Chương 181: Anh đang chế giễu mình sao?
Trà Chanh
24/05/2021
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, mang theo một năng lượng tràn đầy sức sống.
Chẳng có chuyện gì thay đổi, tất cả vẫn đang vận hành ổn định.
Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, giống như bị tai nạn vậy, trên địa cầu bình quân mỗi tiếng, thậm chí mỗi phút, mỗi giây đều có thể có vài người thất tình, cô chẳng qua chỉ là một trong số đó, không có gì to tát cả.
Lam Ngọc Anh cố gắng hít thở sâu, để mình tập trung hơn vào công việc.
Sau khi lưu tập tài liệu cuối cùng xong xuôi, cô bắt đầu làm báo cáo quý sau. Đồng nghiệp bên cạnh chạy tới: "Ngọc Anh, hôm nay phòng kỹ thuật bên cạnh tụ tập, gọi chúng ta đi chung, bảo thống kê số người, cô đi không?" "Ăn uống à. Bàn tay Lam Ngọc Anh đặt trên bàn phím chợt khựng lại. "Tôi thấy cô hôm nào tan ca cũng ngoan ngoãn về nhà, chẳng vui gì cả" Đồng nghiệp tiếp tục thuyết phục cô "Lâu lắm rồi không có mấy hoạt động thế này, đi cùng nhau đi. Ăn xong còn tới bar nữa, chỗ đó ngoài hát còn nhiều trò vui lắm. Thư giãn một chút đi nào.
Lam Ngọc Anh vốn định từ chối, chỉ muốn về nhà xem tivi và ngủ một giấc.
Nhưng nghe câu "Thư giãn một chút", cô sửa lại: "Vậy tính cả tôi đi." "Ok!" Đồng nghiệp lập tức đáp.
Lam Ngọc Anh nhìn những con chữ dày đặc trên màn hình, cảm thấy đúng là mình nên thả lỏng một chút.
Chập tối, cả đoàn người rầm rộ kéo nhau đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Họ chọn ăn thịt nướng. Sau khi ăn xong thì tới một club ở đối diện chơi bời.
Vì đông người lại tụ tập theo kiểu góp tiền nên mọi người chơi rất hăng, đòi vào phòng to, bên trong chứa được khoảng hơn hai mươi người. Tiếng nhạc của máy hát, tiếng lục lạc, còn cả tiếng đánh bida.
Người đồng nghiệp bình thường ngồi bên cạnh cô sau khi chơi phi tiêu một lượt lúc này mới chạy về. "Ngọc Anh, sao cô lại uống bia?" Nhìn cốc bia đầy bọt trong tay cô, cô ấy bỗng chốc khẽ hét lên: "Uống ít thôi, đừng để lát nữa say xin, cẩn thận về nhà bạn trai cô không vui đấy."
Lam Ngọc Anh khẽ cụp mắt xuống: "Chúng tôi chia tay rồi." "Hả?" Người đồng nghiệp ngẩn ra, há hốc miệng, thảng thốt hỏi: "Chính là người tặng cô cả bỏ hoa hồng to đùng đó sao? Chia tay rồi à?" "Ừm, bây giờ tôi cũng thuộc hội độc thân như cô rồi." Lam Ngọc Anh gật đầu, nghiêm túc nói.
Đồng nghiệp đơ ra mấy giây, sau đó im lặng chuyển toàn bộ bia trên bàn ra trước mặt cô, đồng thời tuyên bố với giọng trịnh trọng: "Uống đi! Nếu không đủ, tôi sẽ gọi thêm cho cô."Lam Ngọc Anh thấy vậy, quả thật không biết nên khóc hay cười.
Vốn dĩ cô chỉ uống vài ba hớp tượng trưng, cuối cùng bị đồng nghiệp cổ vũ một hồi nên đã uống hơn nửa chai
Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, bia Đức đúng là ngấm rất chậm. Sau khi phả nước lạnh lên mặt, cô mới miễn cưỡng cảm thấy mình đỡ hơn một chút.
Khi đi ra, cô bỗng nhiên lại thấy mơ hồ.
Hành lang trải thảm hình như không thể nhìn thấy điểm tận cùng, thiết kế vừa hiện đại vừa như một mê cung vậy.
Rốt cuộc là rẽ trái hay rẽ phải...
Lam Ngọc Anh giơ tay ra chỉ, nhất thời không rõ phương hưởng.
Trong lúc cô đang do dự định rẽ sang trái thì chợt ngừng thở, ngay cả bước chân cũng cứng đờ ra đó.
Ngay phía trước cách đó không xã có một bóng dáng cao lớn, vai phải hơi dựa vào tường, đang cúi đầu châm thuốc. Làn khói trắng bay ra, khiến tầm nhìn của người ta mờ đi. Khuôn mặt cương nghị của anh cũng chim trong cơn mờ mờ ảo ảo, xa xôi khó mà với tới.
Lam Ngọc Anh hơi thất thần.
Hình như đã một tuần rồi không nhìn thấy nhau nhỉ?
Từ sau buổi tối nói lời chia tay đó, anh đóng mạnh cửa bỏ đi.
Từ đó mỗi hôm đi làm hay về nhà, dù sớm hay muộn, Lam Ngọc Anh đều không còn nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đó nữa. Cánh cửa chống trộm của nhà đối diện cũng không hề mở ra. Hơn nữa cuối tuần cô cũng từng đặc biệt để ý, đèn cửa sổ không hề sáng lên, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng cũng phải, ban đầu anh chuyển tới cũng vì muốn ở gần cô. Bây giờ họ chia tay rồi, chuyển đi cũng đúng. Một sếp lớn như anh, ở một khu chung cư cũ kỹ mới là không nên.
Dường như cảm nhận được ánh mất của cô, Hoàng Trường Minh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt không chút nhiệt độ.
Trong mơ hồ, hình như cô nhìn thấy anh đang từng bước đi tới.
Lam Ngọc Anh tỉnh lại, định quay người bỏ đi thì đã không kịp. Hoàng Trường Minh đã sải bước đi tới trước. Ở khoảng cách rất gần, đôi giày da sáng trưng gần như chạm vào mũi chân cô
Cô vội lùi sau nửa bước, ấp ủng: "A...
Hoàng Trường Minh?" "Lạc đường sao?" "Ừm." Lam Ngọc Anh né tránh, gật đầu, rồi lẩm bẩm một câu: "Mấy chỗ này ở đâu cũng giống nhau.
Hoàng Trường Minh hình như vừa giật khỏe môi, ngữ khí rất nhạt: "Còn nhớ số phòng không?" "Hình như là không không chín chin..." Lam Ngọc Anh cố nhớ lại. "Đi bên này."
Nói xong, Hoàng Trường Minh dứt khoát đi phía trước.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, cũng đành lẳng lặng bám theo phía sau anh như một con cún nhỏ.
Cô không ngờ Hoàng Trường Minh lại chủ động nói chuyện với mình. Dù sao thì tối đó hai người họ chia tay cũng không quá vui vẻ. Tuy không nổi trận lôi đình nhưng anh rất giận. Hôm sau lúc kiểm tra cửa ra vào, cô phát hiện có hai con ốc bị vắng đi, có thể thấy anh dùng sức mạnh cỡ nào.
Thật ra cô muốn nói anh chỉ cần chỉ hưởng, mình sẽ tự đi tới đó nhưng Hoàng Trường Minh không có ý định dừng lại. Thậm chí giữa chừng anh còn đi chậm một chút, cố tình đợi cô đuổi kip.
Nếu anh đã rộng lượng như vậy thì Lam Ngọc Anh cũng không muốn giả vờ nữa, cô lên tiếng cảm ơn: "Hoàng Trường Minh, cảm ơn anh."
Hoàng Trường Minh đang đút điều thuốc vào miệng, khẽ liếc về phía cô khi nghe cô nói.
Sau đó, anh bất ngờ cười khẽ hai tiếng.
Lam Ngọc Anh bị cười giễu vô cớ, cuối cùng không nhịn được, cần mỗi hỏi: "Anh... anh cười gì chứ?" "Ha ha." Hoàng Trường Minh lại cười thêm hai tiếng. Giữa làn khỏi mờ ảo, đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô, nửa đùa nửa thật: Tiến bộ hơn so với lần trước nhiều rồi, không tổng giám đốc Trường Minh mãi nữa." "..." Lam Ngọc Anh khẽ nằm chặt ngón tay. "Em uống rượu đấy à?" Hoàng Trường Minh có vẻ như hỏi bâng quơ. "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu, vẫn giải thích một câu: "Em uống ít bia, công ty tụ tập.
Hoàng Trường Minh gạt tàn thuốc vào trong thùng rác lúc đi ngang qua "Lam Ngọc Anh, xem ra em sống rất tốt "Cũng tạm. "Tối không mất ngủ, không trấn trạc à?" "Không" "Ăn gì cũng ngon miệng, sức khỏe dồi dào?" "Ừm." Lam Ngọc Anh vẫn khẽ gật đầu.
Có điều, câu này nghe hơi kỳ, giống như câu quảng cáo...
Đã đi tới trước cửa phòng, cô đang ngập ngừng không biết có nên cảm ơn lần nữa không thì nghe thấy Hoàng Trường Minh đột ngột hỏi: "Em vẫn chưa chịu không ra nhỉ?" ".." Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bên cạnh đột ngột bị kéo ra. Đồng nghiệp tròn mắt nhìn cô, nói với: "Ngọc Anh, cuối cùng cô cũng về rồi. Tôi còn tưởng cô rớt xuống bồn cầu rồi chứ, đang chuẩn bị kéo đoàn đội qua vớt cô lên đây."
Lam Ngọc Anh quay đầu, phát hiện Hoàng Trường Minh đã quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng rắn rỏi, lạnh lùng.
Cô bất giác mím môi.
Chẳng có chuyện gì thay đổi, tất cả vẫn đang vận hành ổn định.
Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, giống như bị tai nạn vậy, trên địa cầu bình quân mỗi tiếng, thậm chí mỗi phút, mỗi giây đều có thể có vài người thất tình, cô chẳng qua chỉ là một trong số đó, không có gì to tát cả.
Lam Ngọc Anh cố gắng hít thở sâu, để mình tập trung hơn vào công việc.
Sau khi lưu tập tài liệu cuối cùng xong xuôi, cô bắt đầu làm báo cáo quý sau. Đồng nghiệp bên cạnh chạy tới: "Ngọc Anh, hôm nay phòng kỹ thuật bên cạnh tụ tập, gọi chúng ta đi chung, bảo thống kê số người, cô đi không?" "Ăn uống à. Bàn tay Lam Ngọc Anh đặt trên bàn phím chợt khựng lại. "Tôi thấy cô hôm nào tan ca cũng ngoan ngoãn về nhà, chẳng vui gì cả" Đồng nghiệp tiếp tục thuyết phục cô "Lâu lắm rồi không có mấy hoạt động thế này, đi cùng nhau đi. Ăn xong còn tới bar nữa, chỗ đó ngoài hát còn nhiều trò vui lắm. Thư giãn một chút đi nào.
Lam Ngọc Anh vốn định từ chối, chỉ muốn về nhà xem tivi và ngủ một giấc.
Nhưng nghe câu "Thư giãn một chút", cô sửa lại: "Vậy tính cả tôi đi." "Ok!" Đồng nghiệp lập tức đáp.
Lam Ngọc Anh nhìn những con chữ dày đặc trên màn hình, cảm thấy đúng là mình nên thả lỏng một chút.
Chập tối, cả đoàn người rầm rộ kéo nhau đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Họ chọn ăn thịt nướng. Sau khi ăn xong thì tới một club ở đối diện chơi bời.
Vì đông người lại tụ tập theo kiểu góp tiền nên mọi người chơi rất hăng, đòi vào phòng to, bên trong chứa được khoảng hơn hai mươi người. Tiếng nhạc của máy hát, tiếng lục lạc, còn cả tiếng đánh bida.
Người đồng nghiệp bình thường ngồi bên cạnh cô sau khi chơi phi tiêu một lượt lúc này mới chạy về. "Ngọc Anh, sao cô lại uống bia?" Nhìn cốc bia đầy bọt trong tay cô, cô ấy bỗng chốc khẽ hét lên: "Uống ít thôi, đừng để lát nữa say xin, cẩn thận về nhà bạn trai cô không vui đấy."
Lam Ngọc Anh khẽ cụp mắt xuống: "Chúng tôi chia tay rồi." "Hả?" Người đồng nghiệp ngẩn ra, há hốc miệng, thảng thốt hỏi: "Chính là người tặng cô cả bỏ hoa hồng to đùng đó sao? Chia tay rồi à?" "Ừm, bây giờ tôi cũng thuộc hội độc thân như cô rồi." Lam Ngọc Anh gật đầu, nghiêm túc nói.
Đồng nghiệp đơ ra mấy giây, sau đó im lặng chuyển toàn bộ bia trên bàn ra trước mặt cô, đồng thời tuyên bố với giọng trịnh trọng: "Uống đi! Nếu không đủ, tôi sẽ gọi thêm cho cô."Lam Ngọc Anh thấy vậy, quả thật không biết nên khóc hay cười.
Vốn dĩ cô chỉ uống vài ba hớp tượng trưng, cuối cùng bị đồng nghiệp cổ vũ một hồi nên đã uống hơn nửa chai
Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, bia Đức đúng là ngấm rất chậm. Sau khi phả nước lạnh lên mặt, cô mới miễn cưỡng cảm thấy mình đỡ hơn một chút.
Khi đi ra, cô bỗng nhiên lại thấy mơ hồ.
Hành lang trải thảm hình như không thể nhìn thấy điểm tận cùng, thiết kế vừa hiện đại vừa như một mê cung vậy.
Rốt cuộc là rẽ trái hay rẽ phải...
Lam Ngọc Anh giơ tay ra chỉ, nhất thời không rõ phương hưởng.
Trong lúc cô đang do dự định rẽ sang trái thì chợt ngừng thở, ngay cả bước chân cũng cứng đờ ra đó.
Ngay phía trước cách đó không xã có một bóng dáng cao lớn, vai phải hơi dựa vào tường, đang cúi đầu châm thuốc. Làn khói trắng bay ra, khiến tầm nhìn của người ta mờ đi. Khuôn mặt cương nghị của anh cũng chim trong cơn mờ mờ ảo ảo, xa xôi khó mà với tới.
Lam Ngọc Anh hơi thất thần.
Hình như đã một tuần rồi không nhìn thấy nhau nhỉ?
Từ sau buổi tối nói lời chia tay đó, anh đóng mạnh cửa bỏ đi.
Từ đó mỗi hôm đi làm hay về nhà, dù sớm hay muộn, Lam Ngọc Anh đều không còn nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đó nữa. Cánh cửa chống trộm của nhà đối diện cũng không hề mở ra. Hơn nữa cuối tuần cô cũng từng đặc biệt để ý, đèn cửa sổ không hề sáng lên, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng cũng phải, ban đầu anh chuyển tới cũng vì muốn ở gần cô. Bây giờ họ chia tay rồi, chuyển đi cũng đúng. Một sếp lớn như anh, ở một khu chung cư cũ kỹ mới là không nên.
Dường như cảm nhận được ánh mất của cô, Hoàng Trường Minh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt không chút nhiệt độ.
Trong mơ hồ, hình như cô nhìn thấy anh đang từng bước đi tới.
Lam Ngọc Anh tỉnh lại, định quay người bỏ đi thì đã không kịp. Hoàng Trường Minh đã sải bước đi tới trước. Ở khoảng cách rất gần, đôi giày da sáng trưng gần như chạm vào mũi chân cô
Cô vội lùi sau nửa bước, ấp ủng: "A...
Hoàng Trường Minh?" "Lạc đường sao?" "Ừm." Lam Ngọc Anh né tránh, gật đầu, rồi lẩm bẩm một câu: "Mấy chỗ này ở đâu cũng giống nhau.
Hoàng Trường Minh hình như vừa giật khỏe môi, ngữ khí rất nhạt: "Còn nhớ số phòng không?" "Hình như là không không chín chin..." Lam Ngọc Anh cố nhớ lại. "Đi bên này."
Nói xong, Hoàng Trường Minh dứt khoát đi phía trước.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, cũng đành lẳng lặng bám theo phía sau anh như một con cún nhỏ.
Cô không ngờ Hoàng Trường Minh lại chủ động nói chuyện với mình. Dù sao thì tối đó hai người họ chia tay cũng không quá vui vẻ. Tuy không nổi trận lôi đình nhưng anh rất giận. Hôm sau lúc kiểm tra cửa ra vào, cô phát hiện có hai con ốc bị vắng đi, có thể thấy anh dùng sức mạnh cỡ nào.
Thật ra cô muốn nói anh chỉ cần chỉ hưởng, mình sẽ tự đi tới đó nhưng Hoàng Trường Minh không có ý định dừng lại. Thậm chí giữa chừng anh còn đi chậm một chút, cố tình đợi cô đuổi kip.
Nếu anh đã rộng lượng như vậy thì Lam Ngọc Anh cũng không muốn giả vờ nữa, cô lên tiếng cảm ơn: "Hoàng Trường Minh, cảm ơn anh."
Hoàng Trường Minh đang đút điều thuốc vào miệng, khẽ liếc về phía cô khi nghe cô nói.
Sau đó, anh bất ngờ cười khẽ hai tiếng.
Lam Ngọc Anh bị cười giễu vô cớ, cuối cùng không nhịn được, cần mỗi hỏi: "Anh... anh cười gì chứ?" "Ha ha." Hoàng Trường Minh lại cười thêm hai tiếng. Giữa làn khỏi mờ ảo, đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô, nửa đùa nửa thật: Tiến bộ hơn so với lần trước nhiều rồi, không tổng giám đốc Trường Minh mãi nữa." "..." Lam Ngọc Anh khẽ nằm chặt ngón tay. "Em uống rượu đấy à?" Hoàng Trường Minh có vẻ như hỏi bâng quơ. "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu, vẫn giải thích một câu: "Em uống ít bia, công ty tụ tập.
Hoàng Trường Minh gạt tàn thuốc vào trong thùng rác lúc đi ngang qua "Lam Ngọc Anh, xem ra em sống rất tốt "Cũng tạm. "Tối không mất ngủ, không trấn trạc à?" "Không" "Ăn gì cũng ngon miệng, sức khỏe dồi dào?" "Ừm." Lam Ngọc Anh vẫn khẽ gật đầu.
Có điều, câu này nghe hơi kỳ, giống như câu quảng cáo...
Đã đi tới trước cửa phòng, cô đang ngập ngừng không biết có nên cảm ơn lần nữa không thì nghe thấy Hoàng Trường Minh đột ngột hỏi: "Em vẫn chưa chịu không ra nhỉ?" ".." Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bên cạnh đột ngột bị kéo ra. Đồng nghiệp tròn mắt nhìn cô, nói với: "Ngọc Anh, cuối cùng cô cũng về rồi. Tôi còn tưởng cô rớt xuống bồn cầu rồi chứ, đang chuẩn bị kéo đoàn đội qua vớt cô lên đây."
Lam Ngọc Anh quay đầu, phát hiện Hoàng Trường Minh đã quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng rắn rỏi, lạnh lùng.
Cô bất giác mím môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.