Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 59: Một ngày làm tổng tài bá đạo của Nghiêm Thanh Viên
Thượng Thương
03/01/2023
Lúc Nghiêm Thanh Viên tỉnh lại bên cạnh đã trống rỗng, cậu nằm trên
giường mềm mại rất lâu cũng chưa hồi phục tinh thần lại, đêm nay cậu
không nằm mơ.
Trước khi rời giường Nghiêm Thanh Viên mở chủ đề những câu trích dẫn từ tổng tài bá đạo mà Nghiêm Trạch Thanh để lại cho cậu, bắt đầu nghiên cứu, một ngày hôm nay cậu đều phải dùng giọng điệu tổng tài bá đạo để nói chuyện.
Dù biết là rất khó hiểu, nhưng nếu anh hai đã bảo cậu làm, vậy cậu cứ làm để cho anh hai vui vẻ cũng không có gì không tốt.
Mặc dù những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo trông rất kỳ lạ, nhưng cứ cảm thấy rất phù hợp với tính cách của một người nào đó.
Nghiêm Thanh Viên nghiên cứu nửa ngày, cứ cảm thấy những lời này thể hiện thực sự là tính tình 'kiêu ngạo, tự cao, tự cho mình là duy nhất, không coi ai ra gì', đây không phải giống như đúc tính cách hiện tại của Cố Hãn Hải sao?
Cố Hãn Hải là tổng tài bá đạo không có tiền sao? Không... Hắn có tiền.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, cảm thấy kiểu gì cũng đặc biệt giống Cố Hãn Hải.
Mặc dù Cố Hãn Hải cho đến bây giờ cũng không nói những lời khó hiểu như vậy.
Nghiêm Thanh Viên từ trên giường đi xuống, đã suy nghĩ xong sáng hôm nay nên nói chuyện với quản gia như thế nào.
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại, muốn xem tin nhắn ngày hôm qua gửi cho Chu Hạ đã được nhận chưa, lại phát hiện tên của Chu Hạ luôn hiển thị là đang nhập, nhưng sau khi đợi thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc không nhịn nổi dùng ngôn ngữ tổng tài bá đạo để thúc giục.
Cho đến khi cúp máy Nghiêm Thanh Viên mới bụm mặt ngồi xổm xuống, nói những lời như vậy thật sự quá xấu hổ, bên trong xấu hổ lại không hiểu sao cảm thấy như vậy có chút thú vị, thật muốn biết Chu Hạ lúc nghe cậu nói như vậy rốt cuộc có vẻ mặt thế nào.
"Người đàn ông kia đâu?" Nghiêm Thanh Viên ngồi trên bàn ăn nghiêm trang nói chuyện với Hứa Tam Tối.
Vẻ mặt Hứa Tam Tối không có bất kỳ thay đổi nào: "Buổi sáng Cố thiếu gia đã ra ngoài với đại thiếu gia rồi, đại thiếu gia bảo chú nói với cháu rằng Cố thiếu gia sẽ bắt đầu đi theo đại thiếu gia đi làm."
Nghiêm Thanh Viên ngẩn ra một lúc, cúi đầu nhìn bữa sáng của mình, bỗng cảm thấy ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.
Anh cả nhanh như vậy đã bắt đầu tự tay dạy Cố Hãn Hải rồi sao? Mặc dù không biết là em trai ruột nhưng quan hệ huyết thống thì ra thật sự thần kỳ như vậy, cho dù không biết cũng sẽ có nhiều hảo cảm như vậy sao?
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến lúc ấy ở lễ giáng sinh Cố Hãn Hải và anh cả giao lưu thân thiết không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy đây có lẽ là số trời rồi.
"Cái này, người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt." Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại nói một câu như vậy.
Hứa Tam Tối ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ông không biết gì cả.
* Tâm trí tập trung, không bị phân tán.
Chu Hạ vào ngày hôm đó cũng đã lấy được tư liệu có thể chuyển hộ tịch mà Nghiêm Thanh Viên muốn, hỏi cậu là gặp mặt đưa trực tiếp hay chuyển trực tiếp trên điện thoại cho cậu, Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ quyết định hay là gặp mặt nói đi, sẽ rõ ràng hơn một chút, một lần hiểu rõ, không cần phải từng giây từng phút đều nghĩ đến những chuyện này.
Chỉ là hôm nay phải nói lời của tổng tài bá đạo, Nghiêm Thanh Viên quyết định nếu không tìm được lời thích hợp, chi bằng câm miệng không nói.
Nghiêm Thanh Viên và Chu Hạ hẹn địa điểm luôn là ở những nơi kỳ cục, dù sao Nghiêm Thanh Viên tuổi còn nhỏ, Chu Hạ mặc dù rất đau đầu với Nghiêm Thanh Viên nhưng cũng xem như nhìn một đứa em trai, cũng đuổi theo người ta đi chơi đùa khắp nơi.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu nói cho tôi biết không phải làm cho cậu đâu đúng không? Là cho bạn của cậu, là cho viên kim cương kia rời hộ tịch phải không?" Chu Hạ nói một câu đi thẳng vào vấn đề, Trần Kiều Kiều ở bên cạnh sống chết muốn đi theo nhìn mà có chút trợn mắt há hốc mồm, nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy có phải quan hệ khá tốt không?
Nghiêm Thanh Viên yên lặng liếc nhìn Chu Hạ: "Tôi làm việc từ khi nào đã cần anh xen mồm vào?"
Trần Kiều Kiều: "..."
Xin lỗi, đây có lẽ là quan hệ không tốt lắm đâu.
"Nếu ngài muốn rời hộ tịch vậy việc này tôi nhất định phải nói với đại thiếu gia và nhị thiếu gia, chuyện này tôi không dám làm." Chu Hạ thật sự gánh không nổi trách nhiệm cho tiểu thiếu gia này, cho dù có một chút sai lầm nào cũng có thể bị lột da tại chỗ.
"Anh phản bội tôi?" Nghiêm Thanh Viên rõ ràng cố ý làm giọng điệu mình xấu xa độc ác ý, nhưng trong đôi mắt tròn xoe kia tất cả đều là lên án, bên trong là vẻ mặt bi thương như muốn khóc đến nơi.
Trần Kiều Kiều xem cũng kinh ngạc, đây là tiêu chuẩn suy nghĩ trong lòng khác với lời nói ra?
"Những người dơ bẩn đó không xứng với người đàn ông kia." Nghiêm Thanh Viên vắt hết óc nghĩ ra một câu như vậy, khó chịu đến mức đầu ngón tay đều cuộn tròn lại, "Chỉ có tôi mới có thể làm người đàn ông kia đổ... Ách, đổ mồ hôi."
"Cậu đối với kim cương có phải quá để bụng rồi không?" Chu Hạ căn bản không để trong lòng Nghiêm Thanh Viên mất tự nhiên, trong mắt hắn không có lúc nào Nghiêm Thanh Viên tự nhiên.
"Chết tiệt, rõ ràng người đàn ông khác khác ở trước mặt tôi tạo dáng õng ẹo tôi đều không có cảm giác, nhưng người đàn ông kia chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho tôi động lòng, chẳng lẽ tôi yêu hắn? Không, hắn chỉ là một đồ chơi!" Hai tay Nghiêm Thanh Viên chống đầu gối mặt đỏ đến tận cùng, cúi đầu nhớ rồi nói cho xong lời kịch, Trần Kiều Kiều bên cạnh lúc này đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu.
"Xì, mấy người chơi ngược luyến tình thâm còn rất rành đấy chứ." Chu Hạ rất hiếm khi lộ ra biểu cảm khó có thể miêu tả.
"Nhìn dáng vẻ hắn khó xử, tôi đau lòng muốn chết." Nghiêm Thanh Viên nói, bả vai mất mát gục xuống, cậu thật sự vì tình cảnh của Cố Hãn Hải mà buồn, "Tôi muốn đánh giang sơn vì hắn."
"Tôi nhớ rõ danh tiếng của kim cương rất tốt, khoảng thời gian trước tôi còn nghe được tin tức về kim cương từ người của Nhân Giáo, không hổ là kim cương, ánh mắt tiểu thiếu gia cậu thật tốt."
"Người đàn ông của tôi chỉ có tôi được nhìn!"
Trần Kiều Kiều ở bên cạnh thật sự là trợn mắt há hốc mồm, trước khoan hãy nói cách nói chuyện của Nghiêm Thanh Viên kỳ lạ kỳ cục, cô ta có thể coi như đam mê đặc biệt của thiếu niên trung nhị*, nhưng vì sao Chu Hạ vậy mà có thể giao tiếp hiệu quả với Nghiêm Thanh Viên được?
*Trẻ trâu.
Đây là thực lực của người có thể có mối quan hệ với Nghiêm gia sao?
Trần Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy mình có lẽ đã xem thường bạn trai mới quen của mình.
Có điều... Người đàn ông của tiểu thiếu gia? Đôi mắt của Trần Kiều Kiều đánh giá thiếu niên thanh tú đáng yêu một lát.
Trần Kiều Kiều nhận được tín hiệu trong ánh mắt Chu Hạ đem một túi văn kiện đưa cho Nghiêm Thanh Viên, sau khi mở ra nói: "Trên đây là các biểu mẫu cần điền và thông tin cần sử dụng, thật ra điều kiện để chuyển hộ tịch cũng không cao, phiền phức duy nhất đó là thời gian tương đối khó khăn, nhưng tôi vừa vặn có thân thích bên quản lí hộ tịch, tôi có thể giúp cậu."
Nghiêm Thanh Viên nhận lấy tư liệu, nhìn nhìn, phát hiện điều kiện hạn chế bên trên.
"Có điều nếu như cậu nói cậu chỉ mười sáu tuổi chỉ sợ không dễ xử lý, không đủ mười tám tuổi không thể thành lập hộ tịch riêng được."
Nghiêm Thanh Viên mím môi, những mặt khác đều rất dễ làm, nhưng duy nhất cái này không đủ mười tám rất khó làm.
"Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể buông bỏ chính sách, dù sao quy củ là chết người là sống, nếu bạn của cậu cần rời hộ tịch có hoàn cảnh đặc biệt gì cũng có thể suy xét." Trần Kiều Kiều nhếch đôi môi đỏ mọng lên, khẽ cười nói, "Cho nên thật ra không khó, chỉ cần tôi ở đây."
Nghiêm Thanh Viên nhìn mấy thứ này, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Kiều Kiều.
"Người phụ nữ này, chị thành công khiến tôi chú ý."
Trần Kiều Kiều che miệng cười ra tiếng: "Có thể được em trai nhỏ đáng yêu như vậy trêu chọc chị đây rất vui, có điều bỏ hộ tịch làm gì? Cho dù rời hộ tịch rồi chỉ cần làm xét nghiệm ADN thì trên pháp luật vẫn được công nhận họ là cha mẹ, nhưng mà rời hộ tịch không thể tính là đoạn tuyệt quan hệ nha."
Vừa nãy nghe hai người nói chuyện nên Trần Kiều Kiều có suy đoán về phương diện này, đoán Nghiêm Thanh Viên có phải muốn cho đối phương đoạn tuyệt quan hệ cha con hay không.
"Người phụ nữ này, đừng dễ dàng khiêu chiến tôi." Nghiêm Thanh Viên nói xong thì nhìn thấy Trần Kiều Kiều nhún vai không hề truy hỏi, bỗng cảm thấy có lẽ mục đích thật sự của cái gọi là câu trích lời tổng tài bá đạo chính là muốn để người hoàn toàn tự tin, nếu là mình ngày thường chắc chắn sẽ không biết nên làm thế nào để cự tuyệt một trường hợp như vậy nhỉ.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên nhìn chằm chằm Trần Kiều Kiều, cậu cũng hiểu việc lần này chắc chắn là do Trần Kiều Kiều làm chủ, cuối cùng mím môi, Nghiêm Thanh Viên nói: "Người phụ nữ này, tôi thiếu chị một ân tình."
Trần Kiều Kiều lập tức nhếch khóe miệng, rõ ràng lần này cô ta không uổng công đi theo: "Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, vì bạn bè cố gắng như vậy."
"..." Chu Hạ liếc nhìn Trần Kiều Kiều muốn nói lại thôi, mặc dù bọn họ bây giờ là người yêu của nhau, nhưng thật lòng mà nói cũng chỉ là quan hệ bạn tình, Trần Kiều Kiều rốt cuộc có bối cảnh thế nào hắn không tìm hiểu cụ thể, sau đó hắn chậm rãi nhắc nhở, "Mặc dù là tiểu thiếu gia thiếu ân tình, đến lúc đó còn không phải đại thiếu gia nhị thiếu gia tới trả sao."
Hắn chính là lợi dụng lấy cớ chăm sóc tiểu thiếu gia đạt được không ít lợi ích, nhưng hắn cũng hiểu phải đúng mực, chỉ sợ Trần Kiều Kiều không sợ hổ trực tiếp cắn một miếng lớn.
"Người phụ nữ này." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói với Trần Kiều Kiều.
"Làm sao vậy?" Trần Kiều Kiều nghiêng đầu.
"Chị chỉ có thể tìm tôi." Đừng đi tìm anh cả anh hai, làm phiền bọn họ các chuyện.
Sắc mặt Trần Kiều Kiều cứng đờ, tuy rằng lời này nghe có vẻ mập mờ, nhưng trên thực tế làm sao không phải là đang nhắc nhở cô ta cái gì? Ý tứ là cho dù thiếu ân tình cũng phải tìm cậu chứ không được tìm những người khác đúng không?
"Yên tâm, tiểu thiếu gia, tôi cũng không phải người không biết điều."
Bên trong nụ cười tươi của Trần Kiều Kiều không che giấu bất cứ sự tham lam nào, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không yên tâm lắm, cứ cảm thấy đối phương có chút dụng ý sâu xa.
Nhưng cậu như bị ma xui quỷ khiến nhìn Chu Hạ, cậu vẫn luôn cho rằng cậu và Chu Hạ là bạn bè, nhưng hôm nay một câu vô tình của hắn Nghiêm Thanh Viên mới biết, mỗi lần cậu nhờ Chu Hạ, có lẽ anh cả anh hai sẽ tự đưa cho hắn một ít lợi ích.
Cậu cho rằng... Bọn họ là bạn bè.
Nghiêm Thanh Viên thở dài, có lẽ cậu thật sự không có cái số này cũng không chừng.
Nghiêm Thanh Viên gửi ảnh chụp chứng minh thư của Cố Hãn Hải đến điện thoại Chu Hạ rồi hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ hỏi hắn còn cần gì không.
"Không sao, còn lại giao cho tôi xử lí là được." Chu Hạ nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy chứng minh thư của Cố Hãn Hải, hắn cũng phát hiện, mỗi lần Nghiêm Thanh Viên cần giúp ơn lớn, người đầu tiên tìm không phải đại thiếu gia và nhị thiếu gia, rất kỳ lạ, rõ ràng đại thiếu gia và nhị thiếu gia đối với tiểu thiếu gia mà nói mới là người quan trọng nhất.
Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, quay đầu rời đi, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối là lần cuối cùng.
Nhưng Trần Kiều Kiều đột nhiên nắm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên giật mình trong lòng, đồng thời đáy lòng Chu Hạ cũng lộp bộp một tiếng: "Em làm gì vậy?"
Nghiêm Thanh Viên há miệng, nửa ngày mới nói ra một câu: "Người phụ nữ này, chị đây là đang đùa với lửa."
"Em trai nhỏ, nghỉ đông rồi, có muốn đi chơi với các anh các chị không?" Trần Kiều Kiều cong khóe môi đỏ mọng.
Nhưng mà lần này tay cô ta đột nhiên bị kéo ra, lúc Nghiêm Thanh Viên đang vô cùng kinh ngạc thì bị Chu Hạ kéo ra sau.
"Chu Hạ, anh làm gì vậy?" Trần Kiều Kiều không vui, tay cô ta bị Chu Hạ kéo vô cùng đau!
"Trần Kiều Kiều, tự biết thân phận của mình đi, tiểu thiếu gia Nghiêm gia không phải là người như em có thể gây chú ý đâu." Chu Hạ thật sự không dám đưa Nghiêm Thanh Viên vào trong vòng hỗn loạn của mình.
"Bây giờ cậu ấy có việc cần nhờ tôi, tôi chỉ là muốn nhân cơ hội này làm bạn với tiểu thiếu gia một chút, để cậu ấy có cơ hội đi chơi với chúng ta, chẳng lẽ cái này cũng có vấn đề sao?"
Chu Hạ nhíu mày thật chặt, hắn và Trần Kiều Kiều trở thành người yêu của nhau cũng là vì đối phương vẫn luôn tiến lùi có chừng mực, cũng không phải dạng luôn dây dưa, bây giờ xem ra có lẽ không phải không quấn lấy, mà là do không tìm được mục tiêu thích hợp sao?
"Có một số người không phải em có thể chơi nổi." Chu Hạ chỉ cảm thấy mặc dù hắn giấu tiểu thiếu gia ở phía sau, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không thoải mái lắm, tiểu thiếu gia của hôm nay dường như không giống với bình thường.
"Người phụ nữ này, chị muốn chơi, tôi chơi với chị, chị tốt nhất đừng làm tôi thất vọng." Ngay lúc Chu Hạ đang phát sầu, Nghiêm Thanh Viên mím môi từ sau lưng Chu Hạ đứng ra, nhỏ giọng nói.
Trần Kiều Kiều vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người vẻ mặt kinh sợ nhưng lại cố ý uy hiếp người khác như vậy, Chu Hạ ở kế bên nghe Nghiêm Thanh Viên vậy mà cướp lời, trái tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trần Kiều Kiều được Nghiêm Thanh Viên đồng ý, rất kiêu ngạo vòng qua người Chu Hạ ghé vào tai Nghiêm Thanh Viên nói: "Bé con đáng yêu, cái gọi là tổng tài bá đạo, không có mấy người là xử nam đâu."
Nghiêm Thanh Viên sau khi nghe câu nói này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ vành tai đến gò má nhanh chóng đỏ bừng lên, mùi nước hoa đặc trưng trên người người phụ nữ quanh quẩn chóp mũi, làm cậu hoa cả mắt.
Chu Hạ chỉ cảm thấy xong đời, vì sao hắn muốn cho Trần Kiều Kiều có cơ hội nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên chứ, chuyện này làm ầm ĩ thì lớn chuyện rồi.
Cũng không biết tiểu thiếu gia ngày thường thẹn thùng hôm nay vậy mà chủ động trao đổi số điện thoại với người khác, trước kia đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rất đơn giản, hôm nay mình nợ ân tình của người ta, cậu phải tìm cách trả lại, nếu chỉ là đi chơi với người ta, không gì không thể, huống hồ cậu vẫn là tiểu thiếu gia Nghiêm gia, đối phương có lẽ sẽ không làm gì được cậu.
"Vậy ngày mai đi." Sau khi Trần Kiều Kiều trao đổi số điện thoại với Nghiêm Thanh Viên nói, "Bé con đáng yêu, ngày mai chị đón em ra ngoài chơi được hông nè?"
Nghiêm Thanh Viên không nói chuyện, lạnh lùng liếc mắt rồi xoay người rời đi, cái liếc mắt kia nhìn như có khí thế, nhưng trong mắt Chu Hạ và Trần Kiều Kiều giống như một chú mèo con không có một chút khí thế nào.
"Nghiêm gia vậy mà có tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, anh vẫn luôn độc chiếm không phải rất quá đáng sao?" Trần Kiều Kiều híp mắt.
"Đừng muốn điều gì từ trên người cậu ấy, đó không phải là người em có thể có ý đâu." Chu Hạ chỉ cảm thấy đau đầu.
"Vì sao nói em có ý với cậu ấy, có lẽ tiếp xúc một khoảng thời gian, ngược lại là cậu ấy muốn tham gia vào vòng này của chúng ta thì sao?" Trần Kiều Kiều cười nói, "Tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, không chơi cũng quá đáng tiếc."
Chu Hạ cũng biết, cho dù Nghiêm Thanh Viên không thích giao lưu với người khác, nhưng không có nghĩa là những người này tất cả đều tránh cho, hơn nữa lần này tiểu thiếu gia chủ động muốn tiếp xúc, chẳng lẽ còn ai có thể ngăn cản sao.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy hôm nay mình tính sai rồi.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình và Chu Hạ là bạn tốt, cho nên Chu Hạ mới luôn giúp cậu như vậy.
Đáng lẽ ra cậu nên sớm nghĩ đến thật ra người vẫn luôn giúp cậu là anh cả và anh hai nhà mình, chỉ sợ Chu Hạ đã có khá nhiều lợi ích rồi, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém so với Tống Diễn Chi người mà cậu đã từng cố ý xa cách.
Anh cả anh hai của cậu, vì sao phải lén lút như vậy, giúp cậu cũng không nói.
Nghiêm Thanh Viên cắn nhẹ môi dưới, cảm giác được yêu thương thật sự rất tốt, mà có được càng nhiều, cảm giác áy náy càng trầm trọng.
Nhưng không thể giả vờ không biết.
Nghiêm Thanh Viên cuộn mình trốn ở trong góc cầu thang của siêu thị lớn nào đó, như vậy thì bên ngoài chật hẹp và không có dòng người qua lại sẽ làm tâm trạng của cậu yên ổn.
Nghiêm Thanh Viên mở block Tống Diễn Chi sau khi đã chặn một khoảng thời gian dài, trống rỗng, không có gì cả, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian dài luôn như hình với bóng, nói chuyện trên trời dưới đất đến nửa đêm.
Cậu muốn biết anh cả anh hai rốt cuộc vì cậu mà làm bao nhiêu chuyện.
Nghiêm Thanh Viên: Cậu ở đâu?
Tống Diễn Chi: Viên Viên, tôi đây.
Xưng hô quen thuộc đến từ người bạn đã từng là tốt nhất, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cuộn thật tròn thân thể mình lại, cảm thấy ngực rất khó chịu.
Nhưng Tống Diễn Chi lại đột ngột thu hồi tin nhắn, gửi lại lần nữa.
Tống Diễn Chi: Tôi đây, Nghiêm Thanh Viên.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên khẽ run, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi có thể hỏi cậu một ít chuyện không?
Tống Diễn Chi: Chỉ cần tôi biết, tôi đều sẽ trả lời cậu.
Nghiêm Thanh Viên: Có phải ngoại trừ cậu, còn có rất nhiều người muốn đạt được lợi ích của Nghiêm gia từ trên người tôi?
Tống Diễn Chi: Tôi không biết nhiều lắm.
Tống Diễn Chi: Nhưng tôi biết đúng là như vậy, theo tôi được biết lúc trước sau khi cậu cắt đứt quan hệ với tôi không phải vẫn còn chơi với những người khác sao? Bọn họ đều lấy được chỗ tốt, tâm trạng cậu không tốt, anh cả anh hai của cậu đều biết.
Nghiêm Thanh Viên nhìn những lời này, ngực giống như bị một cục đá thật lớn chặn lại, rất khó chịu.
Tống Diễn Chi: Nhưng không sao, bản thân thương nghiệp cũng có giao lưu, đây cũng coi như một mối quan hệ của con người.
Tống Diễn Chi: Cậu đừng không vui.
Tống Diễn Chi: Xin lỗi, trước kia tôi không phải cố tình nghĩ như vậy, tôi thật sự coi cậu là bạn bè.
Tống Diễn Chi: Tôi không ngờ tôi còn có thể nhận được tin nhắn của cậu, nhưng nếu có thể tôi hy vọng nhân cơ hội lần này để chúng ta có thể hòa thuận như lúc ban đầu.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Tống Diễn Chi sau khi cậu mở cuộc trò chuyện thì cậu ấy không ngừng nói chuyện với cậu, thật giống như nhìn thấy bóng dáng người bạn tốt muốn nói lại thôi với cậu, sau khi cậu ngoảnh mặt sang chỗ khác thì lại buồn bã rời đi.
Chuyện cho đến bây giờ Tống Diễn Chi còn có thể nói ra nhiều lời như vậy, Nghiêm Thanh Viên cũng biết, có thể lúc trước mình cùng mọi người đoạn tuyệt quan hệ có lẽ thật sự quá đáng.
Hình như bắt đầu từ khi đó cậu như vô tình
lại như cố ý không hy vọng bị đối phương chiếm hời, chẳng lẽ từ lúc ấy cậu cũng đã có dự cảm rằng mình không phải người Nghiêm gia sao?
Nghiêm Thanh Viên: Tống Diễn Chi, nếu tôi không phải người của Nghiêm gia, cậu có còn làm bạn bè với tôi không?
Tống Diễn Chi: Sẽ.
Nghiêm Thanh Viên: Có thật không?
Tống Diễn Chi: Tôi biết cậu không tin, nhưng đây là sự thật.
Tống Diễn Chi: Ngay từ đầu đúng là ba bảo tôi chơi với cậu nhiều hơn, nhưng tôi làm bạn với cậu thật sự rất vui vẻ, tôi biết cậu đặc biệt tốt.
Thật ra từ trước đến nay Nghiêm Thanh Viên rất quan tâm Tống Diễn Chi, khi bọn họ có khoảng thời gian đẹp nhất bên nhau, Nghiêm Thanh Viên thậm chí còn nghĩ rằng cái gì của mình đều có thể chuẩn bị một phần cho Tống Diễn Chi.
Đó là cách quan tâm đối xử thật lòng với bạn tốt nhất của mình, chỉ có bạn tốt nhất mới có thể làm như vậy.
Tống Diễn Chi cũng biết, một đứa trẻ mười mấy tuổi đã có nhận thức về đúng sai và thân thiện, Nghiêm Thanh Viên đối xử với cậu ấy tốt thế nào, cậu ấy không phải không có cảm giác.
Tống Diễn Chi: Chúng ta có thể làm hòa không? Tôi không muốn không nói chuyện với cậu.
Tống Diễn Chi: Tôi còn muốn giống như trước đây cùng nhau chơi với cậu.
Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên chỉ muốn biết những lúc cậu không hay biết gì, có phải anh cả anh hay vẫn luôn lén giúp cậu hay không.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống Diễn Chi xin lỗi và xin làm hòa với cậu.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi đã không còn gì để cậu mưu toan nữa rồi.
Nghiêm Thanh Viên: Chỉ cần tôi không kết giao bạn bè, không ai trong các cậu có thể nhận được lợi ích nào từ tôi nữa.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi không muốn bị cậu lừa gạt nữa.
Nghiêm Thanh Viên sau khi gửi xong những tin nhắn này thì đột ngột tắt điện thoại, tựa đầu vào vách tường ngồi ngây ngốc.
Nếu vừa rồi lúc cậu gửi tin nhắn cũng có thể dùng những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo để nói chuyện thì tốt quá rồi, tự tin như vậy, tự cho mình là trung tâm của tất cả mọi người, thật ra cậu như vậy sẽ càng quyết đoán quả quyết hơn, con người cũng quyến rũ hơn.
"Thật muốn làm tổng tài bá đạo quá." Nghiêm Thanh Viên đã hiểu vì sao anh hai bảo cậu dùng những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo để nói chuyện rồi, "Nếu như là tổng tài bá đạo thì sẽ không vì một chút tin tức nho nhỏ như vậy mà đứng ngồi không yên."
Nghiêm Thanh Viên lẩm bẩm nói, tự mình nói chuyện với mình, rồi lại tự mình cười nhạo mình.
Cho dù Tống Diễn Chi chân thành như thế nào đi nữa, đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói đều là mối quan hệ không thể khôi phục lại như trước.
Sau này cậu sẽ chuyện trường.
Có lẽ cậu sẽ đi một thành phố khác, để Cố Trường Hà sau khi ra tù không tìm thấy cậu, cũng không cho Tư Tuyết Ngữ từ trên người cậu tìm được điểm đột phá tiếp cận Cố Hãn Hải.
Đợi đến khi Cố Hãn Hải được nhận về, hắn sẽ giống như trong sách, hắn sẽ có thể hoàn toàn từ chối bất cứ điều gì hắn không muốn làm, không ai có thể ép buộc hắn.
Không giống cậu không có can đảm, chỉ có thể trốn.
Nghiêm Thanh Viên lén thở dài: "Tôi rất cao quý, mấy người không xứng."
Chờ đã, câu này hình như là trích dẫn của tổng tài bá đạo phải không? Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt.
——
Nghiêm Thanh Viên dọn cái ghế nhỏ ngồi ở cửa, chờ anh cả mang theo Cố Hãn Hải trở về.
Khi Nghiêm Trạch Thủy đẩy cửa ra liền nhìn thấy dáng vẻ em trai nhỏ nhà mình ngồi ở cửa quan sát, phụt một tiếng bật cười.
Nghiêm Thanh Viên lập tức đứng lên hai tay chống nạnh muốn nói chút gì đó những câu trích dẫn của tổng tài bá đạo, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Nghiêm Trạch Thủy nâng lên cao.
"Anh cả!" Lúc này Nghiêm Thanh Viên thật sự vừa tức vừa gấp, Cố Hãn Hải còn đang ở bên cạnh nhìn đó!
Quả thật Cố Hãn Hải đang nhìn, có chút kinh ngạc với lực tay của Nghiêm Trạch Thủy, mặc dù vóc dáng Nghiêm Thanh Viên nhỏ, nhưng không tính là nhẹ, dễ dàng nâng cao như vậy...
Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn bàn tay nắm lấy eo Nghiêm Thanh Viên.
Tay Nghiêm Trạch Thủy rất lớn, nắm lấy vòng eo của Nghiêm Thanh Viên mang lại sự đối lập khá mãnh liệt, không hiểu sao làm Cố Hãn Hải sinh ra một chút ý nghĩ khác thường.
Lập tức rũ đôi mắt xuống không hề nhìn nhiều nữa, điều này làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình chắc chắn là bị Cố Hãn Hải cười nhạo, tức khắc giận đến đỏ mặt.
"Người đàn ông này, đừng tùy tiện ôm tôi, lại ôm tôi nữa tôi sẽ không bảo đảm có thể xảy ra chuyện gì đâu!" Nghiêm Thanh Viên không biết đầu óc bị gì buộc miệng thốt ra.
Đầu tiên Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, sau đó yên lặng thả Nghiêm Thanh Viên xuống, sau đó che miệng, cười siêu to, lố đến mức gần như muốn nghe hết cả nhà.
Cho dù Cố Hãn Hải rất ít khi lộ ra nụ cười tươi cũng không nhịn được hơi cong khóe miệng, còn nghiêng đầu ho khan một tiếng, ở đây chỉ có duy nhất một người quản lí tốt biểu cảm, chính là quản gia Hứa Tam Tối.
Nghiêm Thanh Viên xấu hổ buồn bực đỏ cả mặt, bản thân cảm thấy tổng tài bá đạo là tuyệt nhất, nhưng bây giờ xem ra... Quả nhiên vẫn là không thể nghĩ như vậy, lời trích dẫn của tổng tài bá đạo áp dụng vào hiện thực thật sự cảm thấy thẹn quá đi thôi!
Trước khi rời giường Nghiêm Thanh Viên mở chủ đề những câu trích dẫn từ tổng tài bá đạo mà Nghiêm Trạch Thanh để lại cho cậu, bắt đầu nghiên cứu, một ngày hôm nay cậu đều phải dùng giọng điệu tổng tài bá đạo để nói chuyện.
Dù biết là rất khó hiểu, nhưng nếu anh hai đã bảo cậu làm, vậy cậu cứ làm để cho anh hai vui vẻ cũng không có gì không tốt.
Mặc dù những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo trông rất kỳ lạ, nhưng cứ cảm thấy rất phù hợp với tính cách của một người nào đó.
Nghiêm Thanh Viên nghiên cứu nửa ngày, cứ cảm thấy những lời này thể hiện thực sự là tính tình 'kiêu ngạo, tự cao, tự cho mình là duy nhất, không coi ai ra gì', đây không phải giống như đúc tính cách hiện tại của Cố Hãn Hải sao?
Cố Hãn Hải là tổng tài bá đạo không có tiền sao? Không... Hắn có tiền.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, cảm thấy kiểu gì cũng đặc biệt giống Cố Hãn Hải.
Mặc dù Cố Hãn Hải cho đến bây giờ cũng không nói những lời khó hiểu như vậy.
Nghiêm Thanh Viên từ trên giường đi xuống, đã suy nghĩ xong sáng hôm nay nên nói chuyện với quản gia như thế nào.
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại, muốn xem tin nhắn ngày hôm qua gửi cho Chu Hạ đã được nhận chưa, lại phát hiện tên của Chu Hạ luôn hiển thị là đang nhập, nhưng sau khi đợi thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc không nhịn nổi dùng ngôn ngữ tổng tài bá đạo để thúc giục.
Cho đến khi cúp máy Nghiêm Thanh Viên mới bụm mặt ngồi xổm xuống, nói những lời như vậy thật sự quá xấu hổ, bên trong xấu hổ lại không hiểu sao cảm thấy như vậy có chút thú vị, thật muốn biết Chu Hạ lúc nghe cậu nói như vậy rốt cuộc có vẻ mặt thế nào.
"Người đàn ông kia đâu?" Nghiêm Thanh Viên ngồi trên bàn ăn nghiêm trang nói chuyện với Hứa Tam Tối.
Vẻ mặt Hứa Tam Tối không có bất kỳ thay đổi nào: "Buổi sáng Cố thiếu gia đã ra ngoài với đại thiếu gia rồi, đại thiếu gia bảo chú nói với cháu rằng Cố thiếu gia sẽ bắt đầu đi theo đại thiếu gia đi làm."
Nghiêm Thanh Viên ngẩn ra một lúc, cúi đầu nhìn bữa sáng của mình, bỗng cảm thấy ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.
Anh cả nhanh như vậy đã bắt đầu tự tay dạy Cố Hãn Hải rồi sao? Mặc dù không biết là em trai ruột nhưng quan hệ huyết thống thì ra thật sự thần kỳ như vậy, cho dù không biết cũng sẽ có nhiều hảo cảm như vậy sao?
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến lúc ấy ở lễ giáng sinh Cố Hãn Hải và anh cả giao lưu thân thiết không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy đây có lẽ là số trời rồi.
"Cái này, người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt." Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại nói một câu như vậy.
Hứa Tam Tối ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ông không biết gì cả.
* Tâm trí tập trung, không bị phân tán.
Chu Hạ vào ngày hôm đó cũng đã lấy được tư liệu có thể chuyển hộ tịch mà Nghiêm Thanh Viên muốn, hỏi cậu là gặp mặt đưa trực tiếp hay chuyển trực tiếp trên điện thoại cho cậu, Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ quyết định hay là gặp mặt nói đi, sẽ rõ ràng hơn một chút, một lần hiểu rõ, không cần phải từng giây từng phút đều nghĩ đến những chuyện này.
Chỉ là hôm nay phải nói lời của tổng tài bá đạo, Nghiêm Thanh Viên quyết định nếu không tìm được lời thích hợp, chi bằng câm miệng không nói.
Nghiêm Thanh Viên và Chu Hạ hẹn địa điểm luôn là ở những nơi kỳ cục, dù sao Nghiêm Thanh Viên tuổi còn nhỏ, Chu Hạ mặc dù rất đau đầu với Nghiêm Thanh Viên nhưng cũng xem như nhìn một đứa em trai, cũng đuổi theo người ta đi chơi đùa khắp nơi.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu nói cho tôi biết không phải làm cho cậu đâu đúng không? Là cho bạn của cậu, là cho viên kim cương kia rời hộ tịch phải không?" Chu Hạ nói một câu đi thẳng vào vấn đề, Trần Kiều Kiều ở bên cạnh sống chết muốn đi theo nhìn mà có chút trợn mắt há hốc mồm, nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy có phải quan hệ khá tốt không?
Nghiêm Thanh Viên yên lặng liếc nhìn Chu Hạ: "Tôi làm việc từ khi nào đã cần anh xen mồm vào?"
Trần Kiều Kiều: "..."
Xin lỗi, đây có lẽ là quan hệ không tốt lắm đâu.
"Nếu ngài muốn rời hộ tịch vậy việc này tôi nhất định phải nói với đại thiếu gia và nhị thiếu gia, chuyện này tôi không dám làm." Chu Hạ thật sự gánh không nổi trách nhiệm cho tiểu thiếu gia này, cho dù có một chút sai lầm nào cũng có thể bị lột da tại chỗ.
"Anh phản bội tôi?" Nghiêm Thanh Viên rõ ràng cố ý làm giọng điệu mình xấu xa độc ác ý, nhưng trong đôi mắt tròn xoe kia tất cả đều là lên án, bên trong là vẻ mặt bi thương như muốn khóc đến nơi.
Trần Kiều Kiều xem cũng kinh ngạc, đây là tiêu chuẩn suy nghĩ trong lòng khác với lời nói ra?
"Những người dơ bẩn đó không xứng với người đàn ông kia." Nghiêm Thanh Viên vắt hết óc nghĩ ra một câu như vậy, khó chịu đến mức đầu ngón tay đều cuộn tròn lại, "Chỉ có tôi mới có thể làm người đàn ông kia đổ... Ách, đổ mồ hôi."
"Cậu đối với kim cương có phải quá để bụng rồi không?" Chu Hạ căn bản không để trong lòng Nghiêm Thanh Viên mất tự nhiên, trong mắt hắn không có lúc nào Nghiêm Thanh Viên tự nhiên.
"Chết tiệt, rõ ràng người đàn ông khác khác ở trước mặt tôi tạo dáng õng ẹo tôi đều không có cảm giác, nhưng người đàn ông kia chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho tôi động lòng, chẳng lẽ tôi yêu hắn? Không, hắn chỉ là một đồ chơi!" Hai tay Nghiêm Thanh Viên chống đầu gối mặt đỏ đến tận cùng, cúi đầu nhớ rồi nói cho xong lời kịch, Trần Kiều Kiều bên cạnh lúc này đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu.
"Xì, mấy người chơi ngược luyến tình thâm còn rất rành đấy chứ." Chu Hạ rất hiếm khi lộ ra biểu cảm khó có thể miêu tả.
"Nhìn dáng vẻ hắn khó xử, tôi đau lòng muốn chết." Nghiêm Thanh Viên nói, bả vai mất mát gục xuống, cậu thật sự vì tình cảnh của Cố Hãn Hải mà buồn, "Tôi muốn đánh giang sơn vì hắn."
"Tôi nhớ rõ danh tiếng của kim cương rất tốt, khoảng thời gian trước tôi còn nghe được tin tức về kim cương từ người của Nhân Giáo, không hổ là kim cương, ánh mắt tiểu thiếu gia cậu thật tốt."
"Người đàn ông của tôi chỉ có tôi được nhìn!"
Trần Kiều Kiều ở bên cạnh thật sự là trợn mắt há hốc mồm, trước khoan hãy nói cách nói chuyện của Nghiêm Thanh Viên kỳ lạ kỳ cục, cô ta có thể coi như đam mê đặc biệt của thiếu niên trung nhị*, nhưng vì sao Chu Hạ vậy mà có thể giao tiếp hiệu quả với Nghiêm Thanh Viên được?
*Trẻ trâu.
Đây là thực lực của người có thể có mối quan hệ với Nghiêm gia sao?
Trần Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy mình có lẽ đã xem thường bạn trai mới quen của mình.
Có điều... Người đàn ông của tiểu thiếu gia? Đôi mắt của Trần Kiều Kiều đánh giá thiếu niên thanh tú đáng yêu một lát.
Trần Kiều Kiều nhận được tín hiệu trong ánh mắt Chu Hạ đem một túi văn kiện đưa cho Nghiêm Thanh Viên, sau khi mở ra nói: "Trên đây là các biểu mẫu cần điền và thông tin cần sử dụng, thật ra điều kiện để chuyển hộ tịch cũng không cao, phiền phức duy nhất đó là thời gian tương đối khó khăn, nhưng tôi vừa vặn có thân thích bên quản lí hộ tịch, tôi có thể giúp cậu."
Nghiêm Thanh Viên nhận lấy tư liệu, nhìn nhìn, phát hiện điều kiện hạn chế bên trên.
"Có điều nếu như cậu nói cậu chỉ mười sáu tuổi chỉ sợ không dễ xử lý, không đủ mười tám tuổi không thể thành lập hộ tịch riêng được."
Nghiêm Thanh Viên mím môi, những mặt khác đều rất dễ làm, nhưng duy nhất cái này không đủ mười tám rất khó làm.
"Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể buông bỏ chính sách, dù sao quy củ là chết người là sống, nếu bạn của cậu cần rời hộ tịch có hoàn cảnh đặc biệt gì cũng có thể suy xét." Trần Kiều Kiều nhếch đôi môi đỏ mọng lên, khẽ cười nói, "Cho nên thật ra không khó, chỉ cần tôi ở đây."
Nghiêm Thanh Viên nhìn mấy thứ này, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Kiều Kiều.
"Người phụ nữ này, chị thành công khiến tôi chú ý."
Trần Kiều Kiều che miệng cười ra tiếng: "Có thể được em trai nhỏ đáng yêu như vậy trêu chọc chị đây rất vui, có điều bỏ hộ tịch làm gì? Cho dù rời hộ tịch rồi chỉ cần làm xét nghiệm ADN thì trên pháp luật vẫn được công nhận họ là cha mẹ, nhưng mà rời hộ tịch không thể tính là đoạn tuyệt quan hệ nha."
Vừa nãy nghe hai người nói chuyện nên Trần Kiều Kiều có suy đoán về phương diện này, đoán Nghiêm Thanh Viên có phải muốn cho đối phương đoạn tuyệt quan hệ cha con hay không.
"Người phụ nữ này, đừng dễ dàng khiêu chiến tôi." Nghiêm Thanh Viên nói xong thì nhìn thấy Trần Kiều Kiều nhún vai không hề truy hỏi, bỗng cảm thấy có lẽ mục đích thật sự của cái gọi là câu trích lời tổng tài bá đạo chính là muốn để người hoàn toàn tự tin, nếu là mình ngày thường chắc chắn sẽ không biết nên làm thế nào để cự tuyệt một trường hợp như vậy nhỉ.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên nhìn chằm chằm Trần Kiều Kiều, cậu cũng hiểu việc lần này chắc chắn là do Trần Kiều Kiều làm chủ, cuối cùng mím môi, Nghiêm Thanh Viên nói: "Người phụ nữ này, tôi thiếu chị một ân tình."
Trần Kiều Kiều lập tức nhếch khóe miệng, rõ ràng lần này cô ta không uổng công đi theo: "Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, vì bạn bè cố gắng như vậy."
"..." Chu Hạ liếc nhìn Trần Kiều Kiều muốn nói lại thôi, mặc dù bọn họ bây giờ là người yêu của nhau, nhưng thật lòng mà nói cũng chỉ là quan hệ bạn tình, Trần Kiều Kiều rốt cuộc có bối cảnh thế nào hắn không tìm hiểu cụ thể, sau đó hắn chậm rãi nhắc nhở, "Mặc dù là tiểu thiếu gia thiếu ân tình, đến lúc đó còn không phải đại thiếu gia nhị thiếu gia tới trả sao."
Hắn chính là lợi dụng lấy cớ chăm sóc tiểu thiếu gia đạt được không ít lợi ích, nhưng hắn cũng hiểu phải đúng mực, chỉ sợ Trần Kiều Kiều không sợ hổ trực tiếp cắn một miếng lớn.
"Người phụ nữ này." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói với Trần Kiều Kiều.
"Làm sao vậy?" Trần Kiều Kiều nghiêng đầu.
"Chị chỉ có thể tìm tôi." Đừng đi tìm anh cả anh hai, làm phiền bọn họ các chuyện.
Sắc mặt Trần Kiều Kiều cứng đờ, tuy rằng lời này nghe có vẻ mập mờ, nhưng trên thực tế làm sao không phải là đang nhắc nhở cô ta cái gì? Ý tứ là cho dù thiếu ân tình cũng phải tìm cậu chứ không được tìm những người khác đúng không?
"Yên tâm, tiểu thiếu gia, tôi cũng không phải người không biết điều."
Bên trong nụ cười tươi của Trần Kiều Kiều không che giấu bất cứ sự tham lam nào, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không yên tâm lắm, cứ cảm thấy đối phương có chút dụng ý sâu xa.
Nhưng cậu như bị ma xui quỷ khiến nhìn Chu Hạ, cậu vẫn luôn cho rằng cậu và Chu Hạ là bạn bè, nhưng hôm nay một câu vô tình của hắn Nghiêm Thanh Viên mới biết, mỗi lần cậu nhờ Chu Hạ, có lẽ anh cả anh hai sẽ tự đưa cho hắn một ít lợi ích.
Cậu cho rằng... Bọn họ là bạn bè.
Nghiêm Thanh Viên thở dài, có lẽ cậu thật sự không có cái số này cũng không chừng.
Nghiêm Thanh Viên gửi ảnh chụp chứng minh thư của Cố Hãn Hải đến điện thoại Chu Hạ rồi hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ hỏi hắn còn cần gì không.
"Không sao, còn lại giao cho tôi xử lí là được." Chu Hạ nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy chứng minh thư của Cố Hãn Hải, hắn cũng phát hiện, mỗi lần Nghiêm Thanh Viên cần giúp ơn lớn, người đầu tiên tìm không phải đại thiếu gia và nhị thiếu gia, rất kỳ lạ, rõ ràng đại thiếu gia và nhị thiếu gia đối với tiểu thiếu gia mà nói mới là người quan trọng nhất.
Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, quay đầu rời đi, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối là lần cuối cùng.
Nhưng Trần Kiều Kiều đột nhiên nắm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên giật mình trong lòng, đồng thời đáy lòng Chu Hạ cũng lộp bộp một tiếng: "Em làm gì vậy?"
Nghiêm Thanh Viên há miệng, nửa ngày mới nói ra một câu: "Người phụ nữ này, chị đây là đang đùa với lửa."
"Em trai nhỏ, nghỉ đông rồi, có muốn đi chơi với các anh các chị không?" Trần Kiều Kiều cong khóe môi đỏ mọng.
Nhưng mà lần này tay cô ta đột nhiên bị kéo ra, lúc Nghiêm Thanh Viên đang vô cùng kinh ngạc thì bị Chu Hạ kéo ra sau.
"Chu Hạ, anh làm gì vậy?" Trần Kiều Kiều không vui, tay cô ta bị Chu Hạ kéo vô cùng đau!
"Trần Kiều Kiều, tự biết thân phận của mình đi, tiểu thiếu gia Nghiêm gia không phải là người như em có thể gây chú ý đâu." Chu Hạ thật sự không dám đưa Nghiêm Thanh Viên vào trong vòng hỗn loạn của mình.
"Bây giờ cậu ấy có việc cần nhờ tôi, tôi chỉ là muốn nhân cơ hội này làm bạn với tiểu thiếu gia một chút, để cậu ấy có cơ hội đi chơi với chúng ta, chẳng lẽ cái này cũng có vấn đề sao?"
Chu Hạ nhíu mày thật chặt, hắn và Trần Kiều Kiều trở thành người yêu của nhau cũng là vì đối phương vẫn luôn tiến lùi có chừng mực, cũng không phải dạng luôn dây dưa, bây giờ xem ra có lẽ không phải không quấn lấy, mà là do không tìm được mục tiêu thích hợp sao?
"Có một số người không phải em có thể chơi nổi." Chu Hạ chỉ cảm thấy mặc dù hắn giấu tiểu thiếu gia ở phía sau, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không thoải mái lắm, tiểu thiếu gia của hôm nay dường như không giống với bình thường.
"Người phụ nữ này, chị muốn chơi, tôi chơi với chị, chị tốt nhất đừng làm tôi thất vọng." Ngay lúc Chu Hạ đang phát sầu, Nghiêm Thanh Viên mím môi từ sau lưng Chu Hạ đứng ra, nhỏ giọng nói.
Trần Kiều Kiều vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người vẻ mặt kinh sợ nhưng lại cố ý uy hiếp người khác như vậy, Chu Hạ ở kế bên nghe Nghiêm Thanh Viên vậy mà cướp lời, trái tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trần Kiều Kiều được Nghiêm Thanh Viên đồng ý, rất kiêu ngạo vòng qua người Chu Hạ ghé vào tai Nghiêm Thanh Viên nói: "Bé con đáng yêu, cái gọi là tổng tài bá đạo, không có mấy người là xử nam đâu."
Nghiêm Thanh Viên sau khi nghe câu nói này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ vành tai đến gò má nhanh chóng đỏ bừng lên, mùi nước hoa đặc trưng trên người người phụ nữ quanh quẩn chóp mũi, làm cậu hoa cả mắt.
Chu Hạ chỉ cảm thấy xong đời, vì sao hắn muốn cho Trần Kiều Kiều có cơ hội nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên chứ, chuyện này làm ầm ĩ thì lớn chuyện rồi.
Cũng không biết tiểu thiếu gia ngày thường thẹn thùng hôm nay vậy mà chủ động trao đổi số điện thoại với người khác, trước kia đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra!
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rất đơn giản, hôm nay mình nợ ân tình của người ta, cậu phải tìm cách trả lại, nếu chỉ là đi chơi với người ta, không gì không thể, huống hồ cậu vẫn là tiểu thiếu gia Nghiêm gia, đối phương có lẽ sẽ không làm gì được cậu.
"Vậy ngày mai đi." Sau khi Trần Kiều Kiều trao đổi số điện thoại với Nghiêm Thanh Viên nói, "Bé con đáng yêu, ngày mai chị đón em ra ngoài chơi được hông nè?"
Nghiêm Thanh Viên không nói chuyện, lạnh lùng liếc mắt rồi xoay người rời đi, cái liếc mắt kia nhìn như có khí thế, nhưng trong mắt Chu Hạ và Trần Kiều Kiều giống như một chú mèo con không có một chút khí thế nào.
"Nghiêm gia vậy mà có tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, anh vẫn luôn độc chiếm không phải rất quá đáng sao?" Trần Kiều Kiều híp mắt.
"Đừng muốn điều gì từ trên người cậu ấy, đó không phải là người em có thể có ý đâu." Chu Hạ chỉ cảm thấy đau đầu.
"Vì sao nói em có ý với cậu ấy, có lẽ tiếp xúc một khoảng thời gian, ngược lại là cậu ấy muốn tham gia vào vòng này của chúng ta thì sao?" Trần Kiều Kiều cười nói, "Tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, không chơi cũng quá đáng tiếc."
Chu Hạ cũng biết, cho dù Nghiêm Thanh Viên không thích giao lưu với người khác, nhưng không có nghĩa là những người này tất cả đều tránh cho, hơn nữa lần này tiểu thiếu gia chủ động muốn tiếp xúc, chẳng lẽ còn ai có thể ngăn cản sao.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy hôm nay mình tính sai rồi.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình và Chu Hạ là bạn tốt, cho nên Chu Hạ mới luôn giúp cậu như vậy.
Đáng lẽ ra cậu nên sớm nghĩ đến thật ra người vẫn luôn giúp cậu là anh cả và anh hai nhà mình, chỉ sợ Chu Hạ đã có khá nhiều lợi ích rồi, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém so với Tống Diễn Chi người mà cậu đã từng cố ý xa cách.
Anh cả anh hai của cậu, vì sao phải lén lút như vậy, giúp cậu cũng không nói.
Nghiêm Thanh Viên cắn nhẹ môi dưới, cảm giác được yêu thương thật sự rất tốt, mà có được càng nhiều, cảm giác áy náy càng trầm trọng.
Nhưng không thể giả vờ không biết.
Nghiêm Thanh Viên cuộn mình trốn ở trong góc cầu thang của siêu thị lớn nào đó, như vậy thì bên ngoài chật hẹp và không có dòng người qua lại sẽ làm tâm trạng của cậu yên ổn.
Nghiêm Thanh Viên mở block Tống Diễn Chi sau khi đã chặn một khoảng thời gian dài, trống rỗng, không có gì cả, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian dài luôn như hình với bóng, nói chuyện trên trời dưới đất đến nửa đêm.
Cậu muốn biết anh cả anh hai rốt cuộc vì cậu mà làm bao nhiêu chuyện.
Nghiêm Thanh Viên: Cậu ở đâu?
Tống Diễn Chi: Viên Viên, tôi đây.
Xưng hô quen thuộc đến từ người bạn đã từng là tốt nhất, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cuộn thật tròn thân thể mình lại, cảm thấy ngực rất khó chịu.
Nhưng Tống Diễn Chi lại đột ngột thu hồi tin nhắn, gửi lại lần nữa.
Tống Diễn Chi: Tôi đây, Nghiêm Thanh Viên.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên khẽ run, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi có thể hỏi cậu một ít chuyện không?
Tống Diễn Chi: Chỉ cần tôi biết, tôi đều sẽ trả lời cậu.
Nghiêm Thanh Viên: Có phải ngoại trừ cậu, còn có rất nhiều người muốn đạt được lợi ích của Nghiêm gia từ trên người tôi?
Tống Diễn Chi: Tôi không biết nhiều lắm.
Tống Diễn Chi: Nhưng tôi biết đúng là như vậy, theo tôi được biết lúc trước sau khi cậu cắt đứt quan hệ với tôi không phải vẫn còn chơi với những người khác sao? Bọn họ đều lấy được chỗ tốt, tâm trạng cậu không tốt, anh cả anh hai của cậu đều biết.
Nghiêm Thanh Viên nhìn những lời này, ngực giống như bị một cục đá thật lớn chặn lại, rất khó chịu.
Tống Diễn Chi: Nhưng không sao, bản thân thương nghiệp cũng có giao lưu, đây cũng coi như một mối quan hệ của con người.
Tống Diễn Chi: Cậu đừng không vui.
Tống Diễn Chi: Xin lỗi, trước kia tôi không phải cố tình nghĩ như vậy, tôi thật sự coi cậu là bạn bè.
Tống Diễn Chi: Tôi không ngờ tôi còn có thể nhận được tin nhắn của cậu, nhưng nếu có thể tôi hy vọng nhân cơ hội lần này để chúng ta có thể hòa thuận như lúc ban đầu.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Tống Diễn Chi sau khi cậu mở cuộc trò chuyện thì cậu ấy không ngừng nói chuyện với cậu, thật giống như nhìn thấy bóng dáng người bạn tốt muốn nói lại thôi với cậu, sau khi cậu ngoảnh mặt sang chỗ khác thì lại buồn bã rời đi.
Chuyện cho đến bây giờ Tống Diễn Chi còn có thể nói ra nhiều lời như vậy, Nghiêm Thanh Viên cũng biết, có thể lúc trước mình cùng mọi người đoạn tuyệt quan hệ có lẽ thật sự quá đáng.
Hình như bắt đầu từ khi đó cậu như vô tình
lại như cố ý không hy vọng bị đối phương chiếm hời, chẳng lẽ từ lúc ấy cậu cũng đã có dự cảm rằng mình không phải người Nghiêm gia sao?
Nghiêm Thanh Viên: Tống Diễn Chi, nếu tôi không phải người của Nghiêm gia, cậu có còn làm bạn bè với tôi không?
Tống Diễn Chi: Sẽ.
Nghiêm Thanh Viên: Có thật không?
Tống Diễn Chi: Tôi biết cậu không tin, nhưng đây là sự thật.
Tống Diễn Chi: Ngay từ đầu đúng là ba bảo tôi chơi với cậu nhiều hơn, nhưng tôi làm bạn với cậu thật sự rất vui vẻ, tôi biết cậu đặc biệt tốt.
Thật ra từ trước đến nay Nghiêm Thanh Viên rất quan tâm Tống Diễn Chi, khi bọn họ có khoảng thời gian đẹp nhất bên nhau, Nghiêm Thanh Viên thậm chí còn nghĩ rằng cái gì của mình đều có thể chuẩn bị một phần cho Tống Diễn Chi.
Đó là cách quan tâm đối xử thật lòng với bạn tốt nhất của mình, chỉ có bạn tốt nhất mới có thể làm như vậy.
Tống Diễn Chi cũng biết, một đứa trẻ mười mấy tuổi đã có nhận thức về đúng sai và thân thiện, Nghiêm Thanh Viên đối xử với cậu ấy tốt thế nào, cậu ấy không phải không có cảm giác.
Tống Diễn Chi: Chúng ta có thể làm hòa không? Tôi không muốn không nói chuyện với cậu.
Tống Diễn Chi: Tôi còn muốn giống như trước đây cùng nhau chơi với cậu.
Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên chỉ muốn biết những lúc cậu không hay biết gì, có phải anh cả anh hay vẫn luôn lén giúp cậu hay không.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống Diễn Chi xin lỗi và xin làm hòa với cậu.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi đã không còn gì để cậu mưu toan nữa rồi.
Nghiêm Thanh Viên: Chỉ cần tôi không kết giao bạn bè, không ai trong các cậu có thể nhận được lợi ích nào từ tôi nữa.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi không muốn bị cậu lừa gạt nữa.
Nghiêm Thanh Viên sau khi gửi xong những tin nhắn này thì đột ngột tắt điện thoại, tựa đầu vào vách tường ngồi ngây ngốc.
Nếu vừa rồi lúc cậu gửi tin nhắn cũng có thể dùng những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo để nói chuyện thì tốt quá rồi, tự tin như vậy, tự cho mình là trung tâm của tất cả mọi người, thật ra cậu như vậy sẽ càng quyết đoán quả quyết hơn, con người cũng quyến rũ hơn.
"Thật muốn làm tổng tài bá đạo quá." Nghiêm Thanh Viên đã hiểu vì sao anh hai bảo cậu dùng những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo để nói chuyện rồi, "Nếu như là tổng tài bá đạo thì sẽ không vì một chút tin tức nho nhỏ như vậy mà đứng ngồi không yên."
Nghiêm Thanh Viên lẩm bẩm nói, tự mình nói chuyện với mình, rồi lại tự mình cười nhạo mình.
Cho dù Tống Diễn Chi chân thành như thế nào đi nữa, đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói đều là mối quan hệ không thể khôi phục lại như trước.
Sau này cậu sẽ chuyện trường.
Có lẽ cậu sẽ đi một thành phố khác, để Cố Trường Hà sau khi ra tù không tìm thấy cậu, cũng không cho Tư Tuyết Ngữ từ trên người cậu tìm được điểm đột phá tiếp cận Cố Hãn Hải.
Đợi đến khi Cố Hãn Hải được nhận về, hắn sẽ giống như trong sách, hắn sẽ có thể hoàn toàn từ chối bất cứ điều gì hắn không muốn làm, không ai có thể ép buộc hắn.
Không giống cậu không có can đảm, chỉ có thể trốn.
Nghiêm Thanh Viên lén thở dài: "Tôi rất cao quý, mấy người không xứng."
Chờ đã, câu này hình như là trích dẫn của tổng tài bá đạo phải không? Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt.
——
Nghiêm Thanh Viên dọn cái ghế nhỏ ngồi ở cửa, chờ anh cả mang theo Cố Hãn Hải trở về.
Khi Nghiêm Trạch Thủy đẩy cửa ra liền nhìn thấy dáng vẻ em trai nhỏ nhà mình ngồi ở cửa quan sát, phụt một tiếng bật cười.
Nghiêm Thanh Viên lập tức đứng lên hai tay chống nạnh muốn nói chút gì đó những câu trích dẫn của tổng tài bá đạo, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Nghiêm Trạch Thủy nâng lên cao.
"Anh cả!" Lúc này Nghiêm Thanh Viên thật sự vừa tức vừa gấp, Cố Hãn Hải còn đang ở bên cạnh nhìn đó!
Quả thật Cố Hãn Hải đang nhìn, có chút kinh ngạc với lực tay của Nghiêm Trạch Thủy, mặc dù vóc dáng Nghiêm Thanh Viên nhỏ, nhưng không tính là nhẹ, dễ dàng nâng cao như vậy...
Ánh mắt Cố Hãn Hải nhìn bàn tay nắm lấy eo Nghiêm Thanh Viên.
Tay Nghiêm Trạch Thủy rất lớn, nắm lấy vòng eo của Nghiêm Thanh Viên mang lại sự đối lập khá mãnh liệt, không hiểu sao làm Cố Hãn Hải sinh ra một chút ý nghĩ khác thường.
Lập tức rũ đôi mắt xuống không hề nhìn nhiều nữa, điều này làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình chắc chắn là bị Cố Hãn Hải cười nhạo, tức khắc giận đến đỏ mặt.
"Người đàn ông này, đừng tùy tiện ôm tôi, lại ôm tôi nữa tôi sẽ không bảo đảm có thể xảy ra chuyện gì đâu!" Nghiêm Thanh Viên không biết đầu óc bị gì buộc miệng thốt ra.
Đầu tiên Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, sau đó yên lặng thả Nghiêm Thanh Viên xuống, sau đó che miệng, cười siêu to, lố đến mức gần như muốn nghe hết cả nhà.
Cho dù Cố Hãn Hải rất ít khi lộ ra nụ cười tươi cũng không nhịn được hơi cong khóe miệng, còn nghiêng đầu ho khan một tiếng, ở đây chỉ có duy nhất một người quản lí tốt biểu cảm, chính là quản gia Hứa Tam Tối.
Nghiêm Thanh Viên xấu hổ buồn bực đỏ cả mặt, bản thân cảm thấy tổng tài bá đạo là tuyệt nhất, nhưng bây giờ xem ra... Quả nhiên vẫn là không thể nghĩ như vậy, lời trích dẫn của tổng tài bá đạo áp dụng vào hiện thực thật sự cảm thấy thẹn quá đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.