Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 124: Muốn nhìn thấy em ấy mọi lúc
Thượng Thương
03/03/2023
Người trẻ tuổi yêu đương sẽ như thế nào? Thật ra Nghiêm Hãn Hải cũng không có đáp án chuẩn xác.
Hắn dành phần lớn thời gian của mình để làm việc, đối với cái gọi là hẹn hò của giới trẻ, thật ra phần lớn là do mắt thấy tai nghe nhiều rồi nên cũng có chút ấn tượng.
Họ sẽ hẹn hò, làm người yêu nhất định phải hẹn hò, nhưng nên hẹn hò ở đâu? Nghiêm Hãn Hải cúi đầu nhìn điện thoại, hắn vậy mà muốn gọi thẳng cho Nghiêm Trạch Thanh, hỏi những địa điểm yêu thích của Diêm Thanh Viên.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Nghiêm Trạch Thanh, hắn biết nếu mình hỏi chưa chắc đã có được đáp án, e rằng y sẽ sẵn lòng gây thêm rắc rối giữa hắn và Diêm Thanh Viên.
Để có thể lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò hoàn hảo giữa họ hoặc lần đầu tiên hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải đã đặc biệt mua một cuốn sách hướng dẫn hẹn hò.
Khi thư ký bước vào văn phòng, nhìn thấy thứ trong tay Nghiêm Hãn Hải, không phải là hợp đồng mà bọn họ rất cần phê duyệt, mà là một quyển hướng dẫn hẹn hò, khóe miệng nhịn không được giật giật.
"Tam thiếu gia, hiện tại những tư liệu này còn cần ngài phê duyệt." Thư ký lên tiếng nhắc nhở.
"Tất cả đã được phê duyệt, anh có thể lấy phân phát cho các giám đốc bộ phận." Nghiêm Hãn Hải đẩy toàn bộ tài liệu đã được xếp ngay ngắn trên bàn cho thư ký.
Trong mắt thư ký hiện lên một tia kinh ngạc, mặc dù anh biết năng lực làm việc của Nghiêm Hãn Hải rất mạnh, nhưng nhiều tư liệu như vậy trong thời gian ngắn như vậy đã phê duyệt xong, hơn nữa còn có thể bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn hẹn hò say sưa, đủ để thấy năng lực của hắn một khi thật sự được phát huy, sẽ đáng sợ cỡ nào.
Tuy rằng rất không muốn nói, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Hãn Hải tích cực làm việc như vậy, Nghiêm Hãn Hải chưa từng nợ bất cứ công việc nào, nhưng khi hắn làm việc sẽ khiến mọi người cảm thấy hắn không phải thật lòng muốn làm việc, mà là cố gắng ép buộc mình vào bầu không khí làm việc.
Nhưng bây giờ tất cả dường như đã thay đổi, hắn đang nghiêm túc làm việc, tự đáy lòng hy vọng công việc có thể được hoàn thành ngay lập tức, hắn có vấn đề cá nhân rất quan trọng cần phải được giải quyết.
"Vậy tôi ra người trước đây." Thư ký cầm tư liệu, vừa định đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói của Nghiêm Hãn Hải gọi mình từ phía sau, lập tức quay đầu lại hỏi, "Tam thiếu gia, còn có chuyện gì sao?"
"Anh có bạn gái không?" Giọng nói Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh mà nhanh chóng, suýt chút nữa khiến cho thư ký nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau khi nhớ lại mấy lần, xác định Nghiêm Hãn Hải quả thật hỏi vấn đề cá nhân này.
"Từng có." Nghe được câu trả lời như vậy, Nghiêm Hãn Hải theo bản năng nhíu mày, hắn chỉ muốn hỏi đối phương và người yêu của mình sẽ hẹn hò như thế nào, thư ký lập tức hiểu ý của đối phương, vì thế anh nói, "Tôi từng quen bạn gái cũ ở trường, khoảng thời gian đó nơi chúng tôi thích nhất chính là công viên giải trí, quán cà phê, quán trà sữa, có thể chơi, có thể ăn, hơn nữa có rất nhiều người."
Dựa theo tuổi tác của Diêm Thanh Viên, hẳn hắn vẫn còn là sinh viên đại học.
Có điều thư ký rất tò mò, rốt cuộc bạn gái của Nghiêm Hãn Hải là ai?
"Cảm ơn." Nghiêm Hãn Hải hiếm khi nói lời cảm ơn.
"Tôi có thể nói thêm một câu không, hiện giờ ngài và bạn gái của ngài đã xác nhận quan hệ, hay là chưa xác nhận quan hệ?" Dù sao thư ký cũng không cho rằng Nghiêm Hãn Hải trong khoảng thời gian này có thời gian riêng tư để hẹn hò với phụ nữ.
"Là Diêm Thanh Viên." Nghiêm Hãn Hải đối với chuyện này cũng không che giấu gì, "Tôi đang theo đuổi Diêm Thanh Viên."
Đôi mắt thư ký chậm rãi mở to, cho dù thế nào anh cũng không ngờ mình lại nghe được tin tức chấn động như vậy.
Diêm Thanh Viên là ai, e rằng tất cả nhân viên có liên quan đến doanh nghiệp Nghiêm gia trên cơ bản đều quen thuộc với cái tên này, dù sao đây cũng là nhãn hiệu đánh dấu tiền thưởng cao và có thể nịnh bợ cấp trên.
Mặc dù hầu hết mọi người không biết rõ về thân phận của Diêm Thanh Viên, nhưng với tư cách là thư ký của Nghiêm Hãn Hải, anh biết rõ thân phận của Diêm Thanh Viên, câu chuyện hoán đổi thân phận giống như huyền thoại này được truyền trong một số giới nhất định.
Hầu như tất cả mọi người đều biết thân phận của Nghiêm Hãn Hải là con ruột bị lưu lạc bên ngoài, là đứa trẻ được nhận lại sau khi ôm nhầm, đã có khá nhiều người tự hỏi liệu sự ưu tú của Nghiêm Hãn Hải có liên quan đến giáo dục hia đình hay không, muốn thử xem việc thả tự do hoàn toàn cho một đứa trẻ có tạo ra một Nghiêm Hãn Hải khác hay không.
Tuy rằng chuyện này chỉ là đề tài bàn tán giữa mọi người, nhưng thật ra mọi người cũng không quá chú ý đến đứa trẻ bị ôm nhầm kia, nhưng anh cũng mơ hồ nhận ra cái tên Diêm Thanh Viên này rất có danh tiếng trong những người Nghiêm gia mà anh từng gặp.
Dường như Nghiêm gia có sự yêu quý đặc biệt đối với Diêm Thanh Viên, mặc dù không biết có phải ảo giác của anh anh hay không.
Nhưng cho dù thế nào anh cũng không ngờ rằng, thiếu gia nhà giàu thật sự vậy mà lại thích thiếu gia giả khác chiếm đoạt tài nguyên và cuộc sống của hắn, huống chi còn là một người đàn ông, ở thời đại này, Nghiêm Hãn Hải thật sự không hề kiêng kỵ xu hướng và sở thích của mình.
Quả nhiên là vì trời sinh đặc biệt cho nên không hề sợ ánh mắt của những người khác sao?
Mặc dù trong đầu thư ký tràn ngập suy nghĩ, nhưng trên thực tế chỉ trôi qua vài giây, nhưng tâm trạng tốt của Nghiêm Hãn Hải lại vì mấy giây ngắn ngủi này mà trầm xuống.
Thư ký đã theo Nghiêm Hãn Hải một thời gian cũng đã có hiểu biết sơ bộ về tính tình của Nghiêm Hãn Hải, tùy rằng sắc mặt của Nghiêm Hãn Hải không thay đổi nhiều, nhưng trực giác nói cho anh biết hiện tại tâm trạng đối phương không tốt.
Lúc này thư ký không hiểu sao bất giác bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hãn Hải, đôi con ngươi đen kịt kia giống như vực sâu vạch ra tất cả khinh bỉ bí mật trong lòng anh, anh thậm chí cảm thấy mình còn coi thường Nghiêm Hãn Hải hơn so với trong tưởng tượng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú này không ai có thể che dấu suy nghĩ trong lòng.
Thư ký chỉ cảm thấy dưới ánh mắt như vậy mình không cách nào kiềm chế mà bắt đầu cảm thấy chật vật, lập tức muốn nói gì đó để giảm bớt quái dị trong lòng.
"Có phải là cậu bé đã nói chuyện với tôi khi tôi bấm chuông cửa sáng nay không? Giọng nói của em ấy nghe có vẻ rất nhẹ nhàng dễ nghe."
Thư ký nói đều là nịnh nọt giấu dấu vết, anh tin tưởng Nghiêm Hãn Hải cũng có thể nhìn ra, nhưng chỉ cần Nghiêm Hãn Hải không so đo...
Thư ký quan sát thấy vẻ mặt của Nghiêm Hãn Hải quả nhiên sau khi nghe được những lời này bất ngờ hòa hoãn rất nhiều, kinh ngạc cực kỳ, đây... Đây là thật sự rất để ý.
"Giọng nói của em ấy có hơi thay đổi so với trước kia." Nghiêm Hãn Hải nói.
"Trước đây tôi đã xem video ngài đăng lên, nghe có vẻ thay đổi không nhiều lắm, có điều cũng có thể là do tôi không trực tiếp nghe được tiếng người nói chuyện." Thư ký rõ ràng cảm thấy tâm trạng Nghiêm Hãn Hải đã tốt lên, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có lẽ không phải giọng nói (1) thay đổi mà là thanh tuyến (2) thay đổi, khi còn là thiếu gia Nghiêm gia nói chuyện luôn thẳng thắn, nhưng bây giờ nghe có vẻ buông thả." Nghiêm Hãn Hải hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng yêu hiếm thấy, là dáng vẻ ngốc nghếch khi yêu.
(1) 声音
(2) 声线
Cả hai đều dùng để nói giọng luôn nên mình không phân biệt được hai này có gì khác nhau nữa ಥ_ಥ
"Nếu là thiếu niên thật ra nơi hai người có thể đi chơi sẽ nhiều hơn, con gái thích nơi yên tĩnh thoải mái đẹp đẽ, nếu là con trai có thể chọn đi công viên giải trí rồi đi công viên nước bên cạnh, thật ra rất thú vị."
"Vậy sao?" Nghiêm Hãn Hải cúi đầu mở hướng dẫn hẹn hò, trong đó quả nhiên đánh dấu hai công viên chủ đề rất gần nhau.
"Con trai khi chơi sẽ vô tư hơn, đi đâu cũng có khá nhiều lựa chọn, có thể ra thẳng phố ẩm thực cũng được, bởi vì không biếng ăn như con gái nên có thể ăn rất nhiều..."
Khi thư ký rời khỏi văn phòng chỉ còn lại một mình Nghiêm Hãn Hải, anh đóng cửa lại rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù Nghiêm Hãn Hải đã thể hiện những khả năng phi thường nhưng hắn vẫn chỉ là một cậu con trai mười tám tuổi, khi thảo luận về vấn đề này sẽ khiến hắn nhận ra rõ ràng sự chênh lệch tuổi tác rất lớn giữa người trước mặt và hắn.
Làm việc dưới tay người còn nhỏ tuổi hơn mình mà còn nơm nớp lo sợ hơn, nghĩ lại cảm thấy đúng là chua xót mà.
Nghiêm Hãn Hải nhận được rất nhiều kinh nghiệm và gợi ý của người từng trải, nhưng tất cả những gì thư ký nói hắn đều đã cân nhắc, nhưng dù vậy vẫn cảm thấy 'chưa đủ'.
Muốn cho cậu tốt hơn, muốn đáng nhớ hơn, muốn độc đáo nhất.
Nghiêm Hãn Hải cầm lấy điện thoại, nhìn ảnh đại diện Diêm Thanh Viên, vô thức gửi một tin nhắn, bây giờ hắn... Có chút nhớ Diêm Thanh Viên.
——
Lúc này Diêm Thanh Viên đang lau cửa sổ lưới* của phòng Nghiêm Hãn Hải, mặc dù xung quanh rất sạch sẽ nhưng trên cửa sổ dù thế nào cũng sẽ có bụi rơi, sau khi cửa sổ được lau sạch, rõ ràng không có gì thay đổi nhưng Diêm Thanh Viên cảm thấy tâm lí của mình tràn ngập tự hào, toàn bộ căn phòng cũng vì vậy mà sáng lên.
*Cửa sổ lưới:
Diêm Thanh Viên đột nhiên nhận được tin nhắn điện thoại, theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, nhìn thấy tin nhắn Nghiêm Hãn Hải gửi cho cậu.
Nghiêm Hãn Hải: Đang làm gì?
Diêm Thanh Viên nhất thời giật mình, đây là ông chủ đến kiểm tra công việc của cậu sao? Vậy phải trả lời thật nghiêm túc, việc này liên quan đến mức lương 15.000 tệ một tháng đó!
Vì vậy Diêm Thanh Viên cầm điện thoại lên, bật camera, tắt chế độ chỉnh sửa, sau đó gửi kết quả công việc của mình cho Nghiêm Hãn Hải!
Nghiêm Hãn Hải nhận được tin nhắn của Diêm Thanh Viên trực tiếp cúi đầu nhìn, mặc kệ có phải đang làm việc hay không, sau đó nhìn thấy một loạt ảnh do Diêm Thanh Viên gửi đến cùng với một đoạn video, sau đó là một tin nhắn giống như báo cáo công việc.
Diêm Thanh Viên: Nội dung công việc hôm nay là dọn dẹp bên trong phòng ngủ, các ngóc ngách đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, vì khi thuê nhà đã tìm một người giúp việc gia đình để dọn dẹp nhà cửa nên hoàn cảnh tổng thể không bẩn lắm, đã lau sạch cửa sổ lưới, rèm cửa sổ đã được giặt lại, hy vọng sáng sớm ngày mai ngài thức dậy có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ hơn trước.
Nghiêm Hãn Hải nhìn quy trình công thức của Diêm Thanh Viên thì biết khả năng cao là Diêm Thanh Viên coi tin nhắn của hắn thành yêu cầu cậu báo cáo công việc.
Nghiêm Hãn Hải lần lượt mở từng hình ảnh Diêm Thanh Viên gửi đến, đột nhiên nhìn thấy bóng của Diêm Thanh Viên phản chiếu trong gương trong một bức ảnh, hắn hơi sửng sốt.
Hắn chưa bao giờ nhìn kỹ dáng vẻ Diêm Thanh Viên khi cậu làm việc, phần lớn thời gian hắn vẫn ở công ty nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiếu niên trong gương mặc áo lót của ông già cùng với một chiếc quần đùi to màu nâu, trông giống như một cậu bé đang tìm kiếm sự mát mẻ vào mùa hè trong một cái sân vườn nhỏ, xung quanh có thể nhìn thấy đường phân chia màu da không quá rõ ràng, tổng thể trông vô cùng mát mẻ.
Cách ăn mặc của Diêm Thanh Viên rất đáng yêu, nhưng cũng làm Nghiêm Hãn Hải khẽ cau mày, vì sao lại ăn mặc như thế này? Nóng lắm hả? Rõ ràng phòng nào cũng có điều hòa mà.
Nghiêm Hãn Hải: Rất nóng?
Diêm Thanh Viên: Nhiệt độ hơi cao, nhưng tôi sẽ bật điều hòa để làm sạch.
Nếu vì mồ hôi mà làm ướt đất hoặc không cẩn thận rơi xuống giường, tuy là không đến mức nhìn thấy nhưng mong muốn giúp việc hoàn hảo của cậu nhất dịnh sẽ thất vọng!
Sau khi xem xong Nghiêm Hãn Hải mới yên tâm, nhiều lần mở bức ảnh duy nhất cực kỳ hấp dẫn mình nhìn nửa ngày.
Nghiêm Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến gửi một tin nhắn: Tình hình dọn dẹp ở những nơi khác thế nào?
Diêm Thanh Viên lập tức tung ta tung tăng chạy đến những nơi khác để chụp hình, nhưng thực ra Nghiêm Hãn Hải cũng không muốn xem dọn dẹp có sạch sẽ hay không, mà là để xem những cái bóng mà Diêm Thanh Viên để lại ở nhiều nơi khác nhau mà không hề đề phòng trong quá trình chụp ảnh, điều này trong mắt hắn giống như đang chơi trò tìm kiếm sự khác nhau tràn ngập niềm vui.
Diêm Thanh Viên đã gửi được vài tấm ảnh nhưng không nhận được câu trả lời từ Nghiêm Hãn Hải, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, lẽ nào, công việc của cậu không làm Nghiêm Hãn Hải hài lòng sao?
Diêm Thanh Viên đột nhiên suy nghĩ về bản chất của Nghiêm Hãn Hải, đó là nhân viên ngay cả làm nhân viên phục vụ cũng có thể khiến ông chủ lưu luyến không nỡ bỏ, nếu cậu đến làm việc nhà nhất định phải làm đến hoàn hảo nhất, thậm chí đột phá cực hạn của việc giúp việc gia đình.
Diêm Thanh Viên: Tôi biết rồi, nhất định sẽ hoàn thành công việc tốt hơn, tôi sẽ tiếp tục dọn dẹp nơi tôi đã làm xong, chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ thành một nhân viên giúp việc gia đình phù hợp với mức giá này!
Nghiêm Hãn Hải nhìn điện thoại, lại gửi thêm mấy tin nhắn, nhưng lần này lại không trả lời.
Nghiêm Hãn Hải tựa như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chưa có kinh nghiệm yêu đương, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian chờ đợi tin nhắn trả lời lại gian nan đến như vậy.
Mà chờ đợi cũng là một trải nghiệm hiếm hoi.
Bất kể chờ đợi có đủ hiếm có hay không, bây giờ hắn rất muốn biết Diêm Thanh Viên đang làm gì.
Khi Diêm Đàm nhận được điện thoại của Nghiêm Hãn Hải thì không hiểu chuyện gì: "Có chuyện gì à, tam thiếu gia."
"Diêm Thanh Viên đang làm gì?" Nghiêm Hãn Hải hỏi thẳng vấn đề.
"Đang dọn dẹp." Diêm Đàm đi ra ngoài tìm Diêm Thanh Viên, nửa người dựa vào tường để Diêm Thanh Viên không phát hiện anh ấy đang nhìn lén, "Trông hùng hổ lắm, lại còn cầm chất tẩy rửa hiệu quả cao bình thường không thường dùng, giống như muốn sống chết một trận với bụi."
Cách nói chuyện của Diêm Đàm không hề có ý trêu chọc, nhưng Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc vẫn ngây ngốc.
Quyết đấu sống chết một trận với bụi?
"Công việc dọn dẹp vất vả lắm à?" Nghiêm Hãn Hải cho Diêm Thanh Viên công việc, để thỏa mãn suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, nhưng không hy vọng Diêm Thanh Viên phải làm việc vất vả.
"Căn nhà này rất lớn, theo tôi thấy dọn dẹp rất vất vả, nhưng..." Diêm Đàm nhìn dáng vẻ lén lút của Diêm Thanh Viên khi vừa mở nhạc vừa dọn dẹp, nói, "Viên Viên trông rất thích thú."
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Hãn Hải cũng hiểu mình cần tìm thêm người giúp việc gia đình nữa, bây giờ Diêm Thanh Viên có thể dọn dẹp nhưng khi bắt đầu đi học thì thời gian quét dọn sẽ giảm bớt, nếu dùng quá nhiều thời gian để làm việc nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của cậu, giống như năm đó vậy.
Nghiêm Hãn Hải biết rất rõ, cố gắng làm việc chính là vì để cho cuộc sống có thể tốt hơn, nếu như vẫn bận rộn trong công việc mà xem nhẹ cuộc sống mới là thật sự đảo ngược, đã như vậy, hắn không thể để Diêm Thanh Viên cũng bước vào khoảng thời gian vất vả năm đó của hắn.
Một là không đành lòng, hai là không muốn.
Nghiêm Hãn Hải chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết yêu nhau thì phải quan tâm và chăm sóc lẫn nhau, không hy vọng đối phương quá bận rộn, hy vọng đối phương hạnh phúc và luôn vui vẻ, cuộc sống sung túc, cơm ăn áo mặc, sức khỏe dồi dào và tích cực hướng về phía trước, năm đó cuộc sống sạch sẽ cũng không phải chuyện xấu, hắn rất bớt ơn Diêm Thanh Viên có thể trưởng thành trong bầu không khí an toàn.
Vì vậy hắn nên làm thế nào để theo đuổi Diêm Thanh Viên đây?
Bây giờ trở lại vấn đề này thì phải suy nghĩ cẩn thận.
Nghiêm Hãn Hải đang làm việc đột nhiên nhận được cuộc gọi, người gọi điện thoại là Nghiêm Trạch Thủy, hắn alo một câu.
"Em ba." Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy Nghiêm Hãn Hải đáp lại thì nói, "Hai người vẫn chưa dỗ dành được Viên Viên à?"
"Có chuyện gì không?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
"Đã hơn một tháng rồi, gần đây phụ thân và mẫu thân tuy không nói nhưng hành động đã biểu hiện ra chút nôn nóng, cho nên..." Ngay lúc Nghiêm Trạch Thủy gọi điện thoại đột nhiên từ trong điện thoại truyền đến một giọng nữ quen thuộc, đó là giọng của Tịch Hạc.
"Ai bảo con gọi cho thằng bé? Đứa nhỏ Diêm Thanh Viên kia lẽ nào còn phải cần con cầu xin mới chịu đến thăm chúng ta sao? Mười sáu năm chúng ta nuôi như thế thì chút ơn nghĩa cũng phải có chứ?"
Giọng của Tịch Hạc tuy cách Nghiêm Trạch Thủy một khoảng cách nhưng vẫn nghe rất rõ ràng, hiển nhiên là bà cố ý lớn giọng, nhưng không biết có phải vì để cho người bên đầu dây bên kia có thể nghe rõ ràng hơn hay không.
Nghiêm Hãn Hải không trả lời, lại nghe thấy người bên kia đổi giọng, hiển nhiên đối tượng nói chuyện đã đổi từ Nghiêm Trạch Thủy thành Tịch Hạc.
"Có phải thằng bé vốn không nhớ chúng ta hay không?" Năm đó khi bà chủ động giao lưu với Nghiêm Hãn Hải, Tịch Hạc không hề kiêng kỵ thể hiện yêu thích Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Hãn Hải, bây giờ lại càng không cần phải che giấu.
Bà rất thích Diêm Thanh Viên, ngay cả khi không phải con ruột của mình nhưng bà vẫn thích, bà cảm thấy đứa nhỏ này săn sóc hơn so với những đứa nhỏ khác, nhưng nếu cậu có thể vô tâm rời đi như vậy, thì Tịch Hạc cũng không cần phải lưu luyến quá nhiều.
Bây giờ bà muốn một đáp án, thế nhưng chờ trái chờ phải hơn một tháng trời mà vẫn không có tin tức gì, Tịch Hạc cuối cùng vẫn đứng ngồi không yên.
Cây bút trong tay Nghiêm Hãn Hải tùy ý gõ lên bàn, như thể hắn đã thông suốt chuyện này.
"Không phải vậy, mẫu thân, giờ đây em ấy không biết nên dùng thái độ gì để gặp mặt trực tiếp ngài." Diêm Thanh Viên đã từng thử mọi cách để cải thiện hoàn cảnh Nghiêm gia, bây giờ hắn cũng nguyện ý duy trì mong muốn của Diêm Thanh Viên.
"Sao phải thái độ? Chúng ta cần thái độ của thằng bé sao? Thích là thích, không thích là không thích!" Tịch Hạc trước giờ luôn vô cùng rõ ràng với mục tiêu của mình, đặc biệt là khi nói đến tình cảm.
"Tâm tư của em ấy không giống chúng ta, em ấy tin tế hơn, suy nghĩ nhiều hơn, em ấy rời đi một lần đã đủ để chứng minh điều này." Nghiêm Hãn Hải vô cùng hiếm thấy kiên nhẫn đi xoa dịu Tịch Hạc, hắn có nhiều kiên nhẫn hơn đối với người mẹ cũng không có tình cảm gì nhưng lại rất thích Diêm Thanh Viên, "Diêm Thanh Viên đã kiên nhẫn và cố gắng thay đổi bầu không khí gia đình này, bây giờ chờ chút nữa, tự nhiên sẽ ổn thôi."
Nghiêm Hãn Hải cũng không cho Tịch Hạc bất kỳ cơ hội phản bác nào, những lời này, là lời khẳng định.
___
22/2/2023.
21:54:43.
Hắn dành phần lớn thời gian của mình để làm việc, đối với cái gọi là hẹn hò của giới trẻ, thật ra phần lớn là do mắt thấy tai nghe nhiều rồi nên cũng có chút ấn tượng.
Họ sẽ hẹn hò, làm người yêu nhất định phải hẹn hò, nhưng nên hẹn hò ở đâu? Nghiêm Hãn Hải cúi đầu nhìn điện thoại, hắn vậy mà muốn gọi thẳng cho Nghiêm Trạch Thanh, hỏi những địa điểm yêu thích của Diêm Thanh Viên.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Nghiêm Trạch Thanh, hắn biết nếu mình hỏi chưa chắc đã có được đáp án, e rằng y sẽ sẵn lòng gây thêm rắc rối giữa hắn và Diêm Thanh Viên.
Để có thể lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò hoàn hảo giữa họ hoặc lần đầu tiên hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải đã đặc biệt mua một cuốn sách hướng dẫn hẹn hò.
Khi thư ký bước vào văn phòng, nhìn thấy thứ trong tay Nghiêm Hãn Hải, không phải là hợp đồng mà bọn họ rất cần phê duyệt, mà là một quyển hướng dẫn hẹn hò, khóe miệng nhịn không được giật giật.
"Tam thiếu gia, hiện tại những tư liệu này còn cần ngài phê duyệt." Thư ký lên tiếng nhắc nhở.
"Tất cả đã được phê duyệt, anh có thể lấy phân phát cho các giám đốc bộ phận." Nghiêm Hãn Hải đẩy toàn bộ tài liệu đã được xếp ngay ngắn trên bàn cho thư ký.
Trong mắt thư ký hiện lên một tia kinh ngạc, mặc dù anh biết năng lực làm việc của Nghiêm Hãn Hải rất mạnh, nhưng nhiều tư liệu như vậy trong thời gian ngắn như vậy đã phê duyệt xong, hơn nữa còn có thể bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn hẹn hò say sưa, đủ để thấy năng lực của hắn một khi thật sự được phát huy, sẽ đáng sợ cỡ nào.
Tuy rằng rất không muốn nói, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Hãn Hải tích cực làm việc như vậy, Nghiêm Hãn Hải chưa từng nợ bất cứ công việc nào, nhưng khi hắn làm việc sẽ khiến mọi người cảm thấy hắn không phải thật lòng muốn làm việc, mà là cố gắng ép buộc mình vào bầu không khí làm việc.
Nhưng bây giờ tất cả dường như đã thay đổi, hắn đang nghiêm túc làm việc, tự đáy lòng hy vọng công việc có thể được hoàn thành ngay lập tức, hắn có vấn đề cá nhân rất quan trọng cần phải được giải quyết.
"Vậy tôi ra người trước đây." Thư ký cầm tư liệu, vừa định đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói của Nghiêm Hãn Hải gọi mình từ phía sau, lập tức quay đầu lại hỏi, "Tam thiếu gia, còn có chuyện gì sao?"
"Anh có bạn gái không?" Giọng nói Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh mà nhanh chóng, suýt chút nữa khiến cho thư ký nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau khi nhớ lại mấy lần, xác định Nghiêm Hãn Hải quả thật hỏi vấn đề cá nhân này.
"Từng có." Nghe được câu trả lời như vậy, Nghiêm Hãn Hải theo bản năng nhíu mày, hắn chỉ muốn hỏi đối phương và người yêu của mình sẽ hẹn hò như thế nào, thư ký lập tức hiểu ý của đối phương, vì thế anh nói, "Tôi từng quen bạn gái cũ ở trường, khoảng thời gian đó nơi chúng tôi thích nhất chính là công viên giải trí, quán cà phê, quán trà sữa, có thể chơi, có thể ăn, hơn nữa có rất nhiều người."
Dựa theo tuổi tác của Diêm Thanh Viên, hẳn hắn vẫn còn là sinh viên đại học.
Có điều thư ký rất tò mò, rốt cuộc bạn gái của Nghiêm Hãn Hải là ai?
"Cảm ơn." Nghiêm Hãn Hải hiếm khi nói lời cảm ơn.
"Tôi có thể nói thêm một câu không, hiện giờ ngài và bạn gái của ngài đã xác nhận quan hệ, hay là chưa xác nhận quan hệ?" Dù sao thư ký cũng không cho rằng Nghiêm Hãn Hải trong khoảng thời gian này có thời gian riêng tư để hẹn hò với phụ nữ.
"Là Diêm Thanh Viên." Nghiêm Hãn Hải đối với chuyện này cũng không che giấu gì, "Tôi đang theo đuổi Diêm Thanh Viên."
Đôi mắt thư ký chậm rãi mở to, cho dù thế nào anh cũng không ngờ mình lại nghe được tin tức chấn động như vậy.
Diêm Thanh Viên là ai, e rằng tất cả nhân viên có liên quan đến doanh nghiệp Nghiêm gia trên cơ bản đều quen thuộc với cái tên này, dù sao đây cũng là nhãn hiệu đánh dấu tiền thưởng cao và có thể nịnh bợ cấp trên.
Mặc dù hầu hết mọi người không biết rõ về thân phận của Diêm Thanh Viên, nhưng với tư cách là thư ký của Nghiêm Hãn Hải, anh biết rõ thân phận của Diêm Thanh Viên, câu chuyện hoán đổi thân phận giống như huyền thoại này được truyền trong một số giới nhất định.
Hầu như tất cả mọi người đều biết thân phận của Nghiêm Hãn Hải là con ruột bị lưu lạc bên ngoài, là đứa trẻ được nhận lại sau khi ôm nhầm, đã có khá nhiều người tự hỏi liệu sự ưu tú của Nghiêm Hãn Hải có liên quan đến giáo dục hia đình hay không, muốn thử xem việc thả tự do hoàn toàn cho một đứa trẻ có tạo ra một Nghiêm Hãn Hải khác hay không.
Tuy rằng chuyện này chỉ là đề tài bàn tán giữa mọi người, nhưng thật ra mọi người cũng không quá chú ý đến đứa trẻ bị ôm nhầm kia, nhưng anh cũng mơ hồ nhận ra cái tên Diêm Thanh Viên này rất có danh tiếng trong những người Nghiêm gia mà anh từng gặp.
Dường như Nghiêm gia có sự yêu quý đặc biệt đối với Diêm Thanh Viên, mặc dù không biết có phải ảo giác của anh anh hay không.
Nhưng cho dù thế nào anh cũng không ngờ rằng, thiếu gia nhà giàu thật sự vậy mà lại thích thiếu gia giả khác chiếm đoạt tài nguyên và cuộc sống của hắn, huống chi còn là một người đàn ông, ở thời đại này, Nghiêm Hãn Hải thật sự không hề kiêng kỵ xu hướng và sở thích của mình.
Quả nhiên là vì trời sinh đặc biệt cho nên không hề sợ ánh mắt của những người khác sao?
Mặc dù trong đầu thư ký tràn ngập suy nghĩ, nhưng trên thực tế chỉ trôi qua vài giây, nhưng tâm trạng tốt của Nghiêm Hãn Hải lại vì mấy giây ngắn ngủi này mà trầm xuống.
Thư ký đã theo Nghiêm Hãn Hải một thời gian cũng đã có hiểu biết sơ bộ về tính tình của Nghiêm Hãn Hải, tùy rằng sắc mặt của Nghiêm Hãn Hải không thay đổi nhiều, nhưng trực giác nói cho anh biết hiện tại tâm trạng đối phương không tốt.
Lúc này thư ký không hiểu sao bất giác bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hãn Hải, đôi con ngươi đen kịt kia giống như vực sâu vạch ra tất cả khinh bỉ bí mật trong lòng anh, anh thậm chí cảm thấy mình còn coi thường Nghiêm Hãn Hải hơn so với trong tưởng tượng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú này không ai có thể che dấu suy nghĩ trong lòng.
Thư ký chỉ cảm thấy dưới ánh mắt như vậy mình không cách nào kiềm chế mà bắt đầu cảm thấy chật vật, lập tức muốn nói gì đó để giảm bớt quái dị trong lòng.
"Có phải là cậu bé đã nói chuyện với tôi khi tôi bấm chuông cửa sáng nay không? Giọng nói của em ấy nghe có vẻ rất nhẹ nhàng dễ nghe."
Thư ký nói đều là nịnh nọt giấu dấu vết, anh tin tưởng Nghiêm Hãn Hải cũng có thể nhìn ra, nhưng chỉ cần Nghiêm Hãn Hải không so đo...
Thư ký quan sát thấy vẻ mặt của Nghiêm Hãn Hải quả nhiên sau khi nghe được những lời này bất ngờ hòa hoãn rất nhiều, kinh ngạc cực kỳ, đây... Đây là thật sự rất để ý.
"Giọng nói của em ấy có hơi thay đổi so với trước kia." Nghiêm Hãn Hải nói.
"Trước đây tôi đã xem video ngài đăng lên, nghe có vẻ thay đổi không nhiều lắm, có điều cũng có thể là do tôi không trực tiếp nghe được tiếng người nói chuyện." Thư ký rõ ràng cảm thấy tâm trạng Nghiêm Hãn Hải đã tốt lên, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có lẽ không phải giọng nói (1) thay đổi mà là thanh tuyến (2) thay đổi, khi còn là thiếu gia Nghiêm gia nói chuyện luôn thẳng thắn, nhưng bây giờ nghe có vẻ buông thả." Nghiêm Hãn Hải hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng yêu hiếm thấy, là dáng vẻ ngốc nghếch khi yêu.
(1) 声音
(2) 声线
Cả hai đều dùng để nói giọng luôn nên mình không phân biệt được hai này có gì khác nhau nữa ಥ_ಥ
"Nếu là thiếu niên thật ra nơi hai người có thể đi chơi sẽ nhiều hơn, con gái thích nơi yên tĩnh thoải mái đẹp đẽ, nếu là con trai có thể chọn đi công viên giải trí rồi đi công viên nước bên cạnh, thật ra rất thú vị."
"Vậy sao?" Nghiêm Hãn Hải cúi đầu mở hướng dẫn hẹn hò, trong đó quả nhiên đánh dấu hai công viên chủ đề rất gần nhau.
"Con trai khi chơi sẽ vô tư hơn, đi đâu cũng có khá nhiều lựa chọn, có thể ra thẳng phố ẩm thực cũng được, bởi vì không biếng ăn như con gái nên có thể ăn rất nhiều..."
Khi thư ký rời khỏi văn phòng chỉ còn lại một mình Nghiêm Hãn Hải, anh đóng cửa lại rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù Nghiêm Hãn Hải đã thể hiện những khả năng phi thường nhưng hắn vẫn chỉ là một cậu con trai mười tám tuổi, khi thảo luận về vấn đề này sẽ khiến hắn nhận ra rõ ràng sự chênh lệch tuổi tác rất lớn giữa người trước mặt và hắn.
Làm việc dưới tay người còn nhỏ tuổi hơn mình mà còn nơm nớp lo sợ hơn, nghĩ lại cảm thấy đúng là chua xót mà.
Nghiêm Hãn Hải nhận được rất nhiều kinh nghiệm và gợi ý của người từng trải, nhưng tất cả những gì thư ký nói hắn đều đã cân nhắc, nhưng dù vậy vẫn cảm thấy 'chưa đủ'.
Muốn cho cậu tốt hơn, muốn đáng nhớ hơn, muốn độc đáo nhất.
Nghiêm Hãn Hải cầm lấy điện thoại, nhìn ảnh đại diện Diêm Thanh Viên, vô thức gửi một tin nhắn, bây giờ hắn... Có chút nhớ Diêm Thanh Viên.
——
Lúc này Diêm Thanh Viên đang lau cửa sổ lưới* của phòng Nghiêm Hãn Hải, mặc dù xung quanh rất sạch sẽ nhưng trên cửa sổ dù thế nào cũng sẽ có bụi rơi, sau khi cửa sổ được lau sạch, rõ ràng không có gì thay đổi nhưng Diêm Thanh Viên cảm thấy tâm lí của mình tràn ngập tự hào, toàn bộ căn phòng cũng vì vậy mà sáng lên.
*Cửa sổ lưới:
Diêm Thanh Viên đột nhiên nhận được tin nhắn điện thoại, theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, nhìn thấy tin nhắn Nghiêm Hãn Hải gửi cho cậu.
Nghiêm Hãn Hải: Đang làm gì?
Diêm Thanh Viên nhất thời giật mình, đây là ông chủ đến kiểm tra công việc của cậu sao? Vậy phải trả lời thật nghiêm túc, việc này liên quan đến mức lương 15.000 tệ một tháng đó!
Vì vậy Diêm Thanh Viên cầm điện thoại lên, bật camera, tắt chế độ chỉnh sửa, sau đó gửi kết quả công việc của mình cho Nghiêm Hãn Hải!
Nghiêm Hãn Hải nhận được tin nhắn của Diêm Thanh Viên trực tiếp cúi đầu nhìn, mặc kệ có phải đang làm việc hay không, sau đó nhìn thấy một loạt ảnh do Diêm Thanh Viên gửi đến cùng với một đoạn video, sau đó là một tin nhắn giống như báo cáo công việc.
Diêm Thanh Viên: Nội dung công việc hôm nay là dọn dẹp bên trong phòng ngủ, các ngóc ngách đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, vì khi thuê nhà đã tìm một người giúp việc gia đình để dọn dẹp nhà cửa nên hoàn cảnh tổng thể không bẩn lắm, đã lau sạch cửa sổ lưới, rèm cửa sổ đã được giặt lại, hy vọng sáng sớm ngày mai ngài thức dậy có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ hơn trước.
Nghiêm Hãn Hải nhìn quy trình công thức của Diêm Thanh Viên thì biết khả năng cao là Diêm Thanh Viên coi tin nhắn của hắn thành yêu cầu cậu báo cáo công việc.
Nghiêm Hãn Hải lần lượt mở từng hình ảnh Diêm Thanh Viên gửi đến, đột nhiên nhìn thấy bóng của Diêm Thanh Viên phản chiếu trong gương trong một bức ảnh, hắn hơi sửng sốt.
Hắn chưa bao giờ nhìn kỹ dáng vẻ Diêm Thanh Viên khi cậu làm việc, phần lớn thời gian hắn vẫn ở công ty nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiếu niên trong gương mặc áo lót của ông già cùng với một chiếc quần đùi to màu nâu, trông giống như một cậu bé đang tìm kiếm sự mát mẻ vào mùa hè trong một cái sân vườn nhỏ, xung quanh có thể nhìn thấy đường phân chia màu da không quá rõ ràng, tổng thể trông vô cùng mát mẻ.
Cách ăn mặc của Diêm Thanh Viên rất đáng yêu, nhưng cũng làm Nghiêm Hãn Hải khẽ cau mày, vì sao lại ăn mặc như thế này? Nóng lắm hả? Rõ ràng phòng nào cũng có điều hòa mà.
Nghiêm Hãn Hải: Rất nóng?
Diêm Thanh Viên: Nhiệt độ hơi cao, nhưng tôi sẽ bật điều hòa để làm sạch.
Nếu vì mồ hôi mà làm ướt đất hoặc không cẩn thận rơi xuống giường, tuy là không đến mức nhìn thấy nhưng mong muốn giúp việc hoàn hảo của cậu nhất dịnh sẽ thất vọng!
Sau khi xem xong Nghiêm Hãn Hải mới yên tâm, nhiều lần mở bức ảnh duy nhất cực kỳ hấp dẫn mình nhìn nửa ngày.
Nghiêm Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến gửi một tin nhắn: Tình hình dọn dẹp ở những nơi khác thế nào?
Diêm Thanh Viên lập tức tung ta tung tăng chạy đến những nơi khác để chụp hình, nhưng thực ra Nghiêm Hãn Hải cũng không muốn xem dọn dẹp có sạch sẽ hay không, mà là để xem những cái bóng mà Diêm Thanh Viên để lại ở nhiều nơi khác nhau mà không hề đề phòng trong quá trình chụp ảnh, điều này trong mắt hắn giống như đang chơi trò tìm kiếm sự khác nhau tràn ngập niềm vui.
Diêm Thanh Viên đã gửi được vài tấm ảnh nhưng không nhận được câu trả lời từ Nghiêm Hãn Hải, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, lẽ nào, công việc của cậu không làm Nghiêm Hãn Hải hài lòng sao?
Diêm Thanh Viên đột nhiên suy nghĩ về bản chất của Nghiêm Hãn Hải, đó là nhân viên ngay cả làm nhân viên phục vụ cũng có thể khiến ông chủ lưu luyến không nỡ bỏ, nếu cậu đến làm việc nhà nhất định phải làm đến hoàn hảo nhất, thậm chí đột phá cực hạn của việc giúp việc gia đình.
Diêm Thanh Viên: Tôi biết rồi, nhất định sẽ hoàn thành công việc tốt hơn, tôi sẽ tiếp tục dọn dẹp nơi tôi đã làm xong, chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ thành một nhân viên giúp việc gia đình phù hợp với mức giá này!
Nghiêm Hãn Hải nhìn điện thoại, lại gửi thêm mấy tin nhắn, nhưng lần này lại không trả lời.
Nghiêm Hãn Hải tựa như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chưa có kinh nghiệm yêu đương, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian chờ đợi tin nhắn trả lời lại gian nan đến như vậy.
Mà chờ đợi cũng là một trải nghiệm hiếm hoi.
Bất kể chờ đợi có đủ hiếm có hay không, bây giờ hắn rất muốn biết Diêm Thanh Viên đang làm gì.
Khi Diêm Đàm nhận được điện thoại của Nghiêm Hãn Hải thì không hiểu chuyện gì: "Có chuyện gì à, tam thiếu gia."
"Diêm Thanh Viên đang làm gì?" Nghiêm Hãn Hải hỏi thẳng vấn đề.
"Đang dọn dẹp." Diêm Đàm đi ra ngoài tìm Diêm Thanh Viên, nửa người dựa vào tường để Diêm Thanh Viên không phát hiện anh ấy đang nhìn lén, "Trông hùng hổ lắm, lại còn cầm chất tẩy rửa hiệu quả cao bình thường không thường dùng, giống như muốn sống chết một trận với bụi."
Cách nói chuyện của Diêm Đàm không hề có ý trêu chọc, nhưng Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc vẫn ngây ngốc.
Quyết đấu sống chết một trận với bụi?
"Công việc dọn dẹp vất vả lắm à?" Nghiêm Hãn Hải cho Diêm Thanh Viên công việc, để thỏa mãn suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, nhưng không hy vọng Diêm Thanh Viên phải làm việc vất vả.
"Căn nhà này rất lớn, theo tôi thấy dọn dẹp rất vất vả, nhưng..." Diêm Đàm nhìn dáng vẻ lén lút của Diêm Thanh Viên khi vừa mở nhạc vừa dọn dẹp, nói, "Viên Viên trông rất thích thú."
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Hãn Hải cũng hiểu mình cần tìm thêm người giúp việc gia đình nữa, bây giờ Diêm Thanh Viên có thể dọn dẹp nhưng khi bắt đầu đi học thì thời gian quét dọn sẽ giảm bớt, nếu dùng quá nhiều thời gian để làm việc nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của cậu, giống như năm đó vậy.
Nghiêm Hãn Hải biết rất rõ, cố gắng làm việc chính là vì để cho cuộc sống có thể tốt hơn, nếu như vẫn bận rộn trong công việc mà xem nhẹ cuộc sống mới là thật sự đảo ngược, đã như vậy, hắn không thể để Diêm Thanh Viên cũng bước vào khoảng thời gian vất vả năm đó của hắn.
Một là không đành lòng, hai là không muốn.
Nghiêm Hãn Hải chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết yêu nhau thì phải quan tâm và chăm sóc lẫn nhau, không hy vọng đối phương quá bận rộn, hy vọng đối phương hạnh phúc và luôn vui vẻ, cuộc sống sung túc, cơm ăn áo mặc, sức khỏe dồi dào và tích cực hướng về phía trước, năm đó cuộc sống sạch sẽ cũng không phải chuyện xấu, hắn rất bớt ơn Diêm Thanh Viên có thể trưởng thành trong bầu không khí an toàn.
Vì vậy hắn nên làm thế nào để theo đuổi Diêm Thanh Viên đây?
Bây giờ trở lại vấn đề này thì phải suy nghĩ cẩn thận.
Nghiêm Hãn Hải đang làm việc đột nhiên nhận được cuộc gọi, người gọi điện thoại là Nghiêm Trạch Thủy, hắn alo một câu.
"Em ba." Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy Nghiêm Hãn Hải đáp lại thì nói, "Hai người vẫn chưa dỗ dành được Viên Viên à?"
"Có chuyện gì không?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
"Đã hơn một tháng rồi, gần đây phụ thân và mẫu thân tuy không nói nhưng hành động đã biểu hiện ra chút nôn nóng, cho nên..." Ngay lúc Nghiêm Trạch Thủy gọi điện thoại đột nhiên từ trong điện thoại truyền đến một giọng nữ quen thuộc, đó là giọng của Tịch Hạc.
"Ai bảo con gọi cho thằng bé? Đứa nhỏ Diêm Thanh Viên kia lẽ nào còn phải cần con cầu xin mới chịu đến thăm chúng ta sao? Mười sáu năm chúng ta nuôi như thế thì chút ơn nghĩa cũng phải có chứ?"
Giọng của Tịch Hạc tuy cách Nghiêm Trạch Thủy một khoảng cách nhưng vẫn nghe rất rõ ràng, hiển nhiên là bà cố ý lớn giọng, nhưng không biết có phải vì để cho người bên đầu dây bên kia có thể nghe rõ ràng hơn hay không.
Nghiêm Hãn Hải không trả lời, lại nghe thấy người bên kia đổi giọng, hiển nhiên đối tượng nói chuyện đã đổi từ Nghiêm Trạch Thủy thành Tịch Hạc.
"Có phải thằng bé vốn không nhớ chúng ta hay không?" Năm đó khi bà chủ động giao lưu với Nghiêm Hãn Hải, Tịch Hạc không hề kiêng kỵ thể hiện yêu thích Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Hãn Hải, bây giờ lại càng không cần phải che giấu.
Bà rất thích Diêm Thanh Viên, ngay cả khi không phải con ruột của mình nhưng bà vẫn thích, bà cảm thấy đứa nhỏ này săn sóc hơn so với những đứa nhỏ khác, nhưng nếu cậu có thể vô tâm rời đi như vậy, thì Tịch Hạc cũng không cần phải lưu luyến quá nhiều.
Bây giờ bà muốn một đáp án, thế nhưng chờ trái chờ phải hơn một tháng trời mà vẫn không có tin tức gì, Tịch Hạc cuối cùng vẫn đứng ngồi không yên.
Cây bút trong tay Nghiêm Hãn Hải tùy ý gõ lên bàn, như thể hắn đã thông suốt chuyện này.
"Không phải vậy, mẫu thân, giờ đây em ấy không biết nên dùng thái độ gì để gặp mặt trực tiếp ngài." Diêm Thanh Viên đã từng thử mọi cách để cải thiện hoàn cảnh Nghiêm gia, bây giờ hắn cũng nguyện ý duy trì mong muốn của Diêm Thanh Viên.
"Sao phải thái độ? Chúng ta cần thái độ của thằng bé sao? Thích là thích, không thích là không thích!" Tịch Hạc trước giờ luôn vô cùng rõ ràng với mục tiêu của mình, đặc biệt là khi nói đến tình cảm.
"Tâm tư của em ấy không giống chúng ta, em ấy tin tế hơn, suy nghĩ nhiều hơn, em ấy rời đi một lần đã đủ để chứng minh điều này." Nghiêm Hãn Hải vô cùng hiếm thấy kiên nhẫn đi xoa dịu Tịch Hạc, hắn có nhiều kiên nhẫn hơn đối với người mẹ cũng không có tình cảm gì nhưng lại rất thích Diêm Thanh Viên, "Diêm Thanh Viên đã kiên nhẫn và cố gắng thay đổi bầu không khí gia đình này, bây giờ chờ chút nữa, tự nhiên sẽ ổn thôi."
Nghiêm Hãn Hải cũng không cho Tịch Hạc bất kỳ cơ hội phản bác nào, những lời này, là lời khẳng định.
___
22/2/2023.
21:54:43.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.