Ôm Tim Anh Bỏ Chạy

Chương 8: Liệu nắng và mưa có thể giao nhau vào một ngày nào đó không?

Nguyễn Hồng Diệu

13/11/2013

Bảo há hốc miệng, ánh mắt ngỡ ngàng. Nó chính là thằng nhóc mặc đồng phục nhân viên khách sạn cứu cô trong cái đêm cô bị chuốc thuốc ngủ và lão sếp già dìu cô vào phòng để giở trò đồi bại. Nếu không có nó đạp cửa xông vào cứu thì cô đã bị lão ta cưỡng hiếp. Vậy mà cô đã làm gì với ân nhân của mình nhỉ? Bởi vì nhìn nó khác quá, cô không nhận ra. Thằng nhóc cứu cô trong đêm đó tóc đen, mặt mũi rất hiền lành chứ không cắt kiểu đầu tóc ngầu như thế này.

- Chị xin lỗi em. Bữa chị đạp em một cái. Chắc là đau lắm phải không? - Bảo rối rít.

- Tôi quên rồi. - Nó đáp.

- Nhìn em không giống đêm đó nên chị không nhận ra.

- Ừ!

Vào cái đêm tồi tệ đó, thằng nhóc cứu cô ra trong tình trạng mềm oặt như cọng bún, áo quần xộc xệch. Lúc tỉnh lại trong phòng của nhân viên khách sạn, nhớ lại tất cả mọi chuyện, gã bạn trai đã lừa cô thế nào, đưa cô tới khách sạn ăn uống cười nói ngọt ngào thế nào, cô khóc rất nhiều, khóc vật vã trong đau đớn. Mọi thứ cứ chòng chành trước mắt, cô kiệt sức tới mức không thể lết được về nhà. Và thằng nhóc đã giúp cô. Sau đó ít lâu, cô có đến khách sạn tìm nó nhưng người ta nói không có nhân viên nào giống như cô miêu tả. Cô luôn mong một ngày nào đó có thể gặp lại người đã cứu mình để nói lời cảm ơn.

- Em tên gì? - Bảo hỏi.

- Đăng.

- Tại sao đêm đó em lại cứu chị?

Đăng quay sang nhìn cô, ánh mắt nó trông thật đáng sợ.

- Vì tôi không muốn ông ta tiếp tục làm hại đời của một cô gái.

- Vậy có nghĩa là…

- Cách đây ba năm, ông ta đã cưỡng hiếp một cô gái. Sau đó cổ lao ra đường ngay trong đêm, kết quả bị tai nạn phải cưa cả hai chân.

Bảo đưa tay lên bụm miệng.

- Sao ông ta không bị bắt bỏ tù? - Cô phẫn nộ nói.

- Tiền! - Đăng lạnh lùng buông từng chữ. - Ông ta trám miệng nhiều người bằng tiền. Cổ cũng nhận được tiền nhưng sau đó gia đình đã gửi trả lại.

- Em… Rốt cục em là gì với ông ta? Sao em rành rẽ mọi chuyện như vậy?

- Ông ta là chồng của mẹ tôi và người con gái bị ông ta cưỡng hiếp là gia sư của tôi.

Đăng không nói ông ta là ba của mình đủ thấy nó hận ông ta đến thế nào. Sau một hồi sửng sốt, Bảo ngồi lạnh người trên ghế. Bi kịch đến với một cô gái còn quá trẻ. Sau tai nạn, cô ấy bị cưa cả hai chân. Điều đó khủng khiếp.

- Nhưng cuối cùng ông ta cũng bị bắt vào tù vì tội buôn lậu. Chẳng tiền bạc nào cứu nổi. - Thằng nhóc cười gằn, trông nó như già đi mấy tuổi.

- Vậy hả? - Bảo ngước mắt lên. - Còn cô gái thì sao?

- Cổ không thể thực hiện ước mơ trở thành tiếp viên hàng không…

Ánh mắt Đăng đượm buồn cứ như đang trôi vào khoảng không xa năm nào đó. Nó không nói gì nữa mà chỉ ngồi uống rượu. Bảo giữ chai rượu lại thì nó trừng mắt một cái làm cô phải rụt tay lại.

- Nếu cứ đốt mình bằng rượu thì em sẽ chết đó. - Bảo dịu giọng khuyên nhủ.

- Chị biết cái tay đã đẩy chị cho ông ta giờ ra sao không? - Đăng chợt quay sang hỏi Bảo.

Bảo lắc đầu. Cái tên Trần Thiện từ lâu không còn tồn tại trong cuộc đời của cô. Gã còn chẳng bằng một cái dấu chấm câu bé tí hin trên giấy. Cô cũng không muốn hận thù gì gã, chỉ thêm căng thẳng và rước mệt vào người.

- Anh ta đang chui rúc đâu đó ở Cambuchia để trốn nợ.

- Em biết nhiều quá nhỉ?

- Đại ca của tôi cũng là một trong những chủ nợ của anh ta.

- Ờ! - Bảo hờ hững đáp. Cô không quan tâm đến gã Trần Thiện đó.

- Hì, trông chị chẳng có vẻ gì là sợ chúng tôi nhỉ?

***

Bảo chẳng biết đại ca của Đăng là ai thì sao cô phải sợ. Còn nó là người đã từng cứu cô nên cô càng không sợ. Bảo chỉ sợ những người nhìn trí thức, lịch thiệp mà trong bụng mang một bồ dao găm, phi tiêu. Cô về nhà nằm trên giường trằn trọc, nghĩ về Đăng và cô gái từng là gia sư của nó. Lúc nhắc tới cô gái đó, ánh mắt nó không còn đáng sợ nữa mà dịu lại hẳn. Ban nãy, Bảo muốn trò chuyện thêm với Đăng nhưng có ai đó gọi đến, nó “dạ, dạ” rồi cả băng rút hết chỉ còn lại mấy đứa con gái.

Cầm điện thoại, Bảo nhìn hình nền là ảnh Hải Anh chụp cô trên đường phố. Yêu anh cũng là một niềm hạnh phúc. Yêu để trái tim cốt ấm và an nhiên sống vui với đời. Cô mở một file trong điện thoại lưu toàn hình Hải Anh mà cô đã chụp lại trong album gia đình ở nhà nội Đại, có cả bức hình anh chụp năm lớp mười hai mặc đồng phục học sinh, trông anh bây giờ không khác hồi đó là bao. Bảo nằm coi ảnh cười rinh rích rồi rút ra một triết lý rẻ tiền: “Hạnh phúc là trong điện thoại đầy ắp ảnh của người mình yêu”.

***

Bảo đi dạo trong nhà sách vào một buổi sáng đẹp trời. Ở đó, cô phát hiện ra một điều bất ngờ thú vị là trên kệ sách tiểu thuyết có xếp sách của cô, chỉ còn hai cuốn tiểu thuyết đầu tay và một cuốn thứ hai cô viết sau này. Cô chụp lại hai tấm ảnh làm kỷ niệm, lòng thấy vui vui.

Trời bất chợt đổ mưa. Bảo nhìn hai cuốn sách mới mua của nhà văn Mỹ Teresa Medeiros là Dạ tiệc lúc nửa đêm và Người tình bóng tối. Cô muốn được đọc ngay hai cuốn này để biết cách yêu khác thường của một con ma cà rồng sẽ như thế nào? Nếu cứ đứng chờ trời tạnh mưa thì không biết phải chờ đến lúc nào. Quanh đây cũng chẳng thấy chỗ nào bán áo mưa, Bảo quyết định chọn giải pháp chạy thẳng về nhà.

Đang lụi cụi xắn ống quần trước nhà sách thì bỗng đâu có một chiếc dù màu hồng xòe trên đỉnh đầu làm Bảo tròn mắt ngạc nhiên. Cô quay lại đằng sau thấy Hải Anh nhìn cô nở nụ cười. Khung cảnh này lãng mạn chẳng kém gì phim Hàn Quốc.

- Dù của cô bé thu ngân, anh mượn giùm em đó. Che về đi bữa nào tìm bé tên Ngân trả.

Bảo mỉm cười. Cô bé tên Ngân nào đó cũng tốt bụng ghê. Gió chợt thổi mạnh làm nước mưa tấp vào Hải Anh và Bảo khiến cả hai đều bị ướt. Cô vuốt vệt nước trên má, cười tươi hết cỡ:

- Cảm ơn anh vì chiếc dù nhưng em nghĩ là em không cần đến nó đâu. Mưa rơi nghiêng nên có che dù cũng bị ướt thôi.

Cột chặt lại túi nilong đựng sách rồi treo vào cổ tay, Bảo nheo mắt:



- Em về đây. Mưa mát mà anh.

Sau đó, Bảo tung tăng đi xuống mấy bậc cầu thang. Hành động ngốc xít của cô làm anh chàng cầm dù đứng cười khan.

***

Gấp cuốn sách Người tình bóng tối lại, Bảo mỉm cười mãn nguyện. Cuối cùng, nàng Portia nhà Cabot và anh chàng ma cà rồng Julian đã ở bên nhau. Tình yêu có sức mạnh vô biên, biến những điều không thể thành có thể và mang họ trở về từ địa ngục. Những câu chuyện của Teresa Medeiros đã đưa Bảo vào một thế giới huyền bí và sống động, nơi ngập tràn tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Cô ngồi nhìn trời mưa, vươn vai làm vài động tác thể dục cho đỡ mỏi, miệng lẩm bẩm mấy câu tiếng Anh:

- Power of love… Perhaps they were right in putting love into books… Perhaps it could not live anywhere else1.

Rồi Bảo hát rống lên:

1Danh ngôn của nhà văn William Faulkner

- Woke up to the soud of pouring rain. The wind would whisper and I’d think of you. And all the tears you cried, that called my name. And when you need me I came through…

Chiếc điện thoại trên ghế nệm chợt phát nhạc, hiển thị số điện thoại của Thế Phương. Bảo mừng rỡ cầm lên nghe:

- Dạ, em nghe nè anh.

- Anh xin lỗi vì bây giờ mới gọi được cho em. Công ty anh nhận được bản thảo của em từ ba tuần trước nhưng bây giờ mới trả lời. Truyện không thể xuất bản được em.

- Dạ? - Bảo mở to mắt.

- Câu chuyện của em khá hay, lấy bối cảnh Sài Gòn những năm 40 và chuyện tình của chàng kiến trúc sư trẻ người Pháp với một cô gái Sài Gòn. Nhưng em không biết cách triển khai câu chuyện, sa đà quá nhiều vào những đoạn miêu tả dài lê thê đọc khá gượng gạo và mệt mỏi. Tính cách nhân vật chưa được khắc họa rõ nét, nhiều vấn đề vốn dĩ là mắc xích của câu chuyện em lại bỏ qua… Alo!.. Bảo, em có nghe anh nói không?

- Dạ, có. - Bảo nói khi nước mắt đã trào ra.

- Vậy nghen. Anh chờ những truyện khác của em.

Cúp máy, Bảo òa khóc nức nở. Công sức gần một năm trời của cô thế là đi tong chỉ bởi một cuộc gọi. Xuyên suốt câu chuyện là những dòng văn Bảo đã chăm chút, cẩn thận chọn từ ngữ. Cô đọc cho má, má khen hay, cả Trúc và Hải Phượng cũng nói hai từ “rất hay” nhưng sao lại bị ném toẹt đi như ném một đống giấy lộn thế này.

Bảo che dù băng trong mưa ra khỏi nhà. Những hạt mưa rơi xuống nền gạch rồi nở bung ra như những cánh hoa. Bảo đã ngồi đếm từng ngày chờ đến khi cuốn sách được nằm trên kệ sách của rất nhiều nhà sách. Mấy con bạn vẫn hay gọi điện cho cô hào hứng: “Chừng nào khao được đây bà?” “Lại giảm nửa giá nghen Bảo. Hi hi, có bạn là nhà văn thiệt thích quá đi!”.

Đứng ở góc ngã tư giữa dòng xe cộ qua lại, Bảo khóc nấc lên như gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm. Dì Năm đứng trong dù bán bánh mỳ hỏi Bảo: “Sao vậy con?”. Cô không trả lời, cúi đầu chào dì rồi bước tiếp khi đèn chuyển sang màu đỏ. Cô cứ thế bước đi và chẳng biết điểm đến của mình là đâu. Nước mưa lành lạnh ướt một bên vai. Cô chẳng buồn ngắm những chiếc dù “cây” sũng nước cắm trên vỉa hè. Cô bước vội qua con đường rơi đầy lá me bé li ti, châm giẫm lên những vũng nước, khẽ run rẩy khi gió thổi muốn bay dù.

Một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đi lướt qua rồi từ từ lùi lại. Ô cửa kính được kéo xuống, Bảo nghe thấy tiếng Huy gọi cô:

- Bảo, em đó hả? Xém chút nữa không nhận ra.

Chui vào trong ô tô, Bảo vẫn sụt sịt khóc. Huy bối rối hỏi:

- Vụ gì làm em khóc dữ vậy? Thôi mà, đừng có khóc nữa.

- Trông khó coi lắm hả anh? - Cô quay sang hỏi.

- Nhìn em bây giờ và em trong bức ảnh treo ở phòng ngủ Hải Anh khác xa một trời một vực.

- Anh nói sao? Ảnh treo hình em trong phòng thiệt hả? - Bảo thấy trong lòng vui vui.

- Ờ, chỗ đó trước đây treo hình Jessica của SNSD, sau ảnh cho anh tấm đó rồi treo hình em lên. Mà hôm qua anh vô phòng ảnh không thấy nữa. Ảnh nói Đại qua vác hình em về nhà rồi.

Bảo nhoẻn cười. Hải Anh treo hình của cô trong phòng thiệt ư? Không phải anh cũng thích cô chứ. À, không thể nào. Anh có bạn gái rồi mà. Cô gái rất xinh đẹp và quyến rũ. Bảo ngồi nghĩ vẩn vơ cho đến khi Huy lái xe vào trong tầng hầm của khu chung cư.

- Hải Anh đổ bệnh rồi. - Huy với tay lấy túi giấy ở băng ghế sau. - Anh mua rau, củ, quả, thịt cá đông lạnh và cả mì gói để ảnh dự trữ. Chúng ta nhanh lên trên đi. Có người đang cần tiếp tế đồ ăn.

Căn hộ của Hải Anh dùng cửa tự động nên chỉ cần nhập mã số là cửa mở. Đặt túi giấy trên bàn trong phòng bếp, Huy đi vào phòng của Hải Anh còn Bảo bắt đầu soạn đồ để nấu cháo. Một lúc sau, Huy mở cửa đi ra.

- Ảnh bị cảm lạnh. Nói muốn ăn cháo. - Huy bước lại tủ lạnh mở ngăn mát lấy chai nước. - Có em đỡ phải vào bếp. Tự nhiên anh cũng muốn đổ bệnh quá.

- Gì kỳ vậy? - Bảo hỏi. - Đang khỏe như voi tự nhiên muốn bị bệnh là sao?

- Thì Hải Phượng sẽ ở cả ngày bên anh chớ sao nữa. Cả hai đều bận rộn. Chán.

Điện thoại Huy chợt đổ chuông. Anh nhìn màn hình cười rạng rỡ nói với Bảo:

- Hải Phượng gọi. Hải Phượng gọi anh.

Rồi Huy nghe máy, giọng vui vẻ:

- Alo! Anh nè…Ok! Anh tới liền.

Cất điện thoại, Huy quay sang cười tươi với Bảo:

- Cổ rủ anh đi khai trương nhà hàng của bạn. Anh phải đi lấy xe Wave.

- Ủa… Anh vẫn chưa nói cho chị Phượng biết hả?

- Chưa. - Huy cười toe toét - Anh đi nghen. Nấu cháo giùm anh nghen.

Huy đi nhanh tới cửa rồi vội quay lại đưa cho Bảo chai nước. Anh bật cười:

- Chăm sóc ảnh giùm anh nghe Bảo.

Bảo đứng nhìn theo Huy chép miệng. Tới giờ mà còn chưa chịu nói nữa. Huy định giấu Hải Phượng đến bao giờ nữa đây.



***

Nồi cháo trên bếp sôi sùng sục. Bảo tắt ga, múc cháo ra tô rắc thêm ít rau thơm, tía tô, vài lát gừng, thêm mấy cọng hành và một ít tiêu. Tô cháo lúc này như một nồi xông nhỏ, có tác dụng giải cảm rất tốt.

Bảo đặt tô cháo lên khay gỗ có để chiếc muỗng sứ bê tới cửa gõ cốc cốc. Cô nhỏ giọng gọi:

- Anh ơi, cháo đã sẵn sàng.

- Ừ! Em vào đi.

Hải Anh kê gối thẳng đứng, ngồi dựa lưng vào đầu giường. Bảo đẩy cửa, bước tới giường đưa cho anh tô cháo. Cô mỉm cười nói:

- Cháo nóng đó anh. Trong lúc ăn nên hít hơi nóng bốc lên từ tô cháo càng nhiều càng tốt.

- Ờ! Bệnh hai ngày nay anh đói quá. Cám ơn em.

Bảo nhoẻn cười đưa mắt nhìn bao quát khắp phòng. Tường dán tới mấy tấm poster khổ lớn của nhóm nhạc nữ SNSD. Trên chiếc tủ gỗ kê cạnh giường, anh đặt con heo Boo ngay đèn ngủ. Có tới hai giá sách kê sát tường đối diện nhau cạnh cửa kính sát đất. Một góc đọc sách thoáng đãng khá lý tưởng. Bức ảnh của Bảo bị Đại gỡ đi chứ nếu không cô đã có thể nhìn thấy nó.

- Thằng Huy nói thấy em đi lang thang ngoài đường khóc tu tu. - Hải Anh vừa ăn cháo vừa hỏi. - Có chuyện gì vậy?

Bảo đi tới giá sách, lướt ngón tay qua gáy những cuốn sách tiếng Anh. Cô cười buồn:

- Cuốn tiểu thuyết của em bị gửi trả lại. Em buồn khủng khiếp nên đi lang thang.

Hải Anh ngước mắt lên nhìn Bảo:

- Bản thảo đâu đưa anh đọc thử.

- A!

Bảo reo lên khi thấy hai cuốn sách của mình. Cô ngoái đầu lại nhìn thấy Hải Anh nở nụ cười.

- Anh mới đọc cuốn đầu tiên em viết. Trí tưởng tượng của em phong phú thiệt đó.

- Em có thể dùng laptop của anh không? - Bảo chỉ laptop để trên giá sách -Em sẽ cho anh đọc bản thảo cuốn tiểu thuyết bị trả lại của em.

- Ok.

Bảo lấy laptop mang lại giường khởi động, đăng nhập vào tài khoản gmail tải file word xuống rồi đưa máy tính cho Hải Anh. Anh để tô cháo trên tủ gỗ, bắt đầu rê chuột để đọc. Bảo đi tới giá sách rút cuốn sách Âm thanh và cuồng nộ của nhà văn William Faulkner rồi ngồi xuống ghế sofa lật ra đọc. Ở nhà, cô cũng có cuốn này. Dù đã cố gắng đọc nhưng cô vẫn không hiểu được tác phẩm vì nó quá khó hiểu. Những trang văn hầu như không có dấu chấm phẩy, những câu văn dài lê thê như vô tận của văn học dòng ý thức. Cô thích những câu danh ngôn của ông và tìm đọc cuốn sách nổi tiếng này nhưng bó tay vì chẳng hiểu gì cả. Cô không có cái đầu thông minh như đầu ông anh Hai đang là một luật sư giỏi ở Đức.

- Bảo, em mắc bệnh ngôi sao hả?

Nghe Hải Anh nói, Bảo ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang dán mắt vào laptop.

- Em viết cuốn tiểu thuyết đầu tay không kiểu cách như cuốn này nên đọc rất hay. Còn ở cuốn này, có nhiều đoạn em vẽ vời quá nhiều, làm cho vấn đề trở nên rối rắm hay nói hơi thô thiển là em đang “chém gió”. Anh đọc là biết ngay em muốn kéo dài dung lượng chữ. Nếu anh là người làm sách, anh cũng không cho xuất bản cuốn tiểu thuyết này.

- Hu! - Bảo bật khóc.

Hải Anh giật mình nhìn cô:

- Sao tự nhiên lại khóc?

- Đọc giống chém gió thiệt ạ? - Bảo thút thít rồi khóc to. - Huhuhu!

- Ờ. Anh nói nghe nè. Em chọn chủ đề vượt ngoài khả năng của mình nên công ty sách không cho xuất bản cũng phải thôi. Em hãy viết để phục vụ cuộc đời, viết bằng cảm xúc của em, chớ đừng viết theo kiểu làm mệt óc người đọc như cuốn này.

- Vậy giờ em phải giục bản thảo đi hả? - Bảo ngước mắt lên hỏi.

- Không cần phải giục đi đâu hết mà hãy cất làm của để dành, đến khi nào em thu thập được nhiều tư liệu hơn, vốn sống của em dày dặn hơn thì hãy bắt đầu viết lại. Còn không thì em hãy chọn một câu chuyện khác trong tầm với của em, viết bằng đôi mắt của chính em về cuộc sống thật quanh em đó. Anh quen một thằng nhóc ca sĩ, nó sẵn sàng vứt ca khúc vào sọt rác nếu bị chê. Đằng sau mỗi thất bại đều có những bài học, kinh nghiệm quý báu dành cho mình.

Hải Anh rời khỏi giường, bước lại gần đưa cho Bảo hộp khăn giấy:

- Thất bại mới làm người ta trưởng thành lên được. Nín đi em, đừng khóc nữa. Anh không biết chèo thuyền đâu.

Bảo cười phì, rút giấy trong hộp Hải Anh đưa chùi nước mắt. Tâm trạng tươi tỉnh hơn đôi chút, cô nhìn ra ngoài cửa kính. Bầu trời nguyên một màu xám chì. Bên dưới, hàng cây trong khuôn viên rung rinh dưới màn mưa mát lạnh. Bảo thường thấy dễ chịu khi ngồi nhìn trời mưa. Mưa rơi cho cây tốt tươi, để rồi sau đó những chồi non xanh biếc sẽ nhú ra từ thân cây, nở bung như người ta bật một chiếc dù, tưng bừng đón chào ánh nắng mặt trời. Và khi nắng băng ngang qua màn mưa sẽ có cầu vồng rực rỡ xuất hiện. Bảo quay sang nhìn Hải Anh. Nụ cười của anh như đang tỏa nắng. Cô thầm nghĩ, liệu nắng và mưa có thể giao nhau vào một ngày nào đó không?

Cất cuốn tiểu thuyết trở lại giá sách, Bảo ôm gối nhoẻn cười, lòng ấm áp hẳn sau khi nghe những lời khuyên chân thành của Hải Anh.

- Em thấy anh Huy mua rất nhiều rau và thịt cá để anh dự trữ. - Bảo khẽ cười. - Em nghĩ đó là việc của bạn gái anh mà.

- Em nói Nga hả? Tụi anh chia tay rồi. - Hải Anh nheo mắt cười rồi vui vẻ kể lể. - Đừng tưởng đàn ông tụi anh không biết nấu nướng. Hồi anh còn sống chung với nó và thằng Đại, ba thằng con trai vẫn thường chia nhau đi chợ nấu ăn. Thằng Huy có bằng đầu bếp quốc tế hẳn hoi đó, còn hai anh em anh thì được bà nội dạy nấu ăn. Nấu cũng ngon lắm đó bé.

Bảo “à” lên một tiếng. Vậy thế chẳng phải anh đang độc thân sao. Đây là niềm an ủi duy nhất trong một ngày buồn khủng khiếp như hôm nay.

Thấy cô ngồi cười toe toét, Hải Anh liền hỏi:

- Ủa, có chuyện gì mà cười dữ vậy em?

- Em tìm được mục tiêu phấn đấu rồi.

- Mục tiêu gì?

- Không nói cho anh biết đâu. Hi hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tim Anh Bỏ Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook