việc phải hoàn thành, Hứa Tam Tối rất tự nhiên đi lên hỗ trợ.
"Hôm nay không khí nơi này thật tốt nhỉ?" Đầu bếp nói.
Người Nghiêm gia rất ít khi ăn cơm với nhau, mà lúc ăn cơm cùng nhau cơ bản là lúc tiểu thiếu gia ở đây, nhưng hôm nay không chỉ ăn cơm với nhau mà thậm chí... Còn có thể nghe được âm thanh nói cười vui vẻ.
"Đúng vậy." Mặc dù bọn họ không nói rõ ràng, nhưng trong lòng đều biết tính cách Tịch Hạc trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, từ trước đến nay Tịch Hạc đều rất coi trọng lễ nghi, cho nên trường hợp giống như hôm nay dường như là trường hợp hoàn toàn không nhìn thấy ở Nghiêm gia, nhưng lại không ngờ rằng hôm nay sẽ xuất hiện.
"Tiểu thiếu gia càng ngày càng lợi hại." Hứa Tam Tối có chút xúc động, ông trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia phản nghịch trở thành dáng vẻ như bây giờ, thời gian trước sau không đến ba tháng, "Một đứa nhỏ phải trưởng thành thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không biết thằng bé rốt cuộc thay đổi như thế nào."
"Thật ra tôi cảm thấy như vậy khá tốt, phu nhân cũng rất vui vẻ, nếu lão gia ở đây không biết sẽ như thế nào." Đầu bếp nói.
"Không biết nữa." Làm một người giúp việc mà lại đi phỏng đoán người chủ thật là một hành vi không tốt, nhưng cho dù là Hứa Tam Tối cũng len lén suy nghĩ ở trong lòng về khả năng này, "Nhưng trong nhà không khí trầm lặng như vậy, thật sự cần một người hoạt bát cởi mở để điều hòa không khí mới được, vẫn luôn có bầu không khí trầm lặng... Đây có thể gọi là nhà sao?"
"Cho nên mới nói tiểu thiếu gia trưởng thành đấy." Đầu bếp cũng cười, "Mà cũng không hẳn vậy, ít nhất khi bị người ta nhìn làm cơm, thoạt nhìn chính là một đứa nhỏ, đứa bé rất dễ thẹn thùng."
Đầu bếp đứng gần nhất từ đầu đến cuối với Nghiêm Thanh Viên đương nhiên sẽ không xem nhẹ gương mặt vẫn luôn đỏ bừng và vành tai hoàn toàn không giảm bớt ửng đỏ của Nghiêm Thanh Viên, quả thật rất dễ thương.
"Hôm nay đã quá muộn, ngày mai tiểu thiếu gia còn phải đi học, không biết đồ đạc đã thu dọn chưa, tiểu thiếu gia có cần về nhà thuê trước hay không..."
Đầu bếp nhìn Hứa Tam Tối vẫn đang suy nghĩ, nhìn lão quản gia Nghiêm gia hằng ngày ít khi nói cười, nhưng bây giờ trên khóe mắt cũng lộ ra một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, biết tâm trạng của ông bạn già này bây giờ tất nhiên là không tệ.
Không dễ dàng đâu.
Đầu bếp nhìn về phía lối đi nhỏ màu đen âm u ngoài nhà bếp phảng phất như là một lối đi màu đen của một thế giới khác.
Trong một gia đình như vậy, thật sự không phải dễ dàng gì.
Lúc Hứa Tam Tối định trở về, đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa rất lớn, Hứa Tam Tối khẽ nhíu mày đi về phía đó, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên lúc này đang mở cửa.
Mà Nghiêm Thanh Viên tựa như bị vấp thảm ngã mạnh xuống đất.
Hứa Tam Tối trong lòng cả kinh lập tức tiến lên muốn đỡ tiểu thiếu gia dậy, lại đột nhiên bị tiểu thiếu gia vươn tay nắm chặt ống tay áo của ông.
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, lúc này tư duy vô cùng hỗn loạn, hai tay của cậu nắm chặt áo của Hứa Tam Tối, mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Hứa Tam Tối lập tức trấn an nói: "Tiểu thiếu gia, không sao cả, đừng sợ, bình tĩnh một chút, có gì chậm rãi nói, chú ở đây nghe cháu."
Nhưng tiểu thiếu gia đang được ông trấn an, lại đột nhiên rơi nước mắt, trong đôi mắt to không ngừng tích tụ nước mắt phảng phất như thế nào cũng không thể khô cạn, sợ hãi tột độ, trong lòng Hứa Tam Tối lộp bộp một tiếng.
Nhưng bước chân Cố Hãn Hải đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, trong đêm khuya yên tĩnh, trong bóng tối nơi ánh đèn lờ mờ không chiếu tới được có một tia sáng màu đỏ cam lập lòe, đó là ánh sánh của thuốc lá.
Bóng dáng người kia rất mờ nhạt, mặc dù chỉ đơn giản là một cái bóng nhưng nháy mắt Cố Hãn Hải đã biết người kia là ai, sắc mặt của hắn trở nên âm u với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Người kia rõ ràng cũng chú ý tới Cố Hãn Hải, chậm rãi đứng dậy, tiện tay ném thuốc lá trên đất, dùng mũi chân day day thuốc lá, lúc này mới lảo đảo từ trong bóng tối đi ra, quần áo của chú cũng không chỉnh tề lắm, nhưng trên khuôn mặt hiện ra vẻ đắc ý như đang nhìn một kẻ thất bại thảm hại nào đó.
"Tiểu Hải tan làm à?" Cố Trường Hà cười khẽ một tiếng, sau đó từ cười khẽ biến thành cười lớn, "Không phải ba đã nói rồi sao? Cho dù hai người dọn đến đâu, ba đều có thể tìm được, lần này chuyển đến đây, cũng chỉ mới một hai tháng, Tiểu Hải có tiết kiệm được nhiều tiền hơn không? Căn nhà đó sao ba không tìm thấy tiền vậy?"
"Ông không tìm thấy tiền đâu." Cố Hãn Hải lạnh lùng nói, "Sau này đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt tôi."
"Nghe nói con đi Nhân Giáo? Đó là một nơi tốt, trong đó có rất nhiều người giàu, bọn họ cho con cái gì cũng chả thèm để ý, chúng ta bán đi, đó là một nơi tốt để kiếm tiền đó." Cố Trường Hà nở nụ cười, trong tiếng cười có sự nham hiểm rõ ràng, hơn nữa tiểu thiếu gia trong nhà rất có tiền kia bây giờ cũng ở chung với con, chẳng lẽ con không biết nhờ người ta giúp đỡ sao? Con người mà, nợ ân tình qua lại rất bình thường, cũng không thể có tài nguyên kế bên mà không thèm chứ?"
Cố Hãn Hải sẽ không trả lời người đàn ông này nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước, dáng vẻ như không thèm để ý Cố Trường Hà chút nào, nhưng Cố Trường Hà vẫn đi theo sau hắn.
"Con trai ơi, Tiểu Hải à, con trai tốt của ba, con đây là may mắn rồi, chẳng lẽ con không muốn nhẹ nhàng một chút sao? Mỗi ngày con cực khổ đi làm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tiền con cực khổ kiếm còn không bằng tiền tiêu vặt một ngày của học sinh Nhân Giáo người ta."
"Không liên quan đến ông." Ánh mắt lạnh như băng của Cố Hãn Hải chợt nhìn Cố Trường Hà đang đi theo sau, ánh mắt lạnh như băng và vẻ nguy hiểm kia khiến Cố Trường Hà do dự, Cố Hãn Hải hiếm thấy nói thêm một câu với Cố Trường Hà, "Ông biết kết cục nếu đi theo tôi nữa."
Cố Trường Hà lập tức kinh sợ, chú đương nhiên biết Cố Hãn Hải có thể làm gì, ký ức lúc trước chú bị Cố Hãn Hải đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng.
Cố Trường Hà đứng từ xa lớn tiếng nói: "Vì người mẹ có vấn đề về tinh thần kia của con, ba cũng tốn không ít công sức, ba lấy chút tiền vì đã vất vả cũng không quá đáng chứ?"
Cố Hãn Hải không để ý tới Cố Trường Hà nữa, mà là trở về nhà mình, khoảnh khắc mở cửa ra trong nhà tràn ngập mùi kỳ lạ xen lẫn với mùi khó ngửi.
Mở cửa ra là phòng khách, Cố Hãn Hải nhìn thấy thức ăn lộn xộn vương vãi trên đất, hơn nữa còn có dấu vết bị chà giẫm đạp rất rõ ràng.
Tư Tuyết Ngữ không thể nào làm cơm, bữa cơm này rốt cuộc là ai làm vừa nhìn là hiểu ngay.
Cố Hãn Hải rũ đôi mắt xuống, sắc mặt không đổi quét dọn thức ăn hỗn loạn trên đất, thông gió để đổi không khí, rửa sạch chén đũa còn chưa bị vỡ, sau khi quét dọn sạch sẽ hoàn toàn mọi thứ mới đứng trước cửa phòng ngủ của Tư Tuyết Ngữ.
Chiếc giường đơn bên trong vô cùng hỗn loạn, Tư Tuyết Ngữ cũng không ngủ, lúc này đang trừng đôi mắt nhìn Cố Hãn Hải, mang theo chút oán trách và tố cáo: "Vì sao con không nhận cuộc gọi của mẹ?"
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn Tư Tuyết Ngữ nằm nghiêng: "Sao bà lại gọi cho Cố Trường Hà?"
"Nếu con thành thật trả lời cuộc gọi của mẹ, nếu con có thể ở bên mẹ khi mẹ cần, thì mẹ sao phải gọi cho người đó?" Tư Tuyết Ngữ lập tức lạnh giọng hỏi.
"Tôi đã nói rồi, không được gọi điện thoại cho ông ta."
"Nhưng mẹ cần có người ở bên cạnh!" Tư Tuyết Ngữ lập tức nói.
Giọng điệu Cố Hãn Hải bình tĩnh, chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, hắn đã sớm thành thói quen.
Cho dù nói lý lẽ với Tư Tuyết Ngữ thế nào cũng không có nghĩa gì.
Từ trước đến giờ hắn làm gì đều sẽ không thương lượng với Tư Tuyết Ngữ, người phụ nữ này thậm chí ngay cả bản thân cũng không khống chế được, nói gì đến việc thương lượng với người khác.
Mặc dù đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng không ngờ lần này thời gian cô liên lạc với Cố Trường Hà lại nhanh đến vậy, có lẽ có thể đoán được vì sao, là vì nhìn thấy người mẹ quá xuất sắc của Nghiêm Thanh Viên cho nên sinh ra lòng ghen tị.
Cố Hãn Hải đóng cửa của Tư Tuyết Ngữ lại, Tư Tuyết Ngữ giống như bị kích thích đột nhiên nhảy xuống giường mở cửa, trực tiếp túm lấy quần áo Cố Hãn Hải.
"Xin lỗi Tiểu Hải, là mẹ sai rồi, là mẹ không nhịn được, mẹ thật sự không thể một mình, mẹ thật sự rất cần Tiểu Hải." Trước đó Tư Tuyết Ngữ đã khóc rồi, hốc mắt đỏ cả lên, nhưng đến bây giờ vẫn có thể khóc được nữa.
"Ngày mai tôi còn phải đi học, bây giờ cần nghỉ ngơi." Cố Hãn Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ hơi sửng sốt một chút, "Con đi nghỉ ngơi đi."
Tư Tuyết Ngữ biết, vẻ mặt kia có nghĩa là Cố Hãn Hải không trách cô, cũng giống như trước đây, rõ ràng cô đã làm rất nhiều chuyện khiến Cố Hãn Hải tức giận, nhưng hắn đều sẽ tha thứ cho cô.
Vốn đã quen, con trai cô nhất định là vì yêu cô nên mới nguyện ý tha thứ cho cô.
Nhưng bây giờ Tư Tuyết Ngữ loáng thoáng cảm thấy dường như không phải như thế.
Cô làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện sẽ khiến người ta tức giận, nhưng vẫn có một người sẵn sàng tha thứ cho cô vô điều kiện như vậy.
Giống như Cố Hãn Hải, dường như có thể bao dung cảm xúc của cô vô hạn, nhưng trải qua sự chán ghét không chút che giấu của hai người phụ nữ trước đó và lần này, Tư Tuyết Ngữ bắt đầu loáng thoáng có một loại cảm giác.
Tựa như cô đã làm việc gì đó khiến người thật sự không thể chịu đựng được.
Cố Hãn Hải tha thứ cho cô, vì yêu cô.
Vậy vì sao Nghiêm Thanh Viên cũng phải tha thứ cho cô?
Tư Tuyết Ngữ đứng yên nhìn bóng lưng Cố Hãn Hải, vóc dáng của đứa con trai cô trân quý rất cao, bờ vai rộng lớn như vậy vẫn luôn khiến cô rất ỷ lại, nhưng vừa rồi trong nháy mắt, cô vậy mà cảm thấy bóng dáng này thể hiện cho sự xa lạ.
Cô không thích Nghiêm Thanh Viên suốt ngày ở trong nhà này, Nghiêm Thanh Viên là một người ngoài, là ai cũng không thích nổi đột nhiên có một người xa lạ sống trong nhà họ, cho nên cô không hiếm lạ đến tiền thuê nhà chỉ có mấy trăm tệ này.
Vì vậy trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn không đi tìm công việc, ở nhà suốt, mỗi giây mỗi phút, cô muốn cho Nghiêm Thanh Viên biết đây là nhà cô.
Nghiêm Thanh Viên bắt đầu học làm cơm, Cố Hãn Hải sẽ dạy cậu vào buổi sáng những ngày nghỉ định kỳ, ngay từ đầu lúc làm thất bại cô có nhìn thoáng qua, không chỉ không dễ nhìn cũng rất khó ngửi.
"Thứ như này ăn vào sẽ chết người mất, không có thiên phú này thì không cần phải lãng phí nguyên liệu nấu ăn được chứ? Trong nhà cậu nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy dư để cậu tiêu dùng hoang phí, chúng tôi ở đây ngay cả điện nước cũng phải tính toán cẩn thận."
Lúc ấy Cố Hãn Hải nói với cô: "Nguyên liệu nấu ăn là chính cậu ấy cung cấp, điện nước cũng do cậu ấy trả tiền, cậu ấy dùng là đương nhiên."
Tư Tuyết Ngữ biết bản thân nói thêm gì nữa không chừng sẽ khiến Cố Hãn Hải tức giận, cho nên không nói gì nữa."
Cô cho rằng Nghiêm Thanh Viên nghe như vậy ít nhất sẽ tức giận, tức giận thì tốt, tức giận thì sẽ không tự mình ở đây để chương mắt mình nữa, nhưng lúc cô nhìn Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện Nghiêm Thanh Viên không tức giận, thậm chí khi cô nhìn qua còn mỉm cười với cô.
Tư Tuyết Ngữ cảm thấy một đòn đánh này của mình như đánh vào bông, càng thêm bực mình.
Cố Hãn Hải vẫn rất kiên nhẫn với Nghiêm Thanh Viên, Tư Tuyết Ngữ thậm chí cảm thấy sự kiên nhẫn này đã vượt qua sự kiên nhẫn khi đối với cô, bản thân lại không có cách nào nên chỉ có thể tự mình giận dỗi mà thôi.
Cho đến khi Cố Hãn Hải chắc chắn Nghiêm Thanh Viên có thể tự mình làm cơm, cho nên công việc cơm chiều giao cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên rất vui, cậu vui đến mức trực tiếp thể hiện trên mặt.
Cậu đã học được cách chọn rau tươi, học cách mua thịt, học cách phân biệt gia vị, hôm đó cậu đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi mới.
Nhưng có lẽ là vì lần đầu tiên một mình làm cơm, Nghiêm Thanh Viên vẫn thất bại, đồ ăn nhìn nửa sống nửa chín, chất lượng rất kém.
"Đồ ăn như vậy ăn vào không chừng sẽ phải nhập viện mất." Tư Tuyết Ngữ mở miệng châm chọc nói.
"Thật ra hương vị cũng không tệ." Nghiêm Thanh Viên cười với cô, dường như cũng có chút ngượng ngùng, "Mặc dù thoạt nhìn không đẹp lắm."
Nhưng Tư Tuyết Ngữ vốn không nghe theo lời Nghiêm Thanh Viên nói, trực tiếp đem đồ ăn toàn bộ đổ vào trong thùng rác, lúc này Tư Tuyết Ngữ chỉ cảm thấy nội tâm rất sảng khoái, đã như vậy người này hẳn là sẽ không mặt dày mày dạn vẫn muốn ở với bọn họ chứ?
"Dì, làm như vậy không đúng." Đôi mắt trong veo của thiếu niên không hề có sự tức giận, ngữ khí cũng không nóng nảy, chỉ là nghiêm túc nhìn chăm chú Tư Tuyết Ngữ, "Lúc trước dì đã nói phải tiết kiệm nguyên liệu nấu ăn, quả thật làm không ngon lắm, nếu như dì không thích ăn, con ăn là được rồi, không nên đem nó đổ đi đâu ạ."
Lúc ấy ánh mắt Tư Tuyết Ngữ lấp lánh một chút: "Cậu nói cái gì?"
"Con quả thật là một người mới không có tài nấu ăn, nhưng cũng phải cho phép thất bại, có một số việc thất bại còn có thể làm lại, nhưng rất nhiều chuyện sau khi thất bại thì không thể làm lại, cho nên trước khi làm việc gì nhất định phải cân nhắc thật kỹ hậu quả." Nghiêm Thanh Viên lấy đĩa từ tay Tư Tuyết Ngữ xuống, "Dì là sau khi suy nghĩ kỹ hậu quả mới làm như vậy sao ạ?"
"Cái gì?" Tư Tuyết Ngữ không hiểu sao bị ánh mắt quá mức chân thành tha thiết của thiếu niên nhìn đến chột dạ.
"Dì ơi, đừng ghét con, con không có ý làm chuyện xấu gì với dì, con làm cái khác, dì ở bên cạnh trông trừng, nếu con làm chỗ nào không đúng dì có thể nhắc nhở con một chút, có lẽ lần này sẽ không bị lật xe*."
* Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,... nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.
Giọng điệu của thiếu niên dịu dàng, Tư Tuyết Ngữ cảm giác bản thân được người dỗ dành.
Cô vốn không biết làm cơm, nhưng không biết vì sao nghe thiếu niên nói lại đứng bên cạnh thiếu niên nhìn cậu rửa rau xào rau một lần nữa, lần này từ đầu tới cuối cô đều không làm gì, lời nói củ thiếu niên giống như một sợi dây thừng dịu dàng nhẹ nhàng trói buộc cô.
Lúc ấy Nghiêm Thanh Viên bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng, cậu nói sẽ không chạm vào cô, nhưng cô lại có cảm giác giống như mình đã bị chạm vào.
"Điều tương tự có lẽ sẽ xảy ra thường xuyên vì dì không quan tâm đến nó, nhưng dần dần dì sẽ ý thức được rằng đó là việc sai cho nên không làm nữa, đây giống như làm học bài làm bài tập vậy, sai nhiều, thì sẽ biết vì sao sai, con rất chờ mong trong tương lai dì có thể hối hận bây giờ ghét con như vậy."
"Cậu đang nói bậy gì đó?"
"Con là đang nói, thật ra con rất mong chờ sau này có thể ở chung nhiều với dì hơn, ít nhất con cho rằng, bây giờ con cũng đang thay đổi, nếu con có thể thay đổi, dì cũng có thể, cho nên bây giờ con đang cố gắng, chỉ cần một chút, một chút cũng tốt rồi."
Lúc ấy giọng nói của thiếu niên rất dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ đối với cô, mà khoảnh khắc ấy Tư Tuyết Ngữ có một loại cảm giác, nếu cô không thỏa mãn chờ mong của thiếu niên, thiếu niên sẽ vĩnh viễn biến mất không tung tích.
Tư Tuyết Ngữ vẫn ghét Nghiêm Thanh Viên, chỉ là không hiểu sao bởi vì cảm giác kỳ lạ nào đó không cách nào làm ra việc đổ đồ ăn nữa.
Bản thân cô cho rằng mình vẫn cảm thấy không sao cả, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt và lời nói của thiếu niên lúc đó, Tư Tuyết Ngữ liền không cách nào khống chế, không muốn lên.
Nhưng rốt cuộc không muốn cái gì, cô cũng không biết.
Lúc này lại nhìn ánh mắt Cố Hãn Hải, Tư Tuyết Ngữ loáng thoáng phát hiện gì đó.
Cô đã từng cho rằng là vì yêu mình cho nên mới tha thứ vô hạn cho cô, trong ánh mắt của hắn, là lạnh nhạt, chứ không phải giống như ánh mắt tràn đầy mong chờ của thiếu niên.
Ánh mắt đó là hoàn toàn tĩnh mịch, ánh mắt không ôm bất cứ hy vọng gì với cô, giống như bây giờ hắn quen với cô, chẳng qua là do thân phận ép buộc nên hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng một khi đã không còn gông cùm xiềng xích thân phận bị cởi bỏ, người này tuyệt đối sẽ rời bỏ cô mà không quay đầu lại. Truyện Tổng Tài
Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn cô... Giống như không có tình cảm.
Là ảo giác của cô sao?
Đây chính là Cố Hãn Hải mà, yêu cô nhất, cũng là Tiểu Hải cô yêu nhất.
Nhất định là bị thiếu niên kia mê hoặc.
Cố Hãn Hải về phòng ngủ, nhưng mà sắc mặt tức khắc thay đổi.
Toàn bộ đồ đạc của Nghiêm Thanh Viên đều bị lục!
Toàn bộ nơi này khá lộn xộn, rõ ràng đã từng bị tìm kiếm cẩn thận, hơn nữa chỉ lục của Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải vô thức nghiến chặt răng hàm, rất hiếm thấy xuất hiện cảm xúc phẫn nộ, cố gắng bình tĩnh lại cơn bão giận dữ dần dần xuất hiện trong đầu, cẩn thận kiểm tra xem có thiếu cái gì hay không.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đến thuê phòng trên cơ bản không mang theo thứ gì tới, nhưng cậu lại mang theo món đồ bảo bối nào đó đến đây, cậu vẫn luôn rất thích thứ này, thật cẩn thận giấu đi đến hắn cũng không cho xem, hơn nữa luôn sờ nó đến ngây người.
Một cái là máy chơi game.
Một cái rương bị đóng kín hoàn toàn không nhìn thấy thứ bên trong đó.
Mặc dù hai thứ này Nghiêm Thanh Viên không đặc biệt nhắc nhở, nhưng cậu lại cẩn thận giấu chúng ở nơi hắn ít có khả năng chạm vào nhất, cũng là nơi không dễ dàng bị hắn nhìn thấy.
Trong lúc vô tình hắn chú ý thấy hai chiếc vô cùng sạch sẽ kia, trên cái hộp có khóa mật mã kia có dấu vết thường xuyên vuốt ve, đủ để thấy được những thứ này rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng trong lòng Nghiêm Thanh Viên.
Mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên chủ động lấy ra, nhưng Cố Hãn Hải bình thường kiểm soát phòng của mình vô cùng cẩn thận có thể nhìn thấy dấu vết hai thứ kia bị lấy ra.
Máy chơi game rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, Cố Hãn Hải không hiểu, trong rương có cái gì, hắn cũng không biết, nhưng mà...
Bây giờ hai món đồ này, toàn bộ đều không thấy!
Trong nháy mắt Cố Hãn Hải không hề nghĩ ngợi đã cầm điện thoại nhanh chóng gọi cho Nghiêm Thanh Viên, tông cửa xông ra ngoài.
——
Hứa Tam Tối thu dọn với đầu bếp trong nhà bếp, hôm nay tiểu thiếu gia tự mình xuống bếp quả thật đã quá muộn, người giúp việc mặc dù tự mình thu dọn xong rời đi, nhưng đầu bếp vẫn còn có chút công việc phải hoàn thành, Hứa Tam Tối rất tự nhiên đi lên hỗ trợ.
"Hôm nay không khí nơi này thật tốt nhỉ?" Đầu bếp nói.
Người Nghiêm gia rất ít khi ăn cơm với nhau, mà lúc ăn cơm cùng nhau cơ bản là lúc tiểu thiếu gia ở đây, nhưng hôm nay không chỉ ăn cơm với nhau mà thậm chí... Còn có thể nghe được âm thanh nói cười vui vẻ.
"Đúng vậy." Mặc dù bọn họ không nói rõ ràng, nhưng trong lòng đều biết tính cách Tịch Hạc trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, từ trước đến nay Tịch Hạc đều rất coi trọng lễ nghi, cho nên trường hợp giống như hôm nay dường như là trường hợp hoàn toàn không nhìn thấy ở Nghiêm gia, nhưng lại không ngờ rằng hôm nay sẽ xuất hiện.
"Tiểu thiếu gia càng ngày càng lợi hại." Hứa Tam Tối có chút xúc động, ông trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia phản nghịch trở thành dáng vẻ như bây giờ, thời gian trước sau không đến ba tháng, "Một đứa nhỏ phải trưởng thành thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không biết thằng bé rốt cuộc thay đổi như thế nào."
"Thật ra tôi cảm thấy như vậy khá tốt, phu nhân cũng rất vui vẻ, nếu lão gia ở đây không biết sẽ như thế nào." Đầu bếp nói.
"Không biết nữa." Làm một người giúp việc mà lại đi phỏng đoán người chủ thật là một hành vi không tốt, nhưng cho dù là Hứa Tam Tối cũng len lén suy nghĩ ở trong lòng về khả năng này, "Nhưng trong nhà không khí trầm lặng như vậy, thật sự cần một người hoạt bát cởi mở để điều hòa không khí mới được, vẫn luôn có bầu không khí trầm lặng... Đây có thể gọi là nhà sao?"
"Cho nên mới nói tiểu thiếu gia trưởng thành đấy." Đầu bếp cũng cười, "Mà cũng không hẳn vậy, ít nhất khi bị người ta nhìn làm cơm, thoạt nhìn chính là một đứa nhỏ, đứa bé rất dễ thẹn thùng."
Đầu bếp đứng gần nhất từ đầu đến cuối với Nghiêm Thanh Viên đương nhiên sẽ không xem nhẹ gương mặt vẫn luôn đỏ bừng và vành tai hoàn toàn không giảm bớt ửng đỏ của Nghiêm Thanh Viên, quả thật rất dễ thương.
"Hôm nay đã quá muộn, ngày mai tiểu thiếu gia còn phải đi học, không biết đồ đạc đã thu dọn chưa, tiểu thiếu gia có cần về nhà thuê trước hay không..."
Đầu bếp nhìn Hứa Tam Tối vẫn đang suy nghĩ, nhìn lão quản gia Nghiêm gia hằng ngày ít khi nói cười, nhưng bây giờ trên khóe mắt cũng lộ ra một chút nếp nhăn trên mặt khi cười, biết tâm trạng của ông bạn già này bây giờ tất nhiên là không tệ.
Không dễ dàng đâu.
Đầu bếp nhìn về phía lối đi nhỏ màu đen âm u ngoài nhà bếp phảng phất như là một lối đi màu đen của một thế giới khác.
Trong một gia đình như vậy, thật sự không phải dễ dàng gì.
Lúc Hứa Tam Tối định trở về, đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa rất lớn, Hứa Tam Tối khẽ nhíu mày đi về phía đó, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên lúc này đang mở cửa.
Mà Nghiêm Thanh Viên tựa như bị vấp thảm ngã mạnh xuống đất.
Hứa Tam Tối trong lòng cả kinh lập tức tiến lên muốn đỡ tiểu thiếu gia dậy, lại đột nhiên bị tiểu thiếu gia vươn tay nắm chặt ống tay áo của ông.
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, lúc này tư duy vô cùng hỗn loạn, hai tay của cậu nắm chặt áo của Hứa Tam Tối, mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Hứa Tam Tối lập tức trấn an nói: "Tiểu thiếu gia, không sao cả, đừng sợ, bình tĩnh một chút, có gì chậm rãi nói, chú ở đây nghe cháu."
Nhưng tiểu thiếu gia đang được ông trấn an, lại đột nhiên rơi nước mắt, trong đôi mắt to không ngừng tích tụ nước mắt phảng phất như thế nào cũng không thể khô cạn, sợ hãi tột độ, trong lòng Hứa Tam Tối lộp bộp một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.