Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 37: Nghiêm Thanh Viên là học sinh cấp 3
Thượng Thương
13/12/2022
Nghiêm Thanh Viên nghe rõ ràng một đống nội dung công việc, cả người đều chán nản ỉu xìu, nhưng mà...
Thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại, anh cả cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của ba không phải sao? Nghiêm Thanh Viên cố gắng thuyết phục bản thân thật ra nỗ lực của cậu vẫn có chút thành quả, lúc này mới an tâm một chút.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang tự mình suy nghĩ miên man, đột nhiên có một bàn tay to đặt lên trán cậu, chặn đôi mắt của cậu.
Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy vang lên bên tai cậu: "Phụ thân gọi điện thoại hỏi sức khỏe của anh thế nào, rất khó có được ông ấy vậy mà sẽ quan tâm cái này."
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng vốn hạ xuống được một chút của mình nháy mắt nổ mạnh, ba hỏi?!
Không chỉ là công việc, ba còn quan tâm sức khỏe của anh cả!
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười, làm bộ như đang rất bối rối nói: "Phụ thân ngày thường sẽ không nói với anh như vậy, hôm nay ông ấy có phải uống nhầm thuốc hay không?"
"Ba nói như thế nào đều là ba, ba chắc chắn sẽ quan tâm con cái, đương nhiên không phải uống nhầm thuốc!" Nghiêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Là như vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười, "Có điều ông ấy làm sao biết được anh bị bệnh nhỉ?"
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, tự hào nói: "Em nói á!"
"Viên Viên vậy mà phản bội anh đi mách với phụ thân hả?" Nghiêm Trạch Thủy chọc trán Nghiêm Thanh Viên.
"Cái này gọi là quan tâm chính đáng, sao có thể là phản bội được!" Nghiêm Thanh Viên cười hì hì tiến lên ôm eo Nghiêm Trạch Thủy, "Anh cả ơi!"
"Hửm?"
"Thật tốt quá đúng không anh?"
Nụ cười trên khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy càng tươi hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn em trai nhà mình về mặt nào cũng còn nhỏ, thật sự có một loại cảm giác kỳ diệu như dưỡng con cái, đặc biệt là đứa nhỏ này vậy mà đã bắt đầu học được báo đáp anh.
Rõ ràng trước đây cũng là đứa nhỏ an tĩnh để anh muốn làm gì làm, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bản thân có lẽ là được Nghiêm Thanh Viên thiên vị.
"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy đã biết chắc chắn anh lại trêu đùa cậu, nhưng cậu không ghét cảm giác bị anh cả trêu đùa, anh cả như vậy, thoạt nhìn càng giống một người trẻ tuổi.
"Hửm?"
"Em muốn độc lập."
Tươi cười trên mặt Nghiêm Trạch Thủy chợt cứng đờ, sau đó anh hơi thở dài: "Vì sao?"
"Anh cả có thể cho rằng em đây là một lần tùy hứng." Nghiêm Thanh Viên dựa vào gối đầu, ánh mắt có chút mơ hồ không có tiêu cự: "Em cho đến nay là được anh cả và anh hai chăm sóc trưởng thành, nhưng mỗi người đều phải trải qua quá trình tự lập, em rất nhanh sẽ mười tám tuổi, khi đó cũng sẽ là một người trưởng thành, em muốn đi thích ứng một chút, lúc anh cả và anh hai còn có thể nuôi dưỡng em, em vẫn có tự tin và dũng khí để thích ứng với tương lai rời xa anh cả và anh hai."
"Viên Viên không cần rời khỏi anh cả."
"Trên đời này việc gì cũng có thể thay đổi, ai cũng không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù em không rời khỏi anh cả, nhưng trong tương lai em cũng hy vọng em có thể trở thành một người có thể nói chuyện giữ lời." Nghiêm Thanh Viên vươn tay nắm ngón tay Nghiêm Trạch Thủy, "Lý do một người được tôn trọng không nên vì bối cảnh gia đình của cậu ấy, mà là vì con người của cậu ấy, chỉ cần em đủ trưởng thành, cũng có đủ quyền để lên tiếng, em muốn trở thành một người có năng lực."
Mặc dù cậu không thể trở thành Cố Hãn Hải.
Nhưng cậu muốn trở thành một người có thể hoàn toàn khống chế bản thân như Cố Hãn Hải, cho dù là ở hoàn cảnh nào cũng có thể thích ứng, có thể phát huy giá trị lớn nhất, quyết định của hắn trước giờ sẽ không bỏ dỡ nửa chừng, hắn là một người mạnh mẽ không bị sự tồn tại của bất cứ ai ảnh hưởng.
Mặc dù nụ cười của Nghiêm Trạch Thủy nhạt đi, nhưng lúc này lại không giống hôm qua chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
Anh cần Nghiêm Thanh Viên, vô cùng cần, cũng giống như Nghiêm Thanh Viên cũng cần anh.
Nhưng bây giờ thiếu niên này đã bắt đầu phát triển theo hướng mình muốn, cậu bắt đầu có mục tiêu và nguyện vọng của bản thân, bắt đầu trưởng thành bắt đầu tự hỏi hơn nữa lợi dụng năng lực bản thân đi tìm cách để sống tốt hơn bây giờ.
Anh không nên trở thành chướng ngại vật của Nghiêm Thanh Viên, nếu Nghiêm Thanh Viên thật sự không cần anh nữa, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu.
"Được." Nghiêm Trạch Thủy chậm rãi mở miệng nói, "Nếu Viên Viên muốn như vậy."
"Anh cả, anh có giận em không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Sẽ không, anh cả không hy vọng trở thành chướng ngại vật trên đường trưởng thành của em, chỉ là vẫn chưa kịp thích ứng Viên Viên đã trưởng thành nhanh như vậy, ngày tháng trôi qua thật sự quá nhanh."
Trong giọng nói Nghiêm Trạch Thủy tất cả đều là xúc động, anh hơi nghiêng đầu, dường như không muốn Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn Nghiêm Trạch Thủy.
Gương mặt Nghiêm Trạch Thủy lạnh nhạt, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể cảm nhận được độ ấm từ tay anh cả nhà mình, đột nhiên phát hiện gì đó.
Anh cả có lẽ không phải lạnh nhạt, anh chỉ là không giỏi thể hiện bản thân mà thôi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn anh cả nhà mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn trong sách mà bản thân đã thuộc.
'Ánh mắt Nghiêm Trạch Thủy lạnh băng, đó là ánh mắt Nghiêm Thanh Viên luôn được sủng ái chưa từng nhìn thấy, rõ ràng chỉ vừa nghe được cậu không phải người thân của anh thì nháy mắt thái độ đã thay đổi, cậu nhìn thấy trên khuôn mặt kia phảng phất đối với bản thân cậu hoàn toàn xem nhẹ và không thèm quan tâm, lúc này Nghiêm Thanh Viên chợt nhận ra tất cả sủng ái cùng lắm cũng chỉ là tự ảo tưởng không nhìn rõ* mà thôi, tất cả chẳng qua là chướng mắt cậu.'
* 雾裡看花 (Vụ lý khán hoa): Ngắm hoa trong sương, ban đầu dùng để chỉ tuổi già thị lực giảm, nhìn mọi thứ mơ hồ, sau này dùng để ví von những chuyện không rõ ràng, thông qua mờ ảo, thì sẽ tự giác tưởng tượng cho nó đẹp hơn, lung linh hơn sự thật, sự ảo tưởng của con người.
Bây giờ vẻ mặt của anh cả là lạnh băng sao? Nếu dựa theo hiểu biết của Nghiêm Thanh Viên đối với Nghiêm Trạch Thủy có lẽ đây chắc chắn là đáp án, nhưng lúc này đây có lẽ là vì nguyên nhân không giống, cậu lại nhìn thấy 'lạnh nhạt' 'lạnh băng' phần lớn là do anh cả ngụy trang thay sự bất lực của mình.
Không có sự bất lực sau khi 'bị vạch trần thân phận', Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghi ngờ, tất cả những hành vi cậu từng cho rằng đó là vứt bỏ trong sách, có phải tất cả cũng chỉ là ảo giác của cậu không.
Ở trong sách, cậu vẫn luôn cho rằng tiểu thiếu gia vô tâm kia vẫn luôn ỷ được người nhà thiên vị nên không hề kiêng dè điều gì, nhưng nếu bình tĩnh lại, Nghiêm Thanh Viên phát hiện thật ra bản thân cho đến nay chưa từng có ý định muốn thấu hiểu các anh nhà mình.
Đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên bắt đầu dần tin rằng cốt truyện trong sách, cậu động não như vậy mỗi ngày tìm Cố Hãn Hải gây phiền phức cuối cùng bị tất cả mọi người chán ghét là sự thật, dù sao cậu không có đầu óc.
Cho nên nhất định không thể giống như trong sách, cậu phải làm một đứa trẻ tốt không làm mọi người bận tâm.
——
Vì được Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh đồng ý, Nghiêm Thanh Viên có tư cách được dọn ra ngoài ở, nhưng Nghiêm Trạch Thanh vẫn lo lắng muốn đưa người lên kế hoạch căn nhà thuê của Cố Hãn Hải, bị Nghiêm Thanh Viên cản lại.
Hơn nữa Nghiêm Thanh Viên cũng thành công có được chứng minh thư của mình, về việc công việc Nghiêm Thanh Viên cũng định nói cho các anh nhà mình.
Nghiêm Trạch Thanh đồng ý với lí do sẽ không ảnh hưởng đến việc học, mà Nghiêm Trạch Thủy lại không nói gì cả chỉ xoa mái tóc cậu, chưa nói đồng ý, nhưng chắc chắn không từ chối.
Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng nhận ra thái độ các anh nhà mình đối với cậu có thay đổi, nhưng cậu lại không băn khoăn bất an nhiều lắm, ngược lại có cảm giác bản thân đã được khẳng định.
Thì ra có một số việc có thể nhờ vào bản thân nói rõ sẽ được đồng ý, lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nếm trải tâm trạng có thể làm tốt những gì mình muốn làm.
Nghiêm Thanh Viên mang theo luật sư đến nhà Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải làm vào tối nên buổi sáng đều ở nhà, bọn họ dưới sự trợ giúp của luật sư ký kết hợp đồng thuê nhà vô cùng rõ ràng, hơn nữa lập một kết hoạch đáng tin cậy cho việc tách ra sử dụng vài việc riêng tư trong nhà.
Khi luật sư rời đi Nghiêm Thanh Viên đứng trước cửa chớp đôi mắt, ngẩng đầu Cố Hãn Hải đang đứng bên cạnh: "Về sau chúng ta thật sự là bạn cùng phòng rồi."
Cố Hãn Hải nhìn thiếu niên, phòng của hắn rất nhỏ, thuê ở ngoại ô 1700 tệ muốn trang bị đầy đủ tiện nghi là rất khó, tiểu thiếu gia lại đặc biệt thuê với hắn một phòng ngủ chật hẹp, những quần áo tiểu thiếu gia mang đến đã lấp đầy tủ quần áo không lớn lắm.
Từ đầu đến cuối hành động của tiểu thiếu gia đối với hắn mà nói rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh hắn, hắn không cần lý do gì hết.
Hoặc là nói thật ra hắn hy vọng Nghiêm Thanh Viên có một lý do không thể không đi tiếp cận hắn.
Như vậy chỉ cần lý do này còn tồn tại, tiểu thiếu gia kia sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
"Đúng rồi, Nhân Giáo khai giảng có thi khảo sát chất lượng, cậu đã ôn tập chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Ừm."
"Tôi không nhớ rõ lắm, cậu ôn tập một lần cho tôi với, về học phí, thẻ chắc là ở chỗ cậu phải không, cậu cứ trừ vào đi, nếu bên trong hết tiền, cậu lại tìm tôi đòi nha."
"Được."
Vào ban đêm Tư Tuyết Ngữ mới biết được tin tức Nghiêm Thanh Viên muốn ở chung với bọn họ, sắc mặt cứ âm u, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại thản nhiên đứng trước mặt Tư Tuyết Ngữ.
Mặc dù cậu biết như vậy không tốt lắm, nhưng cậu cũng có một ý nghĩ hơi xấu, cho dù Tư Tuyết Ngữ không tiếp nhận nhưng về sau bọn họ vẫn phải ngày đêm đối mặt, tốt nhất hai bên đều làm quen một chút.
Nếu không quen...
Nghiêm Thanh Viên đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi thân phận bại lộ thì sẽ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
——
Sau khi khai giảng cấp ba, Nghiêm Thanh Viên chính thức từ học sinh tốt nghiệp cấp hai trở thành học sinh cấp ba, vì cấp ba Nhân Giáo là chuyển thẳng từ cấp hai Nhân Giáo qua, nên trong đó có khá nhiều bạn học Nghiêm Thanh Viên quen biết.
Bởi vì tính đặc thù của nền giáo dục Nhân Giáo, sẽ không cưỡng chế chia lớp, mà là sẽ căn cứ vào mỗi hoàn cảnh gia đình học sinh và mạng lưới quan hệ ở cấp hai để tiến hành chia lớp, lớp cũng có thể đổi, nhưng mỗi lớp sẽ có sỉ số nhất định, nói cách khác nếu muốn đổi thì bản thân đi thương lượng với những người khác, phải được đồng ý.
Chính sách của Nhân Giáo chính là muốn các bạn học sinh có thể ở trong trường bắt đầu tập hợp nhân mạch, cũng chính vì vậy Nhân Giáo trở thành nơi những người có chút tiền đều muốn gửi con cái vào đây học, đây cơ bản là một cơ hội rất hiếm có.
Sau khi Nghiêm Thanh Viên báo với Nhân Giáo Cố Hãn Hải là học sinh do Nghiêm gia giúp đỡ, hai người bọn họ đương nhiên là được chia vào cùng lớp rồi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn lớp học hơi trống của mình trong lớp dần dần bắt đầu trở nên đông người, nhất thời có chút hoảng hốt.
Phòng học rất lớn, không gian đủ cho mỗi một học sinh, tuyệt đối sẽ không chen chúc bàn ghế và có thể điều chỉnh và bảo trì, cơ sở vật chất về mọi mặt đều được hoàn thiện vô cùng tốt.
Người vừa mới đi vào có gia đình kinh doanh bất động sản, mỗi quận đều có vài công trình, có thể kết giao bạn bè.
Cô gái ngồi phía trước, trong nhà là gia đình có học, thiên về văn nhân hơn, lấy trình độ của cậu thì không cách nào làm bạn với một cô gái như vậy, tốt nhất không nên tự làm bẽ mặt mình.
Người bạn đang ngủ bên cạnh trong nhà kinh doanh khu vui chơi giải trí, bao gồm công ty điện ảnh và truyền hình, trong nhà có một số ngôi sao nổi tiếng, nhưng cơ nghiệp gia tộc không ở đây, cậu ấy tới Nhân Giáo là để mua bất động sản ở gần đây, có thể kết giao bạn bè, sẽ trợ giúp Nghiêm gia đặt chân vào giới giải trí.
Những tin tức này sẽ không trực tiếp công bố ra bên ngoài, nhưng Nghiêm gia quả thật chú ý mỗi một động thái của bạn học, tựa như năm đó Tịch Hạc cho cậu danh sách vậy, lúc này đây Nghiêm Thanh Viên chủ động muốn danh sách.
Nhưng một phần danh sách này Nghiêm Thanh Viên cũng không phải chuẩn bị cho bản thân, mà là cho Cố Hãn Hải.
Trong khoảng thời gian này, cậu chiếm thân phận của Cố Hãn Hải, nên cũng không thể cứ đứng ngoài quan sát, trước khi sự việc xảy ra cậu có thể để Cố Hãn Hải quen biết càng nhiều bạn học hơn, có lợi cho tương lai phát triển sau này của hắn khi trở lại Nghiêm gia.
Tuy rằng Cố Hãn Hải rất mạnh, nhưng không có nghĩa trong quá trình trưởng thành sẽ không bao giờ gặp bất cứ ngăn trở nào, giai đoạn này không có thân phận gì làm quen bạn bè sẽ thiệt tình hơn, đối với tương lai của Cố Hãn Hải chỉ có tốt hơn, dù sao... Cậu cũng không hy vọng tương lai Cố Hãn Hải vẫn đi con đường cô độc một mình như cũ.
Nghiêm Thanh Viên quay đầu nhìn về phía Cố Hãn Hải, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt đang nhìn kỹ cậu của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.
Nhân Giáo bắt buộc mặc đồng phục, nhưng đồng phục Nhân Giáo thiết kế vô cùng đẹp, vì có nhiều tài chính nên tất cả đồng phục đều thiết kế thống nhất sau đó công bố bản vẽ thiết kế, học sinh có thể đem về tự cắt may, hoặc ủy thác cho nhân viên nhà trường cắt may, cũng có thể miễn phiền phức trực tiếp chọn đồng phục thống nhất*.
*Là một kích cỡ một luôn ấy không có kích cỡ nào khác nữa.
Đồng phục của Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải toàn bộ đều chọn đồng phục thống nhất, nhưng Nghiêm Thanh Viên phát hiện dáng người gầy yếu của mình mặc đồng phục vào quá rộng, nhìn không đẹp lắm, nhưng Cố Hãn Hải lại không giống vậy.
Mặc dù hắn gầy, nhưng trải qua một hai tháng điều dưỡng đã cân đối hơn một chút, thân hình của hắn phảng phất như trời sinh có thể mặc tất cả dạng quần áo, mặc quần áo nào cũng rất đẹp, đã từng mặc đồng phục nhà hàng cũng như vậy, quần áo nào được hắn mặc vào cũng có thể trở nên vô cùng đẹp.
Học sinh ở Nhân Giáo không phải ai cũng đẹp, thậm chí có diện mạo không được ổn lắm, vì gia giáo tốt và cư xử tốt thì mọi người sẽ xem nhẹ diện mạo trời sinh ưu tú.
Rõ ràng không phải người được đại gia đình chính thức giáo dục tư thái dáng vẻ, Cố Hãn Hải ở giữa đám đông vẫn giống như hạc giữa đàn gà*, Nghiêm Thanh Viên thậm chí còn cho rằng diện mạo anh cả anh hai nhà mình cũng không cách nào so được với Cố Hãn Hải.
*Ví với người nổi trội giữa đám đông.
Đây cũng không phải là do tình cảm chi phối, Nghiêm Thanh Viên đã để ý thấy có không ít cô gái dùng ánh mắt tò mò như vô tình lại như cố ý nhìn Cố Hãn Hải, thậm chí có chút lớn gan nóng lòng muốn đi lên bắt chuyện.
Chỗ ngồi của Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải chỉ cách nhau một lối đi, cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng Cố Hãn Hải lúc này, cậu cho rằng có lẽ là vì con người Cố Hãn Hải quá đặc biệt nên lúc này trong mắt cậu mới chỉ có thể nhìn thấy một mình Cố Hãn Hải, lưng đưa về phía cửa sổ gương mặt được ánh nắng chiếu vào, quá mức kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Rõ ràng đều học ở lớp mới, Cố Hãn Hải vẫn luôn là một người khiến người khác dễ mến, Nghiêm Thanh Viên trước giờ đều không lo lắng về vấn đề giao tiếp của Cố Hãn Hải, nhưng mà hắn ngồi ở chỗ này không chủ động kết bạn cũng không được đâu nhá?
Mặc dù ở cấp hai Nhân Giáo cũng đã có vòng bạn cố định, nhưng cũng có không ít học sinh mới nhập học, trong đó có rất nhiều lợi ích, hắn lớn lên đẹp trai như vậy cũng phải phát huy một chút ưu thế của mình chứ!
Nghiêm Thanh Viên cố ý để Cố Hãn Hải một mình là vì để hắn đi kết bạn, nhưng không ngờ nửa ngày cũng không có âm thanh nào, Nghiêm Thanh Viên muốn đứng lên kéo ghế nhỏ của mình qua chỗ Cố Hãn Hải để phân tích một chút bạn học trong lớp cho hắn biết.
Nhưng bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh, tuy rằng không lớn, nhưng rõ ràng đối phương cố tình không giảm bớt âm lượng.
"Cái người lớn lên trông rất đẹp trai kia là người của nhà ai vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp vậy."
Lớn lên rất đẹp, Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến Cố Hãn Hải đầu tiên, động tác đứng dậy chợt ngừng, dựng lỗ tai cẩn thận nghe.
"Chưa từng thấy, bề ngoài xuất sắc như vậy nếu là người nhà ai thì cũng không nên hoàn toàn không có tin tức như vậy."
"Có thể là do du học về nước không? Tôi nhìn tên của cậu ta, họ Cố, không hiếm thấy nhưng là Cố nào? Là khách sạn du lịch sao?"
"Chắc không phải đâu, tôi nhớ nhà đó tuổi này là con gái đi học, con trai lớn đã học mười hai rồi."
Cố Hãn Hải quả nhiên vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng càng nhiều người quan sát và suy đoán hơn.
"Cố Hãn Hải hả?" Trong đó có một chàng trai dựa vào trên bàn của cô gái, cúi đầu nói với bọn họ, "Tôi biết nè, là học sinh Nghiêm gia giúp đỡ đó."
Nghiêm gia? Nghiêm Thanh Viên ấy hả?"
"Là Nghiêm Thanh Viên à?"
"Ồ, Nghiêm Thanh Viên."
Bản thân Cố Hãn Hải cũng không phải rất chú ý, nhưng ánh mắt lại hơi lập lòe, cuối cùng đem ánh mắt vẫn luôn đặt lên người Nghiêm Thanh Viên dời đến trên người người khác, phát hiện mọi người lúc nhắc đến Nghiêm Thanh Viên thì vẻ mặt mỗi người đều hơi lạ.
"Cậu ta đặc biệt mang theo người bạn chơi cùng đi học, Nghiêm Trạch Thủy cũng không dễ dàng gì, chọn một người đẹp lại có thể học tốt để đi học với Nghiêm Thanh Viên, người kia không hề có bối cảnh, thuần túy chính là bị Nghiêm gia nhét vào để ở cạnh Nghiêm Thanh Viên."
"Nghiêm Thanh Viên không phải vẫn luôn không chịu chơi cùng với chúng ta sao? Tôi còn tưởng cậu ta cho rằng chúng ta không xứng với cậu ấy á."
"Có thể là do tính tình đại thiếu gia, cảm thấy bản thân như vậy trừ khi có người nịnh nọt dựa vào mới có thể chơi với cậu ta, chơi với chúng ta có vẻ sẽ hạ thấp địa vị cậu ta đó."
Mặc dù giọng nói của mọi người pha tạp với nhau muốn nghe được bọn họ nói về Nghiêm Thanh Viên thật sự rất khó, nhưng Cố Hãn Hải lại cẩn thận nhận ra thái độ kỳ lạ của mọi người khi đối xử với Nghiêm Thanh Viên.
Cái gọi là Nghiêm gia chắc chắn sẽ là đối tượng khiến mọi người cảm thấy hứng thú, cho nên không thể nào Nghiêm gia tiểu thiếu gia Nghiêm Thanh Viên ở trước mặt lại không có bất cứ ai nịt nọt, tuy rằng Cố Hãn Hải mơ hồ nhận ra Nghiêm Thanh Viên ở trường học thật sự không có bạn bè, lại không ngờ rằng định nghĩa 'không bạn bè' này so với suy nghĩ của hắn còn phức tạp hơn.
Từ trong đó đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, là một chàng trai.
"Nói nhiều như vậy có ích gì, mấy người không muốn kết giao với Nghiêm gia, cũng đâu phải không hoà nhập với mọi người thì là người không tốt đâu, nói người ta kiêu ngạo nhưng thật ra mấy người mới kiêu ngạo ấy."
Khó có được có người đầu tiên thay Nghiêm Thanh Viên lên tiếng, ánh mắt Cố Hãn Hải khẽ lóe lên, nhìn về phía chàng trai vừa nói chuyện.
Chàng trai có tướng mạo tuấn tú, mắt phượng, vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, cao hơn Nghiêm Thanh Viên một chút, thân hình không mập, tóc hơi dài, tùy ý buộc ra sau đầu, cậu ấy vừa mới vào, dường như mới nghe được lời những người này vừa nói, mở miệng nói chuyện vì Nghiêm Thanh Viên.
Vì giọng nói của chàng trai không đè thấp, trên cơ bản tất cả mọi người đều nghe được, nhịn không được nhìn về phía thiếu niên, trong khoảng thời gian ngắn trong không khí có chút yên tĩnh.
"Tất cả học sinh ngồi vào chỗ của mình." Giáo viên của lớp này bước vào, tất cả học sinh đều tự giác trở về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Cố Hãn Hải lại một lần nữa đặt lên người Nghiêm Thanh Viên, hắn muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Nghiêm Thanh Viên, nhưng hắn lại không nhìn thấy vẻ khó xử nào từ gương mặt Nghiêm Thanh Viên, cậu rất bình tĩnh, đương như đối với những việc này đã sớm tập mãi thành quen.
Ngón tay Cố Hãn Hải đặt trên bàn hơi siết lại, rồi lại buông ra.
Nghiêm Thanh Viên không phải không biết các bạn học trong lớp bàn tán mình thế nào, nhưng kết quả như vậy cũng là kết quả cậu cố tình buông thả, ban đầu là vì không thích ứng được kết bạn có mục đích, mà bây giờ là vì biết thân phận của mình sau này nên càng cho là không cần thiết.
Tất cả sách giáo khoa của học sinh đều đặt lên bàn, không cần phải mang đi mang về, Cố Hãn Hải trước giờ đều học trường bình thường, cảm nhận phòng học rộng lớn và bầu không khí không thể hiểu được.
Hắn cũng để ý thấy những người vừa trò chuyện với nhau thường ngồi gần nhau, lập nhóm với nhau, xem ra toàn trường học cho phép tồn tại nhóm, phong cách học của Nhân Giáo cực kỳ nhẹ nhàng, giáo viên không quản học sinh bất cứ việc gì ngoài việc học, giống như một xã hội thu nhỏ.
Giáo viên nhìn thoáng qua đã biết học sinh nào có mặt, ông biết trước khi ông vào ông đã biết họ tên của từng học sinh, nhưng để học sinh tự giới thiệu thì vẫn phải làm.
Mặc dù có lẽ mọi người đã biết nhau, nhưng đây cũng là một cơ hội để mở rộng giao tiếp.
Khi giới thiệu bản thân Cố Hãn Hải nhận thấy các học sinh thường giới thiệu một số hoàn cảnh gia đình của bản thân, đây đã là một tín hiệu mãnh liệt để mở rộng vòng giao tiếp, chỉ sợ sau khi giới thiệu bản thân lần này mọi người đều quyết định được mục tiêu họ muốn tiếp cận.
Nhân Giáo...
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy sao?
Cố Hãn Hải nghe, một lần cũng đủ ghi nhớ tin tức thân phận mỗi người lộ ra.
Cho đến khi bạn học lên tiếng vì Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, giới thiệu bản thân nói: "Tôi tên là Tống Diễn Chi..."
Tống Diễn Chi?
Mày Cố Hãn Hải nhíu chặt, là Tống Diễn Chi mà hắn biết sao?
Tên này sao có thể không quen thuộc, Nghiêm Thanh Viên đã từng nói cho hắn người bạn đó tên là Tống Diễn Chi, chẳng lẽ Tống Diễn Chi này, căn bản chưa từng rời bên người Nghiêm Thanh Viên?!
Cẩn thận ngẫm lại Nghiêm Thanh Viên chỉ nói bản thân không còn chơi với Tống Diễn Chi nữa, nhưng lại không nói Tống Diễn Chi có chuyển trường không, mà người bạn thơ ấu mà Nghiêm Thanh Viên gọi là ác mộng này, vậy mà trước giờ đều học trong trường, không ngừng xuất hiện trước mặt Nghiêm Thanh Viên?
Trong lòng Cố Hãn Hải không cách nào kiềm chế kỳ dị, hắn nhìn Nghiêm Thanh Viên vô số lần, ý muốn nhìn bất cứ dao động nào xuất hiện trên mặt tiểu thiếu gia, nhưng không có.
Nghiêm Thanh Viên chỉ an tĩnh ngồi chỗ kia, giống như không thèm để ý gì cả, dường như đã nhận ra ánh mắt Cố Hãn Hải, cậu quay đầu nở một nụ cười tươi, tay hơi che miệng, làm khẩu hình với Cố Hãn Hải.
"Đừng sợ, tan học nói!"
___
3/12/2022.
20:33:05.
Thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại, anh cả cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của ba không phải sao? Nghiêm Thanh Viên cố gắng thuyết phục bản thân thật ra nỗ lực của cậu vẫn có chút thành quả, lúc này mới an tâm một chút.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang tự mình suy nghĩ miên man, đột nhiên có một bàn tay to đặt lên trán cậu, chặn đôi mắt của cậu.
Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy vang lên bên tai cậu: "Phụ thân gọi điện thoại hỏi sức khỏe của anh thế nào, rất khó có được ông ấy vậy mà sẽ quan tâm cái này."
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng vốn hạ xuống được một chút của mình nháy mắt nổ mạnh, ba hỏi?!
Không chỉ là công việc, ba còn quan tâm sức khỏe của anh cả!
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười, làm bộ như đang rất bối rối nói: "Phụ thân ngày thường sẽ không nói với anh như vậy, hôm nay ông ấy có phải uống nhầm thuốc hay không?"
"Ba nói như thế nào đều là ba, ba chắc chắn sẽ quan tâm con cái, đương nhiên không phải uống nhầm thuốc!" Nghiêm Thanh Viên lập tức phản bác.
"Là như vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười, "Có điều ông ấy làm sao biết được anh bị bệnh nhỉ?"
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, tự hào nói: "Em nói á!"
"Viên Viên vậy mà phản bội anh đi mách với phụ thân hả?" Nghiêm Trạch Thủy chọc trán Nghiêm Thanh Viên.
"Cái này gọi là quan tâm chính đáng, sao có thể là phản bội được!" Nghiêm Thanh Viên cười hì hì tiến lên ôm eo Nghiêm Trạch Thủy, "Anh cả ơi!"
"Hửm?"
"Thật tốt quá đúng không anh?"
Nụ cười trên khóe miệng Nghiêm Trạch Thủy càng tươi hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn em trai nhà mình về mặt nào cũng còn nhỏ, thật sự có một loại cảm giác kỳ diệu như dưỡng con cái, đặc biệt là đứa nhỏ này vậy mà đã bắt đầu học được báo đáp anh.
Rõ ràng trước đây cũng là đứa nhỏ an tĩnh để anh muốn làm gì làm, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bản thân có lẽ là được Nghiêm Thanh Viên thiên vị.
"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy đã biết chắc chắn anh lại trêu đùa cậu, nhưng cậu không ghét cảm giác bị anh cả trêu đùa, anh cả như vậy, thoạt nhìn càng giống một người trẻ tuổi.
"Hửm?"
"Em muốn độc lập."
Tươi cười trên mặt Nghiêm Trạch Thủy chợt cứng đờ, sau đó anh hơi thở dài: "Vì sao?"
"Anh cả có thể cho rằng em đây là một lần tùy hứng." Nghiêm Thanh Viên dựa vào gối đầu, ánh mắt có chút mơ hồ không có tiêu cự: "Em cho đến nay là được anh cả và anh hai chăm sóc trưởng thành, nhưng mỗi người đều phải trải qua quá trình tự lập, em rất nhanh sẽ mười tám tuổi, khi đó cũng sẽ là một người trưởng thành, em muốn đi thích ứng một chút, lúc anh cả và anh hai còn có thể nuôi dưỡng em, em vẫn có tự tin và dũng khí để thích ứng với tương lai rời xa anh cả và anh hai."
"Viên Viên không cần rời khỏi anh cả."
"Trên đời này việc gì cũng có thể thay đổi, ai cũng không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù em không rời khỏi anh cả, nhưng trong tương lai em cũng hy vọng em có thể trở thành một người có thể nói chuyện giữ lời." Nghiêm Thanh Viên vươn tay nắm ngón tay Nghiêm Trạch Thủy, "Lý do một người được tôn trọng không nên vì bối cảnh gia đình của cậu ấy, mà là vì con người của cậu ấy, chỉ cần em đủ trưởng thành, cũng có đủ quyền để lên tiếng, em muốn trở thành một người có năng lực."
Mặc dù cậu không thể trở thành Cố Hãn Hải.
Nhưng cậu muốn trở thành một người có thể hoàn toàn khống chế bản thân như Cố Hãn Hải, cho dù là ở hoàn cảnh nào cũng có thể thích ứng, có thể phát huy giá trị lớn nhất, quyết định của hắn trước giờ sẽ không bỏ dỡ nửa chừng, hắn là một người mạnh mẽ không bị sự tồn tại của bất cứ ai ảnh hưởng.
Mặc dù nụ cười của Nghiêm Trạch Thủy nhạt đi, nhưng lúc này lại không giống hôm qua chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
Anh cần Nghiêm Thanh Viên, vô cùng cần, cũng giống như Nghiêm Thanh Viên cũng cần anh.
Nhưng bây giờ thiếu niên này đã bắt đầu phát triển theo hướng mình muốn, cậu bắt đầu có mục tiêu và nguyện vọng của bản thân, bắt đầu trưởng thành bắt đầu tự hỏi hơn nữa lợi dụng năng lực bản thân đi tìm cách để sống tốt hơn bây giờ.
Anh không nên trở thành chướng ngại vật của Nghiêm Thanh Viên, nếu Nghiêm Thanh Viên thật sự không cần anh nữa, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu.
"Được." Nghiêm Trạch Thủy chậm rãi mở miệng nói, "Nếu Viên Viên muốn như vậy."
"Anh cả, anh có giận em không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Sẽ không, anh cả không hy vọng trở thành chướng ngại vật trên đường trưởng thành của em, chỉ là vẫn chưa kịp thích ứng Viên Viên đã trưởng thành nhanh như vậy, ngày tháng trôi qua thật sự quá nhanh."
Trong giọng nói Nghiêm Trạch Thủy tất cả đều là xúc động, anh hơi nghiêng đầu, dường như không muốn Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn Nghiêm Trạch Thủy.
Gương mặt Nghiêm Trạch Thủy lạnh nhạt, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể cảm nhận được độ ấm từ tay anh cả nhà mình, đột nhiên phát hiện gì đó.
Anh cả có lẽ không phải lạnh nhạt, anh chỉ là không giỏi thể hiện bản thân mà thôi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn anh cả nhà mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn trong sách mà bản thân đã thuộc.
'Ánh mắt Nghiêm Trạch Thủy lạnh băng, đó là ánh mắt Nghiêm Thanh Viên luôn được sủng ái chưa từng nhìn thấy, rõ ràng chỉ vừa nghe được cậu không phải người thân của anh thì nháy mắt thái độ đã thay đổi, cậu nhìn thấy trên khuôn mặt kia phảng phất đối với bản thân cậu hoàn toàn xem nhẹ và không thèm quan tâm, lúc này Nghiêm Thanh Viên chợt nhận ra tất cả sủng ái cùng lắm cũng chỉ là tự ảo tưởng không nhìn rõ* mà thôi, tất cả chẳng qua là chướng mắt cậu.'
* 雾裡看花 (Vụ lý khán hoa): Ngắm hoa trong sương, ban đầu dùng để chỉ tuổi già thị lực giảm, nhìn mọi thứ mơ hồ, sau này dùng để ví von những chuyện không rõ ràng, thông qua mờ ảo, thì sẽ tự giác tưởng tượng cho nó đẹp hơn, lung linh hơn sự thật, sự ảo tưởng của con người.
Bây giờ vẻ mặt của anh cả là lạnh băng sao? Nếu dựa theo hiểu biết của Nghiêm Thanh Viên đối với Nghiêm Trạch Thủy có lẽ đây chắc chắn là đáp án, nhưng lúc này đây có lẽ là vì nguyên nhân không giống, cậu lại nhìn thấy 'lạnh nhạt' 'lạnh băng' phần lớn là do anh cả ngụy trang thay sự bất lực của mình.
Không có sự bất lực sau khi 'bị vạch trần thân phận', Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghi ngờ, tất cả những hành vi cậu từng cho rằng đó là vứt bỏ trong sách, có phải tất cả cũng chỉ là ảo giác của cậu không.
Ở trong sách, cậu vẫn luôn cho rằng tiểu thiếu gia vô tâm kia vẫn luôn ỷ được người nhà thiên vị nên không hề kiêng dè điều gì, nhưng nếu bình tĩnh lại, Nghiêm Thanh Viên phát hiện thật ra bản thân cho đến nay chưa từng có ý định muốn thấu hiểu các anh nhà mình.
Đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên bắt đầu dần tin rằng cốt truyện trong sách, cậu động não như vậy mỗi ngày tìm Cố Hãn Hải gây phiền phức cuối cùng bị tất cả mọi người chán ghét là sự thật, dù sao cậu không có đầu óc.
Cho nên nhất định không thể giống như trong sách, cậu phải làm một đứa trẻ tốt không làm mọi người bận tâm.
——
Vì được Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh đồng ý, Nghiêm Thanh Viên có tư cách được dọn ra ngoài ở, nhưng Nghiêm Trạch Thanh vẫn lo lắng muốn đưa người lên kế hoạch căn nhà thuê của Cố Hãn Hải, bị Nghiêm Thanh Viên cản lại.
Hơn nữa Nghiêm Thanh Viên cũng thành công có được chứng minh thư của mình, về việc công việc Nghiêm Thanh Viên cũng định nói cho các anh nhà mình.
Nghiêm Trạch Thanh đồng ý với lí do sẽ không ảnh hưởng đến việc học, mà Nghiêm Trạch Thủy lại không nói gì cả chỉ xoa mái tóc cậu, chưa nói đồng ý, nhưng chắc chắn không từ chối.
Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng nhận ra thái độ các anh nhà mình đối với cậu có thay đổi, nhưng cậu lại không băn khoăn bất an nhiều lắm, ngược lại có cảm giác bản thân đã được khẳng định.
Thì ra có một số việc có thể nhờ vào bản thân nói rõ sẽ được đồng ý, lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nếm trải tâm trạng có thể làm tốt những gì mình muốn làm.
Nghiêm Thanh Viên mang theo luật sư đến nhà Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải làm vào tối nên buổi sáng đều ở nhà, bọn họ dưới sự trợ giúp của luật sư ký kết hợp đồng thuê nhà vô cùng rõ ràng, hơn nữa lập một kết hoạch đáng tin cậy cho việc tách ra sử dụng vài việc riêng tư trong nhà.
Khi luật sư rời đi Nghiêm Thanh Viên đứng trước cửa chớp đôi mắt, ngẩng đầu Cố Hãn Hải đang đứng bên cạnh: "Về sau chúng ta thật sự là bạn cùng phòng rồi."
Cố Hãn Hải nhìn thiếu niên, phòng của hắn rất nhỏ, thuê ở ngoại ô 1700 tệ muốn trang bị đầy đủ tiện nghi là rất khó, tiểu thiếu gia lại đặc biệt thuê với hắn một phòng ngủ chật hẹp, những quần áo tiểu thiếu gia mang đến đã lấp đầy tủ quần áo không lớn lắm.
Từ đầu đến cuối hành động của tiểu thiếu gia đối với hắn mà nói rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh hắn, hắn không cần lý do gì hết.
Hoặc là nói thật ra hắn hy vọng Nghiêm Thanh Viên có một lý do không thể không đi tiếp cận hắn.
Như vậy chỉ cần lý do này còn tồn tại, tiểu thiếu gia kia sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
"Đúng rồi, Nhân Giáo khai giảng có thi khảo sát chất lượng, cậu đã ôn tập chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Ừm."
"Tôi không nhớ rõ lắm, cậu ôn tập một lần cho tôi với, về học phí, thẻ chắc là ở chỗ cậu phải không, cậu cứ trừ vào đi, nếu bên trong hết tiền, cậu lại tìm tôi đòi nha."
"Được."
Vào ban đêm Tư Tuyết Ngữ mới biết được tin tức Nghiêm Thanh Viên muốn ở chung với bọn họ, sắc mặt cứ âm u, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại thản nhiên đứng trước mặt Tư Tuyết Ngữ.
Mặc dù cậu biết như vậy không tốt lắm, nhưng cậu cũng có một ý nghĩ hơi xấu, cho dù Tư Tuyết Ngữ không tiếp nhận nhưng về sau bọn họ vẫn phải ngày đêm đối mặt, tốt nhất hai bên đều làm quen một chút.
Nếu không quen...
Nghiêm Thanh Viên đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi thân phận bại lộ thì sẽ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
——
Sau khi khai giảng cấp ba, Nghiêm Thanh Viên chính thức từ học sinh tốt nghiệp cấp hai trở thành học sinh cấp ba, vì cấp ba Nhân Giáo là chuyển thẳng từ cấp hai Nhân Giáo qua, nên trong đó có khá nhiều bạn học Nghiêm Thanh Viên quen biết.
Bởi vì tính đặc thù của nền giáo dục Nhân Giáo, sẽ không cưỡng chế chia lớp, mà là sẽ căn cứ vào mỗi hoàn cảnh gia đình học sinh và mạng lưới quan hệ ở cấp hai để tiến hành chia lớp, lớp cũng có thể đổi, nhưng mỗi lớp sẽ có sỉ số nhất định, nói cách khác nếu muốn đổi thì bản thân đi thương lượng với những người khác, phải được đồng ý.
Chính sách của Nhân Giáo chính là muốn các bạn học sinh có thể ở trong trường bắt đầu tập hợp nhân mạch, cũng chính vì vậy Nhân Giáo trở thành nơi những người có chút tiền đều muốn gửi con cái vào đây học, đây cơ bản là một cơ hội rất hiếm có.
Sau khi Nghiêm Thanh Viên báo với Nhân Giáo Cố Hãn Hải là học sinh do Nghiêm gia giúp đỡ, hai người bọn họ đương nhiên là được chia vào cùng lớp rồi.
Nghiêm Thanh Viên nhìn lớp học hơi trống của mình trong lớp dần dần bắt đầu trở nên đông người, nhất thời có chút hoảng hốt.
Phòng học rất lớn, không gian đủ cho mỗi một học sinh, tuyệt đối sẽ không chen chúc bàn ghế và có thể điều chỉnh và bảo trì, cơ sở vật chất về mọi mặt đều được hoàn thiện vô cùng tốt.
Người vừa mới đi vào có gia đình kinh doanh bất động sản, mỗi quận đều có vài công trình, có thể kết giao bạn bè.
Cô gái ngồi phía trước, trong nhà là gia đình có học, thiên về văn nhân hơn, lấy trình độ của cậu thì không cách nào làm bạn với một cô gái như vậy, tốt nhất không nên tự làm bẽ mặt mình.
Người bạn đang ngủ bên cạnh trong nhà kinh doanh khu vui chơi giải trí, bao gồm công ty điện ảnh và truyền hình, trong nhà có một số ngôi sao nổi tiếng, nhưng cơ nghiệp gia tộc không ở đây, cậu ấy tới Nhân Giáo là để mua bất động sản ở gần đây, có thể kết giao bạn bè, sẽ trợ giúp Nghiêm gia đặt chân vào giới giải trí.
Những tin tức này sẽ không trực tiếp công bố ra bên ngoài, nhưng Nghiêm gia quả thật chú ý mỗi một động thái của bạn học, tựa như năm đó Tịch Hạc cho cậu danh sách vậy, lúc này đây Nghiêm Thanh Viên chủ động muốn danh sách.
Nhưng một phần danh sách này Nghiêm Thanh Viên cũng không phải chuẩn bị cho bản thân, mà là cho Cố Hãn Hải.
Trong khoảng thời gian này, cậu chiếm thân phận của Cố Hãn Hải, nên cũng không thể cứ đứng ngoài quan sát, trước khi sự việc xảy ra cậu có thể để Cố Hãn Hải quen biết càng nhiều bạn học hơn, có lợi cho tương lai phát triển sau này của hắn khi trở lại Nghiêm gia.
Tuy rằng Cố Hãn Hải rất mạnh, nhưng không có nghĩa trong quá trình trưởng thành sẽ không bao giờ gặp bất cứ ngăn trở nào, giai đoạn này không có thân phận gì làm quen bạn bè sẽ thiệt tình hơn, đối với tương lai của Cố Hãn Hải chỉ có tốt hơn, dù sao... Cậu cũng không hy vọng tương lai Cố Hãn Hải vẫn đi con đường cô độc một mình như cũ.
Nghiêm Thanh Viên quay đầu nhìn về phía Cố Hãn Hải, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt đang nhìn kỹ cậu của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.
Nhân Giáo bắt buộc mặc đồng phục, nhưng đồng phục Nhân Giáo thiết kế vô cùng đẹp, vì có nhiều tài chính nên tất cả đồng phục đều thiết kế thống nhất sau đó công bố bản vẽ thiết kế, học sinh có thể đem về tự cắt may, hoặc ủy thác cho nhân viên nhà trường cắt may, cũng có thể miễn phiền phức trực tiếp chọn đồng phục thống nhất*.
*Là một kích cỡ một luôn ấy không có kích cỡ nào khác nữa.
Đồng phục của Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải toàn bộ đều chọn đồng phục thống nhất, nhưng Nghiêm Thanh Viên phát hiện dáng người gầy yếu của mình mặc đồng phục vào quá rộng, nhìn không đẹp lắm, nhưng Cố Hãn Hải lại không giống vậy.
Mặc dù hắn gầy, nhưng trải qua một hai tháng điều dưỡng đã cân đối hơn một chút, thân hình của hắn phảng phất như trời sinh có thể mặc tất cả dạng quần áo, mặc quần áo nào cũng rất đẹp, đã từng mặc đồng phục nhà hàng cũng như vậy, quần áo nào được hắn mặc vào cũng có thể trở nên vô cùng đẹp.
Học sinh ở Nhân Giáo không phải ai cũng đẹp, thậm chí có diện mạo không được ổn lắm, vì gia giáo tốt và cư xử tốt thì mọi người sẽ xem nhẹ diện mạo trời sinh ưu tú.
Rõ ràng không phải người được đại gia đình chính thức giáo dục tư thái dáng vẻ, Cố Hãn Hải ở giữa đám đông vẫn giống như hạc giữa đàn gà*, Nghiêm Thanh Viên thậm chí còn cho rằng diện mạo anh cả anh hai nhà mình cũng không cách nào so được với Cố Hãn Hải.
*Ví với người nổi trội giữa đám đông.
Đây cũng không phải là do tình cảm chi phối, Nghiêm Thanh Viên đã để ý thấy có không ít cô gái dùng ánh mắt tò mò như vô tình lại như cố ý nhìn Cố Hãn Hải, thậm chí có chút lớn gan nóng lòng muốn đi lên bắt chuyện.
Chỗ ngồi của Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải chỉ cách nhau một lối đi, cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng Cố Hãn Hải lúc này, cậu cho rằng có lẽ là vì con người Cố Hãn Hải quá đặc biệt nên lúc này trong mắt cậu mới chỉ có thể nhìn thấy một mình Cố Hãn Hải, lưng đưa về phía cửa sổ gương mặt được ánh nắng chiếu vào, quá mức kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Rõ ràng đều học ở lớp mới, Cố Hãn Hải vẫn luôn là một người khiến người khác dễ mến, Nghiêm Thanh Viên trước giờ đều không lo lắng về vấn đề giao tiếp của Cố Hãn Hải, nhưng mà hắn ngồi ở chỗ này không chủ động kết bạn cũng không được đâu nhá?
Mặc dù ở cấp hai Nhân Giáo cũng đã có vòng bạn cố định, nhưng cũng có không ít học sinh mới nhập học, trong đó có rất nhiều lợi ích, hắn lớn lên đẹp trai như vậy cũng phải phát huy một chút ưu thế của mình chứ!
Nghiêm Thanh Viên cố ý để Cố Hãn Hải một mình là vì để hắn đi kết bạn, nhưng không ngờ nửa ngày cũng không có âm thanh nào, Nghiêm Thanh Viên muốn đứng lên kéo ghế nhỏ của mình qua chỗ Cố Hãn Hải để phân tích một chút bạn học trong lớp cho hắn biết.
Nhưng bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh, tuy rằng không lớn, nhưng rõ ràng đối phương cố tình không giảm bớt âm lượng.
"Cái người lớn lên trông rất đẹp trai kia là người của nhà ai vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp vậy."
Lớn lên rất đẹp, Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến Cố Hãn Hải đầu tiên, động tác đứng dậy chợt ngừng, dựng lỗ tai cẩn thận nghe.
"Chưa từng thấy, bề ngoài xuất sắc như vậy nếu là người nhà ai thì cũng không nên hoàn toàn không có tin tức như vậy."
"Có thể là do du học về nước không? Tôi nhìn tên của cậu ta, họ Cố, không hiếm thấy nhưng là Cố nào? Là khách sạn du lịch sao?"
"Chắc không phải đâu, tôi nhớ nhà đó tuổi này là con gái đi học, con trai lớn đã học mười hai rồi."
Cố Hãn Hải quả nhiên vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng càng nhiều người quan sát và suy đoán hơn.
"Cố Hãn Hải hả?" Trong đó có một chàng trai dựa vào trên bàn của cô gái, cúi đầu nói với bọn họ, "Tôi biết nè, là học sinh Nghiêm gia giúp đỡ đó."
Nghiêm gia? Nghiêm Thanh Viên ấy hả?"
"Là Nghiêm Thanh Viên à?"
"Ồ, Nghiêm Thanh Viên."
Bản thân Cố Hãn Hải cũng không phải rất chú ý, nhưng ánh mắt lại hơi lập lòe, cuối cùng đem ánh mắt vẫn luôn đặt lên người Nghiêm Thanh Viên dời đến trên người người khác, phát hiện mọi người lúc nhắc đến Nghiêm Thanh Viên thì vẻ mặt mỗi người đều hơi lạ.
"Cậu ta đặc biệt mang theo người bạn chơi cùng đi học, Nghiêm Trạch Thủy cũng không dễ dàng gì, chọn một người đẹp lại có thể học tốt để đi học với Nghiêm Thanh Viên, người kia không hề có bối cảnh, thuần túy chính là bị Nghiêm gia nhét vào để ở cạnh Nghiêm Thanh Viên."
"Nghiêm Thanh Viên không phải vẫn luôn không chịu chơi cùng với chúng ta sao? Tôi còn tưởng cậu ta cho rằng chúng ta không xứng với cậu ấy á."
"Có thể là do tính tình đại thiếu gia, cảm thấy bản thân như vậy trừ khi có người nịnh nọt dựa vào mới có thể chơi với cậu ta, chơi với chúng ta có vẻ sẽ hạ thấp địa vị cậu ta đó."
Mặc dù giọng nói của mọi người pha tạp với nhau muốn nghe được bọn họ nói về Nghiêm Thanh Viên thật sự rất khó, nhưng Cố Hãn Hải lại cẩn thận nhận ra thái độ kỳ lạ của mọi người khi đối xử với Nghiêm Thanh Viên.
Cái gọi là Nghiêm gia chắc chắn sẽ là đối tượng khiến mọi người cảm thấy hứng thú, cho nên không thể nào Nghiêm gia tiểu thiếu gia Nghiêm Thanh Viên ở trước mặt lại không có bất cứ ai nịt nọt, tuy rằng Cố Hãn Hải mơ hồ nhận ra Nghiêm Thanh Viên ở trường học thật sự không có bạn bè, lại không ngờ rằng định nghĩa 'không bạn bè' này so với suy nghĩ của hắn còn phức tạp hơn.
Từ trong đó đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, là một chàng trai.
"Nói nhiều như vậy có ích gì, mấy người không muốn kết giao với Nghiêm gia, cũng đâu phải không hoà nhập với mọi người thì là người không tốt đâu, nói người ta kiêu ngạo nhưng thật ra mấy người mới kiêu ngạo ấy."
Khó có được có người đầu tiên thay Nghiêm Thanh Viên lên tiếng, ánh mắt Cố Hãn Hải khẽ lóe lên, nhìn về phía chàng trai vừa nói chuyện.
Chàng trai có tướng mạo tuấn tú, mắt phượng, vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, cao hơn Nghiêm Thanh Viên một chút, thân hình không mập, tóc hơi dài, tùy ý buộc ra sau đầu, cậu ấy vừa mới vào, dường như mới nghe được lời những người này vừa nói, mở miệng nói chuyện vì Nghiêm Thanh Viên.
Vì giọng nói của chàng trai không đè thấp, trên cơ bản tất cả mọi người đều nghe được, nhịn không được nhìn về phía thiếu niên, trong khoảng thời gian ngắn trong không khí có chút yên tĩnh.
"Tất cả học sinh ngồi vào chỗ của mình." Giáo viên của lớp này bước vào, tất cả học sinh đều tự giác trở về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Cố Hãn Hải lại một lần nữa đặt lên người Nghiêm Thanh Viên, hắn muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Nghiêm Thanh Viên, nhưng hắn lại không nhìn thấy vẻ khó xử nào từ gương mặt Nghiêm Thanh Viên, cậu rất bình tĩnh, đương như đối với những việc này đã sớm tập mãi thành quen.
Ngón tay Cố Hãn Hải đặt trên bàn hơi siết lại, rồi lại buông ra.
Nghiêm Thanh Viên không phải không biết các bạn học trong lớp bàn tán mình thế nào, nhưng kết quả như vậy cũng là kết quả cậu cố tình buông thả, ban đầu là vì không thích ứng được kết bạn có mục đích, mà bây giờ là vì biết thân phận của mình sau này nên càng cho là không cần thiết.
Tất cả sách giáo khoa của học sinh đều đặt lên bàn, không cần phải mang đi mang về, Cố Hãn Hải trước giờ đều học trường bình thường, cảm nhận phòng học rộng lớn và bầu không khí không thể hiểu được.
Hắn cũng để ý thấy những người vừa trò chuyện với nhau thường ngồi gần nhau, lập nhóm với nhau, xem ra toàn trường học cho phép tồn tại nhóm, phong cách học của Nhân Giáo cực kỳ nhẹ nhàng, giáo viên không quản học sinh bất cứ việc gì ngoài việc học, giống như một xã hội thu nhỏ.
Giáo viên nhìn thoáng qua đã biết học sinh nào có mặt, ông biết trước khi ông vào ông đã biết họ tên của từng học sinh, nhưng để học sinh tự giới thiệu thì vẫn phải làm.
Mặc dù có lẽ mọi người đã biết nhau, nhưng đây cũng là một cơ hội để mở rộng giao tiếp.
Khi giới thiệu bản thân Cố Hãn Hải nhận thấy các học sinh thường giới thiệu một số hoàn cảnh gia đình của bản thân, đây đã là một tín hiệu mãnh liệt để mở rộng vòng giao tiếp, chỉ sợ sau khi giới thiệu bản thân lần này mọi người đều quyết định được mục tiêu họ muốn tiếp cận.
Nhân Giáo...
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy sao?
Cố Hãn Hải nghe, một lần cũng đủ ghi nhớ tin tức thân phận mỗi người lộ ra.
Cho đến khi bạn học lên tiếng vì Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, giới thiệu bản thân nói: "Tôi tên là Tống Diễn Chi..."
Tống Diễn Chi?
Mày Cố Hãn Hải nhíu chặt, là Tống Diễn Chi mà hắn biết sao?
Tên này sao có thể không quen thuộc, Nghiêm Thanh Viên đã từng nói cho hắn người bạn đó tên là Tống Diễn Chi, chẳng lẽ Tống Diễn Chi này, căn bản chưa từng rời bên người Nghiêm Thanh Viên?!
Cẩn thận ngẫm lại Nghiêm Thanh Viên chỉ nói bản thân không còn chơi với Tống Diễn Chi nữa, nhưng lại không nói Tống Diễn Chi có chuyển trường không, mà người bạn thơ ấu mà Nghiêm Thanh Viên gọi là ác mộng này, vậy mà trước giờ đều học trong trường, không ngừng xuất hiện trước mặt Nghiêm Thanh Viên?
Trong lòng Cố Hãn Hải không cách nào kiềm chế kỳ dị, hắn nhìn Nghiêm Thanh Viên vô số lần, ý muốn nhìn bất cứ dao động nào xuất hiện trên mặt tiểu thiếu gia, nhưng không có.
Nghiêm Thanh Viên chỉ an tĩnh ngồi chỗ kia, giống như không thèm để ý gì cả, dường như đã nhận ra ánh mắt Cố Hãn Hải, cậu quay đầu nở một nụ cười tươi, tay hơi che miệng, làm khẩu hình với Cố Hãn Hải.
"Đừng sợ, tan học nói!"
___
3/12/2022.
20:33:05.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.