Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 70: Người không nghe lời
Thượng Thương
14/01/2023
Tư Tuyết Ngữ giấu diếm chân tướng vừa mới biết được, thực sự thì có thể
hiểu được, nhưng đối với những hành vi kỳ lạ của Tư Tuyết Ngữ, trong đầu Nghiêm Thanh Viên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ.
Thái độ của Tư Tuyết Ngữ đối với chuyện này thật sự quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến cậu không thể không tự hỏi có phải có ẩn tình ở gì trong đó hay không, nhưng mà...
Trong đầu Nghiêm Thanh Viên xuất hiện một ý tưởng vô cùng táo bạo.
Có phải ngay từ đầu Tư Tuyết Ngữ đã biết chuyện đứa trẻ là ôm nhầm hay không?
Có thể vì cô đã biết chuyện này ngay từ đầu, cho nên mới biểu hiện bất thường như vậy không?
Nghiêm Thanh Viên nhớ lại cốt truyện trong sách, đột nhiên tay chân lạnh lẽo, ở trong sách cuối cùng cậu đi gặp Tư Tuyết Ngữ, giống như cọng rơm cuối cùng khiến cậu gục ngã, cậu lựa chọn cái chết.
Vậy cọng rơm cuối cùng này, có phải có liên quan đến chuyện này hay không.
Vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên dần dần trở nên nghiêm túc, thiếu niên từ trước đến giờ đều rất vui tươi tùy hứng lộ ra vẻ mặt như vậy, Nghiêm Trạch Thủy lập tức ngừng trêu chọc Nghiêm Thanh Viên, nôn nóng hỏi: "Sao thế em? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Thế nào rồi anh?"
"Em muốn biết."
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, đã thấy được sự nghiêm túc trong mắt đối phương, cuối cùng thở dài nói: "Đưa đến bệnh viện tâm thần rồi."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Dì ấy có bệnh tâm thần ạ?"
"Ừ."
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, ở trong sách căn bản chưa từng nói Tư Tuyết Ngữ có bệnh tâm thần mà?
Suy nghĩ tỉ mỉ lại, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy thật sự có loại khả năng này.
"Cố Hãn Hải cậu ấy nghĩ thế nào? Cậu ấy không từ chối sao?" Nghiêm Thanh Viên không nhịn được lo lắng, làm một người con, mẹ của mình bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Cố Hãn Hải phải trải qua cú sốc tinh thần.
"Việc muốn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, là Cố Hãn Hải nói ra." Nghiêm Trạch Thủy nói.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Anh cả, anh đang nói gì vậy, là Cố Hãn Hải nói ra sao?"
"Ban đầu biết chuyện này, ý của anh là đưa cô ta vào tù." Nghiêm Trạch Thủy cau mày nói, "Lúc ấy Cố Hãn Hải ở bên cạnh anh nhưng anh không dò hỏi ý của hắn, là hắn chủ động đứng ra đưa ra điều kiện này."
Nghiêm Thanh Viên tràn đầy kinh ngạc.
Bây giờ Cố Hãn Hải tạm thời trở về chỉnh lý cho bản thân một chút, hắn đã ba ngày ba đêm hắn không hề tắm, thậm chí đến ăn cơm cũng rất ít, gần như chỉ là duy trì năng lượng cơ bản nhất của cơ thể.
Lúc ấy mệt mỏi đầy người, nhưng trước sau chưa từng buông lỏng, tất cả đều là vì hắn quá lo lắng cho Nghiêm Thanh Viên, không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì khác.
Nghiêm Thanh Viên thở dài, không biết nên đối đãi chuyện này thế nào đây.
Tâm trạng của cậu rất phức tạp. Ở trong sách, cậu mãi mãi không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với Cố Hãn Hải.
Mà bây giờ bản thân vậy mà có địa vị lớn như vậy trong lòng Cố Hãn Hải, có thể khiến cho hắn lo lắng ăn ngủ không yên.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên rơi vào trầm tư, cũng không nôn nóng, chờ sau khi Nghiêm Thanh Viên hơi hồi phục tinh thần, anh mới chậm rãi nói: "Khoảng thời gian em hôn mê ba ngày này, anh đã nói với phụ thân và mẫu thân rồi. Có lẽ một lát nữa bọn họ sẽ tới đây."
"Ba mẹ ạ? Bọn họ đã về rồi sao?" Nghiêm Thanh Viên rất kinh ngạc, "Ba mẹ làm xong công việc rồi sao? Hay là mấy ngày nay có việc nên về?"
Nghiêm Thanh Viên kiểu gì cũng không tin nổi chuyện ba mẹ là vì cậu mà về đây, khiến cặp đôi cuồng công tác, trong sách bày ra bọn họ xem nhẹ đối với con cái vô cùng sâu sắc.
Ngoại trừ Cố Hãn Hải ra, không ai có thể khiến cho bọn họ nhìn với con mắt khác, cho nên Nghiêm Thanh Viên tự giác cho rằng mình cũng không thuộc phạm vi này.
"Rõ ràng là Viên Viên suốt ngày cứ thích quấn lấy phụ thân mẫu thân, sao người trở về em ngược lại kinh ngạc như vậy chứ?" Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được trêu chọc nói.
Nghiêm Thanh Viên từ khoảng nửa năm nay bắt đầu có thói quen ba ngày gọi video với Nghiêm Kỳ Thúy hoặc là Tịch Hạc, chưa bao giờ gián đoạn, nói những thứ phức tạp, cũng không có gì đặc biệt, thời gian mỗi lần gọi ngắn nhất năm phút, tối đa mười lăm phút, cũng dần dần hình thành thói quen.
"Nhưng không phải em chỉ mới ngủ ba ngày thôi sao, vì sao ba mẹ lại biết nhanh như vậy?" Mặc dù Nghiêm Thanh Viên cứ ba ngày tất nhiên sẽ liên lạc với một trong hai người, nhưng rốt cuộc gọi cho ai thật ra cũng còn xem tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên, "Không lẽ ba mẹ muốn biết người em sẽ gọi là ai hả?"
Nghiêm Trạch Thủy nghe không hiểu Nghiêm Thanh Viên đang nói cái gì, nhưng mà, không hiểu sao lại có nhiều chờ mong không thể nói rõ được với Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc.
Dù ở tuổi của anh nhưng anh gần như không mong đợi quá nhiều với cha mẹ, nhưng dù sao thì cha mẹ vẫn là cha mẹ.
Không hiểu sao Nghiêm Trạch Thủy muốn cười, cho rằng bản thân đã rất mạnh mẽ*, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể dễ dàng chọn ra nơi dễ bị tổn thương nhất trong trái tim anh.
*无坚不摧 (Vô kiên bất thôi): Không gì kiên cố mà không phá nổi, sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó (ý nói sức mạnh to lớn).
Lúc ấy khi biết Nghiêm Thanh Viên vậy mà bị đánh đến hôn mê, trong nháy mắt sợ hãi tràn ngập toàn thân, anh quên mất truy cứu nguyên nhân cũng quên mất nên làm gì, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện thì nghe được bác sĩ đang giải thích bệnh tình của Nghiêm Thanh Viên cho y, nhưng mà lúc ấy Nghiêm Trạch Thủy trong đầu đều là 'mình sắp mất đi em trai của mình', gần như không có cách nào ổn định tâm trạng của mình.
Làm con trai trưởng trong nhà anh hẳn là phải gánh vác trách nhiệm làm tốt tất cả, nhưng lúc đó chính mình lại hoang mang lo sợ, rốt cuộc ai đi xử lý thủ tục, ai làm việc gì, thậm chí đến cuối cùng trong trí nhớ của anh mơ hồ chỉ nhớ rõ lúc ấy là chữ Nghiêm Trạch Thanh ký.
Nhưng cũng may bác sĩ nói bị đánh không nghiêm trọng, có lẽ là vì thủ phạm là nữ, sức lực không đủ, cũng không chính xác, bị đánh đến hôn mê chỉ là bởi vì trùng hợp ngẫu nhiên, khả năng tỉnh lại rất cao.
Nhưng có điều tỷ lệ không thể tỉnh lại cũng khiến anh không thể nào thở nổi.
Anh không thể mất đi em trai của anh.
Anh ích kỷ không thể mất đi em trai của anh.
"Viên Viên à." Giọng của Nghiêm Trạch Thủy rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã phải trải qua ba ngày sóng to gió lớn, lúc này Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên vươn tay vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó đặt lên trán cậu một nụ hôn mềm nhẹ, "Cũng may em không sao cả."
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao đỏ mắt trong sự dịu dàng khó có được này, cảm giác đau đớn và cảm giác khó chịu cuối cùng vẫn trở thành ủy khuất, nhưng dù sao Nghiêm Thanh Viên vẫn cố gắng kiềm chế nước mắt không để mình khóc.
Cậu không được khóc.
Cậu không thể làm anh cả khổ sở.
Nghiêm Thanh Viên cố gắng cong khóe miệng, nói: "Anh cả ơi, còn có thể nhìn thấy Viên Viên của anh thật sự quá hạnh phúc rồi."
Nghiêm Trạch Thủy của lúc này, nhìn khuôn mặt đã dần dần khôi phục tinh thần của Nghiêm Thanh Viên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn luôn nặng nề được thả lỏng.
Nghiêm Thanh Viên không muốn tiếp tục bầu không khí như vậy, còn như vậy nữa cậu thật sự sẽ ủy khuất mà khóc, có chút tủi thân ủ rũ chép chép miệng: "Anh cả ơi, em đói bụng."
"Viên Viên muốn ăn cái gì? Anh cả lập tức cho người chuẩn bị." Nghiêm Trạch Thủy lập tức nói, "Có điều bác sĩ dặn là mới tỉnh nên không thể ăn đồ quá phức tạp, tốt nhất vẫn là mấy món đơn giản, thời gian hơi lâu, Viên Viên phải nhịn chút nhé."
"Vậy cháo đi." Thật ra Nghiêm Thanh Viên không muốn ăn, nói muốn ăn là vì cảm giác dạ dày trống rỗng, hơn nữa cũng muốn đổi chủ đề.
Nhưng lúc này có người đẩy cửa vào, Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy đều nhìn theo, nhìn thấy Cố Hãn Hải và Nghiêm Trạch Thanh.
Cố Hãn Hải đã tắm rửa sạch sẽ, thoạt nhìn vẫn sạch sẽ như mọi ngày, nhưng hôm nay Nghiêm Thanh Viên mới biết thì ra người ta thật sự có thể xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất trong vòng ba ngày, cho dù đã chỉnh lý sạch sẽ nhưng khuôn mặt Cố Hãn Hải vẫn không có tinh thần như trước.
Mà Nghiêm Trạch Thanh trông tốt nhất trong ba người, sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng không tệ lắm, ánh mắt y nhìn Nghiêm Thanh Viên cũng rất bình tĩnh.
Nhưng dù vậy, không hiểu sao Nghiêm Trạch Thanh lại khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy áp lực, sự chán nản không thể tả được.
Nghiêm Trạch Thanh bước tới, hơi cúi người, đặt một tay lên tai Nghiêm Thanh Viên, vừa cúi người xuống.
Nghiêm Thanh Viên cho rằng Nghiêm Trạch Thanh sẽ giống Nghiêm Trạch Thủy hôn trán cậu, nhưng y lại ôm hờ* cậu.
*Là ôm không chặt ó, dễ tách ra.
Mặc dù là ôm hờ, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể cảm nhận được lực đạo run rẩy từ trên người Nghiêm Trạch Thanh truyền đến, dưới lực đạo này cậu thấy được sự yếu ớt ít ai biết của anh hai, y không biểu lộ cho bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ để cho duy nhất một mình Nghiêm Thanh Viên biết.
Cơ thể Nghiêm Thanh Viên vẫn còn chút suy yếu không chịu khống chế, nên cậu vẫn luôn không muốn cử động, nhưng lúc này lại không nhịn được nâng tay lên, vòng tay ôm lấy eo của Nghiêm Trạch Thanh.
"Anh hai ơi, em nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ." Nghiêm Thanh Viên lại làm nũng với Nghiêm Trạch Thanh, đáng thương vô cùng, vô cùng rõ ràng truyền tới tai Nghiêm Trạch Thanh gần trong gang tấc.
"Giấc mơ gì?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi, giọng điệu y bình tĩnh, hình thành tương phản mãnh liệt cơ thể bất giác run rẩy.
"Ở trong mơ anh hai rất thất vọng rất thất vọng với em luôn, thất vọng đến mức cuối cùng vứt bỏ em, mặc dù rất đau khổ, nhưng anh hai vẫn quyết định vứt bỏ em." Nghiêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến nói ra giấc mơ nhìn thấy nội dung trong sách, mặc dù sau khi vứt bỏ Nghiêm Thanh Viên gần như không miêu tả gì về Nghiêm Trạch Thanh, nhưng xét từ những lần xuất hiện không thường xuyên của y, có vẻ như y đang trong trạng thái không tốt lắm.
"Nếu anh hai vứt bỏ em, anh hai chính là vứt bỏ chính mình." Giọng của Nghiêm Trạch Thanh rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ có hai người mới nghe được, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại tin.
"Em, em..." Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, "Sẽ không để anh hai vứt bỏ em."
"Ừ." Tựa như rất lâu rồi mới được nghe Nghiêm Thanh Viên làm nũng như vậy, tâm trạng bất ngờ chuyển biến tốt hơn, Nghiêm Trạch Thanh rất hưởng thụ đối với việc Nghiêm Thanh Viên làm nũng.
Khi Nghiêm Trạch Thanh buông Nghiêm Thanh Viên ra, ngón tay hơi lướt qua mái tóc Nghiêm Thanh Viên, vô cùng mềm nhẹ mà vỗ vỗ, nhưng càng giống vuốt ve hơn, rõ ràng trước đây thường xuyên làm động tác này, nhưng lần này phảng phất sợ chạm vào sẽ khiến cậu bị nát.
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Vừa nãy em nói với anh cả em đói bụng."
"Mang đồ ăn tới cho em." Nghiêm Trạch Thanh nhìn về phía Cố Hãn Hải, "Sau khi trở về hắn tự mình nấu, không phải em vẫn luôn thích ăn cơm hắn làm sao?"
Cố Hãn Hải nghe Nghiêm Trạch Thanh nói, ánh mắt trống rỗng lúc nãy đã có tiêu cự, lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chú ý thấy hộp đồ ăn trong tay Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải mở hộp thức ăn ra, từ bên trong lấy ra một cái nồi đất nho nhỏ, sau khi mở nồi đất tràn ngập mùi cơm nhàn nhạt, Nghiêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt, vốn dĩ không đói bụng, lúc này vừa ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền đói bụng.
"Muốn ngồi dậy không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vâng ạ." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng đáp.
"Vậy anh nâng lên một chút, nếu em cảm thấy choáng váng, thì nói liền cho anh nghe." Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cuối giường nói với Nghiêm Thanh Viên.
Nói thật lòng, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bởi vì bị bệnh, thái độ của anh cả anh hai đối với mình đều trở nên cẩn thận một cách bất thường.
Nhưng chỉ có duy nhất Cố Hãn Hải, ngoại trừ vừa lúc bắt đầu có nói mấy câu, sau đó gần như không mở miệng nữa, Nghiêm Thanh Viên mơ hồ cảm thấy Cố Hãn Hải cũng có chút bất thường.
Nhưng rốt cuộc bất thường chỗ nào thì lại nói không rõ được.
Nghiêm Thanh Viên đối với độ cao vẫn có chút không kiên nhẫn, cảm thấy rất khó chịu, nửa nằm nửa ngồi ăn một ít cháo.
Là bởi vì ba ngày không ăn cái gì sao? Hay là vì tay nghề làm cháo của Cố Hãn Hải thật sự quá tốt? Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy hương vị của món cháo này quả thực tươi ngon đến đẳng cấp thế giới, mùi thơm của gạo và vị mặn nhẹ của muối bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Cố Hãn Hải tự mình đút cho cậu, bởi vì lúc này Nghiêm Thanh Viên mệt tay không muốn động, mà ăn đến cuối cùng Nghiêm Thanh Viên nhịn không được tự mình lay tay Cố Hãn Hải muốn ăn nhiều hơn một chút, Cố Hãn Hải mỗi lần đút cậu đều múc một muỗng nhỏ thật sự làm cậu siêu sốt ruột!
Nhưng chuyện khiến Nghiêm Thanh Viên vô cùng khó chịu trước sau vẫn chẳng được giải quyết, đối phương... Vẫn luôn không chịu nói chuyện với cậu.
Cố Hãn Hải khác với người mang lại cảm giác kiểm soát quyền nói chuyện và bầu không khí mọi lúc mọi nơi trước đây, Cố Hãn Hải của lúc này dường như đã rơi vào một thái cực khác, an tĩnh lạnh nhạt không thể tưởng tượng nổi, nhưng động tác và thái độ đối với cậu lại dịu dàng đến cực điểm.
"Cậu đã ăn chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Cố Hãn Hải không nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn cậu.
"Phải ăn cơm đàng hoàng mới được á." Nghiêm Thanh Viên không nhịn được nói.
Cố Hãn Hải không nói một lời, sau đó đứng lên thu dọn hộp đồ ăn rồi ra ngoài, để lại Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt ngáo ngơ.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ Cố Hãn Hải đang giận cậu sao?
"Hắn đi ăn cơm." Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nói, "Mấy ngày nay hắn cũng không ăn gì."
"Sao cậu ấy không chịu nói chuyện với em?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Không phải không nói, mà là không biết nói như thế nào." Thái độ Nghiêm Trạch Thanh bình tĩnh bất ngờ, "Từ sau khi anh đưa cho hắn hộ khẩu mà hắn đã rời, hắn đã không bao giờ nói nữa."
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi, hộ khẩu, sở dĩ cậu đến nhà Tư Tuyết Ngữ là bởi vì chuyện hộ khẩu!
Hẳn là Trần Kiều Kiều hoặc là Chu Hạ chuẩn bị cho hắn nhỉ?
"Cậu ấy đang oán trách em sao? Em tự quyết định như vậy." Nghiêm Thanh Viên không nhịn được hỏi.
"Anh cho rằng không phải." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, "Nhưng rốt cuộc là gì, anh cũng không biết."
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên thấp thỏm, cậu chỉ là theo bản năng cho rằng có lẽ Cố Hãn Hải thật sự không thích Tư Tuyết Ngữ, hoặc là nói cảm thấy vốn dĩ không quan tâm.
Có phải cậu đã làm chuyện dư thừa không?
Nghiêm Thanh Viên cắn răng, cho dù là chuyện dư thừa, cậu cũng đã làm rồi.
Cậu vì chuyện này mà chịu tội lớn như vậy, bây giờ cậu còn không dám hỏi tai mình còn ở đây không, chẳng lẽ ngược lại làm chuyện khiến người ta không vui sao?
Nghiêm Thanh Viên chỉ ngủ ba ngày, thân thể cứng đờ mệt mỏi cũng chỉ có vết thương tương đối khó chịu, tinh thần cũng tốt hơn không ít, mặc kệ là ai ngủ ba ngày cũng sẽ không muốn ngủ nữa.
Nhưng...
Nghiêm Thanh Viên không biết trong khoảng thời gian mình nằm viện này anh cả anh hai có nghỉ ngơi đàng hoàng hay không, mà người có tình huống nghiêm trọng nhất như thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà lại là Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên tìm mọi cách dụ dỗ Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh về nhà nghỉ ngơi, nhưng giữ Cố Hãn Hải lại, người ở bên cạnh cậu không chịu rời đi, nhưng bất ngờ là anh cả anh hai rất yên tâm về chuyện Cố Hãn Hải trông coi cậu.
Nghiêm Thanh Viên nheo mắt lại, chẳng lẽ anh cả anh hai nhân lúc cậu không biết gì đã đạt được thỏa thuận gì đó với Cố Hãn Hải sao?
Trong phòng bệnh an tĩnh, Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu, nhìn Cố Hãn Hải đang ngồi bên mép giường, Cố Hãn Hải an tĩnh ngồi ở đó, từ đầu tới cuối ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cậu.
Ánh mắt của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên không hiểu, chỉ là cảm thấy khi bị hắn nhìn, cảm giác bị nhìn chằm chằm một cách mãnh liệt khiến Nghiêm Thanh Viên có hơi ngượng ngùng.
"Chẳng lẽ bây giờ tôi trông rất xấu hả?" Nghiêm Thanh Viên sờ gương mặt mình hỏi.
Cố Hãn Hải lắc đầu.
Sau đó sắc mặt Nghiêm Thanh Viên thay đổi: "Chẳng lẽ tai của tôi bị cắn rớt rồi hả?"
Cố Hãn Hải vẫn lắc đầu như trước.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhẹ nhàng thở ra.
"Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi biết bây giờ chắc chắn tôi trông rất khó coi đúng không?"
Cố Hãn Hải nghiêm túc nhìn Nghiêm Thanh Viên, sau đó lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc là đẹp hay là khó coi?" Nghiêm Thanh Viên vẫn muốn nghe giọng của Cố Hãn Hải, vì sao hắn không nói lời nào chứ.
Cố Hãn Hải mở miệng, âm thanh thô ráp phát ra từ yết hầu: "Đẹp."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, âm thanh của Cố Hãn Hải đáng lí ra rất dễ nghe, nhưng lúc này lại nghe rất khó chịu.
"Giọng nói của cậu bị làm sao vậy?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang.
Cố Hãn Hải lắc đầu.
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy bộ dạng của Cố Hãn Hải, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Nếu cậu không nói cho tôi nghe, khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa."
Cố Hãn Hải khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Ăn quá nóng, cổ họng bị thương."
Nghiêm Thanh Viên ngớ người luôn, Cố Hãn Hải cho tới bây giờ cũng không phải là người không cẩn thận như vậy, ăn cái gì đến mức bị bỏng cổ họng vậy? Sao có thể như thế được?
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên có một ý nghĩ, có phải bởi vì quá sốt ruột hay không? Vì sao sốt ruột, hơn phân nửa là có liên quan đến cậu.
"Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?"
Cố Hãn Hải không trả lời.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt, bất chợt hiểu ra điều gì đó, hắn không chỉ không gặp bác sĩ, có lẽ chuyện này cũng chưa nói cho bất cứ ai, sau khi bị bỏng không thèm chữa trị kết quả bệnh tình ngày càng xấu!
Vừa tức giận vừa gấp gáp, vươn tay muốn với lấy chiếc chuông gọi y tá ở đầu giường.
Nhưng cánh tay lại bị nắm lấy.
"Tôi tức giận rồi đó nha!" Nghiêm Thanh Viên lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, tay Cố Hãn Hải hơi dừng lại, cuối cùng buông lỏng ra.
Nghiêm Thanh Viên gọi y tá tới, nói tình huống, huống, y tá muốn dẫn Cố Hãn Hải đi kiểm tra, nhưng Cố Hãn Hải cự tuyệt, lấy lý do bên cạnh cậu không thể không có ai.
"Nếu cậu không khám bệnh đàng hoàng, tôi đây cũng không thèm khám bệnh đàng hoàng luôn." Nghiêm Thanh Viên biết làm như vậy rất ấu trĩ, nhưng mặc kệ ấu trĩ hay không ấu trĩ, dùng được là được, Cố Hãn Hải quả nhiên ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng bệnh cuối cùng tạm thời chỉ còn lại một mình Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên không muốn ngủ, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này mới phát hiện mặc dù mình ở trong bệnh viện, nhưng nơi này thoạt nhìn càng giống một phòng riêng, có TV, có sô pha, còn có một cái giường đi kèm, nhưng ở trên giường lại không nhìn thấy bất kỳ bộ trải giường nào.
Ở trong tầm tay cậu có thể với tới có đặt máy chơi game, máy tính bảng có thể giết thời gian, vừa nhìn đã biết là anh cả chuẩn bị.
Nhưng mà ở đầu giường lại đặt một cuốn sổ kỳ lạ, nhịn cơn choáng váng cầm lấy cuốn sổ, Nghiêm Thanh Viên tập trung nhìn vào, đây là... Đồ đạc của anh cả hả?
___
2/1/2023
13:35:00.
Thái độ của Tư Tuyết Ngữ đối với chuyện này thật sự quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến cậu không thể không tự hỏi có phải có ẩn tình ở gì trong đó hay không, nhưng mà...
Trong đầu Nghiêm Thanh Viên xuất hiện một ý tưởng vô cùng táo bạo.
Có phải ngay từ đầu Tư Tuyết Ngữ đã biết chuyện đứa trẻ là ôm nhầm hay không?
Có thể vì cô đã biết chuyện này ngay từ đầu, cho nên mới biểu hiện bất thường như vậy không?
Nghiêm Thanh Viên nhớ lại cốt truyện trong sách, đột nhiên tay chân lạnh lẽo, ở trong sách cuối cùng cậu đi gặp Tư Tuyết Ngữ, giống như cọng rơm cuối cùng khiến cậu gục ngã, cậu lựa chọn cái chết.
Vậy cọng rơm cuối cùng này, có phải có liên quan đến chuyện này hay không.
Vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên dần dần trở nên nghiêm túc, thiếu niên từ trước đến giờ đều rất vui tươi tùy hứng lộ ra vẻ mặt như vậy, Nghiêm Trạch Thủy lập tức ngừng trêu chọc Nghiêm Thanh Viên, nôn nóng hỏi: "Sao thế em? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Thế nào rồi anh?"
"Em muốn biết."
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, đã thấy được sự nghiêm túc trong mắt đối phương, cuối cùng thở dài nói: "Đưa đến bệnh viện tâm thần rồi."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Dì ấy có bệnh tâm thần ạ?"
"Ừ."
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, ở trong sách căn bản chưa từng nói Tư Tuyết Ngữ có bệnh tâm thần mà?
Suy nghĩ tỉ mỉ lại, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy thật sự có loại khả năng này.
"Cố Hãn Hải cậu ấy nghĩ thế nào? Cậu ấy không từ chối sao?" Nghiêm Thanh Viên không nhịn được lo lắng, làm một người con, mẹ của mình bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Cố Hãn Hải phải trải qua cú sốc tinh thần.
"Việc muốn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, là Cố Hãn Hải nói ra." Nghiêm Trạch Thủy nói.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Anh cả, anh đang nói gì vậy, là Cố Hãn Hải nói ra sao?"
"Ban đầu biết chuyện này, ý của anh là đưa cô ta vào tù." Nghiêm Trạch Thủy cau mày nói, "Lúc ấy Cố Hãn Hải ở bên cạnh anh nhưng anh không dò hỏi ý của hắn, là hắn chủ động đứng ra đưa ra điều kiện này."
Nghiêm Thanh Viên tràn đầy kinh ngạc.
Bây giờ Cố Hãn Hải tạm thời trở về chỉnh lý cho bản thân một chút, hắn đã ba ngày ba đêm hắn không hề tắm, thậm chí đến ăn cơm cũng rất ít, gần như chỉ là duy trì năng lượng cơ bản nhất của cơ thể.
Lúc ấy mệt mỏi đầy người, nhưng trước sau chưa từng buông lỏng, tất cả đều là vì hắn quá lo lắng cho Nghiêm Thanh Viên, không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì khác.
Nghiêm Thanh Viên thở dài, không biết nên đối đãi chuyện này thế nào đây.
Tâm trạng của cậu rất phức tạp. Ở trong sách, cậu mãi mãi không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với Cố Hãn Hải.
Mà bây giờ bản thân vậy mà có địa vị lớn như vậy trong lòng Cố Hãn Hải, có thể khiến cho hắn lo lắng ăn ngủ không yên.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên rơi vào trầm tư, cũng không nôn nóng, chờ sau khi Nghiêm Thanh Viên hơi hồi phục tinh thần, anh mới chậm rãi nói: "Khoảng thời gian em hôn mê ba ngày này, anh đã nói với phụ thân và mẫu thân rồi. Có lẽ một lát nữa bọn họ sẽ tới đây."
"Ba mẹ ạ? Bọn họ đã về rồi sao?" Nghiêm Thanh Viên rất kinh ngạc, "Ba mẹ làm xong công việc rồi sao? Hay là mấy ngày nay có việc nên về?"
Nghiêm Thanh Viên kiểu gì cũng không tin nổi chuyện ba mẹ là vì cậu mà về đây, khiến cặp đôi cuồng công tác, trong sách bày ra bọn họ xem nhẹ đối với con cái vô cùng sâu sắc.
Ngoại trừ Cố Hãn Hải ra, không ai có thể khiến cho bọn họ nhìn với con mắt khác, cho nên Nghiêm Thanh Viên tự giác cho rằng mình cũng không thuộc phạm vi này.
"Rõ ràng là Viên Viên suốt ngày cứ thích quấn lấy phụ thân mẫu thân, sao người trở về em ngược lại kinh ngạc như vậy chứ?" Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được trêu chọc nói.
Nghiêm Thanh Viên từ khoảng nửa năm nay bắt đầu có thói quen ba ngày gọi video với Nghiêm Kỳ Thúy hoặc là Tịch Hạc, chưa bao giờ gián đoạn, nói những thứ phức tạp, cũng không có gì đặc biệt, thời gian mỗi lần gọi ngắn nhất năm phút, tối đa mười lăm phút, cũng dần dần hình thành thói quen.
"Nhưng không phải em chỉ mới ngủ ba ngày thôi sao, vì sao ba mẹ lại biết nhanh như vậy?" Mặc dù Nghiêm Thanh Viên cứ ba ngày tất nhiên sẽ liên lạc với một trong hai người, nhưng rốt cuộc gọi cho ai thật ra cũng còn xem tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên, "Không lẽ ba mẹ muốn biết người em sẽ gọi là ai hả?"
Nghiêm Trạch Thủy nghe không hiểu Nghiêm Thanh Viên đang nói cái gì, nhưng mà, không hiểu sao lại có nhiều chờ mong không thể nói rõ được với Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc.
Dù ở tuổi của anh nhưng anh gần như không mong đợi quá nhiều với cha mẹ, nhưng dù sao thì cha mẹ vẫn là cha mẹ.
Không hiểu sao Nghiêm Trạch Thủy muốn cười, cho rằng bản thân đã rất mạnh mẽ*, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể dễ dàng chọn ra nơi dễ bị tổn thương nhất trong trái tim anh.
*无坚不摧 (Vô kiên bất thôi): Không gì kiên cố mà không phá nổi, sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó (ý nói sức mạnh to lớn).
Lúc ấy khi biết Nghiêm Thanh Viên vậy mà bị đánh đến hôn mê, trong nháy mắt sợ hãi tràn ngập toàn thân, anh quên mất truy cứu nguyên nhân cũng quên mất nên làm gì, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện thì nghe được bác sĩ đang giải thích bệnh tình của Nghiêm Thanh Viên cho y, nhưng mà lúc ấy Nghiêm Trạch Thủy trong đầu đều là 'mình sắp mất đi em trai của mình', gần như không có cách nào ổn định tâm trạng của mình.
Làm con trai trưởng trong nhà anh hẳn là phải gánh vác trách nhiệm làm tốt tất cả, nhưng lúc đó chính mình lại hoang mang lo sợ, rốt cuộc ai đi xử lý thủ tục, ai làm việc gì, thậm chí đến cuối cùng trong trí nhớ của anh mơ hồ chỉ nhớ rõ lúc ấy là chữ Nghiêm Trạch Thanh ký.
Nhưng cũng may bác sĩ nói bị đánh không nghiêm trọng, có lẽ là vì thủ phạm là nữ, sức lực không đủ, cũng không chính xác, bị đánh đến hôn mê chỉ là bởi vì trùng hợp ngẫu nhiên, khả năng tỉnh lại rất cao.
Nhưng có điều tỷ lệ không thể tỉnh lại cũng khiến anh không thể nào thở nổi.
Anh không thể mất đi em trai của anh.
Anh ích kỷ không thể mất đi em trai của anh.
"Viên Viên à." Giọng của Nghiêm Trạch Thủy rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã phải trải qua ba ngày sóng to gió lớn, lúc này Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên vươn tay vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó đặt lên trán cậu một nụ hôn mềm nhẹ, "Cũng may em không sao cả."
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao đỏ mắt trong sự dịu dàng khó có được này, cảm giác đau đớn và cảm giác khó chịu cuối cùng vẫn trở thành ủy khuất, nhưng dù sao Nghiêm Thanh Viên vẫn cố gắng kiềm chế nước mắt không để mình khóc.
Cậu không được khóc.
Cậu không thể làm anh cả khổ sở.
Nghiêm Thanh Viên cố gắng cong khóe miệng, nói: "Anh cả ơi, còn có thể nhìn thấy Viên Viên của anh thật sự quá hạnh phúc rồi."
Nghiêm Trạch Thủy của lúc này, nhìn khuôn mặt đã dần dần khôi phục tinh thần của Nghiêm Thanh Viên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn luôn nặng nề được thả lỏng.
Nghiêm Thanh Viên không muốn tiếp tục bầu không khí như vậy, còn như vậy nữa cậu thật sự sẽ ủy khuất mà khóc, có chút tủi thân ủ rũ chép chép miệng: "Anh cả ơi, em đói bụng."
"Viên Viên muốn ăn cái gì? Anh cả lập tức cho người chuẩn bị." Nghiêm Trạch Thủy lập tức nói, "Có điều bác sĩ dặn là mới tỉnh nên không thể ăn đồ quá phức tạp, tốt nhất vẫn là mấy món đơn giản, thời gian hơi lâu, Viên Viên phải nhịn chút nhé."
"Vậy cháo đi." Thật ra Nghiêm Thanh Viên không muốn ăn, nói muốn ăn là vì cảm giác dạ dày trống rỗng, hơn nữa cũng muốn đổi chủ đề.
Nhưng lúc này có người đẩy cửa vào, Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy đều nhìn theo, nhìn thấy Cố Hãn Hải và Nghiêm Trạch Thanh.
Cố Hãn Hải đã tắm rửa sạch sẽ, thoạt nhìn vẫn sạch sẽ như mọi ngày, nhưng hôm nay Nghiêm Thanh Viên mới biết thì ra người ta thật sự có thể xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất trong vòng ba ngày, cho dù đã chỉnh lý sạch sẽ nhưng khuôn mặt Cố Hãn Hải vẫn không có tinh thần như trước.
Mà Nghiêm Trạch Thanh trông tốt nhất trong ba người, sạch sẽ ngăn nắp, tinh thần cũng không tệ lắm, ánh mắt y nhìn Nghiêm Thanh Viên cũng rất bình tĩnh.
Nhưng dù vậy, không hiểu sao Nghiêm Trạch Thanh lại khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy áp lực, sự chán nản không thể tả được.
Nghiêm Trạch Thanh bước tới, hơi cúi người, đặt một tay lên tai Nghiêm Thanh Viên, vừa cúi người xuống.
Nghiêm Thanh Viên cho rằng Nghiêm Trạch Thanh sẽ giống Nghiêm Trạch Thủy hôn trán cậu, nhưng y lại ôm hờ* cậu.
*Là ôm không chặt ó, dễ tách ra.
Mặc dù là ôm hờ, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể cảm nhận được lực đạo run rẩy từ trên người Nghiêm Trạch Thanh truyền đến, dưới lực đạo này cậu thấy được sự yếu ớt ít ai biết của anh hai, y không biểu lộ cho bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ để cho duy nhất một mình Nghiêm Thanh Viên biết.
Cơ thể Nghiêm Thanh Viên vẫn còn chút suy yếu không chịu khống chế, nên cậu vẫn luôn không muốn cử động, nhưng lúc này lại không nhịn được nâng tay lên, vòng tay ôm lấy eo của Nghiêm Trạch Thanh.
"Anh hai ơi, em nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ." Nghiêm Thanh Viên lại làm nũng với Nghiêm Trạch Thanh, đáng thương vô cùng, vô cùng rõ ràng truyền tới tai Nghiêm Trạch Thanh gần trong gang tấc.
"Giấc mơ gì?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi, giọng điệu y bình tĩnh, hình thành tương phản mãnh liệt cơ thể bất giác run rẩy.
"Ở trong mơ anh hai rất thất vọng rất thất vọng với em luôn, thất vọng đến mức cuối cùng vứt bỏ em, mặc dù rất đau khổ, nhưng anh hai vẫn quyết định vứt bỏ em." Nghiêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến nói ra giấc mơ nhìn thấy nội dung trong sách, mặc dù sau khi vứt bỏ Nghiêm Thanh Viên gần như không miêu tả gì về Nghiêm Trạch Thanh, nhưng xét từ những lần xuất hiện không thường xuyên của y, có vẻ như y đang trong trạng thái không tốt lắm.
"Nếu anh hai vứt bỏ em, anh hai chính là vứt bỏ chính mình." Giọng của Nghiêm Trạch Thanh rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ có hai người mới nghe được, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại tin.
"Em, em..." Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, "Sẽ không để anh hai vứt bỏ em."
"Ừ." Tựa như rất lâu rồi mới được nghe Nghiêm Thanh Viên làm nũng như vậy, tâm trạng bất ngờ chuyển biến tốt hơn, Nghiêm Trạch Thanh rất hưởng thụ đối với việc Nghiêm Thanh Viên làm nũng.
Khi Nghiêm Trạch Thanh buông Nghiêm Thanh Viên ra, ngón tay hơi lướt qua mái tóc Nghiêm Thanh Viên, vô cùng mềm nhẹ mà vỗ vỗ, nhưng càng giống vuốt ve hơn, rõ ràng trước đây thường xuyên làm động tác này, nhưng lần này phảng phất sợ chạm vào sẽ khiến cậu bị nát.
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Vừa nãy em nói với anh cả em đói bụng."
"Mang đồ ăn tới cho em." Nghiêm Trạch Thanh nhìn về phía Cố Hãn Hải, "Sau khi trở về hắn tự mình nấu, không phải em vẫn luôn thích ăn cơm hắn làm sao?"
Cố Hãn Hải nghe Nghiêm Trạch Thanh nói, ánh mắt trống rỗng lúc nãy đã có tiêu cự, lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chú ý thấy hộp đồ ăn trong tay Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải mở hộp thức ăn ra, từ bên trong lấy ra một cái nồi đất nho nhỏ, sau khi mở nồi đất tràn ngập mùi cơm nhàn nhạt, Nghiêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt, vốn dĩ không đói bụng, lúc này vừa ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền đói bụng.
"Muốn ngồi dậy không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vâng ạ." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng đáp.
"Vậy anh nâng lên một chút, nếu em cảm thấy choáng váng, thì nói liền cho anh nghe." Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cuối giường nói với Nghiêm Thanh Viên.
Nói thật lòng, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bởi vì bị bệnh, thái độ của anh cả anh hai đối với mình đều trở nên cẩn thận một cách bất thường.
Nhưng chỉ có duy nhất Cố Hãn Hải, ngoại trừ vừa lúc bắt đầu có nói mấy câu, sau đó gần như không mở miệng nữa, Nghiêm Thanh Viên mơ hồ cảm thấy Cố Hãn Hải cũng có chút bất thường.
Nhưng rốt cuộc bất thường chỗ nào thì lại nói không rõ được.
Nghiêm Thanh Viên đối với độ cao vẫn có chút không kiên nhẫn, cảm thấy rất khó chịu, nửa nằm nửa ngồi ăn một ít cháo.
Là bởi vì ba ngày không ăn cái gì sao? Hay là vì tay nghề làm cháo của Cố Hãn Hải thật sự quá tốt? Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy hương vị của món cháo này quả thực tươi ngon đến đẳng cấp thế giới, mùi thơm của gạo và vị mặn nhẹ của muối bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Cố Hãn Hải tự mình đút cho cậu, bởi vì lúc này Nghiêm Thanh Viên mệt tay không muốn động, mà ăn đến cuối cùng Nghiêm Thanh Viên nhịn không được tự mình lay tay Cố Hãn Hải muốn ăn nhiều hơn một chút, Cố Hãn Hải mỗi lần đút cậu đều múc một muỗng nhỏ thật sự làm cậu siêu sốt ruột!
Nhưng chuyện khiến Nghiêm Thanh Viên vô cùng khó chịu trước sau vẫn chẳng được giải quyết, đối phương... Vẫn luôn không chịu nói chuyện với cậu.
Cố Hãn Hải khác với người mang lại cảm giác kiểm soát quyền nói chuyện và bầu không khí mọi lúc mọi nơi trước đây, Cố Hãn Hải của lúc này dường như đã rơi vào một thái cực khác, an tĩnh lạnh nhạt không thể tưởng tượng nổi, nhưng động tác và thái độ đối với cậu lại dịu dàng đến cực điểm.
"Cậu đã ăn chưa?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Cố Hãn Hải không nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn cậu.
"Phải ăn cơm đàng hoàng mới được á." Nghiêm Thanh Viên không nhịn được nói.
Cố Hãn Hải không nói một lời, sau đó đứng lên thu dọn hộp đồ ăn rồi ra ngoài, để lại Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt ngáo ngơ.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ Cố Hãn Hải đang giận cậu sao?
"Hắn đi ăn cơm." Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nói, "Mấy ngày nay hắn cũng không ăn gì."
"Sao cậu ấy không chịu nói chuyện với em?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Không phải không nói, mà là không biết nói như thế nào." Thái độ Nghiêm Trạch Thanh bình tĩnh bất ngờ, "Từ sau khi anh đưa cho hắn hộ khẩu mà hắn đã rời, hắn đã không bao giờ nói nữa."
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi, hộ khẩu, sở dĩ cậu đến nhà Tư Tuyết Ngữ là bởi vì chuyện hộ khẩu!
Hẳn là Trần Kiều Kiều hoặc là Chu Hạ chuẩn bị cho hắn nhỉ?
"Cậu ấy đang oán trách em sao? Em tự quyết định như vậy." Nghiêm Thanh Viên không nhịn được hỏi.
"Anh cho rằng không phải." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, "Nhưng rốt cuộc là gì, anh cũng không biết."
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên thấp thỏm, cậu chỉ là theo bản năng cho rằng có lẽ Cố Hãn Hải thật sự không thích Tư Tuyết Ngữ, hoặc là nói cảm thấy vốn dĩ không quan tâm.
Có phải cậu đã làm chuyện dư thừa không?
Nghiêm Thanh Viên cắn răng, cho dù là chuyện dư thừa, cậu cũng đã làm rồi.
Cậu vì chuyện này mà chịu tội lớn như vậy, bây giờ cậu còn không dám hỏi tai mình còn ở đây không, chẳng lẽ ngược lại làm chuyện khiến người ta không vui sao?
Nghiêm Thanh Viên chỉ ngủ ba ngày, thân thể cứng đờ mệt mỏi cũng chỉ có vết thương tương đối khó chịu, tinh thần cũng tốt hơn không ít, mặc kệ là ai ngủ ba ngày cũng sẽ không muốn ngủ nữa.
Nhưng...
Nghiêm Thanh Viên không biết trong khoảng thời gian mình nằm viện này anh cả anh hai có nghỉ ngơi đàng hoàng hay không, mà người có tình huống nghiêm trọng nhất như thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà lại là Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên tìm mọi cách dụ dỗ Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh về nhà nghỉ ngơi, nhưng giữ Cố Hãn Hải lại, người ở bên cạnh cậu không chịu rời đi, nhưng bất ngờ là anh cả anh hai rất yên tâm về chuyện Cố Hãn Hải trông coi cậu.
Nghiêm Thanh Viên nheo mắt lại, chẳng lẽ anh cả anh hai nhân lúc cậu không biết gì đã đạt được thỏa thuận gì đó với Cố Hãn Hải sao?
Trong phòng bệnh an tĩnh, Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu, nhìn Cố Hãn Hải đang ngồi bên mép giường, Cố Hãn Hải an tĩnh ngồi ở đó, từ đầu tới cuối ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cậu.
Ánh mắt của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên không hiểu, chỉ là cảm thấy khi bị hắn nhìn, cảm giác bị nhìn chằm chằm một cách mãnh liệt khiến Nghiêm Thanh Viên có hơi ngượng ngùng.
"Chẳng lẽ bây giờ tôi trông rất xấu hả?" Nghiêm Thanh Viên sờ gương mặt mình hỏi.
Cố Hãn Hải lắc đầu.
Sau đó sắc mặt Nghiêm Thanh Viên thay đổi: "Chẳng lẽ tai của tôi bị cắn rớt rồi hả?"
Cố Hãn Hải vẫn lắc đầu như trước.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhẹ nhàng thở ra.
"Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi biết bây giờ chắc chắn tôi trông rất khó coi đúng không?"
Cố Hãn Hải nghiêm túc nhìn Nghiêm Thanh Viên, sau đó lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc là đẹp hay là khó coi?" Nghiêm Thanh Viên vẫn muốn nghe giọng của Cố Hãn Hải, vì sao hắn không nói lời nào chứ.
Cố Hãn Hải mở miệng, âm thanh thô ráp phát ra từ yết hầu: "Đẹp."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, âm thanh của Cố Hãn Hải đáng lí ra rất dễ nghe, nhưng lúc này lại nghe rất khó chịu.
"Giọng nói của cậu bị làm sao vậy?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang.
Cố Hãn Hải lắc đầu.
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy bộ dạng của Cố Hãn Hải, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Nếu cậu không nói cho tôi nghe, khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa."
Cố Hãn Hải khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Ăn quá nóng, cổ họng bị thương."
Nghiêm Thanh Viên ngớ người luôn, Cố Hãn Hải cho tới bây giờ cũng không phải là người không cẩn thận như vậy, ăn cái gì đến mức bị bỏng cổ họng vậy? Sao có thể như thế được?
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên có một ý nghĩ, có phải bởi vì quá sốt ruột hay không? Vì sao sốt ruột, hơn phân nửa là có liên quan đến cậu.
"Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?"
Cố Hãn Hải không trả lời.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt, bất chợt hiểu ra điều gì đó, hắn không chỉ không gặp bác sĩ, có lẽ chuyện này cũng chưa nói cho bất cứ ai, sau khi bị bỏng không thèm chữa trị kết quả bệnh tình ngày càng xấu!
Vừa tức giận vừa gấp gáp, vươn tay muốn với lấy chiếc chuông gọi y tá ở đầu giường.
Nhưng cánh tay lại bị nắm lấy.
"Tôi tức giận rồi đó nha!" Nghiêm Thanh Viên lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, tay Cố Hãn Hải hơi dừng lại, cuối cùng buông lỏng ra.
Nghiêm Thanh Viên gọi y tá tới, nói tình huống, huống, y tá muốn dẫn Cố Hãn Hải đi kiểm tra, nhưng Cố Hãn Hải cự tuyệt, lấy lý do bên cạnh cậu không thể không có ai.
"Nếu cậu không khám bệnh đàng hoàng, tôi đây cũng không thèm khám bệnh đàng hoàng luôn." Nghiêm Thanh Viên biết làm như vậy rất ấu trĩ, nhưng mặc kệ ấu trĩ hay không ấu trĩ, dùng được là được, Cố Hãn Hải quả nhiên ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng bệnh cuối cùng tạm thời chỉ còn lại một mình Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên không muốn ngủ, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này mới phát hiện mặc dù mình ở trong bệnh viện, nhưng nơi này thoạt nhìn càng giống một phòng riêng, có TV, có sô pha, còn có một cái giường đi kèm, nhưng ở trên giường lại không nhìn thấy bất kỳ bộ trải giường nào.
Ở trong tầm tay cậu có thể với tới có đặt máy chơi game, máy tính bảng có thể giết thời gian, vừa nhìn đã biết là anh cả chuẩn bị.
Nhưng mà ở đầu giường lại đặt một cuốn sổ kỳ lạ, nhịn cơn choáng váng cầm lấy cuốn sổ, Nghiêm Thanh Viên tập trung nhìn vào, đây là... Đồ đạc của anh cả hả?
___
2/1/2023
13:35:00.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.