Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 102: Nghiêm Hãn Hải của hiện tại

Thượng Thương

11/02/2023

Đêm mùa hè nóng nực, khắp nơi đều là đèn đường rợp bóng cây xanh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, Diêm Đàm ngồi trên cầu thang ngước nhìn bầu trời đầy sao, không biết vì sao thế mà sinh ra cảm giác đồng cảm* với Nghiêm Trạch Thanh.

*惺惺相惜 (Tinh tinh tương thích): Những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.

Anh ấy thích Diêm Thanh Viên, nhưng không cách nào trở thành bạn đời với Diêm Thanh Viên, đây là nuối tiếc của đời người.

Mà Nghiêm Trạch Thanh thích Diêm Thanh Viên, nhưng y sẽ dùng cách của mình để ở lại bên cạnh Diêm Thanh Viên.

Tình cảm giữa bọn họ có lẽ đều có sự khác biệt, nhưng tình cảnh hiện tại lại giống nhau.

Một cái là gần trong gang tấc nhưng lại không thể chạm vào, một cái là xa tận chân trời cũng không thể chạm vào.

"Nhị thiếu gia, dạo này Viên Viên cao lên rồi." Diêm Đàm cũng không biết mình có tâm lí gì, bởi vì không cách nào nói với người khác, vậy mà lại khoe khoang sự trưởng thành của Diêm Thanh Viên mà mình được chứng kiến với Nghiêm Trạch Thanh trong điện thoại, "Không chỉ cao lên, mà còn bị rám nắng, trước đây em ấy có thể chạy rất giỏi, bây giờ vừa khỏe mạnh vừa chạy giỏi, rất hoạt bát, làm việc và sinh hoạt rất cố gắng."

"Vậy sao?" Nghiêm Trạch Thanh cũng không muốn nói quá nhiều với Diêm Đàm, nhưng chỉ cần chủ đề là Diêm Thanh Viên, anh không thể cúp máy, hơn nữa cùng với miêu tả của Diêm Đàm, y phác họa ra dáng vẻ hiện tại của Diêm Thanh Viên trong đầu.

"Trước đây nhìn như một cái bánh bao, bây giờ nhìn giống như bánh bắp*." Diêm Đàm cười nói, "Nhưng rất lạc quan."

"Viên Viên vẫn luôn rất lạc quan." Nghiêm Trạch Thanh nhịn không được lộ ra chút tự hào.

"Công việc của em ấy rất vất vả, còn làm thêm, tiền lương không cao, nhưng dường như đã tiết kiệm được một số tiền tiêu vặt, em ấy đang cân nhắc việc mở một nhà hàng bán thức ăn mang đi."

"Có lẽ em ấy cần sự giúp đỡ của tôi." Nghiêm Trạch Thanh luôn rất tự hào về sự nhạy bén trong kinh doanh của mình.

"Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ hay dẫn tôi đi ăn khắp nơi để nghiên cứu khẩu vị thị trường, sau đó làm những món ăn mới ngon hơn, mấy ngày nay tôi tăng cường cường độ rèn luyện, nếu không thật sự sẽ béo lên đấy." Diêm Đàm đưa tay sờ sờ cơ bụng mình, ai có thể cưỡng lại cách cho ăn của Diêm Thanh Viên chứ.

Nghiêm Trạch Thanh thật sự vừa buồn cười vừa cảm thấy đố kỵ: "Anh trộm thời gian vốn nên là của tôi và Viên Viên."

"Ái chà." Diêm Đàm trào phúng, "Viên Viên nói nếu có thể mở nhà hàng thành công, em ấy sẽ để tôi trở thành cổ đông, đến lúc đó tên của nhà hàng sẽ là tên của tôi và Viên Viên."

Diêm Đàm nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đánh đổ ở đầu dây bên kia của điện thoại, hơi nhếch khóe miệng, ái chà, trêu chọc nhị thiếu gia thật sự vô cùng thú vị.

"Diêm Đàm." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh cho dù là từ trong điện thoại cũng có thể nghe ra đang nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước bị đuổi đi, thù này coi như đã trả được.

"Trước khi mấy người có năng lực tìm được Viên Viên, Viên Viên do tôi chăm sóc là được rồi, cậu yên tâm." Diêm Đàm không chút khách khí đổ thêm dầu vào lửa, "Mà trong khoảng thời gian này, là thời gian chỉ thuộc về tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Trạch Thanh chỉ cảm thấy mình thực sự bị Diêm Đàm chọc tức muốn chết, nhưng đồng thời tức giận lại bởi vì nắm được tình hình gần đây của Diêm Thanh Viên mà vui vẻ.

Hơn một năm rồi, suốt hơn một năm, y vẫn luôn dùng cách của mình chạy khắp các thành phố, mỗi khi đến một địa điểm mới đều sẽ bắt đầu tìm kiếm, nhưng sau hàng trăm năm thế giới vẫn lớn như vậy.

Thủ đoạn và phương pháp giấu người của Diêm Đàm mặc dù không cao siêu, một đất nước lớn như vậy muốn tìm được một người thì chẳng khác gì mò kim đáy bể, chưa kể Diêm Đàm đã động tay chân rất nhiều trong đó.

Anh ấy thường đi khắp các thành phố khác nhau để phân tán tin tức về Diêm Thanh Viên, cho dù biết là tin giả nhưng Nghiêm Trạch Thanh không muốn từ bỏ bất kỳ khả năng nào cho dù phải mệt mỏi đi khắp nơi.

Bây giờ nghe nói về tình hình của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh không hiểu sao thả lỏng rất nhiều.

Dựa vào đầu giường của khách sạn, kể từ khi Diêm Thanh Viên rời đi, anh đã không quay lại biệt thự nữa, tất cả thời gian của y đều dành cho khách sạn ở các thành phố khác nhau, cho dù chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát sau khi mệt mỏi kiệt sức, y cũng muốn đặt mình vào trạng thái tìm kiếm Diêm Thanh Viên mọi lúc mọi nơi.

Như vậy y mới có thể duy trì tỉnh táo.

Hôm nay... Có lẽ có thể ngủ ngon.

Nghiêm Trạch Thanh không định đem tin tức của Diêm Thanh Viên nói cho bất cứ ai.

Đây là bí mật của y.

——

Trong căn phòng ấm áp thoải mái trong khu biệt thự yên tĩnh, đủ loại đồ lặt vặt chất đống khắp nơi, gia chủ Nghiêm gia bây giờ đang dựa vào một trong những chiếc sô pha đồ chơi đáng yêu, khoanh chân vẽ một bản thiết kế.

Trong khoảng thời gian này Nghiêm Y rất thoải mái, một năm trước Nghiêm Hãn Hải chủ động nhận lại thân phận Nghiêm gia hơn nữa còn tìm thấy y, đưa ra yêu cầu nhờ y giúp đỡ.

Nghiêm Hãn Hải thật sự là một người có năng lực học tập rất mạnh, ngoại trừ lúc mới bắt đầu dạy dỗ sẽ tương đối khó khăn, nhưng đối với rất nhiều chuyện hắn đều có thể tự mình hiểu rõ thông suốt, điều này làm cho những người dạy dỗ đều sinh ra cảm giác thỏa mãn rất mạnh.

Nghiêm Y cũng không cho rằng năng lực của mình mạnh hơn Nghiêm Hãn Hải, hoặc là nói đây là thế hệ thông minh nhất mà y từng thấy, không thể không khâm phục sự kết hợp giữa gen của Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, hơn nữa trong quá khứ không được dạy dỗ bởi tinh anh, khiến hắn có thể thấy rõ một số chuyện hơn so với người Nghiêm gia bình thường.

Nghiêm Y nhớ rõ năm đó mình theo gia chủ học tập nhiều thời gian hơn đều là do thư ký dạy dỗ, nhưng khi đối với Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Y lại không muốn mượn tay người khác.

Hắn không cần quá trình tiếp nhận, tất cả kiến thức hoàn toàn có thể dạy dỗ theo kiểu nhồi khét nhiều kiến thức, hơn nữa nửa năm sau đã có thể độc lập xử lý một số việc, sau một năm Nghiêm Y hoàn toàn có thể rảnh rỗi dành nhiều thời gian hơn làm chuyện mình thích.

Y để tóc dài, dành nhiều thời gian hơn trong studio thiết kế nên cũng không phải cần phải nhọc lòng quá nhiều.

Nghiêm Hãn Hải trưởng thành nhanh chóng đã được mọi người chứng kiến, chưa kể đó là do chính Nghiêm Hãn Hải yêu cầu.

Hắn nói... Hắn cần người.

Rất nhiều rất nhiều người.

Có lẽ Nghiêm Y có thể biết Nghiêm Hãn Hải đang suy nghĩ gì, hắn muốn làm cái gì, đơn giản cũng chỉ là đứa nhỏ kia mà thôi.

Đứa nhỏ vô cùng có chủ kiến kia, trời xui đất khiến* trở thành một vị đế vương.

*阴差阳错 (Âm soa dương thác): Sai sót ngẫu nhiên, một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân.

Chỉ có người thật sự mất đi mới biết trân trọng, chính vì mất đi mới có động lực để có lại, điều này khiến y ung dung hơn rất nhiều.

Hôm nay y gọi Nghiêm Hãn Hải đến, không nói cho hắn biết lý do, chỉ là lúc y thiết kế, Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ quấy rầy y, mà là ngồi sang một bên chờ linh cảm thiết kế của y hoàn thành.

Nghiêm Y lười biếng cong hai chân, đầu đang nửa tựa vào sô pha đột nhiên gật đầu, tất cả linh cảm thiết kế trong đầu đều bị cắt đứt, lắc đầu, đều là những ý tưởng nhàm chán, trẻ con sẽ không thích món đồ chơi xiêu vẹo như vậy.

Ngón tay trắng nõn tùy ý kẹp bút chì, Nghiêm Y ngước mắt nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế trong phòng thiết kế đang lật xem cuốn sổ này.

Nói hắn là thiếu niên cũng không thích hợp, khí chất của hắn đã dần dần ở giữa thiếu niên và thanh niên, hơn nữa thông minh quá mức khiến cho hắn so với bạn bè cùng trang lứa nhiều hơn rất nhiều khí chất trầm ổn, điều này làm cho Nghiêm Y bất giác nghĩ đến lúc mình còn là trẻ con, trong lòng bất giác kính sợ đối với gia chủ.

Bây giờ Nghiêm Hãn Hải đã trưởng thành thành một người khiến người ta không thể xem thường.

Đã từng là hiệp khách độc hành bây giờ trở thành người bày mưu tính kế ở phía sau màn, Nghiêm Y ngược lại cảm thấy đáng tiếc, đứa nhỏ này rõ ràng bỏ lỡ khoảng thời gian thư thái nhất của con người.



Bên cạnh Nghiêm Hãn Hải là một cuốn sổ không bao giờ rời tay, trên cuốn sổ không có chữ, nhưng tất cả mọi người đều biết Nghiêm Hãn Hải chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ nhìn cuốn sổ tay không có chữ nào để quan sát, thậm chí còn lật giở các trang, như thể có thể nhìn thấy trên đó viết cái gì vậy.

Cuốn sổ này là thứ quý giá nhất của Nghiêm Hãn Hải, hắn tự tay bảo quản nó còn nguyên vẹn, rõ ràng tỷ lệ lật xem cao như vậy lại hết lần này đến lần khác không vì vậy mà cũ nát.

Nghiêm Y biết đây cũng không phải là vô tự thiên thư*, y đã nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải sử dụng nguồn sáng đặc biệt để xem chữ viết trên cuốn sổ, nhưng bây giờ đã không còn nữa, dường như hắn đã thuộc lòng trên đó, thuộc lòng từng chữ trên mỗi trang.

*无字天书: Thời xưa có nghĩa là các loại sách bí mật cất giấu không lời, nay dùng để chỉ những sách hay kiến ​​thức thâm sâu khó hiểu.

"Hôm nay tôi gọi cậu đến đây, là muốn cậu gặp một người, lúc này có lẽ sắp đến rồi." Nghiêm Y tùy ý cầm điện thoại bên cạnh xem giờ, "Gặp ông ấy cậu sẽ thu hoạch được rất nhiều."

"Bây giờ con thật là càng ngày càng lười biếng, Nghiêm Y." Giọng nói nghiêm túc vang lên từ trong phòng cách đó không xa, cơ thể Nghiêm Y đột nhiên cứng đờ, theo bản năng ngồi ngay ngắn.

Nghiêm Hãn Hải không nhanh không chậm đặt cuốn sổ trong tay vào một chiếc hộp nhỏ thuận tiện hơn cho việc cất giữ, sau đó bỏ vào trong túi, trông nó phồng lên, nhưng quần áo giản dị rộng rãi cũng không vì một chút khuyết điểm nho nhỏ này mà có vẻ quái dị.

Nghiêm Hãn Hải ngẩng đầu nhìn người thần không quỷ không hay xuất hiện bên cạnh bọn họ, đó là một ông già, gần bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn càng có thể nhìn ra tuổi tác, nhưng lưng ông thẳng tắp, khung xương to, ông mặc áo sơ mi trắng và quần ống dài bình thường, cặp kính đơn giản, trông giống như một học giả lớn tuổi.

Sắc mặt Nghiêm Y nghiêm túc hiếm thấy, y đứng lên, cung kính nói một câu: "Sư phụ."

Nghiêm túc mà nói Nghiêm Y cũng là sư phụ của Nghiêm Hãn Hải, nhưng Nghiêm Y không quan tâm, Nghiêm Hãn Hải lại càng không gọi, ngược lại vẫn bình yên không có chuyện gì.

Vì vậy chỉ một danh từ Nghiêm Hãn Hải đã biết người đàn ông trước mắt này là ai, là lão gia chủ nhiệm kỳ trước của Nghiêm gia —— Nghiêm Chử.

Nói một cách chính xác, Nghiêm Chử nên là chú của Nghiêm Hãn Hải, bởi vì mối quan hệ của Nghiêm Y giống như tình thầy trò hơn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau theo nghĩa thực sự.

Nghiêm Chử đã từ chức, ông cũng không làm công việc của Nghiêm gia nữa mà trở thành giáo sư đại học, thời gian ở trường đại học đã khiến ông mất đi khí chất của một người ở tầng lớp cao, bây giờ trông phong độ trí thức hơn nhiều.

"Chào ngài." Không thể nói Nghiêm Hãn Hải là cung kính hay là vô lễ, hắn đối với Nghiêm Chử cũng không phải người quan trọng cỡ nào.

"Cậu có biết vì sao tôi muốn tới gặp cậu không?" Lần này Nghiêm Chử tới là có mục đích.

Nghiêm Hãn Hải hơi nhướng mắt, không nói lời nào.

"Tôi cho rằng cậu không thích hợp làm người thừa kế Nghiêm gia." Nghiêm Chử nói thẳng.

Nghiêm Y tùy ý uốn đuôi mái tóc dài, nhướng mày nhìn Nghiêm Chử: "Sư phụ, lời này của ngài, con không thích nghe lắm, năng lực của cậu ta không phải tất cả mọi người đều thấy rõ sao?"

Năng lực quá mức mạnh mẽ của Nghiêm Hãn Hải đã không còn là thứ mà người bình thường có thể đạt tới, mọi người cũng thoải mái tiếp thu.

"Làm gia chủ Nghiêm gia, vì sự phát triển và vận hành của cả Nghiêm gia, mà cậu ta không phải." Nghiêm Chử nhìn Nghiêm Hãn Hải, "Cậu ta có tư tâm."

Lần này Nghiêm Y lại không phản bác.

Quan niệm giáo dục của Nghiêm Chử là muốn toàn tâm toàn ý vì Nghiêm gia, vứt bỏ tạp niệm, như vậy mới có thể cống hiến hết mình cho Nghiêm gia.

Năm đó Nghiêm Y cũng được giáo dục như vậy, cũng vì vậy y chủ động vứt bỏ sở thích của mình, bởi vì Diêm Thanh Viên mà y lấy lại sở thích, cho rằng nhờ Nghiêm Hãn Hải mà y có cơ hội tập trung vào những gì y yêu thích.

"Là người thì làm sao không có tư tâm? Tư tâm càng là nguồn động lực, con người bởi vì có tư tâm mới có thể có phát triển không phải sao?" Nghiêm Y nửa che ở trước mặt Nghiêm Hãn Hải, bờ vai gầy lộ ra xương quanh xanh trắng nõn tinh xảo, thành thục và tràn đầy ý vị, thể hiện tấm lòng che chở cho con bê*.

*犊子: Con bê; con nghé.

"Hắn một lòng vì tư, coi cả Nghiêm gia như một chỗ dụng cụ cho tư tâm của mình, làm sao có thể trở thành một người khống chế toàn cục?"

Nghiêm Chử lo lắng cũng không thừa, sau khi cái gọi là Nghiêm gia phát triển qua nhiều thế hệ như vậy, nhân sự và sản nghiệp trong đó đều lẫn lộn, ngồi ở đây cũng không phải để tranh đoạt quyền lực, mà là để chiếm trí tuệ của cái đinh quan trọng nhất, hoạt động cống hiến hết mình.

"Sự phụ, quan niệm của tôi và ngài khác nhau, vì đại chúng tận tâm, suy nghĩ kiên định, vừa yêu cầu huyết thống vừa yêu cầu năng lực, thật sự là kén chọn, nhưng Nghiêm Hãn Hải đều phù hợp mọi thứ, còn có cái gì bất mãn?" Nghiêm Y xòe ngón tay, phía trên vẫn còn dấu vết của bút chì và than chì.

"Con mới chỉ hơn ba mươi, tại vị còn chưa tới bảy năm đã vội vàng chuyển sang tay người khác, theo thầy thấy, con còn có thể làm công việc này rất dài, lúc này buông bỏ, nói cho cùng thì không sửa được tật xấu lười biếng của con."

Nghiêm Y híp mắt, rõ ràng người muốn gặp là Nghiêm Hãn Hải, sao lại thành nói y lười biếng?

"Tham vọng của con không ở đây." Nghiêm Y nói thẳng.

Nghiêm Chử nhíu mày, ông vẫn luôn biết, Nghiêm Y trời sinh có tính lười nhác, cũng không thích hợp vị trí này, nhưng năm đó ông lựa chọn y là vì y nguyện ý chịu đựng, nhưng thật sự không cách nào chọn ra một người tốt hơn.

Nhưng bây giờ Nghiêm Hãn Hải cũng ở trong tình huống tương tự.

Năng lực của hắn không thể bắt bẻ.

Nhưng phẩm tính của hắn càng đáng lo hơn Nghiêm Y.

Nghiêm Chử nhìn thiếu niên nhỏ hơn ông rất nhiều tuổi trước mặt, cho dù đã nghe nhiều người kể và khen ngợi bên cạnh ông, nhưng khi thực sự nhìn thấy người này nội tâm vẫn sẽ cảm thấy chấn động, chỉ mới mười tám tuổi, đã có phong thái như vậy cũng đủ khiến người ta nhìn lấm lét.

*侧目: liếc mắt; liếc xéo; lườm; nguýt; lấm lét (vừa sợ vừa tức).

Gia chủ Nghiêm gia cũng không nhất định phải có năng lực mạnh đến mức nào, nhưng nhất định phải có khả năng điều khiển người khác, mà người trước mắt cũng không phải người giỏi điều khiển người khác mà là... Hắn sẽ khiến những người xung quanh theo bản năng vì hắn mà phục vụ.

Nghiêm Chử chỉ liếc mắt một cái là có thể lý giải vì sao Nghiêm Y lại lựa chọn hắn, quả thật Nghiêm Y không nhìn lầm người.

Nhưng người như vậy, nếu có tư tâm mạnh mẽ.

"Nghiêm Hãn Hải." Nghiêm Chử cau mày nói, "Thiếu niên đó rời bỏ cậu, hơn nữa lừa gạt che giấu thân phận của cậu, cậu ta xâm phạm lợi ích của cậu, hơn nữa có thể vẫn còn giấu diếm cậu biết bao nhiêu chuyện mà cậu không biết, một năm rồi cậu vẫn không thể thoát khỏi tình cảm gông cùm xiềng xích, định giậm chân tại chỗ à?"

Đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Hãn Hải lạnh lùng, an tĩnh nhìn người trước mặt.

"Vậy thì đã sao?" Hắn không cần phải giải thích với bất kỳ ai.

Trong lòng Nghiêm Chử phát lạnh, ông nói nhiều như vậy, thiếu niên này lại kiêu ngạo chỉ cho ông một chữ?

Lý do Nghiêm Hãn Hải muốn vị trí gia chủ rất đơn giản, hắn muốn tìm được Diêm Thanh Viên, hắn muốn khống chế Diêm Thanh Viên, hắn muốn Diêm Thanh Viên không còn năng lực chạy trốn khỏi tay hắn.

Lúc đầu hắn không có gì, thậm chí đến cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên đắn đo đưa ra chủ kiến tự cho là đúng, cho dù đến cuối cùng rời đi cũng không quay đầu nhìn lại.

Nội tâm của Diêm Thanh Viên tất nhiên cứng cỏi, cậu có suy nghĩ và băn khoăn của mình, nhưng hắn thì không.

Hắn không quan tâm Diêm Thanh Viên là đồng tính, hắn cũng không quan tâm Diêm Thanh Viên chiếm giữ thân phận của hắn, hắn không ngại mình chịu đựng đau khổ của cậu, hắn cũng căn bản không quan tâm đến những gì thiếu niên để lại trong cuốn sổ này.

Đối với hắn mà nói người trước mắt và ở trong lòng hắn, trước giờ chỉ có Diêm Thanh Viên.



Hắn yêu sự đáng yêu của cậu, linh hồn của cậu, tất cả mọi thứ của cậu.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã muốn chiếm hữu Diêm Thanh Viên đáng yêu nhất trên đời này.

Quyết tâm và ánh mắt không thể lay chuyển trước bất kỳ ai của Nghiêm Hãn Hải khiến Nghiêm Chử chấn động, lại cau mày.

"Con cũng không cho rằng đây là chuyện xấu." Nghiêm Y nói, "Con người có thể vì chấp niệm của mình làm ra bất cứ điều gì điên cuồng."

Tựa như y vị trí trói buộc tay chân này, y chỉ muốn làm đồ chơi, chỉ muốn cùng các bạn nhỏ chơi đùa, y còn muốn có một đứa bé, y chính là không có tiền đồ như vậy đấy!

Dưới bầu không khí căng thẳng, điện thoại của Cố Hãn Hải đột nhiên reo lên, Nghiêm Hãn Hải cúi đầu nhìn điện thoại, ngước mắt coi như cung kính gật đầu, xoay người rời đi.

Lông mày Nghiêm Chử vẫn cứ nhíu chặt, nhưng Nghiêm Y lại thản nhiên ngồi vào bàn bên cạnh: "Sư phụ, không cần lo lắng, cậu ta là người thông minh nhất mà con từng gặp cho đến nay, hơn nữa chỉ cần đứa trẻ kia ở bên cạnh, cậu ta sẽ không làm chuyện bất lợi cho mình."

Quyền lợi và thế lực, hai thứ con người theo đuổi, sẽ trở thành công cụ tốt nhất để thao túng người khác.

Nghiêm Hãn Hải đi ra ban công nghe điện thoại, ánh nắng gay gắt giữa trưa chiếu lên da thịt hắn, hắn giống như không có bất kỳ cảm giác nào, tay vô thức nắm lấy lan can sắt nóng bỏng bị nắng thiêu đốt trên ban công.

"Alo?" Nghiêm Hãn Hải nghe người đầu dây bên kia báo cáo, ánh mắt dần dần trầm xuống, trong lòng hiện lên một tia chờ mong và vui mừng, hắn hỏi: "Nghiêm Trạch Thanh ở đâu?"

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Hãn Hải đã lâu rồi mới cảm nhận được nhịp tim của mình, trong lúc bất chợt cảm thấy lòng bàn tay hơi đau, hắn giơ tay lên nhìn thấy lòng bàn tay mình bị lan can phơi nắng nóng nóng bỏng thiêu đốt ra dấu vết.

"Đau." Nghiêm Hãn Hải lẩm bẩm nói, hắn đã rất lâu rồi không ý thức được hoàn cảnh xung quanh, hắn đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như sống lại, lấy tay che khuất ánh mặt trời, "Nắng quá."

Nghiêm Hãn Hải giơ tay chụp ảnh bầu trời, đăng Weibo.

Hình ảnh bầu trời xanh: Rất nóng, cần kem.

Lúc trước Diêm Thanh Viên và hắn ở bên nhau, khi thời tiết nóng sẽ mua kem, lúc ở nhà Diêm Thanh Viên còn có ý định tự mình làm kem, mặc dù thành phẩm rất bình thường.

Cậu rất thích ăn đồ lạnh, hơn nữa nhất định sẽ cho hắn một phần.

——

Diêm Thanh Viên đang lười biếng chờ người đến lấy chuyển phát nhanh, theo bản năng mở Weibo của Nghiêm Hãn Hải, tình cờ nhìn thấy cập nhật mới của hắn.

Nhớ lại có lần cậu thử tự làm kem, kết quả là thành đá, ăn hết cả đống đá.

Mặc dù không ngon, nhưng rất giải nhiệt.

Nắng gắt cuối thu thật sự rất nóng.

Diêm Thanh Viên lau mồ hôi, đã lâu rồi cậu không ăn kem.

Bây giờ có anh Diêm ở đây, nếu không thì thử làm kem một lần nữa.

Diêm Thanh Viên lại ôm rất nhiều hàng chuyển phát nhanh đến cửa nhà bà Tống, hôm nay bà Tống mở cửa rất nhanh, trên khuôn mặt còn lộ chút vẻ tức giận: "Bình thường không phải đều là buổi sáng tới sao? Sao hôm nay chiều mới đến vậy?"

Từ trước đến nay bà Tống luôn thích nổi giận, vừa nổi giận thì khiếu nại, vừa khiếu nại liền trừ tiền lương, hôm nay bà Tống đặc biệt không vui, bà Tống đột nhiên nổi giận như vậy cũng khiến Diêm Thanh Viên bị bất ngờ.

"Xin lỗi, là vấn đề của tôi, thật sự rất xin lỗi." Bởi vì tuyến đường thường thay đổi hai ngày một lần, hơn nữa lúc trước đã có rất nhiều buổi giao hàng vào buổi chiều, Diêm Thanh Viên biết lúc này không thể tranh cãi với khách hàng, nếu không sẽ càng tranh đấu càng phiền phức.

"Hôm nay tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng!" Nói xong bà Tống kéo tất cả gói hàng trong tay Diêm Thanh Viên ném xuống đất, Diêm Thanh Viên luống cuống tay chân quét mã, cậu quét một cái bà Tống mở một gói hàng, mặc dù trông gầy yếu nhưng tư thế và tốc độ bà Tống mở gói hàng chuyển phát nhanh thật sự khó có thể tưởng tượng đó là một người phụ nữ mảnh khảnh.

Cuối cùng bà Tống đã mở ra được thứ bà muốn trong những gói hàng chuyển phát nhanh, đó là một chiếc túi xách được đựng trong một chiếc hộp rất đắt tiền, Diêm Thanh Viên liếc mắt một cái đã nhìn thấy thương hiệu trên đó, hẳn là một món hàng xa xỉ chính hiệu.

Bà Tống thấy ánh mắt Diêm Thanh Viên cứ dừng lại trên nhãn hiệu, khóe miệng nhếch lên: "Sao nào? Cậu biết à, không ngờ cậu là một người biết nhìn đồ đó."

"Phải, thương hiệu này giá cả rất đắt, hình như phải 10 vạn* nhỉ." Diêm Thanh Viên không chú ý tới mình lỡ lời, không phải đắt, mà là rất đắt.

*10 vạn = 100.000 tệ = 346.110.134,30 Đồng.

"Còn không phải sao, cái túi này ở chỗ rách nát chết tiệt này không mua được, tôi đã chờ lâu lắm đó, hôm nay muốn mang theo nó cùng tôi hẹn hò đó!"

Lúc này Diêm Thanh Viên mới chú ý thấy hôm nay bà Tống ăn mặc trang điểm tinh xảo lộng lẫy, kiểu tóc cũng được chăm chút cẩn thận, hơn nữa trang phục hôm nay của bà rất hợp với túi vừa được đưa tới, trong khoảng thời gian ngắn Diêm Thanh Viên không biết bà là vì làm cho chiếc túi làm nổi bật bà, hay dùng bản thân để làm nổi bật chiếc túi đắt tiền kia.

"Tôi vẫn luôn gọi cho cậu mà gọi mãi vẫn không được, thật sự tức chết tôi." Bà Tống vừa oán giận vừa lấy điện thoại ra, "Cậu cho tôi số điện thoại riêng của cậu, sau này tôi gọi thẳng số điện thoại riêng của cậu."

"À à." Diêm Thanh Viên nghe đối phương nói như vậy cảm thấy có thể sẽ không khiếu nại mình, chỉ cần không khiếu nại cái khác đều dễ nói, ngoan ngoãn lấy ra điện thoại giá rẻ của mình.

"Cậu tên là gì?" Từ trước đến nay bà Tống đều gọi Diêm Thanh Viên là cậu trai chuyển phát nhanh.

"Tôi tên là Diêm Thanh Viên ạ." Diêm Thanh Viên nói.

"Diêm nào?"

"Trong chữ cửa có một cái số ba*." Diêm Thanh Viên nói.

*Chữ cửa bên trung là chữ , số ba là (3), họ mới của em Nghiêm là có chữ ghép lại.

"Là Thanh Viên này sao?" Bà Tống mở điện thoại ra cho Diêm Thanh Viên xem.

"Đúng, Diêm Thanh Viên, là viết như vậy." Diêm Thanh Viên theo bản năng đọc một cái, thuận tiện kiểm tra xem số điện thoại của mình có nhập chính xác hay không.

"Cậu tên là Nghiêm Thanh Viên?" Đột nhiên một giọng nói nam tính hơi thô kệch từ bên cạnh bọn họ truyền đến, Diêm Thanh Viên theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy tình nhân của bà Tống, người đàn ông hơi béo kia.

"A... Đúng, có vấn đề gì sao?" Diêm Thanh Viên theo bản năng trả lời.

"Viết như thế nào?" Người đàn ông hỏi.

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của bà Tống sau khi nhìn thấy người đàn ông trong nháy mắt thay đổi, nở nụ cười duyên dáng, mềm mại nửa dựa vào người đàn ông: "Ây da, đây là người chuyển phát nhanh, túi xách anh mua cho người ta hôm nay mới đến, em còn muốn mang túi xách này đi hẹn hò với người yêu của em đây."

Người đàn ông nhìn thoáng qua bà Tống, bất ngờ là gã ta không lập tức xoa dịu, mà là cau mày nhìn Diêm Thanh Viên, truy hỏi: "Viết như thế nào?"

Bà Tống cảm thấy không đúng lắm, lập tức lấy điện thoại đưa cho người đàn ông nhìn: "Nhìn đi nhìn đi, người ta nhớ tên của cậu ấy đó nha, làm gì mà cứ phải biết tên của một người chuyển phát nhanh chứ!"

___

4/2/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook